Sủng mị

Chương 1706: Vân Môn thất thủ


Hỏa phu nhân và phái chủ Phong phái Điền Hoan miễn cưỡng cứu được Tằng Long một mạng, sau đó bọn họ nhanh chóng tụ tập lại bên cạnh Hàn Nham.

Bọn họ kinh ngạc không thua gì Hàn chưởng môn, rất khó tin tưởng có người điều khiển đại quân Yểm Ma chiến đấu mà không cần ký kết hồn ước.

"Hắn là Vương của chúng nó!"

Lúc này một thanh âm nam tử chậm rãi truyền ra.

Hàn chưởng môn và những người khác xoay người sang hướng khác, ngay lập tức phát hiện một gã nam tử trẻ tuổi đang đứng ở sau lưng mình. Tròng mắt của hắn có màu tím khác thường, đồng thời cũng là minh chứng cho thân phận trời sinh tôn quý.

"Du công tử, chuyện này là sao? Chúng ta vốn nghe theo mệnh lệnh của ngài mới liên hợp tiến công, nhưng mà Tân Nguyệt Địa lại mạnh mẽ ngoài dự liệu. Thậm chí còn không biết đại quân Yểm Ma và Hoa yêu tồn tại."

Hỏa phu nhân rất là tức giận, không thể nhẫn nhịn được nữa quay sang chất vấn.

Mục Toản bị thương đứng ở một bên, cả người âm trầm như một bức tượng băng. Hắn bây giờ đã không muốn nói chuyện, chỉ muốn Du công tử trả lại cho mình một cái công đạo.

Tân Nguyệt Địa rõ ràng là mai phục trọng binh, rõ ràng là cường giả đông đảo. Nếu như bọn họ có được tình báo chi tiết sẽ không đến nổi lâm vào tình cảnh thê thảm như thế này, làm sao bị đánh đến mức trở tay không kịp?

"Hừ hừ, đường đường sáu đại chưởng môn vây công một vương giả lãnh thổ tư nhân lại còn thất bại."

Du công tử cười lạnh nhìn lướt qua đám tàn binh bại tướng, ngữ khí càng thêm nặng nề.

Du công tử nói lời này khiến cho sắc mặt đám người kia lúc trắng lúc xanh. Hỏa phu nhân tức giận phản bác:

"Tên này nhận được lực lượng bia khóc nên thực lực tăng tiến quá nhanh. Nếu là trước kia, một mình ta cũng có thể bóp chết hắn."

"Hắn không phải là người thừa kế bia khóc, thu được lực lượng bia khóc không đáng kể."

Du công tử mỉm cười hài hước nhìn lướt qua Hỏa phu nhân.

"Vậy hắn… hắn không có sử dụng bia khóc?"

Hỏa phu nhân ngẩn người ngạc nhiên.

Trên mặt những người khác cũng sững sờ, không nói nên lời.

Không có sử dụng bia khóc, tại sao thực lực của hắn tăng cường nhanh như vậy?

Hơn nữa thời điểm tại Ấn cốc, bọn họ không có nhìn thấy tiểu tử này hóa thân thành Bán Ma.

"Hắn không sử dụng bia khóc, tại sao thực lực bạo tăng trong khoảng thời gian ngắn?"

Nét mặt Tằng Long biểu lộ rõ ràng không dám tin tưởng vào chuyện này.

"Trên thế giới này có rất nhiều phương pháp tăng cường thực lực, chỉ có điều các ngươi tầm nhìn hạn hẹp không biết đi tìm ở đâu mà thôi!"

Du công tử nhàn nhạt hồi đáp.

"Nói nhiều như vậy có ích lợi gì, làm sao bây giờ? Sĩ khí của bọn họ đã gia tăng tới đỉnh, cho dù quân đoàn chúng ta còn rất mạnh, nhưng tái chiến khẳng định khó thể chiến thắng."

Hàn Nham lo lắng nói.

"Trước tiên lui!"

Giọng nói Du công tử vô cùng trấn định.

"Lui? Không thể được, lui về có khác gì trực tiếp tuyên bố chúng ta chiến bại."

Hàn chưởng môn kêu lên.

Đường đường tám thế lực lớn liên hiệp chinh phạt một khối lãnh thổ tư nhân, sau đó rút lui một cách sỉ nhục. Bọn họ làm gì còn mặt mũi trở về báo cáo với thế lực của mình, các phe phái khác chịu ngồi yên sao? Sau này bọn họ làm sao ngẩng đầu làm người?

"Chiến khu không chỉ có nơi này, chúng ta yên lặng chờ tin hải quân Ô Bàn và Trữ Thị thế triều. Bọn họ đã phái tất cả binh lực trấn thủ Đông Cuồng Lâm quan ải, lực lượng những nơi khác suy yếu nghiêm trọng."

Du công tử chậm rãi nói.

"Cái này..."

Hàn chưởng môn cúi đầu trầm tư.

Mấy người khác không biết nên nói gì nữa rồi. Trên thực tế bọn họ cũng không có tư cách tái chiến, Quỷ phái, Xà Long giáo, Mục Toản nhất mạch đã bị đả kích trầm trọng. Còn dư lại chỉ có Hỏa phái, Phong phái, Huyền Môn tiên tông, một bộ phận thành viên Thần Tông và các thế lực nhỏ liên hiệp. Cỗ lực lượng này không tính là cường đại, còn chưa đủ để công phá thành trì.

"Tộc trưởng, chúng ta lui thôi!"

Mục Nghiễm Tuyết nhỏ giọng nói với tộc trưởng Mục Toản.

Mục Toản nghe được câu này nhất thời lửa giận bừng bừng, một cái bạt tai vang dội nện thẳng vào mặt Mục Nghiễm Tuyết, gầm hét điên cuồng:

"Ta bảo ngươi giải quyết Mục Thanh Y, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, lại còn để nàng tại xung phong liều chết ở trong quân đoàn lâu như vậy không thể bắt giữ. Ngươi đúng là phế vật!"

Vào thời khắc này, Mục Toản đã thể hiện rõ bản tính dữ tợn của mình.

Mấy chưởng môn khác làm như không thấy, tâm tình bọn họ bây giờ cũng không tốt hơn Mục Toản bao nhiêu. Bởi vì trong quá trình bọn họ chiến đấu với đám Hồn sủng của Sở Mộ cũng bị tổn thất hoặc nhiều hoặc ít. Mặc dù không nặng nề giống như Mục Toản, ngay cả một đầu Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ cuối cùng cũng tử vong, nhưng chết vài con thứ sủng là chuyện không thể tránh khỏi.

"Rút lui, trước tiên lui về biên giới Đông Cuồng Lâm chờ đợi tin tức trận hải chiến. Một khi bọn họ công phá hai địa phương kia, chúng ta lại phát động tiến công cũng không muộn."

Hàn Nham hung hăng cắn răng, đưa ra quyết định cuối cùng.

Những người khác không muốn tiếp tục tổn thất binh lực, vội vàng gật đầu đồng ý lui binh.

"Du công tử, ta có một vấn đề."

Hỏa phu nhân thấp giọng nói.

"Nói!"

"Tại sao ngươi không xuất thủ giết hắn đi, lấy thực lực của ngươi tuyệt đối có thể giải quyết hắn trong nháy mắt."

Hỏa phu nhân nói.

"Thứ nhất, ta không thể tùy tiện xuất thủ, có ít người đang nhìn. Thứ hai, còn nhớ rõ đầu Yêu hồ Ám Thương Vương từng sỉ nhục ngươi không?"

Vừa nhắc tới Ám Thương Vương, khuôn mặt Hỏa phu nhân lập tức đen thui.

"Nếu ta đoán không sai, có lẽ đầu Ám Thương Vương kia đang ở phụ cận. Lãnh thổ Tân Nguyệt Địa này phức tạp hơn ta tưởng tượng rất nhiều."

Du công tử chậm rãi nói.

Song phương lại chia ra điều chỉnh đội hình hai bên chiến trường, trung gian là một mảnh đất khô cằn do biển lửa của đội quân Hỏa phái đốt cháy. Vào lúc này vẫn còn khói lửa nghi ngút, bốc mùi khét lẹt.

Ở trong làn khói đen kịt đó, rất nhiều Hoa yêu chập chờn thân thể. Đám Hoa yêu này đẳng cấp cao, lại có Thủy thuộc tính cho nên không sợ hỏa diễm đốt cháy. Chúng nó lắc lư hoa cành vươn thẳng lên cao giống như là diễu võ dương oai, chế nhạo đối phương.

Hỏa diễm dần dần tàn lụi, đến khi biển lửa hoàn toàn biến mất chính là thời điểm đại quân Tân Nguyệt vồ đến.

Bọn họ xung phong một lần đã tiêu diệt một phần ba quân địch, điều này làm cho cán cân chiến cuộc phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thừa dịp tinh thần còn đang dâng cao, thừa dịp địch nhân sợ hãi kinh hồn táng đảm, lúc này tiến hành xung phong nhất định có thể thu hoạch một trận thắng lợi sướng khoái lâm ly.

Nhưng mà liên minh chinh phạt sẽ không cho bọn họ có cơ hội làm như vậy.

Quân đoàn chinh phạt tranh thủ biển lửa tạo thành bức tường ngăn cản bước tiến của địch nhân, bắt đầu chỉ huy từng nhóm binh lính yên lặng rút lui.

Đại quân lùi lại giống như làn sóng thủy triều, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn thời điểm phát động tiến công.

Cách một biển lửa chiếu sáng chói mắt, đội quân Tân Nguyệt Địa nhìn thấy địch nhân rút về hậu phương. Trong lúc nhất thời ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

"Bọn họ... bọn họ lui quân rồi?"

Quân sư La Nghị ngây dại cả người, lắp bắp mãi mới nói được một câu.

Đây là quân đoàn do các thế lực lớn và rất nhiều phe phái tạo thành, cũng là cỗ lực lượng quy mô khổng lồ nhất trong mấy chục năm qua.

Thế mà bọn họ lại bị một quân đội nho nhỏ thuộc lãnh thổ tư nhân đánh bại?

Mọi người quay đầu một vòng nhìn đống thi thể chất chồng khắp nơi, nhìn quân đoàn địch nhân rút lui như chim sợ ná. Không chỉ La Nghị ngạc nhiên, rất nhiều tướng lĩnh Tân Nguyệt Địa cũng đưa tay dụi dụi mắt, ngỡ như mình đang nằm mơ.

Trong trận chiến lúc nãy, bọn họ thấy được vương giả Tân Nguyệt Địa lấy sức một người tiêu diệt cả quân đoàn địch nhân.

Chương 1549: Vân Môn thất thủ. (Hạ)

Bọn họ thấy được Vong Mộng lấy cảnh giới cao đẳng Bất Hủ hủy diệt hai quân đoàn, thấy được đám Hồn sủng của vương giả đối kháng sáu nhân vật cấp chưởng môn.

Hết thảy những điều đó tạo thành cỗ nhiệt huyết dâng trào trong lòng bọn họ, nguyện ý phấn đấu hết mình chém giết địch nhân.

Một khi sa vào trong chiến đấu kịch liệt, một người rất khó giữ vững tinh thần suy nghĩ chuyện gì đó, rất nhiều người sẽ rơi vào tình trạng chết lặng, dần dần mất đi bản ngã. Trong đầu bọn họ chỉ còn lại tín niệm duy nhất, đó là giết chết địch nhân.

Sau khi hết thảy mọi chuyện kết thúc, rồi lại thấy mình còn sống hiển nhiên là vui mừng hớn hở. Có gì vui hơn tận mắt chứng kiến cảnh tượng địch nhân sợ hãi cắm đầy chạy trốn?

Có cảm giác nào sướng khoái bằng tự tay chém giết địch nhân, nhìn thấy đối phương vô lực ngã xuống trong vũng máu? Phải biết rằng, trước đó ít lâu, đám người này đã dùng thái độ khinh miệt đối đãi với cư dân Tân Nguyệt Địa.

Trận chiến này thắng lợi rồi?

Trong đầu mỗi người hiện lên một câu này, đồng thời cũng cảm thấy nghi vấn chuyện này có phải là thật không?

Mà sự thật diễn ra ở trước mắt nói cho bọn họ biết phe mình quả thật thắng lợi rồi. Bọn họ thành công đánh lui đại quân chinh phạt, đây chính là liên minh tám thế lực lớn với quy mô khổng lồ nhất, lực lượng cường đại nhất. Thế nhưng, đối phương vẫn bị Tân Nguyệt Địa đánh đuổi ra ngoài.

"Sở Mộ, có muốn đuổi theo không?"

Triêu Lãnh Xuyên kích động hỏi.

Nói thật ra đây là trận chiến đầu tiên Triêu Lãnh Xuyên tự mình chỉ huy quân đoàn Tân Nguyệt Địa, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh. Nhưng không ngờ tình hình chiến đấu xuất hiện tình huống nghịch chuyển quỷ dị như thế. Sức mạnh của đại quân Yểm Ma và Hoa yêu đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Quan trọng nhất là Yểm Ma phân cách chiến trường, Hoa yêu ngăn chặn đường lui và tạo ra bẫy rập diệt sát. Cuối cùng là Tân Nguyệt quân dốc toàn lực xung phong tạo thành ba đường đột kích vô cùng hoàn mỹ, lấy hi sinh nhỏ nhất đổi lấy một phần ba quân đoàn địch nhân. Trên đời này còn có trận thắng lợi nào vĩ đại như vậy không?

Tất cả mọi người không nhịn được lệ nóng doanh tròng, vui mừng ôm chầm lấy nhau.

"Sở vương, thống soái, không thể đuổi theo. Quân đoàn Hoa yêu không thích hợp truy kích tương đương với chúng ta giảm bớt một quân đoàn. Hơn nữa, bọn họ rất thông minh, trong lúc rút lui đã phân ra hai cánh chèn ép thế trận tam giác của chúng ta. Một khi chúng ta xuất kích, bọn họ sẽ tiến quân thần tốc, quay ngược lại thọc sâu vào trận doanh của tướng lĩnh, thậm chí là tìm đường xông vào Đông Cuồng Lâm quan ải."

Quân sư La Nghị vội vàng ngăn cản.

Sở Mộ khẽ gật đầu, liên minh chinh phạt lần này đã bị đả kích nghiêm trọng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn còn có mười mấy vạn quân đoàn, bây giờ xua quân truy kích đúng là hành động nguy hiểm.

Sở Mộ và Hồn sủng trải qua trận đại chiến này đã mệt mỏi lắm rồi, nếu tiếp tục chiến đấu rất có thể sẽ gặp phải tình huống bất lợi.

Chỉ cần thủ hộ Tân Nguyệt Địa an toàn là được rồi, mọi chuyện cứ để sau này từ từ tính. Huống chi địch nhân đã thất bại thê thảm, xem như là dạy dỗ cho bọn họ một bài học nhớ đời.

Hồi lâu sau, rốt cuộc quân đoàn địch nhân biến mất ở cuối đường chân trời, lưu lại một bãi chiến trường đất đá gồ ghề tràn ngập khói bụi điêu tàn.

"Thắng rồi!"

"Chúng ta thắng rồi!"

"Ha ha ha ~~~!"

Tân Nguyệt quân đồng loạt lớn tiếng hoan hô sau khi bóng dáng địch nhân biến mất khỏi tầm mắt, cả bầu trời rộng lớn và rừng rậm cũng bị thanh âm rung chuyển dào dạt. Giờ phút này tất cả mọi người từng trải qua cảm giác thấp thỏm, lo âu cho đến bình tĩnh, liều mạng chiến đấu, cuối cùng mới cảm nhận được niềm vui tột độ khi giành lấy thắng lợi.

Bọn họ thề chết thủ hộ vùng đất của mình, thủ hộ người nhà, thủ hộ lòng tự tôn của chính mình.

Không chiến đầu hàng vĩnh viễn bị xem là kẻ thất bại, chỉ có ngoan cường phấn đấu mới được người khác coi trọng. Địch nhân cường đại như thế cũng bị đánh bại đấy thôi!

"Chiến tranh còn chưa kết thúc!"

Ánh mắt Vũ Bá nhìn theo phương hướng đại quân rút lui, ngữ khí có vẻ lo lắng.

Địch nhân vẫn còn rất đông, chỉ cần nghỉ ngơi điều chỉnh một đoạn thời gian ngắn sẽ có thể phát động tiến công một lần nữa.

Bây giờ đại quân Yểm Ma và Hoa yêu đã bại lộ, lần tới bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó chu toàn. Không đến nổi bị đánh cho không kịp trở tay như trước. Mặc dù chênh lệch lực lượng giữa Tân Nguyệt quân và địch nhân đã rút ngắn rất nhiều, nhưng mà Đông Cuồng Lâm chỉ là một trong những chiến trường chính, ngoài ra còn có ba chiến trường khác tình huống không hề lạc quan.

"Bất kể như thế nào, Đông Cuồng Lâm quan ải đã an toàn rồi. Chúng ta xem như thắng lợi một nửa."

Triêu Lãnh Xuyên cười nói.

"Ừ!"

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Quả thật Đông Cuồng Lâm là chiến trường trọng yếu nhất, hiện tại nơi này đã an toàn.

Những chiến trường còn lại hẳn là không thể phát sinh sự tình ngoài ý muốn.

Bên phía hải vực, hải quân Ô Bàn đến bây giờ còn chưa có động tĩnh. Nhưng mà hải vực nằm trong sự quản lý của Ngư nhân công chúa Lam Thiếp hiển nhiên là vô cùng an toàn.

Sở Mộ chỉ hơi lo lắng ở chiến trường Vân Môn quan ải.

Quân đoàn trú đóng tại Vân Môn quan ải không nhiều lắm, cường giả chân chính chỉ có Vân Môn lão nhân, Diệp Hoàn Sinh và một nhóm sư huynh đệ.

Bọn họ sẽ phải đối mặt với đội quân Trừng Phạt điện cường hãn nhất Thần Tông.

Thành viên Trừng Phạt điện vốn là lực lượng tinh nhuệ của Thần Tông, chịu trách nhiệm xử lý những nhiệm vụ khó khăn. Quân đoàn này khó đối phó hơn những thế lực khác nhiều lắm.

"Hạ Chỉ Hiền, ngươi chỉ huy đám Hoa yêu rải khắp tường thành, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác."

Triêu Lãnh Xuyên nói với Hạ Chỉ Hiền.

Hạ Chỉ Hiền gật đầu, bắt đầu điều khiển quân đoàn Hoa yêu bao bọc tường thành Đông Cuồng Lâm.

Ngay sau đó Triêu Lãnh Xuyên ra lệnh cho Tân Nguyệt quân trở về nghỉ ngơi và thay phiên nhau phòng thủ.

Địch nhân đi rất nhanh, nhưng ai dám cam đoan liên minh chinh phạt không biết thừa dịp Tân Nguyệt Địa buông lỏng cảnh giác đột nhiên quay lại tập kích?

Tân Nguyệt quân bắt đầu quay về nghỉ ngơi, còn lại Thánh vệ quân và đội ngũ Hồn sủng sư tự do cũng được Triêu Lãnh Xuyên an bài nhiệm vụ, từ từ tản ra canh gác những nơi trọng yếu trong khu vực Đông Cuồng Lâm quan ải. Hắn làm như thế để bảo đảm mọi người có thể phản ứng nhanh nhất trong trường hợp có biến.

Đội quân hậu cần bắt đầu trị liệu người và sủng bị thương, đây chính là công việc nặng nhọc nhất trong chiến tranh. Mỗi lần chiến đấu kết thúc, số người bị thương lại tăng lên chóng mặt, thậm chí thường xuyên xuất hiện tình huống tử vong do không kịp thời cứu chữa.

Diệp Khuynh Tư đứng dưới tường thành, triệu hoán ra tất cả Hồn sủng của mình.

Nàng và Hồn sủng không ngừng buông thả kỹ năng trị liệu vào khu vực người và sủng bị thương. Đồng thời duy trì quầng sáng năng lượng giải độc và làm dịu thương thế. Kỹ năng trị liệu quy mô lớn nhất định là tiêu hao tinh thần lực rất lớn, chỉ mới trị liệu cho một phần ba thương binh, sắc mặt Diệp Khuynh Tư đã trắng bệch.

"Tạm ổn rồi, lưu lại một chút tinh thần lực đi. Bên kia còn có rất nhiều người trọng yếu hơn cần ngươi cứu trị."

Hạ Chỉ Hiền lên tiếng ngăn cản Diệp Khuynh Tư.

"Không sao, ta vẫn có thể trị liệu thêm chút nữa."

Bởi vì Diệp Khuynh Tư có dược tề khôi phục hồn lực.

Những người bị thương ở đây là vì chiến đấu bảo vệ Tân Nguyệt Địa. Bọn họ có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, không thể nào để cho mọi người tử vong chỉ vì không kịp cứu chữa.

"Ngươi đi giúp Sở Mộ, Mục Thanh Y, Triêu Lãnh Xuyên, bọn họ và Hồn sủng bị thương không nhẹ. Vào lúc này bọn họ là những người trọng yếu, không thể ngã xuống. Những người bị thương ở đây giao cho ta, quân đoàn Hoa yêu trị liệu vẫn tốt hơn một mình người. Ta sẽ bảo đảm tất cả mọi người đều được hồi phục."

Hạ Chỉ Hiền tiếp tục khuyên nhủ.

Hạ Chỉ Hiền là Hồn sủng sư phụ trợ hiển nhiên là am hiểu trị liệu, cộng thêm đội quân Thánh Lam Hoa đúng là phát huy tác dụng rất lớn.

Phải trải qua chiến tranh mới biết được Hồn sủng sư phụ trợ đáng quý tới cỡ nào.

Tân Nguyệt Địa nhờ đó quân đoàn Hoa hệ Hồn sủng hỗ trợ sẽ giảm bớt tỉ lệ tử vong sau khi kết thúc trận chiến. Đồng thời quân đội sẽ khôi phục lực chiến đấu với tốc độ nhanh nhất. Dựa vào đó bọn họ càng đánh càng mạnh, ưu thế càng ngày càng lớn.

Diệp Khuynh Tư cũng không kiên trì nữa, quả thật là những vị thống soái cần phải được ưu tiên cứu chữa. Nhất là Sở Mộ, một mình hắn lúc nãy ngăn cản vạn quân, lực chiến sáu đại chưởng môn. Chỉ cần hắn khôi phục chiến lực, vậy thì Đông Cuồng Lâm xem như an toàn tuyệt đối.

Diệp Khuynh Tư đi đến nơi mấy vị chủ soái nghỉ ngơi, thấy được đám người này đang tập trung chữa thương cho Hồn sủng. Một nhóm nữ Hồn sủng sư phụ trợ đứng bên cạnh trị liệu chọ bọn hắn.

"Nàng đến rồi hả?"

Sở Mộ mỉm cười hỏi.

"Ừ, có khỏe không?"

Diệp Khuynh Tư trước tiên kiểm tra thương thế cho Sở Mộ.

"Ngươi trước tiên chữa trị cho Thanh Y, nàng bị thương rất nặng."

Sở Mộ chỉ chỉ căn phòng bên cạnh, ý bảo Mục Thanh Y đang ở trong đó.

"Cũng được, ngươi cẩn thận đó, đừng để vết thương chuyển biến xấu."

Diệp Khuynh Tư mỉm cười ôn nhu, sau khi dặn dò một câu liền dẫn Linh Âm Thiếp tiến vào phòng Mục Thanh Y.

Diệp Khuynh Tư mới vừa tiến vào phòng, quân sư La Nghị đã vội vã chạy vào, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Triêu Lãnh Xuyên nhìn thấy nét mặt quân sư là biết sự tình không lành, mở miệng hỏi:

"Chuyện gì?"

"Vân Môn… Vân Môn thất thủ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status