Sỹ đồ phong lưu

Chương 226: Đừng quá đáng



Dương Phàm đột nhiên quyết định nên sớm rời khỏi Thượng Hải. Để Hứa Phi là kẻ luôn giữ nguyên tắc tiếp xúc với các đối tác, Bộ Yên có thể làm thư ký. Có suy nghĩ này, Dương Phàm lập tức quyết định rời đi. Hắn đã đi khỏi Vĩ Huyền khá lâu, Dương Phàm cảm thấy nếu mình lưu lại sẽ cho đối thủ cảm giác đó chính là Vĩ Huyền rất quan tâm đến chuyện này.

Ăn trưa xong, Dương Phàm liền dẫn Lâm Đốn, Tiểu Vương về Vĩ Huyền. Trước khi đi, Bộ Yên khá thắc mắc, chẳng qua Dương Phàm đã quyết định, Bộ Yên không dám đặt câu hỏi, chỉ có thể chấp hành.

Về đến Vĩ Huyền thì trời đã tối đen. Bây giờ đã là 6 giờ tối. Ngồi xe một chặng dài làm Dương Phàm hơi mệt.

Ngủ một đêm, sáng hôm sau Dương Phàm đến trụ sở Huyện ủy. Trên đường đi rất nhiều người mỉm cười chào hắn. Điều này trước kia Dương Phàm cảm thấy đó là sự hành hạ. Nhưng sau khi từ Thượng Hải trở về, Dương Phàm lại phát hiện nghe rất lọt tai. Tâm cảnh đã thay đổi, Dương Phàm vào phòng làm việc nghĩ đến điều này, hắn cười cười.

Trong hội nghị thường ủy, Dương Phàm nói về thu hoạch trong chuyến đi đến Thượng Hải lần này, nhấn mạnh việc xây dựng khu công nghiệp là một quá trình rất khó khăn và dài. Hắn đề xuất thái độ của các cán bộ là không kiêu ngạo, không nịnh nọt để đối đãi với các đoàn khảo sát xuống Vĩ Huyền.

Tâm trạng vui vẻ của Dương Phàm làm các cán bộ yên tâm hơn nhiều. Thực ra những cán bộ chủ chốt này đều sợ phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi vì thành tích mà làm bậy. Bây giờ Dương Phàm có thể nghĩ như vậy, mọi người đều rất cao hứng, toàn lực ủng hộ kế hoạch khu công nghiệp. Điều kiện kiên quyết đó chính là không thể vượt cấp.

Tô Diệu Nga cười nói:

- Một hạng mục lớn như vậy, dưới sự lãnh đạo của phó bí thư Dương, nhất định sẽ từng bước hoàn thành.

Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Biện Vĩ Cường quản lý giao thông liền đi theo Dương Phàm ra khỏi phòng họp. Hắn mặt mày nhăn nhó nói với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, người phụ trách giao thông trên thị chính là phó chủ tịch Triệu Đức Minh. Gần đây bảo tôi lên thị một chuyến, giới thiệu một công ty xây dựng.

Dương Phàm nghe thấy vậy liền nói:

- Chuyện này không phải đã nói từ trước sao? Do phòng Giao thông ra mặt, tiến hành đấu thầu trong phạm vi cả nước, không nể mặt bất cứ ai. Mấy hôm trước trưởng phòng Giao thông Tưởng Lệ Tư còn báo cáo nói đã chuẩn bị gần xong.

Dương Phàm không hài lòng trừng mắt nhìn Biện Vĩ Cường, trầm giọng nói:

- Triệu Đức Minh lần trước không phải đã nói chuyện này hắn không quản sao? Sao bây giờ lại muốn xen vào?

Biện Vĩ Cường cười khổ nói:

- Chuyện này. Ai. Ai bảo người ta là lãnh đạo cấp trên.

- Anh đi nói với Tưởng Tư Lệ phòng Giao thông, tất cả cứ làm theo kế hoạch đã định.

Lửa giận trong lòng Dương Phàm không lộ ra ngoài mặt, ngược lại nói với giọng điệu không thèm để ý. Điều này làm Biện Vĩ Cường yên tâm không ít. Thầm nói chỉ cần phó bí thư Dương ra mặt, ở Uyển Lăng này có vấn đề gì mà không giải quyết được.

Biện Vĩ Cường vui vẻ rời đi, nhưng Dương Phàm lại sa sầm mặt. Thầm nói chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy. Tên Triệu Đức Minh này luôn cố ý chống đối lại Vĩ Huyền. Phó chủ tịch thường trực thì sao chứ? Phó chủ tịch thường trực có thể tự tiện can thiệp vào quyết định của hội nghị thường ủy huyện sao?

Dương Phàm cảm thấy cần phải gõ tên Triệu Đức Minh một trận. Nhưng nên làm như thế nào lại có rất nhiều cách. Triệu Đức Minh là thân tín của Lý Thụ Đường, nếu gõ Triệu Đức Minh, như vậy không khác gì tát Lý Thụ Đường một cái. Lý Thụ Đường mà mất mặt, như vậy cuộc sống ở Vĩ Huyền sau này nhất định không yên ổn gì. Mặc dù lúc này trên tỉnh có Điền Trọng và Chúc Đông Phong ủng hộ, nhưng một bí thư thị ủy muốn làm khó một phó bí thư huyện ủy cũng không phải việc gì khó. Hơn nữa làm quan đến vị trí như Lý Thụ Đường, chẳng lẽ không có quan hệ gì với tỉnh sao? Hắn có thể đến Uyển Lăng làm bí thư thị ủy, chỉ riêng việc này đã cho thấy nhiều thứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Trầm Ninh:

- Đến phòng làm việc của tao, có việc muốn bàn.

Trầm Ninh đang có cuộc họp ở Công an huyện, nghe điện của Dương Phàm. Hắn lập tức nói với cấp dưới:

- Cuộc họp đến đây là kết thúc. Mọi người về tiến hành theo quyết định trong cuộc họp.

Chạy đến phòng làm việc của Dương Phàm, Trầm Ninh đi vào liền cười nói:

- Chuyện mẹ gì mà gấp như vậy? Tao đang họp về việc trấn áp tội phạm dịp cuối năm.

Dương Phàm chỉ vào ghế trước mặt:

- Ngồi xuống rồi nói.

Đợi Trầm Ninh ngồi xuống, Dương Phàm lấy bao thuốc ra, sau đó nói:

- Triệu Đức Minh lần này lại muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Tao tìm mày để bàn bạc một chút về biện pháp giải quyết vấn đề này.

Trầm Ninh vừa nghe là chuyện này, liền nhăn nhó mặt mày:

- Thằng này thật đáng ghét, sao vẫn còn chưa để yên? Làm hắn một chút không phải không được. Chẳng qua thằng này là người của Lý Thụ Đường, làm nó, tao sợ có di chứng về sau.

Dương Phàm thở dài một tiếng:

- Đúng thế, tao cũng đang đau đầu vì chuyện này. Hắn tốt xấu gì cũng là một phó chủ tịch thị. Chúng ta muốn làm nó sẽ khá khó khăn.

Trầm Ninh cười nói:

- Thằng Triệu Đức Minh này, tao cũng không biết. Như vậy đi, bảo Lưu Thiết tìm người thăm dò hắn một chút. Tao không tin đít nó lại sạch.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này mà để Lưu Thiết làm sẽ không thích hợp. Dương Phàm lập tức nghĩ đến đám chiến hữu của Trần Thái Trung. Những người này đang ở trên mỏ. Trần Tuyết Oánh lần trước đến đây đã bắt đầu vận chuyển một loạt các thiết bị khổng lồ đến mỏ quặng, nghe nói muốn khởi công trước năm mới. Trần Tuyết Oánh còn muốn mời lãnh đạo trên tỉnh xuống tham gia.

Năng lực của đám Trần Thái Trung, không có nhiều người biết, mặt mũi cũng lạ. Để bọn họ đi điều tra là rất được. Dương Phàm suy nghĩ như vậy liền lắc đầu nói:

- Không cần làm phiền Lưu Thiết. Gần đây hắn đã rất bận với hai khu đất kia. Mấy hôm trước hắn còn gọi điện cho tao, nói muốn làm một siêu thị khổng lồ. Còn liên doanh với siêu thị nào đó ở Nam Kinh.

Trầm Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Chuyện này cho dù chúng ta nắm được chứng cứ, cũng không thể trực tiếp đưa ra ngoài. Phải nghiên cứu kỹ. Tránh cho Lý Thụ Đường lại hận chúng ta.

Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với điều mà Trầm Ninh nói. Trầm Ninh cũng không hỏi nhiều, hắn biết Dương Phàm nhất định đã có quyết định. Gọi mình đến không phải để bàn xem có làm hay không.

Trầm Ninh cười cười nói sang chuyện khác:

- Lãnh đạo, sang năm là có cuộc đại hội. Mày phải sớm có chuẩn bị. Tao nghĩ việc mày lên làm bí thư chỉ còn là thời gian. Mày đã xác định ai sẽ làm chủ tịch huyện chưa? Nếu có thì nhân lúc cuối năm tạo thế cho người đó.

Trầm Ninh nhắc câu này rất kịp thời. Về việc chọn chủ tịch huyện, đều căn cứ vào tổ chức để làm. Còn người ứng cử, trên thị nhất định sẽ đưa ra ai đó. Chức chủ tịch huyện này, nhất định phải là người của Dương Phàm nắm. Cho nên Dương Phàm cần phải sớm có chuẩn bị. Đến lúc đó trên thị muốn lấy ý kiến cũng tiện hơn.

Trầm Ninh đương nhiên không muốn làm chủ tịch huyện, mà hắn chỉ muốn Dương Phàm chuẩn bị từ trước, miễn lúc đó không kịp.

Trầm Ninh đã đưa ra vấn đề này, như vậy hắn nhất định đã có suy nghĩ. Cho nên Dương Phàm cười nói:

- Mày có ý kiến gì thì nói ra, đừng ra vẻ như vậy, cẩn thận tao đập chết.

Quan hệ giữa hai người rất thân thiết, nên hay nói như vậy. Trầm Ninh ra vẻ sợ hãi nói:

- Tao sợ quá. Ha ha, thực ra tao chỉ có một suy nghĩ. Cuối năm rồi, có phải để một vị lãnh đạo nào đó thường xuyên xuất hiện trong các cuộc họp bên Pháp chế, sau đó bắt đầu tuyên truyền. Tao thấy cuối năm vấn đề an ninh trật tự rất quan trọng, phải tiến hành triệt phá các hành vi trộm cắp, cờ bạc, vi phạm pháp luật.

Dương Phàm vừa nghe thấy đề nghị này, cảm thấy Trầm Ninh đúng là thông minh. Hai tháng nữa là sang năm mới, lúc này đúng là thời kỳ nông nhàn, hiện tượng trộm cắp và cờ bạc đúng là nhiều lên.

- Ý này rất được, chẳng qua tao thấy nên thêm một điểm, đó là tiến hành xây dựng các nhà văn hóa ở các xã thị trấn, thôn, bằng tài chính của huyện. Làm phong phú đời sống văn hóa của người dân.

Dương Phàm vừa nói như vậy, Trầm Ninh lập tức cười cười, vỗ tay nói:

- Ý tưởng rất hay. Biện pháp này tao thấy không những đưa văn hóa xuống xã, còn có thể kết hợp đưa khoa học kỹ thuật xuống xã. Cứ như vậy các nhà văn hóa xã và nhà văn hóa thôn không chỉ là vật trang trí nữa.

Bàn bạc một lát, Trầm Ninh rời đi. Dương Phàm gọi điện cho Trần Thái Trung, dặn hắn âm thầm đi thực hiện. Sau đó gọi cho Tô Diệu Nga, bảo chị ta lên đây nói chuyện.

Dương Phàm quyết định đưa Tô Diệu Nga lên vị trí chủ tịch huyện. Đầu tiên là do Tô Diệu Nga biết nghe lời, thứ hai người phụ nữ này không có dã tâm quá lớn. Còn có trong những ngày đầu Tô Diệu Nga vẫn luôn đứng về phía Dương Phàm.

Lúc Tô Diệu Nga đến, Dương Phàm nhiệt tình chào, mời ngồi xuống, sau đó nói những việc mình vừa nghĩ ra. Tô Diệu Nga nghe xong không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, cũng đoán được tại sao Dương Phàm lại làm như vậy.

- Tài chính huyện năm nay đang rất tốt, tôi thấy nên tăng cường một việc đó là chiếu phim ở các xã.

Dương Phàm cười nói:

- Chuyện này chị là người phụ trách. Trong hội nghị thường ủy ngày mai, chị đưa ra, sau đó tôi sẽ nói do chị phụ trách. Cuối năm rồi, rất nhiều việc. Chị vất vả một chút. Chờ chuyện này làm xong, tôi sẽ mời phóng viên báo tỉnh xuống phỏng vấn chị, coi như tạo thanh thế.

Dương Phàm dụng tâm như vậy, Tô Diệu Nga hiển nhiên hiểu rõ, gật đầu nói:

- Về tôi sẽ yêu cầu văn phòng chuẩn bị. Đúng, sau khi Giang Tâm Hà chuyển đi, chức chánh văn phòng vẫn để trống. Tôi thấy Lâm Đốn cũng được, tăng lên một cấp làm chánh văn phòng.

Dương Phàm liền cười cười, thầm nói Tô Diệu Nga đúng là người thông minh, nhắc ra đúng ý mình muốn nói. Dương Phàm nghĩ thế liền cười cười:

- Lâm Đốn cũng được, chẳng qua tốt nhất nên bố trí một phó chánh văn phòng phụ trách công việc. Tôi bây giờ vẫn không thể không có thư ký Lâm Đốn này. Như vậy đi, văn phòng do chị quản, cụ thể là ai thì chị tự sắp xếp. Lâm Đốn có thể kiêm nhiệm, nhưng công việc chủ yếu vẫn là thư ký.

Hiểu rõ ý Dương Phàm, Tô Diệu Nga cười cười đứng lên:

- Vậy cũng được, cứ làm như vậy. Tôi về chuẩn bị.

Dương Phàm cười nói:

- Gần đây công việc chủ yếu của tôi là đàm phán khu công nghiệp. Có lẽ mấy ngày nữa là có đoàn khảo sát từ khắp nơi đến. Công việc bên chính quyền chị sẽ phụ trách. Hội nghị thường ủy ngày mai sẽ đưa ra quyết định.

Hội nghị thường ủy bây giờ đều là người của Dương Phàm, kết quả hội nghị đều do Dương Phàm quyết định.

Sau khi hết giờ làm, về khách sạn Vân Lĩnh, Dương Phàm tắm rửa rồi bật máy tính lên mạng. Dương Phàm theo thói quen gửi một bức thư nói về những việc gần đây cho Chu Minh Đạo, bật QQ lên nói chuyện với Trương Tư Tề một lát.

Trương Tư Tề trong QQ gửi hình buồn bực, nói:

- Gần đây không biết đầu óc lãnh đạo làm sao ấy, bắt em làm rất nhiều việc, quản rất nhiều chuyện, muốn xuống thăm anh cũng không được.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền cười nói:

- Em sắp thăng quan à?

Trương Tư Tề nói:

- Em chẳng thèm thăng quan, chỉ là một chức trưởng ban phóng viên chứ gì. Bây giờ cô bé Chu Dĩnh là quân của em, em có thể tùy tiện sai phái cô ta. Ha ha, quá sướng.

Dương Phàm đưa biểu tượng lau mồ hôi. Trương Tư Tề thấy thế càng cười đắc ý, nói:

- Chu Dĩnh mấy lần muốn xuống Vĩ Huyền phỏng vấn nhưng đều bị em phản đối. Cô bé này quá quỷ quyệt, em phải đề phòng một chút, nếu không cô ta sẽ dụ anh lên giường.

Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:

- Anh là người như vậy sao? Anh mà muốn Chu Dĩnh, còn ngại em sao?

Trương Tư Tề cười cười, nói:

- Nói cũng đúng, em không phải lo lắng anh không kiên định sao?

Lời này Dương Phàm không dám trực diện trả lời, vội vàng chuyển thủ thành công:

- Em lo cho mình đi. Gần đây anh nghe nói có người theo đuổi em rất chặt, đừng cho là anh không biết.

Trương Tư Tề cười đắc ý:

- Là Chu Dĩnh báo tin hả. Hi hi, bản cô nương chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Trương Tư Tề đoán không sai nhưng đương nhiên Dương Phàm không thừa nhận nghiêm mặt nói:

- Anh cảnh cáo em, không được qua lại gì với bất cứ ai.

Trương Tư Tề lè lưỡi, cười nói:

- Con trai chủ tịch tỉnh Cố Khiêm là Cố Tiểu Khiêm, một tên mặt trắng không học, không nghề nghiệp, bây giờ đang là một phó trưởng phòng ở sở Văn hóa. Cả ngày không có việc gì lại lấy cớ chạy đến tòa soạn, phiền chết đi được. Em đã nói với hắn là mình có bạn trai, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định.

Vừa nghe thấy thế, Dương Phàm liền gửi biểu tượng coi trọng chuyện này:

- Lai lịch của Cố Khiêm?

Trương Tư Tề nghe xong liền mất hứng nói:

- Quan tâm già mà không quan tâm trẻ, anh không lo em bị người ta đuổi tới tay sao?

Dương Phàm cười cười lừa nàng một câu:

- Sao có thể, em là bảo bối thuần khiết nhất, hay tự ái nhất. Anh tin tưởng vào nhân phẩm của em.

Câu này đúng là có chút mùi, Dương Phàm vừa nói không khỏi run lên, thầm nói mình quá vô sỉ.

Trương Tư Tề nghe xong rất vui vẻ, cười đắc ý nói:

- Hiển nhiên. Em là ai? Hắc hắc, Cố Khiêm là từ trên phái xuống, không phải người bản địa. Bên trên chính là muốn làm cho Giang Nam cân bằng.

Thủ đoạn thăng bằng này Dương Phàm đã quá quen thuộc trong chốn quan trường. Vì thế hắn cũng không kinh ngạc. Dương Phàm rất yên tâm về Trương Tư Tề. Nói chuyện một lát, Dương Phàm cười nói:

- Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.

Trương Tư Tề cười rất ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn máy tính:

- Muốn thấy anh cơ.

Dương Phàm cười cười nói:

- Sau này kết hôn sợ rằng em thấy nhiều sẽ chán. Mau đi ngủ đi, mai anh còn có chuyện.

Trương Tư Tề thở dài một tiếng:

- Được rồi, anh tắt QQ trước đi.

Dương Phàm nói:

- Em trước.

Hai người cứ tranh nhau như vậy. Cuối cùng do Dương Phàm mãi kiên trì, Trương Tư Tề tắt QQ trước, cười hì hì đi ngủ.

Sáng hôm sau, Dương Phàm vào phòng làm việc, chuẩn bị đến tham gia hội nghị thường ủy. Dựa vào những gì đã thương lượng với Tô Diệu Nga và Trầm Ninh, đưa ra một loạt các công việc trọng điểm cuối năm, xác định Tô Diệu Nga là người phụ trách các công việc này. Người sáng suốt đều nhìn ra ý của Dương Phàm, đây là chuẩn bị bước đệm cho người lên làm chủ tịch huyện vào năm sau.

Trên thực tế sau hội nghị này Tô Diệu Nga đã thay thế Dương Phàm chủ trì công việc của ủy ban. Trong hội nghị, Dương Phàm một lần nữa nhấn mạnh hệ thống Pháp chế, Tuyên truyền nhất định phải phối hợp tốt với Tô Diệu Nga.

Kết thúc hội nghị, Dương Phàm vừa vào phòng, ngồi chưa ấm chỗ đã thấy Lâm Đốn cười cười chạy vào.

- Phó bí thư Dương, tin tức tốt, đoàn khảo sát của tập đoàn thép Bảo Cương đã xuống và chính thức liên lạc với ủy ban. Chánh văn phòng Võ vừa gọi điện cho tôi. Anh đang họp nên không quấy rầy.

Dương Phàm thầm nói không có tin tức của Hứa Phi mà. Xem ra Hứa Phi chỉ làm được kỹ thuật, những tập đoàn lớn ở Thượng Hải không tác động được gì đến hắn, chỉ có thể phái đoàn khảo sát xuống. Hứa Phi là người rất có nguyên tắc, vì thế Dương Phàm sử dụng hắn mà không cần phải lo lắng.

- Ừ, anh thay mặt tiếp đón, bố trí thời gian, tôi mời bọn họ dùng cơm.

Dương Phàm dặn hai câu, bật máy tính xách tay xem có thư gì mới không. Phát hiện bên trong đúng là có thư của Chu Minh Đạo gửi tới. Trong bức thư, Chu Minh Đạo chủ yếu nói về những bước đi phát triển kinh tế trong tương lai, cho rằng suy nghĩ lập khu công nghiệp của Dương Phàm mặc dù khổng lồ, nhưng phù hợp với xu hướng phát triển.

Về nguyên tắc, Chu Minh Đạo ủng hộ ý tưởng của Dương Phàm. Vấn đề quan trọng là xem mấy bước đầu đi như thế nào. Trong bức thư Chu Minh Đạo ám chỉ một câu:

- Nếu thực sự khó khăn, có thể đi từ trên xuống dưới.

Câu nói này làm Dương Phàm suy nghĩ rất lâu, cảm thấy trong đó còn có ý nghĩa khác. Dương Phàm cũng rất kỳ quái, một kế hoạch lớn như vậy mà sao Trần Chính Hòa không có động tác gì? Giống như muốn để thả lỏng mình. Điểm này không hợp với tính cách của Trần Chính Hòa mà.

Đọc hết bức thư, Dương Phàm đang định xem công văn, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Lâm Đốn với ai đó ngoài cửa. Dương Phàm thấy ồn ào, có chút tức giận đi ra lại thấy Dương Phàm đang ngăn một người phụ nữ. Người phụ nữ này, Dương Phàm biết.

Thấy Dương Phàm đi ra, Hà Tiểu Mai cười cười, chào một câu:

- Chào Phó bí thư Dương.

Dương Phàm có chút kinh ngạc, sa sầm mặt:

- Cô đến làm gì?

Lâm Đốn vừa thấy người này biết Dương Phàm liền tránh đường. Hà Tiểu Mai không hề khách khí tiến vào, cố gắng cười nói:

- Tôi có thể làm gì chứ? Đến xin phó bí thư Dương một miếng cơm.

Tay không bao giờ đánh người đang cười, Dương Phàm cũng không tiện dùng lời lẽ quá đáng, mặt không đổi sắc, gật đầu nói:

- Vào rồi nói.

Hà Tiểu Mai cười cười vào phòng, ngồi xuống. Thấy Dương Phàm chẳng có vẻ gì nhiệt tình, chỉ có thể chủ động nói:

- Phó bí thư Dương, nghe nói phòng Giao thông huyện Vĩ Huyền có công trình sửa đường. Đội công trình công ty chúng tôi vừa lúc không có việc gì, cho nên đến xin anh cho chút việc để sống.

Dương Phàm nghe thấy thế liền nhớ đến chuyện Biện Vĩ Cường nói hôm qua. Dương Phàm liền đoán đội công trình mà Triệu Đức Minh nói chính là của Hà Tiểu Mai. Thầm nói con đàn bà này dám thò tay lung tung, không ngờ thò đến đầu mình.

Dương Phàm đang tự hỏi, điện thoại di động của Hà Tiểu Mai vang lên. Thấy cô ta nghe điện, liền ra vẻ ngoan ngoãn, cười nói:

- Cổ thúc, cháu đang ở trong phòng làm việc của phó bí thư Dương huyện Vĩ Huyền? Bố cháu? Chú còn không biết sao ạ? Chuyện này chú phải giúp cháu. Cục Giao thông Uyển Lăng, cháu cũng đã tới. Bọn họ nói chuyện này không thể quản. Vâng vâng, được ạ, chú chờ cháu.

Nói xong, Hà Tiểu Mai đưa điện thoại cho Dương Phàm, giọng có ý thị uy:

- Phó bí thư Dương, phiền anh nghe điện.

Dương Phàm sửng sốt một chút nói:

- Có chuyện gì cứ nói, nghe điện gì?

Hà Tiểu Mai cười cười:

- Phiền anh.

Hà Tiểu Mai hôm nay coi như đã trang điểm cẩn thận. Mái tóc đỏ hôm trước đã biến thành màu đen, nhưng lại xõa ngang vai. Người phụ nữ này vốn khá sinh, bây giờ mặc một chiếc váy màu trắng càng tăng thêm vẻ trẻ trung. Hơn nữa còn ra vẻ ngây thơ làm đàn ông khó chống nổi. Dương Phàm biết cô ta là loại hàng gì, hiển nhiên không dễ dàng gì mắc câu. Cầm điện thoại, có chút bất mãn hừ một tiếng.

- Xin chào, cho hỏi là ai?

- Tôi là Cổ Đạo Viễn ở trên ủy ban tỉnh.

Giọng người dối diện khá trầm thấp và uy nghiêm. Dương Phàm ngẩn ra một chút rồi nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Cổ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status