Sỹ đồ phong lưu

Chương 297: Sửa trị



Có Dương Phàm cam đoan, Chu Tử Dương cũng cao hứng, vỗ vai Dương Phàm nói:

- Vậy mới gọi là anh em.

Tạ Trường Thuận uống rượu biêng biêng, nằm tựa vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ, một lát sau đột nhiên cảm thấy thân mình bị nâng lên, một cô gái hạ giọng nói nhỏ bên tai:

- Ông chủ, đổi tư thế, em bóp đầu cho anh.

Tạ Trường Thuận mở to mắt, phát hiện cô gái này đang ngồi thẳng phía sau, đầu mình thì dựa vào giữa bầu ngực mềm mại, trong lòng không kìm nổi rung động, thầm nhủ phục vụ ở đây quả là không tồi. Đang nghĩ ngợi tới đó, cô gái ở dưới chân đã ngẩng đầu lên, lau khô chân cho hắn rồi nói:

- Em bóp chân cho anh nhé.

Nói xong, hai đùi hắn chạm phải một mảng da thịt nhẵn mịn, bóng loáng. Tạ Trường Thuận mở to mắt nhìn xuống. Cô gái đối diện đã ngồi xuống, toàn bộ chiếc váy ngắn đã tụt xuống, chỉ còn lộ ra chiếc quần lót nhỏ màu trắng. Cặp đùi thon dài mở ra, mảng lông bên trong không chịu bó buộc lộ ra một chút.

Tim Tạ Trường Thuận lập tức đập thình thịch như thỏ chạy, ánh mắt không thể rời ra khỏi cặp đùi cô gái trước mặt. Cô ta còn chưa sờ vào hắn chút nào, tiểu đệ của Tạ Trường Thuận đã cứng rắn lên. Cô gái ở phía trên đầu cũng không chịu thua kém, hai tay cởi bỏ cúc áo Tạ Trường Thuận, dùng những ngón tay thon dài vân vê hai đầu vú của hắn, dùng sức không nặng không nhẹ, khiến Tạ Trường Thuận hơi rên lên thoải mái.

Cảm giác được sự thay đổi của Tạ Trường Thuận , hai cô gái nhìn nhau một chút, cười nói:

- Ông chủ? Bóp cả đây nữa chứ?

Nói xong, một bàn tay nhỏ bé đã đặt xuống địa phương cứng rắn kia, tiếp đó ra sức nhào nặn.

- ̀m!

Trong đầu Tạ Trường Thuận như nổ tung, chỉ biết rằng mình đang muốn tìm chỗ đó để tiến vào. Chỗ đó nhất định sẽ ướt át, ấm áp, tràn đầy công kích chặt chẽ. Tạ Trường Thuận không thất vọng, thấy cô gái trước mặt đang mỉm cười, há cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra cho tiểu đệ hăm hở tiến vào.

Khoái hoạt không ngờ lại tới một cách đơn giản như thế!

Thấy thời gian đã đủ, có lẽ hôm nay Tạ Trường Thuận sẽ không thể bước đi nổi nữa. Lúc này Dương Phàm mới yên tâm là thu thập xong, liền đứng lên nói với Chu Tử Dương:

- Chuyện còn lại thì anh phụ trách thu thập đi. Tôi còn phải quay về nhà khách xử lý một chút chuyện.

Chu Tử Dương không phải kẻ gà mờ, cũng biết Dương Phàm không phải giả vờ đứng đắn mà chắc chắn là có việc phải làm:

- Tiếc thật đó, mấy người mẫu lần này không tồi. Hôm nào tổ chức thi đấu dùng làm giải thưởng nhỉ.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Đàn bà có thể dùng tiền thu phục được mà anh cũng thích chơi đùa sao? Những cô gái trẻ trung xinh đẹp của Trung Quốc đâu phải là ít.

Chu Tử Dương cười nói:

- Tôi mặc kệ. Đời người ngắn lắm. Con cháu thì có hạn. Tôi muốn dùng sinh mạng hữu hạn của mình hưởng thụ vô hạn. Tóm lại, nếu tôi có thể nắm được thì nhất định sẽ không buông tha.

- Anh quả là đê tiện.

Dương Phàm không kìm nổi cười mắng, xua tay cáo từ đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi, trong lòng Chu Tử Dương cũng hơi cảm khái. Chú em này hiện giờ càng ngày càng thành thục. Lần đầu tiên gặp mặt, nó mới chỉ là một thanh niên còn khá ngây ngô. Hình ảnh đó như đang hiện lại ngay trước mắt Chu Tử Dương. Chu Tử Dương không khó để nghĩ ra hai nguyên nhân khiến Dương Phàm rời đi trước: Một là để cho bên Chu Tử Dương làm nốt điểm nhân tình, khiến cho Chu Tử Dương hoàn toàn kết nối được với đường dây của Tạ Trường Thuận. Điểm thứ hai đương nhiên là để Tạ Trường Thuận không rơi vào tình cảnh quá xấu hổ. Dù sao nếu Dương Phàm ở lại, trong lòng Tạ Trường Thuận không biết sẽ có ý tưởng gì.

Nếu nói trước kia Chu Tử Dương chỉ đa phần là hơi thưởng thức Dương Phàm mà thôi, nhưng sau chiêu thức hôm nay của hắn, Chu Tử Dương trở nên hơi bội phục chú em này. Ít nhất nếu đổi là chính mình, Chu Tử Dương sẽ không lựa chọn rời đi.

Dương Phàm rời khỏi còn có nguyên nhân thứ ba, đó là trước khi tới đây, hắn đã bố trí các công việc tương ứng ở Vĩ Huyền. Chuyện này đương nhiên không thể nói cho người ngoài biết được.

Trở lại nhà khách lặng lẽ tìm được Lâm Đốn, tiếp nhận thẻ điện thoại di động mới mua, Dương Phàm một mình vào phòng đóng cửa lại, bấm di động cho Tô Diệu Nga.

- Bí thư Tô à, là tôi.

Dương Phàm vẫn rất tôn trọng Tô Diệu Nga mà xưng hô theo chức vụ, không hề có vẻ lên mặt cấp trên. Điểm này cũng là điều khiến Tô Diệu Nga kính nể Dương Phàm. Thấy Dương Phàm dùng một số điện thoại di động lạ gọi tới, Tô Diệu Nga tự nhiên biết tầm quan trọng của sự việc.

- Phó bí thư Dương, anh có chỉ thị gì?

Tô Diệu Nga lập tức đứng lên, hạ giọng nói, đồng thời đi ra khóa cửa lại.

- Tôi có một ý tưởng, muốn thương lượng với chị một chút. Chị không cần ghi chép đâu, chỉ lắng nghe là được. Ý tưởng của tôi là thế này…

Sau khi nghe xong ý tưởng của Dương Phàm, Tô Diệu Nga âm thầm mừng rỡ trong lòng. Chiêu số độc ác thì làm sao chứ? Chỉ cần quật ngã mấy tên phiền toái đó, chặt đứt tâm niệm muốn tái sinh của chúng, ai cần biết là chiêu âm độc gì cơ chứ? Tô Diệu Nga vui vẻ chính là: lúc trước vẫn lo Dương Phàm có ý thí xe giữ tướng bởi dù sao Đổng Trung Hoa vẫn là bí thư thị ủy. Hiện tại Dương Phàm đề xuất ý tưởng này, rất rõ ràng là hắn quyết định cùng tiến lui với cộng đồng Vĩ Huyền cũ.

- Phó bí thư Dương, xin cứ yên tâm. Tôi đã bố trí xong, đảm bảo đã lau chùi sạch sẽ. Những manh mối lưu lại cũng cam đoan không hề bị động chạm tới gân cốt gì.

Tô Diệu Nga cam đoan.

- Ha hả, chúng ta coi như may mắn, cho nên kết quả cũng có thể không tồi.

Giọng Dương Phàm âm trầm khiến Tô Diệu Nga nghe vậy thầm run lên trong lòng, tự nhủ dường như tính cách của Phó bí thư Dương có gì đó khác với trước kia.

Cảm giác phụ nữ của Tô Diệu Nga quả thật không tồi. Đúng là bởi vì Dương Phàm đã nhận thức sâu sắc thêm một tầng đối với quan trường nên đã xảy ra một ít biến hóa tinh tế từ trong xương tủy. Lúc trước, hắn là một thanh niên chỉ cầu làm quan tạo phúc một phương, hiện giờ đã tàn nhẫn hơn một chút. Lời nói của Trần Chính Hòa chính là bậc thang khiến sau khi đưa người của Tập đoàn Thiên Mỹ tới tỉnh thành xong, lại nhận được chỉ đạo của Hác Nam, Dương Phàm đã hiểu ra rất nheiefu điều. Không sai, Dương Phàm lấy Tập đoàn Thiên Mỹ làm vốn chính trị của mình, nhưng chẳng phải cũng nhờ vậy mà Hác Nam thêm rạng rỡ vinh quang sao? Dương Phàm mấy lần giao chiến với Đổng Trung Hoa ở Uyển Lăng chẳng phải là vì luôn làm theo đúng chỉ đạo của lãnh đạo sao?

Nhưng kết quả là gì? Kết quả khiến tim Dương Phàm băng giá. Trái tim băng giá là vì vòng xoáy đó rất ác nghiệt, ác nghiệt tới mức Dương Phàm phải bắt đầu suy xét, mình có phải nên tìm một đối tác chính trị khác để hợp tác hay không? Thậm chí còn ép Dương Phàm phải ra ám chiêu, kéo Tạ Trường Thuận xuống nước, cắm một cái đinh bên người Hác Nam.

Sau khi treo điện thoại, Dương Phàm suy xét một hồi, thấy mình có thể hơi chậm lại một chút. Dù sao mâu thuẫn vẫn chưa tới mức không thể điều hòa nổi. Dương Phàm không thể vì lợi ích bản thân mà làm với bất cứ giá nào. Thực ra Dương Phàm dám làm với bất cứ giá nào, cùng lắm thì buông tha con đường này là được. Từ trong xương tủy, Dương Phàm đã là một kẻ không chịu nhận thua và sẵn sàng chấp nhận. Đây có lẽ chính là con bài cuối cùng chưa lật của Dương Phàm.

Hừ. Hừ. Hừ. Sau khi cười lạnh ba tiếng, Dương Phàm đẩy cửa đi ra, vừa lúc thấy Thu Vũ Yến cũng mở cửa đi ra. Vừa nhìn thấy Dương Phàm, Thu Vũ Yến rất vui vẻ, cười giống một đám mây hồng đứng nghiêm trước mặt Dương Phàm nói:

- Dương Phàm, anh đã trở lại.

- Ừ, vừa trở về. Tôi nghĩ người các cô đang nghỉ ngơi nên không dám tới quấy rầy.

Dương Phàm mỉm cười, giải thích đơn giản.

- Bố và cậu của em làm sao ngủ được chứ, đang nói chuyện trong phòng mà. Đi, em đưa anh đi gặp họ.

Thu Vũ Yến thân thiết nắm tay Dương Phàm kéo đi. Dương Phàm chần chừ một chút rồi cũng đi theo, trong lòng quả thật cũng muốn thương lượng với hai người Thu Trường Thiên một chút về việc họ di dời tới Uyển Lăng. Điều này quả thật liên lụy tới không ít các mặt sự tình.

Thấy Thu Vũ Yến túm Dương Phàm tiến vào, sắc mặt Thu Trường Thiên hơi hơi trầm xuống một chút, tuy nhiên nháy mắt liền cười đứng lên bắt tay Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, ngài tới vừa lúc, chúng tôi đang có chuyện muốn báo cáo ngài.

Dương Phàm nhẹ nhàng, khéo léo né tránh cánh tay thân thiết của Thu Vũ Yến không chút gượng ép, nhận lấy một điếu thuốc, ngồi xuống châm thuốc xong mới cười nói:

- Có gì cần tôi làm, các người cứ nói.

Vương Siêu thấy Dương Phàm nói rõ như vậy liền cười nói:

- Phó bí thư Dương, dời đi không khó, chỉ có điều tốn chút thời gian và tiền tài. Mấu chốt là ảnh hưởng không tốt lắm tới công việc của chính quyền địa phương. Tuy rằng Tập đoàn Thiên Mỹ chủ yếu làm về sản xuất, tiêu thụ đồ điện và bất động sản nhưng mấy năm gần đây cũng đã đặt chân tới việc chế tạo công nghiệp nhẹ và một vài lĩnh vực khác, đồng thời cũng góp vốn với một số nơi để làm một số dự án, tính ra cũng liên lụy tới bát cơm của mấy ngàn người. Nếu chúng ta cứ mạnh mẽ cứng rắn dời đi, có lẽ sẽ tổn thất rất lớn.

- Chuyện này tôi đã nghĩ thay các người. Sau khi gặp bí thư Hác, tôi sẽ cùng các người đi Nam Kinh một chuyến, sau đó mang các người tới gặp phó bí thư tỉnh ủy Điền, xin ông ấy ủng hộ.

Vừa nghe nói như vậy, sắc mặt Thu Trường Thiên hơi biến đối, lập tức mỉm cười ngồi xuống không nói lời nào, chậm rãi rút một điếu thuốc ra.

- Phó bí thư Dương, xin ngài một lời nói thật. Rốt cục ngài muốn điều gì?

Thu Trường Thiên đang sợ hãi, thậm chí có thể nói là cực kỳ sợ hãi. Thu Trường Thiên đã gặp rất nhiều người trong quan trường, thậm chí là sau sự kiện lần này nhưng Thu Trường Thiên vẫn sống chết không mở miệng nói ra bọn họ bởi sau này khẳng định vẫn phải giữ mối liên hệ với họ. Có cán bộ quả thật chỉ vì tư lợi mà bán đứng lợi ích quốc gia. Người như vậy không thiếu. Nhưng Dương Phàm đã có bối cảnh thâm hậu, vậy mà tùy tiện mang bọn họ đi gặp lãnh đạo cấp bộ. Thu Trường Thiên muốn không sợ hãi cũng khó.

Ông ta sợ bị ăn tới mức xương cốt cũng chẳng còn.

Dương Phàm cười đứng lên, vấn đề này cho dù nói thật Thu Trường Thiên cũng chưa chắc có thể tin tưởng. Một khi đã như vậy, thà không giải thích còn hơn.

- Chủ tịch Thu, tôi nghĩ rằng hẳn là ông hiểu được, ông đã không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu đã không được phép lựa chọn, vậy cần gì biết phía trước là cái hố nào, cứ nhắm mắt lại nhảy xuống là được. Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn không rời đi bây giờ, tiếp tục tới ngồi trong phòng tạm giam. Sẽ chẳng ai ngăn cản ông hết.

Nói xong lời này, hoàn toàn không nhìn ba người đang trợn mắt há hốc mồm, Dương Phàm xoay người bỏ đi.

Thu Trường Thiên suy sụp ngửa mặt lên trời, hai tay ôm mặt thở dài:

- Ta thật sự ngu ngốc. Đến lúc này mà còn lo được mất nữa chứ.

Thu Vũ Yến vốn muốn đuổi theo Dương Phàm đi ra ngoài, nhưng vừa mới nghĩ tới bộ dáng quá âm trầm của Dương Phàm khi nói chuyện vừa rồi, Thu Vũ Yến phát hiện mình chẳng có chút khí lực và dũng khí nào, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ nhìn Dương Phàm rời đi.

- Anh rể, không cần tự trách. Thiên Mỹ là do anh khổ tâm kinh doanh dựng nên, lo lắng như vậy là rất bình thường. Thực sự em cũng không hiểu Phó bí thư Dương này có lòng tham gì ở Tập đoàn Thiên Mỹ chứ.

Nói xong Vương Siêu nhìn thoáng qua Thu Vũ Yến rồi đứng lên nói:

- Để em đi tìm Phó bí thư Dương giải thích một chút.

Bởi vì nguyên nhân bối cảnh và xuất thân gia đình, sinh ra và lớn lên trong một gia đình tầm khá cao, tuy rằng năng lực của Vương Siêu chưa chắc đã hơn Thu Trường Thiên nhưng kiến thức và hiểu biết về quan trường của Vương Siêu lại hơn Thu Trường Thiên không ít.

Thu Vũ Yến chờ Vương Siêu rời khỏi xong mới ngồi xuống bên cạnh Thu Trường Thiên. Đương nhiên Thu Vũ Yến hiểu ánh mắt vừa rồi của cậu mình.

- Bố, con muốn nói với bố một việc. Sáng hôm bố được thả ra đó, Dương Phàm đã tới phòng con trong khách sạn….

Thu Vũ Yến chậm rãi kể lại sự tình xong, Thu Trường Thiên ngây dại như tượng gỗ. Con gái mình cởi hết quần áo dụ dỗ Dương Phàm, vậy mà thằng nhóc này không ngờ không nể tình chút nào.

- Đừng nói tình cảnh của Tập đoàn Thiên Mỹ lúc này, dù là lúc nào khác, con cũng sẵn lòng làm tình nhân của anh ta để đổi lấy sự an toàn của bố và Tập đoàn Thiên Mỹ. Anh ta có thể không biết rằng khống chế được con tương đương đã khống chế hơn nửa Tập đoàn Thiên Mỹ sao? Còn nói về thủ đoạn khống chế con người, thủ đoạn của anh ta còn ít sao? Đáng tiếc chính là, dù con đã làm đến mức đó nhưng anh ta cũng không hề có động tác gì thêm, khiến con phải tự hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân. Con cảm giác, mình không có thứ mà anh ta theo đuổi, cả Tập đoàn Thiên Mỹ cũng vậy. Trong tay anh ta, Tập đoàn Thiên Mỹ có lẽ chỉ là một quân cờ có thể xoay chuyển tình thế trong thời khắc mấu chốt mà thôi.

Thu Vũ Yến nói một cách rất bất đắc dĩ nhưng lúc này cô nói rất chân thật.

- Không biết sống chết.

Trở lại phòng, Dương Phàm nhếch miệng nói. Lúc này Dương Phàm đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn đối với Tập đoàn Thiên Mỹ. Hắn đã tốn rất nhiều tài nguyên nhân lực, đến lúc này không ngờ lại bị người ta hoài nghi là muốn nuốt gia sản nhà người ta. Điều này làm cho Dương Phàm tràn đầy lửa giận. Nếu đổi là trước kia, Dương Phàm sẽ chỉ thẳng vào mặt Thu Trường Thiên nói:

- Ông tính toán cái quái gì vậy? Ông quả là nhỏ nhen. Không sai, bởi vì ông kín miệng mà có thể bảo vệ được chút gia sản của mình, không bị nguy hiểm chết đói. Nhưng ông có thể cam đoan rằng vợ và con gái ông không bị người ta tùy ý đè xuống chà đạp hay không? Mở to mắt ra mà nhìn tình thế đi.

- Phó bí thư Dương.

Cửa không đóng, Vương Siêu nhẹ nhàng đẩy ra.

Đối mặt với nụ cười tươi của Vương Siêu, Dương Phàm không hề có chút biểu tình, thậm chí còn không thèm gật đầu. Cần phải cho những người này biết rằng hiện tai mình rất không thích, đang rất nóng giận. Dương Phàm nghĩ vậy, cũng lười không thèm để ý tới phong độ.

- Tập đoàn Thiên Mỹ là do một tay anh rể tôi gây dựng nên, là tâm huyết cả đời của anh ấy, xin ngài đừng quá để ý.

Giọng điệu Vương Siêu khá dịu, đồng thời có cảm giác hơi ngưng trọng. Trong mắt Dương Phàm, biến hóa này còn có sức thuyết phục hơn cả nụ cười trên mặt lúc vừa rồi.

- Ngồi đi. Thu Trường Thiên, thu thủy trường thiên (1), tôi thấy tầm mắt ông ta quá thiển cận. Ông ta nghĩ mình đang không ngồi trong đó thì có thể cò kè mặc cả sao? Chống lại việc này, vợ con ông ta chỉ có nước bán xới mà đi thôi.

Dương Phàm cố gắng khắc chế tâm tình của mình, không chê bai quá lộ liễu.

(1: một câu thơ trong bài "Đằng Vương các tự" của Vương Bột)

Vương Siêu tự nhiên là hiểu được ngụ ý của Dương Phàm, cười khổ ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, tiếp lấy điếu thuốc Dương Phàm đưa, hút một hơi sâu rồi nói:

- Anh rể tôi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn Giang Bắc, con người rất thông minh, nhưng nhiều chuyện vẫn không thể hiểu được với cảnh giới của anh ấy. Hy vọng trải qua chuyện này, anh ấy có thể lý giải được sâu sắc hơn.

Sắc mặt Dương Phàm hơi tốt lên một chút, thản nhiên nói:

- Rất nhiều khi, anh rể của ông chỉ là một thương nhân bị một số quan lại nhỏ bé ở địa phương làm hư đi. Thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy ông còn hợp với quan trường hơn nhiều so với ông ấy.

Vương Siêu cười cười nói:

- Năm xưa bố tôi cũng làm việc khá lâu trong chính quyền, lăn lộn cả đời nhưng khi về hưu cũng chỉ là phó phòng. Tài năng của ông chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn so với rất nhiều cán bộ, nhưng có năng lực thì sao chứ? Cho nên trước khi qua đời, ông đã dốc hết toàn lực giúp đỡ anh rể & tôi lăn lộn trên thương trường. Trước lúc lâm chung, ông đã nắm tay tôi nói, con trai, bố không cho con tiến vào quan trường là vì không muốn con cũng giống như bố, suốt ngày phải sinh tồn trong hoàn cảnh tràn đầy nguy cơ. Nhà chúng ta không có gia cảnh gì, cho dù con có bản lĩnh to lớn, nhưng nếu không có người quyền cao ngập trời thưởng thức con, thành tựu trong quan trường cũng chỉ rất hữu hạn. Thành tựu trong quan trường của bố tôi so với anh…

Nói tới đây, Vương Siêu cười khổ lắc đầu. Đây là hắn khéo léo nịnh Dương Phàm.

Tuy rằng chưa gãi đúng chỗ ngứa nhưng trong lòng Dương Phàm cũng hơi thoải mái một chút, đánh giá về con người Vương Siêu cũng cao thêm ba phần.

Cốc cốc.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Vương Siêu vội vàng ra mở cửa.

Thu Vũ Yến mỉm cười lách vào, hạ giọng hỏi nhỏ:

- Anh ta không nổi giận chứ?

Vương Siêu mỉm cười lắc đầu. Thu Vũ Yến lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hạ giọng nói:

- Bộ dạng vừa rồi của anh ta trông sợ chết khiếp.

Vương Siêu vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ bên trong. Thu Vũ Yến mỉm cười đi vào. Vương Siêu ở phía sau lớn tiếng nói:

- Phó bí thư Dương, tôi về trước.

Thấy Thu Vũ Yến xuất hiện, Dương Phàm hơi cau mày, thầm nhủ cô bé này quả thật là âm hồn bất tán. Nếu cứ tiếp tục như vậy trong thời gian dài, thật khó mà nói sẽ không xảy ra chuyện gì. Dù sao mình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Thu Vũ Yến mỉm cười đang định ngồi xuống thì Dương Phàm đảo ánh mắt lạnh lùng quét tới, dọa cho Thu Vũ Yến run lên, ra vẻ một cô bé ngoan ngoãn, xịu mặt ngồi xuống.

- Cô lo tôi sẽ mặc kệ Tập đoàn Thiên Mỹ sao?

Dương Phàm cười lạnh hỏi Thu Vũ Yến.

Gật đầu. Dùng sức gật đầu.

- Ngây thơ. Nếu tôi đã ra tay thì sẽ không thể nào quay đầu lại. Quên đi, nói những thứ đó với cô, cô cũng chẳng hiểu đâu.

Thu Vũ Yến cái hiểu cái không gật gật đầu nói:

- Em biết là em không hiểu, nhưng em vẫn hiểu được một chút. Anh không mưu tính lấy tiền tài của nhà em, không có ý tứ chiếm lấy vợ con nhà người ta.

Lời nói này khiến Dương Phàm không kìm nổi mỉm cười, sau đó thản nhiên nói:

- Cảm ơn cô đã nghĩ được như vậy.

Thu Vũ Yến ngượng ngùng cười cười nói:

- Em biết, không phải anh chướng mắt em mà là anh sợ dính vào phiền toái. Em không ôm hy vọng xa vời để gây thêm phiền toái cho anh. Em chỉ xin anh thưởng cho một điều, khi nhà em cần anh cứu mạng, anh có thể giơ một tay ra.

- Còn phải xem là ai muốn diệt Thu gia các cô. Nếu dính vào người không thể trêu, tôi cũng sẽ không giơ tay.

Dương Phàm nói khá tuyệt tình, nhưng Thu Vũ Yến vẫn nghe được hàm nghĩa trong đó, liền hơi mỉm cười đắc ý, đứng lên nói:

- Anh là người tốt. Hì hì, em về đây.

"Củ chuối thật.... ...." Dương Phàm thầm bi phẫn, có cảm giác như bị người nắm tóc vậy.

Trong một căn phòng của nhà khách tỉnh ủy, Hác Nam có vẻ rất kiên nhẫn nói chuyện với Thu Vũ Yến đang mỉm cười vẻ bình tĩnh, trầm ổn. Theo cách nói văn vẻ của quan chức mà nói, không khí cuộc nói chuyện là khá vui vẻ, thu được thành quả đáng mừng.

Bởi vì có phóng viên ở đây, Thu Trường Thiên chỉ có thể nói chuyện đại khái về vấn đề hoàn cảnh đầu tư của tỉnh Giang Nam. Sau một hồi trao đổi, 2 bên kết thúc cuộc hội đàm trong vui vẻ.

Trước giờ ăn trưa một chút, cũng vẫn căn phòng này nhưng hai bên nói chuyện đã đổi thành Dương Phàm và Hác Nam. Hác Nam ngồi ở thượng vị, sắc mặt âm trầm còn Dương Phàm ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh.

Sau một phen báo cáo như thường lệ, Hác Nam hơi không ngờ, bởi vì Dương Phàm không nói tới chuyện đã xảy ra ở Uyển Lăng. Chẳng lẽ thằng ranh này có thể tự mình ứng phó sao? Hác Nam cảm thấy hơi thất vọng, giống như mất đi chiếc kìm sắt không chế thằng nhãi này.

- Nhất định phải làm cho tốt công tác với tỉnh anh em.

Mặc kệ như thế nào, Hác Nam phải thực hiện lời hứa của mình, cho nên những lời này coi như là một cách bày tỏ thái độ. Tôi có thể đứng ở địa bàn tỉnh Giang Nam ủng hộ tinh thần cho cậu. Trong địa bàn tỉnh Giang Nam, tôi có thể ủng hộ cho những hành động của cậu. Nhưng những ủng hộ đó khẳng định là có hạn độ.

- Tôi nhất định xử lý thích đáng các mặt quan hệ.

Dương Phàm cũng đưa ra lời cam đoan của mình, đồng thời cũng tương đương với việc nói rằng, kiên quyết không để lãnh đạo thêm phiền toái.

Theo lý thuyết, có thủ hạ như Dương Phàm thì Hác Nam hẳn là phải phi thường thưởng thức, nhưng lần này thằng ranh này đã đùa quá lớn. Bị cuốn vào vòng xoáy này đâu phải chỉ một phạm vi nhỏ, mấu chốt là hắn còn có thể chơi hơn thế nữa. Có thủ hạ như vậy, tuy rằng chưa phải là thủ trưởng trực tiếp nhưng Hác Nam vẫn phi thường cẩn thận khi sử dụng. Phải cân nhắc lợi và hại, khi cần áp chế thì phải áp chế. Lúc này hắn đắc thủ nhưng tiếp theo thì sao? Nếu trời sập thì làm sao? Chẳng lẽ ôm đống đá ngũ sắc đi vá trời sao? (2) Nực cười.

Sau khi kết thúc hành trình ở tỉnh thành, Dương Phàm tới Nam Kinh. Không nhận lời mời tha thiết của Thu Trường Thiên mà Dương Phàm lựa chọn đi một mình, tới trước cửa tòa nhà của Du Nhã Ny.

- Xin chào. Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?

Cô gái lễ tân đã được đổi sang người khác, nhưng cũng là một mỹ nữ. Thành phố lớn có lợi điểm đó, có vô số mỹ nữ để thưởng thức.

- Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Du của các cô. Phiền cô vào thông báo một tiếng.

Không ai biết mình quả thật là tốt, có thể thưởng thức cô em xinh đẹp trước mặt này mà không cần phải kiêng nể gì.

- Ngài không có hẹn trước, tôi không thể chuyển ngài lên được. Đây là quy định của công ty.

Cô bé bị Dương Phàm nhìn kỹ quá, hơn thẹn quá hóa giận. Thằng cha này hình thức cũng khá đẹp trai, vậy mà cái nhìn lại rất hạ lưu, cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta thế là sao nhỉ? Cô bé hơi quên mất là hôm nay mình mặc một chiếc áo cổ sâu, mà đã là áo cổ sâu, chẳng phải chính là tạo cơ hội cho đàn ông nhìn sao?

"Quy định chết tiệt." Dương Phàm thầm mắng rồi cười nói với cô bé lễ tân:

- Bộ quần áo này rất không tồi, rất hợp với dáng người của cô.

- Lưu…. Tiên sinh, nếu không có hẹn trước, anh có thể gọi điện thoại để bố trí lịch hẹn với Tổng giám đốc.

Cô bé lễ tân vẫn cố nhịn, không nói ra hai chữ "Lưu manh".

Dương Phàm hơi tiếc nuối, lúc này không khỏi hoài niệm năm xưa cùng với Trầm Ninh, cả hai đứng ở cửa trường học, giả vờ làm lưu manh trêu chọc các bạn nữ.

Khi đó quả là thoải mái, chẳng lo lắng gì. Nghĩ tới đây, Dương Phàm lấy di động ra, thản nhiên đi tới chiếc sô pha đối diện rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô bé lễ tân, đảo mắt ra vẻ rất lưu manh, nói:

- Mỹ nữ, không xuống đây nghênh đón là tôi tự đi lên đó.

Du Nhã Ny đang dự họp với các cán bộ cao tầng trong công ty, vừa nghe vậy khuôn mặt đang nghiêm túc chợt bật cười xì một tiếng. Cô khẽ quát vào điện thoại với vẻ căm tức:

- Hình tượng của chị bị cậu hủy hết rồi.

Nói xong Du Nhã Ny treo điện thoại, nói với các cán bộ cao tầng của công ty:

- Mọi người cứ tiếp tục, nhất định phải vạch ra được phương án thích đáng, nắm lấy cơ hội này, tranh thủ chiếm được sự hứa hẹn và ủng hộ cho vay của chính phủ.

Sau đó Du Nhã Ny vội vàng đi thang máy xuống dưới. Dọc theo đường đi, nhân viên thấy tổng giám đốc hơi chạy vội vàng, tất cả đều ngẩn người, suy nghĩ chẳng hiểu có chuyện nước sôi lửa bỏng hay đại sự gì đang xảy ra?

- Cô em xinh đẹp, địa chỉ Uyển Lăng là gì? Địa chỉ MSN là gì? (3) Trông em rất giống một bạn học cũ của anh.....

Dương Phàm vẫn đang sắm vai một nhân vật lãng tử đa tình. Lúc trước cả ngày phải giả bộ thâm trầm, nghiêm nghị, thực sự không còn là người nữa. Giờ trêu đùa mỹ nữ khiến cô bé mặt mũi đỏ bừng nhưng không dám nổi giận, trong lòng Dương Phàm cảm thấy rất khoái trá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status