Sỹ đồ phong lưu

Chương 229: Nửa tháng nhàn nhã



Có tình báo của Chu Minh Đạo, Dương Phàm lập tức đặt trọng tâm đàm phán vào Bảo Cương và Sa Cương.

Sau một tuần nói chuyện, hai bên đang trong giai đoạn cò kè mặc cả. Hôm đó Trần Chí Quốc tự mình xuống Vĩ Huyền, xuất hiện trong phòng làm việc của Dương Phàm.

- Phó bí thư Dương, không ngờ cậu lại là học trò của Chu lão. Sao không nói sớm?

Trần Chí Quốc vừa mở miệng là nhắc đến Chu Minh Đạo, đề tài này làm Dương Phàm khá ngạc nhiên.

- Sao vậy? Trần lão biết giáo sư Chu?

Dương Phàm cười nói. Trần Chí Quốc lắc đầu cảm khái:

- Tất nhiên rồi, tôi và Chu lão là bạn học cũ, học chung một trường ở nước ngoài. Chu lão học kinh tế, tôi học cơ khí, nhớ lại năm đó đúng là...

Dương Phàm lập tức đoán được Trần Chí Quốc đã dò xét một ít về mình, lúc này mới là mở màn. Quả nhiên, Trần Chí Quốc cười nói:

- Chu lão tập trung vào lĩnh vực nghiên cứu, không giống tôi, suốt ngày vất vả. Bây giờ Chu lão đã là Thái Sơn Bắc Đẩu trong lĩnh vực kinh tế. Mấy hôm trước tôi đến Bắc Kinh còn cố ý đến gặp bạn học cũ nói chuyện. Lúc tôi nhắc đến cậu, Chu lão nói cậu là học trò cuối cùng của mình.

Dương Phàm nghe thấy thủ đoạn đến gần của Trần Chí Quốc, thầm nhắc mình đừng mắc câu. Hắn mỉm cười rót trà nói:

- Nếu là bạn học của giáo sư Chu, cũng là giáo sư của tôi. Ha ha, mong Trần lão chiếu cố một chút.

Dương Phàm dầu mỡ không vào làm Trần Chí Quốc chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ. Lấy một bản tài liệu trong túi ra đặt lên bàn:

- Cậu xem một chút.

Dương Phàm cầm lấy bản tài liệu, mặt không đổi sắc cầm lên đọc. Nội dung chủ yếu của bản tài liệu đó chính là Bảo Cương nguyện ý hỗ trợ Vĩ Huyền xây dựng khu công nghiệp tuần hoàn. Đương nhiên tiền không phải bỏ không, đầu tiên ít nhất phải chiếm 51% cổ phần nhà máy luyện than. Tiếp theo tất cả các hạng mục trong khu công nghiệp Vĩ Huyền, Bảo Cương cũng phải có ít nhất 10% cổ phần.

Trần Chí Quốc chờ Dương Phàm đọc xong, cười nói:

- Điều kiện này cậu có hài lòng không? Bao gồm cả nhà máy luyện than, Bảo Cương quyết định đầu tư ba tỷ. Hai tỷ trong đó để đầu tư vào nhà máy luyện than, một tỷ còn lại là các hạng mục khác.

Có thể nói đây là điều kiện quá hậu hĩnh, Dương Phàm thậm chí hoài nghi đây có phải là cuộc giao dịch ngầm sau khi Chu Minh Đạo và Trần Chí Quốc gặp nhau. Dương Phàm đoán không sai, Trần Chí Quốc đúng là đạt được hiệp định hợp tác với Chu Minh Đạo.

Hai người tiếp tục nói chuyện một chút. Dương Phàm phát hiện Trần Chí Quốc đã thay đổi thư ký, không khỏi cười nói:

- Sao thế? Thư ký Lưu đâu rồi?

Trần Chí Quốc cười lạnh một tiếng, nói:

- Hắn nếu có thể xuống mới là lạ. Nếu không vì hắn theo tôi nhiều năm, tôi đã cho hắn vào tù.

Sau đó Dương Phàm mới biết thư ký Lưu đã bị Phạm Huyên mua chuộc, thành nội gián. Sau khi chuyện này bị phát hiện, thư ký Lưu bị cho nghỉ việc, Phạm Huyên cũng rời khỏi Bắc Kinh, nói là ra nước ngoài.

Đối tượng hợp tác với Vĩ Huyền cuối cùng đã được quyết định là Bảo Cương. Sau một tháng đàm phán, hai bên chính thức ký tên vào biên bản hợp tác. Bảo Cương đầu tư ba tỷ, khởi động một hạng mục khổng lồ.

Cầm bản hợp tác này, Dương Phàm lên thị. Lần này Dương Phàm và Vĩ Huyền lại nổi tiếng. Cả nước có không ít địa phương có mỏ quặng, nhưng có thể hợp tác với Bảo Cương là tập đoàn thép hàng đầu cả nước, điều này đối với Uyển Lăng mà nói là một việc rất vinh dự. Gần như cùng ngày Dương Phàm lên thị báo cáo, cơ sở khai thác than của Trần Tuyết Oánh cũng chính thức khởi động. Than khai thác ra lập tức cung cấp cho nhà máy luyện than.

Kế hoạch khu công nghiệp tuần hoàn của Dương Phàm, vì có sự tham gia của Bảo Cương nên rất thuận lợi. Dương Phàm cùng Lý Thụ Đường lên tỉnh báo cáo với Chúc Đông Phong. Tỉnh ủy rất nhanh đã chính thức quyết định, khu công nghiệp tuần hoàn của Vĩ Huyền đã bù đắp chỗ trống trong sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao cả nước, hơn nữa còn mang lại hiệu quả kinh tế rất lớn, không ảnh hưởng đến môi trường. Khu công nghiệp của Vĩ Huyền chính thức trở thành một trong những hạng mục trọng tâm mà tỉnh hỗ trợ trong vòng năm năm.

Sau khi có quyết định chính thức, Chu Minh Đạo còn tự mình xuống Vĩ Huyền một chuyến, mấy ngày sau mới về. Sau khi nói chuyện với Chu Minh Đạo, Dương Phàm mới biết Bảo Cương đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy thực ra là bất đắc dĩ. Nguyên nhân chủ yếu chính là giao dịch giữa Trần Chí Quốc và Chu Minh Đạo. Nếu Bảo Cương không thể mau chóng giải quyết vấn đề này, khu nhà máy mới thành lập của bọn họ sẽ thiếu nguyên liệu trầm trọng. Dương Phàm sau khi biết việc này còn đấm ngực tiếc nuối, sao mình không há mồm cá mập một phen.

Việc xây dựng khu công nghiệp, ngoại trừ tài chính từ trên tỉnh rót xuống, Điền Trọng còn tự mình ra tay kéo về một nhà đầu tư mạo hiểm, người này bỏ ra 1 triệu USD. Có tài chính đảm bảo, Dương Phàm làm chuyện gì cũng dễ dàng. Hết năm, cuộc hội nghị nhân dân một lần nữa diễn ra. Trước đó Lý Thụ Đường còn tự mình gọi điện xuống hỏi ý kiến của Dương Phàm. Dương Phàm lấy lý do vì duy trì sự phát triển và ổn định lâu dài của kinh tế Vĩ Huyền, đề cử Tô Diệu Nga. Lý Thụ Đường tỏ vẻ sẽ suy nghĩ, hơn nữa tỏ ý tôn trọng ý kiến các đồng chí bên dưới.

Kết quả chọn lựa, Tô Diệu Nga chính thức làm chủ tịch huyện.

Vĩ Huyền lại bắt đầu một đợt tăng trưởng kinh tế mới. Sau khi cơ sở khai thác than chính thức khởi công, đúng ngày 1 tháng 1 năm mới nhà máy khai thác than cũng chính thức khởi động, bí thư thị ủy Lý Thụ Đường có mặt trong nghi thức cấp điện. Cuối tháng một, dây chuyền rửa than khởi công, Dương Phàm dẫn đoàn đi sang Châu u mua thiết bị và kỹ thuật. Tháng 4, đạt được hiệp định mua thiết bị và kỹ thuật của một tập đoàn nước Đức. Tháng 5, điểm khai thác than chính thức có sản lượng, hôm đó còn tổ chức một nghi thức long trọng, Lý Thụ Đường một lần nữa có mặt. Tháng 6, nhà máy xử lý nước thải bắt đầu được xây dựng. Tháng 8, công trình xây dựng nhà máy luyện than đã xong, tiến vào sản xuất. GDP của Vĩ Huyền tăng gấp 4 lần, một huyện kinh tế vốn lạc hậu đã thay đổi hoàn toàn, không ngừng có những hạng mục mới được mở ra. Trong vòng năm năm tới, GDP còn tiếp tục tăng nhiều lần.

Thời gian như điện, Dương Phàm đã đến Vĩ Huyền được bốn mùa đông. Một lệnh điều động xuất hiện trên bàn Dương Phàm. Đây là một bổ nhiệm làm cho người ta kỳ lạ. Phó giám đốc viện Nghiên cứu kinh tế thuộc viện Khoa học xã hội Bắc Kinh. Cùng với lệnh điều động còn có một thông báo nhập học trường Đảng. Năm đó Dương Phàm 26 tuổi.

Đây là một lệnh điều động làm người ta kỳ quái. Dương Phàm là cán bộ tỉnh Giang Nam, đang là bí thư ở Vĩ Huyền. Nếu đề bạt theo trình tự bình thường sẽ như sau: đầu tiên là làm bí thư huyện ủy một năm, sau đó đề cử lên làm thường vụ thị ủy.

Khu công nghiệp tuần hoàn mặc dù đã xây dựng xong hết, hiệu quả với kinh tế Vĩ Huyền là rất rõ ràng. Dương Phàm được điều đi, tương đương mọi người thừa nhận thành tích mà hắn làm ra.

Khi Lý Thụ Đường thấy lệnh điều động này, trong lòng có chút cảm khái. Dương Phàm làm cấp dưới của hắn mấy năm, thành tích rất nhiều, phiền phức gần như không có. Nói thật, cấp dưới như vậy có ai là không thích chứ? Nhưng người ta không phải vật trong ao. Nước Uyển Lăng quá nông, không chứa được rồng.

Về người kế nhiệm Dương Phàm, Lý Thụ Đường một lần nữa hỏi ý kiến của Dương Phàm. Dương Phàm tỏ vẻ không có người lựa chọn, cũng tin lãnh đạo thị ủy sẽ suy nghĩ tình hình thực tế ở Vĩ Huyền, bố trí người kế nhiệm.

Lý Thụ Đường hiểu rõ Dương Phàm đang thực hiện lời hứa lúc trước, trong lòng hơi bội phục người thanh niên này. Uyển Lăng dưới sự lãnh đạo của bí thư thị ủy Lý Thụ Đường khiến cho kinh tế tăng trưởng mạnh, công của Lý Thụ Đường không thể không có. Trên tỉnh đã truyền ra tin tức, Lý Thụ Đường được điều lên làm phó chủ tịch tỉnh.

Tin tức Dương Phàm được điều đi rất nhanh truyền ra, tin tức này làm Vĩ Huyền trở nên nặng nề và mất mát. Mọi người đã quen với việc được bí thư Dương lãnh đạo, cuộc sống càng lúc càng tốt hơn.

Sáng sớm đầu đông, núi nằm trong sương mù dày đặc. Sáng sớm, Lưu Bổn Tam đã dậy. Trước kia nhà Lưu Bổn Tam nổi tiếng nghèo khó ở thôn Hoàng Hoa, xã Hắc Câu. Lưu Bổn Tam còn nhớ rõ bí thư huyện trẻ tuổi kia còn đến tận nhà làm công tác tư tưởng, động viên lão trồng dược liệu. Sau đó lại được lãnh đạo xã chiếu cố, trong nhà lại trồng 100 mẫu đào.

Cuộc sống càng lúc càng khấm khá, bốn thằng con trai đều đã lấy vợ. Lưu Bổn Tam cho rằng tất cả thay đổi đều do bí thư Dương kia mang đến.

- Bố, bố từng tuổi này rồi đừng đi lại nhiều làm gì. Thứ này đưa con, con đưa lên thay bố.

Người con lớn Lưu Bát Cân đứng trước cửa chờ, vừa đi vừa khuyên.

Lưu Bổn Tam trừng mắt nhìn con trai:

- Đừng ngăn tôi, không tự mình đi cảm ơn bí thư Dương, tôi cảm thấy áy náy.

Tô Diệu Nga ngồi trong xe đi làm, trong đầu nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của Dương Phàm.

- Phó bí thư Tô, tôi đi rồi, bộ máy và mọi việc nhờ chị. Tình hình ở Vĩ Huyền hôm nay không dễ dàng gì, phải quý trọng.

Xe đột nhiên dừng lại, Tô Diệu Nga bị cắt ngang dòng suy nghĩ. Trong lòng không hài lòng, nhìn phía trước, không khỏi lo lắng.

Ngoài cửa ủy ban huyện ủy không biết tại sao có một đám đông đứng đó, túm năm tụm ba, có người mang túi, có người mang giỏ. Vừa nhìn thì thấy đều là người dân các xã.

Tô Diệu Nga càng thêm hoảng sợ, thầm nói không biết xảy ra chuyện gì. Vội vàng bảo thư ký đi hỏi. Thư ký rất nhanh đã về, báo cáo:

- Phó bí thư Tô, đây đều là người dân các xã, nghe nói bí thư Dương được điều đi, nên đến thăm.

Tô Diệu Nga cảm thấy yên tâm, nhưng trong lòng lại dâng lên một tâm trạng khó có thể nói nên lời. Xuống xe đưa mắt nhìn thì thấy quần chúng ở trước cửa phải hơn ngàn người. Lúc Tô Diệu Nga xuống xe, xa xa còn thấy không ít xe cán bộ các xã, đang đỗ trên đường.

Dư Phượng Hà đầu đầy mồ hôi đi về phía Tô Diệu Nga, có chút xấu hổ nói:

- Phó bí thư Tô, tôi không làm tốt công tác quần chúng, làm chị phiền toái.

Tô Diệu Nga là người kế nhiệm Dương Phàm, thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào? Dư Phượng Hà đúng là có chút lo lắng.

Tô Diệu Nga không hề bất mãn, nhìn quần chúng từ bốn phương tám hướng chạy đến, không khỏi nhỏ giọng nói:

- Làm quan một đời, tạo phúc một phương. Đây là câu nói của bí thư Dương. Hôm nay bí thư Dương đã làm được, quần chúng đều nhớ bí thư. Bây giờ phải xem các đồng chí lưu lại là chúng ta.

Vừa nói Tô Diệu Nga quay đầu lại phân phó thư ký:

- Liên lạc tất cả lãnh đạo chủ yếu trong huyện, bảo mọi người đến đây xem cảnh này.

Đây là chỉ thị đầu tiên sau khi Tô Diệu Nga kế nhiệm chức của Dương Phàm.

Lúc này Dương Phàm đang trên cao tốc đến tỉnh thành. Lúc đi, Dương Phàm chỉ thông báo cho Tô Diệu Nga, Biện Vĩ Cường.. sau đó lên thị làm các thủ tục liên quan. Dương Phàm đeo túi máy tính xách tay, một vali hành lý, lên đường.

Xe bus đến tỉnh thành, Dương Phàm đứng bên ngoài trạm, bắt một chiếc xe taxi, trực tiếp đến báo tỉnh. Dương Phàm lúc này mặc áo lông màu xám, chiếc quần dài đen, kéo theo vali quần áo, lưng đeo túi, trông chẳng giống một cán bộ phó giám đốc gì hết. Mà Dương Phàm giống như một sinh viên mới tốt nghiệp.

Xe taxi dừng lại trước tòa soạn, trả tiền xuống xe, Dương Phàm kéo vali đi vào trong. Lúc xuất phát, Dương Phàm không gọi cho Trương Tư Tề, đây là hắn muốn làm Trương Tư Tề kinh ngạc.

Lúc vào cửa, bảo vệ lập tức chạy từ trong phòng ra, ngăn lại, hỏi:

- Anh, anh làm gì đó? Đứng lại, nhìn cái gì? Nói anh đó.

Dương Phàm sửng sốt một chút, vốn tưởng rằng tòa soạn sẽ không kiểm tra ngặt, không ngờ cũng bị bảo vệ ngăn lại.

- Xin lỗi, tôi đến tìm người.

Dương Phàm vội vàng cười giải thích một câu, thuận tay lấy bao thuốc trong túi ra, đưa cho bảo vệ một điếu.

Thấy Dương Phàm lấy thuốc Gấu Mèo ra, vẻ mặt bảo vệ tốt hơn nhiều, cầm lấy điếu thuốc, giọng cũng hòa hoãn hơn:

- Anh tìm người cũng không thể xông loạn. Đây là báo tỉnh, ra vào đều phải đăng ký.

Dương Phàm vội vàng xin lỗi. Bảo vệ thấy thái độ của Dương Phàm rất tốt, lúc này mới cười nói:

- Đăng ký một chút. Ngoài ra nói xem anh muốn tìm ai, tôi gọi điện hỏi một câu. Người trong tòa soạn thường xuyên ra ngoài lấy tin, miễn cho anh mất công.

Dương Phàm lại cảm ơn. Trong lòng cảm thấy bảo vệ này cũng được, tròn trách nhiệm không nói, còn không kẻ cả, thuận tay nhét cả bao thuốc cho bảo vệ. Bảo vệ cầm lấy bao thuốc, vẻ mặt tươi cười mời Dương Phàm vào phòng bảo vệ để gọi điện thoại. Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:

- Đây là công tác của các anh, tôi cũng không cần vào, đợi ở ngoài là được.

Đang nói chuyện thì một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở cửa. Một người thò đầu ra, gọi theo:

- Dương Phàm?

Dương Phàm quay đầu lại, thấy là Lưu Thanh liền lập tức đi tới cười nói:

- Là Lưu thúc à. Sao chú lại đến đây?

Lưu Thanh vội vàng xuống xe. Xuống cùng lão còn có một người đàn ông trung niên. Bảo vệ thấy người đàn ông này liền cười tươi như hoa nở, vội vàng chạy đến thi lễ:

- Tổng biên tập Lộ.

Lưu Thanh xuống xe, bắt tay Dương Phàm, rất thân thiết cười nói:

- Chú nghe nói cháu được điều đến viện Khoa học xã hội Bắc Kinh. Sao? Có phải trong lòng không muốn?

Lúc đầu mới nhận được lệnh điều động, Dương Phàm đúng là không nghĩ ra vì sao? Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm phát hiện ra trong lòng mình cũng không có quá nhiều cảm giác mất mát. Dương Phàm lúc ấy cũng bực chính mình, sao mình có thể thản nhiên như vậy? Dương Phàm suy nghĩ vài ngày mới cảm thấy có thể là vì mình không quá để tâm vào quan trường. Cẩn thận nhớ lại đúng là như vậy. Ở Uyển Lăng, ở Vĩ Huyền, mỗi một vị trí đều chỉ mong làm tốt công việc của mình mà thôi, gần như không nghĩ đến chuyện thăng quan phát tài. Lấy tiền chỉ là thuận tay dắt bò mà thôi.

Lưu Thanh hỏi như vậy, Dương Phàm cười nói:

- Cháu không thấy gì, ở đâu chẳng là làm việc?

Lưu Thanh liền cười ha hả nói:

- Lúc cháu còn đọc sách ở Bắc Kinh đều có vẻ không màng danh lợi. Chú vốn tưởng cháu làm bí thư huyện ủy hơn hai năm sẽ thay đổi. Bây giờ xem ra chú đã nghĩ quá nhiều.

Lúc này tổng biên tập Lộ cười nói với Lưu Thiết:

- Lão Lưu, sao không giới thiệu một chút?

Lưu Thanh cười nói:

- Lão Lộ, lão đúng là quá quan liêu. Mấy năm nay Dương Phàm đã không ít lần lên báo tỉnh của lão? Vậy mà lão không nhận ra sao?

Tổng biên tập Lộ thản nhiên nói:

- Tôi đương nhiên nhận ra bí thư Dương – ngôi sao mới nổi. Nhưng người ta không nhận ra tôi, hiển nhiên cần lão giới thiệu.

Lời này làm bảo vệ giật mình, vô thức sờ sờ bao thuốc trong túi mình, vội vàng nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Cũng không dám nhận như vậy. Là lớp con cháu, trước mặt hai người, cũng không dám lấy thân phận ngôi sao chính trị...

Bắt tay, nói mấy câu khách sáo. Dương Phàm và tổng biên tập Lộ coi như biết nhau. Lưu Thanh lúc này mới nói:

- Cháu đến tìm Trương Tư Tề sao? Lúc nào được uống rượu mừng của hai đứa?

Dương Phàm cười nói:

- Còn sớm mà. Cháu mới bao tuổi chứ?

Tổng biên tập Lộ vừa nghe thấy thế liền lập tức nói:

- Sao? Tiểu Trương ở báo chúng tôi là bạn gái của cậu?

Trương Tư Tề bây giờ đang là phó trưởng ban tin tức, tổng biên tập Lộ cũng biết.

Dương Phàm kinh ngạc cười nói:

- Sao? Cô ấy đã là phó rồi? Sao không nói với tôi.

Lưu Thanh lập tức ra vẻ oán giận:

- Dương Phàm, cháu không quan tâm đến bạn gái của mình rồi, lên làm phó ban lúc nào cũng không biết.

Tổng biên tập Lộ cười nói:

- Phó ban Tiểu Trương nửa năm trước đã được đề bạt, xem ra cô bé này cũng khiêm tốn.

Tổng biên tập Lộ nói xong nhìn quần áo Dương Phàm đang mặc và thấy hắn xách vali, lão nói:

- Bí thư Dương trông cũng rất khiêm tốn.

Lưu Thanh cười nói:

- Đúng thế, vừa nãy chú mà không chú ý đã không nhận ra cháu. Sao Vĩ Huyền không phái xe đưa cháu đi?

Dương Phàm cười giải thích:

- Huyện ủy có sắp xếp nhưng cháu từ chối. Đi thì cũng phải đi, làm phiền các đồng chí làm gì?

Lưu Thanh nhìn đồng hồ, cười nói:

- Sắp đến bữa trưa rồi, không nói nữa, bỏ vali lên xe chú, trưa gọi Tư Tề cùng ăn.

Tổng biên tập Lộ cười nói với Lưu Thiết:

- Sao có thể như vậy? Ở trong địa bàn của tôi, lão còn muốn mời khách sao? Đây không phải là lão mắng người đó chứ?

Vừa nói tổng biên tập Lộ liền sai bảo vệ gọi cho Trương Tư Tề xuống. Sau khi bảo vệ đi vào trong, tổng biên tập Lộ mới cau mày nhỏ giọng nói với Dương Phàm:

- Bảo vệ không làm khó dễ cậu chứ?

Dương Phàm vội vàng nói:

- Không có, người này rất tốt, còn định gọi điện bảo Tư Tề xuống giúp tôi.

Tổng biên tập Lộ lúc này mới yên tâm, liên tục gật đầu nói:

- Vậy là tốt, vậy là tốt.

Lưu Thanh lúc này mới nói:

- Được rồi, tôi cũng không vào, đợi ở cửa.

Vừa nói Lưu Thanh liền đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Cháu biết chuyện phó chủ tịch tỉnh Điền được điều đi không?

Chuyện này đúng là Dương Phàm không biết, hỏi:

- Sao ạ? Đã xác định?

Lưu Thanh nhỏ giọng nói:

- Xác định, tháng sau sẽ điều đến Tô tỉnh, đảm nhiệm chức phó bí thư kiêm quyền chủ tịch tỉnh. Tin tức này là khi chú lên Bắc Kinh đã nghe Chính Hòa huynh nói.

Lưu Thanh nhắc nhở rất kịp thời. Dương Phàm vội vàng gật đầu nói:

- Cháu phải đến thăm Điền thúc. Ha ha, cháu còn mang theo chè đặc sản của Vĩ Huyền, vừa lúc làm quà.

Lưu Thanh cười nói:

- Chè thì cháu giữ lại đi. Chè Vĩ Huyền bây giờ đã được cung cấp đặc biệt cho lãnh đạo tỉnh, Điền huynh còn uống ít sao? Cháu không bằng để lại cho Chính Hòa huynh và thủ trưởng, như vậy bọn họ sẽ vui.

Dương Phàm hiểu ý của Lưu Thiết, cười gật đầu, không nói gì. Lúc này Trương Tư Tề cười hì hì đi xuống. Thấy Dương Phàm và Lưu Thanh đứng cạnh nhau liền nhanh chân chạy xuống.

- Anh đó, sao lên mà không báo trước em một tiếng.

Dương Phàm cười cười. Trời đầu đông khá lạnh, Trương Tư Tề mới từ trong phòng điều hòa đi ra, bàn tay rất ấm, cầm thật thoải mái.

- Anh muốn làm em kinh ngạc, không ngờ ngay cả cửa tòa soạn cũng không vào.

Trương Tư Tề cười cười vui vẻ, nhưng trong miệng còn nhỏ giọng nói:

- Đáng đời, đây là kết quả vì muốn tập kích.

Lúc này Lưu Thanh ở bên ho khan một tiếng:

- Nếu không phải giờ cơm trưa, chú sẽ không xen vào.

Dương Phàm vội vàng giới thiệu Lưu Thanh với Trương Tư Tề. Thực tế Lưu Thanh cũng biết lai lịch của Trương Tư Tề, chẳng qua mọi người không chính thức biết nhau mà thôi. Cơm trưa do tổng biên tập Lộ mời, ăn ở nhà hàng gần đó.

Rượu và đồ ăn mang lên, tổng biên tập Lộ giơ chén lên nói:

- Nào chúng ta chúc mừng bí thư Lưu thăng quan.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền kéo Trương Tư Tề đứng lên, giơ chén về phía Lưu Thiết, cười nói:

- Lưu thúc, chú không đúng rồi, giấu cháu.

Lưu Thanh đứng lên, cười nói:

- Còn chưa có quyết định chính thức, nên chưa tính...

Dương Phàm vừa thấy Lưu Thanh như vậy, chỉ biết chuyện này đã là 100%, ngồi xuống liền cười nói:

- Tổ chức đã tìm chú nói chuyện rồi sao? Chức vụ gì?

Lưu Thanh gật đầu nói:

- Chú sẽ được điều đi, đến Tương tỉnh, làm thư ký trưởng của tỉnh ủy.

Dương Phàm không khỏi cả kinh, kinh ngạc há mồn, nói:

- Sao? Là ông ấy đề bạt?

Dương Phàm có thể đoán được điều này, Lưu Thanh không hề ngạc nhiên, cười nói:

- Chính Hòa huynh cũng đã 52 tuổi, lão gia còn có một năm nữa là lui về tuyến hai, động tác phải nhanh cũng là bình thường.

Lời này của Lưu Thanh có chút mất mát, Dương Phàm lại cười cười nói:

- Lui thì lui, bận bịu cả đời, cũng nên nghỉ ngơi.

Dương Phàm lạnh nhạt khiến Lưu Thanh nhìn hắn một chút. Phát hiện vẻ mặt Dương Phàm không phải giả bộ. Lưu Thanh không khỏi thầm chấn động trong lòng, nghĩ đến câu nói của lão gia.

Ăn cơm xong Trương Tư Tề về tòa soạn, tổng biên tập Lộ cũng về. Dương Phàm và Lưu Thanh ngồi trên xe chờ Trương Tư Tề.

- Viện khoa học xã hội là nơi về khoa học. Cháu được điều đến đó mà muốn đi ra cũng sẽ khó khăn. Vấn đề này cháu có nghĩ tại sao lão gia lại sắp xếp như vậy không?

Lưu Thanh có chút ngạc nhiên hỏi một câu.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cháu thực sự không thấy gì. Lúc ở Vĩ Huyền, nỗ lực bò lên trên là vì cháu muốn làm việc ít bị trở ngại. Thực ra làm khoa học cũng được, như vậy còn thích hợp với cuộc sống của cháu hơn.

Trương Tư Tề lái xe ra, Dương Phàm chào Lưu Thanh, sang xe Trương Tư Tề. Lúc xe lăn bánh, Trương Tư Tề cười nói:

- Bị điều đi, tâm lý không thăng bằng sao?

Dương Phàm không nghĩ Trương Tư Tề sẽ hỏi như vậy, không khỏi cười khổ nói:

- Có phải các người đã bàn với nhau không đó? Toàn hỏi như vậy?

Trương Tư Tề lè lưỡi, cười duyên, nhỏ giọng nói:

- Hôm trước ông nội gọi điện cho em. Ông hỏi em như vậy, em nói anh không bảo gì em, em cũng không biết. Sau đó ông nội nói có thể ông nội anh sợ anh quá thuận lợi, nên cho anh đến đó tu tâm dưỡng tính.

Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm than thở trong lòng. Hai năm qua đúng là một tay che trời đất Vĩ Huyền, đã có những lúc hắn kiêu ngạo. Thực ra Dương Phàm cũng đã tự hỏi mình vấn đề này. Chẳng qua lúc ấy một lòng dồn hết tâm trí vào xây dựng khu công nghiệp, nên không có thời gian suy nghĩ chuyện này. Còn một điểm quan trọng hơn đó là Dương Phàm không quá coi trọng làm quan. Quyền lực có thể mang đến cho người ta khoái cảm vô hạn, nhưng cũng mang tới trách nhiệm nặng nề. Ở vị trí bí thư huyện ủy Vĩ Huyền, Dương Phàm gần như không có ngày nào rảnh rỗi, luôn bận bịu, chuyện như không bao giờ hết.

Hôm nay được thả lỏng, Dương Phàm ít nhiều lại không quen.

Trương Tư Tề lúc này lại nói:

- Còn có một việc, ý của các lão chính là nhân lúc anh đang thảnh thơi, quyết định việc của chúng ta.

Trương Tư Tề nói xong không khỏi đỏ mặt. Dương Phàm có chút kinh ngạc:

- Nhanh như vậy?

Hắt xì. Trương Tư Tề phanh gấp, đầy tức giận, trừng mắt nhìn Dương Phàm, chu miệng nói:

- Anh không muốn hả? Không muốn thì thôi.

Dương Phàm vội vàng lắc đầu nói:

- Em hiểu lầm rồi. Anh chỉ cảm thấy mình còn quá trẻ, kết hôn sẽ có con, mà có con sẽ ảnh hưởng đến công việc. Anh định nhân lúc rảnh rỗi này để đọc sách mà.

Trương Tư Tề lúc này mới cười, tiếp tục lái xe đi, có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Sinh con cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

Lúc này vẻ mặt Trương Tư Tề rất sinh động, trong đó hiện ra vẻ vui mừng không thể che giấu, hai má đỏng hồng. Dương Phàm thấy thế không khỏi động tâm.

Dương Phàm nhìn đến ngẩn người. Trương Tư Tề phát hiện ra liền vội vàng giảm tốc độ, oán giận nói:

- Đừng nhìn, không lái xe được.

Xe đến dưới lầu nhà Trương Tư Tề, hai người lên lầu, vào phòng, đóng cửa lại. Trương Tư Tề còn định đổi dép lê thì Dương Phàm đã từ sau ôm eo nàng, miệng hôn lên cổ trắng nõn của nàng.

Trương Tư Tề rên lên một tiếng, quay đầu đáp lại, hai người hôn nhau. Lại nói mấy năm rồi, hai người đã xác định quan hệ. Nhưng chẳng qua hai người vẫn chưa bước qua bước cuối cùng. Lúc này trong căn phòng yên tĩnh, Dương Phàm gần đây vì rất bận nên không thân thiết với phụ nữ. Vừa hôn, hai người lập tức động tình.

Hai người ôm nhau ngã xuống sô pha. Tay Dương Phàm lạnh như băng vén áo của Trương Tư Tề ra. Da thịt trắng nõn bên dưới lộ ra. Vùng bụng rắn chắc và nhỏ nhắn của Trương Tư Tề hiện lên, một tay đưa lên trên nắm lấy chiếc bánh bao mềm mại, tay kia không hề khách khí cởi khuy quần jean của nàng.

Lúc này cửa phòng khách mở ra, Chu Dĩnh mắt nhắm mắt mở thấy hai người đang quấn lấy nhau trên sô pha. Chu Dĩnh đầu tiên rất xấu hổ và tức giận, đang định quay đầu rời đi thì đột nhiên đứng lại, mắt đảo đảo, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Dựa vào cửa vỗ tay hai ba cái.

- Không sai, hay quá, tiếp túc.

Trương Tư Tề và Dương Phàm trên sô pha liền dừng lại. Nhất là Trương Tư Tề càng xấu hổ không mặt mũi gặp người. Nàng đứng lên định chạy. Dương Phàm bắt lấy tay Trương Tư Tề, kéo vào lòng, ôm chặt, quay đầu lại khiêu khích nhìn Chu Dĩnh nói:

- Cô bé này học cái hay không học. Nhìn lén vợ chồng người ta thân thiết.

Chu Dĩnh thật không ngờ tên này bị mình bắt sống còn ngang ngạnh như vậy. Nàng không khỏi kinh ngạc, tức giận nhỏ giọng mắng:

- Gian phu dâm phụ. Hừ

Vừa nói liền đi vào toilet, bịch một cái đóng cửa lại.

Lúc này Trương Tư Tề mềm nhũn nằm trong lòng Dương Phàm, chiếc áo khoác và áo trong bị vén lên lộ ra bụng nhỏ trắng nõn. Thấy Chu Dĩnh vào toilet liền vội vàng giãy dụa tránh ra, sửa lại quần áo rồi đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Chết mất, em muốn chết.

Dương Phàm cười cười đứng lên, vẫn ôm eo Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:

- Sợ gì chứ? Em không muốn lấy anh sao?

Trương Tư Tề không khỏi xấu hổ, khẽ cọ cọ đầu vào cổ Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Muốn, nhưng không phải vẫn chưa kết hôn sao?

Dương Phàm ôm Trương Tư Tề, đi nhanh vào phòng, lớn tiếng thị uy:

- Không kết hôn thì sao chứ, anh muốn lên xe rồi mua vé.

Cửa toilet trên thực tế không đóng chặt, Chu Dĩnh ở bên trong đang nghếch tai ra ngoài nghe lén. Thật vất vả có hai ngày nghỉ, trốn ở nhà ngủ nướng. Không ngờ đi toilet lại thấy hai người này âu yếm nhau. Vốn tưởng rằng sẽ khiến hai người này xấu hổ, không ngờ tên Dương Phàm xấu xa vô lương tâm không biết xấu hổ, da mặt quá dày. Bọn họ lúc nãy sao nhỉ, quần jean của Trương Tư Tề sắp bị lột ra, lộ ra quần lót màu trắng ở bên trong. Nếu mình không xuất hiện, không biết chừng hai người này đã làm gì đó trên sô pha giữa ban ngày.

Nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó biến hình vì tức giận của mình, Chu Dĩnh không nhịn được mà đau lòng. Mấy năm nay mình ở Giang Nam là vì ai chứ? Không phải vì tên vô lương tâm này sao? Mình suốt ngày kiếm cớ xuống Vĩ Huyền phỏng vấn, nhưng lần nào hắn cũng lấy lý do bận việc, vừa gặp là bỏ chạy. Bây giờ không ngờ còn âu yếm với Trương Tư Tề trước mặt mình.

Không thể để bọn họ tiện nghi như vậy. Chu Dĩnh không khỏi có một ý tưởng, cười xấu xa, lén lút đi đến trước cửa phòng ngủ Trương Tư Tề, đưa tay lên nắm ổ khóa, không ngờ lại không khóa.

Khẽ đẩy ra, Chu Dĩnh không thấy cảnh như mình tưởng tượng. Mà thấy Dương Phàm đang ngồi trên ghế, Trương Tư Tề ngồi trên giường cười cười với mình.

- Vào đi, cô bé xấu xa.

Dương Phàm cười ha hả nói. Chu Dĩnh không khỏi tức giận xông vào, hai tay lay lay vai Dương Phàm:

- Anh mới là đồ xấu xa, anh xấu xa.

Trương Tư Tề ở bên cạnh ôm bụng cười. Thì ra vừa nãy sau khi vào cửa, Dương Phàm cũng không có hành động gì nữa, mà cười cười chỉ ra ngoài nói:

- Em chờ chút, cô bé kia nhất định vào quấy rối.

Dương Phàm đã nói đúng, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Dĩnh, trông rất đáng yêu. Chu Dĩnh mặc dù đã tập võ, nhưng không dám dùng trên người Dương Phàm. Lay hắn một lúc, Dương Phàm theo thói quen như lúc ở Chu gia, véo má Chu Dĩnh, cười nói;

- Cô bé đã trưởng thành, không xấu xa.

Chu Dĩnh lúc này mới có chút xấu hổ nhìn Trương Tư Tề đang ôm bụng cười, thở hổn hển đi tới, đưa tay cù cù Trương Tư Tề, một bên còn chu miệng nói:

- Chị cũng xấu, em cho chị biết cười em có hậu quả như thế nào.

Trương Tư Tề lập tức phản công, hai người quấn lấy nhau, cô cù tôi, tôi cù cô. Trương Tư Tề mặc áo ấm và quần jean còn đỡ. Chu Dĩnh mặc đồ ngủ, quay cuồng một chút nên rất nhiều chỗ không nên lộ lại lộ ra. Đúng là làm cho Dương Phàm bổ mắt.

Khi Chu Dĩnh thấy mình lộ ra quá nhiều, lại nhìn Dương Phàm đang cười cười nhìn mình, không khỏi lấy tay che mặt, nhảy xuống giường, giậm chân nói:

- Lỗ vốn. Xấu hổ chết đi được.

Vừa nói vừa nhanh như chớp chạy ra ngoài phòng.

Trương Tư Tề cười cười đi đến trước mặt Dương Phàm, khẽ dùng mông đẩy đẩy Dương Phàm:

- Sao? Động tâm à? Dáng người rất được phải không? Eo nhỏ, mông rắn chắc.

Dương Phàm sao không thấy ý ghen trong đó, đưa tay ôm Trương Tư Tề vào lòng, đẩy lên giường, lập tức đè lên, một tay cũng chui vào áo ấm, véo véo chiếc bánh bao mềm mại, nhẹ nhàng nắn bóp, một tay vuốt ve bờ mông co dãn đẫy đà kia, nhỏ giọng nói:

- Em cũng không kém thì phải?

Trương Tư Tề cố giãy dụa, hai má đỏ hồng, trợn mắt nhìn cửa, giọng nhỏ như muỗi kêu:

- Cửa, cửa không khóa.

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Sợ gì chứ. Cô bé đó mà dám vào, anh thịt luôn.

Vừa nói ngón tay khẽ dùng sức véo điểm đỏ.

Trương Tư Tề càng giãy mạnh hơn, miệng không ngừng rên rỉ. Đầu đánh đánh ngực Dương Phàm, nói nhỏ:

- Em biết đàn ông các người thấy một người, yêu một người. Nhìn bát còn nhớ nồi. A, a, anh nhẹ chút, em đau.

Những lời này làm Dương Phàm lập tức ngừng lại, không trêu Trương Tư Tề nữa, về ghế châm thuốc hút. Dương Phàm nghĩ đến những người phụ nữ của mình ở Vĩ Huyền và Uyển Lăng, còn có Chúc Vũ Hàm ở Vu Thành. Lần này Dương Phàm đi rất bí mật, không muốn thấy cảnh ly biệt. Trương Tư Tề nói không sai, Dương Phàm trên không ham muốn quá nhiều về quan chức, nhưng đối với phụ nữ, hắn đúng là luôn muốn chiếm hữu.

Trương Tư Tề thấy Dương Phàm ngừng lại, ngồi ngây ra đó, nàng hơi sửng sốt một chút, ngồi dậy sửa lại quần áo. Trương Tư Tề đi đến bên cạnh Dương Phàm, khẽ bóp bóp vai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Sao thế?

Dương Phàm cười cười lắc đầu. Trương Tư Tề lại nghĩ nhất định là anh ấy thương mình, sợ mình đau. Nghĩ như vậy, Trương Tư Tề không khỏi cảm thấy ngọt ngào, động tác trên tay càng thêm êm ái, hai tay ôm đầu Dương Phàm, cằm đặt lên đầu hắn, nhỏ giọng nói:

- Thực ra em có thể chịu được, phụ nữ mà, sớm muộn gì cũng có ngày ấy.

Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức hiểu Trương Tư Tề hiểu lầm ý mình. Quay đầu lại, khẽ hôn lên mặt nàng, nhỏ giọng nói:

- Hay là đợi đến lúc kết hôn đi.

Trương Tư Tề càng thêm ngọt ngào, quay đầu lại nhìn cửa một chút, đi tới đóng lại, đi đến trước mặt Dương Phàm, cắn răng ngồi xuống. Nàng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Có cần em giúp anh không, nhịn sẽ rất khó chịu đó.

Gương mặt này làm tim Dương Phàm đập mạnh, không khỏi nhếch miệng cười trêu chọc:

- Em muốn giúp anh như thế nào?

Trương Tư Tề đỏ mặt, kéo khóa quần xuống, móc ra bảo bối đã cứng ngắc, vuốt lên vuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm với ánh mắt như muốn chảy nước, sau đó mở miệng ra, cúi đầu.

Dương Phàm không khỏi rên lên một tiếng đầy thoải mái. Không ngờ cô bé này lại thật sự làm như vậy, cảm giác này thật tuyệt. Mặc dù Trương Tư Tề không có kỹ thuật gì, nhưng nàng lại hay dùng sức. Bảo bối được bao phủ trong cái miệng ấm áp và ẩm ướt, cái lưỡi linh hoạt đè ép, Dương Phàm không duy trì được bao lâu, sắp bắn ra đến nơi.

Lúc này có tiếng gõ cửa dồn dập, Chu Dĩnh lớn tiếng quát:

- Mở cửa, Dương Phàm xấu xa.

Dương Phàm kinh hãi, không có bất cứ dấu hiệu báo trước bắn mạnh ra. Trương Tư Tề không có chuẩn bị, nuốt hết, không khỏi ho sặc sụa.

- Mẹ kiếp. Con bé xấu xa.

Dương Phàm mắng một câu. Trương Tư Tề cười cười với Dương Phàm, trông thật ngọt ngào. Nàng vội vàng lau miệng, đỏ mặt đẩy vũ khí về vị trí cũ, đứng lên ra mở cửa.

Chu Dĩnh đứng đợi ở cửa một lát, thấy Trương Tư Tề đỏ mặt ra mở cửa, nghi hoặc nhìn nàng, nói:

- Hai người đang làm gì? Không phải thông dâm đó chứ?

Trương Tư Tề xấu hổ đánh Chu Dĩnh:

- Đừng nói linh tinh, chị giống em.

Chu Dĩnh buồn bực trừng mắt nhìn Trương Tư Tề, nói:

- Ai tin chứ? Nhìn chị đó, nhất định là bị hắn chiếm tiện nghi rồi.

Vừa nói Chu Dĩnh đang định đi vào trong, nhưng liếc nhìn Trương Tư Tề một cái. Đưa tay lên lau mũi Trương Tư Tề:

- Đây là cái gì? Sao lại có trên mũi. Ghê quá.

Vừa nói Chu Dĩnh còn cười cười lấy tay lau mặt Trương Tư Tề, đắc ý chuồn vào trong:

- Dương Phàm xấu xa, cùng em đi dạo phố.

Chu Dĩnh nói xong liền kéo tay Dương Phàm ra ngoài. Dương Phàm vội vàng lắc đầu nói:

- Không đi, anh ngồi xe mấy tiếng mệt muốn chết, không thích làm gì hết.

- Đáng ghét.

Chu Dĩnh bất mãn nói thầm một tiếng, chán nản ngồi xuống cạnh Dương Phàm, mắt đảo đảo. Chu Dĩnh quay đầu lại thấy Trương Tư Tề chạy vào toilet, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Anh à, anh nói cho em biết, hai người đã làm chuyện kia chưa?

Dương Phàm dù mặt dầy đến đâu cũng không chịu được câu hỏi này của Chu Dĩnh. Mặt hắn vốn rất dày cũng phải đỏ lên. Đưa tay lên gõ đầu Chu Dĩnh, sau đó nói:

- Cô bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Gọi thân thiết như vậy để làm gì?

Trương Tư Tề chạy vào toilet, cẩn thận rửa mặt, phát hiện không còn tội chứng gì khác, lúc này mới cảm thấy xấu hổ. Thầm nói mình to gan như vậy từ bao giờ chứ? Chẳng qua chỉ là một lần lén lên mạng xem, nên mình cứ thế mà làm. Trương Tư Tề kết luận hành động đó là vì mình yêu Dương Phàm. Trên thực tế kết luận này là chính xác. Phụ nữ chỉ cần yêu thì có thể làm bất cứ chuyện gì vì người đàn ông mình yêu. Hành động này của Trương Tư Tề đúng là chuyện nhỏ.

Trương Tư Tề về đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng Dương Phàm:

- Đúng, anh có ý kết hôn với Tư Tề. Lần này về Bắc Kinh, một là do công việc điều chuyển, hai là định gặp ông bà hai bên, quyết định xong chuyện này.

Trương Tư Tề không khỏi cảm thấy ngọt ngào, cười cười đi vào, ngồi xuống cạnh Chu Dĩnh. Ôm eo Chu Dĩnh, nang nhỏ giọng nói:

- Em gái, đừng có mà nghĩ về người đàn ông của chị đó, biết không?

Chu Dĩnh buồn một chút, đột nhiên cười cười quay đầu lại ôm cổ Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói vào tai nàng:

- Chị, chúng ta cùng chung một người đàn ông, được không?

Trương Tư Tề hoảng sợ, khẽ đẩy Chu Dĩnh ra:

- Muốn chết à, sao lại nghĩ như vậy?

Chu Dĩnh lập tức hưng phấn đứng lên, ưỡn lưng nói:

- Đáng ghét, chán quá đi mất.

Vừa nói liền đi ra ngoài, lưu lại cho người ta thấy nàng rất cô đơn.

Trương Tư Tề nhìn theo, quay đầu lại thấy Dương Phàm nhìn mình với ánh mắt mập mờ, lại nghĩ đến câu nói với rồi của Chu Dĩnh, không khỏi đỏ mặt.

Dương Phàm không hỏi Chu Dĩnh nói gì, nằm lên giường, rên lên một tiếng đầy thoải mái:

- Thoải mái quá, lệnh điều động nói trước ngày 30 phải lên báo danh. Anh còn có thể ở chỗ em lười biếng nửa tháng.

Trương Tư Tề cười cười đầy ngọt ngào, nằm xuống cạnh Dương Phàm, dựa đầu vào ngực Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Anh cứ điều đi điều lại như vậy, nếu không kết hôn, em đúng là không có lý do chạy theo anh.

Nói xong, Trương Tư Tề ngồi dậy, nhìn Dương Phàm, nói:

- Hay là em từ chức, anh đi đâu, em theo đó.

Dương Phàm đưa tay bóp mũi Trương Tư Tề:

- Nói linh tinh. Em bây giờ cũng là phó ban rồi, tiền đồ rộng mở, cứ yên tâm làm đi. Chờ chúng ta kết hôn, em sẽ được điều đi.

Trương Tư Tề cười cười, lại nằm xuống, bộ ngực mềm mại cọ cọ vào người Dương Phàm, ưỡn ẽo nói:

- Chúng ta kết hôn, anh định làm như thế nào? Định làm mấy bàn tiệc?

Dương Phàm cười cười, khẽ lắc đầu nói:

- Anh không định làm to. Chỉ bày mấy bàn trong nhà là được.

Trương Tư Tề ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, nói:

- Vâng, em thấy cũng hay. Em cũng không thích nhiều người. Thực ra mời nhiều khách thì người thực lòng chúc chúng ta chỉ có người thân và bạn thân.

Thời gian nửa tháng rất nhanh trôi qua trong ngọt ngào. Dương Phàm vốn định đến Vu Thành thăm Chúc Vũ Hàm, không ngờ Chúc Vũ Hàm lại dẫn đoàn sang Châu u khảo sát một tháng, phải cuối năm mới về.

Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đưa Dương Phàm đến sân bay. Dương Phàm lên máy bay, vào khoang hạng nhất. Cứ đêm về, Dương Phàm và Trương Tư Tề lại quấn lấy nhau, chỉ có bước cuối cùng là không thông qua. Dương Phàm định ngủ một lát, nhưng vừa nhắm mắt thì cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình. Hắn mở mắt ra nhìn.

- Dương Phàm, thực sự là anh.

Người thanh niên đối diện hưng phấn kêu lên. Dương Phàm sửng sốt một chút, thấy rõ người trước mặt là bạn học hồi đại học – Vạn Tú Phong. Dương Phàm chỉ vào hắn nói:

- Vạn Tú Phong.

- Ha ha, thật trùng hợp.

Vạn Tú Phong vừa nói liền từ vị trí đi tới, ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, vẻ mặt rất hưng phấn.

- Năm năm không gặp.

Dương Phàm có chút cảm khái. Vạn Tú Phong ngày xưa không có quan hệ quá thân với Dương Phàm. Một lớp không quá nhiều người, cả ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Dương Phàm là người khá khiêm tốn nên quan hệ với mọi người cũng tốt.

Vạn Tú Phong nhìn Dương Phàm, hỏi:

- Nhìn cậu thì thấy làm ăn cũng được. Làm đâu thế?

Dương Phàm cười cười nhìn gương mặt gầy gò của Vạn Tú Phong, không khỏi trêu lại:

- Tôi thấy cậu mới là không sai, vẫn phong lưu như trước. Nói thật xem, mấy năm qua đã gây họa cho bao nhiêu cô gái?

Vạn Tú Phong không khỏi cười đắc ý nói:

- Tôi thì có gì mà tốt chứ? Dựa vào ông già, làm giám đốc một câu lạc bộ bóng đá, coi như kiếm được cơm ăn? Cậu thì sao? Tôi thấy cậu chắc là làm khoa học.

Dương Phàm cười nói:

- Viện khoa học xã hội Bắc Kinh.

Vạn Tú Phong không nghi ngờ lời Dương Phàm nói. Bởi vì Dương Phàm quả thật có tích cách không thích khoe mẽ. Hơn nữa sau này cũng biết Dương Phàm đúng vào viện khoa học xã hội đọc sách.

- Trong những bạn học cũ, bây giờ có thể liên lạc không nhiều, làm tốt nhất chính là Vương Chí.

Vương Chí mà Vạn Tú Phong nói cũng là bạn học của Dương Phàm. Nhà ở Bắc Kinh, nghe nói bối cảnh rất lớn, làm tốt cũng là điều bình thường. Vương Chí lúc còn đi học, mỗi ngày đều lái con xe BMW đến trường, người lại đẹp trai nên rất nhiều nữ sinh yêu thích. Hắn là bạch mã hoàng tử của rất nhiều nữ sinh.

- Bạch mã hoàng tử đương nhiên là tốt rồi. Nói xem hắn bây giờ đang làm gì?

Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Vạn Tú Phong không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ:

- Phó văn phòng Hiệp hội giám sát chứng khoán, là kẻ có quyền, đúng là làm người ta hâm mộ.

Máy bay tiến dần lên không trung, bay với tốc độ âm thanh trên tận chín tầng mây. Vạn Tú Phong bây giờ đúng là cảm thấy hơi chán nản. Bên trên có Vương Chí mình không bằng được, xuống dưới lại gặp Dương Phàm là người trong viện khoa học, định ra vẻ một chút. Chẳng qua rất nhanh cảm giác hơn kém của Vạn Tú Phong đã biến mất, không phải do hắn biết thân phận của Dương Phàm. Mà bởi vì hắn nhớ Dương Phàm lúc còn đi học luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, bình tĩnh dù mày tốt hay xấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status