Sỹ đồ phong lưu

Chương 110: Cơ hội



Đường đi vẫn xóc như trước, phía trước xuất hiện mấy người cầm các loại công cụ. Nhìn cách ăn mặc của những người này thấy không giống quản lý giao thông, mà giống nông dân hơn. Dương Phàm không khỏi nhìn nhiều một chút. Vương Vĩ Tân ở bên cạnh giải thích:

- Những người này đều là do hương tự tổ chức, tự nguyện đứng ra sửa đường. Tất cả nông dân đều gần đây. Tình cảm của người vùng núi với con đường này, người ngoài khó có thể tưởng tượng. Con đường này sửa không đâu vào đâu, từ khi Biện Vĩ Cường đến Hắc Câu hương liền đi động viên toàn dân, mọi người luân phiên đi sửa đường. Biện Vĩ Cường này cũng khá giỏi, trước kia từng là bộ đội.

Dương Phàm không nói gì, Vương Vĩ Tân nhỏ giọng nói:

- Có cần xuống xem không?

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Không cần, đi thẳng đến chính quyền hương.

Trong lòng Dương Phàm thực ra có chút lo lắng những người này sửa đường có phải là để mình xem. Mặc dù có người muốn lấy lòng Dương Phàm, cố gắng thể hiện thật tốt cho hắn xem. Nhưng sau khi đi vào, Dương Phàm cảm thấy cần phải cẩn thận đề phòng, nếu không có trời mới biết lúc nào lọt vào bẫy người ta.

- Vương chủ nhiệm, ở đây sao lại gọi là Hắc câu hương?

Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến điều này. Vương Vĩ Tân nghe xong không khỏi sửng sốt, lập tức nghiêm mặt nói:

- Tiểu Vương, dừng xe.

Xe dừng ở ven đường, Vương Vĩ Tân mở cửa kính nói:

- Dương khu trưởng xuống nhìn là biết.

Xuống xe, Dương Phàm nhìn xung quanh chỉ thấy núi nối liền nhau, đường uốn lượn theo núi. Từ đường đi phía trước có thể thấy nó uốn lượn trong núi như con rắn, mà một bên là vực sâu, đứng xa xa nhìn đúng là màu đen.

- Vực này dài khoảng gần hai mươi Km, phía trước chính là Hắc Câu hương, gọi là Hắc Câu trấn. Từ thời Dân quốc, nơi này trộm cướp hoành hành, sau đó Tân Tứ quân đến đánh du kích, giết quỷ. Dân cư nơi này rất mạnh mẽ, đồng thời cũng rất giản dị. Mấy năm nay mỗi lần khu muốn mở rộng cây công nghiệp, người dân Hắc Câu hương đều tích cực hưởng ứng, nhưng mỗi lần đều thất vọng. Mấy năm nay đám thanh niên hầu hết đều rời đi, đến nội thành làm thuê, ai muốn ở lại nơi thôn quê nỳ chứ? Không có cách nào, nghèo mà.

Vương Vĩ Tân nói có chút đau xót. Dương Phàm nghe không khỏi nghĩ đến chuyện tiêu thụ lê mà Lưu Thiết nói.

- Tôi nghe nói năm trước Vĩ Huyền được mùa lê, lê bán không được một đồng một cân?

Vương Vĩ Tân gật đầu, buồn bã nói:

- Đúng là có chuyện này. Lúc ấy mở rộng gieo trồng lê, người dân Hắc Câu hương rất hưởng ứng, trồng gần ba ngàn mẫu. Ai biết lê bội thu nhưng không có chỗ bán. Một đồng một cân, người dân không bán thì cũng chỉ để thối nát mà thôi. Bây giờ đang là mùa lê khai quả, rất nhiều hộ dân không chăm sóc, để lê đó.

Dương Phàm nhíu mày, hỏi:

- Sao khu lại không hỗ trợ việc tiêu thụ?

Vương Vĩ Tân nói:

- Ai nói không có? Lúc ấy Hồng khu trưởng vẫn là có, vì chuyện này mà cả ăn không ngon ngủ không yên. Tìm hết biện pháp, quan hệ để tiêu thụ lê. Đáng tiếc người mệt mỏi phải vào viện nằm ba ngày, hiệu quả cũng không rõ ràng. Đây cũng là một tâm bệnh của Hồng khu trưởng. Năm nay Biện Vĩ Cường liền mang theo mấy người đến mấy thành phố lớn, tỉnh thành tìm nguồn tiêu thụ lê. Không thể để mồ hôi nước mắt của người dân cứ như vậy mà thối nát. Kết quả đi nửa tháng vẫn không giải quyết được vấn đề.

Lên xe, trong đầu Dương Phàm xuất hiện cảnh lê thối nát, trong lòng không khỏi đau xót.

- Chuyện này phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Dương Phàm cảm thán một câu. Vương Vĩ Tân gật đầu nói:

- Đúng, nhưng giải quyết như thế nào? Hồng khu trưởng đi đầu mua trăm cân lê về nhà, để lâu không ai ăn, lê thối. Trong nhà đều là mùi chua chua, nửa tháng cũng không hết. Hai tháng nữa lê lại đến mùa thu hoạch. Biện Vĩ Cường mỗi lần thấy tôi đều nhắc đến chuyện này.

Dương Phàm nghĩ rồi nói:

- Làm thế nào giải quyết vấn đề này, đầu tiên phải giải quyết việc mở thị trường mới và bồi dưỡng. Mặc dù điều này rất xa, chúng ta cần phải trấn an người dân, đừng để cho lê vất vả gieo trồng thành cây hoang.

Vương Vĩ Tân nghe xong mắt sáng lên, nhìn Dương Phàm:

- Anh có biện pháp?

Dương Phàm lắc đầu:

- Bây giờ thì sao tìm được biện pháp ngay. Tôi mới có một suy nghĩ, sau nói.

Vương Vĩ Tân vừa nghe liền buồn bã nói:

- Biện Vĩ Cường bây giờ đang rất tuyệt vọng. Lát nữa anh đừng đề cập đến chuyện này, nếu không cậu ta sẽ quấn lấy anh đó.

Dương Phàm cười ha hả nói:

- Điều này tôi không lo, có thể vì dân chúng làm những chuyện để bù đắp lại tổn thất, đây là việc mà tôi nên làm. Thực ra tôi vẫn chưa có biện pháp cụ thể, mới là một suy nghĩ xuất hiện trong đầu thôi.

Vương Vĩ Tân nghĩ đến Dương Phàm là thạc sĩ kinh tế, cảm thấy không chừng Dương Phàm có thể tìm ra được biện pháp, vội vàng nói:

- Có câu nói của anh, trên đường đi vừa lúc quan sát tình huống thực tế, trao đổi một chút.

- Ý của tôi đó chính là đưa ra thương hiệu cho lê Vĩ Huyền. Anh xem bây giờ mới đến bắt đầu vào mùa, tôi sẽ mời mấy chuyên gia từ Bắc Kinh đến, sau đó tuyên dương giá trị dinh dưỡng của lê, sau đó lấy màu lục làm thương hiệu, lại làm mấy trang web chuyên môn giới thiệu lê Vĩ Huyền. Cố gắng đạt được thương hiệu lê Vĩ Huyền trong đất nước, đây là về sau. Gần nhất, chúng ta có thể đóng gói lên, sau đó tôi hỏi thăm chút bạn bè, hỏi xem bọn họ có cách tiêu thụ không. Nếu thực sự không được, tôi có thể tìm mấy người bạn trong quân đội, mua về làm đồ ăn. Đương nhiên đây không phải kế lâu dài, chỉ là kế tạm thời.

Vương Vĩ Tân nghe xong trợn mắt há mồm, dính cả đến quân đội. Sửng sốt một chút, Vương Vĩ Tân hưng phấn nói:

- Dương khu trưởng, nếu việc này thực sự có thể làm, một vạn năm ngàn mẫu lê Vĩ Huyền có hy vọng bán được rồi.

Dương Phàm nghe xong chấn động trong lòng, không khỏi hỏi lại:

- Không phải chỉ có năm mẫu sao?

Vương Vĩ Tân nhíu mày nói:

- Là ai nói năm nghìn mẫu? Rõ ràng là một vạn năm ngàn mẫu, chuyện này tôi có tư liệu mà.

Nói xong Vương Vĩ Tân ngẩn ra, sau đó xấu hổ nói:

- Năm nghìn mẫu mà anh nói, tôi hiểu rồi. Đây là lần trước khi phóng viên báo Uyển Lăng đến phỏng vấn, một quan chức đứng ra tiếp đón đã nói. Sợ trách nhiệm quá lớn nên báo ít đi một vạn mẫu.

Giấu trên không dối dưới. Chuyện hoang đường như vậy rất phổ biến.

Dương Phàm lại trầm ngâm, đường mặc dù vẫn sóc nhưng cảm giác đã tốt hơn, đưa mắt nhìn đường phía trước đã không thấy các hòn đá to như nắm ta, đều là đá vụn được đập nhỏ trộn với cát và đất.

- Vương chủ nhiệm, đường phía trước là đường cũ sao?

Vương Vĩ Tân hơi sửng sốt một chút:

- Không đúng, đường trước kia cũng là trải nhựa đường, nhưng chưa được bao lâu thì trở nên rất xấu. Hai năm trước đã bóc lên một lần. Nhưng lần đó làm cũng không tốt. Tài chính bây giờ đang rất khó khăn, con đường này cũng không biết bao giờ mới có thể làm xong.

- Đúng là làm bậy.

Dương Phàm cảm thấy trong lòng như có một tảng đá rất lớn đè nặng. Vĩ Huyền, mình mặc dù muốn né tránh nhưng trên đường đi thấy, nghe thấy, mấy vấn đề này mình thực sự có thể đứng ngoài sao? Dương Phàm tạm thời chưa có đáp án.

- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau.

Du Nhã Ny có chút buồn bực, gọi sáu bảy lần mà vẫn không liên lạc được. Di động chết tiệt, không phải nói là đang ở Himalaya nên không có sóng đó chứ.

Một chiếc xe con, một chiếc xe bus từ từ chạy đến đầu cao tốc. Thư ký Hàng đột nhiên quay đầu lại nói:

- Du chủ tịch, phía trước có người đến đón chúng ta.

Lý Thụ Đường thấy Du Nhã Ny, ít nhiều có chút chấn động. Người phụ nữ này quá đẹp, khí chất cũng rất tốt. Mỗi một động tác dù nhỏ đều hiện ra vẻ ưu nhã.

Sau khi Ngô Yến giới thiệu một lát, dưới ánh đèn chớp lên liên tục, Lý Thụ Đường và Du Nhã Ny bắt tay hàn huyên mấy câu, sau đó lên xe chạy về nội thành.

Còn có tập đoàn Vĩnh Thái, Ngô Yến đã hỏi ý kiến Lý Thụ Đường, sau đó sắp xếp tập đoàn điện tử Hòa Tinh ở khách sạn Thiên Nam. Trong phòng họp khách sạn, Du Nhã Ny và Lý Thụ Đường tiến hành một lần hội đàm. Là bí thư thị ủy, Lý Thụ Đường coi như đã tôn trọng mình, điểm này Du Nhã Ny hiểu rõ trong lòng.

Lần này Du Nhã Ny mang đến không ít người, có người phụ trách kỹ thuật, ông trình, còn có một đội đàm phán. Các chi tiết cuối cùng của khu kỹ thuật Cao Tân cũng cần phải đàm phán.

Đang nói chuyện chính với Lý Thụ Đường, Du Nhã Ny đột nhiên nói một câu:

- Lý bí thư, sao lại không thấy trưởng phòng Dương? Một tuần trước cậu ta còn đến Nam Kinh tìm tôi, muốn kéo tôi xuống Uyển Lăng xác định tình huống. Nói cái gì là ngày làm việc cuối cùng, cho nên tôi đành phải tự mình xuống đây.

Khóe miệng Lý Thụ Đường hơi nhếch lên, vẫn mỉm cười như cũ, hỏi:

- Sao vậy? Đồng chí Dương còn nói gì không?

Du Nhã Ny mỉm cười nhìn Lý Thụ Đường một chút, sau đó mới từ tốn nói:

- Cậu ta còn có thể nói gì? Trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp ôm tiền của tôi về đây đầu tư, nói ba hoa, nói cái gì mà làm cho kỹ thuật Uyển Lăng thành thung lũng điện tử Silicon của Mỹ chứ.

Lý Thụ Đường nghe xong không khỏi cười ha hả, có chút cảm khái nói:

- Đồng chí Dương đúng là nhanh nhẹn, lần trước nói với tôi. Trước khi được đề bạt sử dụng, muốn giải quyết xong mọi việc hiện có, để tôi cho cậu ta một tuần. Không nghĩ tới cậu ta còn đi tìm Du chủ tịch. Đồng chí này làm việc đúng là đến nơi đến chốn.

Du Nhã Ny nghe Lý Thụ Đường nói, hơi nhíu mày, giọng bình tĩnh:

- Dương Phàm không ở cục Chiêu thương sao? Sao lần trước cậu ta gặp tôi lại không nói. Tôi hôm nay gọi cho cậu ta, vậy mà không thể nào gọi được.

Lý Thụ Đường càng nghe càng cảm thấy có gì khác thường, nhất là khi Du Nhã Ny nhắc đến Dương Phàm, ánh mắt rất dịu dàng, hỏi:

- Sao vậy? Du chủ tịch trước kia đã biết Dương Phàm sao?

Du Nhã Ny thở dài một tiếng nói:

- Đâu chỉ là biết. Năm đó lúc tôi và chồng đến Uyển Lăng du lịch thì gặp tai nạn xe, không phải Dương Phàm đi ngang qua thì tôi cũng đâu còn mạng. Dương Phàm này nhiều lần đều từ chối lời cacmr ơn của tôi. Hội chợ thương mại lần này, cậu ta tìm tôi nói cái gì mà vì kinh tế Uyển Lăng bay lên, làm chút chuyện cho nhân dân. Đương nhiên chuyện kinh doanh tôi sẽ không vì nghe lời cậu ta mà dễ dàng đến Uyển Lăng đầu tư. Nói thật, tôi đồng ý đưa cho cậu ta một khoản tiền để cậu ta cả đời không lo lắng. Lúc cậu ta đang học ở Bắc Kinh, tôi đã có ý này, kết quả cậu ta khéo léo từ chối. Sau đó khi tốt nghiệp tôi đã nghĩ để cậu ta về công ty tôi làm việc, nhưng vẫn bị từ chối. Tôi không rõ Uyển Lăng này có gì hấp dẫn cậu ta? Hỏi mấy lần Dương Phàm đều cười không nói.

Lý Thụ Đường lúc này đang chấn động. Thân thế Du Nhã Ny như thế nào, hắn hiểu. Nếu như nói là báo đáp ơn cứu mạng, mười triệu lấy ra không thành vấn đề. Mười triệu đối với Dương Phàm mà nói tuyệt đối là một con số trên trời, nhưng lại từ chối. Người thanh niên này đối mặt với số tiền lớn như vậy mà không động tâm, như vậy hắn theo đuổi cái gì? Lý Thụ Đường đột nhiên cảm thấy mình cần phải đánh giá lại Dương Phàm một lần nữa. Không có gì khác chỉ riêng việc trước khi hắn rời khỏi cục Chiêu thương còn đi tìm Du Nhã Ny để mời cô ta đến Uyển Lăng, qua đây có thể thấy rõ phẩm chất con người. Làm ra thành tích vậy mà không báo với lãnh đạo để nhận phần thưởng. Đó mới là điều quan trọng nhất.

Phía trước xuất hiện một chiếc xe Santana, có mấy người đứng cạnh xa, đã có thể nhìn thấy trấn nhỏ phía xa xa. Vương Vĩ Tân cười nói:

- Là mấy người Biện bí thư.

Đường dần dần bằng phẳng, Dương Phàm cảm thấy Biện Vĩ Cường đúng là một cán bộ làm thật ăn thật.

Dừng xe, Dương Phàm xuống xe, Biện Vĩ Cường ở ngoài năm bước đã đi nhanh lên đón, thật xa lớn tiếng nói:

- Chào mừng Dương khu trưởng đến chỉ đạo công tác Hắc Câu hương.

Dương Phàm mỉm cười tỏ vẻ thân thiết, dùng sức bắt bàn tay thô ráp. Biện Vĩ Cường khoảng bốn mươi tuổi, mặt ngăm đen, lông mày rất thô. Lúc nhìn thấy Dương Phàm, có vẻ khá kích động, vì sao lại kích động?

Dương Phàm nghĩ như vậy có lẽ là đánh giá tốt. Không có nhận xét xấu về Biện Vĩ Cường.

- Biện bí thư quá khách khí. Tôi là một thanh niên. Nói thật công tác ở hương, tôi cũng không dám chỉ đạo lung tung. Hai mắt tôi không khác gì bị bịt kín, không rõ tình huống thì làm sao chỉ đạo hay chỉ huy gì chứ? Vậy không phải là muốn làm hỏng việc sao, Biện bí thư không hy vọng tôi làm hỏng việc chứ?

Dương Phàm ăn nói thẳng thắn, vẻ mặt cũng khá chân thành. Điều này làm cho Biện Vĩ Cường khá kinh ngạc. Người thanh niên làm ở vị trí cao, ai không có chút kiêu ngạo chứ? Lần đầu tiên khi Dương Phàm nhận chức đã đi xuống dưới, điều này làm Biện Vĩ Cường rất không ngờ. Nghe nói còn không cho tiếp đón, Biện Vĩ Cường còn nghĩ rằng chỉ là ra vẻ, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy.

Lúc này Vương Vĩ Tân cũng xe vào một câu:

- Biện bí thư, cậu hôm nay phải chăm sóc tốt Dương khu trưởng. Chuyện tiêu thụ ba nghìn mẫu dưa lê của Hắc Câu hương tôi đã thương lượng với Dương khu trưởng. Có lẽ Dương khu trưởng có biện pháp giải quyết.

Khuôn mặt ngăm đen của Biện Vĩ Cường đỏ lên, cầm tay Dương Phàm mạnh thêm, có chút khó tin hỏi:

- Dương khu trưởng, anh thực sự có biện pháp?

Dương Phàm vừa nãy đã nghĩ đến, chuyện này tìm Du Nhã Ny thu xếp gặp chú nàng một chút thì có lẽ giải quyết được một bộ phận của vấn đề. Ngoài ra lúc về sẽ lập kế hoạch, thử hỏi mấy chỗ nữa để giải quyết được vấn đề.

Dương Phàm khiêm tốn cười nói:

- Biện bí thư đừng nghe Vương chủ nhiệm nói quá. Tôi cũng chỉ có một suy nghĩ sơ bộ mà thôi, chưa thành thục. Hơn nữa, chúng ta cần chính là biện pháp giải quyết lâu dài, đó mới là điều cần thiết, một kế hoạch giải quyết vấn đề từ căn bản.

Biện Vĩ Cường hơi chấn động, mạnh tay thêm chút nữa. Dương Phàm tốt xấu gì hồi nhỏ cũng đánh nhau mãi, nhưng cũng phải nhe răng trợn mắt, có thể thấy sức người này mạnh đến thế nào.

- Biện Vĩ Cường, cậu buông tay ra, cậu nghĩ mình vẫn còn ở biên giới à? Sao lại dùng sức như vậy?

Vương Vĩ Tân cười mắng một câu, lúc này Biện Vĩ Cường mới có phản ứng, không khỏi có chút xấu hổ nói:

- Xin lỗi, tôi hơi kích động. Vấn đề này đã là tâm bệnh từ vụ dưa lê năm trước. Dân chúng ở thôn quê rất khổ, một năm làm lụng của mẫu dưa lên mà thu được có mấy trăm đồng, không có chút tiền lãi. Tôi sợ rằng bà con không còn lòng dạ nào nữa, sau này muốn làm sẽ càng khó hơn.

Dương Phàm vì cơ sở trồng dược liệu mà xuống, không nghĩ tới vừa mới xuống đã bị vấn đề này quấn thân. Chẳng qua trong lòng Dương Phàm rất vui vì gặp được cán bộ như Biện Vĩ Cường.

- Đúng vậy, vấn đề này nhất định phải chú trọng. Sau khi về tôi sẽ lập kế hoạch về chuyện tiêu thụ. Ngoài ra lần này tôi xuống vì khảo sát lập cơ sở trồng dược liệu, hy vọng được hương giúp đỡ.

Biện Vĩ Cường cười ha hả nói:

- Chỉ cần Dương khu trưởng giải quyết được vấn đề tiêu thụ dưa lê, đừng nói là dược liệu, mà anh có san phẳng ngọn núi này, bà con cũng không nói nửa lời, còn chung sức làm cùng anh.

Dương Phàm mời Biện Vĩ Cường lên xe, lúc xe chạy liền nghiêm giọng nói:

- Biện bí thư, trồng dược liệu không hề tốn sức, giai đoạn đầu sẽ được đầu tư khá lớn. Vì để bà con tích cực, tôi sẽ cố gắng huy động tài chính. Về vấn đề kỹ thuật, tập đoàn Vĩnh Thái sẽ phái chuyên viên kỹ thuật xuống hỗ trợ. Tôi chỉ lo lắng bà con có mâu thuẫn. Lãnh đạo thị ủy rất coi trọng chuyện này, việc này quan hệ đến đầu tư gần triệu Usd của tập đoàn Vĩnh Thái.

Lời nói của Dương Phàm làm Biện Vĩ Cường nghiêm mặt lại, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói:

- Dương khu trưởng, không phải tôi đùn đẩy. Nói thật, người dân cần là thực tế. Anh vừa đến Vĩ Huyền, anh không biết tình huống. Mấy năm trước có mấy dự án, nhưng hiệu quả kinh tế có lần nào ra gì đâu, đều thất bại cả. Bà con sợ lắm rồi.

Dương Phàm nghe xong không khỏi thở dài một tiếng nói:

- Bất cứ chính sách nào cũng phải dựa vào tình huống. Biện pháp Vương An Thạch thời kỳ Bắc Tống đưa ra, không phải bởi vì thi hành quá rộng nên mới thất bại sao? Rất nhiều quan chức chúng ta đều có suy nghĩ có ý tốt nhưng làm hỏng việc. Ví dụ như trồng cây công nghiệp vốn không phải chỉ là vấn đề nông lâm nghiệp. Khi sản lượng đạt đến một mức nhất định, chúng ta phải suy nghĩ đến chuyện tiêu thụ. Cho nên bên trên phải có chính sách phù hợp với tình hình. Tôi lần này xuống đây, một là khảo sát thực tế, hai đó là trao đổi với các cán bộ cơ sở. Trồng dược liệu là một ngành sản xuất rất tốt. Tôi sẽ cố gắng trước khi gieo trồng đạt được thỏa thuận tiêu thụ với tập đoàn Vĩnh Thái. Đến lúc đó tôi sẽ mời luật sư xuống, còn có các đồng chí, xác định những việc có thể làm, giảm bớt lo lắng của người dân.

Biện Vĩ Cường nghe Dương Phàm nói những lời này, không khỏi nghiêm mặt gật đầu nói:

- Hắc Câu thương muốn phát triển kinh tế, nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.

Sân bay Lạc Cương tỉnh thành, máy bay 737 từ từ hạ xuống. Quý Vân Lâm nghe loa thông báo không khỏi chỉnh lại quần áo.

Hứa Kha đi cùng cũng khẩn trương, dù sao vấn đề đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thái vẫn chưa xác định.

Cũng khẩn trương chính là Hoàng Tử Vinh vừa đến. Lần này đến Uyển Lăng, không phải Hoàng Tử Vinh tự nhiên từ thiện, mà tập đoàn Vĩnh Thái thấy một cơ hội phát triển bước ngoặt, mà cơ hội này không thể không có Dương Phàm.

Chuyện bắt đầu từ hôm Hoàng Tử Vinh thấy Dương Phàm và Du Nhã Ny ở Nam Kinh. Bởi vì hôm đó Hoàng Tử Vinh nhận được một cuộc điện từ số máy lạ. Hoàng Tử Vinh lúc đó rất kinh ngạc, bởi vì người gọi điện chính là Du Nhã Ny.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status