Sủng mị

Chương 879: Tuyết thành lâm nguy (thượng)


"Cái địa phương quỷ quái này, căn bản là không muốn để cho người ta còn sống rời khỏi mà."

Sở Mộ tức giận mắng chửi.

Lúc này Bán Ma Sở Mộ giữ chặt Mục Thanh Y trong lồng ngực, tay trái nắm lấy Quan Hoàng Vương. Hai chân hắn đạp lên tường băng, dứt khoát lao thẳng về phía Phong Huyệt.

Mục Thanh Y khống chế Quan Hoàng Vương trì hoãn thời gian giúp cho Sở Mộ có cơ hội điều chỉnh trạng thái. Dù sao Quan Hoàng Vương cũng là sinh vật cấp chúa tể, ít nhất cũng có sức chống cự đối với cỗ lực lượng hấp xả quỷ dị này.

Hiện tại đã không còn đường nào để đi, Sở Mộ bắt buộc phải xông vào Phong Huyệt đáng sợ kia tìm đường sống trong chỗ chết.

Trước khi tiến vào khu vực không gian phong bạo, Sở Mộ phất tay thi triển kỹ năng tạo ra một cái Phong Duệ.

Mặc dù uy lực kỹ năng Phong Duệ không đủ để đối kháng với Phong Huyệt, nhưng nó có tác dụng trì hoãn tốc độ lao tới và tranh thủ thời gian giúp cho Sở Mộ có thể làm ra phản ứng hợp lý nhất.

"Vù vù vù!"

Rốt cuộc Sở Mộ hoàn toàn lọt vào trong phạm vi không gian nứt vỡ, không gian chung quanh tối tăm mù mịt, chỉ còn lại duy nhất tiếng cắt xé khiến cho lòng người tê dại.

Bên trong Phong Huyệt chính là một không gian khác, hoặc có thể gọi là khu vực hư vô và hỗn độn. Nơi này là khu vực tử vong không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại.

Sở Mộ dốc toàn lực buông thả hồn niệm cảm ứng, cố gắng né tránh khu vực Không gian liệt phùng tử vong và vô số Không gian nhận công kích từ bốn phương tám hướng.

Không gian phong bạo cũng có mạnh có yếu, hơn nữa còn xuất hiện tùy thời không hề có dấu hiệu báo trước. Cho dù là Bán Ma nắm giữ lực lượng Dị hệ cũng khó lòng phán đoán chính xác.

Thần kinh Sở Mộ căng thẳng như chỉ mành treo chuông, mỗi lần bay tới một khu vực mới lại bị Hắc động đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ tái mặt, vội vàng thi triển kỹ năng chuyển dời sang nơi khác.

Ở trong không gian hư vô này, mạnh như Bán Ma cũng chỉ là lục bình trôi sông, không có một chút năng lực phản kháng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong.

"Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này."

Sở Mộ cực kỳ phiền não, liên tục thi triển kỹ năng nên thể lực và hồn lực tiêu hao rất nhanh. Hắn chỉ tạm thời an toàn trong khoảng thời gian có hạn, hắn bắt buộc phải tìm ra con đường dẫn tới khu vực an toàn càng sớm càng tốt.

"Tinh tinh tinh!"

Đúng lúc này, trong đầu Sở Mộ bỗng nhiên vang lên thanh âm Phược Phong Linh.

Bản thân Sở Mộ ở trong không gian phong bạo không dám phân thần nghĩ đến chuyện khác, nhưng Tần lúc này lại nhắc nhở hắn một câu chuyện. Trong đó có một đoạn nói về lực lượng Phong hệ cổ xưa.

"Khi nó biến mất, không còn tồn tại."

"Không tồn tại? Khi nào gió không tồn tại..."

Trong nháy mắt, Sở Mộ như hiểu ra được cái gì đó.

Hắn ôm lấy Mục Thanh Y, lại nắm chặc Quan Hoàng Vương, tinh thần dần dần bình tĩnh trở lại. Bởi vì câu nói kia đã nhắc nhở hắn một điểm quan trọng.

Sở Mộ lập tức biến hóa vị trí, lần này hắn trực tiếp xông vào khu vực không gian phong bạo mạnh nhất.

Nơi đó là khu vực ẩn chứa lực lượng có thể mạt sát sinh vật cấp chúa tể trong nháy mắt.

Lần này cho dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng Sở Mộ phải dùng tính mạng của mình làm tiền đánh cuộc.

Lực lượng không gian phong bạo cường đại gần như xé nát thân thể Sở Mộ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được làn da hắn từ từ nứt vỡ, ma diễm bắt đầu ảm đạm.

Y phục trên người Mục Thanh Y cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ để lộ ra làn trắng như tuyết, một vài bộ phận đã bị Không gian phong nhận cắt xé rướm máu. Cũng may còn có Sở Mộ bảo vệ các bộ vị trọng yếu, nếu không nàng lúc này đã là người chết rồi.

Nhìn thấy thân thể Mục Thanh Y bị cắt chém không còn hình dáng, máu thịt mơ hồ. Sở Mộ có cảm giác lực bất tòng tâm, thân thể nàng quá mức yếu đuối rồi, không có cách nào chịu đựng nổi lực lượng phong bạo tàn phá.

Thời điểm Sở Mộ cho rằng Mục Thanh Y sắp sửa tử vong, cái vòng ngọc trên cổ tay nàng bỗng nhiên lóe sáng tạo thành vòng bảo hộ che phủ Mục Thanh Y, Sở Mộ, và Quan Hoàng Vương vào trong.

Vòng bảo hộ này có lực phòng ngự mạnh mẽ kinh người, phần lớn công kích đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Sở Mộ thừa nhận thống khổ lập tức giảm bớt hơn một nửa.

"Quả nhiên còn có lá bài tẩy."

Sau khi vòng bảo hộ xuất hiện, Sở Mộ không nhịn được kêu lên sợ hãi. Thầm than nữ Chiến thần Mục Thanh Y đúng là cất giấu không ít bảo vật, chỉ riêng cái vòng ngọc này cũng là đồ vật trân quý cực phẩm rồi.

Sở Mộ bây giờ không thể lo lắng quá nhiều, vội vàng tăng tốc lao thẳng vào khu vực không gian phong bạo ở gần nhất.

"Ầm!"

Chỉ lát sau, rốt cuộc vòng ngọc trên cổ tay Mục Thanh Y mất hết năng lượng, triệt để nát bấy biến thành vô số mảnh vụn chìm vào trong không gian tăm tối.

Vòng tròn năng lượng bảo hộ cũng biến mất, lực lượng Không gian liệt phùng đáng sợ bắt đầu tràn tới.

May mà lúc này tốc độ Sở Mộ để tăng lên đến cực hạn, dựa vào năng lực Dị hệ tránh né một cái lỗ đen kinh khủng đột ngột xuất hiện ở trước mặt.

Sở Mộ không dám do dự, trực tiếp niệm chú ngữ.

Lúc trước Sở Mộ thiếu thốn thời gian nên không có cách nào hoàn thành chú ngữ cao cấp. Tần số công kích quá nhanh, hắn phải tập trung tinh thần né tránh căn bản không có dư lực làm chuyện khác.

Lúc này Sở Mộ đang ở trong khu vực không gian phong bạo vừa mới kết thúc, có nghĩa là hắn tạm thời an toàn trong một đoạn thời gian nhất định.

Nhưng mà không gian phong bạo xuất hiện vốn không có dấu hiệu báo trước, Sở Mộ, Mục Thanh Y và Quan Hoàng Vương có thể chết bất kỳ lúc nào.

Gió chỗ nào cũng có, nhưng khi nó biến mất không phải là chính thức yên tĩnh. Địa phương yên tĩnh nhất thông thường sẽ là nơi nguy hiểm nhất.

Cho nên Sở Mộ quyết định lựa chọn bay tới khu vực phát sinh không gian phong bạo mạnh nhất.

Sau khi phong bạo bộc phát sẽ là thời điểm yên tĩnh nhất, chỉ cần Sở Mộ né tránh được lực lượng tàn phá sẽ có thêm thời gian suy nghĩ đối sách.

Đây là phương thức suy đoán chính xác, Sở Mộ trải qua mấy lần mạo hiểm tiến vào khu vực an toàn, rốt cuộc thành công thi triển kỹ năng Dị hệ tối cường xé rách không gian.

Thân thể hắn xuyên qua không gian phong bạo quay trở lại thế giới Càn Khôn, xem như là chuyển nguy thành an, vớt về được một mạng tưởng phải chết gần trong gang tấc.

Thế giới Càn Khôn vẫn yên bình như cũ, mặt đất trong suốt và bầu trời bao la không có nửa điểm tỳ vết. Thế nhưng, Sở Mộ là người vừa mới trở về từ cõi chết mới biết được nơi này đáng sợ tới mức nào.

Sở Mộ vô cùng suếu, lúc nãy thi triển một kích tối cường đã rút cạn thể lực của hắn. Thậm chí vết thương trên người cũng không thể tự động khép lại.

Nhớ tới thời điểm xuyên qua không gian phong bạo, trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi không dứt, chỉ cần chậm thêm một chút hắn khẳng định chính thức khai báo luôn ở trong đó rồi.

Sở Mộ rất mệt mỏi, cảm giác như người thường giãy dụa trong biển rộng bao la, sóng biển không ngừng vỗ tới rút cạn sức lực của hắn.

Sở Mộ ngồi bệch xuống đất, tùy tiện ném Mục Thanh Y và Quan Hoàng Vương sang một bên rồi quan sát thương thế của mình.

"Đó hẳn là tử cục dành cho đám người có ý đồ bất chính với Băng cung. Nếu như Tần lĩnh ngộ câu nói kia sớm một chút, có lẽ không cần chật vật như vậy rồi. Đúng là giết người không đền mạng mà."

Sở Mộ lắc đầu cảm khái.

Trước đó Sở Mộ và Tần đọc được đoạn văn bí ẩn kia không phải là bí pháp tu luyện hay là kỹ năng đặc thù, mà đó là phương pháp rời khỏi Băng cung an toàn. Nếu như có Đằng Lãng đi cùng hẳn là không đến nổi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm cỡ đó. Mặc dù Sở Mộ cũng là thành viên Hồn Điện, nhưng hắn mù tịt lịch sử của Hồn Điện, cũng không thể hiểu được ẩn ý trong những đoạn cổ văn kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status