Sủng mị

Chương 1795: Quyết Định Cuối Cùng


"Đừng xem, thật sự là ta!"

Sở Thiên Mang cảm thấy ánh mắt Liễu Băng Lam có vẻ hoài nghi, còn có một cái gì đó không thể diễn tả thành lời.

"Ta biết!"

Cuối cùng Liễu Băng Lam đã chịu mở miệng.

"Tự nhiên đứng ở giữa đường mắng một bức tường, ngươi không sợ có người đi ngang qua lầm tưởng Nữ Tôn Tân Nguyệt Địa cao quý, trang nhã là người đàn bà chanh chua, đanh đá hay sao?"

Sở Thiên Mang cười nói.

Liễu Băng Lam nhẹ nhàng cắn môi. Nàng muốn mắng người sao? Có một ít người không mắng không được, nhiều khi bị mắng còn có cảm giác hài lòng, khư khư cố chấp giữ vững quyết định của mình.

Sở Thiên Mang nhìn vẻ mặt Liễu Băng Lam liền biết mình đoán đúng.

“Ai dà, quả nhiên là mình khen nàng trẻ tuổi xinh đẹp, nàng không thèm phản ứng một chút. Sau đó đổi hướng bảo là người đàn bà chanh chua cũng không dao động chút nào, trên thế giới này tại sao lại có nữ nhân khó hầu hạ như vậy chứ?”

Cho dù như thế, Sở Thiên Mang cũng phải bội phục nhi tử Sở Mộ, ít nhất hắn cũng có thể thường xuyên chọc nàng phát khóc, không phải là vô cùng thành công sao?

"Tại sao không chịu xuất hiện?"

Liễu Băng Lam đi thẳng vào chính đề.

"Ngươi thấy ta là tức giận, ta cần gì tự kiếm chuyện không vui? Hơn nữa, cũng đã nhiều năm không gặp rồi, nếu chúng ta là người bình thường đoán chừng đã phải chống quải trượng móm mém hỏi thăm lẫn nhau."

Sở Thiên Mang cười khổ nói.

"Hồn sủng sư dành phần lớn thời gian để tu luyện, vấn đề này không lớn."

Liễu Băng Lam nói.

"Được rồi, cũng đã nhiều năm rồi."

Sở Thiên Mang lắc đầu nói.

"Đúng là rất lâu, ngươi không muốn gặp ta, hoặc là không muốn để ta thấy ngươi, đây là chuyện giữa chúng ta. Vậy còn Sở Mộ thì sao? Ngươi có thể gạt ta sang một bên, nhưng một người làm phụ thân như ngươi có thể quên hắn sao?"

Liễu Băng Lam tiếp tục chất vấn.

"Liễu Băng Lam, ta chưa bao giờ nói sẽ bỏ ngươi mà."

Sở Thiên Mang vội vàng cải chính.

"Cái vấn đề này sau này hãy nói, trước tiên trả lời ta tại sao không gặp Sở Mộ?"

Giọng nói Liễu Băng Lam vô cùng nghiêm túc.

Sở Thiên Mang đúng là không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Liễu Băng Lam lại tâm thần bất định.

Hồi lâu sau, Sở Thiên Mang mới thở dài nói:

"Bởi vì ta là người thừa kế bia khóc thời đại thứ tư."

"Vậy thì thế nào?"

Liễu Băng Lam hỏi.

"Người thừa kế phải diệt trừ tất cả Bi Khấp Giả, sau khi giành lấy toàn bộ bia khóc sẽ trở thành thời đại tối cường."

"Ta đã giết chết tất cả Bi Khấp Giả khác, bây giờ chỉ còn lại một người duy nhất. Mà người này chính là nhi tử của chúng ta, Sở Mộ."

"Liễu Băng Lam, ngươi nói cho ta biết, ta có thể đi gặp hắn sao?"

Liễu Băng Lam không rõ tại sao Bi Khấp Giả nhất định phải tàn sát lẫn nhau.

Bi Khấp Giả hẳn là con đường dẫn tới mục tiêu đạt được lực lượng cường đại, tại sao bắt buộc phải cướp lấy tính mạng người khác làm tảng đá kê chân?

Sở Thiên Mang có thể giết Sở Mộ chỉ vì tăng cường thực lực không? Đây là chuyện không thể phát sinh, nếu như hắn thật sự phát rồ như thế đã không lao vào hắc động cứu Sở Mộ trong trận chiến tại Quan Ải thành.

Nàng vẫn im lặng không nói, chờ đợi Sở Thiên Mang giải thích.

"Ngươi biết cường giả thời đại có ý nghĩa như thế nào không?"

Sở Thiên Mang mở miệng hỏi.

"Ý nghĩa thế nào?"

"Ý nghĩa là Nhân tộc sẽ xuất hiện một vị cường giả cấp Bất Tử, là một người duy nhất ngoại trừ Thiên cung,. Cho dù là Tranh Minh đại địa và Ô Bàn đại địa rộng lớn khôn cùng, hay là Thần Tông quyền uy tối thượng, hoặc là Yêu Thú cung, Nguyên Tố tông, hai đại thế triều môn đồ trải rộng thiên hạ đều phải cúi đầu xưng thần trước mặt người đó. Tất cả cường giả lãnh tụ mất thời gian mấy trăm năm tìm kiếm con đường đi tới cảnh giới bất tử, nhưng bao đời nay chưa từng có người nào đạt được mục đích. Bao gồm hai đại hoàng tộc cũng thế, tất cả mọi người giống như con thuyền giữa biển khơi, tìm mãi không thấy đâu là bến bờ!"

Sở Thiên Mang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, ngữ khí có vẻ thê lương.

"Hàng vạn năm qua đã có vô số cường giả khát vọng đạt tới cấp Bất Tử. Một khi bọn họ tìm thấy phương pháp này sẽ vứt bỏ hết thảy cái gọi là nhân cách, quy tắc. Bọn họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích."

"Trong lĩnh vực Bất Hủ thỉnh thoảng truyền ra tin đồn bia khóc có thể giúp cho người ta bước vào cấp Bất Tử, nhưng rất ít người biết rõ thực hư. Đây chính là sự thật, ta không biết đám người phát rồ kia sẽ dùng biện pháp gì đối phó mình, ta sợ rằng bọn họ sẽ gây phiền toái cho các ngươi."

Liễu Băng Lam im lặng nghe Sở Thiên Mang tường thuật câu chuyện.

Quả thật là Liễu Băng Lam không biết những thứ này. Nàng biết Sở Thiên Mang không chịu lộ diện là có nỗi khổ tâm, nhưng không nghĩ tới hắn phải đối mặt với quyết định tàn khốc như thế.

Vì một vùng lãnh thổ, một khối hồn tinh, hoặc một gốc Tiên vật sẽ có rất nhiều người tranh nhau bể đầu chảy máu, không cần phải nói đến cơ hội đạt tới cảnh giới Bất Tử.

"Hiện tại sắp có một vị cường giả Bất Tử ra đời, nhưng đó không phải là ta, mà là Sở Mộ."

Sở Thiên Mang nói tiếp. (.

Liễu Băng Lam quan sát sắc mặt Sở Thiên Mang rất lâu, bỗng nhiên trong lòng cảm giác sợ hãi.

Đây là bia khóc thay đổi số mệnh của bọn họ sao? Một trong hai người nhất định sẽ chết sao?

Đối với Liễu Băng Lam, đây chính là kết quả bi thảm không thể nào chịu đựng nổi. Còn đối với Sở Mộ và Sở Thiên Mang lại càng khó thể đối mặt.

"Cứ tiếp tục như hiện tại không được sao?"

Liễu Băng Lam ngập ngừng hỏi.

Sở Thiên Mang lắc đầu nói:

"Trước kia ta cũng nghĩ như thế, cùng lắm thì không bất tử là được. Thực lực Sở Mộ bây giờ gần như là vô địch trong thế giới nhân loại rồi, còn ta cũng đã giết chết tất cả những người cạnh tranh. Sau này sẽ không có ai động đến chúng ta. Nhưng mà, ta nghĩ sai lầm rồi!"

"Lần nhật thực cuối cùng của Vạn Niên Luân Bàn sắp tới, mỗi một cường giả thời đại mạnh nhất sẽ xuất hiện tương ứng. Ta không dám cam đoan những người khác, nhưng mà Giao Nhân cổ xưa đại biểu thời đại thứ năm vốn là kẻ thù với cường giả thời đại thứ tư. Chỉ cần nó tỉnh lại chuyện đầu tiên xử lý chính là giết chết toàn bộ Bi Khấp Giả thời đại thứ tư."

Liễu Băng Lam ngây ngẩn cả người, lúc ban đầu nàng cho rằng Giao Nhân cổ xưa hẳn là muốn tranh đoạt lãnh thổ Tân Nguyệt Địa. Nhưng không ngờ rằng nó còn có liên quan đến Bi Khấp Giả.

"Nói cách khác, hoặc là một trong hai người các ngươi trở thành cường giả Bất Tử, sau đó mới có khả năng đối kháng Giao Nhân cổ xưa. Hoặc là hai người các ngươi sẽ bị Giao Nhân cổ xưa giết chết?"

Trên mặt Liễu Băng Lam lộ ra thần sắc do dự.

Sở Thiên Mang khẽ gật đầu xác nhận.

Bản thân Sở Thiên Mang cũng không nghĩ tới con đường Bi Khấp Giả đi tới cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất.

Khi hắn phát hiện sự thật chân tướng thì hết thảy mọi thứ đã không thể thay đổi. Hắn chỉ có thể làm một việc, đó là xử lý tất cả địch nhân dùm cho Sở Mộ. Về phần hắn là Bi Khấp Giả cuối cùng sẽ phải đưa ra quyết định cực kỳ khó khăn.

"Sở Mộ sẽ không xuất thủ với ta. Mà ta cũng không muốn đánh hắn. Ta một mực trốn tránh mấy năm nay, nhưng mà bây giờ đã không có cách nào né tránh nữa rồi."

Vừa nói đến đây, Sở Thiên Mang thở dài một hơi bất đắc dĩ.

Liễu Băng Lam lâm vào trầm mặc, tại sao sự tình đột nhiên trở nên tàn khốc như thế?

Chẳng lẽ đây chính là điểm cuối của con đường tu luyện, nhất định phải tranh đấu với số mệnh sao?

Nếu mà như vậy, Liễu Băng Lam tình nguyện bọn họ đều là Hồn sủng sư bình thường, không cần phải đi lên con đường Bi Khấp Giả, cũng không cần đối mặt với Giao Nhân cổ xưa kinh khủng kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status