Sủng mị

Chương 143: Tiểu Mặc Dã ương ngạnh


"Ô ô!" Mạc Tà ngẩng cao đầu nhìn về phía tiểu Mặc Dã, kêu lên một tiếng giận dữ. Nếu không phải vì Sở Mộ không cho phép nó tàn sát Mặc Dã gầy yếu, Mạc Tà sẽ không ngần ngại sử dụng Tà Diễm Trảo trực tiếp phanh thây tên tiểu tử lỳ lợm này.

"Rống… rống..." Ba đoạn ba giai Mặc Dã vẫn không hề e ngại, vừa rống lớn vừa chủ động phóng tới Mạc Tà.

Mạc Tà nhảy sang bên cạnh, dễ dàng tránh né Mặc Dã - Tê Liệt Trảo, cái đuôi đảo qua gạt chân sau Mặc Dã làm cho nó lảo đảo muốn ngã.

Mới vừa té xuống, trên người Mặc Dã đã hiện thêm một ít vết thương, nhưng vẫn bò dậy bỗng nhiên há miệng ngưng tụ một đạo Tử Quang, mạnh mẽ bắn tới Mạc Tà.

Mạc Tà đứng yên tại chỗ, cái đuôi nhanh chóng hóa thành hình quạt, nhẹ nhàng đảo qua đánh văng đạo Tử Quang ra hướng khác.

Tử Quang bị lệch quỹ tích bay thêm một đoạn liền đánh vào một thân cây, lập tức đánh gãy cái cây đó ngang thân đổ xuống ầm ầm.

"Tiểu Mặc Dã rất kiên cường nha!" Tần Mộng Nhi nhìn con Mặc Dã đã thương tích đầy mình nhưng vẫn còn ý chí chiến đấu, nàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không đành lòng chút nào.

"Rống!" Mặc Dã thấy công kích bị hóa giải quá dễ dàng, lại bắt đầu dùng hết tốc lực chạy tới, khải giáp đen nhánh trên người bỗng nhiên lóe lên một đạo Mặc Quang, toàn bộ thân thể biến thành một thanh Tam Giác Kiếm màu đen đánh tới Mạc Tà.

(Mặc là màu đen, thường dùng ví với đen như mực tàu.)

"Ô ô..." Mạc Tà vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có điều Yêu Hỏa Tà Diễm dưới chân bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sau đó nhanh chóng dâng lên tạo thành một vòng hỏa diễm thủ hộ bao phủ thân thể Mạc Tà.

Mặc Dã thi triển Mặc Quang Tam Giác Kiếm hung hăng đâm vào vòng bảo hộ Yêu Hỏa Tà Diễm, nhưng Mạc Tà vẫn bình yên vô sự, Mặc Dã lại bị lực phản chấn đánh bay ra xa.

Tầng khải giáp đen nhánh trên người nó cũng bị Yêu Hỏa Tà Diễm bám vào thiêu cháy một mảng lớn.

"Tiểu tử đáng thương quá, tổn thương nặng như vậy nếu không được trị liệu sẽ bị những Hồn sủng khác khi dễ."

"ần Mộng Nhi là nữ hài tử nên rất dễ sinh ra cảm giác thương hại đối với sinh vật nhỏ yếu.

Băng Không Tinh Linh ở bên kia đã kết thúc chiến đấu, không chỉ mang về cho Sở Mộ Thiên Yêu Lan giá trị mười vạn kim tệ, lại càng thuận tiện moi hồn hạch Thủy thuộc tính và Yêu Linh thuộc tính của sáu đoạn Uyên Thủy Quái ra làm chiến lợi phẩm.

Nếu Sở Mộ mua hồn tinh hai thuộc tính Thủy hệ và Băng hệ sẽ có thể giúp cho Băng Không Tinh Linh gia tăng thêm năng lực điều khiển nước. Nhưng hắn cảm thấy Băng Không Tinh Linh chỉ khống chế Băng hệ thuần túy mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Vì thế trực tiếp bỏ qua ý định nuôi nấng Băng Không Tinh Linh bằng phương pháp đó.

"Mạc Tà, đi." Sở Mộ nhìn thoáng qua Mạc Tà còn đang vui đùa với tiểu Mặc Dã, hô lớn gọi nó về.

"Ô ô!" Mạc Tà đã không còn hứng thú chơi đùa với một con Hồn sủng cấp thấp này rồi, lập tức nhảy lên trên bả vai Sở Mộ.

"Rống rống!"

Cặp mắt tiểu Mặc Dã vẫn đang nhìn chằm chằm vào Mạc Tà, bộ dạng hình như còn muốn chiến đấu, nhưng mà thân thể gầy gò của nó đã tràn đầy thương tích, căn bản là đứng lên không nổi.

"Tiểu gia hỏa kia thật là đáng thương, nếu vứt nó ở đây sẽ bị những Hồn sủng khác thừa cơ hội giết chết cho coi." Tần Mộng Nhi không đành lòng nói.

Sở Mộ nhìn thoáng qua ba đoạn ba giai tiểu Mặc Dã, nhẹ giọng nói: "Mặc Dã có tốc độ khôi phục rất nhanh, thương thế trình độ này sẽ hồi phục nhanh thôi."

"Nhưng mà…"

"Đi thôi, nếu như chính nó không có cách nào tự mình sống sót ở trong hoàn cảnh tàn khốc này. Cho dù ngươi trợ giúp nó một lần, nó cuối cùng cũng sẽ bị những sinh vật mạnh hơn giết chết. Hơn nữa, Mặc Dã là Hồn sủng cao ngạo, nó sẽ không tiếp nhận bất luận kẻ nào trợ giúp." Sở Mộ nói.

Tần Mộng Nhi há miệng muốn phản bác nhưng lại phát hiện mình quả thật tìm không ra lời nào hợp lý, lại không đành lòng nhìn thấy tiểu Mặc Dã đang run rẩy nằm dưới đất. Nàng đành phải nhắm mắt lại, bước nhanh đuổi theo sau lưng Sở Mộ, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho tiểu Mặc Dã tội nghiệp kia.

Sau khi chấm dứt chiến đấu, Sở Mộ liền cho Băng Không Tinh Linh một khối cấp sáu hồn hạch Băng thuộc tính. Không ngờ ngay khi Băng Không Tinh Linh nuốt hồn hạch vào bụng, thân thể nó lập tức phát ra quang mang màu trắng noãn.

Lên cấp.

Băng Không Tinh Linh gần đây liên tục chiến đấu, rốt cuộc tiến vào sáu đoạn hai giai, chuẩn bị đuổi kịp sáu đoạn ba giai Mạc Tà rồi.

Sở Mộ đập lên trên người Băng Không Tinh Linh không ít tiền của, nhất là khối hồn tinh giá trị hai mươi vạn kim tệ để cho nó trực tiếp nâng cao ma pháp Băng hệ, từ cao đẳng cấp chiến tướng Hồn sủng có thể sánh ngang với trung đẳng cấp thống lĩnh. Chỉ cần tiếp tục cường hóa Băng thuộc tính thì trong tương lai lực sát thương nhất định sẽ cực kỳ kinh khủng.

Vào giữa đêm, Sở Mộ và Tần Mộng Nhi tạm thời ngừng lại nghỉ ngơi dưới tàng cây, đợi đến hừng sáng ngày hôm sau tiếp tục hành trình.

Tần Mộng Nhi phát hiện Sở Mộ vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh dã ngoại, giống như là hắn đi lại trong vườn nhà vậy. Mặc dù nơi này nguy cơ tứ phía nhưng ít khi gặp phải nguy hiểm. Vì thế mấy bữa nay Tần Mộng Nhi rất an tâm ngủ nghỉ, hoàn toàn lãng quên cảm giác sợ hãi như lúc ban đầu.

Sở Mộ vẫn giữ vững tác phong nhất quán, dùng hồn lực của mình nuôi nấng Bạch Yểm Ma rồi bắt đầu tĩnh tu, sau đó đợi đến gần bình minh mới ngủ một lát.

"Vù vù!"

Trời tờ mờ sáng là lúc Sở Mộ cảnh giác nhất, vừa nghe thấy thanh âm lá cây rung động lập tức mở mắt.

Mạc Tà và Sở Mộ đồng thời thức tỉnh, con ngươi màu bạc lập tức nhìn vào bụi rậm ở gần đó, từ trong ngực Sở Mộ nhảy ra, bốn chân từ từ nổi lên hỏa diễm.

"Vù vù!"

Rừng cây nghiêng ngã, bỗng nhiên một thân ảnh màu đen lao ra với tốc độ rất nhanh, móng vuốt sắc bén đột nhiên xẹt qua người Mạc Tà.

Mạc Tà đứng yên tại chỗ, ngay cả ý tứ trốn tránh cũng không có, để cho móng vuốt tùy ý đánh lên trên người mình.

"Ô ô..." Mạc Tà chậm rãi xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào con Hồn sủng quật cường kia, trong lòng đã bắt đầu sinh ra vài phần tức giận.

"Tại sao, chuyện gì?" Tần Mộng Nhi giật mình tỉnh lại, có chút bối rối nhích lại gần Sở Mộ, cho rằng có nguy hiểm gì đó xuất hiện.

"Không có gì, là tiểu Mặc Dã gầy yếu ngày hôm qua." Sở Mộ bình tĩnh nói. Trong lúc nói chuyện khẽ liếc sang Tần Mộng Nhi đang ôm chặt cánh tay mình.

Tần Mộng Nhi thân thể nhu mì xinh đẹp, y phục trang nhã làm lộ ra đầy đủ đường cong ưu mỹ, bộ ngực mềm mại mê người, ngặt nhất là cái bộ vị mê người đó đúng lúc dán ngay trên cánh tay Sở Mộ, cảm giác co dãn ập tới làm cho hắn … hơi hơi sảng khoái.

Gương mặt Tần Mộng Nhi lập tức đỏ bừng lên, vội vàng rút thân thể lùi về, âm thầm trách tự trách mình mấy câu.

"Đây … là tiểu Mặc Dã ngày hôm qua hả? Tại … tại sao thời gian mới một buổi tối mà thương thế đã khỏi hẳn rồi, hơn nữa ta nhớ đầu của nó đã bị đốt trụi lủi rồi mà." Tần Mộng Nhi nói.

Khi Sở Mộ nhìn thấy tiểu Mặc Dã xuất hiện cũng hơi kinh ngạc, ngày hôm qua con Mặc Dã này chỉ có ba đoạn ba giai, nhưng mà tối hôm qua bị Mạc Tà đánh cho vết thương chồng chất, sáng sớm hôm nay không chỉ khỏi hẳn, mà còn tăng cường thêm một giai, đạt tới ba đoạn bốn giai.

Mặc Dã có ý chí chiến đấu cực kỳ kiên cường, điểm này Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa phần lớn Mặc Dã có đặc điểm lớn nhất chính là kỹ năng tự lành của chủng tộc. Có thể giúp cho thương thế trên người nhanh chóng khôi phục.

Hiệu quả tự lành tương đương với Hồn sủng lúc nào cũng phục dụng trị liệu dược tề. Vì thế tốc độ khôi phục nhanh hơn gấp đôi so với Hồn sủng bình thường.

Chỉ có điều Sở Mộ cảm thấy kỳ quái nhất chính là cho dù tốc độ trị liệu mau hơn những Hồn sủng khác gấp đôi, Mặc Dã ít nhất cần phải có thời gian hai ngày mới có thể khôi phục vết thương hoàn toàn. Nhất là lúc trước còn bị Yêu Hỏa Tà Diễm đốt cháy phần đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status