Sủng mị

Chương 127: Giết người - Chỉ là thói quen


"Hàn độc xâm lấn, trong lúc giết chết Hồn sủng tạo thành tinh thần phản kích đối với Hồn sủng sư, cưỡng chế hàn độc thâm nhập vào trong linh hồn đối phương. Nếu như không kịp thời dùng hồn niệm tiến hành ngăn cản, linh hồn sẽ bị đông cứng, thân thể hóa thành thịt đông." Ánh mắt Lục Sam Ly nhìn xuống đống thi thể ở dưới chiến trường, lạnh nhạt nói.

Đi vào chiến trường chính là hai người, nhưng chỉ có một mình Sở Mộ mang theo Băng Không Tinh Linh chậm rãi đi về.

Không giống như lúc trước, ánh mắt mọi người nhìn tới Sở Mộ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là chất vấn và khinh miệt nữa, thay vào đó là sợ hãi và kiêng kỵ.

Phong Hương khẽ cau mày, mặc dù cảm thấy kinh ngạc đối với thủ pháp giết người của Sở Mộ. Nhưng mà người bị giết là thanh niên cao thủ của Yểm Ma cung, quả thực là tạo thêm địch nhân cho Hạ Nghiễm Hàn rồi.

"Hằng Hải Yểm thiếu, ngươi thật to gan, cảm gan dám giết đệ tử ta." Thanh Yểm Ma cung chủ tức giận tím mặt, một thân sát khí lập tức buông thả, chuyển biến tức giận thành hỏa diễm đốt cháy chung quanh

"Thanh chủ, chuyện thanh niên phải để thanh niên tự mình giải quyết, ngươi nên khống chế tâm tình của mình cho tốt." Lục Sam Ly nhìn thoáng qua Yểm Ma cung chủ đang có ý đồ xuất thủ giết Sở Mộ, thản nhiên nói.

Yểm thiếu là vinh dự cao nhất trong nhóm thanh niên đồng lứa Yểm Ma cung. Các đại nhân vật chức vị cao hơn cũng không có quyền xử trí trực tiếp, cho dù phạm phải nặng hơn nữa cũng phải chờ đợi các trưởng lão, cao tầng họp lại bàn luận. Bất kể là Thanh Yểm Ma cung chủ hay là Lam Yểm Ma cung chủ, trừ phi Sở Mộ xuất thủ đối với bọn họ, nếu không ở nơi này không có người nào được phép hạ thủ đối với Sở Mộ.

"Nhưng mà người này không tuân theo quy định khiêu chiến làm tổn hại thành viên mới của Thanh Yểm Ma cung ta, chẳng lẽ không xử trí?" Thanh Yểm Ma cung chủ làm sao có thể từ bỏ ý đồ.

"Dám lên tiếng khiêu chiến sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng giao ra tính mạng." Lục Sam Ly thản nhiên nói.

Lục Sam Ly là Yểm thiếu tài quyết giả, hắn mới có tư cách cân nhắc quyết định toàn bộ Yểm thiếu. Hắn không có ý định xử phạt Sở Mộ thì Thanh Yểm Ma cung chủ hoàn toàn không có biện pháp làm gì Sở Mộ.

Thấy Lục Sam Ly giúp Sở Mộ đè chuyện này xuống, Phong Hương cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm túc nói với Sở Mộ: "Sở Mộ, thanh niên khiêu chiến nhau không thể giết chết Hồn sủng sư, ngươi không được làm bậy quá mức."

Sở Mộ ngẩng cao đầu lên, nhìn thoáng qua Phong Hương ra vẻ giáo huấn mình, nhàn nhạt hồi đáp: "Ta chỉ quen tay mà thôi."

Phong Hương không nghĩ tới Sở Mộ không thèm để ý lời cảnh cáo của mình, trên mặt lập tức ngưng kết một tầng sương lạnh.

Sở Mộ quét mắt qua bốn người khiêu chiến khác, giọng nói hờ hững: "Nếu như các ngươi lo lắng bại trận sẽ bị ta giết, vậy thì buông tha khiêu chiến đi. Phương thức chiến đấu của ta không phải là tỷ thí điểm đến là dừng như tụi con nít."

Bốn người khiêu chiến đến bây giờ còn chưa có khôi phục như cũ từ lúc Quách Nhàn chết đi. Nếu như Lục Sam Ly không giải thích, bọn họ cũng không biết Quách Nhàn chết như thế nào. Hiện tại nghe được cái tên đồ tể kia nói một câu, nhất thời cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy toàn thân.

"Quy củ Yểm Ma cung không phải nói đổi là đổi, ta... ta không thích sửa lại quy củ chiến đấu." Vẻ mặt Ly Sơn Yểm thiếu cứng ngắc, lúc nãy còn ôm thái độ dễ dàng đánh bại Sở Mộ không ngừng giễu cợt đối phương, thế mà bây giờ khuôn mặt hắn muốn dối trá bao nhiêu là có bấy nhiêu.

"Ly Sơn Yểm thiếu, không phải mới vừa rồi còn nói nếu mình lên chiến đấu đầu tiên thì những người khác sẽ đi một chuyến uổng công hay sao? Bây giờ sao không nói nữa đi." Lục Sam Ly lột mặt nạ của Ly Sơn Yểm thiếu không chút lưu tình.

Khuôn mặt Ly Sơn Yểm thiếu lập tức đỏ rực, muốn giải thích nhưng căn bản không biết nên nói cái gì cho phải.

Ánh mắt của mọi người chuyển thành khinh bỉ nhìn sang Ly Sơn Yểm thiếu đang bày ra bộ dạng uất ức, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận ồn ào cả lên. Hiển nhiên sau khi trải qua chuyện này, Ly Sơn Yểm thiếu rất khó ngẩng đầu trong Yểm Ma cung rồi.

Thế nhưng, nói đi thì nói lại, bản thân Ly Sơn Yểm thiếu cũng không cảm thấy thái độ của mình có gì bất ổn.

Sáu đoạn Băng Không Tinh Linh lại có thể thi triển kỹ năng Băng Kiếm cấp năm bộc phát ra hiệu quả của cấp bảy, kỹ xảo điều khiển lại đạt tới trình độ vi khống đáng sợ, một chiêu giết ngay lập tức năm đoạn Thanh Yểm Ma không nói, lại có thêm hàn độc xâm lấn nữa thì đúng là quá mức khiếp người.

Nếu bỏ qua năng lực cận chiến thì Băng Không Tinh Linh có thể sánh ngang với sáu đoạn Băng hệ Hồn sủng cấp thống lĩnh rồi. Ly Sơn Yểm thiếu có Hồn sủng mạnh nhất chỉ là một con năm đoạn bốn giai cấp thống lĩnh mà thôi.

Ly Sơn Yểm thiếu cũng không cho rằng mình mạnh hơn Quách Nhàn bao nhiêu, hắn không muốn bởi vì mình ban đầu lỗ mãng rồi giao ra tính mạng. Lưu lại rừng cây không sợ thiếu củi đốt, cho nên rất quyết đoán chấp nhận vứt đi thể diện.

"Ba người các ngươi thì sao?" Ánh mắt Sở Mộ quét qua ba người khác, mở miệng dò hỏi.

Sở Mộ cũng không biết quy củ khiêu chiến, vì thế vẫn không biết nơi này không cho phép giết người.

Thế nhưng cho dù có quy củ này, Sở Mộ cảm giác dứt khoát xử lý vẫn thoải mái hơn một chút. Dù sao lúc nãy Quách Nhàn để lộ sơ hở quá rõ ràng, đối mặt một con Băng hệ Hồn sủng uy hiếp, Hồn sủng của mình sắp tử vong lại không biết cách sử dụng hồn niệm thủ hộ linh hồn. Cái loại sai lầm này quả thực giống y như thiếu nữ thanh xuân cởi sạch y phục mời gọi Sở Mộ vậy.

"Ách, Nguyễn Sơn Yểm thiếu nói rất đúng, chúng ta cũng cảm thấy tùy tiện thay đổi quy củ không tốt lắm!" Vẻ mặt hai người khác lại càng lúng túng, vô cùng quyết đoán lựa chọn bỏ qua khiêu chiến.

"Ngươi không phải là không thích hình thức chiến đấu tỷ thí sao? Đúng lúc ta cũng thích lấy tàn sát làm thú vui, phong cách chiến đấu của ngươi làm cho ta nổi lên hứng thú." Đúng lúc này, Thiên Quý đứng ở sau lưng Lam Yểm Ma cung chủ chậm rãi đi đến trước mặt Sở Mộ, mở miệng nói.

Thiên Quý y phục xám tro vừa nói dứt lời lập tức nhấc lên một trận ồn ào.

"Thiên Quý muốn xuất thủ."

"Cho dù là bốn người khiêu chiến kia bị trấn trụ, nhưng mà Hằng Hải Yểm thiếu vẫn chưa có tư cách đánh đồng với Thiên Quý mà. Tại sao Thiên Quý lại chủ động yêu cầu chiến đấu?"

Thiên Quý xuất hiện là do Lam Yểm Ma cung chủ an bài, nhưng thật ra lần này Thiên Quý chủ động xuất hiện dưới tình huống Lam Yểm Ma cung chủ chưa phát ám hiệu. Nói cách khác vị thanh niên cao thủ đỉnh cấp này đã sinh ra vài phần hứng thú đối với hành vi của Sở Mộ.

Ai cũng nhìn ra được trận chiến đấu mới vừa rồi chênh lệch thực lực quá mức rõ ràng, một bên là do người khiêu chiến quá chủ quan khinh thường, một phương diện khác là bọn họ đã đánh giá thấp thực lực Tù đảo vương giả.

Mà bây giờ đã biết thực lực chân chính của Sở Mộ, trận chiến giữa Tù đảo vương giả và Thiên Quý chiến đấu chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc. Ngay lập tức ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra quang mang hưng phấn, hi vọng hai cường giả đại chiến một trận oanh liệt.

"Ngươi có thể điều tức hai ngày để khôi phục trạng thái tốt nhất." Thiên Quý lạnh nhạt nói, vừa dứt lời liền xoay người rời đi, không cần để ý đến Lam Yểm Ma cung chủ đang biểu lộ mấy phần bất mãn.

"Không cần thiết, ngày mai ta phải đi rồi, muốn chiến liền bây giờ luôn." Sở Mộ nói.

Thiên Quý ngừng bước, xoay người nhìn lại, cặp mắt vô thần nhìn vào Sở Mộ, chốc lát sau mới nói: "Cũng tốt, dù sao nghỉ ngơi và không nghỉ ngơi cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, trước sau gì ngươi cũng phải chết."

Tù đảo vương giả nhanh chóng quật khởi và Thiên Quý danh tiếng lan xa bắt đầu bốc cháy chiến ý nồng đậm.

Đám người đang ngồi trên đài cũng rực sáng hai mắt, nhất là Lam Yểm Ma cung chủ, nếu có thể giải quyết thủ hạ đắc lực của Hạ Nghiễm Hàn đúng là quá tốt rồi, dựa vào đó hắn có thể nhân cơ hội này áp chế nhuệ khí Hạ Nghiễm Hàn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status