Sủng mị

Chương 1187: Diệt vạn quân, tai nạn chủng tộc (2)


- Trung thành này có lẽ khó đi hơn một chút?

Diệp Hoàn Sinh quay đầu lại nhìn qua tường thành đầy máu tươi được màn mưa cọ rửa.

- Chí ít có cường giả Hoang vị trông coi a.

Triêu Lãnh Xuyên nói ra.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Chút phá hư nhỏ này tạm thời không được bọn chúng coi trọng đâu.

- Lại nói, chúng quanh chúng ta có tới bốn năm ngàn người, muốn ta thanh lý trước một chút hay không?

Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh nhìn qua chung quanh.

Đường đi đã sớm bị vây chật như nêm cối, thậm chí ngay cả ngõ hẽm cũng chật cứng người, những quân đoàn cấp thấp này thực lực bình quân là cấp Chiến Tướng, phần lớn là phân bố bên ngoài thành.

Diệp Hoàn Sinh là ra động tĩnh thành lâu sụp đổ, lập tức có cường giả Ngấn vị triệu tập binh mã đi tới, số lượng trong khoảng khắc đạt tới năm ngàn.

Người đông nghịch, đứng trong màn mưa to nhìn chằm chằm vào ba đại địch này.

Nhưng mà bọn họ không đám bước tới gần ba người trong phạm vi năm mươi thước.

- Ta sẽ tới.

Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.

Nói xong Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Mạc Tà trên vai.

Mạc Tà gật gật đầu, nhảy khỏi vai của Sở Mộ xuống đất, ánh mắt tà dị bắn ra một thế giới hư ảo, trong thế giới có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt!

Diệp Hoàn Sinh có ý định xử lý những binh tôm tướng cua này, nhưng nhìn qua đồng tử Mạc Tà biến hóa thì trên mặt dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

Các binh sĩ Hồn Minh nơm nớp lo sợ nhìn qua đồng tử yêu dị kia, bất tri bất giác những hồn sủng sư nhìn thấy ánh lửa trong mắt Mạc Tà thì tức giận lên.

...

Tai nạn chủng tộc!

Còn có kỹ năng nào thích hợp tiêu diệt quân đoàn bằng kỹ năng này hay không?

Đồng tử hỏa diễm, ở sâu trong nội tâm chỉ tồn tại ghen ghét, xem thường, chán ghét đều phóng đại vô hạn, sau đó biến thành tức giận bất cộng đái thiên, đôi mắt tức giận kia nhìn qua người bên cạnh thì càng tức giận hơn, lao thẳng tới chém giết nó.

Hồn sủng sư vây chung quah lâm vào thất thần, bỗng nhiên bọn họ nhìn qua người bên cạnh sau đó hét lên một tiếng như dã thú, sau đó lại ra lệnh cho hồn sủng của mình!

Chủ nhân tức giận thì hồn sủng tức giận, trong mắt những cuồng thú này tràn ngập hỏa diễm tức giận, sau đó lao qua bên cạnh cắn xé, lập tức máu tươi văng khắp nơi!!

- Các ngươi, các ngươi điên rồi!

Tiểu đội trưởng nhìn qua binh sĩ của mình điên cuồng chém giết lẫn nhau lập tức gào thét một tiếng.

Hắn gào thét làm trong mắt những người đang chém giết kia xuất hiện một tia mê mang, nhưng mà uy nghiêm của tiểu đội trưởng căn bản không có lực chấn nhiếp làm cho những người này thoát ra khỏi ảo giác, trong mắt bọn họ thế giới này tràn ngập ngọn lửa tai nạn, mà chính bọn họ đang giẫm lên ma quỷ do hỏa diễm hóa thành, trong mắt của bọn họ chỉ còn sợ hai và chém giết mà thôi.

Tai nạn chủng tộc có hiệu quả truyền bá, hơn nữa những người không có bị mê hoặc kia, bọn họ bởi vì bị đồng bạn công kích trở nên ngờ vực không căn cứ và tức giận, bất đắc dĩ phải ra tay với người khác.

Loại tai nạn này lan truyền cực nhanh, lập tức cả nội thành cũng biến thành địa ngục đáng sợ, máu tươi bắn ra tung tóe và nhiều thi thể ngã xuống.

Khí tức khủng bố lập tức bao phủ quân đoàn bốn năm ngàn người, những tướng sĩ ở xa nhìn qua thì kinh ngạc tới ngây người, trơ mắt những người kia tự giết lẫn nhau.

Bọn họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể sợ hãi đứng ở nơi đó nhìn huyết tinh như ôn dịch tiến tới...

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, ba người đứng trên đường lớn căn bản không phóng thích chút kỹ năng nào cả, bọn họ đi xuyên qua chiến trường tàn nhẫn nhất này.

- Loại tan nạn chủng tộc này có thể lan truyền vô hạn không?

Triêu Lãnh Xuyên quay đầu nhìn qua quân đoàn đang chém giết lẫn nhau, mở miệng dò hỏi.

Sở Mộ lắc lắc đầu nói:

- Có người lãnh đạo là Đế Hoàng cao cấp sẽ chấn nhiếp được tràng diện, nhưng chỉ cần giải quyết những kẻ đó là được.

- Chuyện này giao cho ta.

Diệp Hoàn Sinh tươi cười nói ra.

Chức trách của Diệp Hoàn Sinh chính là giải quyết binh tôm tướng cua trở ngại đường đi của Sở Mộ cùng Triêu Lãnh Xuyên, không thể để hồn sủng của bọn họ phí sức trên những tôm tép này.

Chỉ cần giải quyết hết Đế Hoàng cao đẳng thì tai nạn chủng tộc sẽ lan tràn cực nhanh, ở ngoại thành và trung thành này không có cường giả cấp chúa tể, Diệp Hoàn Sinh muốn thu hoạch bọn người này không có khó khăn gì cả.

Thành thị rất lớn, nếu đi từ ngoại thành vào trung thành thì chỉ sợ phải đi suốt cả ngày.

Nhưng mà Sở Mộ không có nóng nảy.

Nếu như lỗ mãng nhảy vào trong quân đoàn địch nhân. Tứ Hùng không cần ra tay, quân đoàn như biển cả lao tới công kích mình thì đợi đến lúc chính thức đấu với tứ Hùng, chỉ sợ đã không còn lại bao nhiêu thể lực cả.

Cho nên hiện tại cần làm chính là mở rộng hiệu quả của tai nạn chủng tộc, ít nhất không thể để những quân đoàn cấp thấp này tiêu hao thể lực của bản thân.

Mà muốn cho tan nạn chủng tộc mỏ rộng, biện pháp duy nhất chính là giết tất cả cường giả ngoài Đế Hoàng cao đẳng!

Nhiệm vụ này Diệp Hoàn Sinh hoàn thành là được, như vậy Sở Mộ không ngại mở rộng hiệu quả của tai nạn chủng tộc, làm cho những thành viên của Hồn Minh ra tay giết đồng bạn của mình.

...

Mưa to mưa như trút nước trùng trùng điệp điệp đánh vào bình đài, xiêm y những người đang chờ xử quyết kia ướt đẫm, có đôi khi có người không thèm mở mắt ra nhìn.

Bọn họ đang ở trên cao, từ độ cao này có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Đường nhỏ bên ngoài thành có binh sĩ phân bô rậm rạp chằng chịt, trong mông lung có thể nhìn thấy quân đoàn đang di chuyển, thỉnh thoảng còn có một màn đỏ tươi hiện ra ở trên đường.

- Bên ngoài thành xảy ra chuyện gì?

Trông coi hình đài, độc hoang Niếp Vân Tân nhíu mày, dùng hồn niệm quan sát ngoại thành.

Mấy phó tướng đều đứng trên hình đài, qua một lát kinh ngạc nói:

- Hình như là quân đoàn hỗn chiến...

- Chuyện phiếm!

Niếp Vân Tân hừ lạnh một câu.

Vừa rồi hắn liếc nhìn thì thấy là quân phục Hồn Minh rậm rạp chằng chịt, nói cách khác những quân đoàn này là của Hồn Minh, bọn họ làm sao có thể tiến hành hỗn chiến, cũng không phải diễn tập quân đoàn!

- Vù vù vù hô...

Một hồi cuồng phong và mưa đánh tới, trong mưa bụi có một quân sĩ khống chế Cự Ưng trinh sát bay lên chỗ cao, hạ xuống trươc mặt Niếp Vân Tân. Bối rối nói ra:

- Đại nhân, quân đoàn bên ngoài thành xuất hiện bạo động, đang trắng trợn tự giết lẫn nhau.

Sắc mặt Niếp Vân Tân xanh lại. Hung hăng nhìn qua mấy phó tướng kia, cả giận nói:

- Thống lĩnh là ai. Tại sao ngay cả điều khiển quân đoàn cũng không tốt.

- Là Phong Tuyệt... Nhưng mà vừa rồi có tin tức truyền tới Phong Tuyệt đã bị người ta giết, hơn nữa quân đoàn bên ngoài tự chém giết lẫn nhau là do hồn sủng của ba người dùng yêu linh chi thuật.

Cự Ưng trinh sát nói ra.

- Phong Tuyệt bị giết?

Niếp Vân Tân sững sờ, nhanh chóng ý thức được náo động bên ngoài thành là do cường giả chính thưc của Tam đại cung điện gây ra, vội vàng hỏi:

- Người nọ là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status