Sủng mị

Chương 191: Di chuyển gia tộc


"Đại bá, dẫn tộc nhận rời khỏi đi, La Vực đã không thích hợp với chúng ta nữa." Sở Mộ không hề quan tâm đám người Dương gia còn sót lại, quay đầu sang nói với Sở Thiên Hằng.

"Vậy thì những người này?" Sở Thiên Hằng cảm thấy hơi ngạc nhiên nên hỏi lại.

"Để bọn họ tự sinh tự diệt đi." Sở Mộ thản nhiên nói, cũng không có ý định giải thích gì nhiều.

Sở Thiên Hằng ngẩn người kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ hồi lâu nhưng không thể tìm ra bất kỳ cảm tình dao động nào.

"Được rồi, rời khỏi đây thôi." Sở Thiên Hằng gật đầu, cũng không muốn hỏi thăm nguyên nhân làm gì, bắt đầu triệu tập tất cả thành viên Sở gia lại một chỗ.

Thật ra trước khi tiến hành diệt tộc Dương gia, Sở gia đã lặng lẽ bán tất cả gia sản thành tiền mặt, chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng dự định di chuyển cả gia tộc sang nơi ở mới.

Di dời gia tộc là đề nghị của Sở Mộ, bên trong lãnh thổ La Vực chỉ có mỗi La Vực môn là có chút tiếng nói, còn lại cơ hồ đều là thiên hạ của Dương Thị gia tộc. Lần này tiến hành hủy diệt Dương gia tất nhiên sẽ bị Dương Thị gia tộc trả thù, vì thế Sở gia nhất định không thể tiếp tục sinh sống ở trong La Vực.

Lúc trước Sở Mộ đã chuẩn bị tốt kế hoạch di dời gia tộc rồi, vì thế lúc Dương gia đề nghị giải hòa, Sở Mộ chỉ đòi Dương gia giao nộp đầy đủ tài chính. Về phần lãnh thổ và sản nghiệp thì không cần thiết, tất cả mọi thứ chính là vì kế hoạch di chuyển gia tộc này.

Lần này di chuyển chỉ có thành viên dòng chính của Sở gia, cùng với đám gia thần trọng yếu. Khi Sở Mộ chưa trở về Cương La thành, tình hình Sở gia càng ngày càng suy bại, tầng lớp đệ tử càng lúc càng ít. Sau khi ra quyết định di chuyển gia tộc, Sở Minh và Sở Thiên Hằng đã dứt khoát tiến hành giải tán những thành viên cấp dưới.

Mọi người cũng đã thương thảo tốt dời gia tộc đến nơi nào rồi, theo như kế hoạch thì bọn họ sẽ đi tới phía nam Cổ Vực.

Bây giờ Sở gia vơ vét gần 3000 vạn tài chính từ Dương gia, cộng thêm tài sản Sở gia đang nắm tiền mặt tổng cộng có đến gần 6000 vạn. Lúc này di chuyển đến phía nam Cổ Vực vẫn có thể mua được một khối lãnh thổ làm nơi dừng chân. Sau đó tiếp tục kéo dài phát triển gia tộc.

Bọn họ đoán chừng tiêu tốn 3000 vạn tài chính là có thể mua được một khối lãnh địa cấp bảy, đối với Sở gia coi như là miễn cưỡng khôi phục đến trạng thái bình thường. Thay vì ở nơi này bị Dương Thị gia tộc chèn ép không thể phát triển, còn không bằng quyết đoán tiêu diệt Dương gia oán thù chồng chất, rồi di chuyển đến địa phương vắng vẻ an cư lạc nghiệp. Lãnh thổ phía nam Cổ Vực không có thế lực lớn hạn chế, gầy dựng Sở gia ở nơi đó tương đối dễ dàng hơn một chút.

Dĩ nhiên, kế hoạch di chuyển gia tộc còn có một nguyên nhân cực kỳ trọng yếu.

Trên người Sở Mộ có một quả trứng Chập Long do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt, trứng Chập Long là thứ rất nhiều người tìm đỏ cả mắt. Nếu Sở Mộ tiếp tục làm thủ hạ cho Hạ Nghiễm Hàn rất có thể bị hắn mò ra manh mối, lấy tính cách Hạ Nghiễm Hàn nhất định sẽ giết rụng Sở Mộ không chút khách khí, cướp đoạt trứng Chập Long vào tay.

Trứng Chập Long còn không phải là điều Sở Mộ lo lắng nhất, Sở Mộ chân chính lo lắng vẫn là Mạc Tà có khả năng liên tục dị biến. Hạ Nghiễm Hàn từng chứng kiến Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ trên Thanh Yểm Ma đảo.

Ba năm sau, Sở Mộ lại có Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, qua một ít thời gian nữa nếu Mạc Tà tiếp tục dị biến thì Hạ Nghiễm Hàn nhất định sẽ nhận ra không phải là Sở Mộ thay đổi Hồn sủng, mà là do Nguyệt Quang Hồ liên tục dị biến thành Hồn sủng cao cấp hơn.

Hồn sủng liên tục dị biến có thể nói là bảo vật vô giá có tiền cũng không mua được, bất luận kẻ nào cũng phải thèm thuồng tranh đoạt. Nếu Sở Mộ tiếp tục sống ở dưới tay Hạ Nghiễm Hàn khẳng định là vô cùng nguy hiểm, vì thế trong thời gian sắp tới Sở Mộ phải tìm cách thoát khỏi Hạ Nghiễm Hàn khống chế.

Việc này cũng không tính là quá mức khó khăn, nhưng gia tộc ở tại Cương La thành sẽ bị lây họa. Vì thế di chuyển gia tộc sang nơi khác để Hạ Nghiễm Hàn khó lòng tiến hành trả thù Sở gia, Sở Mộ cũng có thể thoát khỏi gông xiềng trói buộc giành lấy tự do chân chính.

Khi ánh rạng đông chiếu xuống đại địa, đình viện Dương gia đã không còn đẹp đẽ, xinh tươi như trước, mà chỉ thấy một màu đỏ thê lương.

Thế lực khổng lồ nhất Cương La thành bị tiêu diệt trong một đêm, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, chỉ còn lại không tới một trăm người già, phụ nữ và trẻ em nơm nớp lo sợ, chạy trốn ra khỏi địa phương ghê gớm này.

Còn Sở gia một trong bốn đại gia tộc ở Cương La thành cũng mai danh ẩn tích chỉ trong một đêm, không ai chú ý tới gia tộc này rời khỏi từ lúc nào, tựa như đột nhiên biến mất khỏi nhân thế vậy. Trang viên trước kia chỉ lưu lại vết tích vó ngựa hỗn loạn đi về hướng đông.

Phía đông Cương La thành có hai con đường, một là đi thông Cổ Vực hướng đông bắc, hai là đi tới Hôi Nham thành, cũng chính là con đường Sở Mộ đánh cướp thương đội Dương gia.

Lúc này ở trên con đường đi thông Cổ Vực, Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú bình thản dạo bước.

"Hẳn là tốt rồi nhỉ?" Sở Mộ quay đầu nhìn dấu vết trên đường, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen dày đặc.

Sở Mộ vốn chỉ muốn nhìn xem khi nào trời mưa, nhưng ngoài dự liệu phát hiện từ phương hướng Cương La thành đang có một sinh vật toàn thân lửa đỏ bay tới.

Sinh vật từ từ bay đến gần Sở Mộ rồi chậm rãi hạ xuống.

Sở Mộ nhận ra đây là Viêm Điểu của Tần Mộng Nhi, thân ảnh nàng đang thấp thoáng ở trên lưng nó.

Sở Mộ nhìn thấy Tần Mộng Nhi xuất hiện cũng không ngạc nhiên lắm, cười hỏi: "Tại sao lại tới đây?"

"Ngươi muốn rời khỏi nơi này?" Ánh mắt Tần Mộng Nhi chợt lóe lên tia sáng kỳ lạ, lúc nãy Tần Mộng Nhi vừa nghe được Sở Mộ giải quyết Dương gia liền biết hắn sẽ rời khỏi Cương La thành. Sau khi đợi trận gió tanh mưa máu kia chấm dứt, Tần Mộng Nhi lập tức đi tới Sở gia lại phát hiện nơi đó chỉ còn vườn không nhà trống, nàng mới vội vã đuổi theo về hướng đông.

"Ừ, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm." Sở Mộ nói.

Sở Mộ đã biết được một ít tin tức của cha mình từ Sở Thiên Hằng và Sở Minh, chẳng qua là Sở Mộ tạm thời không thể đi tìm phụ thân. Bởi vì Yểm Ma cung đã phái người báo tin Cẩn Nhu công chúa chuẩn bị xuất hành tới Cổ Vực, bảo hắn đi tới hội hợp.

Vì tranh thủ thời gian cho Sở gia di chuyển an toàn, Sở Mộ bây giờ vẫn không thể công khai làm trái mệnh lệnh của Yểm Ma cung, cho nên Sở Mộ cũng phải Cổ Vực tìm Yểm Ma cung cẩn Nhu công chúa, dù sao trên người hắn còn có một chức vị cận thân hộ vệ mà.

"Vậy… vậy chúng ta… ta làm sao mới có thể tìm được ngươi?" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Mộng Nhi đã hiện lên một tầng hơi nước, chuẩn bị khóc lóc đến nơi rồi.

"Không cần, ngươi ở La Vực môn cẩn thận tu luyện đi, Cương La thành sẽ là tòa thành của Tần gia các ngươi." Sở Mộ nhìn thấy Tần Mộng Nhi bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu như thế cũng hơi chạnh lòng. Trên thực tế Sở Mộ và Tần Mộng Nhi có tình cảm tương đối tốt, nhưng hắn chỉ đối đãi như là muội muội mà thôi, cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Về phần hôn ước trước kia hắn đã sớm vứt ra khỏi đầu từ lâu rồi.

Ở trong nhận thức của Sở Mộ, sau khi di chuyển gia tộc sau sẽ rất khó gặp lại Tần Mộng Nhi, mối quan hệ cũng từ từ phai nhạt. Trừ phi nàng bây giờ nguyện ý đi theo gia tộc của mình di chuyển tới Nam Vực. Tần Mộng Nhi đã có một chút địa vị ở La Vực môn, lại đang ở thời kỳ gia tăng thực lực mấu chốt. Cho dù Tần Mộng Nhi nguyện ý đi theo Sở gia nhưng gia tộc của nàng sẽ không bao giờ đồng ý.

"Tại sao lại không cần thiết?" Tần Mộng Nhi cảm giác Sở Mộ không thèm để ý đến mình, nước mắt lập tức tuôn rơi, bộ dạng vô cùng ủy khuất.

"Ngay cả bản thân ta cũng không biết sau này sẽ ra sao nữa, chuyện tương lai cứ để tương lai tính." Sở Mộ mềm lòng đưa tay ra lau nước mắt cho nàng.

Tần Mộng Nhi nhìn Sở Mộ không chớp mắt, hồi lâu sau mới nói nhỏ: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

"Lần sau hãy nói đi, bây giờ nói nhiều cũng không có bao nhiêu ý nghĩa." Sở Mộ lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua những hắc ảnh lóe lên trong rừng cây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status