Sủng thê làm hoàng hậu

Chương 134


Chân Bảo Lộ cười một tiếng, gọi: “Ngũ đệ.”

Chân Bảo Lộ mặc dù đã là nương hai đứa bé, nhưng nói cho cùng cũng mới mười lăm mười sáu tuổi. Nàng sinh xong hài tử liền vội khôi phục dáng người, phương pháp thỏa đáng, hiện thời eo nhỏ nhắn như khói tựa như liễu, chưa đầy một nắm tay, cũng không có cái gì khác biệt ngày xưa. Bất quá bộ ngực này lại là lớn chút ít, cộng thêm ngũ quan sáng rỡ linh động, nhất thời khiến Tiết Khiêm không tự giác hồng bên tai.

Hắn không nhanh không chậm dịch mắt, nói: “Ngày mai đại tẩu sẽ phải lên đường, ta liền muốn đến thăm tẩu một chút.”

Chân Bảo Lộ tự nhiên không ngoài ý: “Có tâm.”

Lòng nàng tràn đầy đều là vui sướng sắp gặp lại Tiết Nhượng, ngược lại quên mất Tiết Khiêm.

Hiện nay hắn cố ý sang đây thăm nàng, Chân Bảo Lộ liền có chút bận tâm, sau này nàng không ở trong phủ, cũng không biết Tiết Khiêm có chịu ủy khuất gì không. Bất quá vừa nghĩ, Tiết Khiêm còn nhỏ tuổi, hiện thời ở Bạch Lộ thư viện đã có một chút danh tiếng. Ở Đại Chu, con vợ kế cũng có thể tham gia khoa cử. Với con vợ kế mà nói, cũng là một con đường ra. Nếu hắn có thể dụng công học bài khảo thủ công danh, ngày sau tất nhiên có tiền đồ thật tốt.

Hắn lại thông tuệ, hiện thời được lão phu nhân yêu thương, nàng lo lắng sợ là dư thừa.

Tiết Khiêm lấy từ trong lồng ngực ra một đôi hoa lụa màu hồng nhạt đưa Chân Bảo Lộ.

Hoa lụa tính chất vô cùng tốt, mỏng như cánh ve, chế tác tinh xảo.

Chân Bảo Lộ ngẩn ra, không rõ nhìn về phía Tiết Khiêm: “Ngũ đệ?”

Lông mi Tiết Khiêm trong sáng nhuộm vui vẻ, hoãn nói: “Lần trước đi ngang qua sạp nhìn đẹp mắt, liền mua. Vốn định lúc Đường Đường một tuổi đưa cho bé, bất quá bữa tiệc bé một tuổi, ta sợ là không có cơ hội tham gia, dứt khoát liền đưa sớm một chút. Hoa lụa này không đáng giá bao nhiêu tiền, hy vọng đại tẩu không ghét bỏ.” Hắn nói được cây ngay không sợ chết đứng, khiến người không tìm được lý do cự tuyệt.

Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn hắn, thấy hai mắt hắn bình bình thản thản, liền gạt ý tưởng hoang đường vừa xuất hiện trong đầu đi.

Nàng nhìn thấy hoa lụa này, biết được đây cũng không phải là không đáng giá tiền như Tiết Khiêm nói, chế tác cùng hình thức này, chỉ có Linh Lung Quán mới có thể làm ra được. Giá tiền này tự nhiên không nhỏ.

Chân Bảo Lộ không có đi nhận, chỉ nói: “Ta thường xuyên đi Linh Lung Quán, nhãn lực này vẫn có. Hoa lụa này Ngũ đệ ngươi giữ lại, lần tới có thể đưa cho tiểu cô nương ngưỡng mộ trong lòng.”

Hai gò má Tiết Khiêm khẽ phiếm hồng, xấu hổ nói: “Chuyện như vậy còn sớm, ta hiện tại chỉ muốn đọc sách. Đại tẩu, ta dù sao cũng là thúc thúc Đường Đường, đưa bé lễ một tuổi là chuyện phải làm, còn hy vọng đại tẩu có thể nhận lấy thay Đường Đường, được không?”

Nói đến mức này, Chân Bảo Lộ không tốt lại không thu. Nếu không phảng phất trong lòng nàng thật sự có những ý nghĩ khác.

Nàng bình bình thản thản nhận lấy, nói: “Được rồi, vậy ta liền thay Đường Đường cảm ơn.” Trong lòng lại có chút ít không được tự nhiên.

Tiết Khiêm cười cười: “Ân.”

Chân Bảo Lộ nhìn thấy vẻ mặt hắn, mặc dù không có gì khác biệt ngày thường, nhưng tổng cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng vuốt ve hoa lụa trong tay, lại dặn dò Tiết Khiêm vài câu, liền để hắn đi trở về. Tiết Khiêm thuận theo nghe lời, chỉ là lúc xoay người đi một đoạn đường, mới xoay người gọi nàng một tiếng: “Đại tẩu.”

Chân Bảo Lộ quay đầu lại nhìn qua hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm.

Thiếu niên cao cao gầy gầy đứng ở đó, sau lưng của hắn là ánh chiều tà, sáng lạn chói lọi chiếu vào trên người hắn, hắn tuấn tú tuyệt luân, phảng phất như thần, thế nhưng có một loại cảm giác kinh diễm. Hỏi nàng: “Tẩu... Đại tẩu đại ca còn trở về không?”

Nàng cho là cái gì. Chân Bảo Lộ vừa cười vừa nói: “Đương nhiên.”

“... Được.” Tiết Khiêm cười cười, lẩm bẩm nói, “Vậy là tốt rồi.”

Chân Bảo Lộ đưa Tiết Khiêm đi, cầm lấy hoa lụa trong tay vào trong phòng, nhìn trên giường La Hán hai tiểu tử cãi nhau ầm ĩ phi thường sung sướng, mới đi qua, đưa hoa lụa trong tay cho Đường Đường: “Đây là Ngũ thúc đưa cho Đường Đường.”

Tính tình Đường Đường lạnh nhạt, không yêu phản ứng người, điểm này phi thường giống Tiết Nhượng. Bất quá nàng phi thường hợp ý Tiết Khiêm, cũng thích để Tiết Khiêm ôm. Có đôi khi Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy kỳ quái. Tựa như Đường Đường thích cữu cữu Thượng nhi, ở trước mặt Thượng nhi nhu thuận hiểu chuyện, nhưng gặp Vinh Nhi, liền yêu bắt nạt hắn.

Đường Đường đưa tay béo ụt ịt nắm lấy hoa lụa xinh đẹp, rồi sau đó nhíu nhíu mày, tiếng nói non nớt: “Không thích.” Tính tình tiểu nữ oa phi thường trực tiếp, không thích chính là không thích.

Chân Bảo Lộ cười cười, ôm thân thể tiểu tử mềm mại, để nàng ngồi ở trên đùi mình, cầm ra một đóa trong đó, nhìn Đường Đường nói: “Rõ ràng rất đẹp a, lần tới nương cài trên đầu Đường Đường, được hay không?”

“Không!” Đường Đường vừa nghe muốn mang trên đầu, lập tức ném hoa lụa trong tay.

Chân Bảo Lộ tức giận nói: “Ngươi lớn gan!”

Đường Đường bẹp bẹp miệng, giọng trong vắt nói: “Không thích.”

Chân Bảo Lộ có chút ít đau đầu. Tiểu cô nương thích nhất chút ít đồ màu sắc rực rỡ, nhưng khuê nữ nàng tốt rồi, nửa điểm đều không thích.

Chân Bảo Lộ chỉ cho nàng còn nhỏ, đợi nàng lớn hơn một chút, liền biết rõ thích đẹp. Nghĩ như vậy, Chân Bảo Lộ liền quyết định thu hoa lụa này lại, đợi đến nàng lớn hơn chút nữa lại mang cho nàng - - dù sao cũng là Tiết Khiêm một phen tâm ý, nàng tổng không tốt tùy tính tình khuê nữ, cứ như vậy ném đi.

Chân Bảo Lộ đang muốn duỗi tay lấy đóa hoa lụa tới, lại thấy nhi tử béo Trường Phúc vươn tay mập trắng nõn như ngó sen vậy, cầm lấy hoa lụa hồng phấn tỷ tỷ ném ở trước mặt hắn, cúi đầu, cầm nghiên cứu một phen, rồi sau đó hai mắt sáng trong, hưng phấn ngẩng đầu: “Hoa!”

Trường Phúc phảng phất hết sức thích, cười tủm tỉm chuẩn bị nhét vào lòng, sau đó nghĩ tới điều gì, xem xét nương nhà mình, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhỏ giọng nói, “Hoa, Trường Phúc thích.”

Trường Phúc biết rõ này là của tỷ tỷ, mặc dù là tỷ tỷ ném, nhưng đến cùng là đồ tỷ tỷ, hắn phải hỏi nàng, nàng đáp ứng, hắn mới có thể giấu đi.

Đường Đường sủng nhất người đệ đệ này, huống chi hoa lụa này nàng vốn cũng không thích, hiện nay xem đệ đệ vui vẻ, liền duỗi tay cũng đưa cho hắn một đóa còn dư lại: “Cho.”

Trường Phúc lập tức vui vẻ, cười hì hì duỗi tay nhận lấy, nhìn thấy hai đóa hoa lụa, càng xem càng thích, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi áo mình.

Chân Bảo Lộ có chút ít lo âu, thật là lo lắng nói với Chúc ma ma: “Chúc ma ma, bà nói... Trường Phúc sẽ không lớn lên cũng như vậy đi?” Chân Bảo Lộ cúi mặt, phi thường phi thường lo lắng.

Chúc ma ma lại dở khóc dở cười nói: “Thiếu phu nhân ngài nghĩ đi nơi nào? Tiểu hài tử thích hoa hết sức bình thường.”

Chân Bảo Lộ nhéo lông mày, nhìn thoáng qua nhi tử được hoa lụa cười ngây ngô, lẩm bẩm nói: “Hy vọng như thế.” Trong lòng liền nghĩ, đại khái là vì nhi tử không bên cạnh phụ thân, tới Đồng Châu, để Tiết Nhượng tiếp xúc nhiều cùng Trường Phúc một chút, nhi tử này, hẳn có thể học được khí khái nam tử trên người Tiết Nhượng, nói không chừng còn nhỏ tuổi liền thích vũ đao lộng thương rồi.

Trong đầu Chân Bảo Lộ hiện lên tiểu Trường Phúc béo lùn chắc nịch đi theo đằng sau Tiết Nhượng sáng sớm chạy vòng, cảm thấy cảnh tượng kia vô cùng ấm áp, trong lòng mới thoải mái một chút.

Chân Bảo Lộ phải đi, buổi tối Tiết Nghi Phương tự nhiên sang đây thăm nàng.

Tiết Nghi Phương xem hai tiểu tử dung mạo giống nhau như đúc, trong lòng cũng thật là không nỡ, lại vẻn vẹn nắm hai tay Chân Bảo Lộ nói: “Ngươi đi chỗ kia, phải chiếu cố tốt mình. Nếu là có thời gian, liền thường xuyên viết thư cho ta.”

Chân Bảo Lộ tự nhiên đáp ứng. Tiết Nghi Phương là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng cũng là không bỏ được nàng ấy. Nhưng cô nương gia một khi gả cho người, tâm tư liền thiên vị phu quân cùng hài tử.

Xem Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ lại không thể không nhớ tới hôn sự nàng ấy.

Tiết Nghi Phương đã đính hôn với Mục Vương thế tử Tiêu Lễ, nhưng lúc trước Mục Vương ủng hộ Đại hoàng tử, Tuyên Vũ Đế kế vị sau, Đại hoàng tử bị phong Hoài vương, trực tiếp xua đuổi đến Hoài châu. Tuy nói Tuyên Vũ Đế còn không có chính thức đối phó Mục Vương, nhưng mọi người đều biết rõ, này là sớm muộn. An Quốc công muốn tìm biện pháp giải trừ cửa hôn sự này, nhưng đối phương dù sao cũng là vương gia, vô duyên vô cớ, còn thực tìm không đến lý do.

Đời trước Tuyên Hoà đế không có băng hà sớm như vậy, Tiết Nghi Phương thuận thuận lợi lợi gả cho Tiêu Lễ, ngày trôi qua hết sức là hạnh phúc.

Chân Bảo Lộ nguyên cho rằng, đời này bản thân không cần lo lắng hôn sự Tiết Nghi Phương, nhưng lúc này, nàng cũng không biết, mình co nên hy vọng Tiết Nghi Phương gả cho vị Mục thế tử kia hay không.

Tiết Nghi Phương cũng là cô nương thông minh, Chân Bảo Lộ không nói, có một số việc nàng cũng hiểu. Nàng nói: “Đại tẩu cũng yên tâm, không cần lo lắng cho ta.”

Nàng dù không yên tâm, cũng không có biện pháp.

Chân Bảo Lộ nhìn nàng, nói: “Được.”

Ngày kế Chân Bảo Lộ liền dẫn hai hài tử lên thuyền đi Đồng Châu.

Trước khi đi, Chân Như Tùng, Chân Bảo Quỳnh cùng hai đệ đệ đều lại đây đưa tiễn.

Một phen lưu luyến không rời, đúng là vẫn còn muốn phân ly.

Chuyến này Chân Bảo Lộ dẫn theo Chúc ma ma, hai nha hoàn Hương Hàn, Hương Đào, còn có Tiết Kiết, Tiết Khứ được Tiết Nhượng an bài bên người nàng. Còn lại đều là thị vệ đi theo. Mà đến tiếp Chân Bảo Lộ, là một vị phó tướng trẻ tuổi Đồng Châu, gọi Mạnh Hạc Thư.

Chân Bảo Lộ lần đầu nghe được cái tên này, chỉ cảm thấy nhã nhặn, nửa điểm đều không giống như tên võ tướng. Chờ thấy bộ dáng Mạnh Hạc Thư, thấy hắn quả thật là nhã nhặn trắng nõn, một bộ trói gà không chặt.

Nhưng Chân Bảo Lộ biết rõ, nếu Tiết Nhượng phái vị Mạnh phó tướng đến tiếp nàng này, khẳng định thật tín nhiệm hắn. Chân Bảo Lộ cũng không dám xem nhẹ hắn.

Ở trên thuyền hơn nửa tháng, Chân Bảo Lộ có chút ít may mắn hai hài tử đều phi thường thích ứng thủy lộ, mà nàng cũng không có say sóng. Bất quá Hương Hàn ngay ngày đầu liền bắt đầu say sóng, về sau dùng phương thuốc cổ truyền Mạnh Hạc Thư cho, mới khá hơn nhiều.

Chạng vạng hôm nay, Mạnh Hạc Thư liền trước đến bẩm báo, nói là còn có mười ngày liền có thể đến Đồng Châu.

Này khiến Chân Bảo Lộ phi thường mừng rỡ.

Tuy nói Chân Bảo Lộ đã thích ứng ngồi thuyền, nhưng thức ăn trên thuyền nàng tuyệt đối không thể nhịn. Còn nữa, Mạnh Hạc Thư là quân nhân, dẫn đầu binh lính, cũng là không chọn thức ăn, cho rằng thức ăn cho nàng đã vô cùng tốt, nhưng ở trong mắt Chân Bảo Lộ, hoàn toàn là khó có thể nuốt trôi.

Chân Bảo Lộ nuông chiều từ bé, sao chịu nổi những thứ này? Nhưng vị Mạnh phó tướng này không phải là Tiết Nhượng, nàng không muốn gây phiền phức. Lại nói, lúc nàng quyết định đi Đồng Châu, liền biết đến chỗ kia, ngày khẳng định không so được với hoàng thành. Chịu khổ là khẳng định.

Ngẫm lại cũng là kỳ lạ quý hiếm, nàng như vậy, thế nhưng dám vì một nam nhân chịu khổ chịu tội, không chỉ không có nửa điểm oán giận, hơn nữa còn ba ba đi qua.

Chân Bảo Lộ nhìn Mạnh Hạc Thư, biết rõ hắn mỗi ngày đều viết thư cho Tiết Nhượng báo hành tung, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “ Lúc Mạnh tướng quân nói cho phu quân ta biết ngày đến, có thể thêm một ngày hay không. Ta đến trước, muốn cho hắn một kinh hỉ.”

Thời tiết có chút lạnh, Chân Bảo Lộ mặc một bộ áo nhỏ màu xanh ngọc tố, màu sắc này, đại khái là nghĩ nổi bật lên bản thân hơi thành thục chút ít. Chỉ là khuôn mặt nàng quá non, ngũ quan sáng rỡ, dù ăn mặc lão thành như thế nào, vẫn là một tiểu cô nương chính trực hoa quý.

Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu để cho nam tử huyết khí sôi trào hộ tống, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Mạnh Hạc Thư này chỉ lúc mới gặp gỡ nàng có một tia bình thường kinh diễm, sau quy củ, cũng không liếc nhìn nàng nhiều một cái.

Chân Bảo Lộ mơ hồ có chút ít biết rõ, vì sao Tiết Nhượng yên tâm Mạnh Hạc Thư.

Mạnh Hạc Thư mặc dù bộ dáng nhã nhặn, có chút giống thư sinh văn nhược, nhưng công phu thật là không tệ, làm việc cũng là gọn gàng linh hoạt, lúc này nghe Chân Bảo Lộ yêu cầu, lại không biết phải làm gì cho đúng.

Chân Bảo Lộ cũng hiểu đạo lý quân lệnh như núi, nói: “Mạnh tướng quân yên tâm, ta bảo đảm đến lúc đó phu quân nhà ta sẽ không trách ngươi, được không?”

Mạnh Hạc Thư nói: “Mạt tướng cũng không phải là ý tứ này.”

Chân Bảo Lộ nói: “Vậy còn gì nữa.” Nàng nhìn Mạnh Hạc Thư, thấy tuổi tác hắn có vẻ ngang ngửa Tiết Nhượng, liền hỏi, “Mạnh tướng quân đã thành gia chưa?”

Mạnh Hạc Thư lắc đầu.

Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy có người yêu chưa?”

Bên tai Mạnh Hạc Thư nóng lên, sẽ không nói dối, lại có chút ít thẹn thùng, liền trầm mặc không nói gì.

Chân Bảo Lộ hiểu rõ, bởi vì Mạnh Hạc Thư là võ tướng, cho nên nói chuyện cùng hắn cũng trực tiếp một chút. Nàng nói: “Nếu đã Mạnh tướng quân có người yêu, hẳn có thể hiểu tâm tình ta. Ta cùng phu quân hơn nửa năm không gặp, khó tránh khỏi tưởng niệm, ta liền muốn xem xem bộ dáng hắn kinh ngạc vui vẻ. Mạnh tướng quân có thể lý giải đi?”

Mạnh Hạc Thư ngẩn ra, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Mạt tướng hiểu.”

Chân Bảo Lộ mặc dù nói được đường hoàng, lại là không thể gạt được Chúc ma ma. Chờ Mạnh Hạc Thư đi rồi, Chúc ma ma liền trêu ghẹo: “Thiếu phu nhân là lo lắng đại công tử ở Đồng Châu không an phận?”

Không an phận.

Cụ thể không an phận như thế nào, là tầm hoa vấn liễu, hay bên ngoài dưỡng nữ nhân các loại.

Chân Bảo Lộ biết rõ mình nên tin tưởng Tiết Nhượng, nhưng nàng cũng thừa nhận, mình thật có ý tứ phương diện này.

Nàng gả cho Tiết Nhượng sau, hiểu được hắn đối chuyện nam nữ có bao nhiêu tinh lực, sau nàng mang thai, hắn xuất chinh, đợi đến hắn trở về, ngày hai người bọn họ gặp nhau, cũng bất quá ngắn ngủi một tháng. Lúc ấy nàng đầu tiên là bụng lớn béo phệ, sau sinh hài tử, liền ở cữ, Tiết Nhượng căn bản không có cơ hội thân cận cùng nàng. Ngay sau đó, Tiết Nhượng lại đi Đồng Châu, vừa đi liền cho tới bây giờ.

Nói sau, Đồng Châu lân cận Cừ Châu, mà Cừ Châu lại là lân cận di quốc.

Dân di quốc phong thoáng, cô nương gia có thể hở ngực lộ nhũ, Cừ Châu, Đồng Châu to như vậy, tự nhiên cũng có chút ảnh hưởng. Nam tử Cừ Châu, Đồng Châu ít, nam tử trẻ tuổi thể tráng, mỗi một người đều bị kéo đi nhập ngũ, như vậy, cô nương gia liền tìm không được đối tượng thích hợp. Nhưng bên kia cô nương gia không bị cản trở, tính tình trực tiếp, nếu là vừa ý công tử nhà nào, trực tiếp đến cửa cầu hôn, cũng không có ít cô nương vừa ý một nam tử, ở trên đường vung tay chặn người.

Cô nương gia hoàng thành thận trọng, dù đối Tiết Nhượng có cái gì không an phận, cũng sẽ không có cử chỉ quá đáng. Nhưng ở Đồng Châu, Tiết Nhượng lớn lên tuấn mĩ, tuổi còn trẻ, lại là Đại tướng quân, coi như là thành thân, phu nhân nàng đây liên tục không ở bên cạnh hắn, không biết có bao nhiêu ong bướm.

Chân Bảo Lộ ngẫm lại liền lo âu.

Mạnh Hạc Thư gửi thư cho Tiết Nhượng, viết đến ngày đến, là mùng một tháng chạp. Đây là kế hoạch ban đầu, chỉ là Mạnh Hạc Thư nghe Chân Bảo Lộ nói, liền bảo thuyền nhanh hơn một chút, cuối cùng mười ngày hành trình giảm bớt còn chín ngày, như vậy, cũng không tính hắn nói dối.

Bất quá Mạnh Hạc Thư nhớ tới bộ dáng tướng quân cùng phu nhân, cũng không nhịn được hiếu kỳ, Tiết tướng quân trầm mặc ít nói sát phạt quyết đoán, lại cưới một thê tử nũng nịu, người như hoa như ngọc. Người khác thương hương tiếc ngọc, hắn chẳng có gì lạ, nhưng khó có thể tưởng tượng Tiết tướng quân hóa thành bộ dáng nhu hòa.

Thuyền đến bến tàu, Mạnh Hạc Thư liền dùng xe ngựa đưa bọn họ đi phủ tướng quân.

Lúc này, Chân Bảo Lộ một lòng mới phù phù đập mạnh, cực kỳ căng thẳng. Nàng xem xem Trường Phúc trong lòng đã ngủ, còn có Đường Đường bên cạnh được Chúc ma ma ôm.

Đường Đường còn chưa ngủ, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng, nhu nhu gọi: “Nương.”

Chân Bảo Lộ xem khuê nữ, hôn gò má nàng nói: “Chờ hạ có thể nhìn thấy phụ thân.”

“Cha, phụ thân.” Tiểu nữ oa trắng ngần kêu một tiếng, hiển nhiên không thể so với gọi “Nương”.

Xem hai hài tử, Chân Bảo Lộ cũng không nhịn được chóp mũi chua xót.

Bất quá - -

Chân Bảo Lộ nghĩ thầm cho Tiết Nhượng một kinh hỉ, hậu quả lại là, hôm nay Tiết Nhượng không ở trong phủ, mà là đi tửu lâu ăn cơm cùng đồng liêu.

Có gã sai vặt thấy là phu nhân đến, hết sức thức thời tiến lên phía trước nói: “Tiểu nhân đi Thiên hương lâu nói cho tướng quân? Tướng quân không biết hôm nay phu nhân tới, nếu là biết rõ, chắc chắn sẽ không...”

“Không cần.” Chân Bảo Lộ bình tĩnh cắt đứt gã sai vặt nói, rồi sau đó nghĩ tới Mạnh Hạc Thư còn ở đây, liền rộng lượng nói, “Tướng quân tất nhiên có chuyện quan trọng, ngươi không cần đi quấy rầy. Ta trở về phòng nghỉ ngơi chờ hắn được rồi.”

Gã sai vặt cũng là người thông minh, tuy nói phu nhân này không có cùng theo tới Đồng Châu, nhưng đó là bởi vì mới vừa sinh hài tử. Mà tướng quân nhà hắn đâu? Trong ngày thường không câu nệ tiểu tiết, lại là tự mình bố trí phòng ở ấm áp lịch sự tao nhã, chính là vì ngóng trông phu nhân tới. Mới đầu hắn cũng tò mò, phu nhân kia là dung mạo như thiên tiên cỡ nào, dù sao đại mỹ nhân Hoắc cô nương ngày ngày bám lấy, tướng quân nhà hắn lại chướng mắt nàng ta.

Lúc này vừa nhìn, gã sai vặt liền lập tức hiểu.

Phu nhân nhà hắn đẹp đến vậy, đại cô nương Hoắc gia so sánh cùng phu nhân, lập tức liền ảm đạm thất sắc. Hơn nữa Hoắc cô nương kia tuy đẹp, lại giống cô nương Đồng Châu, tính tình thẳng thắn, tiếng nói cũng là mười phần hào khí. Liên tục ở Đồng Châu, nguyên cho rằng cô nương chính là như thế, hiện thời thấy phu nhân nhà hắn, mới hiểu được đây mới là bộ dáng nữ nhân nên có.

Chân Bảo Lộ biết rõ mình không nên không hiểu chuyện, nhưng nàng dọc theo đường đi chịu nhiều tội như vậy, ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn, hắn thế nhưng không ở đây, trong lòng nhịn không được liền có chút tức giận.

Nàng kìm nén bực bội, khách khí tạ ơn Mạnh Hạc Thư, rồi sau đó ôm nhi tử, cùng mấy người Chúc ma ma trở về phòng.

Vừa đến phòng, Chúc ma ma liền an ủi: “Thiếu phu nhân ngài đừng nóng giận, đại công tử là nam nhân, khó tránh khỏi có xã giao.”

Chân Bảo Lộ hiểu đạo lý này. Lúc hai người bọn họ thành thân, hắn cũng là có xã giao, chỉ là hắn cho tới bây giờ đều không đi, liền thích đần độn xem nàng, cùng nàng ngọt ngào.

Bây giờ nghĩ lại, không phải là Tiết Nhượng không thích xã giao, mà là giữa xã giao cùng nàng, hắn sẽ chọn nàng. Mà ở Đồng Châu, nàng không có ở bên cạnh hắn.

Chân Bảo Lộ sửa sang lại tâm tình một phen, mặc dù đã mệt chết đi, hơn nữa sắc trời cũng không sớm, nhưng nàng nửa điểm muốn nghỉ ngơi cũng không có. Trường Phúc đã ngủ, nàng lại dụ dỗ Đường Đường ngủ, Đường Đường lại là tinh thần sáng láng, nép ở trong ngực nàng gọi: “Phụ thân.”

Chân Bảo Lộ xoa bóp cái mũi nhỏ nàng, nói: “Cha ngươi còn chưa có trở lại đâu.”

Đường Đường mân mân cái miệng nhỏ nhắn trắng nõn nà, mắt to đen lúng liếng nhìn qua nàng, có chút ít thất lạc.

Chân Bảo Lộ hôn hôn nàng, hát đồng dao, cuối cùng là dụ dỗ nàng ngủ thiếp đi.

Chúc ma ma vào nói: “Thiếu phu nhân, sắc trời không còn sớm, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

Chân Bảo Lộ đặt Đường Đường ở trên giường, giúp nàng dịch chăn mền, cứ như vậy xem tỷ đệ bọn họ giống nhau như đúc. Nàng có chút ít ủy khuất, nói: “Ta không ngủ được.” Rõ ràng đã mệt chết đi, nhưng nàng không thấy Tiết Nhượng, một điểm buồn ngủ cũng không có.

Chân Bảo Lộ an trí hai hài tử xong, không buồn ngủ, liền choàng một áo choàng thổ cẩm khảm mao đi bên ngoài.

Nàng vốn là trong lòng cực kỳ buồn, tùy ý đi một chút mà thôi, nhưng hai chân phảng phất là không nghe sai sử, cứ như vậy đi tới cửa lớn.

Chân Bảo Lộ đứng ở tại chỗ, thầm mắng mình: Không có tiền đồ.

Nàng thật sự là không có tiền đồ. Nhưng nàng chính là nhớ hắn, khống chế không nổi nghĩ hắn.

Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút lạnh, rụt rụt tay, đứng ở sau đại môn xem bên ngoài, cũng không biết có phải thần giao cách cảm hay không, nàng mới vừa đi tới, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa.

Nhất thời trống ngực Chân Bảo Lộ đập thình thình, nâng mắt nhìn.

Tiếng vó ngựa từ xa tới gần, chỉ riêng là tiếng vó ngựa mà thôi, Chân Bảo Lộ liền có thể xác định, nhất định là Tiết Nhượng trở về.

Nàng giương mắt nhìn, thấy một chiến mã màu nâu sẫm dừng lại, một bóng lưng cao lớn từ trên ngựa nhảy xuống. Hốc mắt Chân Bảo Lộ nóng lên, nghĩ tới là nên đi ra ngoài, hay là chờ hắn vào lại cho hắn một kinh hỉ. Lúc nàng do do dự dự, lại nghe đến giọng một cô nương gia.

“Tiết tướng quân.”

Chân Bảo Lộ giương mắt đi xem, gặp đằng sau Tiết Nhượng, quả thật đi theo một con ngựa toàn thân tuyết trắng, mà trên ngựa là một vị cô nương mặc áo váy đỏ thẫm. Chân Bảo Lộ nhìn cẩn thận, một tấc một tấc quan sát cô nương kia, thấy nàng quả thật xinh đẹp như hoa, hơn nữa hai đầu lông mày còn có một tia anh khí nữ nhi gia hiếm thấy. Có lẽ là cưỡi ngựa quá nhanh, cô nương kia thở phì phò, trước ngực phập phồng, hết sức là đồ sộ.

Cô nương ngồi trên lưng ngựa, đúng là nữ nhi độc nhất Hoắc tướng quân lúc trước trấn thủ Đồng Châu, tên Hoắc Thanh Thược.

Hoắc Thanh Thược nguyên định lưu loát xuống ngựa, chợt nghĩ tới điều gì, lúc xuống ngựa “Ái da” một tiếng, ngay sau đó liền ngã ngồi dưới đất. ( nàng này không xấu, nhưng hơi biến thái)

Nàng ngước đầu, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ cùng cái cổ mảnh mai cân xứng, cứ như vậy đáng thương nhìn nam tử cao lớn tuấn mỹ cách đó không xa, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng làm cho giọng mình yếu ớt một chút: “Tiết tướng quân, ta trật chân.” Thấy hắn không có phản ứng, một bộ chuẩn bị đi vào, chặn lại nói, “Ngươi... Ngươi có thể đỡ ta một chút không?” Lớn tiếng một chút.

“Vị cô nương này!”

Vốn chỉ hai người bọn họ, chợt nghe giọng của một cô gái, Hoắc Thanh Thược cả kinh, gấp rút nghiêng đầu xem.

Đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trực tiếp đến trước mặt nàng, một tay đỡ lấy nàng lên.

Ngày thường Chân Bảo Lộ rất mảnh mai, lúc này cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, rõ ràng còn chưa ăn bữa tối. Nhưng nàng cứ như vậy trực tiếp đỡ tiểu cô nương lên, hơn nữa sau khi đỡ dậy, phát hiện vóc người đối phương cao hơn nàng một mảng lớn.

Nhưng Chân Bảo Lộ hoàn toàn một bộ khí thế bức người, nhìn nàng gằn từng chữ: “Còn đứng ổn sao! Có muốn ta phái người đỡ ngươi trở về hay không?”

Hoắc Thanh Thược hoàn toàn có chút ít sửng sốt, giương mắt kinh ngạc xem nam tử trước mặt: “Tiết, Tiết tướng quân.”

Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, nghĩ tới nếu Tiết Nhượng dám giúp nàng ta nói chuyện, nàng liền trực tiếp trở mặt cùng hắn, không ngờ vừa quay đầu, chống lại trước mặt nam tử đầy mặt râu quai nón, chợt có chút ít giật mình: “Tiết, Tiết Nhượng?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status