Sỹ đồ phong lưu

Chương 256: Độc phụ



Thu những bức ảnh này lại, Hầu Đại Dũng nói với Trữ Vũ:

- Anh ra ngoài chờ phó thị trưởng Dương và Mẫn Kiến.

Dương Phàm lúc này mới vừa hết giờ, đang lúc xuống lầu thì Lưu thẩm đột nhiên ngăn Dương Phàm lại, lắp bắp nhỏ giọng nói:

- Phó thị trưởng Dương, tôi có thể nhờ ngài một chuyện không?

Chồng Lưu thẩm trước đây là một nhân viên ở ủy ban thị, 40 tuổi bị bệnh mà chết, lưu lại hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Tình huống của Lưu thẩm, Dương Phàm cũng không biết. Chẳng qua Dương Phàm rất tôn trọng những người có tuổi.

- Ha ha, Lưu thẩm cứ nói, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ cố hết sức mà làm.

Dương Phàm dừng lại, cười cười thân thiện với Lưu thẩm.

Lưu thẩm đúng là có chút khẩn trương, do dự một lúc, lấy hết dũng cảm mới nói với Dương Phàm:

- Phó thị trưởng Dương, con gái tôi là bộ đội xuất ngũ, đã một thời gian không có việc gì. Bên cục Dân chính mãi không sắp xếp, cho nên tôi muốn nhờ ngài nói giúp một câu.

Lưu thẩm khoảng 50 tuổi, vừa nhìn chính là một người phụ nữ đôn hậu, chắc không biết nói dối. Nếu không vừa nói hết câu mặt đã đỏ lên. Dương Phàm vừa nhìn vẻ mặt của chị ta liền biết Lưu thẩm không nói thật.

- Ha ha, chuyện này không phải không thể giúp. Chẳng qua theo quy định, nữ bộ đội xuất ngũ sẽ được phân công tác sao? Cục Dân chính sao lại làm loạn chứ?

Dương Phàm mỉm cười nhìn Lưu thẩm, chờ chị ta nói thật.

Lưu Thiết thấy Dương Phàm từ tốn nói như vậy, ánh mắt như tia X quang, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của người. Mặt Lưu thẩm càng đỏ hơn, lắp bắp nói:

- Là như thế này, phân công tác thì có phân, chẳng qua nếu muốn vào đơn vị tốt, cần phải đưa cho lãnh đạo liên quan 50 ngàn. Ngài cũng biết, điều kiện gia đình tôi rất kém, đừng nói là 50 ngàn, ngay cả 30 ngàn tôi cũng không có.

Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi khó chịu trong lòng, thầm nói chuyện này là như thế nào? Chẳng qua chuyện này cũng không phải Dương Phàm bây giờ có thể quản, chỉ có thể cười cười nghe Lưu thẩm nói tiếp:

- Ngài cũng biết đó. Tôi chỉ có một cô con gái, cục Dân chính nói muốn phân đến xã Mã Sơn, ở đó rất xa, giao thông cũng không tiện, cho nên tôi muốn...

Lưu thẩm không thể nghi ngờ là người dân yếu ớt, tất cả hy vọng của chị đều đặt vào con gái. Dương Phàm nghe chị ta nói như vậy, không khỏi thầm thở dài trong lòng.

"Ừ, tôi đã hiểu, nói cho tôi tên con gái chị. Ngày mai tôi gọi điện cho lãnh đạo cục Dân chính.

Lưu thẩm không ngừng cảm ơn. Dương Phàm đi ra khỏi trụ sở ủy ban, bắt xe taxi đi đến nhà hàng Tạ Thiếu. Xe đến nơi, Dương Phàm vừa định lấy tiền ra trả, lái xe đã đưa tay ngăn lại, cười hì hì nói:

- Ngài chính là bí thư Dương Vĩ Huyền? Tôi cũng là người Vĩ Huyền, bây giờ đang lái xe ở Uyển Lăng. Tiền của ai cũng có thể nhận, nhưng không thể nhận tiền của ngài.

Dương Phàm ngẩn ra, hắn không quen chiếm chỗ tốt của người khác. Dương Phàm cầm tờ mười tệ đặt vào vị trí mình ngồi, cười ha hả xuống xe. Mới đi được hai bước, tài xế đuổi theo, mạnh mẽ nhét tiền vào túi Dương Phàm, còn nói:

- Tiền này tôi mà nhận, về bố tôi mà biết, đảm bảo đánh gãy tay tôi.

Dương Phàm cầm tiền nhìn xe taxi rời đi, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời. Người dân có đôi khi xu nịnh, vì lợi ích mà làm mấy việc trái lương tâm. Nhưng bọn họ có nguyên tắc làm người của mình. Mặc dù nói tài xế hôm nay kiếm thiếu ít tiền, nhưng khi về nhà nói chuyện này nhất định sẽ rất tự hào.

Mẫn Kiến đến trước, Hầu Đại Dũng đứng ở đại sảnh đợi Dương Phàm đến, sau đó cùng nhau vào phòng. Vừa ngồi xuống không lâu, Hầu Đại Dũng liền lấy mấy bức ảnh như bảo bối trong cặp ra.

Mẫn Kiến nhìn xem, vội vàng cười nói:

- Đẹp, rất đẹp, có thể sánh bằng diễn viên phim 3X.

Dương Phàm nhìn bức ảnh, thầm nói từng này chưa đủ để đánh ngã Triệu Đức Minh. Chẳng qua cái này không phải chuyện Dương Phàm cần quan tâm. Mắt Hầu Đại Dũng và Mẫn Kiến như coi sói, cũng hiểu rõ vấn đề này.

- Lão Hầu, cứ theo mấy đầu mối này, nhất định sẽ túm được tóc Triệu Lệ. Triệu Đức Minh có mỗi một đứa con gái này, mặc dù không làm gì được Triệu Đức Minh, nhưng cũng làm cho Triệu Đức Minh vui vẻ.

Mẫn Kiến hung hăng nói, Dương Phàm nghĩ đến chuyện Lý Quân nói lần trước.

- Cục trưởng Mẫn, Hồng Thành Cương huyện Sơn Thành, anh có biết không? Nghe Lý Quân nói Hồng Thành Cương có chút vấn đề, sắp đi.

Dương Phàm nói như vậy, Mẫn Kiến liền tập trung tinh thần, nhìn Dương Phàm, cười nói:

- Cậu có ý gì vậy?

Dương Phàm cười nói:

- Không có ý gì, anh không phải muốn đi làm bí thư huyện ủy sao?

Mẫn Kiến cười khổ nói:

- Huyện Sơn Thành mặc dù vẫn nằm trong phạm vi Uyển Lăng, nhưng bí thư huyện ủy lại không phải thường vụ thị ủy.

Dương Phàm cười nói:

- Chuyện tại người mà, quan trọng là phải xem ý ở trên tỉnh. Cấp trên có ý này, mấy anh em bên dưới giúp một chút, chuyện này không thể không thực hiện được.

Mẫn Kiến lập tức hiểu rõ ý của Dương Phàm, ngồi thẳng lưng cười nói:

- Cậu nói làm sao bây giờ? Tôi trong nhà cũng có chút tiền, lấy ba hay năm triệu cũng được.

Chuyện này Dương Phàm đã suy nghĩ thật lâu, chuẩn bị đưa hai người nhà vào thường vụ thị ủy. Người đầu tiên chính là bí thư huyện ủy Vĩ Huyền – Tô Diệu Nga. Kinh tế Vĩ Huyền bây giờ đang đứng đầu cả Uyển Lăng, từ ý này mà nói, chỉ cần nói với trên tỉnh sẽ không khó làm. Huyện Sơn Thành, bí thư huyện ủy ở đây trước kia đều là thường vụ thị ủy. Sau này bởi Trầm Minh lên trên, trên tỉnh lo lắng nhiều mặt nên đã hủy chức thường vụ thị ủy này đi. Bây giờ Dương Phàm đang muốn khôi phục lại tục lệ này.

Hầu Đại Dũng lúc này cũng xen vào nói:

- Cục trưởng Mẫn còn do dự gì nữa? Mau nhờ phó thị trưởng Dương giúp đỡ, đưa anh lên tỉnh một chuyến. Sau khi nắm được chuyện này, trong hội nghị thường ủy tiếng nói của chúng ta cũng có trọng lượng hơn.

Mẫn Kiến suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lên tỉnh là chuyện nhỏ, nhưng chúng ta phải lo lắng đến lực cản của ba vị đứng đầu thị.

Dương Phàm cười nói:

- Các anh đầu tiên túm lấy Triệu Lệ không tha, có lẽ Triệu Đức Minh không còn tâm trí đâu mà lo việc khác. Bên phía Nguyên Chấn, không có quyền quá lớn trong vấn đề nhân sự. Nhưng còn tên chết tiệt Đổng Trung Hoa kia, trong tay hắn nắm quyền. Chẳng qua tôi nghĩ chỉ cần người của ban Tổ chức cán bộ đề tên của anh, vị trí cục trưởng cục Tài chính để trống đó, Đổng Trung Hoa nhất định sẽ nhìn chằm chằm.

Chuyện về Tô Diệu Nga Vĩ Huyền, Dương Phàm không nhắc đến. Đến lúc trên tỉnh có quyết định, có lẽ Mẫn Kiến và Hầu Đại Dũng đều nghĩ ra. Dương Phàm cũng có thể giải thích như sau, vì mượn thế cho Mẫn Kiến. Dù sao kinh tế Vĩ Huyền đứng đầu Uyển Lăng, Tô Diệu Nga vào thường vụ thị ủy là chuyện đương nhiên.

Mẫn Kiến lúc này cười ha hả nói:

- Dương Phàm, cậu không sợ nười khác nói cậu đang có chủ nghĩa địa phương sao?

Dương Phàm khinh thường nói:

- Sợ cái mẹ gì. Triệu Đức Minh bây giờ tốt nhất cầu trời khấn phật đừng bị nắm nhược điểm.

Sau một phen rượu chè nói chuyện, Dương Phàm về trước. Hầu Đại Dũng cũng vội vàng về công an Uyển Lăng trực, hy vọng có thể tìm được vấn đề lớn hơn nữa từ Hạ Lĩnh, nhổ cả củ cải và bùn đất.

Về đến nhà, Dương Phàm tìm kiếm một lát, tìm được số điện thoại của cục trưởng cục Dân chính Khổng Tốc, nói chuyện con gái Lưu thẩm ra. Khổng Tốc là người của Tào Dĩnh Nguyên, người ăn cơm trong nhà hàng hôm đó cũng có hắn. Lần này tin tức ở hội nghị thường ủy đã truyền ra, biết do Dương Phàm nói chuyện nên thị ủy mới không có ý mở rộng điều tra. Nên trong lòng Khổng Tốc có chút cảm kích Dương Phàm. Mặc dù Dương Phàm không phải lãnh đạo trực tiếp, nhưng Khổng Tốc biết người này không dễ đắc tội, vội vàng đáp ứng.

Dương Phàm không coi trọng chuyện này mấy. Khổng Tốc lại không nghĩ như vậy. Thế lực Tào hệ bây giờ đều như những đứa trẻ mồ côi. Mặc dù nói chỉ cần không phạm sai lầm là có thể giữ được vị trí của mình. Nhưng nó lại có hai nghĩa hoàn toàn khác.

Khổng Tốc dập máy, trong lòng thầm tính toán, có phải nhân chuyện này để dựa vào Dương Phàm hay không, thành công hay không là hai chuyện, ít nhất làm cho người ta nhớ mình, tương lai đến lúc mấu chốt sẽ nói tốt hay nói xấu, kết quả là khác hẳn nhau.

Vừa gọi điện cho Khổng Tốc xong, ngoài cửa có tiếng cốc cốc, sau đó Hiểu Nguyệt lén lén lút lút đi vào, cười hì hì nhìn Dương Phàm:

- Em thấy đèn sáng, biết anh hai đã về.

Dương Phàm liền cười nói:

- Sao thế? Cười cười như kẻ trộm thế kia, có chuyện gì nói ra.

Hiểu Nguyệt bị Dương Phàm nhìn như vậy, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:

- Anh hai, thứ sáu này là sinh nhật mẹ em, bà ấy muốn em đến cùng ăn cơm.

Dương Phàm nghe thấy thế liền cười cười vui vẻ, trong lòng rất thoải mái. Những lời này nói rõ Hiểu Nguyệt đợi mình đồng ý mới đi. Dương Phàm cười nói:

- Em đã lớn rồi, năm sau đã thi đại học, sau đó chính là sinh viên đại học, điểm ấy em có thể tự mình quyết định. Đừng chuyện gì cũng hỏi anh.

Hiểu Nguyệt cười giải thích nói:

- Mẹ em, em không thích bà ấy. Nhưng bà ấy đến trường tìm em, hơn nữa cũng rất đáng thương, lúc ấy em mới đáp ứng về hỏi anh.

Dương Phàm nghĩ đến bộ mặt của Hồ Lam Lam, trong lòng không khỏi có chút khinh bỉ. Người phụ nữ vứt con lại, điều này sao có thể tha thứ? Chẳng qua nhưng sao bây giờ lại muốn làm như vậy?

- Được, em đi đi. Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hiểu Nguyệt lúc này mới nói:

- Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Hắc Tử lần trước bởi vì công an nhằm vào Hạ Lĩnh, mới coi như thoát được một kiếp. Không đến hai ngày sau, Hạ Lĩnh bị bắt vào, Hạ Hiểu Đông cũng bị liên lụy. Quan hệ giữa Hắc Tử và Hạ Lĩnh rất bình thường. Hắc Tử chỉ trông mấy điểm, Hạ Lĩnh thường xuyên đến chơi mà thôi.

Chẳng qua Hắc Tử cũng không biết đám Hầu Đại Dũng định dùng chuyện này gây liên lụy đến Triệu Đức Minh. Cho nên mấy ngày này Hắc Tử vẫn luôn đề phòng, sợ công an vì vụ đánh phóng viên sẽ tìm đến cửa. Hai ngày nay Hắc Tử đều trốn trong nhà bạn gái. Bạn gái Hắc Tử là một đứa nhân viên của Hồ Lam Lam. Nói là bạn gái, thực ra là quan hệ chơi bời, mọi người đều không hy vọng vào tương lai, cho nên bây giờ mới cùng nhau chơi chơi.

Trời vừa tối đen, bạn gái Hắc Tử San San đi vào, Hắc Tử có chút kỳ quái hỏi:

- Tối nay không phải làm à? Con quỷ hút máu Hồ Lam Lam kia có thể đồng ý sao?

San San thở hổn hển nói:

- Đen đủi, vừa mới ngồi vào bàn, lại đến kỳ kinh, không thể làm gì khác hơn là xin phép về nghỉ.

Vừa nói San San đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Hắc Tử lúc em ở trong toilet thay quần lót nghe được Hồ Lam Lam gọi điện cho người ta. Con mụ Hồ Lam Lam này đúng là chẳng phải thứ gì tốt. Mụ ta còn không buông tha con gái ruột của mình.

Hắc Tử lập tức tỉnh táo lại, đang chán nản, nghe thấy có chuyện này cũng được.

- Ừ, nói đi, em nghe thấy gì?

- Hồ Lam Lam gọi điện cho một phó bí thư nào đó, nhắc đến con gái mụ, còn nói cái gì là đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó cho uống chút thuốc. Chiêu này người trong vòng tròn như em, là con ngu cũng có thể đoán được ý trong đó.

Hắc Tử nhớ đến chuyện ở Nam Hải Ngư Thôn ngày đó, nghĩ đến giọng nói lạnh lùng của Dương Phàm, không khỏi rùng mình. Trong lòng vừa động, Hắc Tử thầm nghĩ đây có phải cơ hội tự cứu mình không?

- San San, nghe thấy Hồ Lam Lam nói thời gian không?

San San suy nghĩ một chút nói:

- Hình như nghe mụ nói ngày mai là sinh nhật gì đó, em cũng không rõ lắm.

Hắc Tử về giường nằm, trên miệng nở nụ cười quái dị. Mấy hôm nay tất cả đều bình thường, mông Hạ Hiểu Đông đúng là không sạch. Sau khi bị Ủy ban kỷ luật mời về, không lâu sau đã khai ra không ít chuyện tham ô và dùng tiền công quỹ. Kết quả của Hạ Hiểu Đông làm cho đám thế lực Tào hệ đều lo lắng.

Sáng sớm Dương Phàm xuống Vĩ Huyền kiểm tra một vòng, cũng không ở trên thị. Lần này khiến Hắc Tử rất lo lắng, đứng trước cửa trụ sở ủy ban chờ Dương Phàm, chuẩn bị báo tin. Tranh thủ mình đến gần được Dương Phàm. Công an nếu truy cứu chuyện lần trước, Hắc Tử muốn trốn thì cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Đi dạo một lát quanh cửa trụ sở ủy ban, Hắc Tử thấy chẳng có chuyện gì chán nản, gọi Mã Tử vào trong hỏi thăm Dương Phàm. Mã Tử đi vào rất nhanh đã về, nói với Hắc Tử:

- Lão Đại, nghe nói phó thị trưởng Dương xuống Vĩ Huyền kiểm tra.

Hắc Tử nghe thấy tin này không khỏi choáng váng. Chẳng qua hắn cũng không thể xuống Vĩ Huyền tìm Dương Phàm, vì không biết địa điểm cụ thể mà Dương Phàm sẽ đi. Mù quáng đi tìm còn không bằng ôm cây đợi thỏ.

Hắc Tử gọi mấy thằng đàn em thay nhau đứng chờ trước trụ sở ủy ban, mình thì vào một quán bia ven đường, gọi bia uống, nhàm chán chờ đợi. Đợi cả ngày làm Hắc Tử không kiên nhẫn, nhưng chuyện này quan hệ đến việc mình có phải ăn cơm tù không, khó khăn hơn nữa Hắc Tử cũng sẽ vượt qua.

Đến gần hết giờ làm buổi chiều, Dương Phàm vẫn không xuất hiện, điều này làm Hắc Tử sốt ruột. Suy nghĩ một chút rồi gọi hai thằng đàn em đi theo dõi Hồ Lam Lam. Một bên hắn thầm cầu khấn hy vọng Dương Phàm có thể mau trở về.

Dương Phàm đi xuống Vĩ Huyền là tìm Tô Diệu Nga để bàn bạc chuyện lên tỉnh, chuyện này phải được thông qua. Tô Diệu Nga trước sau như một luôn lấy làm vinh dự nếu được là ngựa cho Dương Phàm, hiển nhiên không có ý kiến gì. Dương Phàm tùy tiện đi xuống hai xã, dù sao sau khi rời đi vẫn chưa xuống xã xem tình hình. Lần này đi mất khá nhiều thời gian. Xã nào cũng rất nhiệt tình đón tiếp, mất khá nhiều thời gian. Cũng may Dương Phàm ngày mai muốn đi, tối còn phải đến xem quà mà Mẫn Kiến chuẩn bị. Vì thế mới phải vội vàng về ăn tối. Đến thị lại nghĩ đến còn có hai công văn chưa xử lý, Dương Phàm bảo Tiểu Vương lái xe đến trụ sở ủy ban, định lấy công văn về.

Vì thế Hắc Tử mới coi như không đợi mất công không.

Sinh nhật Hồ Lam Lam, khách mời chỉ có hai, một người là Triệu Đức Minh, một người là Hiểu Nguyệt. Địa điểm chính là trong một căn biệt thự mà Hồ Lam Lam mua. Đây chính là kết quả mà Hồ Lam Lam phí công chuẩn bị.

Sau khi đón Hiểu Nguyệt từ trường về biệt thự, bảo Hiểu Nguyệt ngồi dưới lầy, lấy cớ đi dọn đồ ăn liền gọi điện cho Triệu Đức Minh tới.

Hiểu Nguyệt hiển nhiên không nghi ngờ Hồ Lam Lam sẽ ra tay với mình, ngồi dưới lầu xem Tv. Triệu Đức Minh vào. Hiểu Nguyệt thấy có người lạ liền đứng dậy đi gọi Hồ Lam Lam.

Đeo tạp dề, Hồ Lam Lam trông như người mẹ hiền lúc này đang cầm chảo đi ra. Thấy Triệu Đức Minh ra vẻ trùng hợp đến đây, liền nói:

- Ôi chao, cơn gió nào thổi phó bí thư Triệu đến đây vậy?

Triệu Đức Minh cười ha hả nói:

- Trong nhà không có lửa, tôi đến xin một bữa cơm.

Hồ Lam Lam cười khách khí vài câu, liền bảo Hiểu Nguyệt và Triệu Đức Minh vào phòng khách. Hiểu Nguyệt là một cô gái ít nói, Triệu Đức Minh lại ra vẻ cha chú, hỏi cái này, hỏi cái kia. Hiểu Nguyệt có hỏi có đáp, trong lòng luôn cảm thấy ánh mắt lão già này không đúng, giống như muốn ăn mình vào bụng vậy.

Nhưng vì nể mặt Hồ Lam Lam, Hiểu Nguyệt không lập tức rời đi. Triệu Đức Minh sau khi thấy Hiểu Nguyệt, trong lòng như cỏ gặp mưa vậy, hận không thể lập tức ôm Hiểu Nguyệt vào ngực mà thân thiết.

Cô bé còn đẹp hơn Hồ Lam Lam, hơn nữa kế thừa hết ưu điểm của Hồ Lam Lam. Cặp mông đầy đặn. Mấy năm nay được ăn ngon, người cũng cao hơn 1m65, mông mặc dù không lớn bằng Hồ Lam Lam nhưng lại căng tròn và rắn chắc hơn.

Trời vừa hơi tối chút, Hồ Lam Lam đã bảo người giúp việc mang rượu và thức ăn lên, gọi hai người vào ăn cơm. Hồ Lam Lam lúc này mới nói chuyện sinh nhật của mình ra, Triệu Đức Minh giả vờ có chút xấu hổ, nói:

- Sao em không nói sớm, anh không mang quà đến, còn làm phiền hai mẹ con.

Không thể không nói lão già lưu manh này biết cách ăn nói, Hiểu Nguyệt cũng hiểu được là như vậy, cũng không quá ghét hắn. Hồ Lam Lam cười nói:

- Không có gì mà, chỉ là làm mấy món ăn, nếu đã đến thì đừng khách khí.

Vừa nói Hồ Lam Lam còn cố ý đuổi người giúp việc đi, lấy ra một chai rượu vang.

Hiểu Nguyệt cũng không biết uống rượu, tỏ vẻ không uống. Hồ Lam Lam hiền lành nói:

- Như vậy con uống nước ngọt đi, mẹ chỉ có ít nước cam.

Vừa nói liền lấy nước cam trong tủ lạnh ra. Hiểu Nguyệt vừa ăn vừa uống, uống hai ngụm nước thì cảm thấy mắt mơ hồ, cả người lảo đảo rồi ngã xuống,

Triệu Đức Minh vừa thấy Hiểu Nguyệt đã ngã liền lộ ra vẻ dâm đãng, xoa tay nói:

- Bảo bối, anh đến đây.

"Bốp" Dương Phàm tát mạnh vào mặt Hắc Tử, tức giận mắng:

- Mày MLGBD, sao không nói sớm với tao. Em gái tao mà xảy ra chuyện gì, tao cũng thu luôn cả mày.

Cái tát này của Dương Phàm, Hắc Tử chẳng những không giận còn thầm vui mừng, biết mình đã nhặt được bảo vật rồi. Một tay ôm mặt, Hắc Tử đứng trước mặt Dương Phàm, cầu xin nói:

- Tối muộn hôm qua tôi mới biết được tin tức. Tôi định gọi điện cho ngài, nhưng không biết số điện thoại của ngài. Muốn đến tìm ngài để báo chuyện này, lại không biết ngài sống ở đâu. Không thể làm gì khác là từ sáng đã đến trụ sở ủy ban đợi, đợi đến bây giờ ngài mới xuất hiện.

Dương Phàm đoán Hắc Tử không nói dối, mặt đang đen sì mới tốt lên chút, vội vàng cầm lấy cặp nói:

- Vừa đi vừa nói.

Đến dưới lầu, Hắc Tử nói sắp xếp của mình ra, Dương Phàm lúc này mới yên tâm. Lên con xe Chang của Hắc Tử, đến cách căn biệt thự của Hắc Tử liền ngừng lại. Dương Phàm đang rất tức giận cầm cây gậy mà Hắc Tử đã chuẩn bị từ trước, vọt tới cửa biệt thự thì thấy bên trên sáng đèn.

Dương Phàm vừa thấy thế, trong lòng liền rất lo lắng, thầm nói Hiểu Nguyệt đừng xảy ra chuyện gì, nếu không cả đời anh hai đều ân hận.

Dương Phàm nhanh nhẹn trèo tường tiến vào. Rất may là cửa bên trong không đóng. Dương Phàm dẫn mấy người Hắc Tử vào, nhanh như chớp lên lầu, phát hiện bên trong một cánh cửa đang khép hờ truyền ra tiếng cười dâm đãng, nói:

- Chậc chậc, da con bé này mới gọi là mịn màng. Hồ Lam Lam, em so với con bé đúng là rau sạch và rau nát. Hắc hắc.

Dương Phàm thầm nói sao lại thế này, lần này không phải túm được lão già lưu manh Triệu Đức Minh sao? Dương Phàm không suy nghĩ nhiều, vung chân đá bay cánh cửa, cầm gậy sắt lao vào, hừ lạnh một tiếng:

- Không được nhúc nhích.

Trong phòng lúc này Triệu Đức Minh đã cời hết quần áo, ngồi ở thành giường. Hồ Lam Lam cũng đã cởi hết, đang ra sức thổi kèn cho Triệu Đức Minh. Hiểu Nguyệt bị cởi chỉ còn đồ lót đang nằm im không nhúc nhích trên giường. Một tay Triệu Đức Minh đang vuốt ve chân Hiểu Nguyệt. Dương Phàm thấy cảnh này mới an tâm một chút. Cũng may, Hiểu Nguyệt chưa xảy ra chuyện gì.

Dương Phàm đột nhiên xông vào làm cho Triệu Đức Minh bị dọa đến mềm nhũn lại. Hồ Lam Lam cũng không ngừng ho khan. Lúc này Hắc Tử đã lao vào, giơ máy quay lên, chụp mấy bức liền.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status