Sủng mị

Chương 723: Ma Thụ bá đạo


"Ma Thụ chiến sĩ của ta nhất định là giết địch nhiều nhất, chiến đấu mới nửa canh giờđã tiêu diệt được 10 đầu cấp thống lĩnh và 200 đầu quân đoàn cấp chiến tướng. Ha ha ha!"

Trương Ưng thầm nghĩ trong lòng.

Chốc lát sau, ánh mắt Trương Ưng cố ý đảo qua Sở Tiêm.

Thế nhưng, Trương Ưng đột nhiên phát hiện ánh mắt Sở Tiêm tựa hồ không có chú ý tới Ma Thụ chiến sĩ của mình, ngay cả những đệ tử Sở gia kinh hô lúc nãy cũng nhìn sang hướng khác. Trên bãi chiến trường cách đó không xa đang có một con Ma Thụ chiến sĩ tung hoành ngang dọc.

"Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có tới hai con Ma Thụ chiến sĩ?"

Trương Ưng ngẩn người ngạc nhiên.

Trải qua thất thần trong chốc lát, trong tầm mắt Trương Ưng dần dần xuất hiện một con Ma Thụ chiến sĩ khác.

Ngoại hình đầu Ma Thụ chiến sĩ này không hề thu hút, chen lẫn vào trong chiến trường đông nghịt rất khó phân biệt ra nó. Nhưng mà vô số rễ cây điên cuồng công kích bốn phương tám hướng lại thể hiện sự bá đạo tuyệt luân.

Đâm xuyên, quấn quanh, xiết chặt, quét ngang …v…v các loại kỹ năng Mộc hệ quần sát liên tục xuất hiện, sinh vật cấp chiến tướng chạm vào là chết không có một chút lực phản kháng. Ngay cả sinh vật cấp thống lĩnh cũng phải chật vật né tránh phong mang, không thể nào tiếp cận bản thể của nó.

Để cho Trương Ưng càng thêm kinh ngạc chính là Ma Thụ chiến sĩ này có Độc thuộc tính. Trong phương viên trăm thước đã bịđộc tố ảnh hưởng, thỉnh thoảng có sinh vật trọng thương ngã xuống sẽ lập tức trúng độc tử vong.

"Đó là Ma Thụ chiến sĩ của ai?"

Trương Ưng rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi.

Trương Ưng nói lời này khiến cho đám người chung quanh không hiểu gì hết. Sở Tiêm nghi ngờ nói:

"Chẳng lẽ không phải là Ma Thụ chiến sĩ của sư thúc sao? Nói thật, thường ngày không thấy Trương Ưng sư thúc triệu hoán Ma Thụ chiến sĩ, hôm nay vừa thấy đúng là lợi hại vô cùng."

Trương Ưng được khen như vậy vốn nên hưng phấn mới phải, nhưng mà Ma Thụ chiến sĩ của hắn đang bị quân đoàn cấp thống lĩnh vây quanh, còn đang liều mạng chiến đấu. Làm sao so sánh với cái con Ma Thụ chiến sĩ một mình một cõi, tung hoành bên trong chiến trường tràn đầy khí phách kia chứ?

Sở Tiêm thấy Trương Ưng có vẻ lúng túng lập tức hiểu ngay sự tình khác thường, nàng kinh ngạc che miệng lại nói:

"Chẳng lẽ … không phải là Hồn sủng của sư thúc?"

Trương Ưng chậm rãi lắc đầu.

Ba người Sở Tiêm, Sở Lãng và Sở Hà đứng ở bên cạnh cũng sợ hãi ngây người, sau khi bọn họ biết được đầu Ma Thụ chiến sĩ khí phách kia không thuộc về cao thủ Đại Sở thế gia liền quét mắt nhìn chung quanh, muốn tìm xem vị cao nhân nào triệu hồi ra Hồn sủng cường đại như thế. Lấy sức một mình chèn ép cả quân đoàn cấp thống lĩnh bên ngoài tường thành vốn không phải là Hồn sủng sư bình thường có thể làm được, người này chắc chắn là kỳ nhân dị sĩ cố ý ẩn giấu thực lực.

"À, hình như Sở Mộ cũng có một con Ma Thụ chiến sĩ?"

Lúc này, Sở Hà bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt chuyển lên trên người Sở Mộ.

"Đúng đúng, Sở Mộ đúng là có một con Ma Thụ chiến sĩ."

Sở Lãng gật đầu lia lịa, mới đầu hắn còn không kịp phản ứng, nhưng cẩn thận suy nghĩ một lát, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ.

"Chẳng lẽ… chẳng lẽ cái con Ma Thụ chiến sĩ kia là Hồn sủng của Sở Mộ."

Sở Lãng sợ hãi kêu lên.

"Tiểu tử kia? Nói đùa gì vậy, hắn làm sao có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ?"

Trương Ưng nhanh chóng ý thức được mấy thanh niên Sở gia đang ám chỉ ai, ánh mắt hắn liền nhìn lướt qua Sở Mộ.

Bề ngoài Sở Mộ khoảng chừng hai mươi tuổi, số tuổi Trương Ưng nói không chừng cũng gấp hai rồi. Một tiểu tử như thế trong mắt hắn vốn không đáng một đồng, tại sao lại có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ chứ? Hơn nữa, hình như thực lực của nó còn mạnh hơn Ma Thụ chiến sĩ của hắn không ít.

Ba vị sư thúc khác cũng đang khống chế Hồn sủng của mình ngoài, cặp mắt bọn họ nhìn về phía Sở Mộ lộ rõ vẻ khó tin. Không ngờ rằng một đầu Ma Thụ chiến sĩ cường đại cỡ đó lại là Hồn sủng của một người thanh niên.

Mộc hệ vốn chiếm cứ ưu thế ở trong quần chiến, có thể nói chỉ riêng đầu Ma Thụ chiến sĩ kia đã phát huy ra tác dụng bằng bốn đầu Hồn sủng cao đẳng quân chủ của bọn họ cộng lại.

Bất kểđầu Ma Thụ chiến sĩ kia là của ai, nguyên bản bọn họ đã nắm giữ cục diện chiến trường bỗng nhiên xuất hiện một con Ma Thụ chiến sĩ tràn đầy khí phách chiếm đoạt hết danh tiếng. Vì thế trong lòng bốn người cảm thấy không hề thoải mái.

Sở Tiêm, Sở Hà, Sở Lãng vốn lưu ý Sở Mộ từ lâu, nhưng bọn họ cũng không phát hiện Sở Mộ triệu hồi Hồn sủng lúc nào. Hắn vẫn luôn đứng yên trên tường thành quan sát chiến trường phía dưới.

Ba người bọn họ cũng đã triệu hoán Hồn sủng của mình ra chiến đấu, hiển nhiên không thể nào cố ý chạy đến hỏi thăm Sở Mộ. Mặc dù Ma Thụ chiến sĩ giúp cho mọi người giảm bớt không ít áp lực, nhưng tình huống hiện tại không thể nào phân tâm, nếu không sẽ rất dễ gặp chuyện tình ngoài ý muốn.

Về phần Sở Thiên Lâm đang chỉ huy đám Hồn sủng sư chiến đấu liền nở nụ cười vui vẻ, xem ra hắn tạm thời không cần phải tham gia chiến đấu rồi.

Trong đám người ở trên tường thành, chỉ có mỗi Sở Thiên Lâm nhìn thấy Sở Mộ triệu hoán Ma Thụ chiến sĩ.

Sở Thiên Lâm biết Sở Mộ có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ, mặc dù làm trong lòng đã có chuẩn bị nhưng không nghĩ tới Ma Thụ chiến sĩ lại biểu hiện năng lực quần chiến cường đại như thế. Sở Thiên Lâm vừa thán phục không dứt vừa sinh lòng hâm mộ tràn trề, nhất là Ma Thụ chiến sĩ cao đẳng quân chủ bộc phát ra lực lượng còn mạnh hơn bốn vị sư thúc kiêu ngạo kia. Điều này làm cho Sở Thiên Lâm có cảm giác thật sự hãnh diện.

Đợt Tai Hoang này xâm nhập kéo dài suốt một ngày, đến lúc giữa đêm mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Vốn là quân đoàn 150 Hồn sủng cấp thống lĩnh xuất hiện sẽ trực tiếp áp đảo đội ngũ Hồn Sĩđánh thuê, tình hình trận chiến sẽ càng thêm thảm thiết. Kết quả là trận chiến này kết thúc nhẹ nhàng hơn tưởng tượng rất nhiều, mà nguyên nhân chủ yếu là nhờ bốn đầu Hồn sủng cao đẳng quân chủ và 12 đầu trung đẳng quân chủ gia nhập.

Ngoài ra, nhân tố bắt mắt nhất chính là đầu Ma Thụ chiến sĩ cường đại kia, một mình nó ngăn chặn một phía đã làm khiếp sợ toàn trường, trong phạm vi vài trăm thước chung quanh nó rải đầy thi thể.

Có người suy đoán đại khái trong số 150 đầu Hồn sủng cấp thống lĩnh, 500 chiến tướng thì Ma Thụ chiến sĩđã tự mình tiêu diệt 50 đầu, cấp chiến tướng ít nhất cũng hơn 200, cấp nô bộc nhiều không đếm xuể.

Cả một đợt Tai Hoang khổng lồ như thế, nhưng mà một phần ba trong đó lại bị Ma Thụ chiến sĩ tiêu diệt.

Phải biết rằng bốn vị cao thủ đến từĐại Sở thế gia hợp lực cũng chỉ tiêu diệt được một phần ba, từđó có thể thấy được Ma Thụ chiến sĩ dũng mãnh đến trình độ nào rồi.

"Đầu Ma Thụ chiến sĩ kia chiến đấu cả ngày vẫn không có vẻ mệt mỏi chút nào, đúng là biến thái mà."

Gian Thương sư thúc thấp giọng lầm bầm.

Trương Ưng nghiêm mặt không nói, hắn rất thích hưởng thụ cảm giác được người khác kính ngưỡng và chú ý. Vốn dựa vào Mộc hệ Hồn sủng đủ để biến thành điểm sáng của toàn trường, cứu vãn vô số tính mạng nhân loại và sau đó trở thành anh hùng trong lòng mọi người. Không ngờ rằng danh tiếng lại vuột khỏi tầm tay vào thời điểm cuối cùng, cho dù đầu Ma Thụ chiến sĩ kia quả thật là biến thái, nhưng Trương Ưng không thể nào sinh ra một chút hảo cảm. Đồng thời cũng chán ghét luôn chủ nhân của nó.

Thật ra bốn vị sư thúc cũng không yếu như biểu hiện bên ngoài, bởi vì ngoại trừ Hồn sủng cao đẳng quân chủ ra, mỗi người trong bọn họ còn có ba đầu trung đẳng quân chủ.

Chẳng qua là Hồn sủng trung đẳng quân chủ rất dễ bị thương ở trong quần chiến, một khi thương tổn nghiêm trọng sẽ phải thay đổi thứ sủng ra trận.

Nhưng mà thứ sủng hiển nhiên không có bao nhiêu tác dụng trong trận chiến này, vì thế bọn họ mới khó xử, do dự mãi không dám xuất toàn lực. Thế mà đầu Ma Thụ chiến sĩ kia có năng lực phòng ngự và tính mạng bền bỉ kinh người, thời gian trận chiến kéo dài cả ngày nhưng trên người Ma Thụ chiến sĩ không có một điểm vết thương nhỏ nào. Nếu không phải thể lực có hạn, giai đoạn sau này uy lực kỹ năng giảm bớt, nói không chừng Ma Thụ chiến sĩ sẽ giết chết địch nhân nhiều hơn gấp đôi.

Chiến đấu bắt đầu tiến vào giai đoạn quét dọn địch nhân còn sót lại, không khí chiến trường dần dần hòa hoãn xuống.

Sở Tiêm mỏi mệt thu hồi Hồn sủng của mình, sau đó mới chậm rãi đi về phía Sở Mộ.

"Sở Mộ!"

Nói thật ra, từ khi Sở Tiêm vềđến gia tộc còn chưa kịp chào hỏi Sở Mộ.

Sở Mộ mỉm cười nhàn nhạt, thấy Sở Tiêm dung nhan tiều tụy liền lộ vẻ quan tâm, nhẹ giọng nói:

"Ngươi mệt lắm hả? Sao không về nghỉ ngơi đi?"

Mỗi Hồn sủng sư chỉ huy Hồn sủng chiến đấu cả ngày đều tiêu hao tinh lực và thể lực. Những người còn đứng nổi đến tận lúc này quả thật là rất giỏi, sức chịu đựng cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.

"Không sao, chỉ sợ ngươi mệt thôi! Bọn họ nói ngươi trở về gia tộc mấy ngày hôm trước, trước kia ta còn tưởng rằng sẽ không có cơ hội gặp lại ngươi."

Giọng nói Sở Tiêm đột nhiên ôn nhu kỳ lạ.

Khi nàng phát hiện Sở Mộ đang nhìn mình với vẻ quan tâm, ánh mắt nàng ngược lại không dám nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt tái nhợt dần dần nổi lên một tầng đỏ ửng như táo chín, cũng may lúc này đã là buổi tối nên không bị người khác nhìn thấy.

"Có một số việc cần phải xử lý, cho nên ta trở về giải quyết triệt để."

Sở Mộ vốn có kế hoạch tiếp tục đi về phía đông, chỉ là tiện đường mới trở về gia tộc xem xét tình hình hiện tại như thế nào.

Vô tình hắn lại phát hiện sự tình nằm ngoài dự liệu, gia tộc tuy rằng phát triển rất nhanh, nhưng lại tiềm ẩn một vài nguy cơ trọng đại. Cho nên Sở Mộ quyết định trợ giúp một tay, hơn nữa hắn còn muốn nhờ gia tộc quản lý dùm mỏ Linh nguyên bên trong bộ lạc cấp một.

Tuy nhiên thời điểm này không tiện nhiều lời, vì thế Sở Mộ chỉ mỉm cười lấy lệ, đồng thời gọi Ma Thụ chiến sĩ trở lại bên cạnh mình.

Sở Tiêm trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, đột nhiên phát hiện một thân ảnh màu xanh bò lên tường thành, cuối cùng dừng lại ở sau lưng Sở Mộ.

Sở Tiêm ngẩn người ngạc nhiên, chỉ liếc một cái là nhận ra đó là Ma Thụ chiến sĩ bá đạo vừa mới tiêu diệt một phần ba địch nhân Tai Hoang.

Lúc này những đệ tử Sở gia và Hồn Sĩđánh thuê nhìn thấy sinh vật khí phách được tôn xưng là "Ma Thụ chiến thần" kia bỗng nhiên đứng ở phía sau Sở Mộ, điều này đã chứng thực rõ ràng nhất suy đoán của mọi người.

"Ma Thụ chiến sĩ… thật sự là Hồn sủng của ngươi?"

Sở Tiêm mở to cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Sở Tiêm kinh hô một tiếng làm cho những Hồn sủng sư ở chung quanh chú ý, chốc lát sau tất cả mọi người đều phát hiện Ma Thụ chiến thần đã quay về bên chủ nhân của nó.

Thế mà chủ nhân của nó lại là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi.

"Thanh niên này là ai? Tại sao lợi hại như thế, một người một sủng đã vượt qua bốn vị cao thủ của Đại Sở thế gia?"

"Ta có ấn tượng, hình như là nhi tử của Tứđệ tộc trưởng, là đại thiếu gia bí ẩn nhất thường xuyên lịch lãm bên ngoài, tên là Sở Mộ."

"Lúc nãy ta định mắng tiểu tử này đứng trên tường thành chỉ xem mà không dám làm. Ai biết Ma Thụ chiến sĩ lại là Hồn sủng của hắn, hoàn hảo còn chưa có mắng, may quá, chưa có mắng!"

Một gã thành viên Sở gia khác kinh hãi kêu lên.

"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Ma Thụ chiến thần đứng ở bên cạnh hắn, có đánh chết ta ta cũng không tin tưởng đây là Hồn sủng của hắn."

Trận chiến ngày hôm nay quá mức thê thảm rồi, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một thân ảnh chói mắt nhất, một con Hồn sủng vô cùng bá đạo, một mình trấn giữ một phương không cho bất kỳ địch nhân nào vượt qua. Đó chính là Ma Thụ chiến thần.

Lúc trước cảđám người còn đang suy nghĩ không biết Ma Thụ chiến sĩ là Hồn sủng của vị cao nhân nào, trong lòng mọi người khẩn cấp muốn biết đáp án.

Bây giờđáp án đã được công bố rồi, nhưng mà chủ nhân của Ma Thụ chiến sĩ là một người thanh niên làm cho tất cả mọi người càng thêm kinh hãi.

Thanh âm nghị luận càng lúc càng náo nhiệt, cuối cùng mọi người đành phải cho ra kết luận thật ra nam tử kia số tuổi không nhỏ, chẳng qua là bộ dạng có vẻ trẻ tuổi mà thôi. Phải biết rằng, thanh niên cường giả của Thiên Hạ thành cũng không thể nào có Hồn sủng cường đại như vậy.

Dĩ nhiên, bất kể số tuổi là bao nhiêu, chỉ cần trong tay khống chế Hồn sủng mạnh như vậy vẫn được mọi người khâm phục, đáng giá để mọi người tôn kính.

Đối với niên kỉ của Sở Mộ thì còn ai rõ ràng hơn thành viên Sở gia đây? Lúc này bốn người Sở Tiêm, Sở Lãng, Sở Hà cùng với Sở Thiên Lâm vẫn còn đang mê muội chưa tỉnh, tin tức này đối với bọn họ thậm chí còn kinh khủng hơn sét đánh ngang tai nữa.

Sở Mộ cho Ma Thụ chiến sĩ ăn dược tề khôi phục, sau đó mọi người cùng nhau xông tới, bất chấp mỏi mệt sau trận chiến, cảđám lập tức vây quanh hắn bắt đầu tra hỏi.

"Thật sự là Hồn sủng của ngươi hả? Lúc ban đầu chúng ta quả thật không dám tin tưởng chuyện này. Sở Mộ, ngươi rốt cuộc tu luyện như thế nào? Tại sao Ma Thụ chiến sĩ tăng cường thực lực nhanh như vậy?"

Sở Lãng vô cùng kích động, dùng hai tay lắc lư bả vai Sở Mộ điên cuồng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

"Cái con Ma Thụ chiến sĩ này khẳng định xếp hạng đệ nhất Mộc hệ Hồn sủng của Tây Vực rồi."

Sở Hà nói rất trực tiếp.

Đó chính là Hồn sủng cao đẳng quân chủ, hai người Sở Lãng và Sở Hà còn đang bồi hồi trong giai đoạn cấp thống lĩnh. Chênh lệch song phương quá lớn, vốn không thể nào so sánh nổi.

Tâm tình Sở Tiêm chấn động cực kỳ lợi hại, nàng hao phí rất nhiều khí lực mới mời được bốn vị sư thúc của Đại Sở thế gia, tưởng rằng sẽ lập công lớn đối với gia tộc. Nhưng không ngờ nam tử này sau khi đánh một trận tại Đại Sở thế gia, chỉ qua một đoạn thời gian ngắn mà thực lực đã tăng cường trên phạm vi lớn. Ngay cả bốn vị sư thúc nổi danh Tây vực cũng bị áp đảo tuyệt đối.

"Ngày đó trong buổi dạ tiệc, hẳn là Sở Mộ nói thật rồi, ha ha ha!"

Ánh mắt Sở Lãng bắn ra tia lửa nóng rực, oán hận tại sao không thể trực tiếp nhìn vào không gian Hồn sủng của Sở Mộ, để xem bên trong đó rốt cuộc còn có Hồn Sủng cường đại nào nữa.

"Sở Mộ, ngươi nói cái gì trong buổi dạ tiệc?"

Sở Tiêm vội vàng hỏi tới.

"Hắn..."

Sở Lãng đang tràn trề hưng phấn, dựđịnh trả lời…

"Hừ hừ, bao vây hắn làm cái gì, chiến đấu đã kết thúc, mau chóng trở về chiếu cố Hồn sủng của các ngươi đi."

Lúc này Sở Thiên Lâm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu xua đuổi các đệ tử Sở gia rời đi.

Đám đệ tử Sở gia rất muốn biết người thanh niên nghịch thiên này đến tột cùng đã nói chuyện gì, kết quả lại bị Sở Thiên Lâm cắt ngang. Thế là cảđám dùng ánh mắt u oán nhìn sang.

Sở Thiên Lâm hiển nhiên không muốn thực lực Sở Mộ bại lộ ra ngoài nhanh như vậy. Dù sao bốn vị sư thúc do Sở Tiêm dẫn về và đám cao thủ La Vực môn cũng không có ý tốt, hắn còn phải giữ bí mật để sau này cho đám người hỗn đãn kia biết Sở gia lợi hại kia mà.

Nghĩđến đám người La Vực môn ngày hôm qua biểu hiện quá mức kiêu ngạo, trong lòng Sở Thiên Lâm vẫn đang tức giận sôi gan.

Lúc trước Sở Mộ đã nhắc nhở Sở Thiên Lâm là đám người La Vực môn có mưu đồ bất chính, quả nhiên bọn người kia tới đây vốn không có hảo tâm. Nguyên bản Sở Thiên Lâm còn muốn cảm kích bọn họ trượng nghĩa cứu viện, nhưng bây giờ chỉ còn lại tức giận và sỉ nhục mà thôi.

Bởi vì như thế, nếu như đám người La Vực môn chưa có lộ mặt, Sở Thiên Lâm bắt buộc phải giữ kín thực lực Sở Mộ.

"Mấy vị sư thúc, lần này Tai Hoang bộc phát quá mạnh, nằm ngoài dự liệu của Sở gia chúng ta. Tại hạđại biểu Sở gia cảm kích các vị vô cùng, mấy vị sư thúc hẳn là mệt mỏi rồi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn các loại dược tề giúp cho Hồn sủng các vị phục hồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status