Sủng mị

Chương 1609: Tiêu phán quan ra oai


Ám Thương Vương chạy đi thật xa, lúc này Bạch Long trôi nổi trong dòng sông băng lũ lượt kéo đến.

Dòng sông băng khổng lồ bắt đầu lấn áp đám mây hắc ám, Bạch Long khống chế lĩnh vực băng hàn tạo ra mấy trăm đầu băng tuyết trường long.

Lấy Bạch Long bay ở phía trước cầm đầu, những con trường long bắt đầu hấp thu lực lượng từ dòng sông băng trở nên to lớn hơn, lân giáp phát ra quang mang sáng bóng chiếu xuống Tranh Minh chủ thành.

Mấy trăm đầu Băng Tuyết cuồng long gào thét đánh tới Ám Thương Vương, chúng nó bay thẳng tới trước, hoặc là uốn lượn thành trận gia tăng uy thế cho Bạch Long đầu lĩnh.

Số lượng Băng Tuyết cuồng long đông đảo, thân thể khổng lồ chiếm cứ gần hết bầu trời Tranh Minh thành, không gian hàng ngàn dặm có vẻ như quá chật chội đối với những cường giả cấp lãnh tụ.

Lần này Ám Thương Vương bắt buộc phải nhìn thẳng Bạch Long rồi, nó nhanh nhẹn phóng xuyên qua những đầu Băng Tuyết cuồng long, mỗi lần móng vuốt chụp xuống là có thể đánh nát mười mấy con Băng long. Cái đuôi khẽ chuyển là diệt gọn một đám địch nhân cản đường.

Vụn băng bay tán loạn, từ trên trời rơi xuống giống như một cơn mưa tuyết, nhiệt độ giảm xuống cực nhanh chẳng khác gì một ngày cuối đông.

Băng Tuyết cuồng long bị Ám Thương Vương tiêu diệt càng lúc càng nhiều, bầu trời Tranh Minh chủ thành bắt đầu đông lại, chỉ còn lại duy nhất một tầng tuyết trắng bao phủ mặt đất.

"Đường Ngang, mau bảo thành chủ mở kết giới bảo vệ Tranh Minh chủ thành."

Tiêu Tuyết Ngang đang chỉ huy Bạch Long chiến đấu, thấy tình thế không ổn vội vàng dùng tinh thần âm nói với Đường Ngang.

Đường Ngang cũng đã nhận ra Bạch Long và Ám Thương Vương sắp triển khai một trận quyết chiến kinh thiên động địa phía trên bầu trời Tranh Minh chủ thành, hắn lập tức khống chế Lệ Quỷ Tôn rời khỏi Thần Sơn tăng tốc bay về phía Tranh Minh chủ thành.

"Ầm!"

"Ầm!"

Thân thể nát bấy của Băng Tuyết cuồng long rơi xuống tòa thành, trải dài trên đường phố, đánh sập hàng loạt nhà cửa, kiến trúc. Một góc tòa thành lập tức biến thành phế tích, người dân nơi đó hoảng sợ bỏ chạy trối chết, mặc dù đại đa số những người ở nơi này đều có thực lực cấp chúa tể, nhưng mà bọn họ chịu không nổi sức tàn phá của trận chiến cấp bậc quá cao này.

Băng tuyết không ngừng vỡ vụn, rơi xuống, hòa tan… cả tòa thành trong phút chốc trở nên điêu linh, vắng lặng.

Một mình Ám Thương Vương đại chiến với mấy trăm đầu Băng Tuyết cuồng long, trong đó còn có bản thể Bạch Long cường đại nhất.

Ám Thương Vương bá đạo, tà dị. Bạch Long mạnh mẽ, thần tuấn.

Hai con Hồn sủng giao chiến ở trên không trung phát ra năng lượng loạn lưu càng lúc càng mạnh, Tranh Minh chủ thành theo đó chao đảo, nghiêng ngã, nhà cửa nối đuôi nhau sụp đổ không dứt.

Khoảng vài phút sau, rốt cuộc một ngọn tháp cao bên trong Tranh Minh chủ thành đột nhiên lóe sáng quang mang.

Ngay sau đó vô số dây leo, rễ cây, tường hoa điên cuồng sinh trưởng ở trong không khí, thoáng chốc đã tạo thành một đạo kết giới bảo vệ Tranh Minh thành.

"Mọi người mau nhìn xem, đây là cái gì...?"

Trên đường phố, có người ngửa đầu nhìn lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khi thấy đạo kết giới thực vật kỳ lạ này. Kết giới thực vật không ngừng sinh trưởng, đan xen vào nhau bao phủ toàn bộ tòa thành vào trong.

Mọi người thấy qua tường thành thực vật, cũng đã thấy qua pháo đài thực vật, nhưng chưa có ai được chứng kiến một đạo kết giới thực vật khổng lồ như thế này. Tranh Minh chủ thành rộng lớn cỡ nào chứ? Cần phải hao phí bao nhiêu năng lượng mới tạo ra được kết giới hoành tráng thế này?

"Trời đất, những thực vật này có thể nuốt luôn chúng ta không?"

Đám người trong thành không hiểu chuyện lập tức rơi vào khủng hoảng.

"Mọi người không nên hoảng hốt, đây là kết giới thực vật có tác dụng bảo vệ Tranh Minh chủ thành."

Vào lúc này, một đám vệ binh cưỡi Hồn sủng chạy khắp tòa thành trấn an dân chúng.

Người dân nghe thế mới cảm thấy yên tâm hơn, có một số người thu hồi kỹ năng phòng ngự trên thân mình.

"Tại sao phải mở kết giới bảo vệ tòa thành, chẳng lẽ sắp có địch nhân mà mấy vị chưởng môn, phán quan cũng giải quyết không nổi?"

Trên nóc nhà, một gã Hồn sủng sư lưu lạc chất vấn vệ binh.

Nơi này là một tòa chủ thành của nhân loại, làm sao nó lại bị địch nhân tiến công bắt buộc phải rơi vào trạng thái phòng ngự?

Hơn nữa, nếu như đã mở ra kết giới bảo vệ tòa thành, chuyện này cũng có ý nghĩa tòa thành đang gặp phải tình huống nguy hiểm.

Kết giới bảo vệ tòa thành đã hơn trăm năm không có mở ra rồi, mọi người vốn đã quen với cuộc sống an bình làm sao tránh khỏi tâm tình hoảng hốt?

Xuyên thấu qua những địa phương kết giới còn chưa giăng kín, mọi người có thể nhìn thấy được trận chiến kinh hồn giữa Bạch Long và sinh vật hắc ám thần bí.

Đầu tiên là nhật thực, rồi đến hắc ám chiếm lĩnh, ngay sau đó là đất rung núi chuyển.

Cuối cùng thậm chí kết giới tòa thành cũng đã mở ra, lúc này bọn họ đã biết phải có đại sự phát sinh, từ khi Tranh Minh chủ thành được thành lập có mấy lần gặp phải chuyện này?

"Tiêu phán quan đã sắp kết thúc trận chiến, nhưng ngài muốn tránh cho tòa thành hư hại quá nhiều."

Gã vệ binh lại nói tiếp.

Sau khi truyền đạt mệnh lệnh, Đường Ngang khống chế Lệ Quỷ Tôn bay về phía chiến trường.

Bầu trời Tranh Minh chủ thành đã sa vào một mảnh hỗn loạn, lực lượng hắc ám và băng hàn điên cuồng xâm thực lẫn nhau, không gian chấn động, cuồng phong gào thét, hết thảy mọi thứ gom lại tạo thành một tràng tai nạn khủng khiếp.

Tiêu Tuyết Ngang không nói gì, tập trung tinh thần khống chế Bạch Long giằng co với Ám Thương Vương.

Thực lực Bạch Long đúng là cường đại, đối kháng chính diện với Ám Thương Vương hồi lâu vẫn không rơi vào thế hạ phong. Cộng thêm Lệ Quỷ Tôn không ngừng đánh lén, Dịch lão tông chủ chỉ huy Tiên đằng Hồn sủng phụ trợ chiến đấu. Hơn hai trăm gã cường giả Bất Hủ vây công giúp Tiêu phán quan thoát khỏi mấy lần nguy cơ.

Chiến đấu từ hậu sơn Thần Tông lan tràn đến Tranh Minh chủ thành, lại từ bình nguyên chạy ra ngoài sơn mạch hoang vắng. Những nơi kỹ năng bạo phát, không gian tổn hại hỗn loạn không chịu nổi, đại địa bị phá vỡ biến dạng triệt để.

Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng Ám Thương Vương vẫn chiến đấu ngoan cường, tựa hồ trong thân thể nó có cỗ lực lượng vô cùng vô tận.

Vị trí phía tây Thần Tông, ánh mắt Sở Mộ nhìn vào kết giới bảo vệ Tranh Minh chủ thành, rồi lại quan sát chiến trường bên phía Ám Thương Vương. Phải công nhận chủng tộc huyết thống đỉnh phong chiến đấu khác hẳn bình thường, nếu không tận mắt nhìn thấy rất khó lĩnh hội được tâm thái cuồng dã, bá đạo ẩn sâu trong xương cốt, máu huyết chúng nó.

Vào lúc này, Bạch Long đã biến thành Huyết long, lân phiến trên người vỡ vụn từng mảng lớn, đủ loại vết thương trải rộng toàn thân.

Tất cả kỹ năng Ám Thương Vương công kích đều mạng theo hiệu quả hủ thực, mặc dù có Dịch lão tông chủ chỉ huy Tiên đằng Nữ Oa không ngừng trị liệu, nhưng không thể giải trừ hết lực lượng hắc ám bám trên người nó. Cho tới bây giờ lân giáp Bạch Long đã bị hủ thực gần hết, để lộ ra làn da đỏ lòm cực kỳ khó coi.

Về phần Lệ Quỷ Tôn chọn lựa chiến thuật đánh lén cũng không tốt hơn bao nhiêu. Lúc nãy chỉ vì một lần sai lầm, Lệ Quỷ Tôn đã bị Lệ trảo Ám Thương Vương cắt đứt một cánh, xương cốt gãy không biết bao nhiêu khúc. Ngoài ra còn có một lổ thủng trước ngực nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.

Hai con Hồn sủng tối cường tại Tranh Minh chủ thành đều bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng bọn họ cũng thu được lợi tức nhất định. Ít nhất khí thế Ám Thương Vương dần dần bị áp chế, thương thế cũng gia tăng làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển.

"Tiêu phán quan, lão nhân gia ta tận lực rồi."

Đường Ngang lộ vẻ mỏi mệt nói với Tiêu Tuyết Ngang. Thương thế Lệ Quỷ Tôn quá nặng, nếu tiếp tục chiến đấu, Đường Ngang cũng không thể bảo đảm Hồn sủng của mình bình yên vô sự.

Mấy lần trước Lệ Quỷ Tôn đã bị Ám Thương Vương nhắm trúng xém chút nữa là vong mạng ngay tại đương trường. Cũng may Dịch lão tông chủ kịp thời chạy tới trị liệu mới giúp cho Lệ Quỷ Tôn nhặt về một mạng.

"Thời cơ cũng chín muồi rồi!"

Tiêu Tuyết Ngang chậm rãi nói.

"Thời cơ cái gì?"

Đường Ngang khó hiểu hỏi.

"Phán Quan điện của ta..."

Cho đến lúc này, giọng nói Tiêu Tuyết Ngang vô cùng bình tĩnh.

Vừa nói dứt lời, Tiêu Tuyết Ngang quay đầu lại nhìn lướt qua phương hướng Thần Sơn.

"Gào ~!"

Bạch Long phát ra một tiếng rồng ngâm, thanh âm vang dội truyền đến Thần Sơn.

Đúng lúc này, trên một ngọn núi có tòa tháp cao nhất đột nhiên phát ra tia sáng màu trắng chói mắt.

Bên trong Băng quang lóng lánh, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy trăm gã phán quan Thần Tông mặc y phục trắng đứng trên đỉnh tháp.

Mấy trăm đầu Băng hệ Hồn sủng lượn lờ trên đầu chủ nhân, lấy trận đồ tòa tháp làm trung tâm từ từ ngưng tụ ra một đạo Cực quang khổng lồ.

Cực quang màu trắng xỏ xuyên qua màn đêm hắc ám, bay thẳng tắp vượt qua Tranh Minh chủ thành, đánh tới bình nguyên trong chớp mắt.

Thời điểm Cực quang xuất hiện, Tiêu Tuyết Ngang và Bạch Long đúng lúc buông thả kỹ năng đông cứng thân thể Ám Thương Vương.

Ám Thương Vương không có cách nào nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn luồng Cực quang đáng sợ kia bắn tới chỗ mình.

"Ngao ~!"

Ám Thương Vương tức giận mở miệng ra, từ sâu trong cổ họng phun ra một đạo Ám Ba công kích chính diện Cực quang màu trắng.

"Ầm!"

Trải qua một lần va chạm, tốc độ Cực quang màu trắng hơi chậm lại, nhưng Ám Ba chỉ khiến cho nó gợn sóng một chút rồi thôi. Những địa phương sóng gợn tràn qua, toàn bộ mọi thứ đều bị đông cứng, ngay cả kết giới thực vật bảo vệ Tranh Minh chủ thành cũng không có may mắn thoát khỏi.

Cực quang màu trắng vẫn là lực lượng tổng hợp của mấy trăm gã phán quan và Hồn sủng đồng thời thi triển, Ám Thương Vương vội vàng ngăn cản hiển nhiên không thể sánh bằng uy lực một kích kia. Thoáng cái làn sóng hắc ám đã bị Cực quang màu trắng triệt tiêu, cuốn theo lực lượng băng hàn chí cực đổ ập về phía Ám Thương Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status