Sỹ đồ phong lưu

Chương 207: Bốn cái bạt tai



Biện Vĩ Cường nghe Dương Phàm nói, có chút bất đắc dĩ, lặng lẽ gật đầu, đứng dậy chào rồi rời đi. Lúc đi đến cửa, Biện Vĩ Cường không nhịn được quay đầu lại nói:

- Phó bí thư Dương, ở Trung Quốc có rất nhiều chuyện như vậy. Quyền lực lớn hơn pháp luật, ân tình lớn hơn chế độ. Anh không muốn nước chảy bèo trôi, nhưng phải đề phòng ám tiến đó.

Dương Phàm hiểu Biện Vĩ Cường nói đúng. Quan trường vốn là như vậy, có đôi khi bởi vì một câu nói hoặc một việc làm mà đắc tội với lãnh đạo. Kẻ không có bối cảnh, có lẽ chỉ một chút sơ sẩy nhỏ mà mấy chục năm không có cơ hội xuất đầu.

Dương Phàm đương nhiên không ngại cái này. Chuyện này nếu đã muốn làm căng, ở Uyển Lăng này không có ai làm gì được mình.

Biện Vĩ Cường vừa rời đi, Võ Cương đã tiến vào, cười hì hì với Dương Phàm, nói:

- Phó bí thư Dương, anh có bận không?

Dương Phàm vừa nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của người này, biết không có chuyện gì tốt. Dương Phàm tức giận chỉ vào ghế:

- Có việc ngồi xuống, vừa nhìn là biết anh có mưu đồ.

Võ Cương cười hắc hắc, gãi đầu ra vẻ xấu hổ:

- Phó bí thư Dương, con trai lão Bạch – viện trưởng bênh viện nhân dân bị tàn tật ở chân, tìm một người vợ không dễ dàng gì. Lần này thông gia đến chơi, cho nên hắn muốn long trọng một chút. Đáng tiếc hắn quá đen, rơi vào tay anh còn không nói, còn bị trễ chuyện chính. Lẽ ra tôi cũng không nên nói giúp hắn làm gì. Nhưng lão Bạch làm việc cả đời ở bệnh viện, cứu rất nhiều người, coi như cũng người tích đức.

Võ Cương nói như vậy, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của hắn. Viện trưởng bệnh viện mặc dù không quá bắt mắt, nhưng có ai là không bị bệnh? Vào bệnh viện đều không phải mong viện trưởng giúp sao? Cho nên viện trưởng này có quan hệ rất rộng ở đất Vĩ Huyền. Xử lý một người như vậy cần phải thận trọng một chút, ít nhất phải có kế sách.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhìn Võ Cương. Người này vẫn cười hì hì, không có vẻ gì là chột dạ. Dương Phàm gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, anh đi làm đi.

Võ Cương rời đi. Dương Phàm ngồi trên ghế suy nghĩ một lát, mấy lần cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Cuối cùng Dương Phàm vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi cho Đổng Phương:

- Chủ nhiệm Đổng, vấn đề ở bệnh viện để chậm một chút, đừng công bố ra ngoài. Tình huống của lão Bạch có chút đặc biệt, nhân tình vẫn phải tính đến.

Dập máy, Dương Phàm lại gọi điện nói với Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga một chút, chuyện này coi như tạm thời để lại, chờ phong ba trôi qua rồi xử lý. Đối với quyết định này, Hạ Tiểu Bình nghe xong liền an ủi Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, nói thật, tôi vẫn không dám nói với cậu. Lão Bạch đúng là người có phúc, quan hệ rộng. Phía lão Bạch, cậu cứ yên tâm. Có gì tôi sẽ nói.

Hạ Tiểu Bình không phải kẻ ngu. Dương Phàm nói chuyện này với hắn, tự nhiên là muốn để hắn ra mặt chuyển lời, để lão Bạch không quá lo lắng. Đương nhiên chuyện này cũng không thể không xử lý, cùng lắm là không phải mất chức. Hết giờ làm, Dương Phàm vừa rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên. Dương Phàm cầm lên nhìn, thấy là số của Tề Quốc Viễn. Cầm lên nghe thì thấy Trương Khải Đức lớn tiếng nói:

- Người anh em, anh đang ở Uyển Lăng, ha ha, lên đây tụ tập.

Dương Phàm sửng sốt một chút, không ngờ người này lại đến Uyển Lăng. Trương Tư Tề có xuống cùng không? Dương Phàm cũng không tiện hỏi, cười đáp:

- Được, em lên ngay.

Vội vàng gọi Tiểu Vương và Lâm Đốn, dặn hai câu. Dương Phàm bảo Tiểu Vương lái xe đưa mình đi. Đi xe đường dài rất mệt, gần đây Dương Phàm được nghỉ ngơi rất ít, muốn ngủ trên xe.

Vừa lên xe Dương Phàm ngủ ngay, đến Uyển Lăng thì đã bắt đầu tối. Tiểu Vương đánh thức Dương Phàm, hỏi:

- Phó bí thư Dương, đến nội thành rồi, anh đi đâu?

Dương Phàm nhìn thấy đường đã lên đèn, liền cười nói:

- Tìm chỗ dừng tạm đi.

Tiểu Vương nghe lời dừng xe. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không muốn về thì ngủ ở Uyển Lăng một đêm, tôi bố trí chỗ nghỉ.

Tiểu Vương cười nói:

- Chắc là thôi, gần đây tôi đang nói chuyện với bạn gái về việc kết hôn. Tối nay muốn về.

Dương Phàm nghe thấy thế liền cười nói:

- Lúc kết hôn nhớ mời tôi.

Vừa nói Dương Phàm liền nói:

- Anh đến trung tâm thương mại đi.

Tiểu Vương không hề do dự, khởi động xe, lái đi. Dương Phàm rút ví ra, lấy một ngàn tệ đưa cho Tiểu Vương:

- Cầm đi mua ít đồ, mang về cho bạn gái. Hôm nay coi như anh đi công tác, về nói với Lâm Đốn, nhớ cuối tháng lấy trợ cấp.

Tiểu Vương vội vàng nói:

- Phó bí thư Dương, không được, không được.

Dương Phàm nhét tiền vào tay Tiểu Vương:

- Đừng nói nhiều, đi theo một phó bí thư đen đủi như tôi, lái xe như anh cũng chẳng có chỗ tốt gì mấy. Đây chỉ là chút nhỏ nhặt.

Dương Phàm vừa nói liền xuống xe. Tiểu Vương cầm tiền đứng trước xe, đầy vẻ kích động. Đi theo Dương Phàm một năm, Dương Phàm xuống dưới không nhận quà, hắn là lái xe cũng không có chất béo. Dương Phàm mặc dù không nói gì, nhưng trên thực tế đã chiếu cố Tiểu Vương và Lâm Đốn rất nhiều. Tiểu Vương hiểu rõ điều này. Nhìn theo Dương Phàm rời đi, trong lòng càng thêm cảm động, chỉ có thể dặn mình tận tâm tận sức vì công việc.

Dương Phàm bắt taxi đến biệt thự của Tề Quốc Viễn. Vừa xuống xe, Tề Quốc Viễn và Trương Khải Đức đã đi ra đón. Chào hỏi một phen, mọi người ngồi xuống. Dương Phàm lúc này mới cười hỏi Trương Khải Đức:

- Sao lại xuống đây chơi thế?

Trương Khải Đức cười hắc hắc nói:

- Anh năm nay đã bốn mươi, coi như đã tháo được cái quân hàm đang đeo xuống.

Vừa nghe thấy thế, Dương Phàm liền cười cười, chắp tay nói:

- Thật đáng mừng, cả đời này anh coi như cơm áo không lo.

Trương Khải Đức thở dài một tiếng:

- Lần này thực ra cũng là do may mắn. Một lão già trong quân khu về hưu nên để trống chỗ. Lúc này lão nhân gia mới nói: "Con cũng đã bốn mươi, tăng một chút cũng không quá đáng" Cứ như vậy anh mày coi như đã xuất đầu. Quân đội khác các ngành, rất chú ý kinh nghiệm. Hơn nữa khống chế danh ngạch quan chức rất chặt, bao nhiêu người đều chỉ có được hai gạch, bốn sao.

Dương Phàm cười nói:

- Mới nhận chức sẽ có rất nhiều ánh mắt săm soi, sao anh lại đi ra ***

Trương Khải Đức cười mắng:

- Cái gì mà gọi là đi ra ***. Tháng trước diễn tập suốt, anh bận cả tháng trời. Lúc này mới nhàn nhã chút nên xuống tụ tập với các anh em.

Dương Phàm nhìn lướt qua xe Jeep ngoài cửa, thấy trên xe còn có người ngồi. Quân lệnh như sơn, chắc là Trương Khải Đức không cho người ta xuống.

- Em nói anh đó, quá nghiêm khắc. Sao lại để các anh em ngồi trên xe?

Dương Phàm cười hỏi. Trương Khải Đức cười hắc hắc nói:

- Anh quản binh cũng được, không có việc gì sẽ cho bọn họ đi đi lại lại.

Dương Phàm nhìn Tề Quốc Viễn nói:

- Tối có bố trí gì không? Có mấy người trên xe? Có cần bố trí không?

Trương Khải Đức không đợi Tề Quốc Viễn nói, nói thay:

- Bố trí cái rắm, tìm chỗ nào đó, cho chúng ít rượu, thuốc là xong.

Tề Quốc Viễn nhíu mày:

- Lão Trương, đừng nói tôi không nói anh, anh quản lính như vậy đúng là quá đáng. Người ta khó khăn lắm mới được đi ra, anh lại làm cho người ta tiếp tục bế quan sao? Anh cũng không biết xấu hổ à.

Trương Khải Đức nghe xong cười ha hả. Dương Phàm ở bên cạnh nói:

- Việc này để em bố trí, gọi điện bảo Lưu Thiết đến đón người. Hắn có biện pháp giúp mấy người này chơi thoải mái vài ngày.

Đều một cách nói, Tề Quốc Viễn nói không có tác dụng như Dương Phàm. Qua đó mọi người có thể thấy thân, sơ như thế nào. Trương Khải Đức không khách khí, cười nói:

- Vậy chú an bài đi. Anh nhắc nhở chú, đừng tìm mấy em trẻ tuổi đó. Mấy thằng này sinh khí quá vượng, tìm em có kinh nghiệm ấy.

Tề Quốc Viễn thấy được tâm tư của Trương Khải Đức, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đúng là có chút ám ảnh. Nhưng rất nhanh hắn lấy lại sự tự nhiên, thầm nói Trương Khải Đức đến Uyển Lăng có thể tìm mình trước, cũng là coi trọng mình rồi.

Dương Phàm gọi điện, Lưu Thiết lập tức vội vàng chạy đến, nói mấy câu rồi hai chiếc xe jeep lập tức rời đi.

Xử lý tốt đám lính, Trương Khải Đức lúc này mới cười hỏi:

- Tối như thế nào đây?

Tề Quốc Viễn cười nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương quyết định đi, anh là địa chủ mà.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đồ ăn Nhật Bản của anh khó ăn chết được. Tôi thấy ra ngoài ăn, tối để Trương ca về chỗ anh ở là được. Tôi tìm chỗ khác ở.

Trương Khải Đức cười nói:

- Ăn cơm trước, sau đó tìm một chỗ nào đó ngồi tụ tập, mọi người cùng nhau uống mấy cốc bia, tâm sự chút.

Dương Phàm suy nghĩ một chút:

- Ăn cơm thì dễ tìm, nơi uống rượu nói chuyện thì vào quán, có cần ăn cơm xong rồi tiếp tục tính không?

Trương Khải Đức cười hắc hắc nói:

- Hay là đến quán đi, không biết chừng có thể gặp một em hồi xuân, chờ anh đi an ủi. Ha ha….

Vừa nói hắn còn cười đắc ý. Dương Phàm và Tề Quốc Viễn cũng cười nhưng đầy bất đắc dĩ. Tề Quốc Viễn còn đỡ, nhưng Dương Phàm lại không thích mấy quán rượu.

Nhưng đây là ý của Trương Khải Đức nên Dương Phàm cũng khó từ chối, gật đầu đồng ý. Xuống Uyển Lăng, tự nhiên phải ăn đồ đặc sản ở địa phương. Nếu nói đến món ăn đặc sản, tự nhiên chính là khách sạn Thủy Dương Giang. Dương Phàm vội vàng gọi điện đặt bàn, rất may là còn phòng lạnh. Ba người đến địa điểm, gọi vài món ăn, bắt đầu ăn.

Trong bữa ăn, Trương Khải Đức nói đến cuộc diễn tập quân sự. Dương Phàm lúc này mới hiểu diễn tập quân sự chỉ là hù dọa đối phương. Trương Khải Đức biểu hiện trong cuộc diễn tập rất tốt, lúc này mới được ông lão cho phép, có thể tháo hai sao một gạch xuống.

- Nhắc lại cảm thấy buồn, đeo cái quân hàm đó cũng đã được chục năm rồi.

Dương Phàm không khỏi than thở nói. Dương Phàm khinh bỉ nói:

- Anh còn không biết đủ sao. Bao nhiêu người đeo quân hàm đó đến cuối đời đấy.

Trương Khải Đức cười khổ nói:

- Đúng là như vậy. Chú nhìn xem trong quân khu xem, tiện tay là đạt được quân hàm đó. Nhưng bọn họ đến đó là hết, không thể thăng chức.

Ăn cơm xong, Tề Quốc Viễn đưa mọi người đến một quán rượu, tìm một vị trí, gọi mấy chai bia, tiếp tục uống rượu nói chuyện. Ba người đang nói chuyện thì có một người phụ nữ ưỡn ẽo đi tới, nhìn Dương Phàm, giơ cốc bia trong tay lên:

- Này, anh chàng đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau.

Dương Phàm vừa nhìn thì thấy là Hà Tiểu Mai, không khỏi lại cảm thấy phiền phức. Người phụ nữ này có phải đầu óc có vấn đề không, người ta coi cô là thần cũng vì ông già của cô mà thôi. Cô thực sự coi mình là ***? Dương Phàm tối nay uống không ít rượu, hơi men bốc lên, nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Mai:

- Cô là ai? Đi đi, không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?

Lúc này trong quán còn chưa quá đông người, cũng không quá ồn ào. Dương Phàm nói lại khá to, mọi người trong quán đều nghe thấy. Có một thằng đeo kính ở một bàn cách đó không xa đi đến bên cạnh Hà Tiểu Mai, cười nịnh nọt:

- Hà tổng, có chuyện gì vậy?

Hà Tiểu Mai bị Dương Phàm nói như vậy, không khỏi xấu hổ. Tên này lại hỏi như thế, Hà Tiểu Mai càng thêm xấu hổ. Tức giận mắng thằng này:

- Ai cần mày quản? Về chỗ ngay.

Thằng này xám xịt đi về. Hà Tiểu Mai nhận ra Tề Quốc Viễn, không khỏi cười cười:

- Tôi tưởng ai cho anh chàng đẹp trai này làm chỗ dựa, thì ra là Tề tổng.

Tề Quốc Viễn đang cười hì hì uống bia, Dương Phàm không nể mặt Hà Tiểu Mai, Tề Quốc Viễn đương nhiên là muốn thấy. Bây giờ thấy Hà Tiểu Mai nói như vậy, Tề Quốc Viễn chút nữa thì sặc, không khỏi ho khan vài tiếng. Trương Khải Đức trông khá thành thật, nhưng trong lòng đang cố nhịn cười. Trên mặt lại không có chút biểu hiện gì, ra vẻ ta là cấp dưới. Trương Khải Đức vỗ lưng Tề Quốc Viễn:

- Tề tổng, cẩn thận chút.

Tề Quốc Viễn nhìn vẻ mặt của Trương Khải Đức, thầm nói Trương Khải Đức bề ngoài thì trông khá chân thật nhưng trong lòng lại là kẻ âm hiểm gian trá. Dương Phàm trợn mắt há mồm một chút, sau đó rất phối hợp, cười nói với Tề Quốc Viễn:

- Tề tổng, anh không sao chứ?

Tề Quốc Viễn nhìn vẻ mặt của hai đồng chí này, thầm nói đám đáng hận, mình đã gặp kẻ lừa dối, nhưng không thấy ai như vậy. Tề Quốc Viễn rất tức, hừ lạnh một tiếng nói:

- Gần đây thời tiết hay thay đổi, nên không thoải mái.

Tề Quốc Viễn đang ám chỉ hai người này thấy thời tiết không tốt sẽ có sét. Kẻ lừa người sẽ bị sét đánh.

Hà Tiểu Mai không rõ quan hệ giữa ba người nên không hiểu được ý này. Còn tưởng mình dọa được Dương Phàm, thầm nói anh chàng đẹp trai này, có lẽ tối mình kéo được lên giường.

- Tề tổng, tất cả mọi người đều trong một vòng tròn, anh không mời tôi ngồi xuống được sao? Giới thiệu tôi làm quen với anh đẹp trai này chứ?

Hà Tiểu Mai vô cùng đắc ý nói. Trong lòng đã cảm thấy Tề Quốc Viễn chắc là sẽ không ý kiến gì với mình về việc này. Cho nên Hà Tiểu Mai không chờ người khác nói đã cười cười ngồi xuống, ngồi cạnh Dương Phàm.

Nhưng có ai ngờ được ngay lúc này Trương Khải Đức là trông rất thành thật lại đột nhiên quay đầu lại, mắng:

- TMD, ai cho cô ngồi? Người anh em của tôi vừa bảo cô đi, cô không nghe thấy sao?

Dương Phàm vừa nãy còn ra vẻ cấp dưới của Tề Quốc Viễn, lúc này cũng quay đầu lại nhìn Hà Tiểu Mai:

- Cút.

Hà Tiểu Mai lập tức không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Tề Quốc Viễn, cười lạnh nói:

- Họ Tề kia, anh dạy cấp dưới như vậy sao? Dám nói với tôi như vậy?

Không đợi Tề Quốc Viễn nói, Dương Phàm đã lạnh lùng nói tiếp:

- Bảo cô cút đã là khách khí với cô rồi, có cần nhổ nước bọt đuổi đi không? Tôi có thể nhìn được cô? Đi tìm con chó đực nào đó mà ngủ đi.

Dương Phàm uống hơi nhiều rượu, hơn nữa Hà Tiểu Mai lúc trước đã bắt chẹt Du Nhã Ny, sau đó lại tìm tới khi dễ Tề Quốc Viễn. Mấy lần gặp mặt cứ bám lấy hắn. Vì thế Dương Phàm đã rất bất mãn, lần này nói ra những lời dễ nghe mới là chuyện lạ.

- Mày TMD là cái gì? Dám nói với Tề tỷ như vậy sao.

Giọng Dương Phàm rất lớn. Lúc này ở một bàn cách đó không xa có người không kiên nhẫn chạy tới chỉ vào mặt Dương Phàm mà chửi. Người này chính là một thằng mặt trắng, tay còn cầm một chai bia. Vừa xông đến đã không nói tiếng nào, vung chai đập vào đầu Dương Phàm.

Dương Phàm uống khá nhiều rượu nhưng phản ứng vẫn rất nhanh. Cốc bia trong tay bay tới, dùng sức một tay chống ghế hắt bia vào mặt hắn. Thằng mặt trắng bị trúng bia vào mặt, đưa tay lên lau. Mà lúc này Dương Phàm đã cầm một chai bia lên, "bịch" một tiếng chai bia đã đánh tới. Thằng mặt trắng lập tức ngất đi, giãy dụa hai cái, một vệt máu chảy ra, lảo đảo ngã xuống.

Dương Phàm vỗ tay nói:

- Tất cả mọi người đều thấy đó. Là nó ra tay trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng.

Trương Khải Đức cười mắng:

- Chú giải thích làm cái mẹ gì, đám này thích đánh là đánh.

Hai người kẻ tung người hứng, rất kiêu ngạo. Tất cả mọi người trong quán đều ngẩn ra.

Hà Tiểu Mai lúc này đã không thể ngồi được nữa, đứng lên nhìn thằng mặt trắng bị đánh ngất, sau đó tức giận nhìn Dương Phàm, cuối cùng nhìn Tề Quốc Viễn, trầm giọng nói:

- Họ Tề, chuyện hôm nay anh nói như thế nào?

Tề Quốc Viễn lúc này đã không có đường lui. Hơn nữa có Dương Phàm và Trương Khải Đức ở đây, có gì phải sợ? Cho nên Tề Quốc Viễn mở hay tay ra, nói:

- Nói như thế nào là sao? Tôi sao biết được, từ đầu đến cuối đều là các người tự làm mà.

Hà Tiểu Mai thật không ngờ Tề Quốc Viễn lại dám nói với mình như vậy ở cái tỉnh Giang Nam này. Hà Tiểu Mai vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:

- Tức là anh không chịu nhận trách nhiệm.

Lúc này Trương Khải Đức đã tức giận, đứng bật dậy, chỉ vào mũi Hà Tiểu Mai:

- Con đàn bà thối tha này còn không biết điều sao? Biết điều cút mau. Anh bình thường không đánh đàn bà, nhưng nếu cô còn lắm mồm, tao không ngại thay người nhà dạy bảo một phen.

Hà Tiểu Mai muốn điên lên, trừng mắt nhìn Trương Khải Đức"

- Anh thử dạy tôi một lần xem nào?

"
Bốp" vừa dứt câu, Trương Khải Đức đã tát cho một cái. Cái tát này rất mạnh, Hà Tiểu Mai quay một vòng, lảo đảo một lát mới đứng im được.

Lúc này hai hai thằng ngồi cùng bàn Hà Tiểu Mai lập tức đứng lên định xông tới. Nhưng lập tức bị ba bốn bảo vệ quán giữa lại. Một tên trên cánh tay có hình xăm cười hì hì nói với hai người vừa đứng lên:

- Ngồi xuống, ngồi xuống, đừng gây chuyện.

Thằng vừa nãy chạy đến nói Dương Phàm rất tức, nhìn đám người ngăn mình lại nói:

- Các người có muốn mở quán nữa hay không? Thằng ngu đều biết đám bảo vệ quán nhất định biết đám Dương Phàm, nếu không sẽ không làm như vậy.

Tên bảo vệ không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn một cái, quay đầu lại, không thèm nhìn bọn chúng.

Lúc này Hà Tiểu Mai mới lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt mình đang nóng lên, lạnh lùng nhìn Trương Khải Đức:

- Mày dám đánh bà? Có giỏi mày đứng đó, bà cũng không thèm báo cảnh sát, tự mình giải quyết.

Trương Khải Đức nghe xong cười hắc hắc nói:

- Muốn gọi hả? Gọi đi. Tao nếu rời khỏi quán này nửa bước trước khi mày đến, vậy mày đi đến đâu, tao bò đến đó.

Hà Tiểu Mai cười lạnh một tiếng, về vị trí. Tên vừa nãy tức giận nói:

- Hà tổng, báo cảnh sát chứ.

Hà Tiểu Mai cười lạnh nói:

- Thư ký Tôn, chuyện này không làm phiền anh.

Vừa nói Hà Tiểu Mai liền rút điện thoại di động ra, hét lớn:

- Vương Tam, mang người của mày, đến quán bar Dạ Bất Miên.

Hà Tiểu Mai gần như là rống lên. Trương Khải Đức phía đối diện nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng, rút điện thoại di động ra.

- Địa điểm quán bar Dạ Bất Miên, trong vòng năm phút phải tới nơi.

Nói xong, Trương Khải Đức nhét điện thoại di động vào túi, giơ cốc lên cười nói với hai người Dương Phàm:

- mọi người tiếp tục.

Tề Quốc Viễn lúc này không có gì phải lo lắng. Hà Tiểu Mai nhiều lần đến cửa, hắn vẫn phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ. Hôm nay coi như được dịp phát tiết. Dù sao người ra tay không phải là mình. Dương Phàm cũng không việc gì phải lo lắng về chuyện này.

Ba người lại vừa cười vừa nói, vừa cười vừa uống rượu, sau lại cười rộ lên. Chưa đầy năm phút sau, sáu tên cao to mặc thường phục đi vào, không nói một lời đứng sau ba người. Đám người này đứng im như một cây cổ thụ, dưới chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà vậy.

Trương Khải Đức lúc này vẫn không muốn buông tha cho người, cười nói với Hà Tiểu Mai:

- Hà tổng, người của mày đâu? Nhớ gọi người nhiều chút, ít chơi sẽ không vui.

Hỏa Thần môn lúc này đã thấy có điểm không đúng. Mặc dù sáu tên này trông rất bình thường, nhưng trông rắn chắc, cử chỉ quy củ, giống như người trong quân đội. Chẳng qua Hà Tiểu Mai lúc này đã không có đường lui.

Cải tạo cựu thành, vấn đề phiền phức nhất làm Hà Tiểu Mai đau đầu là vận chuyển. Hà Tiểu Mai đã tìm mấy tên lưu manh ở Uyển Lăng chuyên làm chuyện này. Thằng Vương Tam mà Hà Tiểu Mai gọi lúc nãy chính là kẻ cầm đầu đám người đó. Có ba mươi mấy người.

Lại đợi một lát, ngoài cửa có một thằng với ánh mắt tàn nhẫn đi vào:

- Hà tổng, có tình huống gì vậy?

Lúc này người bảo vệ đi tới, cười lạnh nói với Vương Tam:

- Vương Tam, đừng nói tao không nhắc nhở mày, người đối diện là anh em của Thiết ca.

Thiết ca ở đây chính là Lưu Thiết.

Vương Tam sửng sốt một chút, nói với Hà Tiểu Mai:

- Hà tổng, nếu có thể hòa giải thì bỏ qua đi.

Hà Tiểu Mai tức giận, lớn tiếng nói:

- Sao? Mày sợ à?

Vương Tam cười khổ nói:

- Không phải sợ, chẳng qua đối diện có anh em của Lưu Thiết, trước đây cùng nhau lăn lộn, phải nể mặt.

Tai Trương Khải Đức rất thính, nghe thấy phía đối diện nói thế, hắn cười lớn:

- Đừng hòa giải, cứ dùng nắm đấm giải quyết. Thua nhận lỗi là được, sau này không đừng có mà gây chuyện.

Vương Tam dẫn theo ba mấy người đến, còn cầm theo hàng là những cây gậy sắt. Nghe thấy Trương Khải Đức nói, Hà Tiểu Mai lớn tiếng quát:

- Đánh, đánh thắng tao cho một triệu.

Vương Tam nghe thấy một triệu. Hà Tiểu Mai nói rất có chữ tín, một triệu đó, mà đối diện chỉ có mấy người.

Lúc này tên bảo vệ đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Dương ca, muốn tôi gọi anh em không? Nơi này là do Thiết ca để tôi làm, tôi không thể thấy anh xảy ra chuyện ở đây.

Trương Khải Đức cười hắc hắc nói:

- Không ngờ đó, lăn lộn cũng được.

Dương Phàm khoát tay nói:

- Anh đừng dây vào, đám người kia cũng không tốt đẹp gì, đừng có dính vào hại thân. Ý tốt của anh tôi xin nhận, mang đàn em đứng sang bên đi.

Dương Phàm vừa nói như vậy, tên này lập tức hiểu rõ. Nếu mà cuốn vào trong, nhất định là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Hắn vội vàng chạy đi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Trương Khải Đức nói với mấy binh lính phía sau:

- Đi lên, hỏi bọn chúng muốn đánh như thế nào. Đánh thắng, trong vòng một tháng sẽ được thêm 1500 tệ tiền ăn. Đánh thua, mỗi ngày giảm năm mươi tệ.

Một tên binh sĩ coi như cầm đầu không thèm để ý cười cười, đi tới trước mặt Vương Tam:

- Ra ngoài đánh nhau, đừng ở đây ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta.

Hà Tiểu Mai vỗ tay đứng lên, nhìn thằng mặt trắng vẫn nằm trên ghế, nghĩ tối nay không có ai *** mình, tức giận nói:

- Vương Tam, chơi bọn chúng đã vào.

Mọi người hai bên ra ngoài quán rượu, đứng ở mảnh đất trống bên ngoài. Sáu binh sĩ đối diện với hơn ba mươi tên côn đồ. Từ bề ngoài thì thấy đây là một trận đánh đã có kết quả từ trước. Nhưng khi bắt đầu đánh, mọi người đều trợn mắt há mồm/

Sáu binh sĩ này quá mạnh. Hai tay gần như không phải là da thịt, gậy sắt đập vào đều đưa tay lên đỡ, đánh ngã mấy thằng phía trước, đoạt lấy mấy cây gậy sắt. Hiện trường liền biến thành sói và dê.

Sáu người đánh mấy chục tên côn đồ, đánh cho chúng chạy. Trên mặt đất còn có hơn chục thằng nằm kêu cha gọi mẹ. Sáu binh sĩ ra tay đều rất chuẩn xác, không có một tên nào may mắn trốn thoát.

Động tĩnh lớn như vậy, thư ký Tôn không còn kiên nhẫn được nữa, lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát. Cuộc chiến vừa kết thúc, xe cảnh sát đã tới. Phó phân cục trưởng Thành Nam – Liễu Chánh Khôn tự mình dẫn đội, xuống xe liền nói với thư ký Tôn:

- Có chuyện gì vậy thư ký Tôn?

Thư ký Tôn dẫn Liễu Chánh Khôn đến trước mặt đám Trương Khải Đức và Dương Phàm:

- Hai thằng này đánh người, người này còn đánh Hà tổng.

Liễu Chánh Khôn vừa thấy Dương Phàm, mặt liền thay đổi. Liễu Chánh Khôn quay đầu lại nhìn thư ký Tôn, nháy mắt ra hiệu. Ai ngờ thằng này vẫn còn không ngừng nói nhảm:

- Phó cục Liễu, đám bại hoại ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự xã hội, nhất định phải trừng trị nghiêm minh, bảo vệ hoàn cảnh đầu tư ở Uyển Lăng chúng ta.

Hà Tiểu Mai lúc này lại không nói một câu. Cô ta đang choáng váng. Mấy binh sĩ đánh quá giỏi. Hơn nữa cô ta không nói gì để chờ thư ký Tôn dò xét ba người đối diện.

Trương Khải Đức nghe thư ký Tôn nói năng bố láo, cười hì hì hỏi:

- Mày nói ai là bại hoại của xã hội?

Thư ký Tôn là thư ký của Triệu Đức Minh, bình thường có thói quen dọa nạt kẻ khác. Thấy cảnh sát tới, lá gan liền phình to, nhìn Trương Khải Đức nói:

- Tao nói chính là bọn mày. Sao chứ? Bại hoại, cặn bã.

"Bốp" một cái tát vang lên. Lúc này đám binh sĩ đã đánh xong về đứng sau lưng Trương Khải Đức, nghe thấy thế, một binh sĩ liền ra tay. Cái tát này rất mạnh, làm thư ký Tôn trào máu miệng, răng mất một cái. Hắn ôm miệng chỉ vào tên binh sĩ vừa tát mình, nói cái gì đó mà không ai hiểu.

Liễu Chánh Khôn biến sắc, nhìn Dương Phàm với ánh mắt nhờ vả, nhỏ giọng nói:

- Phó bí thư Dương, chuyện này làm như thế nào? Thư ký Tôn là người của phó chủ tịch Triệu.

Dương Phàm cười lạnh nói:

- Người này, dù là phó chủ tịch Triệu của các người tới cũng không dám nói một chữ không. Chứ đừng nói một tên thư ký quèn, đúng là đám không có việc gì tự chuốc vạ vào thân.

Liễu Chánh Khôn không biết nên làm như thế nào. Một bên là phó chủ tịch thường trực Uyển Lăng, một bên là Dương Phàm có bối cảnh rất sâu, còn một nhân vật lớn không rõ lai lịch. Liễu Chánh Khôn đang rất lo lắng, nhìn thư ký Tôn, Liễu Chánh Khôn thầm nói phải tát cho nó gẫy hết răng, không có việc gì gọi mình đến làm mẹ gì.

Dù như thế nào, Liễu Chánh Khôn cũng không thể coi như không thấy, dưới đất còn đầy người bị đánh.

- Chào anh, mời anh đưa ra chứng minh thư.

Liễu Chánh Khôn vẻ mặt nhăn nhó chào Trương Khải Đức, đưa tay muốn chứng minh thư.

Trương Khải Đức cười cười, lấy ra một chiếc thẻ, nhét vào tay Liễu Chánh Khôn:

- Đám lưu manh gây chuyện, tôi vừa lúc gặp phải nên ra tay quản một chút.

Liễu Chánh Khôn cầm lấy thẻ, đưa ra chỗ sáng nhìn, lập tức giật mình. Liễu Chánh Khôn đứng thẳng trước mặt Trương Khải Đức, lớn tiếng nói:

- Chào ngài, đồng chí tướng quân.

Liễu Chánh Khôn gọi như vậy chính là để cho người khác nhìn. Ý của hắn rất rõ ràng, tất cả mọi người đều thấy, không phải tao không quản, mà không thể quản. Người của quân đội, đến lúc về coi như hết quyền lợi. Nhưng nếu là tướng quân, như vậy quốc gia sẽ nuôi cả đời, không bao giờ có chuyện chuyển ngành. Một tướng quân ngưu như thế nào, Liễu Chánh Khôn hiểu rất rõ. Một đội quân đóng ở gần đây, một sĩ quan chính ủy đều dám không nể mặt chủ tịch thị. Vì sao? Tao không thuộc quản lý của mày. Chứ đừng nói một tướng quân. Làm cho người ta ra tay dạy mấy thằng lưu manh, mày một người ở phân cục, còn dám nói gì? Có tin người ta mang một đống thủ hạ đến thịt mày. Hà Tiểu Mai nghe thấy hai chữ tướng quân, không khỏi biến sắc. Vội vàng vẫy vẫy Liễu Chánh Khôn. Liễu Chánh Khôn đi tới, Hà Tiểu Mai nhỏ giọng nói:

- Người đối diện có lai lịch gì?

Liễu Chánh Khôn quay đầu lại nhìn một chút nói:

- Một tướng quân, cán bộ cấp phó khu.

Liễu Chánh Khôn nói không rõ, thầm nói tao có ngu đâu mà nói rõ.

Liễu Chánh Khôn lại biến sắc, lúc này một thằng ranh tóc đỏ dẫn theo mấy người vọt tới. Đám lưu manh này còn không thèm coi cảnh sát vào đâu.

Thằng này từ trên xe nhảy xuống, đi đến trước mặt Hà Tiểu Mai:

- Chị, nghe nói có người đánh chị? Thằng nào dám an gan báo? Em chặt tay nó.

Không đợi Hà Tiểu Mai nói, thằng này thấy Dương Phàm đứng ở đối diện cười cười rất vui vẻ, không khỏi tức giận. Bước tới, trong miệng hét:

- Thằng chó, tao thấy mày rồi.

Thằng này vừa đi đến trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm liền nhận ra nó chính là kẻ đã ngăn Tần Hinh ở Vĩ Huyền. Hôm nay phải cho nó một trận. Có Trương Khải Đức đứng ra gánh vác, Dương Phàm không ngại cuốn vào xem náo nhiệt.

Thằng này rất đắc ý đứng đối diện Dương Phàm, quay đầu lại nói với Hà Tiểu Mai:

- Chị, thằng này lần trước...

Chưa hết câu, đã "bốp" một tiếng, hắn đã trúng một cái tát. Người ra tay lúc này chính là Dương Phàm.

- Mày đánh tao?

Thằng này ngẩn ra, hắn thật sự không nghĩ đến Dương Phàm dám ra tay trước mặt cảnh sát.

- Chị, bảo cảnh sát bắt nó.

Thằng này vội vàng chạy đến trước mặt Hà Tiểu Mai, kể khổ. Kết quả Hà Tiểu Mai lại tát cho nó một cái:

- Cút ngày, đừng ở đây làm mất mặt tao.

Quan trường mặc dù nói mặt mũi quan trọng. Nhưng trong lòng Hà Tiểu Mai hiểu rất rõ trên thế giới này có những người mà mình không thể trêu chọc. Ví dụ tướng quân trước mặt. Dù là ông già của cô ta thấy người đó cũng phải khách khí.

Vụ việc sau một lúc hỗn loạn, cảnh sát đến hiện trường giải quyết, kết luận đây là lưu manh gây chuyện, quân đội can thiệp. Hai bên cũng không có ý làm lớn chuyện, cứ như vậy là giải quyết xong. Phía Hà Tiểu Mai có bốn người, một thằng bị đánh ngất, ba người bị tát, nhưng vẫn chỉ có thể nhịn.

Ba người Dương Phàm về đến biệt thự Tề Quốc Viễn. Trương Khải Đức cười ha hả hỏi Tề Quốc Viễn:

- Con đàn bà kia rất đẹp mà, sao các người lại đối với cô ta như vậy?

Tề Quốc Viễn bĩu môi nói:

- Con gái Hà Thiếu Hoa, một con dâm phụ. Trời mới biết cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông. Không ngờ muốn *** Dương Phàm, đúng là tự chuốc vạ vào thân.

Trương Khải Đức vừa nghe thấy thế, lập tức lộ ra vẻ hối hận:

- Sao lão không nói sớm? Dám dụ dỗ em rể tôi, tôi mà biết sẽ tát cô ả thêm mấy cái.

Dương Phàm nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Anh làm thế còn chưa đủ náo nhiệt sao? Lão Tề lần này coi như đã đắc tội với cô ta rồi.

Trương Khải Đức nghe thấy thế, trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Có ý gì? Nghĩ anh mày là kẻ biết ỉa mà không biết chùi đít sao? Chuyện này chú đừng quan tâm, cứ để hết cho anh. Anh cũng không tin....

Dương Phàm khích tướng thành công, đắc ý nhìn Tề Quốc Viễn một cái. Hai người mỉm cười. Thực ra Dương Phàm và Tề Quốc Viễn đều hiểu rõ Trương Khải Đức chỉ ra vẻ như vậy. Trên thực tế Trương Khải Đức đã ra tay, như vậy hắn đã quyết định quản chuyện này.

Vào biệt thự, hai cô gái Nhật Bản quỳ gối trước cửa nghênh đón. Trương Khải Đức lại lộ ra nụ cười thân thiện:

- Hắc hắc, đàn bà Nhật Bản à. Lão Tề đúng là có đường đấy, tối bố trí hai cô cho tôi.

Dương Phàm không đi vào, đứng ở cửa cười mắng:

- Đúng, anh coi như là anh hùng kháng Nhật, cố gắng đó. Em không tiếp anh được. Em phải về nghỉ, mai còn phải dậy sớm về Vĩ Huyền.

Tề Quốc Viễn cười ha hả nói:

- Yên tâm, bên này giao cho tôi.

Dương Phàm chào từ biệt, về tiểu khu nhà mình. Lúc này đã đến đêm.

Vừa mở cửa đi vào, Dương Phàm bật đèn thì thấy một cô bé đang cuộn tròn trên ghế, càng thêm hoảng sợ. Nhìn thì thấy là Hiểu Nguyệt. Ánh đèn làm Hiểu Nguyệt bừng tỉnh. Thấy Dương Phàm, cô bé mệt mỏi cười nói:

- Anh, anh đã về, em hơi mệt nên nằm chút. Mấy giờ rồi ạ?

Dương Phàm thấy mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt hơi dại đi, không khỏi hoảng hốt. Vội vàng đi đến đặt tay lên trán Hiểu Nguyệt, vừa sờ đã thấy rất nóng. Hắn lập tức bỏ túi máy tính xách tay xuống, chạy vào phòng, lấy một chiếc áo khoác trùm lên người cô bé:

- Đi, anh đưa em đến bệnh viện.

Hiểu Nguyệt từ chối:

- Không sao đâu, em chỉ hơi đau đầu thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status