Sỹ đồ phong lưu

Chương 213: Điểu chỉnh



Văn phòng thay đổi, thư ký không đổi, xe thay đổi, lái xe không đổi. Dương Phàm vẫn là Dương Phàm, nụ cười trên mặt vẫn duy trì từ đầu đến cuối, tâm tính cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Trên đường lên lầu, dọc đường liên tục toàn thấy những khuôn mặt tươi cười lấy lòng, rồi thì rặt mấy câu thăm hỏi ân cần:

- Chào buổi sáng, chúc phó bí thư Dương một ngày tốt lành.

Dương Phàm vẫn duy trì nụ cười một cách dè dặt, liên tục gật đầu tỏ vẻ mình nghe thấy.

Việc bàn giao với Hồng Thành Cương rất đơn giản, chưa đến một tiếng đã hoàn thành. Hồng Thành Cương đem hết các thứ định mang đi đặt vào thùng giấy, để thư ký mang ra ngoài trước.

- Phó bí thư Dương, trước khi đi có chuyện này hi vọng cậu giúp đỡ.

Hồng Thành Cương cười nói, Dương Phàm mỉm cười đáp lễ nói:

- Mời nói.

- Chánh văn phòng Giang làm việc với tôi rất hòa hợp, tôi muốn đưa cô ấy cùng về Sơn Thành. Phó bí thư Dương, việc này không phải là tôi muốn khoét góc tường đâu.

Trong lòng Hồng Thành Cương rất rõ ràng, Dương Phàm nếu thật sự muốn bắt chẹt mình thì sống chết cũng không chịu nhả người, dường như có thể làm cho mình và Giang Tâm Hà khó chịu một trận.

Dương Phàm đột nhiên phát hiện, bởi vì địa vị thay đổi, cái bầu không khí khẩn trương giữa hai người đã không còn sót lại chút gì cả.

- Việc này không thành vấn đề.

Dương Phàm không do dự chút nào, trong chuyện này ít nhiều cũng nhún một chút, giữ giao hảo nếu sau này gặp lại. Hồng Thành Cương có chút cảm khái, cuối cùng nhìn thoáng qua Dương Phàm trịnh trọng nói:

- Cảm ơn.

Dương Phàm cười nói:

- Đừng khách khí, để tôi tiễn.

Lúc Lâm Đốn bước vào, trên mặt mang theo sự chờ mong. Dương Phàm lên vị, tự nhiên là "nước lên thì thuyền phải lên".

- Phó bí thư Dương, có một chuyện phải báo cáo một chút.

Trong nụ cười của Lâm Đốn còn có chút kính sợ, lúc đứng nói chuyện, lưng hơi khom xuống so với trước đây.

- Ừ, anh nói đi.

- Đó là đội lái xe giàu kinh nghiệm có lẽ muốn được điều theo bí thư Hồng. Chánh văn phòng Giang hỏi có để Tiểu Vương lên làm tổ trưởng. Tôi nói chuyện này phải xin chỉ thị của anh.

Dương Phàm nghe ra mùi vị trong chuyện này. Cười cười đầy thâm ý với Lâm Đốn:

- Sao anh cũng học cái kiểu thế hả? Chuyện to nhỏ gì cũng xin chỉ thị. Không thấy mệt hay sao hả? Ha ha. Anh đi xử lý đi. Đúng rồi, chánh văn phòng Giang cũng sẽ điều đi.

Dương Phàm nói như vậy hai mắt Lâm Đốn lập tức sáng bừng. Nhiều năm làm phó trưởng phòng, xem ra muốn chuyển chính thức đây. Thấy sự kích động trong ánh mắt Lâm Đốn, Dương Phàm cười cười nói:

- Đi thu xếp một chút đi. Chiều nay còn phải lên báo cáo với bí thư Lý đó. Ngoài ra mời phó phó bí thư Tô đến đây.

Dương Phàm miệt mài chuẩn bị tài liệu. Lâm Đốn cười bước ra ngoài.

Không lâu sau Tô Diệu Nga tiến vào. Nhẹ nhàng gõ gõ cửa rồi cười cười với Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng đứng lên. Thấy Lâm Đốn không ở đây liền kêu Tô Diệu Nga ngồi xuống rồi tự rót trà.

- Phó bí thư Tô. Có hai việc muốn trưng cầu ý kiến của đồng chí.

Dương Phàm nói đầy khách khí. Tô Diệu Nga cũng tỏ ra lễ độ cười cười nói:

- Phó bí thư Dương, anh có ý kiến gì cứ trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới là được.

- Vậy cũng không được, không được theo chủ nghĩa quan liêu, nhỡ độc đoán thì sao? Ý của tôi chính là, có chuyện gì thì mọi người cùng bàn bạc. Nhân trước khi tổ chức đại hội, công tác trong huyện tôi cần đồng chí dốc sức hỗ trợ.

Những lời này của Dương Phàm có ý ám chỉ rõ ràng bên trong. Tô Diệu Nga tất nhiên có thể nghe hiểu, liền mỉm cười.

- Nói thì nói như vậy. Theo nguyên tắc chế độ tập trung dân chủ chính là như thế. Ha hả, điều này cũng là truyền thống tốt đẹp của Đảng ta.

Tô Diệu Nga đáp một câu đầy hàm ý, lời này rất dễ nghe.

- Công việc lúc trước của tôi, đồng chí xem có ai thích hợp tiếp nhận hay không?

Dương Phàm cười hỏi, Tô Diệu Nga nghe xong mỉm cười nói:

- Điều này, chắc phó bí thư Dương đã chọn được người trong lòng rồi đúng không?

Dương Phàm hơi hơi trầm tư rồi nói:

- Xét theo năng lực mà nói, đồng chí Khổng Thắng Đông hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Tuy nhiên, tôi vẫn có phần băn khoăn vì đồng chí đó.

Nhắc tới Khổng Thắng Đông, Tô Diệu Nga hiểu được hàm ý của Dương Phàm, vị tân chủ tịch này là muốn cho tất cả mọi người thấy đồng thời tiện thể tóm luôn Khổng Thắng Đông. Vấn đề, có lẽ không chỉ có đơn giản như vậy, còn khả năng liên lụy cũng không nhất định thay đổi liên tiếp.

- Về mặt công việc thì điều chỉnh như vậy không có vấn đề gì, nhưng đồng chí Khổng Thắng Đông tạm thời không thích hợp vào thường ủy. Mặt khác, công tác tại thường ủy có cần điều chỉnh một chút hay không? Còn nữa, chọn người phó chủ tịch thường trực, anh đã chọn được người thích hợp hay chưa?

Tô Diệu Nga nhìn như nói bâng quơ, trên thực tế trong lòng có phần khẩn trương. Hết sức chú ý cách diễn tả của mình, tránh cho Dương Phàm hiểu sai ý rồi lại sinh lòng bất mãn.

- Vấn đề phó chủ tịch thường trực, đồng chí sang ban Tổ chức cán bộ trao đổi đi, có kết quả thì báo cáo lại. Bây giờ tôi có một ý, đồng chí Bảo Thành bí thư ban Pháp chế cần điều chuyển, tôi tính để đồng chí Trầm Ninh trưởng công an huyện tiếp nhận.

Dương Phàm cuối cùng cũng nói ra việc mình muốn nhất, Tô Diệu Nga đương nhiên rõ ràng mối quan hệ giữa hai người này, cười cười rất tự nhiên.

- Vị trí chủ tịch hội hiệp thương vẫn để trống, tôi thấy đồng chí Bảo Thành tuổi cũng cao, nếu sang bên hội hiệp thương có thể phát huy rất tốt. Đồng chí Diệp Minh Vũ bên ban Tổ chức cán bộ có cần đổi chỗ với đồng chí Lưu Nguyên hay không?

Chiêu này của Tô Diệu Nga quả thực hiểm. Hai tên trước đây không nghe lời cần phải giải quyết một lần. Quả thật muốn hoàn thành chuyện này thì cần phải báo cáo lên Lý Thụ Đường một chút. Cái này phải xem sự quyết đoán của Dương Phàm.

Dương Phàm suy nghĩ một lúc gật gật đầu nói:

- Đề nghị rất hay, mặt khác, vị trí trưởng phòng Tài chính thì tôi cảm thấy đồng chí Võ Cương đảm nhiệm rất thích hợp.

Cái này gọi là vua nào triều thần nấy, ai lên đài cũng phải dùng người của mình, Dương Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhất là một vị trí trọng yếu như phòng Tài chính, bắt buộc phải nắm chặt trong tay.

Sau một phen nói chuyện, Tô Diệu Nga đứng dậy cáo từ. Đạt được điều gì đó nên tâm tình Tô Diệu Nga khá tốt. Dương Phàm đã hiểu rất rõ ám chỉ, vị trí chủ tịch là giữ lại cho Tô Diệu Nga. Dương Phàm tất nhiên là không có khả năng "một chân đứng hai thuyền" lâu dài được, tất cả đều là quá độ tạm thời mà thôi.

Tiễn bước Tô Diệu Nga, Dương Phàm bảo Lâm Đốn mời Khổng Thắng Đông tới. Tuy mới chỉ qua một ngày, Khổng Thắng Đông trông có vẻ tiều tụy đi ba phần. Sự sợ hãi trong ánh mắt là điều ai cũng có thể nhận ra, sau khi ban Tổ chức cán bộ thị ủy công bố bổ nhiệm Dương Phàm. Khổng Thắng Đông luôn luôn có tâm trạng suy tính thiệt hơn.

- Phó chủ tịch Khổng, tôi là người nói chuyện không thích vòng vo, tôi định điều chỉnh công tác của đồng chí một chút.

Dương Phàm nói tới đây, mắt Khổng Thắng Đông co cụm lại, vẻ mặt như là cam chịu bất đắc dĩ. Dương Phàm chuyển giọng nói:

- Tôi định để cho đồng chí phụ trách công tác kinh tế, cân nhắc một vài nguyên nhân khác, việc vào thường ủy tạm thời không suy xét.

Khổng Thắng Đông giống như là đang ngồi trên một chuyến xe leo núi vậy. Đang từ trên đỉnh lao thẳng xuống dưới, rồi lại được kéo lên. Cái kiểu kích thích này khiến cho Khổng Thắng Đông trong chốc lát không kịp hồi phục tinh thần. Ý của Dương Phàm là gì? Thu nạp mình? Cố gắng làm tốt thì việc vào thường ủy là chuyện sớm muộn?

Khổng Thắng Đông phản ứng lại, lập tức đứng lên kích động nói:

- Phó bí thư Dương, xin tổ chức cứ yên tâm, tôi kiên quyết phục tùng sắp xếp của tổ chức.

Phản ứng này của Khổng Thắng Đông rất bình thường.. Mâu thuân vốn có giữa hắn và Dương Phàm không sâu, hoàn toàn là bởi vì bị Hồng Thành Cương làm hại. Bây giờ Hồng Thành Cương bị điều đi rồi. Trước khi đi chỉ muốn xin điều Giang Tâm Hà đi cùng, những người khác cũng không đả động đến. Dương Phàm chia cành ô liu, Khổng Thắng Đông tất nhiên là phải bắt lấy. Dương Phàm dùng Khổng Thắng Đông hoàn toàn là bởi vì năng lực rất tốt của người này. Đồng thời, lần trước sau khi đả kích Khổng Thắng Đông trên hội nghị, biểu hiện của Khổng Thắng Đông vẫn rất khiêm tốn. Dương Phàm cảm thấy đây là một người mà nếu dùng tốt thì sau sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Dương Phàm vẫn cười rụt rè như trước, nói:

- Chuyện này, chốc nữa họp thường ủy, tôi sẽ đề xuất…

Khổng Thắng Đông lúc đi ra có chút chênh vênh, lúc ra ngoài cửa thì nhìn thấy trưởng phòng Tài chính Vương Vĩ Tân có vẻ lo lắng đứng ngoài cửa. Vương Vĩ Tân này bề ngoài có vẻ trung tâm. Tuy nhiên Dương Phàm không định để hắn tiếp tục làm ở phòng Tài chính. Người này quá mê làm quan, Dương Phàm không thích hắn mấy. Thật ra lúc trước Vương Vĩ Tân có cơ hội theo sát Dương Phàm, nhưng mà hắn không biết nắm bắt, cuối cùng đảo hướng về phía Hồng Thành Cương.

Thấy Khổng Thắng Đông đi ra hơi lắc lư, trong lòng Vương Vĩ Tân cũng khẩn trương hơn. Lúc Khổng Thắng Đông bước ra giống như người say, ngay cả Vương Vĩ Tân cũng không thèm liếc mắt một cái. Tất nhiên cũng không phát hiện Vương Vĩ Tân đang cố gắng đánh mắt với mình.

Dương Phàm cho Vương Vĩ Tân vào, sau khi vào cửa, bộ dáng của Vương Vĩ Tân có vẻ rất cấp bách. Nói ra một câu sách vở:

- Phó bí thư Dương, gần đây có vài việc trọng đại. Tôi muốn báo cáo với anh một chút.

Dương Phàm gật gật đầu, ung dung kiên nhẫn nghe xong, sau đó thản nhiên nói:

- Tôi biết rồi, đồng chí về trước đi.

Dường như lệch ra ngoài ý của Vương Vĩ Tân, Dương Phàm chẳng mảy may nghe được gì, Vương Vĩ Tân đứng dậy có vẻ vô cùng mất mát, nặng nề bước ra ngoài, sáng nay nhìn Lâm Đốn phấn khích phi thường. Dương Phàm liên tục gặp người, quay đi quay lại cũng đều là những người có máu mặt ở huyện. Mỗi người đi ra đều có vẻ mặt khác nhau, vui sướng có, bàng hoàng có, lo được lo mất có.

Tưởng Tự Lệ bên phòng Giao thông là người cuối cùng đi vào phòng Dương Phàm, vừa trông thấy Dương Phàm, Tưởng Tự Lệ cười chân thành nói:

- Phó bí thư Dương, có việc muốn báo cáo với đồng chí đây.

Những lời này, cả buổi sáng lỗ tai của Dương Phàm nghe tới chai sần cả ra, giờ phút này cười gượng nói:

- Ngồi xuống rồi nói đi.

Sau đó Dương Phàm gọi Lâm Đốn:

- Sáng nay không tiếp khách nữa.

Tưởng Tự Lệ thật đúng là đến bàn công việc, sau khi ngồi xuống cười nói:

- Ngày hôm qua cục Giao thông Uyển Lăng vừa mới truyền đạt thông báo của sở Giao thông tỉnh, kế hoạch tu sửa đường ở Vĩ Huyền, sở Giao thông tỉnh đã thông qua. Sở Giao thông tỉnh đề nghị cục Giao thông Uyển Lăng thống nhất điều phối, phòng của chúng tôi thì không có chuyện gì, nhưng sẽ rất bận rộn.

Dương Phàm sửng sốt một chút nói:

- Sẽ sắp xếp như thế nào? Cái quyền sửa đường này, chúng ta phải tóm được, tôi không hy vọng sau này phải lo nghĩ về con đường này.

Tưởng Tự Lệ cười khổ nói:

- Tôi cũng muốn thế, nhưng ý cục Giao thông Uyển Lăng chính là như vậy. Tôi có dò hỏi một chút, hình như là do một cấp trên của phó cục trưởng đang làm trên sở. Chuyện này, vốn sở Giao thông tỉnh đã phê chuẩn kế hoạch của huyện, cái lão phó cục trưởng đó lại đề xuất với tỉnh, nói là phải tăng cường giám sát tài chính, nên để cho cục Giao thông Uyển Lăng thống nhất quy hoạch là tốt nhất.

Dương Phàm cười lạnh lùng, bình tĩnh hỏi:

- Kế hoạch tu sửa lần này có vốn dự tính là bao nhiêu?

Tưởng Tự Lệ lấy ra một cuốn sổ, nhìn thoáng qua nói:

- Theo báo cáo của cục, ít nhất cũng phải mười triệu mới có thể hoàn thiện được con đường, tỉnh lúc này cũng hào phóng, cấp cho hai mươi triệu. Vấn đề ở chỗ, một khi cục Giao thông Uyển Lăng nhúng tay, chuyện này sẽ không thể tùy theo chúng ta được. Tôi nghe nói, báo cáo này của cục Giao thông Uyển Lăng còn chưa được phê chuẩn cuối cùng, đồng chí xem có phải vẫn còn có đường sống để xoay chuyển hay không?

Với tiền quỹ lớn như vậy, thảo nào có người nhìn đỏ mắt. Muốn thò tay vào bên trong. Lợi ích trước mặt, lá gan kẻ đó cũng rất lớn, cũng không quản xem tiền này là của ai, mà dám nhúng tay vào.

Dương Phàm bình tĩnh cười nói:

- Chuyện này, thái độ của tôi là nhất định chúng ta phải làm. Không phải tôi không lo lắng. Đồng chí cứ nói ý kiến của tôi lên cục Giao thông Uyển Lăng . Trước tiên cứ như vậy đi.

Tưởng Tự Lệ đi rồi, cảm xúc của Dương Phàm có chút u ám, sau khi thu thập một chút gọi Lâm Đốn đi thẳng lên Uyển Lăng.

Trên đường đi, Dương Phàm bấm số gọi Mẫn Kiến

- Bên cục Giao thông anh có người quen hay không?

Dương Phàm hỏi một cách trực tiếp, Mẫn Kiến không khỏi tức giận cười mắng:

- Cái thằng này, thăng quan mà không thèm mời khách, ngược lại còn muốn sai bảo tôi nữa.

Dương Phàm vội vàng giải thích một chút, nói ra chuyện cục Giao thông nhúng tay gây khó dễ. Mẫn Kiến lúc này nghe xong cười nói:

- Đừng nói nữa. Tôi biết nguyên nhân gì rồi. Chuyện là do Lưu Hữu Tài làm ra, hắn là người của Tào Dĩnh Nguyên, cùng với lão Hà Tiến Tài kia được xưng là nhị tài của Tào môn đó.

Dương Phàm nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, Mẫn Kiến này quả thật đúng là thổ địa. Dương Phàm hỏi luôn miệng:

- Nói cụ thể một chút đi.

Mẫn Kiến tiếp tục cười:

- Qua điện thoại khó mà nói hết được, trưa nay đến chỗ lão Tề gặp nhau nói chuyện thích hợp hơn.

Dương Phàm tỏ ý lập tức qua đó, vội vàng cúp điện thoại. Bên Tề Quốc Viễn thì dễ nói chuyện vô cùng, biết được Dương Phàm và Mẫn Kiến muốn tới tức khắc tỏ vẻ không thành vấn đề. Dương Phàm trước tiên quẳng Tiểu Vương và Lâm Đốn cho Lưu Thiết. Sau đó tự mình lái xe đi.

Khi tới nơi, Mẫn Kiến đã tới trước, đang đứng chờ ở cửa. Cô gái Nhật Bản mang đôi dép lê lại, sau khi giúp Dương Phàm thay dép liền khom lưng đi trước dẫn đường. Mẫn Kiến và Dương Phàm ở sau sóng vai cùng đi, nhìn bóng lưng nữ nhân viên người Nhật đằng trước, cười dâm đãng nói:

- Con mẹ nói, giờ mình mới hiểu vì sao phụ nữ Nhật Bản thích mặc như vậy. Cậu có thấy không, cái tư thế bước đi này, đàn ông mà nhìn lập tức có cảm giác kích động muốn từ sau đâm tới. Cái gối nhỏ ở thắt lưng kia vừa vặn có thể kê ở dưới mông. Tôi nghe nói, trước kia mặc ki mô nô thì bên trong không mặc gì cả.

Dương Phàm liếc mắt một cái khinh bỉ nói:

- Anh xem đủ chưa? Không phải chỉ là đàn bà Nhật Bản thôi sao? Hình thức cũng rất bình thường mà.

Mẫn Kiến cười ha hả nói:

- Phụ nữ Nhật Bản, thái độ phục vụ tốt, muốn làm gì nàng sẽ làm. Bất luận là yêu cầu kỹ thuật cao, cảm giác mạnh, cũng sẽ thỏa mãn , cũng làm như vậy nhưng mấy cô nàng bên mình cũng không có thái độ như này.

Dương Phàm tức giận nện một cái vào vai Mẫn Kiến nói:

- Đó là do anh không chịu chi tiền, bằng không anh tùy tiên gọi một cô nàng đến, đề ra các loại yêu cầu, sau đó chồng xấp tiền ra trước mặt. Đảm bảo yêu cầu gì của anh thì cô ta cũng đều đáp ứng.

Mẫn Kiến ngẫm nghĩ một chút nói:

- Cũng đúng, không biết mấy ngày nay lão Tề cho mấy cô nàng Nhật Bản này bao nhiêu tiền.

Lúc này Tề Quốc Viễn xuất hiện ở cửa, nghe thấy lời hai người liền cười nói:

- Nói gì sau lưng tôi thế? Vội vội vàng vàng trở về không phải để nghe các ngươi nói xấu đâu nhé.

Mẫn Kiến cười nói:

- Hai người chúng tôi đang nghiên cứu xem mấy ngày nay lão làm như thế nào mà dạy dỗ được mấy phụ nữ Nhật Bản, sao mấy cô ấy lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy?

Tề Quốc Viễn cười đáp:

- Còn dạy thế nào nữa, dùng tiền mà đập thôi.

Mẫn Kiến lộ ra vẻ mặt quả là thế, Dương Phàm thì có phần không tin, tuy nhiên cũng không tiện nói rõ.

Ba người đều tự ngồi xuống, Dương Phàm hỏi chuyện bên cục Giao thông, Mẫn Kiến làm ra vẻ muốn nói lại thôi, Tề Quốc Viễn lập tức biết điều đứng lên nói:

- Tôi đi an bài một chút.

Tề Quốc Viễn vừa đi, Mẫn Kiến không khỏi thở dài:

- Lão Tề thực sự là biết đối nhân xử thế.

Dương Phàm cười:

- Tốt rồi, mau nói những điều anh biết đi.

Mẫn Kiến lúc này mới nói tiếp:

- Bí thư Lý sau khi đến Uyển Lăng, các cục gần như đều xong xuôi cả, tuy nhiên, còn hai cục Giao thông và ban Pháp chế thì hiệu quả cũng không lớn lắm. Nguyên nhân thì cậu chắc là cũng biết, bên cục Giao thông có Lưu Hữu Tài và một phó cục trưởng, còn có một phó bí thư đều là người địa phương, bọn họ liên hợp lại làm loạn ở cục. Hiểu chưa?

Dương Phàm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Mẫn Kiến lúc này nói tiếp:

- Lưu Hữu Tài này bình thường thì khá tốt, chỉ thích uống rượu, uống nhiều quá thì biến thành vô cùng kiêu ngạo. Căn cứ theo tình hình cậu nói, phỏng chừng là hắn ở trong đó gây khó dễ rồi. Nhưng tôi nhớ cậu đã từng có xung đột với Lưu Hữu Tài.

Dương Phàm nhớ lại sự kiện đâm xe năm ngoái, hình như chính là tên này.

- Nghe nói, Lưu Hữu Tài có quen với một lão già đang làm phó giám đốc sở Giao thông?

Dương Phàm tiếp tục hỏi, Mẫn Kiến cười cười nói:

- Cấp trên cái rắm, trước đây lão là phó chủ tịch thị chủ quản ngành giao thông, bắc được quan hệ với Giang Tự Lưu nên nhảy được lên sở Giao thông tỉnh. Tên này rất khiêm tốn, cho nên không có bị ảnh hưởng đến. Quan hệ giữa Lưu Hữu Tài và hắn nói trắng ra thì rất đơn giản, chính là đưa vợ đến ngủ với người ta, sau đó được đề bạt làm phó cục trưởng. Về sau lại đầu phục Tào Dĩnh Nguyên. Trên mạng không phải có nói sao, nếu muốn sinh tồn, trên đầu phải sừng xanh. Nói trắng ra, hắn chính là loại người này.

Dương Phàm nghe xong cười gượng:

- Chuyện này là thật hay giả? Sao loại chuyện này đến đâu cũng thấy có vậy.

Mẫn Kiến cười âm trầm nói:

- Trên quan trường, loại người không biết xấu hổ có nhiều, Lưu Hữu Tài tại cục Giao thông, béo chảy mỡ ra, dâng vợ cho người ta ngủ đã tính là cái gì, không phải còn có thể ngủ với đàn bà khác sao? Tôi nghe người khác nói, thằng ranh này thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi, vợ hắn hiện giờ sống như quả phụ. Rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều hiểu ngầm lẫn nhau, ích lợi trước mặt có mấy ai là không động tâm?

- Ok, tôi hiểu. Trong lòng biết là dễ xử lý rồi.

Mẫn Kiến nghe Dương Phàm nói như vậy, cười nói nhỏ:

- Cậu muốn động tới hắn không hề khó một chút nào. Người này có một nhân tình ở thôn Quốc Kim Tân, cậu tìm bạn bè nào là bộ đội trợ giúp, chụp lấy một tấm hình rồi gửi trực tiếp lên chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần ấy. Tác phong cán bộ có vấn đề, xử lý cơ bản cũng sẽ không nương tay đâu.

Nhắc tới bốn chữ "tác phong vấn đề", Dương Phàm dù mặt dày cũng không tránh khỏi hơi đỏ lên, nhìn nhìn Mẫn Kiến cười nói:

- Anh không sợ bị kẻ khác chụp à?

Mẫn Kiến nhún vai nói:

- Sợ, cho nên tôi vô cùng cẩn thận.

Nói xong Mẫn Kiến đột nhiên thấp giọng nói:

- Vạn nhất lão Tề lén lút, chúng ta không phải….

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Lão Tề này so với quỷ còn khôn khéo hơn, loại sự tình này hắn sẽ không làm đâu. Thuyết tâm lý nói, nếu người nào cũng đều làm như vậy, cho dù là khống chế được, người khác đều hận không thể lấy mạng hắn hay sao? Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma mà.

Mẫn Kiến gật đầu nói:

- Rất có lý, lão Tề quả thật rất biết cách làm người, điểm này tôi rất bội phục hắn, chưa bao giờ đòi hỏi quá đáng. Luôn đem cái câu buôn bán không nói tới chuyện nhân nghĩa dán ở trên miệng.

- Kinh doanh và quan trường là hai khái niệm, người làm ăn dù có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ không dễ dàng đi đắc tội với người trong quan trường đâu. Trong việc mua bán lão Tề phải kiêu ngạo, đạo lý này hắn còn rõ ràng hơn em và anh.

Khi hai người đang nói chuyện, Tề Quốc Viễn cười ha hả quay lại, ngồi xuống sô pha nói:

- Bàn chuyện xong chưa? Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, nhanh nhanh một chút, uống xong rồi đi mát xa một chút về ngủ cho khỏe.

Dương Phàm do buổi chiều còn muốn đi gặp Lý Thụ Đường, cho nên không thể nào dính tới rượu. Thiếu sự gia nhập của Dương Phàm, Tề Quốc Viễn và Mẫn Kiến cũng không còn hứng thú uống rượu, sau khi uống hai chai bia, ăn chút đồ ăn, ba người đều đi theo một nữ nhân Nhật Bản của riêng mình.

Trong bồn tắm lớn đang xả nước nóng, nữ nhân Nhật Bản bên cạnh Dương Phàm rất tự nhiên cởi đồ giúp hắn, sau khi còn lại cái quần đùi nói một câu tiếng Trung:

- Ngài có muốn mát xa một chút trước không?

Hai lần tới trước đây, Dương Phàm vẫn còn không trải nghiệm phục vụ của phòng tắm nơi này, lúc này có phần động tâm. Tuy nhiên ngẫm lại buổi chiều còn phải gặp Lý Thụ Đường, Dương Phàm vẫn đành phải gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu.

Nằm úp xuống cái giường bên cạnh, thủ pháp mát xa của nữ nhân Nhật Bản đúng thật là rất giỏi, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Cảm giác của Dương Phàm là việc mát xa này rất chính quy, lẽ ra phải nên ở sau tiết mục kích thích.

Bồn tắm nhanh chóng được xả đầy, nữ nhân Nhật Bản sau khi bước xuống, cởi sạch đồ rất tự nhiên, sau đó quỳ trên mặt đất cười nói:

- Xin chiếu cố nhiều hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status