Sỹ đồ phong lưu

Chương 269: Hè



Đám Cao Thiên cũng không lập tức nhắc đến chuyện kinh doanh, mà chỉ đơn thuần cảm ơn, các chuyện khác không đề cập tới. Chiều hôm đó liền rời Uyển Lăng, đến Vu Thành.

Sau khi tiếp xúc với ba người này, trong lòng Hầu Đại Dũng ít nhiều cảm thấy đắc ý vì thỏ khôn ba hang. Chẳng qua trong lòng cũng thầm giật mình, thầm nói La Đạt Cương đối đầu với Dương Phàm, chuyện này có nên nói với Dương Phàm hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, Hầu Đại Dũng để lại suy nghĩ này ở trong đầu.

Buổi chiều trời đột nhiên đổ trận mưa to, thời tiết cũng mát mẻ hơn nhiều. Dương Phàm đứng trước cửa sổ hút thuốc nghe Trần Thái Trung nhỏ giọng nói lại. Mặc dù không ngờ đám Cao Thiên lại đi nhanh như vậy. Nhưng Dương Phàm vẫn tính được Hầu Đại Dũng hôm nay sẽ nhận lời mời dùng bữa của đám Cao Thiên, nên hắn cố ý bảo Trần Thái Trung theo dõi.

Sau khi Trần Thái Trung rời đi, Dương Phàm rất kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi Trần Thái Trung báo tin tức nói đám Cao Thiên đã rời đi, cũng không thấy tin tức gì của Hầu Đại Dũng. Kết quả này làm trong lòng Dương Phàm rất tức. Tên Hầu Đại Dũng này, Dương Phàm vốn không thích, bởi vì là kẻ gian xảo.

Biết rõ mình và La Đạt Cương có mâu thuẫn, không ngờ chuyện này cũng không nói với mình. Dương Phàm cười lạnh một tiếng, ngồi xuống sô pha, mắt sáng rực lên.

Dương Phàm cũng không bởi vì thân phận của đám Cao Thiên mà tha thứ cho việc Hầu Đại Dũng dám giấu diếm, ngược lại trong lòng hắn rất tức giận, một cảm giác gần như bị phản bội. Dương Phàm và Hầu Đại Dũng liên thủ là vì chữ lợi. Trong chốn quan trường người ta vì lợi ích mà hợp rồi phân có rất nhiều. Nhưng Dương Phàm là người muốn nắm giữ mọi chuyện trong tay, chuyện này để lại vết thương không nhỏ trong lòng hắn.

"Xem tiếp một chút" Kết hợp với tình hình chính trị của Uyển Lăng hiện nay, Dương Phàm đưa ra một kết luận.

Dương Phàm sau khi nhận chức phó bí thư thị ủy, chỉ để lộ ra răng nanh trong hội nghị thường ủy một lần, sau đó không thể hiện gì nữa. Hình như Dương Phàm không nói gì trong hội nghị thường ủy đã trở lại. Không cần biết chuyện lớn chuyện nhỏ, trên cơ bản Dương Phàm đều để hai vị lãnh đạo quyết định.

Hiện tượng này làm Đổng Trung Hoa cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn có ảo giác. Đổng Trung Hoa cảm thấy Dương Phàm lần trước hình như là tức giận vì chuyện La Đạt Cương nhằm vào cục Chiêu thương. Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Đổng Trung Hoa thấy thế nào cũng cảm thấy Dương Phàm giống một con báo săn ẩn mình trong bụi rậm, chỉ cần thấy con mồi thích hợp sẽ lao ra.

Dương Phàm lặng lẽ mang tới phàn ứng dây chuyện. La Đạt Cương trong hội nghị thường ủy gần đây rất nặng nề. Cục Chiêu thương sau khi rơi vào tay La Đạt Cương, người này hình như đã thỏa mãn. Cho nên trong hội nghị đều như cố tình tỏ vẻ lấy lòng Dương Phàm. Hiện tượng này Dương Phàm đương nhiên phát hiện ra. Nhưng Dương Phàm không cho đây là sự thật. La Đạt Cương cũng giống mình, là động vật ăn thịt, không thể ngồi không được.

Khi hai thường vụ thị ủy trẻ tuổi này im lặng, mâu thuẫn giữa chủ tịch và bí thư thị ủy lại lộ ra. Vấn đề nhân sự, vấn đề tài chính... hai bên không ngừng mâu thuẫn. Mặc kệ hai người tranh đoạt như thế nào, đến cuối cùng luôn có thể tìm được một điểm thăng bằng. Điểm này rất quái dị, nhưng rất phù hợp, cả về tình và lý. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bên cạnh có con báo săn ẩn núp là Dương Phàm, hai người không thể không đề phòng, không dám đấu mày chết tao sống.

Mặt trời không thèm để ý đến năng lượng, rất nóng. Một đám phụ huynh học sinh đứng ở trước cổng trường, túm năm tụm ba nhỏ giọng nói. Dương Phàm cố ý xin nghỉ đưa Hiểu Nguyệt đến trường thi, đang đứng trong đám người.

Dương Phàm tìm một chỗ mát dừng xe, bật điều hòa, sau đó mới đi ra cửa kiên nhẫn chờ đợi. Các phụ huynh xung quanh thấy Dương Phàm còn trẻ tuổi, khá thò mò, thi thoảng nhìn chàng trai trông khá quen mắt này. Dương Phàm có lên Tv, nhưng Dương Phàm trên Tv trông thành thục hơn nhiều.

- Cậu nhóc, bên trong là em trai hay em gái?

Một vị phụ huynh chủ động bắt chuyện với Dương Phàm.

- Em gái tôi.

Dương Phàm cười cười đáp lại, đưa tay mời người này một điếu thuốc, sau đó ngồi xổm xuống chỗ bóng râm với mọi người. Không về xe hưởng thụ điều hòa, mặc dù điều hòa vẫn mở ra.

- Ha ha, bố mẹ cậu rất may mắn, không như chúng tôi.

Nói chuyện chính là vợ của người đàn ông đó, khuôn mặt bình thường, nhưng đầy nữa tính và thân thiện.

- Em gái tôi rất thân với tôi, tôi phải đến đón chứ.

Dương Phàm cười cười nói một câu. Lúc này đường bên cạnh có tiếng còi xe inh ỏi, điều này làm rất nhiều phụ huynh ở cổng trường cau mày.

Khổng Tốc thấy Dương Phàm, có thể nói là giật mình kinh hãi, thầm nói sao phó bí thư Dương lại đến đây?

- Chúng ta ngăn chiếc xe đó lại, đỡ ảnh hưởng đến bọn trẻ.

Một đám phụ huynh ầm ĩ đi ra đường. Dương Phàm thấy cảnh này thầm nói Trầm Ninh và bên cục Giáo dục quan hệ thế nào đây? Cổng trường mặc dù cách đường hơn ba mươi mét, nhưng phụ huynh học sinh đều đang lo lắng chờ đợi, nên tâm lý hơi bất ổn.

Đang định gọi điện cho Trầm Ninh, Khổng Tốc đã nhân cơ hội bên cạnh Dương Phàm không có ai, đi tới, hơi khom lưng cười nói:

- Phó bí thư Dương, anh cũng đến.

Cục Dân chính không phải do Dương Phàm quản, nên Dương Phàm không có quan hệ gì nhiều với cục này, chỉ gọi điện một lần mà thôi. Đây là lần đầu tiên gặp mặt.

- Anh là?

Dương Phàm hỏi một câu. Khổng Tốc không khỏi có chút xấu hổ, thầm mắng mình ngu xuẩn. Lần trước sau khi giúp Kha Nghiên nên thừa thế mà tạo quan hệ với Dương Phàm. Chẳng qua vẫn lo lắng bí thư thị ủy và thị trưởng nên mới không chủ động. Hôm nay có thể nói là cơ hội vừa đến, không thể bỏ phí.

- Tôi là Khổng Tốc ở cục Dân chính.

Dương Phàm ngẩn ra, lập tức nhớ đến chuyện trước, vội vàng bắt tay Khổng Tốc:

- Ồ, chuyện của Lưu thẩm lần trước làm phiền anh, vẫn chưa cảm ơn anh.

Thực ra Lưu thẩm và Khoa Nghiên đã tặng quà Khổng Tốc, nhưng Khổng Tốc chết sống không nhận lấy, chuyện này Dương Phàm không biết. Chẳng qua Khổng Tốc thấy Dương Phàm nhiệt tình như vậy, trong lòng thầm nghĩ Dương Phàm nhất định đã biết. Khổng Tốc không khỏi thầm cao hứng vì sự sáng suốt của mình.

Xe bị phụ huynh học sinh ngăn cản không ít. Dương Phàm thấy thế dở khóc dở cười, cười khổ nói với Khổng Tốc:

- Đi, sang xem sao, đừng để gây hỗn loạn.

Sau khi đi tới, mới phát hiện các phụ huynh đang cãi nhau với lái xe, có lẽ là hai bên mắng mỏ nhau. Cứ tiếp tục như vậy nhất định không được, Dương Phàm vội vàng tránh ra, đi vào một góc, rút điện thoại di động ra gọi cho Trầm Ninh.

- Trầm Ninh, mày làm ăn thế nào vậy, trường thi Thất Trung sao lại không có cảnh sát giao thông? Mau đưa người đến đây, sắp loạn rồi đó.

Khổng Tốc ở bên chờ Dương Phàm dập máy, mới tới gần nói:

- Cũng không thể trách cảnh sát giao thông. Trời nóng như vậy, người nào có thể đứng lâu dưới ánh mặt trời chứ. Vấn đề cảnh sát không đủ cũng không phải kêu ngày một ngày hai.

Dương Phàm lúc này mới nhớ đến bên cạnh có một người, liền cười nói:

- Không nói chuyện này, chuyện lần trước còn không cảm ơn anh, hôm nào tôi mời cục trưởng Khổng dùng bữa.

Khổng Tốc vội vàng xua tay nói:

- Vậy sao được, mời khách phải là tôi.

Hai người nói chuyện mới được mấy câu, một chiếc xe cảnh sát chạy tới. Cảnh sát nhảy xuống vội vàng điều hành giao thông. Phụ huynh học sinh cũng từ từ tản đi, không chặn đường nữa. Dương Phàm thầm thở dài một hơi, thầm nói Trầm Ninh sơ suất ở trường thi rồi.

- Ai, trái tim cha mẹ trên đời đều đáng thương.

Trầm Ninh béo mập đầu đầy mồ hôi tìm được Dương Phàm, phát hiện Khổng Tốc cũng ở đây, không khỏi than thở một câu.

Khổng Tốc đầu có mồ hôi. Dương Phàm thấy thế liền cười khổ nói:

- Chế độ giáo dục hiện nay của Trung Quốc là như vậy, nói thật ra tôi cũng không cho là đúng. Giáo dục ở cơ sở vững chắc, nhưng đám trẻ bây giờ không có thời gian để chơi. Thích vui chơi là tính cách của đám trẻ, đây là bóp chết thiên tính. Lúc đáng chơi lại không được chơi. Lên đại học cần học tập thì lại liều mạng đi chơi, có mấy người có thể tập trung học tập ở đại học chứ? Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ tương lai nên dạy con cái mình như thế nào.

Cuộc thi kết thúc. Đám học sinh bên trong chạy ra, Khổng Tốc không thể nói chuyện với Dương Phàm nữa, cười nói:

- Tôi đi đón con.

Sau đó liền trở nên linh hoạt, chạy ào đến cửa.

Dương Phàm nhìn theo hắn chen chúc vào dòng xe, về xe chờ Hiểu Nguyệt. Trầm Ninh vội vàng đi chỉ huy giao thông, ven đường đã dựng biển cấm.

Thấy Hiểu Nguyệt uống nước mát, Dương Phàm lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, nói:

- Đừng uống nhanh quá, coi chừng đau bụng.

Cuộc thi khó khăn dài dằng dặc cuối cùng đã kết thúc. Ngoài cổng trường thi bay đầy tuyết, đây là các thí sinh xé giấy nháp ra mà thả.

Cuộc sống bình thường của Dương Phàm lại trở về, mỗi ngày theo lệ đi làm. Hiểu Nguyệt lại rất nhàn nhã. Chẳng qua vẫn duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, bởi vì có một ông anh phải hầu hạ. Thực ra Dương Phàm nhiều lần bảo thuê người giúp việc về chăm sóc hai ông bà già và lo việc nhà nhưng cô bé này không đồng ý, nói mình có thể làm. Dương Phàm cũng không tiện ép nàng, cứ theo ý nàng.

Hôm sau, Dương Phàm hết giờ về nhà vừa vào cửa đã thấy Hiểu Nguyệt đặt một bàn đầy thức ăn. Dương Phàm cười nói:

- Hôm nay là ngày gì?

Hiểu Nguyệt cười cười nói:

- Anh, anh đoán coi?

- Chuyện này cũng bắt anh đoán sai? Mà anh sợ đoán sai lắm.

Dương Phàm cười cười xấu xa như vậy thật ít thấy.

- Đã có kết quả kỳ thi, em được 670 điểm.

Hiểu Nguyệt lúc này mới công bố đáp án. Dương Phàm nghe thấy thế cũng rất vui, lập tức cười cười ôm lấy Hiểu Nguyệt, quay một vòng.

- Ha ha ha, em gái anh quả nhiên lợi hại.

- Anh, đừng quay, em váng đầu, hoa mắt.

Hiểu Nguyệt vội vàng nói, tay ôm lấy cổ Dương Phàm. Nàng cười rất tươi. Có thể làm Dương Phàm vui như vậy, Hiểu Nguyệt rất tự hào.

Chúc mừng một phen, tối Dương Phàm bảo ra ngoài chơi, nàng muốn ở nhà chơi với Dương Phàm và ông bà. Cô bé này rất hiểu chuyện, nhưng có một điểm cứ để lộ ra, ánh mắt buồn bã và lo lắng trong mắt nàng, Dương Phàm biết.

Tối nói chuyện với hai ông bà, Dương Phàm phát hiện Hiểu Nguyệt hơi khác thường, cẩn thận suy nghĩ liền biết lo lắng của nàng.

- Cô bé này, nghĩ linh tinh gì thế? Mai nghỉ, em cùng anh đến thị trường lao động thuê một người giúp việc.

Bị Dương Phàm nói trúng tim đen, Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ thè lưỡi, lập tức động tình dựa đầu vào đùi Dương Phàm, cười nói:

- Anh, anh đúng là thần, chuyện gì cũng không giấu được mắt anh.

Dương Phàm không cho rằng mình là thần, có kết luận như vậy là vì hiểu rõ Hiểu Nguyệt. Hai ông bà già cần chăm sóc, lại có một ông anh. Đây đều là chuyện Hiểu Nguyệt lo lắng. Dương Phàm là anh phải giải đáp cho nàng.

Sau khi mời người giúp việc về, Hiểu Nguyệt lại bận rộn, mỗi ngày đều nói nói chuyện với người giúp việc, nói những điểm cần chú ý.

Chuyện về Đoàn ca múa nhạc Trung Quốc cuối cùng cũng đã có quyết định. Trong tháng bảy sẽ tổ chức biểu diễn ở Uyển Lăng. Chuyện này sau khi đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, người phụ trách đương nhiên là Niếp Vân Lam, lãnh đạo chủ quản rơi vào đầu Dương Phàm. Chuyện này không có chỗ tốt gì, cũng chẳng ai đi tranh với Dương Phàm. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều ước Dương Phàm thật bận, hai người đúng là có chút ăn ý. Đổng Trung Hoa đưa ra, Nguyên Chấn đồng ý, Dương Phàm lại không phản đối, cuộc sống thoải mái tiếp tục. Ai bảo Dương Phàm là phó bí thư phụ trách quần chúng và văn hóa...

Chuyện dựng sân khấu, Niếp Vân Lam xin chỉ thị của Dương Phàm, rất nhanh đưa ra phương án thi công. Đối với thành phố Uyển Lăng mà nói, đây là một công trình vì bộ mặt. Vấn đề tài chính, cấp trên phát tiền rất dứt khoát.

- Dương Phàm.

Chu Tử Dương đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm. Điều này làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên.

- Mau vào đi, nghĩ như thế nào mà lại đến chỗ em.

Dương Phàm vội vàng đứng dậy bắt chuyện. Chu Tử Dương trên mặt hiện ra vẻ bực tức, ngồi xuống cười lạnh nói:

- Thằng Cao Thiên đó, anh coi như nhìn nhầm.

Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt. Đưa cho Chu Tử Dương một điếu thuốc:

- Anh từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì?

Chu Tử Dương quay đầu lại nhìn Lâm Đốn. Dương Phàm hiểu ý xua tay, Lâm Đốn lập tức đi ra ngoài.

- Lần trước khi Cao Thiên đề cập chuyện mở sòng bạc, anh lúc ấy không đáp ứng hắn, tìm lý do đùn đẩy. Sau đó anh lên tỉnh, lại tìm con bé của Đoàn ca múa kia, kết quả, em đoán được anh hỏi ra cái gì không?

Dương Phàm thầm giật mình, thầm nói Chu Tử Dương hỏi nhất định không phải chuyện nhỏ.

- Hỏi ra cái gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status