Sỹ đồ phong lưu

Chương 240: Mãnh liệt



Cuộc sống một năm ở Bắc Kinh đối với Dương Phàm mà nói không khác gì ngủ đông.

Chúc Vũ Hàm lái xe, Dương Phàm ngồi ở ghế tay lái phụ, điều này đã lâu không xuất hiện. Năm tháng đúng là thứ đáng ghét, trên mặt Chúc Vũ Hàm bắt đầu xuất hiện mấy vết. Mặc dù Chúc Vũ Hàm trông thành thục và quyến rũ hơn lúc Dương Phàm mới gặp nàng, nhưng ở khóe mắt đã có vết chân chim, thời gian vô tình trôi đi.

- Không ngờ chị lại tự mình ra sân bay đón em.

Dương Phàm thầm than một tiếng. Chúc Vũ Hàm thản nhiên nói:

- Hôm nay tỉnh Giang Nam đã không còn là tỉnh Giang Nam năm trước.

Dương Phàm ngẩn ra, Chúc Vũ Hàm cười giải thích:

- Sau khi bố chị được điều lên trên, cục diện chính trị ở Giang Nam đã xảy ra biến hoá rất lớn. Lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh đã thay đổi không ít. Bí thư thị ủy Uyển Lăng năm đó – Lý Thụ Đường bây giờ đã là phó chủ tịch thường trực tỉnh. Bí thư tỉnh ủy chính là Hác Nam – bộ trưởng bộ Công nghiệp được điều từ trên xuống. Hà Thiếu Hoa lúc trước là phó bí thư bây giờ nhận chức chủ tịch tỉnh.

Dương Phàm chăm chú lắng nghe, Chúc Vũ Hàm cười nói:

- Đừng giả vờ nghiêm trang, chị sợ.

Dương Phàm đưa tay ra mời, Chúc Vũ Hàm mới nói tiếp:

- tình hình ở Uyển Lăng cũng thay đổi không nhỏ. Bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa từ Trì Thành điều tới. Trên tỉnh thực ra có ý chị đến làm chủ tịch Uyển Lăng, nhưng chị từ chối. Chủ tịch Uyển Lăng do Nguyên Chấn làm, là người từ Đức Quang điều đến. Tào Dĩnh Nguyên được điều đến Trì Thành làm bí thư thị ủy.

Dương Phàm nghe đến đây không khỏi ưỡn người, cười cười.

- Lần này em về Uyển Lăng giữ chức phó chủ tịch phụ trách kinh tế. Nghe nói bí thư Hác lên Bắc Kinh báo cáo công tác, đến trường Đảng xem các cán bộ tỉnh Giang Nam đang học ở đây thì phát hiện ra em. Lúc ấy bí thư Hác còn nói thật trùng hợp. Ở đây còn phát hiện ra cán bộ từng ở tỉnh Giang Nam, có phải vậy không?

Chúc Vũ Hàm hỏi.

Nhớ đến lần gặp mặt Hác Nam, Dương Phàm không khỏi cười cười. Thời gian học ở trường Đảng, ngoại trừ ngày nghỉ bình thường hắn đều ở trong ký túc. Trùng hợp là phòng bên cạnh là một cán bộ tỉnh Giang Nam trước đây, năm đó cũng là một trong mười thanh niên tiêu biểu, bây giờ đang là phó chủ tịch Giang Hoài – Khu Đông. Hác Nam đến trường Đảng thăm cán bộ Giang Nam học ở đây, Khu Đông nói còn có một cán bộ Dương Phàm tỉnh Giang Nam ở phòng bên.

Hác Nam nghe thấy thế không khỏi kỳ quái, rút danh sách ra xem rồi nói:

- Dương Phàm, không có người này.

Cứ như vậy, Dương Phàm được bí thư tỉnh ủy Hác Nam chú ý. Hác Nam trước đây là bộ trưởng bộ Công nghiệp, nên rất có ấn tượng với tên Dương Phàm. Khu công nghiệp tuần hoàn ở Vĩ Huyền là nơi đầu tiên trong cả nước. Biết Dương Phàm học ở đây, Hác Nam tức giận nói:

- ban Tổ chức cán bộ làm ăn kiểu gì thế này? Một nhân tài bị chôn ở đây mà không phát hiện ra?

Cùng ngày hôm đó, Hác Nam nói chuyện với Dương Phàm hơn tiếng, chủ yếu tập trung vào khu công nghiệp Vĩ Huyền. Sau đó Hác Nam từng nói với người bên cạnh:

- Anh chàng này rất nhiệt tình với công tác cơ sở, đúng là một nhân tài kinh tế hiếm có.

Đánh giá này Dương Phàm không biết. Chẳng qua sau khi gặp Hác Nam, Dương Phàm quay về tỉnh Giang Nam là vì bí thư tỉnh ủy Giang Nam tự mình yêu cầu hắn về.

Nói chuyện này ra với Chúc Vũ Hàm, nàng nghe xong liền cười nói:

- Sớm biết như vậy thì chị đến Uyển Lăng làm chủ tịch rồi. Bây giờ hối hận cũng không kịp.

Dương Phàm cười nói:

- Uyển Lăng rất phức tạp. Quyết định lúc đó của chị là sáng suốt.

Chúc Vũ Hàm nói:

- Đúng thế, quan chức ở Uyển Lăng đều mưu cầu danh lợi và thăng quan. Lúc Lý Thụ Đường còn làm, bởi vì Vĩ Huyền quá chói mắt nên kinh tế cả Uyển Lăng tăng lên rõ ràng. Nhưng năm qua lại đứng im không tiến. Đương nhiên điều này có liên quan đến hoàn cảnh trong nước. Nhưng quan chức Uyển Lăng không làm gì, đây cũng là một tác dụng không nhỏ.

Chúc Vũ Hàm nói thế, Dương Phàm đồng ý:

- Đúng, bí thư thị ủy Uyển Lăng trước đây có ai là không muốn làm kinh tế. Nhưng kinh tế Uyển Lăng không phát triển nhanh, nói rõ có vấn đề.

Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm nghe điện, bên trong truyền đến giọng nói xa lạ:

- Là đồng chí Dương Phàm sao? Đã đến tỉnh thành chưa?

Dương Phàm không khỏi ngạc nhiên:

- Xin hỏi ai đó?

Người ở đầu bên kia cười giải thích:

- Tôi là thư ký Lý Tường của bí thư Hác. Bí thư Hác bảo tôi gọi điện hỏi đồng chí đã đến chưa.

Dương Phàm vội vàng trả lời:

- Tôi đến rồi, đang trên cao tốc.

Lý Tường nói:

- Vậy là tốt. Bí thư Hác bảo hôm nay đồng chí cứ nghỉ ngơi, sáng mai bí thư nói chuyện với đồng chí.

Dương Phàm lập tức nói:

- Không vấn đề gì, tôi luôn nghe theo chỉ thị.

Dập máy, Chúc Vũ Hàm cười nói:

- bí thư Hác rất coi trọng em.

Dương Phàm cười nói:

- Chị nói xem ông ta nhìn trúng em hay là nhìn trúng Uyển Lăng?

Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế liền cười cười, trừng mắt nhìn Dương Phàm:

- Em là tên lưu manh, bây giờ càng trở nên tinh minh quỷ quái. Bí thư tỉnh ủy muốn triển khai công tác, rất cần bên dưới ủng hộ.

Dương Phàm cười nói:

- Ý của chị chính là thị ủy Uyển Lăng không nghe lời?

Chúc Vũ Hàm vội vàng lắc đầu:

- Chị không nói như vậy, đừng đoán mò.

Tiệc tẩy trần do Tề Quốc Viễn sắp xếp. Tên này mấy năm nay càng lúc càng thò tay rất dài ở tỉnh Giang Nam, Trong bữa tiệc khi nhắc đến chuyện năm vừa rồi, Tề Quốc Viễn cười cười quỷ dị:

- phó chủ tịch Dương, trưởng ban quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền là ai, anh đoán được không?

Ban quản lý này năm đó do Dương Phàm lập ra, trưởng ban đầu tiên Dương Phàm đề cử Dư Phượng Hà. Hứa Phi là phó trưởng phòng kiêm tổng công trình sư.

- Sao? Tôi mới đi một năm đã đổi người rồi sao?

Dương Phàm có chút khó hiểu hỏi. Tề Quốc Viễn bĩu môi nói:

- Đổng Trung Hoa muốn nịnh bợ Hà Thiếu Hoa nên tháng trước đã cho Hà Tiểu Mai nhận chức này.

Dương Phàm không có phản ứng gì, cau mày hỏi:

- Không đúng, Hà Tiểu Mai có học gì cơ chứ?

Tề Quốc Viễn thở dài nói:

- Nói là nói như vậy, nhưng người ta là con gái chủ tịch tỉnh mà. Lúc trước vẫn là một nhân viên nhàn hạ ở đội quản lý thị trường tỉnh, công ty cũng không phải cô ta đứng tên. Sau khi anh được điều khỏi Vĩ Huyền, miếng thịt béo đó có ai là không muốn.

Chu Tử Dương lúc này nói thêm:

- Theo anh biết, trưởng ban khu công nghiệp hình như do tỉnh lập ra, trưởng ban quản lý được chế độ cấp phó, có chuyện này không?

Tâm trạng Dương Phàm đang tốt, nhưng vì tin tức này mà có chút khó chịu. Giống như đứa con nhà mình đột nhiên bị người bắt cóc vậy. Khu công nghiệp là do Dương Phàm dồn hết tâm huyết đi làm. Con đàn bà Hà Tiểu Mai đúng là âm hồn không tiêu tan.

- Tô Diệu Nga làm cái gì không biết? Sao không cố gắng đấu tranh? Huyện ủy Vĩ Huyền chẳng lẽ không có phản ứng.

Dương Phàm bực mình nói một câu. Chúc Vũ Hàm ở bên cười nói:

- Em cho rằng bọn họ có thể làm gì? Đấu với thị ủy? Đấu với chủ tịch tỉnh? Đùa à, một lệnh hành chính, thị ủy có quyền cho Tô Diệu Nga mất chức.

Dương Phàm nghe xong thấy đúng là có cái lý này, hôm nay khác trước đây. Vua nào triều thần đó, chẳng có gì kỳ quái. Thực ra từ trên tỉnh xuống các thành phố, xuống địa phương, các ban bệ không phải đều giữ thăng bằng sao?

Sau bữa tiệc tẩy trần, Tề Quốc Viễn và Chu Tử Dương bỏ tiết mục khác, nói chuyện một lát mọi người đều rời đi. Dương Phàm lên xe Chúc Vũ Hàm, đến một khu khá hẻo lánh.

Nhà này khoảng trăm mét vuông, thiết bị cũng đơn giản, coi như đủ các dụng cụ sinh hoạt. Sau khi vào, Dương Phàm nhìn một chút, cảm thấy đây không giống nhà, mà như một nhà nghỉ đơn giản.

- Đừng nhìn, đây là chị biết em về, vội vàng mua căn hộ này. Chúc Vũ Hàm nói, thân hình nóng bỏng ôm lấy Dương Phàm từ phía sau.

Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay của nàng, nói với giọng xin lỗi:

- Hơn năm qua không liên lạc gì mấy, chị có trách em không?

Dương Phàm áp đầu vào lưng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Không. Kết quả là do chị chọn. Thực ra cứ đến giao thừa em gọi điện cho chị, chị thấy đủ rồi. Năm rồi, chị đã nhiều lần muốn lên Bắc Kinh gặp em, nhưng sợ đi không tiện, sợ làm em phiền phức.

Dương Phàm quay đầu lại, Chúc Vũ Hàm hôn hắn. Hơn năm ở Bắc Kinh, Dương Phàm không có nhiều cơ hội với phụ nữ. Ngay cả Tần Hinh cũng chỉ gặp mấy lần.

- Chờ chút. Có thứ này em đã mua được hơn năm, vẫn không có cơ hội tặng chị.

Dương Phàm ngồi xuống, lấy một hộp nhỏ trong vali ra, giấy bọc đã cũ, đúng là đã khá lâu.

- Gì thế? Chị xem luôn được không?

Chúc Vũ Hàm không khác người phụ nữ bình thường. Người đàn ông mình yêu tặng quà, nàng muốn được mở ra xem ngay.

Vòng cổ hiện ra trước mặt, Chúc Vũ Hàm rất kích động, yêu thích không muốn rời tay. Chúc Vũ Hàm đeo lên cổ, vui mừng hỏi Dương Phàm:

- Đẹp không?

Vòng cổ rất chói mắt trên cổ trắng nõn của nàng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy của nàng. Dương Phàm đưa tay lên vuốt ve cổ nàng. Chúc Vũ Hàm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Phàm, khẽ nhắm mắt lại, nhỏ giọng rên rỉ.

Dương Phàm bế bổng Chúc Vũ Hàm lên, đi vào phòng ngủ. Hai người ngã xuống giường như bao cát. Chúc Vũ Hàm không thể chờ đợi hôn hắn, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Tình cảm mãnh liệt, nhung nhớ trong nháy mắt bị thiêu đốt. Một năm chờ đợi làm Chúc Vũ Hàm rất chủ động, nắm lấy tay Dương Phàm đặt lên bánh bao của mình, nhỏ giọng nói:

- Em sờ xem, có phải nhỏ hơn trước không, có còn săn chắc như trước không?

Dương Phàm bắt đầu bóp mạnh, Chúc Vũ Hàm không nhịn được nhỏ giọng kêu lên:

- A, dùng sức thêm chút, đừng sợ, không đau.

Dương Phàm nhanh nhẹn đẩy áo và đồ lót lên, sau đó như con lợn nhỏ tham ăn vùi đầu ngậm núm vú nàng, hút mạnh. Chúc Vũ Hàm hét lên, thở hổn hển.

Sau một phen mãnh liệt, Chúc Vũ Hàm mạnh mẽ chịu đựng tay và miệng của Dương Phàm xâm chiếm, nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm, nằm trên giường thở dốc:

- Chờ chút, chị có đồ cho em.

Dương Phàm sửng sốt một chút, nằm xuống một bên.

Nơi đây khá xa, rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng điều hòa chạy.

Chúc Vũ Hàm từ trên giường chạy xuống, quay lưng về phía Dương Phàm, từ từ cởi quần áo của mình ra, bộ đồ lót hiện ra trước mặt Dương Phàm. Quần tất màu đen, quần lót chữ T, và áo lót màu đen. Nàng mặc như vậy khác hẳn trước kia. Theo Dương Phàm biết, Chúc Vũ Hàm thích màu nhạt.

Quay lưng về phía Dương Phàm một chút, lắc lắc mông trước mặt hắn một chút. Chúc Vũ Hàm lúc này mới quay đầu lại, xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói:

- Đẹp không? Đây là chị mua để cho em xem.

Nếu nói trước đây Chúc Vũ Hàm đầy dịu dàng và trữ tình, Chúc Vũ Hàm hôm nay lại đầy vẻ ngang bướng. Ánh mắt cũng càng thêm mãnh liệt hơn trước đây.

Dương Phàm giống như một con báo săn mồi nhảy tới, bế bổng Chúc Vũ Hàm, vứt nàng xuống giường, sau đó lao lên người nàng. Chúc Vũ Hàm nằm trên giường lắc đầu. Dương Phàm sửng sốt một chút, Chúc Vũ Hàm ngồi dậy, chỉ lên giường nói:

- Nằm im, tên lưu manh này, hôm nay chị là nhân vật chính.

Hai má Chúc Vũ Hàm đỏ ửng, quỳ gối mở khóa quần Dương Phàm ra, nhìn bảo bối đã cứng ngắc của hắn sắp làm mình khoái cảm, nàng khẽ mở miệng, khom người, ngậm lấy.

Lăn qua lăn lại một chút, Chúc Vũ Hàm mở rộng hai chân ngồi xuống, lấy tay cầm lấy bảo bối của hắn đưa đến khe rãnh ẩm ướt của mình, không khỏi nhíu mày:

- Hình như to hơn trước.

Vòng cổ lắc lư, Chúc Vũ Hàm giãy dụa, ưỡn mông, lúc lên lúc xuống, lúc trước lúc sau. Cuối cùng Chúc Vũ Hàm mệt mỏi nằm dựa vào người Dương Phàm, cố gắng nằm xuống. Dương Phàm xoay người đè lên trên cơ thể nàng.

Từng đợt tấn công mạnh mẽ khiến tiếng óc ách vang lên, đây là giai điệu chủ đạo trong phòng ngủ. Chúc Vũ Hàm cắn chặt răng, cố gắng để mình không quá nhanh xuất ra, hai mắt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Chị muốn kêu....

Dương Phàm cười hắc hắc nói:

- Như vậy thì kêu đi.

Hai cơ thể càng thêm đánh sâu vào nhau, được Dương Phàm cho phép, Chúc Vũ Hàm bỏ đi hết lý trí, gào lên:

- A, chị muốn chết, chị đã chết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status