Sỹ đồ phong lưu

Chương 151: Cây non dễ uốn



Từ trong toilet đi ra, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện Chúc Vũ Hàm đang ngồi ngay ngắn trên ghế, chỉ vào ghế đối diện nói:

- Ngồi xuống, chị có chuyện muốn nói.

Dương Phàm chút nữa thì ngất, theo lời ngồi xuống, có chút khó hiểu nhìn Chúc Vũ Hàm đang nghiêm nghị;

- Chị, chị muốn nói gì? Không còn sớm, ngủ đi.

Chúc Vũ Hàm đỏ mặt, mỉm cười nói:

- Em biết tối nay mình đã phạm sai lầm gì không? Điều này nếu em suy nghĩ không cẩn thận, sau này sẽ tiếp tục thất bại.

Dương Phàm đúng là không nghĩ đến tối nay có điểm gì không đúng. Thấy Chúc Vũ Hàm nghiêm nghị như vậy, biết nhất định là đã sai. Dương Phàm bắt đầu cố gắng nhớ lại từng chi tiết, càng thêm khó hiểu, không cảm thấy mình đã sai ở đâu.

Chúc Vũ Hàm nhìn thấy, không khỏi thở dài:

- Đừng suy nghĩ, nghe đây. Tối nay em phạm phải hai sai lầm. Thứ nhất không nên cố gắng tính toán quyết định của bố chị, thứ hai không nên lấy tiền để sửa đường.

Dương Phàm nghe xong, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, ưỡn lưng ngồi thẳng, nhìn chằm chằm Chúc Vũ Hàm, đợi nàng nói tiếp. Chúc Vũ Hàm cười hài lòng, nói tiếp:

- Thực ra điều thứ nhất, chị không nói, em cũng có thể hiểu. Mỗi một vị lãnh đạo đều không thích người ta tính toán quyết định của mình. Sau này phải nhớ mọi việc là báo cáo, chỉ báo cao không thôi là được, đừng đưa ra yêu cầu. Lãnh đạo nhắc đến thì nói theo, đừng làm lãnh đạo cảm thấy em quá có năng lực. Điểm thứ hai, sửa đường do sở giao thông quản lý, bên dưới còn có cục giao thông của thị. Quan trọng nhất chính là em biết sửa một con đường cần đầu tư bao nhiêu tiền không? Lấy quốc lộ ra mà nói, một mét là hàng mấy chục ngàn. Sửa một con đường, từ trên xuống dưới liên quan đến bao người? Huyện em cho dù có tiền, cũng đừng lập tức sửa đường, phải theo cách bình thường, cẩn thận biết rõ lai lịch con đường đó, rồi hãy tính đến chuyện sửa đường.

Dương Phàm ở bên cảm thấy như rơi vào đầm lầy, đặt câu hỏi:

- Ý của chị chính là trong huyện có vài người ôm ý đồ xấu với vấn đề này?

Chúc Vũ Hàm lắc đầu:

- Vậy thì không phải, bọn họ có thể quá tin tưởng vào năng lực của em, mới không có nhắc nhở em về một vài thủ đoạn trong chốn quan trượng. Rất nhiều chuyện va vào là đầu rơi máu chảy, qua đó mới biết được. Thực ra chị cũng không muốn nhắc nhở em đâu, muốn cho em đụng phải mặt mũi bầm giập, qua đó ghi nhớ suốt đời. Nhưng chị không nhịn được, vẫn nói ra.

Chúc Vũ Hàm nói, trên mặt hiện ra vẻ quyến rũ của phụ nữ, còn có chút ngượng ngùng. Dương Phàm nhìn thấy thế, không khỏi giang tay ra. Chúc Vũ Hàm đứng dậy nhào vào lòng hắn, đầu gối lên chân hắn, hai người dựa sát vào nhau, không ai nói gì.

Bóng đêm ngoài cửa sổ hòa với thế giới ***. Dưới cái nhìn chăm chú của bóng đêm ngoài của sỏ, cảm nhận mùi hương trên người Chúc Vũ Hàm truyền đến, Dương Phàm không khỏi suy nghĩ miên man, ông trời rất công bằng, sau khi trải qua hơn hai mươi năm đau khổ, đã bù đắp một người phụ nữ như Chúc Vũ Hàm cho mình. Đây là một người phụ nữ dịu dàng và luôn muốn che chở người mình yêu.

Cẩn thận nghĩ đến thời gian mình tiến vào chốn quan trường, Dương Phàm không khỏi run lên. Nếu như có người tác động ở vài vấn đề, có lẽ bây giờ khắp người toàn là vết thương, đang cuộn mình trong góc nào đó kéo dài hơi tàn. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu không vì có Chúc Vũ Hàm, sợ rằng Chúc Đông Phong đã có ấn tượng rất xấu về mình. Điều này đủ để làm hắn trong vòng mười năm khó có thể xoay người.

Dương Phàm thực ra đã xem thường Chúc Đông Phong. Mặc dù có nguyên nhân là Chúc Vũ Hàm, nhưng Chúc Đông Phong cũng rất thưởng thức Dương Phàm. Thanh niên tài trí như vậy, lại làm ra một thành tích đáng nể, làm cho Chúc Đông Phong phát hiện thấy tật xấu của Dương Phàm, đầu tiên nghĩ đến chính là đánh cho một trận, xem có đáng giá cất nhắc, chứ không phải là mạt sát.

Lấy lại tinh thần, Dương Phàm cúi đầu nhìn Chúc Vũ Hàm, nàng đã ngủ thiếp đi, như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng. Dương Phàm khẽ ôm Chúc Vũ Hàm đặt lên giường, đắp chăn cho nàng rồi trở lại ghế, châm điếu thuốc. Dương Phàm đưa mắt nhìn *** ngoài cửa sổ. Một lần nữa xác định lại chuyến lên tỉnh này của mình. Một lần nữa xác định chiến lực phát triển Vĩ Huyền.

Suy nghĩ một chút, Dương Phàm ngoài ý muốn phát hiện, tất cả sai lầm của mình đều do quá nóng nảy. Mọi người đều muốn lập tức làm ra thành tích. Tâm tính này làm Dương Phàm không muốn nghiên cứu sâu. Nhưng trên thực tế Dương Phàm hiểu rõ nguyên nhân của vấn đề.

- Mình vẫn đang nóng lòng muốn chứng minh bản thân.

Dương Phàm lẩm bẩm nói trong bóng tối, một lần nữa kết luận, cầm điện thoại di động trên bàn xem giờ, không ngờ đã là hai giờ đêm.

Trong lòng hơi đau nhức, thấy Chúc Vũ Hàm cười thỏa mãn đang ngủ trên giường. Tất cả lo lắng trong lòng Dương Phàm đột nhiên biến mất hết.

Chúc Vũ Hàm dần tỉnh lại, nhìn Dương Phàm đang cố gắng giữ khoảng cách với mình, không đành lòng quấy rầy mình đến độ chút nữa ngã xuống đất. Chúc Vũ Hàm không khỏi lộ ra vẻ áy náy, nhưng nàng đang rất hạnh phúc.

Nhẹ nhàng giúp Dương Phàm ngủ ổn định, Chúc Vũ Hàm lúc này mới vào trong toilet rửa mặt đánh răng. Lúc đi ra, nghe thấy Dương Phàm đang lẩm bẩm hai tiếng, co người lại như muốn ngủ. Chúc Vũ Hàm khẽ đi tới, hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt đó, viết một tờ giấy rồi ra khỏi phòng.

Trầm Minh sau khi tái hôn, cả người trở nên nhu hòa hơn nhiều. Hàng ngày đều có người phụ nữ cẩn thận chải tóc cho, không hề rối loạn.

Đến trước cửa phòng làm việc, Trầm Minh sửng sốt, Dương Phàm đang cầm túi xách cười cười với Trầm Minh:

- Cháu chào Trầm thúc.

Dương Phàm trông rất tùy ý, Trầm Minh nhìn thấy thế, trong lòng không khỏi cảm thấy thân thiết, giống như nhìn thấy con cháu mình vậy. Đẩy cửa phòng làm việc, Trầm Minh tức giận mắng, Dương Phàm cười hắc hắc đeo túi đi vào. Chủ động rót nước, uống xong, Dương Phàm lau miệng, lúc này mới quay đầu lại cười cười với Trầm Minh.

Trầm Minh suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý đồ đến tỉnh thành của Dương Phàm, hơi nhíu mày:

- Cháu cố sức làm việc như vậy chỉ là để thể hiện năng lực của mình sao?

Dương Phàm gãi đầu nói:

- Đây không phải là thiếu kinh nghiệm sao ạ.

Trầm Minh chỉ vào ghế đối diện:

- Ngồi xuống đi. Cháu cũng không sợ lãnh đạo thị có ý kiến với cháu sao. Lý Thụ Đường này rất mạnh đó. Nói đi, tối qua va phải cái đinh hả?

Dương Phàm cảm thấy trước mặt lão hồ ly này, đúng là không chỗ ẩn thân. Theo quan hệ với Trầm Minh càng lúc càng thân mật, hôm nay Trầm Minh nói chuyện không hề khách khí, hoàn toàn lấy giọng trưởng bối dạy vãn bối. Chẳng qua dạy dỗ như vậy rất có lợi cho Dương Phàm.

Ngoan ngoãn ngồi xuống, nói một lần chuyện tối qua ra. Trầm Minh nghe mà cái mũi với mắt chút nữa rơi ra, thi thoảng lại lắc đầu.

- Tiểu tử này, hồ đồ to gan. Bí thư tỉnh ủy là ai. Chút trò trẻ con của cháu sao có thể giấu được mắt người ta? Định dựa vào tình hình Vĩ Huyền hiện nay, làm một phen sự nghiệp là tốt, nhưng cháu không thể làm như thế. Sửa đường sao có thể làm loạn? Đường liên tỉnh đi qua Vĩ Huyền, lúc trước dựa theo tiêu chuẩn cấp một mà làm. Từ trên xuống dưới liên lụy đến bao nhiêu người, cháu có biết không? Hồ đồ, quá hồ đồ?

Trầm Minh nói xong lắc đầu, chẳng qua cũng không phản ứng quá mạnh, nói xong liền rơi vào trầm tư. Dương Phàm không biết Trầm Minh đang suy nghĩ gì, ngồi thẳng người nhìn Trầm Minh.

- Sắp tới có người vì Y Đạt Hữu bị bắt mà sống khó khăn. Ha ha, người trên tỉnh có lẽ nhân cơ hội này mà .... Cháu đó, về làm một bản báo cáo lên cục giao thông thị về tình hình đường xá trong huyện, lại nói với Lý Thụ Đường một câu. Cái khác cháu đừng quản, am tâm làm dược liệu, bán dưa lê và lá trà của mình đi. Còn có, mỏ quặng của cháu và đám Trầm Ninh, chú mặc kệ. Nhưng phải có đầy đủ thủ tục, không được lộ ra sơ hở.

Trầm Minh nói xong cười cười. Dương Phàm trong lúc nhất thời không hiểu hết, chẳng qua rất nhanh hắn cảm thấy đầu sáng rực lên, không khỏi trợn tròn mắt nhìn Trầm Minh.

Trầm Minh đắc ý cười nói:

- Cây non dễ uốn. Cái này, sau khi về, bảo phòng nông nghiệp làm một bản báo cáo, nhân mạnh tầm quan trọng của mô hình sản xuất nông lâm nghiệp mới. Chuyện gì cũng phải theo cách bình thường mà làm, bảo bọn họ báo cáo lên cấp cục trên thị, sau đó nói với chú một tiếng, chú sẽ bảo người chú ý đến chiến lược phát triển của Vĩ Huyền. Đã lên nhật báo YM, cũng phải có sự chú ý một chút, sở lâm nghiệp hoàn toàn có thể coi Vĩ Huyền là điểm để hỗ trợ và nhân rộng.

Cẩn thận suy nghĩ lời nói của lão hồ ly, đúng là một giọt nước không lọt ra ngoài. Dương Phàm cảm thấy không phục không được. Xem ra khi người ta ưu ái, đều dạy bảo mình một cách rõ ràng.

- Hắc hắc, các huyện khác có ý kiến thì sao?

Trầm Minh nhướng mày nói thẳng:

- Có ý kiến gì? Bọn họ có thể lên nhật báo YM, chú cũng sẽ ủng hộ. Chuyện tốt này, càng nhiều càng tốt, như vậy chứng tỏ tỉnh làm việc có hiệu quả.

Dương Phàm toát mồ hôi, Trầm Minh đúng là dám đội mũ lên đầu mình. Chẳng qua cẩn thận nhớ lại bài báo, hình như mở đầu là: "Dưới sự chỉ đạo chính xác của sở lâm nghiệp tỉnh" thì phải, khó trách Trầm Minh vui vẻ như vậy.

- Cái này... Trầm thúc, cháu lớn mật có một thỉnh cầu với chú. Có thể nào sau khi có báo cáo, chú về Vĩ Huyền thị sát một chuyến không?

Dương Phàm vừa dứt lời, Trầm Minh cười cười chỉ vào Dương Phàm nói:

- Ừ, tên tiểu hồ ly này cũng thông minh, khó trách lão tử nhà cháu gọi điện đến, rất đắc ý.

Dương Phàm nhân lúc Trầm Minh cao hứng, cười nói:

-Tỉnh đoàn có phải cũng có quỹ tài chính hỗ trợ không ạ?

Vẻ tươi cười của Trầm Minh lập tức cứng lại, cười khổ nói:

- Tiểu tử này, tiền của Lưu Thanh mà cháu cũng dám tính kế. Tỉnh đoàn nghèo có tiếng, có chút tiền còn đợi phê duyệt.

Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ hậm hực:

- Bí thư Chúc đồng ý cấp chính sách, không biết là chính sách gì.

Trầm Minh cười nói:

- Cháu nên thấy đủ, cho cháu chính sách đã là tốt rồi. Chú nghĩ cháu mau về đợi tin tức đi. Báo cáo về tình hình giao thông phải nhanh chút, trong vòng ba ngày phải chuẩn bị xong. Bí thư Chúc là ai? Có thể không nhớ cháu là tốt nhất?

Lại nói Dương Phàm còn có bà chị yêu dấu mới dạy bảo một trận, hắn coi như lại tiến bộ một chút.

- Vâng, cháu lập tức về ngay.

Trầm Minh mỉm cười nói:

- Gấp cái gì? Đi đến chỗ phó chủ tịch Điền đi. Đúng, đừng nhắc đến chuyện cháu đến nhà bí thư Chúc.

Dương Phàm hiểu ý gật đầu, đứng dậy cáo từ.

Phó chủ tịch tỉnh Điền không phải muốn gặp là gặp được. Dương Phàm đầu tiên gọi điện trước, Điền Trọng tự mình nghe điện.

- Ha ha, đến chỗ Trầm thúc của cháu ở sở lâm nghiệp, đi cửa sau hả? Còn nhớ được đến thăm chú. Không sai. Chú đang trong phòng làm việc, cháu trực tiếp lên đây.

Điền Trọng sai thư ký xuống lầu chờ Dương Phàm. Vì thế lúc đi lên, Dương Phàm cảm nhận có những ánh mắt nhìn mình đầy hâm mộ.

Vào phòng làm việc, Điền Trọng ra hiệu cho hắn ngồi xuống, lấy một bao thuốc lá trong ngăn kéo ra, nói:

- Thưởng cho cháu, gần đây cháu làm rất được.

- Cảm ơn phó chủ tịch Điền.

Dương Phàm nhận lấy, cười nói.

Điền Trọng nghiêm mặt nói:

- Gọi chú, ở đây không có người ngoài.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Chú đã nói như vậy thì cháu không khách khí. Điền thúc, cháu tìm chú là muốn đi cửa sau. Hắc hắc.

Điền Trọng cười nói:

- Trầm Minh đã chỉ cách cho cháu rồi chứ?

Dương Phàm một lần nữa có cảm giác không chỗ trốn, thầm nghĩ mấy lão hồ ly này sao đều là nhân vật thành tinh vậy. Mình nghĩ một lúc mới hiểu được ý trong lời Trầm Minh, người ta nhìn cái là ra.

- Đừng nghĩ nói dối. Phía báo tỉnh, cháu tự mình đến. Đài truyền hình tỉnh, chú thật ra có thể tự mình gọi điện thoại hỏi một chút. Tin tức cũng đã lên nhật báo YM, truyền thông của tỉnh còn chưa có động tác gì, đúng là thất trách.

Lời nói của Điền Trọng như vậy, Dương Phàm nghe không khỏi thầm khen trong lòng.

Đạt được mục đích, Dương Phàm vội vàng cười nói:

- Sáng nay cháu sẽ về, báo cáo bí thư thị ủy về động hướng của truyền thông tỉnh. Mời bí thư Lý xuống huyện thị sát.

Điền Trọng nghe xong cười cười, gật đầu:

- Không sai, làm việc càng lúc càng biết ý. Còn có một chuyện, trước khi đài truyền hình tỉnh xuống, báo cáo lên tỉnh, muốn tiền. Đừng có mà nghĩ đến tiền trong túi Trầm thúc cháu, hắn cũng không giàu có.

Dương Phàm nghe thấy những lời này của Điền Trọng, coi như đã suy nghĩ cẩn thận. Nên đòi tiền như thế nào, làm thế nào để phát huy việc Vĩ Huyền lên nhật báo YM. Nghĩ đến đây, Dương Phàm dựa theo lộ số mà Trầm Minh dạy, khôn khéo nói ra tình hình của Vĩ Huyền, sau đó nói lúc về định làm báo cáo lên cục giao thông Uyển Lăng.

Điền Trọng nghe xong cười cười, nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn vài cái:

- Không sai, nghĩ rất tốt, rất thành thục, phù hợp chiến lược phát triển hiện nay của Vĩ Huyền.

Ra khỏi phòng làm việc Điền Trọng, Dương Phàm không khỏi thầm xấu hổ. Lúc đi ngang Vu Thành, Dương Phàm nhắn tin cho Chúc Vũ Hàm:

- Thu hoạch rất lớn, cảm ơn chị đã chỉ điểm. Thời gian gấp gáp, không qua được.

Chúc Vũ Hàm nhắn lại:

- Mọi việc cẩn thận một chút, suy nghĩ nhiều chút là được. Công việc quan trọng hơn, còn nhiều thời gian mà.

Xe đến Uyển Lăng, Dương Phàm nhìn thấy cũng sắp đến giờ làm việc buổi chiều, tùy tiện một quán ăn bát phở, chạy xe đến trụ sở thị ủy, kiên nhẫn đợi.

Thời gian vào giờ gần tới, người vào trong trụ sở dần nhiều lên, Dương Phàm ngồi dưới tàng cây cạnh bãi đỗ xe hút thuốc lá, thi thoảng đưa mắt nhìn quanh.

- Đây không phải phó chủ tịch Tiểu Dương sao?

Đột nhiên có người gọi, Dương Phàm ngẩng đầu lên thì ra là Trường Chánh Dương – thư ký bí thư thị ủy.

- Ai, là thư ký Trường à.

Dương Phàm vội vàng đứng lên. Trường Chánh Dương cười ha hả đi lên, bắt tay Dương Phàm:

- Có việc sao?

Trường Chánh Dương là thư ký của bí thư thị ủy khóa trước, sau khi Lý Thụ Đường nhận chức còn có thể tiếp tục làm, ở trong đó nói rõ một vấn đề. Dương Phàm suy nghĩ một chút, liền nói chuyện đài truyền hình tỉnh muốn xuống phỏng vấn ra.

Trường Chánh Dương vừa nghe liền ra vẻ kinh ngạc:

- Chuyện này thị ủy chưa nhận được thông báo, anh nhận được tin tức từ đâu?

Dương Phàm cười cười:

- Tôi mới từ trên tỉnh về, hắc hắc.

Trường Chánh Dương ra vẻ hiểu:

- Phó chủ tịch Tiểu Dương, anh giỏi thật.

Trường Chánh Dương hiểu quan hệ giữa Dương Phàm và Điền Trọng. Đối phó với đài truyền hình tỉnh, có ý kiến của Điền Trọng, đài truyền hình tỉnh nhất định sẽ tăng cường bài viết về Vĩ Huyền. Sau đó Dương Phàm đến tìm Lý Thụ Đường báo cáo tin tức này, đây là làm cho lãnh đạo kịp thời chuẩn bị.

- Đúng, đài truyền hình tỉnh có nói sẽ tiến hành như thế nào không?

Dương Phàm nhỏ giọng nói:

- Nhất định có một phim tài liệu, ngoài ra tôi nghĩ chờ đài truyền hình tỉnh, xin mời bí thư Lý xuống chỉ đạo công tác. Tin tức này rất có thể được lên đài truyền hình tỉnh.

Trường Chánh Dương híp mắt, cười hắc hắc nói:

- Phó chủ tịch Tiểu Dương, không sai, không sai. Tôi sẽ báo cáo với bí thư lý.

Dương Phàm lúc này mới nhớ đến, xe Lý Thụ Đường còn chưa xuất hiện, đã quá giờ làm rồi.

- Sao? Chiều nay bí thư Lý bận việc khác?

Trường Chánh Dương cười giải thích:

- Sáng xuống huyện Cao Tân thị sát, buổi trưa cao hứng uống hai chén, có lẽ đang nghỉ. Anh vào phòng tôi ngồi chờ, có tin tức tôi thông báo với anh.

Dương Phàm hiểu đây là Trường Chánh Dương đang cảm kích mình cho hắn cơ hội thể hiện, vì thế cùng đi đến phòng làm việc. Phòng làm việc không thay đổi gì mấy, vẫn những người đó. Chẳng qua bây giờ mọi người cũng không tùy ý như xưa nữa, thấy Dương Phàm, đều từ xa xa gật đầu chào. Người phụ nữ mạnh mẽ Dư Hữu Dung thấy Dương Phàm cũng không đến gần, chỉ từ xa xa chào một câu.

Địa vị thay đổi làm Dương Phàm không khỏi cảm khái hôm nay khác ngày hôm qua. Chỉ là thăng chức một bậc, trong mắt những người đau khổ vật vờ công tác, địa vị đã hoàn toàn khác.

Đợi không đến nửa tiếng, Trường Chánh Dương vội vàng đi tới, thấy Dương Phàm liền cười nói:

- Phó chủ tịch Tiểu Dương, bí thư Lý gọi cậu.

Dương Phàm vội vàng đi theo Trường Chánh Dương lên lầu, trên đường gặp phải Tào Dĩnh Nguyên đang gọi điện ở hành lang. Dương Phàm vội vàng gật đầu chào. Tào Dĩnh Nguyên có chút là lạ, có chút phức tạp.

Đến phòng làm việc Lý Thụ Đường, Lý Thụ Đường đang ngồi ra vẻ suy tư. Sau khi thư ký bưng trà lên, Lý Thụ Đường chờ Dương Phàm nói rõ chi tiết, lúc này mới cười cười.

Nguyên nhân Lý Thụ Đường mỉm cười chính là một câu trên báo:

- Bí thư thị ủy Lý Thụ Đường, nhiều lần đưa ra chiến lược phát triển Vĩ Huyền, dưới sự lãnh đạo chính xác của thị ủy...

Tên có thể lên nhật báo YM, muốn không vui cùng không được.

- Phó chủ tịch Tiểu Dương, sau khi đọc báo, tôi không khỏi cảm khái trong lòng. Vấn đề tiền nhiệm Vĩ Huyền chưa hết phong ba, bộ máy mới đã được vinh danh. Điều chỉnh trong thời gian ngắn, thái độ nghiêm chỉnh, làm ra được thành tích, tôi rất vui. Điều này nói rõ, thị ủy đã có hôm qua trong việc điều chỉnh bộ máy Vĩ Huyền.

Lý Thụ Đường đang vui vẻ, từ từ nói, nói khoảng năm phút mới xong.

Dương Phàm kịp thời nói theo:

- Bí thư huyện ủy Hồng nhiều lần dặn dò tôi, cần phải mời bí thư Lý xuống huyện chỉ đạo công tác. Kinh tế huyện nếu muốn chuyển mình, không thể không có sự lãnh đạo chính xác của thị ủy, không thể không có sự ủng hộ của thị ủy.

Nói thật, Lý Thụ Đường lúc đầu ném Dương Phàm xuống huyện, ít nhiều có ý muốn thử vận may. Không ngờ, tiểu tử này không những nhổ tận gốc thế lực cũ của đám Lô Trò, mà còn làm ra vấn đề. Nhất là chiến lược thương hiệu nông lâm nghiệp, đúng là rất sáng tạo.

Phía dưới làm càng tốt, thị ủy hiển nhiên cũng có tiếng. Nhất là Dương Phàm còn rất biết điều, các chuyện làm ra chưa bao giờ quên sự lãnh đạo của thị ủy. Lý Thụ Đường đâu biết được, các bài bình luận và bài viết trên nhật báo YM, đều phải thông qua mấy lão hồ ly như Chu Minh Đạo duyệt mới được phát hành, lo lắng đến tất cả các mặt. Nhất là chỉ đích danh Lý Thụ Đường, càng là do Chu Minh Đạo sửa.

Lý Thụ Đường đang vui vẻ, lập tức nói lúc thích hợp sẽ xuống Vĩ Huyền.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status