Sỹ đồ phong lưu

Chương 152: Không thương lượng



Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, Dương Phàm vừa mới lái xe chưa lâu lại gặp đèn đỏ, không ngờ có một chiếc xe BMW phía sau đâm sầm vào đuôi.

Dương Phàm tức tối muốn xuống xe. Vừa mới thò đầu ra thì thấy hai trên xe phía sau có hai thằng hung hăng đi xuống, đóng sầm cửa xe lại. Dương Phàm cúi đầu cầm lấy cây cà lê dưới chân, thời buổi này rất nhiều thằng không nói lý, cái này gọi là cẩn tắc vô ưu.

- Mày lái xe thế nào thế.

Hai người trên xe kia đã xuống, một tên khoảng bốn mươi tuổi mặt đỏ bừng, hình như uống rượu, trông rất kiêu ngạo.

Dương Phàm bình tĩnh chắp tay sau lưng:

- Tôi lái xe như thế nào? Là các người đâm vào xe tôi, có thể trách tôi sao? Phía trước có đèn đỏ, tôi không thể nào vượt phải không?

Một tên đại hán cao to đi tới, hung tợn nói:

- Mày là đơn vị nào? Mày phanh gấp như vậy, sao còn có thể đi trên đường? Lấy bằng lái ra đây.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh nói:

- Lý do này không đầy đủ, lại nói anh làm cái gì? Dựa vào gì mà cho anh xem bằng lái xe.

Đại hán tức giận nói:

- Con mẹ mày, mày muốn chết hả.

Người này nói xong tiến lên đẩy Dương Phàm. Dương Phàm không hề suy nghĩ, nghiêng người tránh ra. Người này tức giận mắng:

- Mày còn dám tránh?

Vừa nói liền vung nắm đấm đánh tới, Dương Phàm dù cho tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa.

Kinh nghiệm đánh nhau từ hồi còn đi học bây giờ đã được thể hiện ra. Dương Phàm không hề do dự, vung tay phải lên.

Một tiếng trầm muộn vang lên, cà lê và tay va chạm vào nhau, kết quả có thể đoán ra được. Đối phương lập tức nhe răng trợn mắt ôm tay. Dương Phàm vung chân đá tới, nhân lúc người này đau liền cho thêm một trận.

Cước này đá mạnh vào bụng dưới đối phương, đá cho hắn lui ra sau mấy bước mới đứng lại được. Dương Phàm lao lên, lại đá thêm mấy cái, đá cho tên đại hán trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Các xe trên đường bị chắn lại. Tên đầu tiên thấy thế, không hề do dự lao lên.

Dương Phàm vung cà lê lên, người này coi như phản ứng nhanh, rụt cổ hét lớn:

- Đánh người, đánh người. Có người vi phạm giao thông còn đánh người.

Nói xong còn chỉ vào Dương Phàm nói:

- Mày chờ đó.

Vừa nói thằng này còn rút điện thoại di động ra, sợ Dương Phàm đuổi đánh, vừa chạy vừa báo cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát xong, thu máy lại, nói:

- Thằng chó, chờ xem tao thu thập mày như thế nào.

Dương Phàm định trực tiếp lái xe đi, nhưng nghĩ nghĩ một chút liền chờ cảnh sát đến. Hai thằng kia dìu nhau ra đứng dưới tán cây, vẻ mặt hung ác nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm không muốn nhìn chúng, tìm một gốc cây ngồi xuống, châm thuốc, trong lòng đang thầm mắng đen đủi, sao lại gặp phải hai thằng say này.

Dương Phàm cảm thấy thằng ranh kia nhất định chịu tội không ít, trong lòng cũng thoải mái hơn. Lặng lẽ chờ cảnh sát đến, muốn xem rốt cuộc là lý lẽ nghiêng về ai. Cảnh sát giao thông rất nhanh đã đến, vừa thấy hai người này, cảnh sát giao thông đã lớn tiếng kêu:

- Anh Lưu, anh Hà, là thằng nào kiêu ngạo như vậy?

Dương Phàm nghe thấy giọng điệu này, cảm thấy có chút không đúng, lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn hai cảnh sát giao thông đến xử lý sự cố.

- Anh, lấy bằng lái ra.

Một cảnh sát giao thông nhìn biển số xe, vẻ mặt càng lạnh hơn. Một cảnh sát giao thông đang nói chuyện với hai người kia, từ xa xa nhìn thấy như vậy, liên tục gật đầu.

Dương Phàm thấy thế, biết hai tên cảnh sát giao thông này giúp đối phương, không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Tôi nghi ngờ tính công bằng khi các anh chấp pháp.

Cảnh sát giao thông bị nói đỏ mặt, lập tức ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng không cười:

- Cái này, anh có thể báo cáo với lãnh đạo chúng tôi. Bây giờ mời anh lấy bằng lái và đăng ký xe ra đây.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, vẫn lấy hai giấy tờ đó ra giao cho cảnh sát giao thông, ai ngờ người này không hề nhìn, nhét vào túi, nói:

- Anh vi phạm quy tắc giao thông, gây ra sự cố, giữ xe, chờ xử lý.

Lúc này một cảnh sát giao thông còn lại đi tới, lớn tiếng nói:

- Con mẹ mày, không ngờ còn dám ra tay đánh người? Bắt lại rồi nói.

Dương Phàm đang bình tĩnh, trong nháy mắt trở nên dữ tợn, cười lạnh nói:

- Là bọn chúng đánh người trước, sao lại bắt tôi? Còn có, chú ý cách dùng từ của anh. Anh là cảnh sát, không phải cướp.

Cảnh sát giao thông này cười lạnh nói:

- Mày muốn bị cưỡng chế sao?

Dương Phàm đứng im tại đó không hề động, cười nói:

- Anh thử xem.

Vừa nói Dương Phàm vỗ vỗ tay, đeo ba lô lên vai, nói:

- Xe các người mang đi đi. Tôi cũng không cần biết các người xử lý công bằng hay không. Chỉ muốn nhắc nhở các người một câu, làm không tốt sẽ thất nghiệp đó.

Cảnh sát giao thông phía trước liền đi tới, cười châm chọc:

- Thằng ranh, coi như mày đen đủi. Xe phía sau chính là của phó cục trưởng Lưu cục giao thông Uyển Lăng, một người chính là phó đội trưởng Hà, đội cảnh sát giao thông.

Dương Phàm định chờ xử lý xong mới đi, bây giờ thấy thế biết có lưu lại cũng không tác dụng gì. Đeo ba lô lên lưng, xoay người rời đi. Cảnh sát giao thông đến sau tức giận hét:

- Mày còn dám đi.

Nói xong lao tới, vung gậy lên đánh vào vai Dương Phàm.

Dương Phàm sớm có đề phòng, tránh sang bên khỏi cú đập này. Thấy đối phương giơ gậy lên, lửa giận bốc cao lên tận đầu.

Dương Phàm không đi nữa, đứng đó, nhìn cảnh sát giao thông nói:

- Anh có giỏi đánh thử lần nữa coi?

Cảnh sát giao thông nhìn thấy xung quanh có không ít xe, không khỏi sợ hãi nói:

- Mày còn chạy nữa tao sẽ đánh.

Dương Phàm lớn tiếng nói:

- Anh giữ xe tôi còn chưa đủ sao, còn muốn bắt tôi? Không phải vì người gây sự cố là lãnh đạo đội các người chứ?

Cảnh sát giao thông thấy Dương Phàm ương bướng như vậy, hắn quả thực phải nhún, cười lạnh nói:

- Được, mày đi đi.

Dương Phàm đeo ba lô, rời đi, đi được khoảng ba mươi mét một xe taxi từ phía sau chạy tới, rú còi inh ỏi.

- Anh bạn, đi xe không?

Dương Phàm cười cười, mở cửa xe ra nói:

- Đến cục chiêu thương.

- Được.

Lái xe cười ha hả nói một câu, lái đến cục chiêu thương. Sau khi khởi động xe, lái xe cười cười:

- Anh bạn, cậu rất được, đánh cho thằng phó đội trưởng Hà kia nằm lăn ra đất, chúng tôi xem thấy rất xướng. Chẳng qua anh bạn, thằng kia là kẻ thù lâu nhớ dai, xe của cậu chắc hỏng nặng.

Dương Phàm không thèm để ý, cười ha hả nói:

- Hắn còn có thể làm gì được tôi.

Lái xe thở dài một tiếng:

- Cậu không biết rồi. Sự cố bãi đỗ xe, xe vào, đầu tiên rút hết dầu mỡ, làm hỏng hết sơn. Con mẹ nó, đám cảnh sát giao thông và bảo vệ đều không biết xấu hổ. Xe của cậu, chậc chậc, xong rồi.

Xe đến cục chiêu thương, Dương Phàm đang định trả tiền, lái xe mỉm cười nói:

- Miễn phí, coi như cậu giúp cánh lái xe chúng tôi hả giận.

Vừa nói liền lái xe rời đi. Dương Phàm đứng tại chỗ, không khỏi cười khổ.

- Ồ. Trưởng phòng Dương.

Lý Tình Tình đã được làm phó trưởng phòng thấy Dương Phàm liền vô cùng hưng phấn:

- Không đúng, bây giờ là phó chủ tịch Dương.

Chỉ một lát, đã có một đám người vây quanh Dương Phàm. Ngô Yến thấy động tĩnh, vội vàng xuống lầu, thấy Dương Phàm liền nghiêm mặt nói với những người khác:

- Làm gì đó? Về làm việc đi.

Mọi người biết điều tản đi. Ngô Yến lúc này mới cười hì hì đi lên nói:

- Nghĩ thế nào mà hôm nay lại đến chỗ chị.

Dương Phàm cười khổ nói:

- Em đến tìm chị để mượn xe. Vừa nãy có xe đâm vào đuôi, tức thật, thiếu chút nữa bị người bắt.

Ngô Yến nghe xong rất không hài lòng:

- Đội cảnh sát giao thông làm cái gì đó? Trách nhiệm thuộc về ai?

Dương Phàm nói chuyện ra một lần, Ngô Yến vừa nghe liền hiểu rõ nguyên nhân. Thấy Dương Phàm không sao nên cũng không lo lắng. Hai người đi lên lầu, Ngô Yến cười lạnh nói:

- Em định làm sao?

Dương Phàm hừ một tiếng, nói:

- Lát nữa em sẽ bảo văn phòng đến làm việc. Bọn chúng nếu xử lý công bằng thì thôi. Nếu không lão tử cho cả đội cảnh sát giao thông lật nhào.

Ngô Yến khẽ đóng cửa phòng làm việc lại, cẩn thận khóa trái cửa, nhỏ giọng nói:

- Em còn mong bọn họ xử lý công bằng sao? Đúng, em đã bao ngày không tới tìm chị rồi? Không sợ chị nhịn không được mà tìm người đàn ông khác sao?

Dương Phàm nhướng mày, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Chị dám.

Phòng làm việc của Ngô Yến rất lớn, bên trong còn có một phòng nhỏ để nghỉ. Thấy Dương Phàm biến sắc, Ngô Yến cười hì hì kéo Dương Phàm đi vào trong:

- Được rồi, chị không dám, nhưng em không thể luôn làm chị nhàn rỗi chứ? Nhàn lâu quá, cỏ mọc đầy hết ra.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế, vung tay vỗ vào mông Ngô Yến:

- Chị đúng là ***

Ngô Yến không giận mà vui, ngã lên giường, chổng mông lên, quay đầu lại cười đầy quyến rũ, nhỏ giọng nói:

- Chị chính là ***, làm sao? Thấy em là chị chảy nước, không tin em nhìn thử xem.

Vừa nói Ngô Yến liền vén váy lên, trên quần lót màu trắng đã thấm nước. Chỗ hấp dẫn nhất của Ngô Yến chính là hai bờ mông trắng nõn, Dương Phàm thấy thế không khỏi nhỏ giọng cười. Đưa tay vén lớp cỏ bí ẩn ra, lộ ra chỗ bí mật, đâm một ngón tay vào trong.

- A, đừng làm thế, ngứa.

Ngô Yến rên rỉ, Dương Phàm lúc trước rất tức nên cũng muốn tìm chỗ phát tiết một chút, thấy khe rãnh đã óc ách nước, trực tiếp động thân tiến vào.

Ngồi xe Ngô Yến về Vĩ Huyền, Dương Phàm đưa cho lái xe một bao thuốc, bảo lái xe về. Sau đó Dương Phàm trực tiếp đến phòng làm việc của Hồng Thành Cương. Hồng Thành Cương thấy Dương Phàm về nhanh như vậy, có chút ngạc nhiên.

Sau khi nghe ngóng phát hiện Dương Phàm không mang được tiền về, có chút thất vọng. Dương Phàm lúc này mới nói các cách ra, Hồng Thành Cương vừa nghe liền hiểu, trong lòng không khỏi thầm bội phục Dương Phàm suy nghĩ chu đáo. Sau đó nghe thấy xe Dương Phàm bị giữ lại, Hồng Thành Cương nghe xong rất tức.

- Đám cảnh sát giao thông bây giờ có khác gì cướp?

Hồng Thành Cương đương nhiên không lo về xe. Xe Dương Phàm nhất định có biện pháp đối phó. Chẳng qua chỉ muốn xem Dương Phàm muốn làm như thế nào mà thôi.

Dương Phàm cười lạnh nói:

- Để cho bọn chúng làm cướp đi.

Hai người nói chuyện một phen, xác định mấy vấn đề, Dương Phàm vội vàng về ủy ban. Cũng may hai bên sát nhau, Dương Phàm cũng không tốn mấy thời gian.

Tìm được Hạ Tiểu Bình, cũng nói lại một lần, phản ứng của Hạ Tiểu Bình cũng tương tự như vậy. Hạ Tiểu Bình lập tức gọi cho phòng giao thông, phòng lâm nghiệp, bảo trưởng phòng bọn họ trực tiếp đến đây.

Dương Phàm và Hạ Tiểu Bình nói một vài việc, hai trưởng phòng gần như đến ngay lập tức. Hai người phân phó một chút, bảo bọn họ về làm báo cáo.

Trường Chánh Dương – thư ký thị ủy vừa tiễn Dương Phàm rời đi, ngồi trong phòng làm việc một lúc đến hết giờ, đột nhiên nhận được điện từ đài truyền hình tỉnh, nói ngày mai xuống làm phim tài liệu. Trường Chánh Dương vội vàng tìm Lý Thụ Đường, báo cáo việc này. Lý Thụ Đường nghe xong không khỏi thầm nghĩ trong lòng, đến nhanh thật.

- Cậu thông báo với huyện Vĩ Huyền, bảo bọn họ chuẩn bị chu đáo.

Lý Thụ Đường phân phó một câu, Trường Chánh Dương vội vàng đi làm.

Vĩ Huyền nhận được tin tức, ủy ban và huyện ủy lập tức trở nên bận rộn, cũng lập tức thông báo ủy ban các xã, chủ yếu là năm xã có cơ sở trồng dược liệu chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo.

Dương Phàm bận rộn cho đến hết giờ làm, nhớ đến xe của mình, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trầm Ninh.

- Ha ha, nhanh như vậy đã về sao? Tao đang muốn tìm mày.

Trầm Ninh cười rất vui vẻ. Dương Phàm không khỏi tò mò hỏi:

- Gặp chuyện tốt gì à?

Trầm Ninh cười nói:

- Những người tao cần đã báo cáo lên trên, công an Uyển Lăng đã phê duyệt toàn bộ, bây giờ coi như đứng vững, muốn ăn mừng một chút.

Dương Phàm vừa nghe là chuyện này, không khỏi tức giận nói:

- Ăn mừng cái rắm. Tao đang tức đám cảnh sát bọn mày đây.

Trầm Ninh nghe xong kinh hãi, lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm nói chuyện bị giữ xe, Trầm Ninh lập tức hét lên ở đầu bên kia:

- Đội cảnh sát giao thông là đám con cháu, cứ xảy ra sự cố là ăn cả hai bên, làm thành quen mẹ rồi. Mày đừng tức, bọn chúng không thiên vị mới là lạ. Như vậy đi, tối cùng nhau về Uyển Lăng, tìm chỗ ăn chơi, rồi bàn cách đối phó hai thằng chó chết kia.

Dương Phàm nghe thấy Trầm Ninh nói như vậy, chỉ biết tiểu tử này cũng không lo lắng gì, khác hẳn ngày xưa. Dương Phàm trầm ngâm một chút, Trầm Ninh nhận ra ý của Dương Phàm, không khỏi cười mắng:

- Thực ra chuyện này cũng không khó giải quyết. Mày gọi Tào Ny Ny ra, tối ngủ với cô ta, gạo nấu thành cơm. Đến lúc đó bảo cô em này gọi điện cho công an Uyển Lăng, đảm bảo xe mày sẽ được sửa chữa cẩn thận, đưa đến tận cửa.

Dương Phàm vừa nghe liền cười mắng:

- Đánh rắm à thằng ranh. Tao còn mong bọn chúng làm loạn đây. Được rồi, cứ như vậy đi, mày mau đến đây, gặp rồi nói.

Dương Phàm trực tiếp đứng đợi trước cửa ủy ban, xe cảnh sát của Trầm Ninh xuất hiện. Dương Phàm lên xe, Trầm Ninh cười bỉ ổi nói:

- Tao nói thật, Tào Ny Ny được đó, lại còn trinh. Cô bé này làm vợ rất được, đảm bảo chỉ lo việc nhà.

Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:

- Đừng có nghĩ bậy bạ, tao không có khả năng cùng cô ấy.

Trầm Ninh không khỏi tiếc nuối nói:

- Cũng đúng, cô ta không đủ tư cách, cô nàng không có số này rồi? Đúng, mày rốt cuộc định xử lý cái xe như thế nào? Người của đội cảnh sát giao thông, chưa chắc đã nể mặt huyện Vĩ Huyền. Ý tao là tìm người, lén giải quyết, oan gia nên cởi, không nên kết mà.

Dương Phàm hừ một tiếng, không nói gì. Trầm Ninh cười khổ nói:

- Hệ thống đảng ủy bên công an trước đây vẫn là địa bàn của Tào Dĩnh Nguyên. Từ trên xuống dưới đều là người của lão. Mày muốn là ra mưa ra gió ở địa bàn này, nhất định sẽ liên lụy đến Thiên Nhan Duyệt. Tào Ny Ny sẽ nghĩ như thế nào?

Dương Phàm do dự một chút. Nhớ đến Tào Ny Ny đối với mình rất tốt, trong lòng có chút dao động. Chuyện này thực ra Dương Phàm không hề lo lắng bị thiệt. Xa không nói, chỉ riêng Trầm Ninh quen biết trong hệ thống này, mình sẽ không gặp khó khăn gì. Thực sự ép quá đáng, lên thị ủy tố cáo, nếu còn quá đáng nữa, trực tiếp nói thẳng với công an tỉnh cũng không phải không được. Chẳng qua việc này mà làm lớn, hắn hơi áy náy với Tào Ny Ny.

- Con mẹ nó, cơn tức này tao không nuốt trôi được. Thằng phó đội trưởng Hà kia không ngờ dám đánh tao. Còn có hai thằng cảnh sát giao thông kia, nhất định phải đuổi việc chúng, nếu không không bỏ qua.

Dương Phàm coi như nhượng bộ, nói ra giới hạn cuối cùng.

Trầm Ninh cười hắc hắc nói:

- Như vậy coi như ba thằng đó đen đủi. Đúng, thằng phó cục trưởng Lưu cục giao thông kia, mình định thế nào?

Dương Phàm nghĩ đến sắp báo cáo lên cục giao thông, không khỏi cười lạnh nói:

- Hệ thống giao thông đang xuống cấp nghiêm trọng, tao định bắn pháo lên bên trên, đến lúc đó thuận nước đẩy thuyền làm hắn là được.

Trầm Ninh vừa nghe liền phấn chấn, vội vàng hỏi:

- Ý mày là?

Dương Phàm đảo đảo mắt:

- Đứng có hỏi, việc này liên lụy quá lớn, mày đừng biết là hơn.

Dương Phàm nói như vậy, Trầm Ninh cũng biết điều không hỏi nữa. Chỉ giục Dương Phàm gọi điện cho Tào Ny Ny, hẹn cùng nhau ăn tối. Chuyện chiếc xe cũng nói với Tào Ny Ny một chút, coi như vì Tào Ny Ny.

Tào Ny Ny nhận được điện của Dương Phàm, rất vui, lập tức đồng ý ăn tối cùng nhau. Dương Phàm bảo Lưu Thiết đặt địa điểm. Đến nơi, Trầm Ninh đẩy Dương Phàm vào quán, sau đó nói:

- Tao không vào đâu, hai người cứ nói chuyện. Không làm vợ chồng thì cũng có thể làm gian phu dâm phụ.

Vừa nói Trầm Ninh cười ha hả lái xe rời đi.

Dương Phàm đợi một lát, Tào Ny Ny đã lái xe tới, đỗ xe, cười hắc hắc nói Dương Phàm:

- Sao hôm nay lại tốt như vậy? Mời em ăn cơm?

Dương Phàm có chút xấu hổ nói:

- Anh có chuyện tìm em, vào trong rồi nói.

Tào Ny Ny ngẩn ra, nhưng vẫn rất vui vẻ đi theo. Sau khi vào phòng Tào Ny Ny vội vàng hỏi:

- Chuyện gì?

Dương Phàm kể chuyện buổi chiều ra. Tào Ny Ny nghe xong không khỏi hừ một tiếng:

- Đám đáng ghét đó khác gì kẻ cướp?

Mắng xong, Tào Ny Ny nhíu mày, đổi giọng, vẻ mặt cũng có chút cầu khẩn:

- Cái này... hay là lén giải quyết đi. Em sẽ bảo bọn họ sửa xe anh cẩn thận, đưa về? Đừng làm lớn có được không?

Dương Phàm vừa nghe thấy thế, cảm thấy bên trong có chuyện, không khỏi hỏi:

- Phó đội trưởng Hà đó là gì với bố em?

Tào Ny Ny cười khổ nói:

- Một thuộc hạ từ lâu, thường xuyên đến nhà em. Gần đây hắn muốn lên chức, càng đến nhiều hơn, sắp lên chức đội trưởng rồi. Ngoài ra, con trai hắn gần đây hay theo đuổi em. Em và hắn đã đi xem phim với nhau hai lần, chẳng qua đừng hiểu lầm. Là bố em bắt em đi.

Dương Phàm không khỏi thở dài một hơi, chuyện này đối với Dương Phàm mà nói cũng không phải tin tức xấu. Ngược lại hắn cảm thấy hai người này mà thành đôi mới là tốt, Tào Ny Ny sẽ không suy nghĩ miên man nữa. Nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Dương Phàm không có chút biểu tình. Tào Ny Ny thấy thế tưởng Dương Phàm ghen, vội vàng giải thích.

- Ý của bố em là tìm con trai cấp dưới, em có lấy cũng không phải nín nhịn gì. Gần đây em rất bận, bố em lại quản rất nghiêm, em không có cách liên hệ với anh.

Dương Phàm suy nghĩ đến thái độ của Tào Dĩnh Nguyên đối với mình, không khỏi cảm thấy đây là tình thương của bố đối với con. Sợ con gái lấy người có bối cảnh, con gái sau này sẽ bị thiệt thòi.

Dương Phàm cảm thấy Tào Dĩnh Nguyên nghĩ như vậy cũng không thể chỉ trích, không khỏi cười nói:

- Bố em chỉ vì muốn tốt cho em. Chẳng qua chuyện buổi chiều anh không định bỏ qua, nhất định phải có lời giải thích rõ ràng. Còn có, phó đội trưởng Hà ra tay với anh trước, sau đó một tên cảnh sát giao thông còn dùng gậy đập anh, nếu không phải anh kịp tránh, thì bây giờ không thể ngồi đây nói chuyện với em.

Lúc này đồ ăn đã mang lên, Dương Phàm nói đến đây mà thôi, liền chuyển sang chuyện khác:

- Ăn cơm thôi.

Hai người ăn không có không khí gì cả. Tào Ny Ny đang suy nghĩ rất nhiều, Dương Phàm cảm thấy chuyện không hề đơn giản. Ăn vài miếng, Dương Phàm đột nhiên cười nói:

- Em không phải sẽ thích con trai của tên phó đội trưởng Hà kia chứ?

Tào Ny Ny hốt hoảng, vội vàng bỏ đũa xuống:

- Không phải như anh nghĩ, em và hắn còn chưa cầm tay. Chẳng qua người này cũng đẹp trai, mỗi ngày cứ hết giờ làm là đến đón em, mời em đi ăn cơm, rồi mời đi xem phim.

Dương Phàm thấy Tào Ny Ny nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô nàng này chưa phải là người kiên cường. Bị phụ thân áp chế, đối phương lại rất ân cần, cho nên giữa hai người không chỉ như lời Tào Ny Ny nói.

Dương Phàm cầm chén rượu lên, cười mà không nói, trầm ngâm một chút:

- Em không cần giải thích với anh, giữa chúng ta chưa đến mức đó. Em về nói với họ Hà, xe sửa cho hẳn hoi, đưa đến chỗ anh, ra mặt xin lỗi. Còn hai thằng cảnh sát giao thông kia, trực tiếp đuổi việc, không được thương lượng. Nếu không, lão tử không lật nhào đội cảnh sát giao thông, anh không phải họ Dương.

Dương Phàm nói rất kiên quyết, Tào Ny Ny nghe đến ngẩn người. Dương Phàm đứng lên, nhớ đến vẻ tươi cười của Trầm Ninh trước khi đi, không khỏi cười hắc hắc, thầm nói cửa ải khó như vậy mà thằng ranh này muốn mình mau chóng làm thịt Tào Ny Ny, thì ra biết được chút gì đó.

- Anh thanh toán rồi, anh ăn no rồi, đi trước.

Giọng Dương Phàm càng lúc càng lạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status