Sỹ đồ phong lưu

Chương 104: Dương mưu



Dương Phàm lúc này không có tâm trạng đi gặp Y Đạt Hữu. Lúc này đi gặp đối phương nhất định không có kết quả gì tốt. Lúc Quý Vân Lâm đến, Dương Phàm lấy lý do công việc ở cục Chiêu thương, đưa ra đề nghị. Quý Vân Lâm đáp ứng. Ra khỏi chính quyền, Dương Phàm trực tiếp gọi điện cho Trầm Ninh, hẹn gặp.

Vẫn là Kính đình trà uyển lần trước, Dương Phàm đến trước vào một phòng, Trầm Ninh lúc này mới đến, thấy Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng nói:

- Huynh đệ, gần đây mày không tốt lắm thì phải?

Dương Phàm đoán hắn đã nghe đồn thổi, chỉ vào một chiếc ghế nói:

- Ngồi xuống rồi nói. Sao nói như vậy?

Trầm Ninh bĩu môi nói:

- Mày cho tao không biết sao? Bây giờ có người muốn đẩy mày đi, kẻ không chịu đứng chung hàng sang bên. Mày có thấy Tào Ny Ny thời gian này không tìm mình không? Mày không cảm thấy có gì không bình thường sao?

Tào Ny Ny gần đây quả thật như đã biến mất, trước kia quấn lấy mình, gần đây không biết làm sao, không nhắn nổi một tin.

- Ha ha, Tào Ny Ny làm sao?

Dương Phàm cười hỏi. Trầm Ninh thở dài nói:

- Làm sao? Cãi một trận với bố, sau đó đến Tô tỉnh thăm dò một vụ án, nói là kỷ luật nên tịch thu hết máy điện thoại di động. Chẳng qua chuyện ở phân cục Kha Bình thành bắc lần trước, Tào Dĩnh Nguyên đã nhúng tay vào, bây giờ đang tìm cơ hội cảm ơn mày.

Trong lời nói của Trầm Ninh có một tin tức, đó chính là tin Tào Dĩnh Nguyên đã nhận ân tình của Dương Phàm lần trước. Mặc dù Tào Dĩnh Nguyên phản đối việc quan hệ mật thiết giữa Tào Ny Ny và Dương Phàm, vì chuyện này mà hai bố con bọn họ cãi nhau. Tào Dĩnh Nguyên là phó bí thư chuyên trách của thị ủy, là người có quyền lên tiếng trong việc chọn người làm phó khu trưởng thường vụ Vĩ Huyền. Nhất định là trong hội nghị quyết định nhân sự, Tào Dĩnh Nguyên nhận ra cái gì đó nên mới điều Tào Ny Ny đi. Đỡ làm người ta hiểu lầm quan hệ giữa Tào Ny Ny và Dương Phàm, làm ảnh hưởng đến bản thân. Dù sao hắn cũng mới ngồi vào chức đó, ở vị trí phó bí thư chưa được bao lâu. Hơn nữa người này là người trung lập.

Nhìn vẻ uể oải của Trầm Ninh, Dương Phàm đoán người này gần đầy rất nhàn hạ. Chỉ đạo viên, ở vị trí này nói chuyện cũng không được coi trọng mấy.

- Đồ đểu, có muốn đổi chỗ không?

Trầm Ninh hơi *** lại chút, nhìn Dương Phàm đang ngồi dựa lưng vào ghế, không khỏi trợn to mắt, tiến lại gần, nhỏ giọng nói:

- Mày có ý gì? Muốn điều tao đi à? Tao thực ra muốn được điều đến tỉnh thành, nhưng ông già không đồng ý. Gần đây ông ý bận kết hôn. Cũng đã nhiều năm rồi, nên cưới vợ.

Người này đúng là không che giấu xao động trong lòng, nói rất dễ dàng, mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm. Làm Dương Phàm phì cười một tiếng:

- Đi với tao, chúng ta đến Vĩ Huyền, làm ra chút thành tích, sau đó cùng tiến bộ. Tao nói rồi, huynh đệ đồng lòng, đồng tâm, tao sẽ luôn kéo theo mày.

Vừa nghe phải đến Vĩ Huyền, mắt Trầm Ninh co lại, nhìn chằm chằm Dương Phàm một lát rồi nói:

- Mày có phải đang nói đùa không? Cái hố lớn như vậy, mày nhảy vào, lại còn định kéo tao vào cùng? Tất cả mọi người đều chôn ở đó, không chơi được đâu.

Dương Phàm cười ha hả nói:

- Mày đó, bề ngoài hời hợt nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất khôn khéo. Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng ra, đừng quanh co tốn thời gian.

Trầm Ninh bị nói như vậy không khỏi cười ngượng, lấy lại tinh thần rồi ngồi thẳng lên nói:

- Vĩ Huyền, bây giờ mặc dù khá rối nhưng nếu có thể thu thập ổn thỏa, với bối cảnh của mày, không muốn thăng chức cũng khó. Tao không cần gì khác, chẳng may làm loạn Vĩ Huyền, nếu thực sự phải chạy thì mang tao theo.

Dương Phàm không khỏi cảm thấy tức tối, nhướng mày, giơ ngón giữa lên nói:

- Mày cảm thấy tao là kẻ chỉ biết dựa vào người để đạt thành công sao? Nói như vậy, chẳng may tao làm loạn ở Vĩ Huyển; Vu thành, tỉnh thành, mày chọn một chỗ.

Trầm Ninh nghe nói như vậy, cười hắc hắc nói:

- Được, có những lời này của mày, trên đời không có chỗ nào huynh đệ chúng ta không thể đi. Tao biết mày gọi tao đến là có việc. Nói đi, muốn tao làm gì?

Trầm Ninh đã tỏ thái độ, Dương Phàm cũng đã yên tâm. Lúc trước hắn cũng khá lo Trầm Ninh không chịu đi.

- Tao muốn nói yêu cầu này với Lý Thụ Đường, cho mày đến Vĩ Huyền đảm nhiệm cục trưởng cục Công an. Có thể đáp ứng hay không còn chưa biết, chẳng qua ít nhất cái chức phó cục trưởng là được.

Trầm Ninh nghe xong, nhướng mày nói:

- Cục trưởng công an Vĩ Huyền hình như là thường ủy, cấp bậc của tao không đủ.

Dương Phàm cười nói:

- Cái này không quan trọng, quan trọng là đứng được ở vị trí này. Mày ngồi trên vị trí này, tao sẽ rất an tâm. Tôi hôm nay phải đi Nam Kinh một chuyến, một tuần sau coi như mới chính thức nhận chức. Mấy hôm nay mày chịu khổ một chút, gọi Lưu Thiết, làm rõ tình huống Vĩ Huyền, nhất là lỗ hổng nông lâm nghiệp. Ngoài ra, mày gọi điện hỏi ông già một câu, Vĩ Huyền có ai có thể sử dụng.

Trầm Ninh nghe vậy liên tục gật đầu. Ngồi ở vị trí chỉ đạo viên, thực ra định cứ như vậy. Ai ngờ sau khi ông già bị điều đi, địa vị Trầm Ninh kém đi nhiều. Mặc dù bây giờ coi như đang có một cơ hội rất lớn bày ra trước mặt, đến làm chủ một khu, và ở lại chỗ cũ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Thằng ranh này, tao thấy tối nay nên gọi Lưu Thiết đi ăn cơm, mày tự mình nói với hắn sẽ tốt hơn chút.

Dương Phàm nghĩ điểm này cũng có lý. Mặt khác ngày mai đi Nam Kinh sẽ phải qua Vu thành, vậy sẽ mang theo Lưu Thiết, thuận tiện bàn việc bán xe.

- Được, tối ăn cơm. Chẳng qua đồ đểu, có chuyện tao phải nhắc mày. Người như Lưu Thiết, muốn dùng thì phải nắm thật chặt.

Trầm Ninh gật đầu nói:

- Điều này tao biết. Lưu Thiết cũng hiểu, hắn nói làm vài năm, sau khi kiếm đủ tiền sẽ mở một ngôi trường. Các huynh đệ lôi kéo một phen, khiến hắn đi vào chính trường.

Dương Phàm thật ra không nghĩ Lưu Thiết lại tính xa như vậy. Người có thể nghĩ như vậy, nói rõ người này không phải kẻ không thể chịu nổi.

- Người này cũng là kẻ cân nhắc kỹ càng, kế hoạch này tốt đó. Sau khi ăn tối xong, mày lén nói chuyện với Lưu Thiết. Mày muốn đến làm cục trưởng cục Công an, muốn hiểu rõ toàn bộ thế lực ở địa phương. Điểm này lợi dụng tốt sẽ phát huy hiệu quả cao.

Trầm Ninh nghe xong không khỏi thở dài một tiếng:

- Thằng ranh, mạng mày khá đen. Nếu ông già tao có thể làm ở Uyển Lăng thêm một khóa, mày sẽ thuận buồm xuôi gió, không phải như bây giờ. Mông ngồi còn chưa nóng đã bị điều đến chỗ khác. Thành tích làm ra đều bị người khác hưởng hết.

Trầm Ninh đang ám chỉ Dương Phàm, người bên trên cần dùng thì phải dùng, đừng ở chỗ thấp cho chết mệt, chỗ tốt chẳng được gì.

Dương Phàm cười nói:

- Tao chẳng lẽ không hiểu sao? Tình hình bây giờ, coi như là để rèn luyện. Rèn luyện ở trong hoàn cảnh này nhiều một chút, sau này khi cơ hội tới sẽ có thể dễ dàng ứng phó. Tuy rằng mày đáp ứng xuống cùng tao. Nhưng tao cuối cùng vẫn phải nhắc nhở mày một câu. Mày có thể lựa chọn không đi, tiếp tục sống cuộc sống thoải mái của mình.

Lời Dương Phàm nói chính là muốn cho Trầm Ninh cơ hội lựa chọn cuối cùng. Trầm Ninh nghe xong cười thản nhiên nói:

- Mày đã nói huynh đệ đồng lòng. Bây giờ nói ra cái này, có phải muốn một mình thăng quan phát tài, không muốn mang theo huynh đệ?

Lời Trầm Ninh tuy bình thường, nhưng Dương Phàm có thể nghe được sự kiên quyết trong đó. Trầm Ninh cũng là một người muốn làm nên sự nghiệp, không phải người đơn giản như vẻ ngoài. Cẩn thận suy nghĩ, Trầm Ninh lúc trước thiết kế cạm bẫy mùa hè, không phải là mong biểu hiện trước mặt Trầm Minh sao?

Dương Phàm cười với Trầm Ninh, vỗ vai hắn:

- Được rồi, sau này mọi người là trâu cùng buộc một cái dây thừng.

Trầm Ninh không khỏi cười mắng:

- Thằng ranh nói chuyện thật khó nghe, phải nói là cùng chung vinh nhục. Cũng giống như hồi cấp ba, dù đánh nhau với bao nhiêu người, hai chúng ta đều hợp sức mà đánh.

Dương Phàm nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp. Há mồm định nói nhưng lại cảm thấy nói như vậy quá buồn nôn, liền dùng sức vỗ vai Trầm Ninh nói:

- Bữa tối gặp lại.

Ra khỏi Trà uyển, đầu óc Dương Phàm trở nên rõ ràng, vướng mắc trong đầu coi như đã mất đi. Vấn đề lớn nhất ở Vĩ Huyền chính là tài chính. Chỉ dựa vào ngân hàng là không đủ. Dương Phàm phải chuẩn bị mấy tay. Đây cũng là ý mà hắn muốn đi gặp Du Nhã Ny. Đương nhiên Dương Phàm không thể nào lấy không tiền của người phụ nữ này. Dù sao cũng phải bỏ ra cái gì đó. Tuy rằng nếu vì tình cảm riêng, Du Nhã Ny sẽ giúp mình về tài chính. Nhưng Dương Phàm cũng không muốn nhận. Ngày mai đi Nam Kinh mặc dù chỉ là thêm một sự chuẩn bị. Nhưng Dương Phàm hiểu rất rõ, những thứ mà bây giờ mình có thể lấy ra, đều là hàng có thời hạn.

Về cục Chiêu thương, sau khi tham gia hội nghị do Ngô Yến chủ trì, Dương Phàm xác định phải đi. Cát Ny được đề bạt thành phó khoa Nghiệp vụ, tạm thời chủ trì công tác. Dương Phàm nói giúp Cát Ny mấy câu, bảo Ngô Yến để trống ghế trưởng khoa một thời gian, Cát Ny cố gắng làm việc, tranh thủ ngồi lên ghế trưởng phòng. Ai làm phó cục trưởng sẽ được báo lên trên chờ chỉ thị. Chức vụ chánh văn phòng, phó bí thư Triệu đề nghị Hầu Bình nhận. Ngô Yến và phó cục trưởng Trương tạm thời không có thái độ rõ ràng. Mấy người nhận chức đều nhìn về phía Dương Phàm. Dương Phàm ra vẻ không phát hiện, ân tình này lưu lại cho Ngô Yến.

Phòng tổ chức đã đi tìm phó cục trưởng Trương nói chuyện, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, một đội ngũ chiến đấu hoàn chỉnh đã mất mấy chỗ, rất có thể tan thành mây khói.

Cơm tối được chọn ở khách sạn mà Lưu Thiết mở. Dương Phàm dẫn theo Ngô Yến. Hành động này coi như nói cho Trầm Trữ và Lưu Thiết, đây là một đoàn thể lợi ích mới hình thành.

Hôm sau, Lưu Thiết lái xe đến đón Dương Phàm. Hai người cùng đến Vu thành. Chúc Vũ Hàm gọi điện sai Chu Tử Dương thay chức vụ của mình đi tiếp đón. Trong phòng làm việc của Chu Tử Dương, nói dăm ba câu chuyện. Lưu Thiết lúc trước vẫn chưa yên tâm lắm, nghe Chu Tử Dương nói bán xe không cần phải nộp tiền trước, phần trăm mà tập đoàn ô tô trả lại cũng là cao nhất. Chuyện lớn như vậy chỉ nói mấy phút là xong. Sau đó Chu Tử Dương bắt đầu nói chuyện với Dương Phàm. Đến trưa ba người đi ăn cơm với nhau, sau đó Chu Tử Dương giới thiệu mấy em đoàn múa với Dương Phàm. Thấy thủ đoạn làm việc như vậy, lại nhìn thái độ của Dương Phàm và Chu Tử Dương, Lưu Thiết thêm yên tâm. Nhất định phải đến gần đoàn thể lợi ích mới hình thành này.

Dương Phàm vội vàng đi đến Nam Kinh, đương nhiên không thể đáp ứng với Chu Tử Dương. Vừa lúc Chúc Vũ Hàm gọi điện tới, bảo Dương Phàm đi gặp mình. Để Lưu Thiết lại với Chu Tử Dương, Dương Phàm vội vàng chạy đến chỗ Chúc Vũ Hàm. Ở trước mặt Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm nói hết chuyện đã xảy ra hôm qua, mục đích là muốn nhờ Chúc Vũ Hàm phân tích giúp.

Chúc Vũ Hàm nghe xong, không khỏi thở dài nói:

- Trách cũng chỉ có thể trách em còn quá trẻ, người khác đều nhìn chằm chằm vào em. Lại nói tiếp, Quý Vân Lâm không ngờ có ý muốn hại em. Nhưng từ góc độ của hắn thì thấy, an bài như vậy thì cũng có thể ăn nói với cả trên và dưới. Từ ý nghĩa này mà nói, Lý Thụ Đường đã ngầm tỏ thái độ đồng ý với việc này, đó mới là quan trọng nhất. Mới nhậm chức, ở các vị trí quan quan trọng, Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm đều sẽ dùng người của mình. Cục Chiêu thương mặc dù khá mạnh, nhưng Quý Vân Lâm sẽ không buông tay như vậy. Có thể đoán được, nhiều nhất chỉ trong nửa năm, sau khi ảnh hưởng của hội chợ giảm đi, Ngô Yến rất có thể sẽ được điều đến một chỗ khu nào đó, nhận nhiệm vụ phó thường vụ khu. Đối với Ngô Yến thì nói là điều chuyển ngang hàng, ai bảo cô ta không có chỗ dựa. Em đến Vĩ Huyền làm phó khu trưởng, thấp hơn một bậc. Nếu là thường ủy, cấp bậc của em không đủ. Bây giờ cố tình cho em vào thường ủy sẽ rất khó ăn nói. Một phó vào thường ủy, đây là phải nhìn xem cấp trên, lại phải làm rất linh hoạt. Làm tốt, em sẽ thuận nước theo dòng mà thăng tiến. Người bên trên của em sẽ cảm thấy thoải mái trong lòng, người bên dưới cũng không có gì để nói. Làm không tốt, điều chuyển công tác là được. Kết quả này khiến người bên trên của em muốn có ý kiến cũng không được, cũng không thể phát tác. Mặc dù em sau này ở Uyển Lăng nhưng cũng chỉ có thể làm phó. Chiêu này có thể nói là tiến thoái tự nhiên. Trên quan trường rất nhiều người đều dùng chiêu này. Có quan hệ thì điều đi, không có quan hệ sẽ là đối tượng bị đả kích, cả đời coi như không thể ngóc đầu lên nổi.

Chúc Vũ Hàm phân tích một lúc làm Dương Phàm ứa mồ hôi lạnh. Người ta không phải là âm mưu mà là mưu kế đường đường chính chính, khiến mày không có gì để nói, làm mày khó chịu đến độ không thể kêu oan.

- Món nợ này, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhớ kỹ, sau này từ từ tính toán. Không thu thập được lão già, bọn họ chẳng lẽ không có con cái sao?

Câu nói này của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm nghe xong cảm thấy người phụ nữ đang tức, hơn nữa rất tức.

Ăn cơm trưa với Chúc Vũ Hàm xong, Dương Phàm có việc trong lòng vội vàng đứng dậy từ biệt. Chuyện đến Nam Kinh, Dương Phàm không giấu Chúc Vũ Hàm. Chỉ là giấu quan hệ với Du Nhã Ny. Chỉ nói năm đó đã cứu mạng Du Nhã Ny, điều này mới khiến Du Nhã Ny đầu tư vào Uyển Lăng.

Chúc Vũ Hàm lúc này mới hiểu ra, vướng mắc trong lòng biến mất. Xe đến Nam Kinh do Chu Tử Dương bố trí. Đến Nam Kinh, Dương Phàm mới gọi điện cho Du Nhã Ny.

- Hả, ở đâu? Sao lại gọi điện cho bà già này chứ?

Giọng Du Nhã Ny hơi vui, xem ra tâm trạng không tệ.

- Ở Nam Kinh, bây giờ em chẳng quen biết ai, nên đến nhờ chị cứu.

Dương Phàm vừa mới trêu đùa, Du Nhã Ny ở đầu kia điện thoại liền cười mắng:

- Cá tháng tư qua rồi thì phải? Đừng đùa chị đó.

Dương Phàm cười ha hả nói:

- Em đúng là đang ở Nam Kinh mà, gặp khó khăn nên muốn chị giúp.

Du Nhã Ny vừa nghe lời này liền biết Dương Phàm thực sự đã tới. Nhất định có chuyện khó nói trong điện thoại nên mới chạy đến đây.

- Ừ, chị đang ở văn phòng, em đến đây đi, địa chỉ là....

Tắt máy, Dương Phàm đi đến tòa nhà công ty Du Nhã Ny. Đến nơi Dương Phàm đưa bao thuốc cho lái xe, ra vẻ cảm ơn rồi chạy vào tòa nhà.

Đã được Du Nhã Ny căn dặn, nhân viên lễ tân nhiệt tình dẫn Dương Phàm đến phòng Du Nhã Ny.

Sau khi gặp nhau, Du Nhã Ny đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lúc này mới kéo tay Dương Phàm, bảo hắn ngồi xuống:

- Tên đáng ghét này, định đột nhiên tập kích à?

Dương Phàm cười khổ một tiếng, nói chuyện ở Uyển Lăng ra một lần. Du Nhã Ny nghe xong nhíu mày nói:

- Quan trường vốn là như vậy. Hai người đều mới nhận chức, làm như vậy cũng không có gì quá đáng. Thực ra chị đã sớm muốn khuyên em đến giúp chị, đừng làm quan chức làm gì, lại đây làm phó tổng cho chị, chị trả em trăm ngàn.

Lời này làm Dương Phàm cười khổ một tiếng, liên tục lắc đầu nói:

- Em nếu muốn một trăm ngàn thì việc gì phải đến chỗ chị. Ở Uyển Lăng làm gì không thể kiếm được một triệu một năm?

Du Nhã Ny trừng mắt nhìn hắn nói:

- Đúng, chị biết em là người làm chuyện lớn.

Dương Phàm khéo léo nói ra quyết định của mình, hy vọng lúc tài chính khó khăn, Du Nhã Ny có thể ra tay giúp một chút. Du Nhã Ny nghe xong ý này, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ một chút, một lúc sau mới nói:

- Nếu em vay chị tiền, một triệu cũng đưa cho em ngay lập tức; mười triệu thì trong vòng một ngày chị cũng có thể lấy ra. Nhưng bây giờ em đang làm cho chính phủ, lúc cần tiền, tiền này chị không thể cứ thế mà bỏ ra. Phải có một lời nói, nếu không sẽ phá vỡ quy củ.

Vẻ nghiêm trang của Du Nhã Ny làm Dương Phàm không khỏi động tâm. Khó trách người phụ nữ này có tài sản lớn như vậy, từ chuyện này có thể nhìn ra một chút manh mối.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chuyện này, em sẽ có lời với chị. Nhưng em bây giờ chỉ có thể hứa với chị một điều. Sau này có cơ hội, em nhất định sẽ bù lại cho chị. Đương nhiên lúc chị bỏ tiền ra, cũng sẽ không làm chị cứ thế mà bỏ ra, cũng sẽ hợp đồng đảm bảo trả lại và báo đáp chị. Tất cả chỉ đề phòng bất trắc. Em nghĩ không bất đắc dĩ em sẽ không đụng đến tiền của chị.

Du Nhã Ny trầm ngâm một chút nói:

- Đi, chuyện này chúng ta coi như đã bàn xong. Lúc em cần tiền, chị đảm bảo trong vọng một ngày sẽ tập hợp được mười triệu cho em. Nhưng chị phải có quyền giám sát. Tiền của chị có thể cho em ăn chơi thoải mái. Nhưng không thể cho đám tham quan.

- Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ. Em cảm thấy chị có thể coi như là đầu tư một chút là được. Ngoài ra, em cho chị một cơ hội kinh doanh. Thành cũ Uyển Lăng đang được bàn bạc cải tạo, đây là ý mà Quý Vân Lâm đưa ra. Người này muốn lấy thành tích. Mấy ngày nữa sẽ mở đại hội, hắn định dùng việc này lấy thêm lợi thế.

Du Nhã Ny vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng dậy nói:

- Em nói rõ xem sao. Em có quan hệ gì với việc này không?

Dương Phàm cười một tiếng:

- Chị gấp cái gì? Việc này muốn khởi động ít nhất cũng là cuối năm. Chuyện bên dưới em không thể ảnh hưởng, bên trên em có thể nói một chút.

Nói xong Dương Phàm lộ ra nụ cười độc ác, lạnh lùng nói:

- Quý Vân Lâm hắn muốn sửa chữa thành cũ, không có ngân sách của tỉnh, hắn có thể làm được sao?

Du Nhã Ny không khỏi nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Dương Phàm nói chuyện với giọng điệu này.

- Sao, em có chỗ dựa ở tỉnh sao?

Dương Phàm nhìn Du Nhã Ny:

- Chị biết rồi còn hỏi.

Du Nhã Ny vội vàng biện bạch:

- Chị biết em có quan hệ với lão Trần gia. Nhưng thế lực của lão Trần gia là ba tỉnh phía Nam. Tỉnh Giang Nam, chị không rõ lắm.

Dương Phàm cảm thấy không cần phải giải thích rõ ràng với Du Nhã Ny, nên cười nói:

- Chuyện này chị đừng hỏi. Nếu người ta ép em đến mức nửa bước khó đi, em sẽ cho bọn chúng biết thế nào là độc.

Du Nhã Ny nghe ra Dương Phàm không muốn tiếp tục đề tài này, hơi buồn bực nói:

- Con sói nhỏ đáng ghét, không có lương tâm. Chị còn định nhờ em nói giúp chuyện của tập đoàn Vĩnh Thái, bây giờ không nhờ nữa.

Dương Phàm biết mà vẫn hỏi:

- Tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Ngôi sao của chị còn có đất đai, cách nhau một vạn tám ngàn dặm, chị có thể nói gì? Hơn nữa lão Hoàng đang ở phía Nam, chị có thể gọi điện cho ông ta mà?

Du Nhã Ny trúng kế của Dương Phàm bày ra, trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Lão già đó đang ở Nam Kinh. Tối qua lúc ăn cơm, chị nghe người ta nói đến ông ấy. Bởi vì em nói Vĩnh Thái có ý đầu tư vào ngành dược, chị liền lưu tâm một chút.

Du Nhã Ny nói xong nhìn Dương Phàm, thấy thằng ranh này đang cười gian, lập tức bừng tỉnh, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên:

- Chị đánh chết con sói nhỏ này, dám lừa chị à.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status