Sủng mị

Chương 815: So đấu thời gian


Trấn Yêu Bi dần dần thành hình, đứng sừng sững xuyên phá tầng mây.

Lúc trước Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên tầng mây chỉ là đỉnh chóp của Trấn Yêu Bi, tất cả những phần khác vẫn không có hiện ra.

Hình ảnh Trấn Yêu Bi khổng lồ bắt đầu ngưng tụ lại, lực lượng cổ xưa lắng đọng không biết bao nhiêu năm tháng trầm trọng như núi, áp lực đánh tới khiến cho Sở Mộ cảm nhận được khí thế cường đại mà quen thuộc.

Chẳng bao lâu sau, tầm mắt hắn dần dần biến đổi, một cái bia mộ ẩn chứa lực lượng ngàn năm xuất hiện ở trước mặt hắn.

Sở Mộ đẩy nhanh tốc độ niệm chú ngữ, sau khi đạt tới cảnh giới Hồn Hoàng, Sở Mộ niệm chú ngữ đã trở thành một loại bản năng. Cho dù chú ngữ thần bí và khó hiểu nhưng hắn vẫn có thể dựa vào cảm giác quen thuộc niệm ra vô cùng lưu loát.

San tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn Trấn Yêu Bi, cảm thụ của nàng khác với Sở Mộ. Nàng cảm nhận được lực lượng bá đạo uy hiếp, cũng có thể nói là cảm giác tín ngưỡng khó thể cưỡng lại, ẩn sâu trong thâm tâm nàng tự nhiên sinh ra cảm giác muốn bái lạy.

Khí thế áp bách to lớn và kinh sợ khiến cho San tiểu thư ý thức được mình không có cách nào thừa nhận nổi lực lượng phát ra từ Trấn Yêu Bi.

Nàng không dám tùy ý chiêm ngưỡng Trấn Yêu Bi nữa, hai chân run rẩy bắt đầu lui dần về phía sau.

Nàng bắt buộc phải thu hồi ánh mắt, nếu tiếp tục nhìn lên bi văn hàm chứa ma lực cổ xưa kia rất có thể nàng sẽ không thể kiềm chế được lòng mình, sau đó những cảm giác sợ hãi, sùng bái, thần phục đánh tới triệt để thôn phệ nàng, cuối cùng tinh thần nàng sẽ bị Trấn Yêu Bi khống chế hoặc là phá hủy. Vì thế nàng kiên quyết không quay đầu lại, đồng thời dùng hồn niệm bảo vệ thế giới tinh thần của mình, từ từ đẩy lùi áp lực đáng sợ kia. Nếu không đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, nhìn vào tòa Yêu Bi quỷ dị kia chẳng khác nào đặt chân vào miền đất tử vong.

San tiểu thư mạnh mẽ rời đi, tất cả áp lực theo đó biến mất.

Sau khi chạy ra khỏi khu vực Trấn Yêu Bi vài trăm thước, San tiểu thư rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của nàng nhìn về chỗ xa hơn, muốn thoát khỏi bóng ma lưu lại trong lòng mình.

"Cái đó? Kia... kia là …"

Bỗng nhiên San tiểu thư trợn trừng hai mắt, cảm giác sợ hãi thoáng cái đạt tới đỉnh điểm.

Yêu Vân.

Yêu Vân đỏ lòm của Tai Chu Đế?

San tiểu thư không có trực giác nhạy cảm như Sở Mộ, nhưng mà nàng rõ ràng nhớ được lúc trước Sở Mộ niệm chú ngữ, trong khu vực lân cận không có tồn tại đám mây màu đỏ kia.

Bây giờ Yêu Vân che kín thiên không, tầng mây đỏ lòm từ cuối đường chân trời đang điên cuồng bay về phía này, tốc độ còn nhanh hơn trước kia nhiều lắm.

"Ùng ùng ùng!”

Hồ nước bắt đầu nổi sóng lăn tăn, tần số rung động càng lúc càng nhanh.

San tiểu thư cả người ngây dại, nàng loáng thoáng nhận ra hình ảnh một con quái vật khổng lồ đang lấy tốc độ khủng khiếp chạy tới nơi này.

Khí thế của nó tựa như thiên quân vạn mã, còn hơn cả biển gầm sấm động, khoảng cách song phương cách nhau mấy chục dặm vẫn có thể áp chế San tiểu thư hít thở không thông.

"Sở... Sở Thần... nó... nó tới!"

Mấy giây sau, San tiểu thư mới cắn răng nhả ra mấy chữ.

Sở Mộ không trả lời, hắn lúc này đã tiến vào thế giới ma văn như mộng như ảo, trạng thái này tựa như linh hồn xuất khiếu, linh hồn hắn đang tồn tại song song với lực lượng của Trấn Yêu Bi. Cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thật này rất quen thuộc với Sở Mộ.

Nhưng mà tại sao hắn nghĩ mãi không ra? Cuối cùng là quen thuộc ở chỗ nào?

Chú ngữ đã trở thành đường dẫn giúp cho Sở Mộ tìm lại ký ức, thần thức của hắn trong lúc vô tình không ngừng đảo qua, không ngừng hiểu rõ bi văn ngàn năm.

Về phần Tai Chu Đế đến gần, Sở Mộ vẫn hồn nhiên không biết để mặc cho San tiểu thư cố hết sức gào khóc, la hét thảm thiết, để mặc cho bầu trời dần dần u ám.

"Tai Chu Đế xuất hiện!"

Thông qua Đảo Ảnh Tuyền, đám Hồn Hoàng nhìn thấy San tiểu thư liên tục gào thét, nhìn thấy mặt hồ rung động càng lúc càng lớn. Phải biết rằng cách đó không lâu, ngay cả lực lượng sơ đẳng đế hoàng đánh xuống cũng không thể gây ảnh hưởng đối với Đảo Ảnh Tuyền.

"Nó vẫn còn ở gần Trấn Yêu Bi?”

"Con quỷ này quá đáng sợ rồi, một khi khóa mục tiêu coi như là đã qua mấy năm cũng không chịu buông tha."

Lão Hồn Hoàng họ Lý đang cầm xấp tài liệu Tai Chu Đế trong tay, thanh âm có vài phần bối rối, vội vã đọc to.

"Ngàn vạn lần không nên niệm sai chú ngữ, Sở Thần, ngàn vạn lần không nên niệm sai chú ngữ a...aa!"

Nữ Hồn Hoàng Hoa hệ - Hương Vân Vận bắt đầu chắp tay cầu nguyện, hai mắt nhắm nghiền như tín đồ ngoan đạo.

"Tai Chu Đế cố ý tạo ra thanh thế lớn như vậy chính là muốn đánh loạn tinh thần Sở Thần. Hiện tại thời gian quá gấp, chỉ cần Sở Thần đọc sai một cái âm tiết lại mất thêm thời gian bốn phút."

Cảm nhận được lực lượng đế hoàng đỉnh phong từ không gian khác truyền tới, đám Hồn Hoàng bên này lại càng bất an.

Đám Hồn Hoàng khẩn trương tột độ, nhưng mà trong lòng bọn họ đều nhất trí cầu nguyện đúng một câu:

“Nhất định phải hoàn thành, đây là cơ hội cuối cùng rồi.”

“Nhất định phải hoàn thành!”

Nếu không Sở Mộ và San tiểu thư cũng sẽ chết thảm giống như Hàn Kim Lăng, sau đó Thiên Hạ thành cũng tiến tới gần viễn cảnh diệt vong.

"Hắn nhất định sẽ hoàn thành."

Ánh mắt Băng Lam vô cùng kiên định nhìn vào bóng lưng Sở Mộ.

Nói xong câu đó, Băng Lam cắn chặt đôi môi, nàng cảm giác được Sở Mộ đã tiến vào trạng thái nhập định, tuyệt đối không thể bị ngoại vật quấy nhiễu.

Ở nơi này, người có thể tiến vào trạng thái kia chỉ có một mình Liễu Băng Lam, nàng không biết Sở Mộ làm sao được Trấn Yêu Bi nhận thức, làm sao có thể tiến vào trạng thái cùng cộng minh, trao đổi với Mính Tiên Điểu. Chú ngữ chỉ là con đường dẫn đến lĩnh vực phong ấn Trấn Yêu Bi, còn được nó thừa nhận và liên hệ lại là một khái niệm hoàn toàn khác.

Mọi người ngó chừng Đảo Ảnh Tuyền, ánh mắt của bọn họ bất động, toàn thân trên dưới cứng ngắc như tượng.

Vì sao? Bọn họ có thể không căng thăng sao? Bởi vì một khi Sở Thần không thành công, bọn họ sẽ phải dùng thân thể của chính mình cảm nhận lực lượng của siêu cấp đầu lĩnh.

Tai Chu Đế là sinh vật bị phong ấn đánh số trước năm mươi. Vậy thì bốn mươi chín quái vật khác thì sao?

Sở Thần không thành công, vậy thì Thiên Hạ thành sẽ tai họa ngập đầu, một màn gió tanh mưa máu đổ xuống không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Nhưng mà, đúng lúc này, trên đỉnh Trấn Yêu Bi bỗng nhiên hiện ra một màn sáng thánh khiết.

Luồng ánh sáng bao phủ toàn bộ Trấn Yêu Bi vào trong, ảnh chiếu ngược trong hồ nước cũng xuất hiện quang mang chói mắt. Đám Hồn Hoàng chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, ngoài ra không thể nhìn rõ bất kỳ vật gì.

Ánh sáng thần thánh cũng bao phủ cả Sở Mộ, lúc này chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy hình dạng chân thật của Trấn Yêu Bi.

Ánh sáng bao quanh Trấn Yêu Bi bắt đầu tan rã, ma văn cổ xưa chậm rãi lượn lờ bên trong màn sáng.

Ánh sáng thần thánh hoa lệ làm cho Sở Mộ rung động trước nay chưa từng có, hắn vốn không nghĩ tới văn tự cũng uyển chuyển và linh hoạt như có sinh mạng vậy. Từng đạo bí văn lướt qua, di chuyển theo quỹ tích cố định, Sở Mộ có cảm giác giống như bản thân mình đứng trong ngân hà rực rỡ.

Tốc độ văn tự cổ xưa di chuyển càng lúc càng nhanh, dần dần hội tụ vào vị trí trung tâm màn sáng. Sau đó hiện lên một đường viền con Hồn sủng Điểu tộc.

Sở Mộ nhìn ngây dại, lúc này màn sáng biến thành bức họa lập thể, văn tự như rồng bay phượng múa lướt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải dần dần ngưng hình ra một đầu Thánh sủng

Đây là cảnh tượng vốn chỉ xuất hiện trong giấc mộng.

Mính Tiên Điểu là Thánh sủng chân chính, chỉ có nó mới xuất hiện từ trong ánh sáng thánh khiết như thế.

Thân thể Mính Tiên Điểu trải qua vô số ma văn ngưng tụ, bắt đầu đông lại thành thực chất.

Cái cổ dài tôn quý tựa như thiên nga, cặp cánh trắng tuyết hoa mỹ, thân thể thon dài ưu nhã.

Hình tượng Mính Tiên Điểu thánh khiết không nhiễm bụi trần, khí tức trên người nó ôn hòa như sóng nước hồ thu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status