Sỹ đồ phong lưu

Chương 177: Quá khứ của Hiểu Vân



Người sở lâm nghiệp rời đi, coi như xong một chuyện. Mấy hôm nay Dương Phàm không ngừng chạy, vừa nãy còn phát quà, mệt gần chết. Bây giờ coi như có thời gian thở dài một hơi, ngồi xổm trước cửa khách sạn, hút thuốc lá.

Hiểu Vân cười hì hì đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Phó bí thư Dương, mời ngài vào trong đại sảnh nghỉ, ngồi ở đây trông giống nông dân lắm.

Dương Phàm thở dài một tiếng:

- Mẹ kiếp, mệt như con chó, kéo tôi.

Tâm lý Hiểu Vân lại khác hẳn Dương Phàm, đưa tay kéo Dương Phàm, hai mắt không khỏi nhìn khuôn mặt đẹp trai của người thanh niên nhỏ hơn mình một ít. Dương Phàm cao hơn Hiểu Vân một cái đầu, cho nên Hiểu Vân phải hơi ngửa mặt lên mới thấy rõ đối phương.

Nhìn khuôn mặt uể oải, ánh mắt mệt mỏi của Dương Phàm, trong lòng Hiểu Vân không biết như thế nào có chút đau lòng, không khỏi cười nói:

- Đừng chuyện gì cũng tự mình làm, bên dưới có nhiều người mà.

Dương Phàm nhìn lướt qua Hiểu Vân, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Chị biết gì chứ? Trong từng gói quà đều nhét một phong bì. Chi không thấy trên từng gói quà đều ghi rõ tên lãnh đạo sao?

Hiểu Vân vừa nghe thấy thế, trong lòng lập tức hiểu rõ, ý trong đó người ngoài sao có thể biết được. Hừ một tiếng, Hiểu Vân móc một cái thẻ trong túi ra, nhét vào túi Dương Phàm nói:

- Phòng của cậu, nhà khách rất thiếu phương tiện.

Dương Phàm sửng sốt một chút, cảnh giác nhìn Hiểu Vân:

- Ý chị là gì? Các lãnh đạo khác có *** đừng có mà ý đồ với chính quyền đó, tôi không đồng ý lãnh đạo lấy phòng ở khách sạn như vậy.

Hiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Cậu liêm khiết, nhưng cậu là ông chủ, có một phòng thì làm sao? Cứ khấu trừ vào tiền lãi là được. Phòng này tôi nói với bên ngoài cho cậu thuê với giá ba ngàn một tháng là được chứ gì?

Dương Phàm suy nghĩ một chút ở nhà khách cũng không tiện, ngoài ra nhà khách sau này có phải nên cho người thuê? Nghĩ đến đây, Dương Phàm từ từ đi tới phòng ở lầu một, mở ra quan sát, thiết bị cũng bình thường. Chỉ là một căn phòng đúng tiêu chuẩn, toilet khá lớn, có bồn tắm, một chiếc giường, một chiếc bàn làm việc, một bộ bàn ghế, điện thoại, Internet.

Hiểu Vân đi theo, dựa cửa cười nói:

- Tôi đã dặn dò bên dưới, sau này quần áo cậu thay ra bỏ vào túi đặt trên bàn là được, có người mang đi giặt. Ăn cơm thì gọi điện xuống lễ tân, có người làm cho anh. Phải nói trước, ăn đêm chỉ là súp.

Nghe thấy chữ "súp" Dương Phàm rợn người, vội vàng xua tay nói:

- Đừng nhắc đến súp, hồi cấp ba ăn bao nhiêu, bây giờ nghe thấy chữ này là sợ.

Vừa nói Dương Phàm mệt mỏi ngã xuống giường, vẫy vẫy Hiểu Vân đang đứng ở cửa:

- Lại đây, đấm lưng, bóp chân cho ông chủ.

Hiểu Vân thật ra không nghĩ đến thằng ranh này lại đột nhiên giở trò như vậy. Thực ra không phải Hiểu Vân giở trò mà là do đi quá nhiều, chân và lưng đều đau. Hiểu Vân vội vàng quay đầu lại nhìn một chút, như kẻ trộm đóng cửa thật nhanh, đi đến bên cạnh Dương Phàm, ngồi xuống, cởi giầy cho Dương Phàm.

- Cậu muốn chết à. Giữa ban ngày ban mặt, tôi tốt xấu gì cũng là giám đốc ở đây, lãnh đạo cao nhất đó.

Hiểu Vân nói thầm một câu, sau đó bắt đầu bóp chân cho Dương Phàm. Câu nói thầm của Hiểu Vân căn bản không lọt vào tai Dương Phàm, bởi vì hắn mệt muốn chết, hai mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng mà ngủ.

Hiểu Vân ít nhiều có chút xấu hổ, vùi đầu bóp chân cho hắn một lúc, phát hiện Dương Phàm vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên thấy hắn đã ngủ thiếp đi, không khỏi chu miệng lên. Thầm nói người này sướng thật, một chút đã ngủ thiếp đi. Hiểu Vân thầm than trong lòng một chút, quan chức nhìn thì sướng, nhưng trên thực tế rất mệt.

Tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn, ánh sáng phòng này rất được, bên cạnh không có kiến trúc cao tầng, từ cửa sổ tầng hai nhìn ra, thấy rất rõ. Có thể không còn thấy rõ ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ, chỉ có chân trời là đỏ hồng, một cơn gió núi thổi đến làm người thêm tỉnh táo.

Định tắm rửa một chút, Dương Phàm phát hiện quần áo còn để ở bên nhà khách. Dương Phàm mở cửa định về lấy, kết quả vừa mới đi đến bên cạnh quầy lễ tân, nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi đã cười, đứng lên:

- Phó bí thư Dương, hành lý của ngài, giám đốc đã nói sang bên nhà khách lấy, bây giờ đưa cho ngài?

Dương Phàm vừa nghe thấy thế, trong lòng không khỏi tức giận, vẻ mặt trở nên âm trầm. Đây là quyết định của Hiểu Vân, Dương Phàm không có lý do gì mà phát tiết với nhân viên phục vụ.

- Đưa tôi, cô gọi giám đốc lên đây.

Dương Phàm vừa nói cầm lấy hành lý về phòng. Thực ra Dương Phàm không có bao nhiêu đồ, chỉ có một vali quần áo, một túi sách mà thôi. Mang sách theo để định lúc rảnh rỗi sẽ đọc. Nhưng đến Vĩ Huyền mới phát hiện không có thời gian đọc sách, báo cáo và công văn đọc còn không hết.

Dương Phàm ngồi trên giường hút thuốc, trong lòng nghĩ lát nữa nên nói chuyện với Hiểu Vân như thế nào. Tật xấu này không thể mãi thế được, Hôm nay chưa được đồng ý đã đi lấy hành lý, mai sẽ dám làm chuyện khác. Trương Tư Tề một mình làm chủ, Dương Phàm đã tức giận, huống hồ Hiểu Vân?

Chuông cửa vang lên, Dương Phàm mở cửa ra. Hiểu Vân mặt mỉm cười đứng ở cửa nói:

- Cậu tìm tôi?

Dương Phàm nhìn quầy lễ tân, phát hiện cô bé kia đã không đứng ở đó. Hiểu Vân cười nói:

- Tôi bảo cô ta đi làm chuyện khác rồi.

- Vào rồi nói.

Cho Hiểu Vân vào, đóng cửa lại, đang định nói chuyện, quay đầu lại thấy Hiểu Vân đã mở vali của mình ra, treo quần áo vào tủ, Dương Phàm dở khóc dở cười.

- Chị có biết không được người khác đồng ý, động vào đồ của người ta rất không lễ phép không?

Dương Phàm có chút tức giận nói. Hiểu Vân xoay lưng về phía Dương Phàm, hơi dừng lại nói:

- Chiều tôi thấy cậu ngủ thiếp đi, sợ lúc cậu dậy không có đồ để tắm rửa, nên mới đến nhà khách lấy giúp. Tôi đã nói dối người ở nhà khách là cậu bảo tôi đi lấy. Nhưng đến nơi mới phát hiện cậu không có bao nhiêu đồ, tôi liền thuận tay dọn hết. Cậu yên tâm, không có lần sau.

Câu giải thích này làm những điều Dương Phàm đã chuẩn bị giờ không còn mục tiêu công kích. Dương Phàm không khỏi có cái nhìn mới đối với Hiểu Vân. Người phụ nữ này rất thông minh, không biết chừng lúc dọn đồ đã nghĩ đến điểm này.

Dương Phàm không nói gì nữa, đối với người thông minh đôi khi chỉ một câu nửa câu là đã hiểu. Hiểu Vân tiếp tục treo quần áo lên, cuối cùng đặt một bộ áo ngủ lên giường:

- Còn có việc gì muốn tôi làm không?

Dương Phàm cảm thấy cần hiểu rõ một chút quá khứ của Hiểu Vân, cho nên lắc đầu:

- Ngồi xuống đi, nói chuyện trước kia của chị với tôi.

Một người phụ nữ này có nói quá khứ đối với mình hay không, nhưng đối với một cấp dưới, đây là điều gần như bắt buộc.

Hiểu Vân sửng sốt một chút, có chút buồn bã nói:

- Tôi còn tưởng cậu không có hứng thú muốn biết.

Vừa nói Hiểu Vân ngồi xuống ghế, có chút bất an run lên, hình như đang sắp xếp ý.

- Quá khứ của tôi, nói ra cũng không hề phức tạp. Sau khi tốt nghiệp, đã kết hôn một lần, sau đó lại ly hôn, không có con. Sau khi ly hôn thì đi giúp anh trai, làm ở chỗ đó.

Dương Phàm thấy nàng nói như vậy, cảm thấy trong đó có rất nhiều điều Hiểu Vân không muốn nói, nếu không muốn nói chắc là *** Dương Phàm không có hứng thú với *** của một người phụ nữ. Cho nên hắn cười cười đứng lên nói:

- Tốt lắm, chị có thể rời đi, tôi muốn tắm.

Hiểu Vân đang rất mâu thuẫn, bởi vì không xác định trong lòng Dương Phàm rốt cuộc có hoài nghi mình giấu diếm gì không. Suy nghĩ một chút, Hiểu Vân khẽ cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Tôi không phải một người phụ nữ có suy nghĩ truyền thống, tôi ly hôn bởi vì người chống trước của tôi *** không được.

Dương Phàm sửng sốt một chút, nhất thời không có phản ứng. Hiểu Vân đã nói tiếp:

- Hắn sớm tiết ***, cho đến bây giờ chưa quá hai phút, hơn nữa còn không có khả năng sinh sản. Tôi dùng hết các biện pháp, đưa hắn đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng vẫn không thể chữa tốt. Sau khi hắn đưa ra ý ly hôn, một mình đi ra ngoài. Sau đó, tôi đến giúp anh trai, gặp đủ loại đàn ông, trong lòng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Mãi cho đến khi gặp cậu, không biết tại sao lại động tâm. Đều nói phụ nữ yêu ***, đúng là không hề giả. Hơn nữa cậu còn làm rất được, túi lại có tiền, tôi động tâm cũng là bình thường.

Hiểu Vân bắt đầu nói hết ra, chẳng qua Dương Phàm vẫn thấy Hiểu Vân còn có chút xấu hổ:

- Cậu đừng có nghĩ linh tinh, tôi từ trước đến nay mới có một người đàn ông, còn là một tên vô dụng. Lão nương muốn ***, đều dựa vào tay.

Hiểu Vân nói càng lúc càng nhỏ, đầu càng cúi thấp hơn, sắp chạm vào ngực. Một lát sau phát hiện Dương Phàm không có chút động tĩnh, Hiểu Vân ngẩng đầu lên, phát hiện Dương Phàm đã vào toilet, cửa cũng đóng lại.

Một nỗi tức giận và xấu hổ bao phủ lấy Hiểu Vân, không khỏi ngã xuống giường, ôm gối đánh một trận, trong miệng còn nhỏ giọng mắng:

- ***, hắn là ****

Dương Phàm phóng thủy xong, ra lấy quần áo thì thấy Hiểu Vân đang mắng, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Chị mắng ai thế?

Hiểu Vân nghe thấy tiếng của Dương Phàm, ngẩng đầu lên mặt đỏ ửng, hoảng hốt bật dậy chạy ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status