Sủng mị

Chương 890: Dâm côn Vũ Tuyệt (thượng)


"Đằng nguyên lão, quân đoàn 200 Hồn Chủ chúng ta chiếm cứ ưu thế, quân đoàn 1000 Hồn Sư có thể đánh ngang tay, vấn đề là ở 20 danh Hồn Hoàng."

"Mạch Lăng nhất định sẽ tham chiến, ba vị nguyên lão và năm vị trưởng lão sẽ bị Mạch Lăng kiềm chế. Như vậy còn dư lại 12 vị Hồn Hoàng sợ rằng khó thể chống đỡ 19 cường giả đồng cấp."

Hồn sủng cung Trác nguyên lão nói với Đằng Giang Phong.

Đằng Giang Phong cũng lâm vào trầm tư.

Đúng như lời Trác nguyên lão nói, quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư hẳn là chiếm cứ ưu thế nhất định. Nhưng mà Mạch Lăng thật sự quá khó đối phó rồi, huống chi ngoại trừ Mạch Lăng ra còn có mấy người cũng rất khó giải quyết.

"Chúng ta có thể đánh một trận."

Trong khi mấy vị nguyên lão cảm thấy tình thế khó khăn, thanh âm Khương nguyên lão bỗng nhiên truyền tới.

"Một mình Mạch Lăng có thể kiềm chế tám vị cường giả của chúng ta, nhưng đội ngũ Hồn Hoàng tan tác làm sao tiếp tục chiến đấu?"

Trác nguyên lão khẽ cau mày, mở miệng hỏi ngược lại.

"Lúc này không thể nhiều lời, cứ đáp ứng là được!"

Khương nguyên lão nở nụ cười tràn đầy tự tin.

Đằng nguyên lão quay đầu nhìn chăm chú Khương nguyên lão.

"Chuyện này... được rồi!"

Rốt cuộc Đằng nguyên lão vẫn gật đầu đồng ý.

Đằng nguyên lão vô cùng rõ ràng thời gian hạn định năm ngày đã nói lên song phương không thể triệu tập thêm viện thủ. Tất cả thành viên quyết chiến sẽ được lựa ra từ quân đội song phương đang tác chiến.

Thế nhưng, Khương nguyên lão là người dày dạn lại có lòng tin lớn như thế, cho nên Đằng nguyên lão quyết định lựa chọn tin tưởng một phen.

Dĩ nhiên, Thiên Cơ đã hạ lệnh quyết chiến, sợ rằng không đồng ý cũng không được. Bọn họ nhất định phải ước chiến, dù sao theo tình hình hiện tại vẫn có thể thấy được ý tứ Thiên Cơ có lợi cho bọn họ.

"Điện hạ, mọi việc sẽ làm theo lời ngài nói. Ba thế lực lớn tiếp nhận quyết chiến, hi vọng điện hạ có thể đưa ra quyết định công bình. Sau khi chúng ta thắng lợi mong ngài đuổi đám tặc nhân kia ra khỏi lãnh địa của chúng ta."

Đằng nguyên lão cao giọng nói.

"Hoang đường, các ngươi có thể thắng? Hay là mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa quá rồi? Mặc dù Mạch Lăng ta cũng hiểu được nhân nghĩa đạo đức, nhưng ta đành phải yêu cầu các ngươi giao lại Tuyết thành. Dĩ nhiên, tốt nhất là điện hạ nên ước thúc một chút, trong vòng năm ngày phải bảo đảm thành trì hoàn hảo dùm cho chúng ta. Nói không chừng đột nhiên có đám ác nhân nào đó chơi trò đập nồi dìm thuyền, đến khi Mạch Lăng ta vào thành chỉ nhận được một đống đổ nát."

Mạch Lăng liếc nhìn Thiên Cơ, cười lạnh nói.

"Nói như vậy, ngươi cũng đáp ứng quyết chiến." Mục Thanh Y mở miệng hỏi.

"Đây là hiển nhiên, điện hạ thương hại chúng sinh, Mạch Lăng ta coi như cấp cho điện hạ một cái nhân tình, thay đổi phương thức chiến tranh thành quyết chiến. Trước sau gì đám người kia cũng chết thê thảm trong tay ta."

Mạch Lăng tranh thủ thời cơ tìm về một chút mặt mũi.

Quyết chiến? Mạch Lăng lo lắng cái gì? Một mình hắn có thể đối phó cả đám nguyên lão, trưởng lão, còn dư lại vài người không phải xử lý quá dễ dàng hay sao?

Chỉ có năm ngày thôi, Lê Hồng đang ở trong bắc Cấm Vực xa xôi tuyệt đối không có khả năng trở về. Trước khi dẫn quân đoàn Hồn Minh tiến công Tuyết thành, Mạch Lăng đã điều tra tin tức này rõ ràng.

Lê Hồng không có ở đây còn có ai đủ sức ngăn cản hắn? Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Mạch Lăng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

"Xem ra nữ nhân này vẫn có xu hướng đứng ở bên phía Hồn Minh, quyết chiến đồng nghĩa với trao tặng một Tuyết thành hoàn hảo cho chúng ta. Mới vừa rồi còn định đưa tin tức về cho Minh chủ và Hùng Thủ, xem ra không cần thiết nữa."

Mạch Lăng âm thầm suy nghĩ.

Song phương đã đồng ý quyết chiến, cuộc chiến tranh này hiển nhiên phải dừng lại.

Theo trận doanh Hồn Hoàng truyền đạt mệnh lệnh, binh lính song phương từ từ lùi lại phía sau, quân đội hậu cần bắt đầu tiến lên tiếp nhận công tác của mình.

Chỉ có điều chiến tranh bộc phát không phải ngày một ngày hai, hiện tại dõi mắt nhìn quanh chỉ thấy thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông khô đen bốc mùi tanh nồng, thi thể Hồn sủng nằm gục trên mặt tuyết, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Chiến tranh là một chuỗi thù hận kéo dài, cho dù kết thúc nhưng nỗi đau không bao giờ ngừng lại. Cha khóc con, vợ khóc chồng, thanh âm bi thống vang vọng khắp thành trì.

Chiến loạn đã ngừng, lúc này chỉ còn lại đội ngũ hậu cần lặng im quét dọn chiến trường.

Quân đoàn Hồn Minh lui trở về quân doanh cách Tuyết thành gần trăm mươi dặm, các Hồn sủng sư có Nham hệ Hồn sủng xây dựng quân doanh rất kiên cố, phòng ốc, lều trại đầy đủ cho binh lính nghỉ ngơi. Thời gian năm ngày có thể giúp cho tất cả mọi người hồi phục hoàn toàn thể lực.

Ba thế lực lớn đóng quân trong thành trì nên chiếm cứ ưu thế nhiều hơn một chút.

Thế nhưng Tuyết thành cũng bị tổn thất rất lớn, khu vực ngoại thành và trung thành đổ nát cần phải xử lý, hơn nữa còn phải cho người trấn an dân chúng. Lúc này tất cả trạm dịch và dược quán đã chất đầy thương binh, đội ngũ Linh sư chạy qua chạy lại bận rộn không dứt.

Phủ thành chủ Tuyết thành.

"Khương lão đầu, rốt cuộc có chuyện gì?"

Đằng nguyên lão hỏi gấp.

Khương nguyên lão nhe hàm răng vàng khè cười phá lên, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"Cổ Hà đã chết!"

"Tên kia chết thì chết, có cần phải cao hứng như vậy không?"

Đằng nguyên lão cực kỳ xem thường cách nói này.

"Giang Phong, tại vì ngươi có chỗ không biết. Thật ra Cổ Hà một mực ẩn giấu thực lực, hắn bây giờ có hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, sự hiện hữu của hắn ảnh hưởng rất lớn đối với chúng ta."

"Hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong?"

Mấy người khác cũng không biết thực lực Cổ Hà, vừa nghe thề liền ngây ngẩn cả người.

"Vậy hắn chết thế nào? Chẳng lẽ ngươi giết hắn?"

"Đúng là ta giết, nhưng có vị cao nhân xuất thủ tương trợ nên ta mới thuận lợi đánh chết. Hơn nữa, chiến trường bên ngoài thành có thể lật bàn nhanh như thế cũng là nhờ vị cao nhân đó."

Trên mặt Khương nguyên lão nở nụ cười vui sướng, từ từ hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.

Hắn biết rõ thời điểm đó Thiên Cơ lấy phương thức quyết chiến là muốn hỗ trợ Tuyết thành, chỉ cần vị cao nhân Thần lão thần bí kia chịu xuất thủ, cho dù là Hùng Mạt Mạch Lăng cũng phải đứng sang một bên.

Khương nguyên lão còn nhớ rõ hình ảnh mười đầu Bạch Yểm Ma cường đại đứng sau lưng Thần lão. Mặc dù không thể suy đoán chính xác thực lực của đám Bạch Yểm Ma kia, nhưng hắn biết trận quyết chiến này có cơ hội thắng lợi rất lớn.

Cao nhân Thần lão đã nguyện ý xuất thủ, ba thế lực lớn tất nhiên có thể đánh cho Hồn Minh trở tay không kịp.

Sau đó Khương nguyên lão mới chậm rãi tường thuật chuyện tình Thần lão cho mọi người biết.

Nghe xong Khương nguyên lão miêu tả tình hình lúc đó, đám trưởng lão, nguyên lão, quân sư, điện chủ, cung chủ cực kỳ rung động. Một hồi lâu sau mới nở nụ cười mừng rỡ.

"Ta sống ở Tuyết thành hơn nửa đời người rồi, thế mà vẫn không biết trong thành có một vị cao nhân như thế ẩn cư."

Đằng Giang Phong nhất thời ngửa đầu cười to, bóng ma ám ảnh trong lòng nhất thời biến sạch. Ngay lúc này hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết.

Thung lũng tuyết, quân doanh Hồn Minh.

"Cái gì?"

Mạch Lăng vỗ án một cái thật mạnh, cặp mắt tức giận ngó chừng quân sư.

Quân sư nơm nớp lo sợ, dùng thanh âm nhỏ xíu lập lại một lần:

"Cổ giới chủ, hắn… đã tử trận!"

Sau đó quân sư kể lại sự tình Khương nguyên lão triệu hồi ba đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong vây sát Cổ Hà.

Lúc đó quân sư đã suất lĩnh quân đoàn rút lui, tận mắt nhìn thấy ba đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong cùng nhau vây khốn Cổ Hà. Nhưng hắn còn chưa thấy đầu Bạch Yểm Ma thứ tư xuất hiện ở thời khắc cuối cùng.

Sắc mặt Mạch Lăng vô cùng khó coi, không nghĩ tới Khương Ngang lại có thêm một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong từ khi nào. Hơn nữa, Cổ Hà tử vong sẽ làm ảnh hưởng tới trận quyết chiến mấy ngày sau.

"Phế vật đúng là phế vật! Đường đường Hồn Hoàng đỉnh cấp lại mất mạng ở trong chiến tranh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status