Sủng thê làm hoàng hậu

Chương 110


Tiệc mừng bắt đầu, Chân Bảo Lộ tự nhiên không tốt cùng một chỗ với Tiết Nhượng. Hôm nay Tề Quốc Công Phủ cũng đến, Chân Bảo Lộ tự nhiên muốn ngồi cùng một chỗ với nhóm người Từ thị. Bất quá lúc này ánh mắt mọi người đều rơi ở trên người Chân Bảo Quỳnh có thai.

Chân Bảo Quỳnh xưa nay thân hình mảnh mai gầy yếu, hiện thời mang hài tử, gò má cũng tròn hơn một vòng.

Từ thị vui vẻ nhìn bụng trưởng nữ, kiên nhẫn dặn dò vài câu, lại hỏi một chút việc vặt trong ngày thường, so sánh, Chân Bảo Lộ đứng ở bên cạnh, không có người nói chuyện, liền tỏ ra có chút ít lúng túng.

Cũng may ngồi ở bên cạnh Chân Bảo Lộ, đúng là cô nương Thẩm gia Khánh quốc công Thẩm Yên.

Theo lý thuyết, Thẩm Yên không nên ngồi ở đây. Bất quá Thẩm Yên đã đính hôn với Tiết Đàm, sau này cùng Chân Bảo Lộ là chị em dâu, ngồi cùng một chỗ, có thể trò chuyện nhiều.

Lại nói Thẩm Yên trong ngày thường tâm cao khí ngạo, ngày xưa thời điểm, Thẩm Trầm Ngư ngông cuồng tự đại cũng chỉ có nàng mới đối nghịch cùng Thẩm Trầm Ngư. Lúc này lại là chủ động nói chuyện cùng Chân Bảo Lộ: “Mấy ngày nữa là sinh nhật ta, đến lúc đó ta cho người đưa thiệp mời đến, tỷ nếu có thì giờ rãnh liền lại đây đi, chúng ta cũng tốt trò chuyện.”

Chân Bảo Lộ cùng Thẩm Yên chỉ là giao tiếp hời hợt, lúc này nàng ấy mời mọc nàng, nàng cũng là biết rõ nguyên do trong đó - - sau này đều là chị em dâu, hẳn là tiếp xúc nhiều mới đúng.

Chân Bảo Lộ đang lo không có người nói chuyện, liền gật đầu nói: “Được, ta có rảnh nhất định đi qua.”

Chuyện An Quốc công phủ, Thẩm Yên cũng là có nghe thấy, thấy Chân Bảo Lộ tuổi còn trẻ, nhỏ nhắn xinh xắn, thật là nhìn không ra bộ dáng nàng ấy đối phó Vương thị kia. Thẩm Yên kiêu ngạo hơn nữa, cũng hiểu được Tiết lão phu nhân kia đối cháu dâu trưởng Chân Bảo Lộ này cực sủng ái, nàng nếu là gả đi, thế tất yếu phải cùng đại tẩu này chung đụng tốt.

Cũng may Thẩm Yên cũng thật thích tính tình Chân Bảo Lộ, giao hảo cùng nàng không phải một chuyện quá miễn cưỡng.

Chân Bảo Quỳnh thật vất vả đáp hết Từ thị hỏi, thấy nàng lại muốn thao thao bất tuyệt, liền cười cười nói: “Nương yên tâm, nữ nhi sẽ chiếu cố thật tốt bản thân. Ngài cũng vậy, trong ngày thường phải xử lý việc vặt trong phủ, lại muốn chiếu cố Thượng nhi cùng Vinh Nhi, đừng quá vất vả.”

Từ thị trẻ tuổi xinh đẹp, tuyệt đối nổi bật nhất trong các phu nhân cùng tuổi. Chỉ là hôm nay không hiểu được xảy ra chuyện gì, có lẽ là mấy hôm nay vất vả, gò má Từ thị mơ hồ hiện ra mệt mỏi, nơi khóe mắt cũng nhiều một chút nhàn nhạt nếp nhăn. Nữ nhân dù bảo dưỡng thế nào, tóm lại vẫn là bù không được thời gian bào mòn.

Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng Thẩm Yên, nghe được giọng tỷ tỷ nhà mình, cũng xoay người nhìn thoáng qua.

Bên tay trái nàng ngồi là Chân Bảo Quỳnh, bên kia Chân Bảo Quỳnh liền Từ thị ngồi.

Hôm nay Từ thị mặc một thân vải bồi màu đỏ hồng mọi chuyện như ý văn, chải búi tóc uy đọa, ăn mặc cũng là khéo léo, bất quá Chân Bảo Lộ nhìn sang, xác thực cảm thấy nương phảng phất già hơn rất nhiều, ngay cả làn da cũng không mềm mại trắng nõn bằng lúc trước.

Chân Bảo Lộ lúc trước tùy hứng, ngăn cách với Từ thị, nhưng hôm nay đã xuất giá, trong lòng so đo cũng dần dần nhạt. Lúc này cũng nói: “Đúng nha, nương người cũng phải chiếu cố tốt bản thân, tỷ tỷ có tỷ phu đâu.”

Từ thị ngẩn ra, đưa tay vuốt ve mặt mình, mới nhìn khuôn mặt, Chân Bảo Lộ mềm mại có thể nhéo ra nước, thản nhiên nói: “Không cần ngươi nhiều lời.”

Chân Bảo Lộ vừa nghe, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, cũng liền không nói một lời.

Ngay cả Chân Bảo Quỳnh cũng nhìn không được, kéo tay Từ thị nhỏ giọng nói: “Nương.” Nàng nhíu mi lại, giọng nói có chút ít trách cứ.

Từ thị ngay cả lời Chân Bảo Quỳnh nói đều nghe không vô. Vẻ mặt nàng lạnh lùng rút tay về, nói: “Nương đi trò chuyện cùng ngoại tổ mẫu ngươi.” Nói xong, cứ như vậy trực tiếp rời chỗ.

Lúc trước Từ thị đối khuê nữ Chân Bảo Lộ này có chút lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không quá đáng đến vậy. Hôm nay lại làm ra loại chuyện này, ngược lại khiến nữ quyến đang ngồi có chút ít sửng sốt. Cũng may cùng bàn đều là người trong nhà, liền cũng thức thời không có nhiều lời.

Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua muội muội bên cạnh, mới nhìn Tiết thị nói: “Nghe nói Ngũ muội muội chọn được hôn nhân tốt, ta còn chưa có chúc mừng Ngũ muội muội.”

Chân Bảo Nguyệt ngồi ở bên cạnh Tiết thị, nói ra còn có chút tính trẻ con, lúc này ngay trước mặt mọi người, lại là nhã nhặn, rất có phong thái khuê nữ gia giáo. Vừa nghe lời này, khuôn mặt Chân Bảo Nguyệt nhỏ nhắn đỏ bừng, rúc vào bên cạnh Tiết thị, bộ dáng lộ vẻ vô cùng thẹn thùng.

Tiết thị cũng kín đáo ý cười, hiển nhiên cũng là hài lòng cửa hôn sự này.

Chuyện này Chân Bảo Lộ đã sớm biết được. Chân Bảo Nguyệt là đính hôn với Tam công tử Thái phó tự khanh Hồng gia, nghe nói là người trung hậu thành thật. Lúc cầu hôn, Chân Bảo Nguyệt vụng trộm xem qua một cái, cảm thấy vị Hồng Tam công tử kia dung mạo xuất chúng, liền gật đầu đáp ứng.

Nhất thời bầu không khí chỗ ngồi liền lại náo nhiệt.

Chân Bảo Quỳnh mới kéo tay muội muội rời chỗ.

Đi đến hành lang, Chân Bảo Quỳnh mới nói: “Ta coi khí sắc nương không được tốt, mấy ngày này có lẽ là quá mức bận rộn, cho nên tính tình liền vội vàng xao động một chút, tiểu Lộ ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Chân Bảo Lộ cười cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta không có để ở trong lòng.” Nếu là ngày xưa nàng có lẽ sẽ rầu rĩ không vui một đoạn thời gian, nhưng hôm nay nàng cũng đã lập gia đình, có một số việc, sẽ không đặt tại trong lòng quá lâu. Chuyện như vậy, vốn chẳng phải lần đầu. Nàng nghĩ tới sắc mặt nương khi nãy, thật có chút ít tiều tụy.

Như thế, Chân Bảo Quỳnh cũng yên tâm.

Chân Bảo Quỳnh là phụ nữ có thai, số lần đi nhà xí cũng nhiều lần hơn so với bình thường chút ít, lúc này mơ hồ lại có cảm giác, liền đỏ mặt nói cùng muội muội. Chân Bảo Lộ nói: “Ta đi cùng tỷ đi.”

Chân Bảo Quỳnh cười cười: “Không cần, ta có nha hoàn bồi ta được rồi.”

Chân Bảo Lộ cũng cười cười, cũng cảm thấy mình phải sửa lại mấy thói quen lúc còn là tiểu cô nương. Nhìn nha hoàn đỡ Chân Bảo Quỳnh đi, Chân Bảo Lộ mới đi trở về.

Chỉ là lúc này tâm tình nàng không được tốt, cũng không có vội vã trở lại, đi dạo một chút trong sân Trường Ninh Hầu phủ.

Trường Ninh Hầu phủ này Chân Bảo Lộ rất quen, đời trước còn ở nơi này một đoạn thời gian. Nhớ tới những ngày ăn nhờ ở đậu kia, Chân Bảo Lộ cảm thấy giống như là nằm mơ.

Đi trong chốc lát, mới ngầm trộm nghe đã thấy có giọng tiểu cô nương.

Chân Bảo Lộ dừng một chút, nhìn về phía Hương Hàn bên cạnh đi theo mình, hỏi: “Ngươi có nghe thấy?”

Hương Hàn vểnh tai, cũng lắng nghe, nhìn cách đó không xa nói: “Giống như là bên kia truyền tới.”

Cách đó không xa là một cái ao hoa sen, mới trước đây Chân Bảo Lộ chính ở chỗ này hái hạt sen. Nàng dẫn Hương Hàn theo tiếng tìm kiếm, liền thấy bên cạnh ao hoa sen, một tiểu cô nương nửa người ở trong ao, đôi mắt đo đỏ khóc sướt mướt.

Đến gần nhìn, Chân Bảo Lộ mới ngạc nhiên phát hiện.

Đúng là Từ Tú Tâm!

Nàng cùng Từ Tú Tâm từ nhỏ ầm ĩ đến lớn, cho tới bây giờ đều là không hợp nổi, lúc này thấy nàng ấy khóc sướt mướt chật vật, hiển nhiên là bất cẩn té xuống. Chân Bảo Lộ nhịn không được lộ ra mỉm cười, nói: “Tú Tâm biểu tỷ ở chỗ này làm cái gì?”

Nghe được giọng của Chân Bảo Lộ, tiếng khóc Từ Tú Tâm mới dừng lại. Ao hoa sen nước không sâu, nhưng cũng tới ngực Từ Tú Tâm, mà ven tảng đá lại là rêu che kín, trơn mượt, căn bản bò không được.

Từ Tú Tâm không nghĩ tới thế nhưng sẽ gặp phải Chân Bảo Lộ, nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng hả hê, ta không cần ngươi quan tâm!”

Từ Tú Tâm chính là như vậy, nửa điểm đều không để ý tình cảnh của mình.

Chân Bảo Lộ trên cao nhìn xuống, đứng ở bên cạnh cũng không có ý định giúp nàng ta, hai tay vòng cánh tay mỉm cười nói: “Xem Tú Tâm biểu tỷ chơi thật vui vẻ.” Một bộ căn bản không có ý định giúp người.

Từ Tú Tâm thật sự là hận chết bộ dáng này của Chân Bảo Lộ. Nàng hy vọng nàng ấy qua không được khá, nhưng hết lần này tới lần khác bị nàng ấy nhìn thấy bản thân quẫn cảnh. Nàng cắn cắn môi, nói: “Ngươi mau đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Lại nghĩ tới cảnh tượng vừa mới nãy đại ca nhà mình cùng Thẩm Trầm Ngư bái đường, trên mặt đại ca nàng một chút tươi cười cũng không có. Nàng lại là đau lòng, nước mắt lộp độp rơi xuống, cắn môi nói, “Nếu không phải ngươi, đại ca ta sao sẽ biến thành dạng này? Đại ca ta sao sẽ lấy Thẩm Trầm Ngư?”

Bị loạn chụp mũ như vậy, lấy tính tình Chân Bảo Lộ nơi nào để yên?

Nàng châm chọc cười cười, nói: “Từ biểu ca muốn kết hôn ai, lại có quan hệ gì tới ta? Lại nói, ngươi trước không phải liên tục hy vọng Từ biểu ca cưới vị Phúc Yên huyện chủ này sao? Lúc trước ngươi cùng nàng nhưng là như hình với bóng, còn thân hơn thân tỷ muội đấy? Hiện thời thật tốt, người ta bất quá là thân thể có tổn hại, ngươi liền chướng mắt nàng ấy. Muốn ta nói Từ biểu ca không đáng thương, vị biểu tẩu này, có tiểu cô như ngươi, mới thật đáng thương.”

Nàng cảm thấy Thẩm Trầm Ngư tự làm tự chịu, đối với nàng ta là nửa điểm không đồng tình. Nhưng đứng ở trên lập trường Thẩm Trầm Ngư, tỷ muội tốt ngày xưa móc tim móc phổi, thế nhưng bây giờ ghét bỏ nàng ta, thật sự là làm người ta thất vọng đau khổ.

Từ Tú Tâm bị nói á khẩu không trả lời được, gắt gao cắn môi, nửa chữ đều nói không nên lời.

Chân Bảo Lộ lại nói: “Ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của ngươi. Bất quá, xem ở tình cảm biểu tỷ muội, ta có thể nhắc nhở ngươi một chút. Hôm nay là ngày Từ biểu ca thành thân, khách nhiều, vừa mới ta cùng tỷ tỷ cùng đi tới, liền gặp không ít. Ngươi chỉ để ý bản thân ở chỗ này kêu, đến lúc đó kêu ngoại nam lại đây, nhìn đến bộ dáng ngươi toàn thân ướt nhẹp, ta liền sớm chúc mừng Tú Tâm biểu tỷ tìm được lang quân như ý.”

Từ Tú Tâm dù ngốc hơn nữa, cũng biết Chân Bảo Lộ nói là sự thật - - nàng khóc sướt mướt không dám gọi người, cũng là vì nguyên nhân này.

Nàng biết rõ Chân Bảo Lộ nghĩ cái gì, không phải là muốn nàng thỉnh cầu nàng ấy sao? Nàng mới sẽ không!

Từ Tú Tâm rất có cốt khí nghĩ tới, đợi thấy Chân Bảo Lộ vừa nói liền xoay người rời đi, nửa điểm cũng không cho nàng chỗ trống suy tính, mới bị hù dọa mặt mày thất sắc, hô: “Chân Bảo Lộ!”

Bước chân Chân Bảo Lộ dừng lại, lại không xoay người.

Từ Tú Tâm là hận chết bộ dáng cao cao tại thượng này, nhưng vẫn là hít mũi một cái, cúi đầu nói: “Ngươi kéo ta đi lên, được không?”

Chân Bảo Lộ cảm thấy, Từ Tú Tâm này cuối cùng không có ngốc đến hết thuốc chữa. Nàng một lần nữa xoay người, nhìn về phía Từ Tú Tâm ngâm ở trong nước, cố ý nói: “Tú Tâm biểu tỷ vừa mới nói cái gì, ta không có nghe rõ.”

Từ Tú Tâm vặn đôi mi thanh tú, lớn tiếng một chút: “Lộ biểu muội, thỉnh ngươi kéo ta lên đây đi, ta nhất định cảm kích ngươi thật tốt.”

Như thế Chân Bảo Lộ mới thoải mái chút ít, nhìn Hương Hàn bảo: “Đi qua đi.”

Hương Hàn lĩnh mệnh, đi đến bờ ao kéo người lên. Chỉ là Từ Tú Tâm có chút ít nặng, Hương Hàn một lát ngược lại kéo không được. Chân Bảo Lộ dứt khoát cũng không quản, nhưng lại nghĩ, cứ kéo dài e bị người khác bắt gặp.

Nàng nhấc váy, cũng ngồi xổm người xuống, nhìn Từ Tú Tâm trong nước duỗi tay: “Đưa tay cho ta.”

Từ Tú Tâm sững sờ, chậm rãi giương mắt nhìn Chân Bảo Lộ, cảm thấy gương mặt nàng ấy xác thực đẹp đến quá chói mắt. Nàng lại từ từ dời mắt đến trên tay nàng ấy đưa ra, không biết sao, trong lòng lại có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Nàng vội vã dời mắt, đưa tay khoác lên lòng bàn tay nàng ấy, cứ như vậy được hai người chủ tớ các nàng kéo lên.

Xiêm y Từ Tú Tâm đều ướt đẫm, thêm hôm nay nàng mặc một thân váy ngắn màu nhạt sa mỏng, váy này xác thực xinh đẹp, nhưng rơi xuống nước, liền trong suốt đáng sợ, thậm chí ngay cả cái yếm màu đỏ thẫm thêu hoa hải đường bên trong cũng nhìn thấy rõ ràng.

Từ Tú Tâm xấu hổ, gấp rút hai tay che ngực.

Chân Bảo Lộ nhìn nàng ấy xấu hổ ngượng ngùng như vậy, nhân tiện nói: “Hiện tại biết rõ thẹn thùng.” Lại nói, “... Chúng ta đều là nữ, có cái gì tốt. Ta còn đẹp hơn ngươi nhiều.”

Gò má Từ Tú Tâm đỏ bừng, không nghĩ tới Chân Bảo Lộ thế nhưng sẽ nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, chỉ cảm thấy nàng ta gả cho người rồi da mặt dầy thêm. Nhưng nàng lại ma xui quỷ khiến, nhìn thoáng qua ngực nàng ấy, chỗ kia liên miên chập chùng, căng phồng, xác thực so với nàng lớn hơn rất nhiều, hình dáng cũng sung mãn.

Nàng lại thấy Chân Bảo Lộ ăn mặc phụ nhân, mặc dù tuổi nhỏ hơn nàng, nhưng dù sao gả cho người, hai đầu lông mày liền có một cỗ thiếu phụ dễ thương, không lại giống như nàng, là tiểu cô nương trẻ trung ngây thơ.

Từ Tú Tâm dù không muốn thừa nhận, không thừa nhận cũng không được, Chân Bảo Lộ xác thực so với nàng đẹp mắt quá nhiều, cả chỗ kia cũng đẹp mắt hơn nàng.

Nàng không phục cong cong môi.

Từ Tú Tâm toàn thân ướt đẫm, tự nhiên không tốt tùy tiện đi đi lại lại, Chân Bảo Lộ vội để Hương Hàn đi lấy áo choàng của mình. Đợi Hương Hàn mang áo choàng tới, nàng mới bọc trên người Từ Tú Tâm.

Khuôn mặt Từ Tú Tâm bị đông lạnh có hơi trắng bệch, lẳng lặng nhìn Chân Bảo Lộ giúp nàng mặc áo choàng cài dây lưng. Hai người đứng gần, càng thấy rõ gò má tinh xảo vô song của nàng ấy, nàng ấy buông thõng mắt, lông mi nồng đậm che giấu, phảng phất là cánh bướm vỗ cánh muốn bay, đôi môi hình dáng sung mãn, không nhiễm son phấn, trên người lại có một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt, nghe thấy có chút ít ngọt.

Từ Tú Tâm có chút ít hoảng hốt, thầm nghĩ: Không trách được đại ca nàng sẽ thích nàng ấy.

Từ Tú Tâm thở phì phì đưa tay: “Ta tự mình làm.” Liền đưa tay tự mình mặc áo choàng thắt dây lưng.

Chân Bảo Lộ cũng không có trông cậy vào nàng tri ân đồ báo, xuy một tiếng thu tay về, chuẩn bị trở về.

Liền nghe được sau lưng Từ Tú Tâm ngạc nhiên mừng rỡ kêu một tiếng: “Đại ca.”

Chân Bảo Lộ ngẩn ra, xoay người lại, nhìn nam tử mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm đang bước đến đây, quả thật là Từ Thừa Lãng.

Hắn hẳn mới từ tân phòng đi ra, muốn đi chào hỏi tân khách.

Từ Thừa Lãng thấy Chân Bảo Lộ cùng Từ Tú Tâm, cũng là có chút ít kinh ngạc. Hắn đi đến trước mặt Từ Tú Tâm, hỏi: “ Xảy ra chuyện gì?”

Từ Tú Tâm nói ra chi tiết: “Ta cảm thấy khó chịu, chỉ có một người đi ra một chút, không cẩn thận rơi vào trong ao...” Câu nói kế tiếp, nàng có chút ít không muốn nói, nhưng cũng không tình nguyện nói, “May mắn gặp được Lộ biểu muội, là nàng kéo ta lên, còn mượn áo choàng cho ta.”

Từ Tú Tâm cùng Chân Bảo Lộ quan hệ không tốt, điểm này Từ Thừa Lãng rõ ràng nhất. Nhưng hắn cũng biết, vị Lộ biểu muội này là người miệng cứng lòng mềm, thấy muội muội của hắn rơi xuống nước, không có đạo lý không cứu. Từ Thừa Lãng nhìn về phía tiểu biểu muội trước mặt, giờ phút này xem, so với lúc nãy xa xa càng thêm rõ ràng. Giọng nói hắn có chút ít hết sức bất hòa, mở miệng nói: “Đa tạ Lộ biểu muội.”

Chân Bảo Lộ thật là có chút ít không muốn tiếp xúc nhiều với Từ Thừa Lãng. Nàng nói: “Tiện tay mà thôi.”

Từ Tú Tâm bĩu môi thầm nói: “Đã cứu ta chính là đã cứu ta, khiêm tốn cái gì.”

“Tú Tâm!” Từ Thừa Lãng nhíu mi, hiển nhiên là không thích thái độ Từ Tú Tâm như vậy.

Từ Tú Tâm ở trước mặt Chân Bảo Lộ vênh váo tự đắc, ở trước mặt đại ca nhà mình liền thành tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn.

Nàng xem thấy Chân Bảo Lộ, thấy làn váy nàng có rêu xanh, hiểu được này là vì lúc nãy kéo nàng, không cẩn thận dính vào. Từ Tú Tâm nói: “Chuyện hôm nay, đa tạ Lộ biểu muội. Ta coi váy ngươi bẩn, ngươi đi gian phòng tây sương phòng bên kia chờ ta, ta bảo nha hoàn đưa váy qua cho ngươi.”

Chân Bảo Lộ cúi đầu một cái, nhìn làn váy mình, quả thật bị dơ. Khó khi thái độ Từ Tú Tâm đối nàng khá hơn một chút, ngay trước mặt Từ Thừa Lãng, nàng cũng không sẽ đấu võ mồm cùng nàng ấy, mới mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền Tú Tâm biểu tỷ.”

Từ Tú Tâm nhẹ khẽ hừ một tiếng.

Mới trước đây Chân Bảo Lộ đến Trường Ninh Hầu phủ nhiều, trong tây sương phòng có một gian phòng riêng cho mình. Bên trong trang sức bài trí, tuyệt đối không thua khuê phòng hai vị cô nương Từ Cẩm Tâm Từ Tú Tâm. Mấy năm này Chân Bảo Lộ không thường đến Trường Ninh Hầu phủ, nhưng đến cùng cũng là nhà ngoại nàng, ngẫu nhiên vẫn là trụ mấy đêm.

Chân Bảo Lộ cùng Hương Hàn vào nhà, bên trong không có nha hoàn, chỉ là gian phòng quét dọn phi thường sạch sẽ, bên trong bình hoa phía trước cửa sổ thậm chí cắm hoa quế mới mẻ, đầy phòng đều là hương thơm hoa quế.

Liền Hương Hàn cũng than thở: “Gian phòng này giống như mỗi ngày đều có người quét dọn.”

Chân Bảo Lộ nghĩ tới điều gì, nhàn nhạt nhíu nhíu mày.

Tiền viện Từ Thừa Lãng đang đi qua chào hỏi tân khách, đợi đến bàn Tiết Nhượng, khuôn mặt tuấn lãng nho nhã mới trầm trầm xuống.

Tiết Nhượng cũng là gương mặt không biểu tình. Trước kia còn chung đụng với Từ Thừa Lãng, Từ Thừa Lãng còn xem như ôn nhã có lễ, chậm rãi mà nói, trước mắt hai người tụ cùng một chỗ, Từ Thừa Lãng lại không nói một lời, tình cảnh nhất thời liền lạnh nhạt.

Còn là Tiết Nhượng khó được chủ động mở miệng, nâng chén keo kiệt phun ra hai chữ: “Chúc mừng.”

Trong nội tâm Từ Thừa Lãng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Đa tạ.”

Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Tống Chấp cũng ở đây. Hắn mặt mày mỉm cười nhìn qua hai người này, cũng là biết rõ nội tình. Đợi mời rượu xong, Tiết Nhượng ngồi xuống, Tống Chấp mới trêu ghẹo: “Nhìn ngươi giương cung bạt kiếm kìa, người không biết còn tưởng rằng hôm nay Từ đại công tử cưới người trong lòng của ngươi.”

Sắc mặt Tiết Nhượng tối tăm trầm vài phân.

Tống Chấp vốn hào sảng, lại là người gặp việc vui tinh thần thích, cũng lười so đo vị anh em đồng hao này, liền cùng mấy người khác cùng bàn nói chuyện phiếm đi.

Tiết Nhượng cầm lên ly rượu, lại uống một chén. Hắn thoáng giương mắt, xem bên kia Từ Thừa Lãng một thân hỉ bào, nghĩ đến lời thê tử nói, mặt mày giãn ra, trong lòng ngược lại thoải mái một chút. Hắn đang chuẩn bị dời đi mắt, lại thấy một gã sai vặt vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Từ Thừa Lãng, ở bên tai hắn nói một câu gì đó, Từ Thừa Lãng nhất thời thay đổi sắc mặt, bỏ xuống chén liền đi, một bộ hết sức khẩn cấp.

Không biết xảy ra chuyện gì, Tiết Nhượng mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, cũng đứng dậy rời chỗ, tiến lên ngăn lại Từ Thừa Lãng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Từ Thừa Lãng nhìn Tiết Nhượng che trước mặt, vội vàng nói: “Tây sương phòng bốc cháy... tiểu Lộ còn ở bên trong!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status