Sỹ đồ phong lưu

Chương 321: Cái nhìn toàn cục



Sau khi hai người đi xong, một nhân viên phục vụ đột nhiên hỏi bà chủ đang tính toán sổ sách:

- Người đàn ông vừa rồi có vẻ như là tôi đã nhìn thấy trên TV, hình như là phó bí thư gì đó.

Bà chủ trừng mắt nói:

- Ba xạo, phó bí thư thị ủy có thể tới ăn cơm ở quán này sao?

Trước kia Dương Phàm vẫn thường có thói quen ngủ một giấc ngắn vào giữa trưa, khi về đến nhà cũng nằm xuống sô pha theo thói quen, nhưng không thể nào ngủ nổi, mắt cứ mở trừng trừng.

Trương Tư Tề thay quần áo xong, thấy bộ dạng Dương Phàm như vậy, trong lòng không khỏi thương xót.

- Vụ án đã kết thúc, người cũng đã bị bắt rồi. Trong lòng anh còn gì bất mãn nữa không vậy?

Dương Phàm cười khổ lắc đầu, nói lại một ít tin tức nghe được lúc sáng. Trương Tư Tề nghe xong cũng chỉ thở dài nói:

- Anh đã cố hết sức rồi, vụ án này có thể làm tới đó đã là tốt lắm rồi. Kỳ thật từ trên xuống dưới, chẳng phải toàn bộ đều là cảnh thái bình giả tạo sao? Chẳng phải toàn là trắng thành đen, đen thành trắng sao?

Dương Phàm bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Trước kia ông ngoại toàn ép anh phải đọc sách lịch sử, sau này thầy giáo cũng nói anh nên đọc nhiều sách lịch sử. Hiện tại xem ra, tuy rằng chế độ đã thay đổi nhưng rất nhiều thứ trong quan trường vẫn chẳng khác gì ngày xưa. Khó trách Gia Cát Lượng nói đọc sách phải xem tổng thể. Có thể thấy rất nhiều thứ mà cổ hay kim đều giống nhau.

Trương Tư Tề cũng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể cười an ủi:

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ sau khi chính thức phán xét vụ án này rồi nói sau. Tuy nhiên dựa theo trình tự, ít nhất phải một tháng sau mới có thể thẩm tra xong. Quyền lực của anh trong vụ án này đã kết thúc, nếu cứ tiếp tục dính vào nữa sẽ bị người ta thù ghét, nghĩ anh là kẻ nhiều chuyện, không biết quy tắc.

Dương Phàm cũng ngủ không được, cười đứng lên nói:

- Hay là chúng ta tới gặp hai vợ chồng kia đi, nói cho họ là đã phá được vụ án, hung thủ cũng đã bị bắt. Sau này họ lựa chọn thế nào là việc của họ. Xét về góc độ quy tắc thì anh đã làm xong việc của mình rồi.

Buổi chiều vừa tới phòng làm việc, Chu Phàm liền cười tủm tỉm xuất hiện, khách khí lùi vào ngồi bên trong. Sau khi ngồi xuống, sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống nói:

- Phó bí thư Dương, có một chuyện không biết nên nói với anh hay không.

Dương Phàm thản nhiên gật đầu nói:

- Anh cứ thoải mái nói đi.

Lúc này Chu Phàm mới chậm rãi nói:

- Thành bắc có một giáo đường Cơ Đốc giáo, lần này nằm trong phạm vi giải phóng mặt bằng. Công trình nhà ở cho người thu nhập này lại do Tề Quốc Viễn nắm. Vì sao lão Tề muốn làm cái này, chắc hẳn anh đã biết. Tuy nhiên trong quá trình giải phóng mặt bằng lại nảy sinh một chút vấn đề. Người của giáo đường Cơ Đốc giao đó đưa ra một ít yêu cầu quá phận, bởi vì không thể đáp ứng nên việc giải phóng mặt bằng bị ách lại. Ngày hôm qua La Đạt Cương tìm tôi, nói tôi là phó thị trưởng chủ quản tôn giáo ra mặt điều đình, hòa giải.

Dương Phàm nghe đến đó, tâm tình vốn đang không tốt, lửa giận trong lòng mới dịu xuống lại bùng lên, sắc mặt lập tức lạnh lùng, nói với Chu Phàm:

- Việc này anh không cần nhúng tay vào. Đây là công tác giải phóng mặt bằng, chính quyền thành phố và những nhà đầu tư đã có hiệp nghị, lão Tề cũng không sợ bọn họ. Không dám đắc tội trưởng ban tổ chức Chu liền đẩy anh ra hứng. Việc n này là làm cho tôi xem đây mà.

Chu Phàm vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Dương Phàm, thản nhiên nói:

- Vậy tôi lấy cớ là không hiểu tình huống để từ chối nhé.

Dương Phàm cười khổ giải thích:

- Nguyên Chấn là sợ tôi lợi dụng anh nhúng tay vào sự tình bên chính quyền thành phố. Có anh lại có cả Mẫn Kiến, hắn lo lắng cũng là có lý do. Tuy nhiên chuyện này không giống như là phong cách của Nguyên Chấn, có lẽ là bài của La Đạt Cương. Anh cứ tới tìm Nguyên Chấn một chút, khi nói chuyện thì nhấn mạnh rằng anh sẽ chuyên tâm làm tốt công việc do tổ chức giao phó. Mặt khác, gần đây anh cứ khiêm tốn một chút. Hầu Đại Dũng bị bắt, cho dù không bị phạt có lẽ cũng không giữ được vị trí.

Khi Dương Phàm nhắc tới Hầu Đại Dũng, mí mắt Chu Phàm co giật mãnh liệt, trong lòng hơi kích động. Nếu hắn không hiểu lời ám chỉ này thì đừng có lăn lộn trong thể chế này làm gì nữa.

Chu Phàm vừa mới đi ra, Ứng Tự Cường liền cười hì hì tiến vào, thấy thuốc lá trên bàn Dương Phàm liền rút một điếu, hút hai hơi rồi cười nói:

- Phó bí thư Dương, tôi không muốn ngồi ở văn phòng thị ủy, cả ngày đi làm cửu vạn, chẳng có chút hứng thú gì cả.

Người trẻ tuổi làm việc ở đây là để rèn luyện tính cách. Đây cũng chính là ý tưởng ban đầu của Dương Phàm.

Lúc này Ứng Tự Cường thấy Dương Phàm không nói gì, liền nói tiếp:

- Nếu tôi muốn thực sự lăn lộn trong thể chế thì cần gì phải xuống dưới này chứ?

- Ha ha, vậy cậu cứ hỏi gia đình đi, nếu gia đình đồng ý thì tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Dương Phàm cảm thấy cứ đẩy quyền quyết định về phía Hác Nam là ổn nhất.

Ứng Tự Cường vừa nghe vậy đành phải đứng lên, trước khi đi còn cười nói:

- Dương ca, cho em một bao thuốc nào.

Không gọi là Phó bí thư Dương mà nói chuyện với quan hệ cá nhân. Dương Phàm đương nhiên hiểu việc thay đổi cách xưng hô này có ý nghĩa gì. Nói thật, con người Ứng Tự Cường này cũng không tồi, không hề có vẻ tự cao của một công tử con trai của Bí thư Tỉnh ủy. Hắn cả ngày đều tươi cười, sống hòa đồng với người trong cơ quan, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với mấy cô gái mới được điều tới.

- Lâm Đốn, lấy cho Tiểu Cường ít thuốc.

Dương Phàm nói xong liền hạ giọng nói với Ứng Tự Cường:

- Có một chuyện tôi phải nhắc nhở cậu. Nếu cậu không thể tự chủ được hôn nhân của mình thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách với mấy cô bé trong cơ quan. Nếu không chẳng may xảy ra sự việc gì, có thể cậu sẽ bị động đó.

Đã làm việc ở Bắc Kinh một năm, đương nhiên Ứng Tự Cường biết Dương Phàm ám chỉ cái gì, liền tỏ vẻ thản nhiên nói:

- Dương ca yên tâm, chuyện này em có chừng mực mà. Em không thể mặc kệ chuyện tình cảm của mình được mà phải có suy nghĩ của bản thân chứ.

Hầu Đại Dũng bị bắt, mọi người cũng không quan tâm kết cục của hắn thế nào, chỉ có điều vị trí thị ủy thường ủy phụ trách chính trị và pháp luật, kiêm cục trưởng cục Công an quả thật không tồi, có không ít người đều nghĩ về vị trí này. Dương Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, cục trưởng cục Công an bình thường vẫn cao hơn nửa cấp so với các cục trưởng khác, kiêm nhiệm thị ủy thường ủy phụ trách chính trị và pháp luật cũng là chuyện thường, đương nhiên do phó thị trưởng kiêm nhiệm cũng không thiếu.

Trong khi tất cả mọi người đang động cân não xem hoa sẽ rơi vào nhà ai thì cuối cùng vẫn phải đưa lên thảo luận trong thường ủy thị ủy. Trong hội nghị, về cơ bản, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt Dương Phàm.

Khác với mọi người, Đổng Trung Hoa nghĩ tới chuyện này cũng là bình thường. Dương Phàm đã quản lý Đảng và quần chúng, làm việc rất tử tế.

Đổng Trung Hoa vốn muốn tự mình xuống lầu hỏi ý kiến Dương Phàm một chút, nhưng lại nghĩ hơi mất mặt. Đang định bảo thư ký xuống lầu mời Dương Phàm lên chợt nghĩ lại, Dương Phàm vừa rồi đã ra mặt ngăn cản hết mưa gió cho mình, mọi việc đắc tội người khác đều do một mình Dương Phàm gánh chịu. Nghĩ tới việc gần đây Dương Phàm cũng không hề gây sức ép gì tới mình, Đổng Trung Hoa liền đi ra khỏi phòng làm việc, chắp tay sau lưng, hơi ngẩng mặt đi xuống lầu.

Đi tới trước cửa phòng Dương Phàm, thái độ của Đổng Trung Hoa xuất hiện một ít biến hóa tinh tế: tuy rằng tư thế không thay đổi nhưng vẻ nghiêm túc trên mặt đã biến mất mà thay vào đó là biểu tình hiền lành.

- Tiểu Lâm, Phó bí thư Dương có đây không?

Đổng Trung Hoa tươi cười đi tới.

Dương Phàm ở bên trong nghe vậy liền đi ra cửa, mỉm cười nói:

- Bí thư Đổng có việc sao không gọi điện thoại? Hoặc bảo thư ký tới gọi cũng được mà.

Lời nói tuy rất khách khí nhưng Đổng Trung Hoa làm sao không biết thực tế là thế nào, chỉ dám nói thầm: Đại ca, tôi sao dám làm thế!

Sau khi ngồi xuống, Đổng Trung Hoa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Phó bí thư Dương, vấn đề Hầu Đại Dũng có lẽ không nhỏ. Phó bí thư xem chúng ta có nên xử lý sớm, mau chóng nắm bắt công tác đó lại không?

Dương Phàm sớm có chuẩn bị, cũng không tính toán khách khí, cười cười nói:

- Tôi có một ý tưởng, bên chính quyền thành phố kia đã chia ra mỗi người mỗi mảng, chỉ có đồng chí Chu Phàm mới tới nhận chức là không bận rộn như vậy. Công an là một mảng công việc cực kỳ hao tổn tinh lực, tôi thấy nên để cho đồng chí Chu Phàm kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục Công an. Còn một thường vụ phó cục trưởng cục Công an chủ trì công tác hàng ngày cũng bị liên lụy, vậy để đồng chí phó cục trưởng phụ trách cảnh sát giao thông là Trầm Ninh lên thay, chủ trì công tác đi.

Dương Phàm nói giống như đang thương lượng nhưng trên thực tế Đổng Trung Hoa biết việc này đã được quyết định. Vì sao Dương Phàm không ra mặt bảo vệ Hầu Đại Dũng một chút, đây là điều mà Đổng Trung Hoa có chút khó hiểu, những vấn đề khác vẫn là điều trong phạm vi suy nghĩ của lão.

Mặc dù có ý chính đáng nhưng Đổng Trung Hoa vẫn có chút không hài lòng. Chẳng qua cũng chẳng có cách nào, bây giờ chủ tịch tỉnh Hà đã nói, lần trước là do Dương Phàm nương tay. Vì thế Dương Phàm bây giờ đang đứng rất mạnh. Nghĩ đến chuyện này Đổng Trung Hoa lại thầm cảm thấy xấu hổ, đôi vợ chồng kia quả thật quá đáng thương.

- Suy nghĩ này rất đúng, tôi thấy có thể.

Đổng Trung Hoa không hề do dự vội vàng đáp ứng. Sau đó đứng dậy cáo từ ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm.

Bốp. Tạ Thúy Lâm tát mạnh vào mặt Cố Đồng. Thấy Tạ Thúy Lâm tức giận, Cố Đồng không dám mở miệng nói lại một câu.

- Súc sinh. Mày xem mày làm chuyện gì thế hả? Mày có còn là người nữa không? Hút ma túy, hiếp con nhà người ta, mày có còn là con trai mà tao đẻ ra hay không?

Tạ Thúy Lâm nói xong liền đưa tay ôm mặt khóc, vừa khóc vừa tức giận không ngừng đưa tay ra đánh Cố Đồng, không ngừng mắng:

- Mất mặt, đồ xấu xa.

Cố Đồng cũng không dám nhúc nhích, chờ mẹ phát tiết xong mới đưa lên ôm vai Tạ Thúy Lâm, dùng tay lau nước mắt cho Tạ Thúy Lâm. Cố Đồng rất xấu hổ quỳ sụp xuống nhỏ giọng nói:

- Mẹ, mẹ đừng quá đau lòng, mẹ coi như không có thằng con trai là con đi. Con cho dù vào tù cũng không làm bố khó xử.

Cố Đồng vừa nói như vậy, tấm lòng yêu con của Tạ Thúy Lâm lập tức lộ ra, bà ta ôm con trai lớn tiếng khóc ròng. Tối qua Cố Đồng bị bắt chưa đầy nửa giờ thì Cố Tiên Lễ đã nhận được tin tức. Rất nhanh hai vị lãnh đạo của tỉnh ủy đã gọi điện nhắc đến chuyện này.

Tạ Thúy Lâm làm loạn với Cố Tiên Lễ mãi nhưng không thấy chồng đồng ý cứu Cố Đồng, liền suốt đêm chạy đến Uyển Lăng. Sáng sớm dựa vào quan hệ để lén gặp mặt con trai.

Hai mẹ con ôm đầu khóc rống thì cửa phòng được mở ra. Một cảnh sát đi vào cười cười nhỏ giọng nói với Tạ Thúy Lâm:

- Chị Tạ, chị có thể ra ngoài nói vài câu không?

Tạ Thúy Lâm vội vàng đi ra ngoài. Cố Đồng trong phòng vẫn quỳ gối bất động nhưng vẻ đau đớn trên mặt vừa nãy đã biến thành lạnh lùng âm trầm. Cố Đồng hiểu rõ bố mẹ của mình, chỉ cần mình ra vẻ đau khổ và muốn sửa sai, muốn chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật để không làm liên lụy đến bố mẹ thì Tạ Thúy Lâm và Cố Tiên Lễ sẽ không bao giờ bỏ mặc mình. Chỉ cần bố mẹ ra tay, như vậy vụ án này có lẽ không phải vấn đề gì lớn. Về phần câu lạc bộ Đại Phú Hào ở Uyển Lăng này có lẽ cũng có người che đậy giúp mình.

Đi ra ngoài không đầy hai phút, Tạ Thúy Lâm đã đi vào. Thấy Cố Đồng vẫn quỳ trên mặt đất, Tạ Thúy Lâm liền đi lên kéo Cố Đồng dậy. Tức giận đánh cho Cố Đồng một cái, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Con phải nhớ con không làm gì hết. Con đến Uyển Lăng là để chơi. Biết chưa hả?

Trong mắt Cố Đồng hiện ra một tia mừng như điên, vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân Tạ Thúy Lâm, ra vẻ khóc không thành tiếng, nắc nghẹn lắp bắp nói:

- Mẹ, con làm bố và mẹ mất mặt.

Vừa nãy không khóc gì, bây giờ khóc có hôm qua hơn rất nhiều. Tạ Thúy Lâm sờ đầu Cố Đồng, nhỏ giọng nói:

- Thằng bé này mặc dù không ra gì nhưng trong lòng con lại luôn nghĩ đến tiền đồ của bố con. Chỉ riêng điểm này mẹ đã không thể không lo cho con. Mẹ dặn con một câu, con nhất định phải nhớ đó. Mẹ không thể ở đây lâu, mẹ phải đi ngay.

Tạ Thúy Lâm ra khỏi phòng liền lén lút lên xe, rút điện thoại di động ra gọi.

- Lão Cố, tôi dặn rồi.

Cố Tiên Lễ trầm ngâm một lúc lâu trong điện thoại, một lúc sau mới nói:

- Lão Cao lần này phải chịu thiệt rồi.

Nói xong lời này Cố Tiên Lễ liền lập tức dập máy. Tạ Thúy Lâm đã nghe thấy rõ ràng, chuyện đã xảy ra rồi, nhất định phải để Cao Thiên gánh chịu hết. Cố Tiên Lễ muốn làm chính là cố gắng lau hết những thứ có thể. Sau đó trước khi xét xử phải nghĩ biện pháp.

Vụ án được tiến hành ở sở Công an tỉnh, bên phía thị ủy mặc dù có quyền biết nhưng biết không bao nhiêu. Nhưng thật ra chuyện của Hầu Đại Dũng, người bên Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy rất nhanh đã tiến hành điều tra.

Sau khi Hầu Đại Dũng bị bắt, đêm đầu tiên không nói một câu. Ngày thứ hai xét xử liền nói ra chuyện mình đã giúp Cao Thiên che giấu chuyện này. Sau khi Hầu Đại Dũng nói hết chuyện này, các vấn đề khác không có ai hỏi. Hầu Đại Dũng hiển nhiên cũng không ngu tự mình nói ra.

Sau khi biết được tiến độ vụ án, Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc không ngừng hút thuốc. Điều này làm Lâm Đốn vội vàng ra mở cửa sổ, lúc này không khí trong phòng mới tốt hơn một chút. Trên mặt Dương Phàm rất âm trầm nói rõ tâm trạng của hắn lúc này. Lâm Đốn ngoan ngoãn ngồi im không nói một câu. Ngồi ở gian bên ngoài làm các việc của mình.

Trước khi hết giờ buổi sáng, Hác Nam gọi điện vào điện thoại di động của Dương Phàm.

- Dương Phàm, có phải cảm thấy rất khó chịu không?

Hác Nam cười nói, chẳng qua có thể nghe ra vẻ quỷ dị trong nụ cười đó.

- Tôi đã làm những gì mà mình cần làm, các điều khác không thể nói.

Dương Phàm khó khăn lắm mới trả lời được như vậy. Hác Nam không khỏi thầm khen trong lòng. Với con đường của Dương Phàm, nếu như đâm lên Bắc Kinh hoặc là đâm ra báo chí và mạng, có thể biến cái này thành sát chiêu. Nhưng Dương Phàm không làm như vậy, nguyên nhân vì sao thì Hác Nam hiểu rất rõ. Hơn nữa Hác Nam cũng rất khen ngợi Dương Phàm không bị tinh thần trọng nghĩa mà mờ lý trí. Đồng thời cũng rất cảm ơn Dương Phàm đã không đâm thủng trời.

Hác Nam không muốn dây dưa ở vấn đề này. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ liền vội vàng nói nói sang chuyện khác:

- Tiểu Cường muốn xuống cơ sở, ý của cậu thế nào?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Khu công nghiệp Vĩ Huyền đang thiếu một phó trưởng ban quản lý, để Tiểu Cường đến đó học tập đi. Học tập một chút và quan hệ tốt với các công ty, sau này khi một mình đảm đương một phía cũng sẽ dễ dàng làm ra thành tích.

Khu công nghiệp Vĩ Huyền thiếu một chức phó trưởng ban quản lý? Không thiếu nhưng nếu Dương Phàm nói thiếu, chỉ sợ cũng sẽ thiếu. Đưa Tiểu Cường vào vị trí này, Hác Nam rất hài lòng. Vị trí này có chế độ tốt, hai đó là có hoàn cảnh tốt, ba dễ dàng làm ra thành tích, bốn phó trưởng ban quản lý coi như được đãi ngộ như trưởng phòng, đây chẳng khác nào lặng lẽ đưa lên vị trí mà không làm người khác chú ý.

- Vậy sắp xếp thế đi.

Vừa nói Hác Nam liền không hề do dự nói:

- Có cần chuyển hoàn cảnh công tác không?

Hác Nam có ý tốt nhắc nhở, Dương Phàm ghi nhận ý tốt này nhưng vẫn thản nhiên nói:

- Cảm ơn bí thư Hác đã quan tâm. Chẳng qua tôi mới bắt đầu triển khai công tác ở Uyển Lăng, không muốn rời đi.

- Được rồi, cứ vậy đi, tôi dập máy.

Dập máy xong, trên mặt Hác Nam không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ. Thư ký tiến vào thông báo chủ tịch tỉnh Hà đến, Hác Nam liền nghiêm mặt đứng trước cửa cười cười chờ Hà Thiếu Hoa đi vào.

Sau khi nói vài câu khách khí, Hà Thiếu Hoa lộ ra vẻ đau lòng nói:

- Vụ án ở Uyển Lăng đúng là làm cho người ta đau lòng. Thằng bé Cao Thiên làm ăn rất tốt, nhưng không ngờ sau khi uống rượu lại làm ra chuyện này.

Hác Nam nghe thấy vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nói: "Sao, lão đến đây để dò xét hay là bức cung? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà, cần gì phải ra vẻ như vậy?" Cơn tức giận bốc lên, Hác Nam liền cảm thấy mình quá xúc động. Thực ra Hà Thiếu Hoa mở màn như vậy là rất được, chỉ là do Hác Nam quá mẫn cảm mà thôi.

Thở ra một hơi, Hác Nam cố gắng lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện với Hà Thiếu Hoa. Hác Nam nhìn Hà Thiếu Hoa rồi thản nhiên nói:

- Chức thường vụ tỉnh ủy của lão Cao tạm thời không nhắc đến. Có cần chuyển lão Cao đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân hai năm không?

Vận mệnh của bí thư thị ủy tỉnh thành đã được quyết định trong cuộc nói chuyện không chính thức của Hác Nam và Hà Thiếu Hoa. Thực ra người hiểu biết một chút đều rõ đây là hai người đã nhẹ tay.

Hà Thiếu Hoa thở dài một tiếng nói:

- Cũng chỉ có thể xử lý như vậy là thích hợp. Chẳng qua tôi vẫn có chút lo lắng, một vài đồng chí ở Uyển Lăng có bức xúc hay không?

Hà Thiếu Hoa nói là ai, Hác Nam sao lại không biết? Vừa nãy Hác Nam đã gọi điện làm công tác tư tưởng với Dương Phàm. Vì thế Hà Thiếu Hoa vừa nói như vậy, Hác Nam liền thản nhiên nói:

- Phải tin tưởng vào các đồng chí của mình. Bọn họ cũng có cái nhìn toàn cục mà.

Cuộc nói chuyện này có nội dung kỹ thuật rất cao. Hai người lặng lẽ trao đổi ý kiến với nhau, Hà Thiếu Hoa cũng đã hiểu rõ đáp án của Hác Nam, nếu không sao lại nói như vậy chứ. Dương Phàm nhất định là đã nhìn ra bản chất của vấn đề, hơn nữa đã lặng lẽ chấp nhận kết quả. Nếu không Hác Nam cũng không nói thế.

Chỉ cần Cố Tiên Lễ vẫn ngồi im ở vị trí của mình, như vậy thỏa hiệp là tất nhiên.

Hà Thiếu Hoa cũng thật không ngờ Dương Phàm vốn luôn cứng rắn tại sao mỗi lần đến lúc quan trọng lại chấp nhận thỏa hiệp, điều này làm người ta rất kinh ngạc? Vì sao Dương Phàm còn trẻ như vậy mà lại hiểu quy tắc đến thế. Hà Thiếu Hoa ít nhiều có chút hâm mộ Trần Chính Hòa – bố của Dương Phàm. Có người con trai như vậy, lại thành tài như vậy.

Hội nghị thường ủy Uyển Lăng tiến hành thảo luận về việc lựa chọn người làm cục trưởng cục Công an thành phố Uyển Lăng. Giống như các hội nghị thường ủy khác, sau khi Đổng Trung Hoa đưa ra vấn đề này để mọi người tra đổi. Một miếng bánh ngon như vậy, tất cả mọi người đều muốn nhưng không ai dám thò tay ra.

Thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói, Dương Phàm mới từ từ nói:

- Tôi có đề nghị do phó thị trưởng Chu Phàm nhận chức cục trưởng cục Công an, đầu tiên phải nắm giữ công việc, sau đó nói tiếp.

Lời này vừa ra mọi người đều ngậm miệng đưa tay lên đồng ý. Trong lòng La Đạt Cương rất khó chịu với vẻ mặt này của Dương Phàm nhưng vẫn phải giơ tay lên đồng ý. Trên thực tế ở vấn đề này, Dương Phàm căn bản không định cho người khác lên tiếng. Bá đạo thì bá đạo, ai cắn được tao chứ?

Nguyên Chấn nghe thấy Dương Phàm nói như vậy cũng cảm thấy hơi sốt ruột. Nguyên Chấn vốn lo sợ Dương Phàm thò tay sang bên ủy ban, bây giờ đã bắt đầu tiến hành rồi. Nguyên Chấn nghĩ như vậy liền nghĩ đến chuyện mình thử dò xét Chu Phàm. Nguyên Chấn không khỏi nhìn thoáng qua La Đạt Cương, trong lòng hắn đang rất lo lắng. Dương Phàm không ghi hận mình vì chuyện này chứ?

Nguyên Chấn đâu biết được Dương Phàm đúng là rất tức vì chuyện này, chẳng qua đã tính món nợ này lên đầu La Đạt Cương. Cái khác không nói, chỉ riêng việc La Đạt Cương to tiếng đi tìm Chu Phàm là có thể đoán một phần của chuyện này.

Trầm Ninh, Lưu Thiết, Mẫn Kiến, Chu Phàm là tất cả những người bạn mà Dương Phàm có thể mời ở Uyển Lăng này. Theo Chu Phàm nói Dương Phàm là người hoài cổ, nhưng sao lại chỉ có mấy người bạn như thế này?

Trương Tư Tề thuê một đầu bếp ở nhà hàng về làm cơm nhưng lại chỉ có mấy người khách. Điểm này làm cho Trương Tư Tề không khỏi nhíu mày, lặng lẽ ngoắc ngoắc Dương Phàm đang ngồi nói chuyện với mọi người trong phòng khác.

Dương Phàm đi tới cười nói:

- Sao thế em?

Trương Tư Tề nhỏ giọng cười nói:

- Tốt xấu gì cũng là chúng ta mở tiệc mừng, nhưng chỉ có mấy người khách thế này không phải hơi lạnh sao anh?

Ý kiến của bà xã làm Dương Phàm có chút do dự, mời được ai bây giờ? Suy nghĩ một chút, Lý Quân, Vương Thần và những thuộc hạ cũ thật ra cũng có thể mời. Chẳng qua Lý Quân và Vương Thần không được coi là bạn, chỉ có thể coi như đồng minh. Những người ở Vĩ Huyền nếu đến đây cũng không được tự nhiên, nhất định là có cảm giác cấp dưới, không có cảm giác là bạn.

- Thôi em ạ, ít người thì ít, nhưng nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Dương Phàm vừa nói như vậy, Trương Tư Tề cũng biết ý trong đó. Những người có thể đến đây đều là thành viên trung tâm. Về phần vợ chống Tiểu Vương và Hồ Nhàn đang giúp trong bếp, đó chính là những thuộc hạ tuyệt đối đáng tin cậy.

Trương Tư Tề gật đầu quay vào phòng bếp, Dương Phàm ra phòng khách ngồi. Vừa nãy mấy người kia không biết đang nói gì, bây giờ liền lập tức ngậm miệng lại, có chút lo lắng nhìn Dương Phàm.

Không hiểu bọn họ đang nói gì, Dương Phàm gãi gãi đầu cười khổ nói:

- Đang làm gì đó? Nhìn tôi làm cái gì?

Trầm Ninh thở dài một tiếng nói:

- Vừa nãy lão Chu phân tích về vụ hiếp dâm ngộ sát kia. Mọi người đều thấy lão Chu phân tích như vậy là hợp lý, cảm thấy lần này mày hình như hơi xúc động.

Dương Phàm biết mọi người có ý tốt nên hắn cười cười hỏi ngược lại:

- Nếu các người có chứng cứ chính xác, các người sẽ làm như thế nào?

Lưu Thiết thuận miệng nói:

- Đương nhiên là mau chóng đưa lên cho lãnh đạo tỉnh ủy, chuyện này sao có thể ra mặt chứ?

- Chỉ dựa vào máy ghi âm, không có nhân chứng nào, mày nghĩ lãnh đạo tỉnh ủy sẽ tin sao?

Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Lưu Thiết suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy cũng có thể bảo Hồ Lam Lam đi một mình mà. Mày việc gì phải đi theo.

Lúc này Trầm Ninh coi như đã lấy lại đầu óc của mình, thản nhiên nói:

- Thiết tử, mày đừng nói nữa. Dương Phàm cũng là không có cách nào nên mới làm như vậy. Điều chúng ta nghĩ đến, nó nhất định cũng đã nghĩ đến.

Chu Phàm gật đầu nói:

- Đúng thế, Hồ Lam Lam muốn đi gặp bí thư tỉnh ủy là quá khó khăn. Nếu làm không tốt thì mạng nhỏ cũng không giữ được, có lẽ người ta sớm đã kết thúc vụ án này, thi thể cũng bị đốt thành tro.

Hiện trường rơi vào trầm mặc, một lúc sau Trầm Ninh mới nói:

- Thằng ranh kia, trong lòng mày vẫn là thằng học sinh cấp ba cầm gạch đập vào đầu Lưu Thiết.

Lưu Thiết vừa nghe thấy không khỏi tức giận, lớn tiếng nói:

- Con mẹ nó chứ, tao bây giờ là người đứng đắn. Tao hoàn lương rồi đó. Đừng có kéo tao vào chuyện xấu xa của bọn mày.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười một tiếng, nói:

- Đừng lo lắng, có Hác Nam và Hà Thiếu Hoa, Cố Tiên Lễ cũng không làm gì được tao đâu. Hơn nữa trong vòng hai ba năm tao cũng không định lên chức, chứ đừng nói rời khỏi đất Uyển Lăng này.

Những lời này của Dương Phàm thoạt nhìn không có gì, nhưng mọi người nghe thấy không khác gì ăn một viên thuốc an thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status