Sủng mị

Chương 633: Tứ bề thọ địch


Hạ Nghiễm Hàn bắt đầu lưu ý thần sắc trên mặt những người khác, đồng thời Sở Mộ cũng đang quan sát ngược lại hắn. Sở Mộ phát hiện trong mắt Hạ Nghiễm Hàn hình như đã sinh ra sát khí rồi.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Bỗng nhiên một trận khí lưu hỗn loạn từ trên không trung cuốn tới thổi tung đầu tóc và y phục tất cả mọi người.

Một cái bóng thật lớn bao trùm toàn thân Hạ Nghiễm Hàn và bốn người Sở Mộ. Đúng lúc chiến hỏa sắp sửa bộc phát, một con Dực hệ Hồn sủng từ trên trời đáp xuống trước mặt bọn họ.

Trên lưng Dực hệ Hồn sủng cũng là một gã nam tử mặc khải giáp màu vàng kim, lúc này hắn đã tung người nhảy xuống đất.

Gã hộ vệ này không dùng mũ giáp che kín khuôn mặt giống như Hạ Nghiễm Hàn, sau khi nhìn thấy đám người Sở Mộ liền tiện tay tháo mũ xuống cầm trong tay. Sau đó mỉm cười tiến lên chào hỏi.

"Các ngươi ở nơi này hả? Làm ta tìm kiếm mệt muốn chết, ta nghe một đồng đội nói các ngươi gặp phải một nhóm lớn tù nhân ở gần đây, rồi bị ép phải mở bình dược tề ra cầu cứu."

Nam tử treo nụ cười đối với bốn người.

Sau khi nói xong, gã nam tử này cố ý nhìn thoáng qua đồng bạn hộ vệ ở bên cạnh, chuẩn bị lên tiếng bắt chuyện.

"Ly Ngân đại ca!"

Đình Lan nhìn thấy nam tử này xuất hiện liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sở Mộ nhìn thấy Ly Ngân xuất hiện cũng thả lỏng tinh thần, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù Sở Mộ muốn giết chết Hạ Nghiễm Hàn càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại không phải là thời cơ thích hợp. Đợi sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc, Mạc Tà thành công dị biến một lần nữa, đến lúc đó hắn sẽ tự tay giải quyết Hạ Nghiễm Hàn báo rửa hận.

"Sở Thần, Diệp Khuynh Tư, các ngươi đã cứu đệ đệ của ta một mạng. Sau này bất kể có chuyện gì, các ngươi cứ việc tìm tới Ly Ngân ta, ta sẽ hoàn thành bất chấp gian nguy."

Ly Ngân đi tới trước mặt Sở Mộ, giọng nói rất thành khẩn.

Sắc mặt Hạ Nghiễm Hàn lập tức âm trầm xuống, khi Ly Ngân vừa mới xuất hiện thì hắn đã lặng lẽ lui qua một bên giữ vững khoảng cách nhất định. Bởi vì hắn phải suy nghĩ đến trường hợp Sở Mộ nhận ra thân phận hắn, rồi nhờ vả Ly Ngân xuất thủ giải quyết mình.

Nếu mấy năm trước không bị thương tổn trầm trọng tại Yêu Linh Gia, Hạ Nghiễm Hàn sẽ không sợ hãi Ly Ngân. Nhưng mà hiện tại hắn không phải là đối thủ của người này.

Sở Mộ thấy Hạ Nghiễm Hàn lặng lẽ lui ra cũng biết rất khó nhờ Ly Ngân giết chết hắn.

Vì thế Sở Mộ đành phải dùng hồn niệm nói với Ly Ngân:

"Ly Ngân đại ca, ta đang có một chuyện muốn nhờ, cái tên hộ vệ bên cạnh ngươi là Hạ Nghiễm Hàn Yểm Ma cung, hắn có thù hận với ta. Lúc nãy hắn đã chuẩn bị hạ thủ rồi, may là ngươi chạy tới kịp thời."

"À? Có chuyện này, ta giúp ngươi làm thịt hắn được không?"

Ly Ngân rất bình thản xoay người đưa lưng về phía Hạ Nghiễm Hàn, trên mặt hiện lên một nụ cười gian tà.

"Hắn đã cẩn thận lui ra rồi, chỉ cần ngươi xuất thủ là hắn chạy trốn ngay lập tức, rất khó lưu hắn lại nơi này. Bây giờ ngươi mang Đình Lan và Thượng Hằng xuống núi, bảo hắn cùng nhau rời khỏi, tốt nhất là theo dõi hắn chặt chẽ, đừng cho hắn có cơ hội can thiệp vào quá trình đột phá cảnh của ta."

Sở Mộ vội vàng nói.

Sở Mộ phải tiếp tục đột phá cảnh, nếu hắn bị loại bỏ cảnh thứ tám sẽ không thể giành lấy phần di chúc cho Diệp Khuynh Tư, lại càng không thể tìm thêm đầu mối về thiếu nữ phản bội.

Ly Ngân hành động dựa theo ý Sở Mộ, giả vờ bắt chuyện với Hạ Nghiễm Hàn rồi kéo hắn rời khỏi.

Ly Ngân rõ ràng là người kinh nghiệm phong phú, quá trình ngụy trang vô cùng hoàn hảo. Hắn không nói toạc ra ý đồ của Hạ Nghiễm Hàn, chẳng qua là lẫm lẫm liệt liệt khoác vai Hạ Nghiễm Hàn lôi đi, trong câu chuyện thậm chí còn có ý muốn kết giao bằng hữu.

Trong lòng Hạ Nghiễm Hàn âm thầm cười lạnh, từ biểu hiện của Ly Ngân có khả năng rất lớn đã bị Sở Mộ đoán được thân phận. Vì thế mới nhờ Ly Ngân kiềm chế hắn.

Thế nhưng Hạ Nghiễm Hàn cũng không vội vã, cho dù hắn không có cơ hội xuất thủ thì trong cảnh thứ tám này vẫn còn không ít người "nhớ nhung" Sở Mộ. Bây giờ hắn chỉ cần chỉ điểm vị trí Sở Mộ cho đám người Tả Tiêu biết là xong.

Sau khi bay lên không trung, Hạ Nghiễm Hàn lập tức phát ra tín hiệu đã chuẩn bị từ trước. Tín hiệu này sẽ dẫn đám người tâm thuật bất chính tới nơi này.

Đội ngũ hộ vệ không được phép xen vào quá trình tuyển thủ chiến đấu đột phá cảnh. Cho dù Ly Ngân có lòng bảo vệ Sở Mộ cũng không tiện xuất thủ, vì thế Hạ Nghiễm Hàn mới có tự tin bố trí kế hoạch xử lý Sở Mộ tại cảnh thứ tám này.

Trên một sườn núi Thiên Thọ Đông sơn.

Một gã thanh niên cưỡi Sí Lăng Hổ ngẩng đầu lên, khẽ híp mắt lại nhìn vào đám mây mù đặc thù lơ lửng giữa không trung.

"Sở Mộ ơi là Sở Mộ, chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc rồi."

Ánh mắt Tả Tiêu từ từ chuyển sang lạnh lẽo.

Giữa Tả Tiêu và Sở Mộ vốn không có thù hận chân chính, nhưng vì những sự kiện xảy ra lúc trước dần dần đẩy song phương vào thế không đội trời chung. Gã nam tử đã an bài sẵn kế hoạch dành cho Sở Mộ, xem như kết thúc mọi ân oán tại cảnh thứ tám này.

"Vù vù vù!"

Sí Lăng Hổ vỗ cánh bắt đầu chuyển hướng mang theo Tả Tiêu bay lên độ cao mà mắt thường không thể nhìn thấy, trực tiếp bay qua mấy ngọn núi tiến về phía tín hiệu kia.

Phía sau Tả Tiêu là một người mặc y phục màu đen bám theo sát nút, từ vóc người bên ngoài là có thể đoán ra đây là một nữ tử. Vị trí cổ và ngực nàng để lộ ra làn da trắng nõn, bộ y phục đen bó sát người càng tôn thêm vẻ đẹp mê hoặc của nàng.

"Lục đại nhân, chẳng lẽ chúng ta không tiếp tục đi về phía trước?"

Nữ Ma vệ mở miệng hỏi.

"Lui về, có chuyện trọng yếu hơn cần phải giải quyết."

Ánh mắt Lục Sam Ly lóe lên tia sáng sắc lạnh nhìn tới đám mây mù xa xăm, trên mặt hiện lên nụ cười tàn khốc.

Ma vệ cố ý nhìn thoáng qua mấy gã tù nhân cấp bảy bị dọa cho sợ hãi chạy trối chết dưới sườn núi, mở miệng hỏi:

"Vậy mấy gã tù nhân cấp bảy kia thì sao?"

"Chúng ta chỉ giết tù nhân cấp tám, đuổi giết đám phế vật kia lãng phí thời gian vô ích."

Lục Sam Ly bình thản nói.

Bên cạnh Lục Sam Ly tổng cộng có ba gã Ma vệ, bản thân hắn đã chuẩn bị đội hình này rất lâu trước khi đại hội Thiên Hạ Quyết diễn ra. Tuyển thủ do hắn bồi dưỡng khoảng chừng mười người, trong đó có năm người tiến vào cảnh thứ tám, có thể nói bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh của Yểm Ma cung.

"Giải quyết hắn xong sẽ có người đưa cho chúng ta không ít chỗ tốt, đúng lúc ta và cái tên kia có một chút ân oán."

Lục Sam Ly.

Người mà Lục Sam Ly ám chỉ dĩ nhiên là Sở Mộ, tại thời điểm Thiên Hạ Quyết bắt đầu thi đấu, Hạ Nghiễm Hàn đã ném ra một khoản tiền khổng lồ hi vọng Lục Sam Ly có thể xuất thủ giùm cho hắn.

Lục Sam Ly nhìn như trầm ổn, phóng khoáng nhưng tất cả thành viên Yểm Ma cung đều biết người này có thù tất báo. Bất kỳ ai chọc đến hắn sẽ phải hứng chịu hàng loạt hành động báo thù nối đuôi nhau ập tới.

Vì thế trước đó Cẩn Nhu công chúa cố ý nhắc nhở Sở Mộ nhất định phải đề phòng Lục Sam Ly.

"Người kia là đại địch của chúng ta sao?"

Một gã Ma vệ áo trắng mở miệng hỏi. Gã Ma vệ này nghĩ rằng Lục Sam Ly xem trọng như thế khẳng định người kia có thực lực siêu quần.

"Đại địch? Hắn còn không xứng, chỉ là một tiểu mao tặc mà thôi."

Lục Sam Ly cười nói.

Đại địch ở trong mắt Lục Sam Ly chính là những thanh niên đứng đầu của các thế lực lớn. Hắn vốn không hề lưu ý đến Sở Mộ, chẳng qua là có người nguyện ý ra giá cao nhờ giải quyết chuyện này, vì vậy hắn cũng không ngần ngại hao phí chút ít thời gian.

"Nếu như chỉ là một tiểu mao tặc hiển nhiên không cần Lục đại nhân xuất thủ, chúng ta có thể giải quyết giùm ngài."

Các Ma vệ vội vàng thúc giục Tật Phong Ma Câu đuổi theo Lục Sam Ly, cùng nhau bay về phía đám mây đặc thù kia.

Đỉnh núi cao nhất Thiên Thọ Đông sơn là một mảnh đất bằng phẳng, phía trên là bãi đất đá nham thạch rải rác dày đặc, tạo thành các loại hình thù quái dị.

Mười mấy năm trước, đỉnh núi Thiên Thọ Đông sơn cao hơn hiện tại rất nhiều, nhưng trải qua một trận chiến kinh thế hãi tục đã bị kỹ năng hủy diệt đánh gãy gần năm trăm thước, cuối cùng mới biến thành hình dáng như ngày nay.

Có thể nói ngọn núi cao nhất Thiên Thọ Đông sơn bây giờ chỉ có độ cao bằng sườn núi khi xưa mà thôi, theo năm tháng trôi qua dần dần bị gió bão ăn mòn mới xuất hiện mảnh đất trụi lủi như thế.

Cuồng phong gào thét nhấc lên từng đợt bụi mù cuồn cuộn. Bên trong mây mù là một con chiến thú Mặc Dã đứng yên như pho tượng, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống vách núi Thiên Thọ Đông sơn, khí tức hắc ám vương giả tạo thành khí tràng bao trùm phương viên trăm thước. Mỗi khi có gió lớn thổi tới đều bị đánh tan ngay lập tức.

Ở bên cạnh đầu chiến thú Mặc Dã này là một nam tử lẳng lặng khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bộ dáng bên ngoài làm cho người ta có cảm giác giống như một pho tượng đá hoàn toàn dung nhập vào trong tự nhiên.

Ánh mắt của hắn trống rỗng vô thần, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Lúc này hắn đang nhìn tới đám mây mù ở phương xa, hắn biết đó là tín hiệu nhắc nhở vị trí của mục tiêu.

Tần Dạ đã xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất Đông sơn từ lâu rồi, hắn chính là người đầu tiên đặt chân vào khu vực tranh đoạt vinh quang tại cảnh thứ tám này.

"Một đầu chiến thú Mặc Dã có năng lực sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh?" Tần Dạ lầm bầm tự nhủ.

Tần Dạ cảm thấy hứng thú đối với chiến thú Mặc Dã của Sở Mộ. Mặc dù bây giờ hắn đang sở hữu một con vương giả mạnh nhất trong chủng tộc Mặc Dã, có được Hắc Ám hệ và Thú hệ thiên phú dị thường. Nhưng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua một con Hồn sủng tiềm lực kinh người như thế.

"Sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh, cộng thêm năng lực tự lành siêu cấp, có thể xem như là một con bất tử Mặc Dã rồi."

Tần Dạ không ngừng tự nói với mình.

Ban đầu Phan Trịnh tìm đến Tần Dạ nhờ vả xuất thủ, Tần Dạ hoàn toàn không đặt Hồn Điện Sở Thần vào trong mắt. Dù sao lấy thực lực của hắn cũng không có bao nhiêu đối thủ tại bậc thang thứ nhất, bảo hắn xuất thủ đối phó một tuyển thủ bậc thang thứ hai quả thực là bôi nhọ thân phận của hắn.

Nhưng mà không bao lâu sau, Tần Dạ nghe nói Hồn Điện Sở Thần có một con Mặc Dã có năng lực sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh.

Bản thân hắn vốn đã quên mất trận chiến trước kia với Sở Mộ tại sa mạc, nhưng sau khi tin tức này truyền vào tai hắn lập tức nhận ra được vấn đề mấu chốt. Thì ra đó là một con chiến thú Mặc Dã có sinh mệnh lực gấp sáu lần Hồn sủng bình thường, khó trách thừa nhận một đòn chính diện của Mặc Dã Vương vẫn không chết.

Sinh mệnh lực mạnh hơn Hồn sủng bình thường gấp sáu lần chính là thiên phú Trùng hệ dị thường, sau khi lĩnh ngộ Đoạn Chi Trọng Sinh rõ ràng là tồn tại bất tử.

Dĩ nhiên một con Mặc Dã có sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh và tốc độ khôi phục ưu việt còn chưa đủ lọt vào mắt hắn. Bởi vì những Hồn sủng thiên phú dị thường như thế thường thường sẽ thiếu sót những phương diện khác, càng về sau sẽ bộc lộ ra yếu điểm càng lớn, cần phải hao phí rất nhiều tài chính tiến hành bù đắp. Cứ theo đó tính toán đơn giản cũng biết nhu cầu phục dụng linh vật cũng nhiều hơn Hồn sủng bình thường gấp mấy lần.

Tần Dạ có cách đánh giá Hồn sủng rất độc đáo, chỉ cần suy nghĩ một lát đã nhận ra ưu điểm và khuyết điểm trong đó. Nếu như có thể lĩnh ngộ ra kỹ năng tăng cường thực lực trong quá trình chiến đấu, vậy thì đầu chiến thú Mặc Dã kia sẽ cực kỳ hoàn mỹ, chính là Chiến sủng cường hãn có khả năng khiêu chiến vượt cấp.

Từ trước đến giờ chỉ có rất ít chuyện làm cho Tần Dạ kích động như thế, nhưng mà nghĩ tới chiến thú Mặc Dã có thể cường đại tới mức đó, Tần Dạ quả thật không đè nén được hưng phấn từ trong nội tâm.

"Một siêu cấp Chiến sủng hoàn mỹ như thế phải thuộc về Tần Dạ ta mới đúng, làm sao lại lọt vào trong tay một kẻ tầm thường chứ?"

Tần Dạ chậm rãi đứng lên, lúc này ánh mắt của hắn đã lập lòe hàn quang.

Tần Dạ có rất nhiều Hồn sủng cực phẩm, có một nửa trong đó là do hắn cướp đoạt từ tay người khác. Đối với cái tên ma quỷ Hồn Minh này, những Hồn sủng tốt nhất thế gian phải là của hắn, cũng không có người nào đủ tư cách chi phối Hồn sủng vương giả bằng hắn.

Thiên Thọ Đông sơn là một dãy sơn mạch rộng lớn do những ngọn núi to nhỏ khác nhau tạo thành. Đường đi trên núi thường xuyên thay đổi, đôi khi sơn cốc và khe vực giống nhau đến kỳ lạ, làm cho những người mới tiến vào rất dễ lạc mất phương hướng.

Sau khi thoát khỏi Hạ Nghiễm Hàn, Sở Mộ dẫn Diệp Khuynh Tư biến chuyển phương hướng, rẽ sang một sơn đạo khác không cho Hạ Nghiễm Hàn có cơ hội truy tung.

"Ly Ngân đã kiềm chế hắn, tại sao ngươi còn vội vã như vậy?"

Diệp Khuynh Tư ngạc nhiên hỏi.

"Bọn họ đã sớm bố trí rất nhiều mai phục tại cảnh thứ tám, bất kể Hạ Nghiễm Hàn có xuất thủ hay không, những người khác cũng sẽ tìm ta hạ thủ. Trong đó nguy hiểm nhất là thủ hạ của thiếu nữ phản bội. Nếu dừng lại quá lâu sẽ bị bọn chúng vây công."

Sở Mộ nói.

"À? Vậy ngươi kiên trì đột phá cảnh quả thật là vô cùng nguy hiểm, tại sao ngươi lại có nhiều địch nhân tại Thiên Hạ Quyết vậy chứ?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói.

Nếu chỉ đơn giản là thi đấu, lấy thực lực Sở Mộ bây giờ tiến vào cảnh thứ chín hẳn là không thành vấn đề. Đánh một trận với cường giả ba thứ hạng đầu cũng chưa chắc bại.

Nhưng mà Sở Mộ phải đối mặt quá nhiều chuyện cùng một lúc, điều này làm cho Diệp Khuynh Tư thật sự lo lắng.

"Có một số việc cũng nên kết thúc rồi, yên tâm đi, ta còn có ta vương bài chưa lật, không có việc gì đâu!"

Sở Mộ mỉm cười trấn an Diệp Khuynh Tư.

"Vương bài? Chẳng lẽ là hóa thân Bán Ma? Vậy cũng không được, ngươi không thể nào tiếp tục sử dụng trạng thái đáng sợ kia, linh hồn nhiệt độ đã cao lắm rồi, không cẩn thận sẽ mất đi tính mạng triệt để. Ngươi mà sử dụng thêm một lần sợ rằng hậu quả không chịu nổi."

Diệp Khuynh Tư vội vàng khuyên giải.

"Ta không cần sử dụng Bán Ma hóa, bây giờ ta phải nhanh chóng đạt tới bảy niệm Hồn Chủ."

Sở Mộ lắc đầu nói.

Diệp Khuynh Tư nghi ngờ nhìn Sở Mộ hồi lâu, trong lúc nhất thời không hiểu được Sở Mộ đang muốn làm gì, nhỏ giọng hỏi:

"Ta đưa cho ngươi bình dược tề kia chưa chắc có thể giúp cho ngươi lập tức tăng cường lên tới bảy niệm Hồn Chủ."

"Ta có biện pháp khác, mặc dù điên cuồng một chút."

Giọng nói Sở Mộ vô cùng kiên quyết.

Bầu trời bao la, sương mù lượn lờ, từng đám mây đỏ rực như lửa chầm chậm trôi về phía chân trời.

Ánh hoàng hôn ngày hôm nay diễm lệ dị thường, cả dãy Thiên Thọ Đông sơn biến thành mảnh đất màu vàng cam mênh mông, thần bí.

Ly Ngân khống chế Dực hệ Hồn sủng quay quẩn trên không trong. Theo cuộc thi đấu kéo dài tới lúc này đã có không tuyển thủ mở bình dược tề rời khỏi Đông sơn.

Thế nhưng Ly Ngân không để ý tới những người đó, chỉ ra lệnh cho những hộ vệ khác chạy đi cứu viện, còn bản thân hắn đang quan tâm đến sự tình hệ trọng hơn.

Ly Ngân biết Hạ Nghiễm Hàn có ý đồ mưu hại Sở Mộ liền dứt khoát không rời khỏi Đông sơn nửa bước, trực tiếp cưỡi Dực hệ Hồn sủng bay lượn trên bầu trời Thiên Thọ Đông sơn, từ vị trí xa xăm quan sát quá trình Sở Mộ đột phá cảnh.

Bên cạnh Ly Ngân là Đình Lan và Thượng Hằng. Hai người bọn họ đã rời khỏi cuộc thi một đoạn thời gian khá lâu rồi.

Cảnh thứ tám vẫn đang tiếp tục, những tuyển thủ thất bại có thể bay lượn trên cao quan sát cuộc chiến. Nhưng phải có giám sát viên cùng đi, nhằm phòng ngừa đám tuyển thủ mưu đồ bất chính quấy nhiễu cuộc thi.

Những người quan chiến phải bay trên độ cao năm trăm thước, coi như là vị trí không vực đã được cảnh giới. Một khi có tuyển thủ nào đó cố ý vi phạm sẽ bị giám sát viên tiến hành bắt giữ và giao cho ban tổ chức chế tài.

Ly Ngân không thể trực tiếp xuất thủ đối với Hạ Nghiễm Hàn, cho nên Hạ Nghiễm Hàn muốn rời khỏi nơi này cũng khó lòng ngăn cản, bởi vì điều đó không hề vi phạm quy định. Chỉ cần Hạ Nghiễm Hàn nhờ được hộ vệ khác gách vác trách nhiệm giùm mình là xong.

Vì muốn bảo đảm Sở Mộ không bị hãm hại, Ly Ngân để cho Đình Lan và Thượng Hằng cùng nhau quanh quẩn trên Thiên Thọ Đông sơn, lấy thân phận quan chiến tiến hành giám sát đám người kia. Chỉ cần Sở Mộ gặp phải nguy hiểm sẽ kịp thời ứng cứu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status