Sỹ đồ phong lưu

Chương 357



Trên thực tế lần này Dương Phàm đúng là đã nghi ngờ đúng. Tùng Lệ Lệ chính là cố ý tìm một chiếc xe như vậy để đi. Bí thư thị ủy mới nhận chức, Tùng Lệ Lệ lúc trước đi con xe BMW cơ, xe QQ này là đổi với người ta.

Phòng Sự cố của đội Cảnh sát giao thông khá xa. Đằng trước là một ngôi nhà bốn tầng, ngay sát phía sau lại là một cửa hàng sửa chữa ô tô. Tấm biển cửa hàng sửa chữa ô tô Hồng Thái đặt ngay trên đỉnh ngồi nhà. Dương Phàm xuống xe ngẩng đầu thấy tấm biển này không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắn lại nhìn sang bãi đỗ xe thấy một đám bảo vệ đang vây quanh chiếc xe Lincoln của mình. Còn có hai người cười hì hì cầm can xăng. Xem ra hai tên này đang rút xăng dầu từ xe của Dương Phàm.

Chu Dĩnh thấy thế rất tức giận đang muốn lao tới bãi đỗ xe thì Dương Phàm cầm lấy tay nàng. Dương Phàm nhỏ giọng nói:

- Bọn họ làm hỏng xe là tốt nhất.

Chu Dĩnh nghe xong không khỏi mỉm cười, dùng ngón tay khẽ gãi gãi tay Dương Phàm. Lúc này Tùng Lệ Lệ cũng xuống xe, cười nói:

- Bí thư Dương, hay là ngài đừng lên, tôi trực tiếp tới bảo bọn họ trả xe lại cho ngài.

Dương Phàm mỉm cười đi tới trước rồi nhỏ giọng nói:

- Tôi có giống như kẻ cậy thế hiếp người không?

Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Trong mắt Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm là một người cao lớn, khác hẳn quan chức khác. Đáng tiếc Tùng Lệ Lệ không biết Dương Phàm muốn mượn cơ hội này để tạo thành bão. Nếu không hắn đâu có công sức mà chơi trò này. Về phần hình tượng, tất cả đều là sáo rỗng, một cuộc điện thoại là xong chuyện mà.

Lên phòng trực ban ở tầng hai, Dương Phàm gõ cửa. Bên trong có hai cảnh sát đang xem Tv.

- Anh tìm ai?

Một cảnh sát lạnh lùng hỏi. Dương Phàm cười nói:

- Chiếc xe Linconln bên dưới bãi đỗ xe là của tôi.

- Ra ngoài rẽ trái, đến phòng đầu tiên tìm cảnh sát Trần.

Vừa nói cảnh sát này liền tiếp tục xem Tv, không thèm để ý đến Dương Phàm.

Lúc xoay người Dương Phàm nghe thấy hai cảnh sát đang nhỏ giọng nói chuyện:

- Thằng A Lục Tử kia, tôi không thích nó.

Đi đến phòng đầu tiên bên trái, bên trong có hai cảnh sát, cả A Lục Tử kia cũng ngồi ở bên trong. Ngồi cạnh A Lục Tử là cô gái Ngả Lệ ăn mặc rất bốc lửa.

Tùng Lệ Lệ muốn đi vào trong thì Dương Phàm đã ngăn chị ta và Chu Dĩnh lại:

- Chờ ở ngoài này.

Dương Phàm vừa vào cửa, A Lục Tử lập tức dùng giọng bản địa nói thầm vào tai một cảnh sát. Cảnh sát ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, khuôn mặt từ mỉm cười liền trở nên sa sầm lại.

Không thèm để ý đến A Lục Tử đang rất đắc ý, Dương Phàm đi đến trước mặt cảnh sát kia, cười nói:

- Tôi là Dương Phàm, là chủ nhân chiếc xe Lincoln dưới kia.

- Anh rất kiêu ngạo nhỉ. Sao xảy ra sự cố mà không đợi cảnh sát đến xử lý? Bỏ đi. Tôi không muốn nói nhảm với anh. Ký tên vào đây.

Vừa nói cảnh sát đẩy một tờ khai đã viết trước, bảo Dương Phàm kí tên.

- Tôi kiêu ngạo? Ha ha.

Dương Phàm cười cười lẩm bẩm một câu, không thèm nhìn tờ khai rồi nói:

- Các người phá án như thế nào vậy hả? Không hỏi tôi về quá trình này là sao?

Cảnh sát trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:

- Anh lúc ấy không có ở đó thì hỏi như thế nào? Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là căn cứ vào hiện trường mà phán đoán. Hơn nữa anh còn đánh người, lát nữa cùng chúng tôi đến phân cục Hà Đông một chuyến.

Dương Phàm không hề tức giận mà cầm tờ khai lên, sau khi đọc xong liền cười cười một tiếng, một lúc sau mới nói:

- Tờ giấy giám định này ghê thật đó. Tốc độ 61 cây, vừa lúc nhanh hơn tốc độ tối đa một chút. Tóm lại là tôi chạy quá tốc độ hả? Tôi nói rồi, các người không thể phá án theo pháp luật sao? Chẳng lẽ muốn lợi lộc gì sao?

- Anh có ý kiến gì có thể tìm phó đội trưởng của chúng tôi mà đưa ra. Quyền quyết định cuối cùng là ở chỗ lãnh đạo. Chẳng qua vậy phải chờ đó. Cho nên anh mau ký tên đi, sau đó cùng chúng tôi đến phân cục Hà Đông nói rõ tình hình.

Cảnh sát Trầm cứ nhằm vào chuyện Dương Phàm đánh người. Lúc này Tùng Lệ Lệ ở đứng ở cửa nghe thấy thế chút nữa tức nổ phổi.

Tùng Lệ Lệ lao vào bên trong, chỉ vào mũi cảnh sát Trần mà mắng:

- Các người là cảnh sát gì thế hả. Nhận chỗ tốt của người ta nên làm loạn hả, tôi ...

Dương Phàm cười cười quay đầu lại giơ tay ngăn không cho Tùng Lệ Lệ nói nữa. Dương Phàm rút quyển sổ trong túi ra rồi cười nói với Tùng Lệ Lệ:

- Chị lập tức gọi điện cho Trầm Ninh, bảo anh ta lập tức đến đây. Trong vòng năm phút không tới, tôi sẽ xử anh ta. Ngoài ra, chị bảo Trầm Ninh gọi điện cho cảnh sát có số hiệu 123... Đây là cảnh sát làm nhiệm vụ ở đường lúc đó, bảo anh ta đến đây làm chứng, để làm rõ xem xe của tôi có quá tốc độ hay không?

Nói với Tùng Lệ Lệ xong, Dương Phàm mới chậm như rùa quay đầu lại nói với cảnh sát Trần kia:

- Không ngại việc tôi tìm nhân chứng chứ?

Dương Phàm nói xong cũng không cần biết đối phương có phản ứng gì mà xoay người đi xuống lầu. Tùng Lệ Lệ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mấy người bên trong rồi rút điện thoại di động ra tìm số máy rồi lớn tiếng nói vào điện thoại:

- Cục trưởng Trầm sao? Tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ. Đúng, anh lập tức đến phòng Sự cố đội Cảnh sát giao thông một chuyến. Bí thư Dương nói trong vòng năm phút đồng hồ anh phải tới.

Dập máy, Tùng Lệ Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt trắng bệch của mấy người bên trong rồi đi xuống lầu.

Dương Phàm đứng ở bãi đỗ xe, hắn đang nói chuyện với Chu Dĩnh.

- Thằng ranh vừa nãy, em thấy bộ dạng đó của hắn mà chỉ muốn đánh cho một trận.

Chu Dĩnh đúng là có chút bạo lực. Dương Phàm nghe xong thản nhiên nói:

- Hôm nay thằng đó ra tay trước, chúng ta chỉ tự vệ mà thôi. Dùng bạo lực sẽ không giải quyết được được vấn đề, sau này em phải chú ý. Đừng có thấy ai không vừa mắt là đánh người ta, nhất là ở trong thị ủy. Phụ nữ phải dịu dàng một chút.

Tùng Lệ Lệ đi tới báo cáo:

- Bí thư Dương, tôi đã gọi điện.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Chị nói ra chức vụ của chúng ta rồi sao? Không nên dọa người như vậy chứ. Chị làm như vậy có khác nào hành hạ bọn họ, bắt bọn họ phải đến đây trong vòng 5 phút.

Chu Dĩnh không nhịn được mà phì cười noius:

- Người xấu nhất ở đây là anh. Một bí thư thị ủy mà lại giở trò lưu manh.

Dương Phàm cười nói:

- Chúng ta đánh cuộc xem. Chờ lát nữa ít nhất có một cục trưởng cục Công an thành phố, một phó cục trưởng, một phó đội trưởng, trưởng phòng và phó phó trưởng phòng Sự cố đến đây.

Dương Phàm vừa dứt câu, thì đã nghe thấy có người ở trên lầu kêu lên:

- Bí thư Dương và trưởng ban thư ký Tùng đâu?

Sau đó một cảnh sát lảo đảo chạy xuống, đúng là phó trưởng phòng Sự cố hôm nay trực ban.

Lưu Mẫn khi còn cách Dương Phàm năm bước liền dừng lại, đôi mũ lên, cười cười lấy lòng ba người:

- Bí thư Dương, trưởng ban thư ký Tùng.

Dương Phàm lúc này mới lạnh lùng nói:

- Anh tốt nhất lên lầu. Ở đây bây giờ không đến lượt anh nói chuyện, cút ngay lập tức.

Giọng không lớn nhưng đầy lạnh lùng. Nhiệt độ ở thành phố Hải Tân bây giờ hơn 30 độ nhưng Lưu Mẫn bị nói đến độ cả người run lên.

Tùng Lệ Lệ thấy Lưu Mẫn vẫn đứng im không nhúc nhích liền đi tới rồi nói:

- Sao hả? Lời Bí thư Dương nói, anh còn không nghe rõ sao?

- Nghe rõ. Tôi đi ngay.

Lưu Mẫn không dám nói gì nữa mà quay đầu đi ngay. Vừa đi vừa thầm chửi, hôm nay đúng là đen đủi, sao lại đến lượt mình trực chứ? Cũng may lúc nãy ngồi trên tầng bốn đánh mạt chược với mấy người ở cửa hàng sửa xe ô tô lại không bị lãnh đạo nhìn thấy, nếu không còn khổ hơn là chết.

Không đầy năm phút sau, xe của Trầm Ninh phanh két ngoài cửa. Trầm Ninh lao xuống xe liền chạy đến chào Dương Phàm:

- Báo cáo Bí thư Dương, Trầm Ninh đã đến.

- Ừ, chờ chút.

Dương Phàm gật đầu đứng im tại chỗ hút thuốc lá. Trong phòng Sự cố như có một đám mây đen đè nặng.

Không đầy hai phút sau, một chiếc xe nữa lại lao tới, bên trong có một cảnh sát béo mập lao ra, tiếp theo lại thêm hai chiếc nữa chạy tới, ba chiếc chỉ cách nhau không đầy một phút.

- Bí thư Dương.

Lâm Mãnh béo mập không khỏi nhăn nhó mặt mày, nếu nói đúng ra là muốn khóc. Hai cảnh sát theo sau vẻ mặt rất nghiêm túc, đứng sau Lâm Mãnh không nói một câu.

Dương Phàm nhìn chằm chằm Lâm Mãnh. Tên này từ trước đến giờ không nghe lệnh của Trầm Ninh. Hôm nay Dương Phàm có ý muốn chỉnh tên này nên tự nhiên không đối xử tốt làm gì. Theo Trầm Ninh giới thiệu, Lâm Mãnh có ông chú họ làm ở sở Công an tỉnh, cho nên không hề sợ hãi.

Trầm Ninh không thể làm gì Lâm Mãnh, nhưng Dương Phàm lại khác. Bí thư thị ủy cho dù lập tức cách chức hắn, thì giám đốc sở Công an tỉnh cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn mà thôi.

- Đứng hết phía sau Trầm Ninh mà đợi.

Người cuối cùng xuất hiện chính là lão Lương – cảnh sát giao thông vừa xử lý vụ việc của Dương Phàm xong. Hắn lái chiếc xe máy chạy tới. Có lẽ vì quá khẩn trương nên không kịp gạt chân chống. Nên hắn vừa mới xuống xe thì xe máy đổ xuống, lúc này lão Lương đâu thể để ý được nhiều, chạy đến trước mặt Dương Phàm, đứng nghiêm chào rồi nói:

- Bí thư Dương. Trung úy Lương Đạo Viễn báo cáo với lãnh đạo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status