Sỹ đồ phong lưu

Chương 267: Ý tưởng xấu xa



Xe đến biệt thự, Hồ Lam Lam cầm túi xách xuống xe, xe quay đầu rời đi. Hiểu Nguyệt đợi xe đi được hơn mười mét liền cúi đầu ôm chân, cả người run lên.

Đứng ở trong sân nhìn xe rời đi, hai chân Hồ Lam Lam mềm nhũn ra, quỳ về phía xe biến mất, nước mắt tuôn ra, liên tục dập đầu về phía chiếc xe, dập đầu đến độ chảy máu, Hồ Lam Lam mới dừng lại, lớn tiếng gào thét về phía chiếc xe đã biến mất:

- Hiểu Nguyệt, mẹ không phải là người.

Tiếng khóc thê thảm giống như quỷ gào rú. Hồ Lam Lam quỳ gối ở đó, tát mạnh vào mặt mình, vừa tát vừa hét lớn:

- Không phải là người, không phải là người.

Tát đến độ máu miệng chảy ra mà Hồ Lam Lam không thấy.

Dương Phàm từ hội nghị thường ủy về phòng làm việc, không ngờ Trầm Ninh đang ở trong phòng làm việc chờ mình.

Trầm Ninh vừa thấy Dương Phàm liền đứng lên, nghiêm mặt nói:

- Trưa cùng nhau đi ăn cơm, tao đưa mày đi gặp một người.

Dương Phàm ngẩn ra một chút, thầm nói thằng ranh này làm gì thế?

- Lâm Đốn, chiều có lịch gì không?

Dương Phàm không lập tức trả lời Trầm Ninh, mà hỏi Lâm Đốn một câu.

Lâm Đốn và Trầm Ninh đã quen biết từ lâu, cười cười nói:

- Chiều không có lịch.

Dương Phàm lúc này mới quay đầu lại cười nói với Trầm Ninh:

- Được, trưa uống mấy chén.

Lên xe Trầm Ninh, hai người đi đến Trích Tiên Cư, đây là một trong các cứ điểm bí mật của Dương Phàm. Từ cửa sau đi vào, trực tiếp vào thang máy lên tầng đỉnh. Lưu Thiết đứng ở cửa cười cười chào đón.

- Hồ Lam Lam đã được đưa về biệt thự.

Vừa nói, Lưu Thiết thở dài một tiếng:

- Trên đường về Hiểu Nguyệt cứ khóc. Cô bé này cũng đáng thương, nếu là ai khác cũng không thể chịu nổi.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Không nói cái này, cho nó khóc cũng tốt, khóc xong sẽ quên hết quá khứ.

Vừa nói Dương Phàm quay đầu lại hỏi Trầm Ninh:

- Mày dẫn tao gặp ai?

Trầm Ninh đi vào nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Phỉ Phỉ:

- Trữ đội trưởng, phó bí thư Dương, Thiết ca.

Dương Phàm chỉ cảm thấy Phỉ Phỉ trông khá quen, đi tới rồi hỏi Trầm Ninh:

- Là cô ta? Tao nghĩ trước đây đã gặp cô ta?

Trầm Ninh không vội đáp, ngồi xuống, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh nói:

- Phỉ Phỉ, em ngồi xuống rồi nói.

Phỉ Phỉ không dám lập tức rời xuống mà cười cười với Dương Phàm và Lưu Thiết, sau đó mới ngồi bên cạnh Trầm Ninh, nhỏ giọng nói:

- Tối hôm qua, trong khu giải trí có mấy người khách....

Phỉ Phỉ nói xong, Dương Phàm cười cười quỷ dị, câu hỏi trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc đã có câu trả lời.

- Ba người kia bây giờ vẫn còn ở Uyển Lăng chứ?

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, hỏi một câu, nhìn Phỉ Phỉ đang rất khẩn trương.

Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu nói:

- Tối hôm nay bọn họ ở nhà hàng Lâm Giang.

Dương Phàm nghĩ đến lời nhắc nhở của Chúc Vũ Hàm, không khỏi thầm suy nghĩ, ba người này đến Uyển Lăng làm gì? Suy nghĩ một chút, Dương Phàm cầm điện thoại di động lên nói:

- Mấy người ngồi đây, tôi ra ngoài gọi điện.

Điện thoại di động vang lên một lúc, Chu Tử Dương mới mơ mơ màng màng nghe điện thoại:

- Alo, là anh, tối qua lại suốt đêm, đang ngủ.

- Ha ha, lại cùng con đượi nào cả đêm hả?

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, hỏi một câu. Giọng điệu này làm Chu Tử Dương ngồi bật dậy, cầm điện thoại nhìn con bé nằm bên cạnh. Đây chính là một con bé trong Đoàn ca múa tỉnh mà Cao Thiên giới thiệu. Chu Tử Dương mấy hôm nay đúng là bị con bé tên Mễ Mễ này mê hoặc, đã mất mấy chục ngàn cho ả.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Chu Tử Dương không phải thằng ngu, lập tức nghe ra ý trong lời nói của Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên nói:

- Tìm một chỗ không người, em có chuyện muốn nói với anh.

Chu Tử Dương đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi mới nhỏ giọng nói:

- Chú nói đi, xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm lúc này mới nói lại chuyện đó ra một lần. Chu Tử Dương nghe xong không khỏi lạnh buốt toàn thân. Cao Thiên muốn mở sòng bạc ở Vu Thành, Chu Tử Dương mặc dù chưa gật đầu đáp ứng nhưng cũng không từ chối. Chu Tử Dương thật không ngờ đám người này đều là bọ ngựa, vừa quay đầu lại đã tính kế Dương Phàm. Chuyện chơi xấu sau lưng này, Chu Tử Dương rất tức giận.

- Chú định làm như thế nào?

Chu Tử Dương lấy lại tỉnh táo, nhỏ giọng nói với Dương Phàm.

Dương Phàm nói:

- Em cũng chỉ đang phán đoán mà thôi. Ba người bọn họ có lẽ lo lắng em khó nói chuyện, cho nên lợi dụng La Đạt Cương. Đầu tiên gây phiền phức cho em, sau đó bọn chúng sẽ ra mặt giảng hòa mâu thuẫn giữa em và La Đạt Cương, làm người tốt. Chuyện chắc cũng là như vậy. Cũng may hôm nay em sớm có chuẩn bị trong hội nghị thường ủy, nếu không đúng là rơi vào cái bẫy của chúng. Lần trước lúc ở Vu Thành, em đã cảm thấy ba người này không ổn, nên vẫn đề phòng.

Dương Phàm liền nói biểu hiện của La Đạt Cương trong hội nghị thường ủy ra. Chu Tử Dương nghe xong không khỏi cười lạnh nói:

- Thủ đoạn, kế hay. Nếu như vậy, một là chú nợ ân tình của người, hai là có quan hệ tốt đẹp với chú. Tương lai khi chúng lập sòng bạc, chú vì mục đích chính trị, nhất định sẽ tỏ vẻ một chút. Đáng tiếc chúng quá coi thường chú. Anh thấy ý tưởng này là do tên phó thị trưởng kia nghĩ ra.

- Ừ, chắc là vậy. Bọn chúng không thể nào nhìn thấu tình hình chính trị Uyển Lăng như vậy. Hội nghị thường ủy hôm nay là quá đột nhiên, La Đạt Cương mượn thế nhầm. Đáng tiếc suy tính của hắn đã thua, em gọi điện cho anh là muốn nhắc anh một câu.

Chu Tử Dương nghe xong không khỏi cười ha hả nói:

- Người tính sao bằng trời tính, thằng ranh này đúng là được ông trời chiếu cố. Chuyện này anh đã hiểu. Chờ bọn chúng về Vu Thành, anh sẽ cho người xử lý chúng.

Dương Phàm cười nói:

- Anh đừng ra tay, không lại làm khó ông già đó. Chuyện này tạm thời coi như không biết gì, sau này sẽ tìm cơ hội xử lý chúng cũng không muộn.

Dập máy, về phòng, Dương Phàm vừa ngồi xuống, Lưu Thiết đã đến gần, nhỏ giọng nói:

- Vừa nãy tao suy nghĩ không thể để chúng cứ như vậy rời khỏi Uyển Lăng. Làm xong còn định cắp đít rời đi, không có cửa đâu.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền biết thằng Lưu Thiết này lại có ý đồ xấu xa, không khỏi cười nói:

- Mày định làm như vậy? Một trong số đó là con trai phó bí thư tỉnh ủy, lai lịch rất lớn đó.

Lưu Thiết thản nhiên nói:

- Mày không phải dám thịt cả con gái chủ tịch tỉnh sao? Còn sợ gì một thằng phó bí thư tỉnh ủy?

Dương Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Như vậy phải làm cho tốt, nếu không trong lòng đúng là rất tức.

Lưu Thiết vẫy vẫy Trầm Ninh, Trầm Ninh cười hì hì đến gần, nói:

- Tao nói không sai mà, thằng ranh này từ trước đến nay đều là kẻ hẹp hòi, nó có thù sao có thể không báo? Cầm đi.

Vừa nói Trầm Ninh đưa tay ra phía Lưu Thiết. Lưu Thiết thở hổn hển rút một chìa khóa trong túi quần ra đưa cho Trầm Ninh:

- Tao mới mua đó, thằng ranh này phải lái cẩn thận.

Dương Phàm vừa thấy thế, liền cười khổ nói:

- Hai thằng chết tiệt này ăn no rửng mỡ à, lấy tao ra mà đánh cuộc, đánh cuộc gì vậy?

Trầm Ninh cười hì hì nói:

- Lưu Thiết mới mua xe Mercedes – Benz, làm xong hết thủ tục cũng là 800 ngàn tệ. Tao lái một tháng, coi như khởi động thay nó.

Dương Phàm cười nói:

- Được, xem ra kiếm được không ít tiền, ngay cả xe Mercedes – Benz cũng mua được.

Trầm Ninh không cười nữa, thản nhiên nói:

- Nói chuyện chính đi. Phỉ Phỉ vừa nãy có nói ba thằng đó thích quần hôn.

Vừa nói Lưu Thiết phi một tiếng:

- Ghê chết được. Cao Thiên đã nói với Phỉ Phỉ, tối ở trong một phòng, bảo Phỉ Phỉ dẫn người tới. Cố Đồng và Giản Minh cũng thích làm trò này. Ý của tao là: nhà hàng Lâm Giang ở thành đông. Trưởng công an thành đông là người quen của tao, tối bảo người đến kiểm tra chút chứ?

Dương Phàm suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Không được, nhà hàng vừa bị cảnh sát đến, bọn chúng đã nhận được tin tức.

Lưu Thiết lại nói:

- Như vậy chờ bọn chúng dùng thuốc, sau đó gọi điện báo 110, nói có người hút thuốc phiện. Lấy điện thoại công cộng nào đó, lấy khăn tay bịt mồm, cho dù dùng máy lọc âm cũng không biết là ai gọi điện.

Trầm Ninh cau mày nói:

- Vấn đề là sau khi bắt về, với thân phận của bọn chúng, gọi một cuộc điện thoại là có thể đi ra. Tao không cam lòng.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có lẽ gọi điện tới 110, chuyển đến phân cục, tin tức cũng đã truyền ra. Đó chính là khu giải trí, nhà hàng Lâm Giang không thể không có chút quan hệ với cảnh sát.

Trầm Ninh lại bực mình, cười khổ nói:

- Vậy làm thế nào bây giờ? Không thể cho bọn chúng chạy như vậy chứ?

Mắt Lưu Thiết hơi đảo đảo, nói:

- Tao có một ý này, tìm mấy thằng vào phòng cạnh chúng, đánh bạc. Sau đó coi như công dân tốt gọt điện tố cáo. Sau khi bắt được bọn đánh bạc, để bọn đánh bạc lấy công chuộc tội, nói phòng bên đang có thằng mua dâm, sau đó...

Lưu Thiết cười lạnh một tiếng. Trầm Ninh lập tức nói tiếp:

- Sau đó tắt hết điện thoại, đưa về trại tạm giam, cho muỗi ăn một đêm. Ừ ừ, thằng đánh bạc cũng phải cẩn thận một ít, một thằng của mình là được, nếu không sẽ lộ ra sơ hở.

Dương Phàm nghe đến đây, đứng lên, cười khổ nói:

- Hai thằng bọn mày quá thâm hiểm, nói trước, tao không quen bọn mày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status