Sỹ đồ phong lưu

Chương 371: Ý nghĩ



Dương Phàm nghe ra một điểm. Có lẽ lớp học trường Đảng đã tạo không gian suy nghĩ cho rất nhiều người, có người nóng lòng muốn thử. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ như vậy. Thầm nói Tào Dĩnh Nguyên quá sốt ruột, cho lão đòn sát thủ này là dùng để dọa người. Lão lại lấy đó làm con dao muốn chém, muốn đâm đâu thì đâm sao?

- Ừ, chuyện này tôi đã biết. Dương Phàm suy nghĩ đến đây liền nói một câu như vậy. Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng chính quyền thành phố Hải Tân, cũng không thể nào quá khi dễ người được. Chuyện này phải hỏi thái độ của Ngô Địa Kim trước. Lời nói một phía của Đàm Tuyết Ba không thể hoàn toàn tin được.

Nếu là bí thư thị ủy trước đây nói như vậy, Đàm Tuyết Ba nhất định sẽ không chịu buông tha, ít nhiều cũng oán giận vài câu. Bây giờ Dương Phàm rất tôn trọng mình, điều này khiến Đàm Tuyết Ba không mặt dày được. Hơn nữa quyền uy của bí thư thị ủy kiểu gì cũng phải giữ. Đàm Tuyết Ba biết kỷ luật tổ chức.

- Lê Quý, đi mời Ngô Địa Kim đến đây.

Dương Phàm dặn một câu, Đàm Tuyết Ba định đứng dậy cáo từ, việc này tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu. Nhưng không ngờ Dương Phàm giơ tay lên nói:

- Trưởng ban Đàm lưu lại đi, ý kiến của đồng chí tôi rất coi trọng.

Thái độ này của bí thư thị ủy đúng là không có ý làm khó đối phương. Đàm Tuyết Ba đúng là nhiều kinh nghiệm, nhưng một người có thể làm việc dưới nhiều bí thư thị ủy mà không ngã, bên trong chẳng lẽ không có gì đáng điều tra hay sao? Dương Phàm là bí thư thị ủy chẳng những phải tôn trọng các đồng chí nhiều kinh nghiệm, cũng phải tôn trọng một chút những người khác chứ.

Tóm lại thái độ này của Dương Phàm làm cho Đàm Tuyết Ba không thể không thu liễm tất cả. Bí thư thị ủy có quyền là không sai, nhưng quyền lợi này vận dụng như thế nào, thái độ với từng đối tượng ra sao cũng cần phải chú ý.

Ngô Địa Kim rất nhanh đã đi lên. Ngô Địa Kim thấy Đàm Tuyết Ba cũng ở trong phòng làm việc của Dương Phàm liền hiểu rõ là có chuyện gì. Tào Dĩnh Nguyên có ý đổi lại chức cục trưởng cục Tài chính đó là xuất phát từ góc độ thuận lợi cho công việc của chính quyền thành phố. Đàm Tuyết Ba muốn giữ Lưu Á hiển nhiên cũng có chút nguyên nhân. Về phần Ngô Địa Kim, vị trí cục trưởng cục Tài chính nếu không động tâm có còn là người bình thường không?

Ba người bên dưới đều có ý đồ riêng của mình với chức cục trưởng cục Tài chính nhưng bây giờ bí thư thị ủy Dương Phàm lại chưa có ý kiến gì.

- Trưởng ban Đàm cũng có ở đây sao, vừa lúc tôi có một chuyện muốn báo cáo với Bí thư Dương.

Ngô Địa Kim vừa nói như vậy, Dương Phàm không khỏi cười một tiếng trong lòng. Ba người đều có tính toán riêng, đầu tiên đưa hết lên mặt bàn cho tôi. Lời này của Ngô Địa Kim có ý mời Đàm Tuyết Ba chủ động tránh ra. Dương Phàm hiển nhiên không thể để cho hắn như nguyện được. Hơn nữa thằng ranh này vừa có chút vấn đề nhỏ, đầu tiên vào đáng lẽ phải hỏi một câu vì sao Dương Phàm mời hắn đến chứ. Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn, mới mở miệng đã lộ ra chân tướng.

- Phó bí thư Ngô, tôi bảo trưởng ban Đàm lưu lại là có chút việc tôi muốn hỏi một câu.

Dương Phàm mập mờ gõ một câu, Ngô Địa Kim không khỏi thầm giật mình, hắn biết mình vừa nãy quá sốt ruột.

- Ha ha, Bí thư Dương gọi tôi có chỉ thị gì?

Ngô Địa Kim không thể không trở lại quỹ đạo bình thường của mình. Dương Phàm rất nhẹ nhàng mà khéo léo nắm quyền chủ động vào trong tay.

- Ngồi xuống rồi nói.

Dương Phàm mặt không chút cảm tình nói một câu. Chờ Lê Quý vào rót nước rồi đi ra, Dương Phàm mới nhìn hai người đối diện mà nói:

- trưởng ban Đàm, đồng chí nói một chút về tình hình nhân sự ở cục Tài chính bây giờ.

Đàm Tuyết Ba không nghĩ Dương Phàm vừa mở miệng nói đã nhắc đến vấn đề này, đây có phải là đang kiểm tra năng lực của trưởng ban Tổ chức cán bộ không? Hay là có ý gì khác? Đàm Tuyết Ba trầm ngâm một chút rồi từ từ nói:

- cục Tài chính từ trước đến nay luôn là cơ quan nhà nước nóng bỏng, từ bí thư thị ủy khóa trước thì cục Tài chính có một cục trưởng và bốn phó cục trưởng, còn có một phó bí thư. Trải qua đợt động đất chính trị lần trước, cục Tài chính cũng bị cuốn vào trong đó vài lãnh đạo chủ chốt nên nhân sự bây giờ khá thiếu hụt.

"Đàm Tuyết Ba đang muốn nhét người vào trong đây" Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dương Phàm, sau đó lại nghĩ tiếp Đàm Tuyết Ba đầu tiên là giữ Lưu Á lại, sau đó mới đề bạt một người. Khả năng này cao nhất.

- phó bí thư Ngô, anh có ý kiến gì không? Dương Phàm vẫn không tỏ thái độ rõ ràng mà quay sang hỏi Ngô Địa Kim một câu. Cách nói này nhìn thì thấy tôn trọng đồng chí, nhưng Ngô Địa Kim lại có cảm giác Dương Phàm đang vứt một khúc xương cho mọi người đoạt? Nhưng cục Tài chính quá hấp dẫn, ai có thể không quan tâm? Sau lưng Tào Dĩnh Nguyên mơ hồ có Dương Phàm ủng hộ, chuyện này có thể vượt quá mức độ chấp nhận của Dương Phàm hay không? Đây mới là vấn đề quan trọng.

- Nếu như Lưu Á quả thực lên trường Đảng tỉnh học tập, bên phía cục Tài chính đúng là rất bận rộn. Ý của thị trưởng Tào là để cho phó cục trưởng Tạ Khiêm chủ trì công việc, tôi cảm thấy như vậy cũng không phải không thể được. Nhưng tôi nghĩ cần phải thăng cường lực lượng của cục Tài chính là thỏa đáng nhất.

Ngô Địa Kim rất cẩn thận nói ra ý của mình, tăng người.

Vừa nghe thấy ý kiến của Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba, Dương Phàm coi như đã nắm rõ được sự việc. Tào Dĩnh Nguyên có lẽ muốn điều chỉnh công việc của cục Tài chính một chút, mục đích ban đầu có lẽ là muốn đề bạt sử dụng Tạ Khiêm, để cho phó cục trưởng này đứng lên lãnh đạo toàn cục. Khả năng rất lớn có thể là do Lưu Á không thích Tạ Khiêm, nên vẫn có thái độ mơ hồ trong việc đề bạt Tạ Khiêm thành phó giám đốc thường trực. Chuyện này làm cho Tào Dĩnh Nguyên tức, cho nên muốn cho Lưu Á lên trường Đảng học tập một chút, thay đổi lại tư tưởng, học cách tôn trọng lãnh đạo. Sau đó sẽ thuận lợi nâng Tạ Khiêm lên. Nếu thật sự làm cho Tào Dĩnh Nguyên thò tay vào chức vụ cục trưởng cục Tài chính, có lẽ lão không dám, cũng không có trí tuệ chính trị như vậy. Vấn đề nhân sự là do Dương Phàm quản, Tào Dĩnh Nguyên không có cái gan vượt quá.

Dương Phàm suy nghĩ rõ ràng càng không thể tỏ thái độ vội vàng, chỉ ừ hai tiếng rồi nói:

- Ý kiến của các đồng chí rất quan trọng, tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi.

Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn họ đều không rõ Dương Phàm tính toán cái gì, nhưng bản thân đã để lộ ý đồ ra. Trong lòng hai người có chút ảo não, cảm thấy xúc động, xúc động nên bị động. Đàm Tuyết Ba xúc động là bởi vì thái độ gần đây của Dương Phàm với lão không bình thường. Ngô Địa Kim cũng có suy nghĩ như vậy, bởi vì mấy vấn đề nhân sự thời gian gần đây chỉ cần Ngô Địa Kim nói ra là Dương Phàm sẽ không ngăn cản sao?

Bây giờ xem ra rất nhiều chuyện chỉ là bề ngoài mà thôi. Nói cách khác đây là trong mức độ cho phép của Dương Phàm.

Ngô Địa Kim về phòng làm việc mà trong lòng vẫn còn kinh hãi, thầm nghĩ khả năng chịu đựng của Dương Phàm đúng là không bình thường. Gần đây làm cho mình có cảm giác được thả lỏng, vì vậy mớ khiến cho lúc nói chuyện hơi làm càn chút.

Tâm trạng của Đàm Tuyết Ba cũng tương tự như vậy. Chẳng qua lão nghĩ Bí thư Dương rất tôn trọng các lão đồng chí, nhưng không phải có thể dựa vào đó mà làm loạn, mà mặc cả với bí thư thị ủy.

Đuổi hai người có quyền lớn trong vấn đề nhân sự, Dương Phàm quay đầu lại nói Lê Quý:

- Gọi trưởng ban thư ký Tùng đến đây.

Tùng Lệ Lệ nhận được điện thoại của Lê Quý liền lập tức bỏ mọi việc trong tay xuống, chạy đến phòng làm việc của Dương Phàm. Lúc đi vào còn không quên cười cười với Lê Quý, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong. Chờ Lê Quý đứng lên khách khí gật đầu ra hiệu có thể đi vào, lúc này Tùng Lệ Lệ mới cười cười đi vào trong. Theo như Lê Quý thấy, các quan chức trong trụ sở thị ủy này chỉ có Tùng Lệ Lệ là tự nhiên nhất. Đàm Tuyết Ba cười rất giả dối. Biểu hiện của Đàm Tuyết Ba có chút làm càn. u Trung Chương cười cười lại rất nịnh bợ, Tống Đại Thành thì có bao giờ cười không?

Làm thư ký cho bí thư thị ủy, cái khác không dám nói nhưng phải biết cách quan sát.

- Đến rồi à? Ngồi đi.

Dương Phàm không đợi Tùng Lệ Lệ ân cần thăm hỏi đã có chút tùy ý nói trước một câu. Điều này làm cho Tùng Lệ Lệ hơi vui vẻ một chút.

- Bí thư Dương, ngài tìm tôi có việc gì?

Tùng Lệ Lệ mỉm cười rất tươi, quen thuộc cầm lấy ấm trà trên bàn uống nước đi đổ, thay lá trà rồi đổ nước sôi. Người Giang Nam uống trà một ấm uống ba lần nước là có thói quen thay trà khác. Vấn đề này Tùng Lệ Lệ đã nghiên cứu qua. Cho nên mỗi lần đều chú ý đến chi tiết này, lúc thích hợp sẽ thể hiện mình quan tâm đến lãnh đạo.

- Chị nói một chút tình hình bên cục Tài chính, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.

Dương Phàm bỏ bút trong tay xuống cầm lấy chén trà mà Tùng Lệ Lệ đưa cho, biểu hiện cũng tùy ý hơn. Tùy ý có đôi khi là hài lòng.

Tùng Lệ Lệ vừa vui mừng đồng thời cảm thấy Dương Phàm càng lúc càng nhìn không thấu. Ngày hôm qua lúc gọi mình còn theo cả chức vụ, hôm nay ngay cả chào hỏi cũng miễn, biến hoá này quá nhanh phải không? Quá không bình thường, gần đây cũng không làm chuyện gì khiến lãnh đạo vui vẻ mà.

Còn có một điểm, Tùng Lệ Lệ không phải không biết với biến hoá gần đây ở cục Tài chính. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ không dám thò tay đưa người vào đó mà thôi. Bây giờ Dương Phàm hỏi tình hình, Tùng Lệ Lệ không thể không cẩn thận suy nghĩ, thật nếu nói sai nửa câu thì cái nhìn của lãnh đạo với mình sẽ khác hẳn. Căn cứ vào các nguyên nhân mình cần phải đứng ở trên bờ, dùng thái độ khách quan nhất mà nói ra.

- cục Tài chính trước kia biên chế khá tốt. Chẳng qua khi đó bí thư thị ủy tiền nhiệm mạnh mẽ áp chế nên thành như vậy. Sau đó hai người phó giám đốc thường trực và phó bí thư đảng ủy cục Tài chính bị liên lụy đến cuộc động đất chính trị mà mất chức. Cục trưởng Lưu Á hình như là đồng hương với trưởng ban Đàm – ban Tổ chức cán bộ. Phó cục trưởng Tạ Khiêm là cán bộ từ bên ngoài tỉnh chuyển đến, trẻ tuổi có bằng cấp, có chí lớn. Hai vị phó cục trưởng khác nghe nói quan hệ khá gần với Lữ Ngọc Phương. Chẳng qua hai vị này đảm nhiệm công việc không quá quan trọng trong cục.

Sau khi cẩn thận nói xong tình hình, Tùng Lệ Lệ kịp thời ngậm miệng lại. Chỉ cần nói ra những gì mình biết, không nên nói ra cái nhìn của mình. Tùng Lệ Lệ tự tin mình biết và nắm chắc chừng mực.

Có tin tình báo của Tùng Lệ Lệ, trong lòng Dương Phàm cơ bản đã có một khái nhiệm nhất định. Nên làm như thế nào để vừa có thể thể hiện quyền uy của bí thư thị ủy, vừa có thể làm cho ba người bên dưới không ai là mất mặt, không tranh cãi nhau quá nhiều. Vấn đề này làm cho Dương Phàm phải tốn trí óc mà suy nghĩ cẩn thận coi như đã có kết quả. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tùng Lệ Lệ vẫn cười hì hì nhìn mình, Dương Phàm không khỏi đột nhiên phì cười một tiếng:

- Xin lỗi, suy nghĩ quá nhập thần.

Hai chữ "xin lỗi" từ miệng Dương Phàm phát ra lại có vẻ mặt và giọng điệu như vậy, làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy mình tính toán không vấn đề gì. Nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo, nếu không còn chuyện gì tôi xin về trước.

Gọi "lãnh đạo" mà không phải "Bí thư Dương" lúc này Tùng Lệ Lệ đúng là có chút tâm tư của phụ nữ. Dương Phàm cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Dù sao tình hình bây giờ nếu không có Tùng Lệ Lệ sẽ có nhiều chuyện khó làm. Tùng Lệ Lệ nếu làm như vậy thì dùng cũng không sao. Về phần thái độ thay đổi nếu không có người khác ở đây thì cho phép một chút cũng không sao cả

Chẳng qua cấp dưới là phái nữ biểu hiện quá thân thiết với mình cũng không phải việt tốt gì. Phụ nữ rất dễ dàng tự cho mình là được sủng nịnh, yêu chiều. Vì thế Dương Phàm thu lại vẻ tươi cười, gật đầu lạnh nhạt nói:

- Ừ, chị đi đi.

Chút đắc ý trong lòng Tùng Lệ Lệ bị biến hoá cười cười của Dương Phàm làm cho tan biến, như tuyết gặp nắng vậy. Sau khi đi ra ngoài cửa, Tùng Lệ Lệ vỗ vỗ ngực lẩm bẩm nhỏ giọng nói:

- Mẹ ơi, anh ta không đổi mặt sẽ chết sao?

Tống Đại Thành từ trước đến nay mặt luôn sa sầm như đáy nồi, chỉ có khi trước mặt Dương Phàm mới cười cười còn khó coi hơn khóc. Tống Đại Thành đột nhiên xuất hiện dưới lầu, thấy Tùng Lệ Lệ liền dừng lại một chút nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Trưởng ban thư ký Tùng.

Tùng Lệ Lệ đáp lại bằng một nụ cười rồi nói:

- Chủ nhiệm Tống, tìm Bí thư Dương có việc gì sao? Ồ, tôi lắm miệng quá.

Vừa nói Tùng Lệ Lệ liền cười cười áy náy chỉ chỉ vào phòng làm việc của mình. Sau đó Tùng Lệ Lệ khom lưng cúi đầu vội vàng đi ngang qua người Tống Đại Thành. Về đến phòng làm việc, trên mặt Tùng Lệ Lệ có chút khinh thường, bất mãn nhỏ giọng nói:

- Giả vờ nghiêm chỉnh, ai chẳng biết trước kia lão già này là gì.

Tùng Lệ Lệ nói như vậy là có nguyên nhân. Tống Đại Thành trước kia lúc còn làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện Thạch Ô, dựa vào việc lão ta tố cáo lão bí thư huyện ủy huyện Thạch ô có ơn đề bạt với mình lên Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mà lập nghiệp. Chuyện này không bao nhiêu người biết, Tùng Lệ Lệ chẳng qua cũng từ miệng trưởng bối mà biết được một chút. Chẳng qua chuyện này Tùng Lệ Lệ không nói với ai. Để chuyện này ở trong tay, đợi tương lai vào lúc mấu chốt sẽ nhắc nhở Dương Phàm.

Giang Thượng Vân dùng Tống Đại Thành ít nhiều có ý như Hán Vũ Đế dùng tiếng khóc thương thần tử, nếu không người như vậy ai yên tâm dùng chứ? Cho nên Tống Đại Thành bây giờ chẳng khác nào là một con chó trong tay Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân bắt Tống Đại Thành cắn ai, hắn nhất định dù chết cũng phải cắn.

Tống Đại Thành giống như bình thường khi đi đến cửa liền dừng lại, mặt không chút đổi sắc hỏi Lê Quý:

- Bí thư Dương có bận hay không?

Lê Quý thấy Tống Đại Thành là cả người không thoải mái, đứng lên gật đầu chào một câu rồi đi vào bên trong hỏi, sau khi đi ra liền nói:

- Bí thư Dương bảo chủ nhiệm Tống vào.

Cả trụ sở thị ủy này, Tống Đại Thành là người được Dương Phàm đãi ngộ bằng một cách khác hẳn. Bất cứ lúc nào, dù cho Tống Đại Thành ở bên ngoài nói chuyện lớn tiếng đến đâu, Lê Quý đầu tiên cũng phải vào hỏi Dương Phàm một câu, sau đó Tống Đại Thành mới có thể vào. Việc này đương nhiên là do Dương Phàm dặn trước, bên trong còn có vài ý nghĩa. Tống Đại Thành rõ ràng là người của Giang Thượng Vân. Lần trước chủ nhiệm Miêu – Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy gọi điện xuống làm cho Tống Đại Thành dao động. Hai điểm này làm cho Tống Đại Thành chẳng có chút địa vị gì ở trong mắt Dương Phàm. Nếu không có địa vị gì thì muốn gặp lãnh đạo tự nhiên sẽ khó khăn một chút chứ.

Tống Đại Thành ngoài mặt rất bình tĩnh, từ đầu đến đuôi chẳng có phản ứng gì đi vào trong phòng. Dương Phàm vẫn giống như bình thường cúi đầu xem công văn, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn một cái:

- Ngồi trước đi.

Vừa ngồi đã hơn 10 phút. Thái độ bây giờ của Dương Phàm đối với Tống Đại Thành còn chưa đến mức phán tội chết. Nếu thật sự đến lúc đó thì phải ngồi ít nhất nửa tiếng, sau đó lãnh đạo mới có thời gian.

Một người ngồi trong phòng làm việc của lãnh đạo, ngồi không lâu sẽ lộ ra rất nhiều thứ. Ví dụ như bất an, lo lắng ... Tống Đại Thành mới đầu che giấu rất tốt nhưng thời gian dài một chút trong mắt liền lộ ra một tia tức giận, nhưng rất nhanh biến mất. Dương Phàm đợi đến khi tia tức giận đó xuất hiện rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nói:

- Có việc gì?

- Vụ án của Lâm Mãnh đã điều tra xong.

Vừa nói Tống Đại Thành liền đặt tài liệu lên bàn, sau đó yên tĩnh đứng trước bàn, Dương Phàm không ngẩng đầu lên mà nói:

- Cứ để ở đó đi.

Tống Đại Thành đúng là không nghĩ đến chuyện này nên hơi run một chút, sau đó cúi đầu nói:

- Vậy ngài tiếp tục làm việc.

- Lê Quý, vào đây một chút.

Dương Phàm gọi một tiếng. Lê Quý vội vàng đi vào rồi nói:

- Bí thư Dương?

Cầm tài liệu mà Tống Đại Thành đưa tới, Dương Phàm cười nói:

- Gọi trưởng ban thư ký Tùng đến đây.

Tùng Lệ Lệ một lần nữa vội vàng chạy đến phòng làm việc của Dương Phàm. Trong lòng lại thầm nói vừa nãy mình đến sao không nói ra, anh chàng này đúng là biết hành hạ người ta.

Dương Phàm không đợi Tùng Lệ Lệ chào hỏi đã trực tiếp đưa tài liệu mà Tống Đại Thành mang đến cho Tùng Lệ Lệ, rồi nói:

- Nhìn một chút, có ý kiến gì cứ nói. Cảm thấy mình nhìn không ra vấn đề gì thì tìm vài người am hiểu công việc giúp đỡ.

Lần trước chủ nhiệm Miêu gọi điện cho Tống Đại Thành, điều này làm Dương Phàm mất tín nhiệm vào hắn ta. Vụ án này có áp lực không nhỏ từ bên trên. Dương Phàm có chút lo lắng. Nhưng Dương Phàm không biết tình hình, cũng không phải người trong nghề. Cho nên mới sai Tùng Lệ Lệ.

Đương nhiên thái độ lõa lồ này cũng nói rõ một vấn đề, đó là Dương Phàm rất tín nhiệm Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ vừa thấy tài liệu về Lâm Mãnh, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ nhưng cũng lộ ra vẻ nghiêm túc giống như Đổng Tồn Thụy nhận nhiệm vụ cho nổ đồn địch vậy, trịnh trọng nói:

- Tôi cứ ở đây mà xem.

Dương Phàm gật đầu cũng không nói gì khác. Tùng Lệ Lệ thức thời lập tức ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận xem tài liệu. Tùng Lệ Lệ nhìn từng chữ từng chữ một trong 50 trang tài liệu. Tùng Lệ Lệ đọc nửa buổi sáng mới xong một nửa.

Ưỡn ưỡn lưng ra vẻ khá mỏi, lại cố gắng ưỡn ưỡn bộ ngực no đủ, sau đó Tùng Lệ Lệ mới nhìn thoáng qua Dương Phàm. Kết quả Tùng Lệ Lệ thất vọng rồi, Bí thư Dương đang vùi đầu vào xử lý đống công văn. Tùng Lệ Lệ thầm bất mãn nói một tiếng trong lòng: "Điên vì công việc"

Lê Quý lúc này thò đầu vào nhỏ giọng nói một câu:

- Bí thư Dương.

Dương Phàm ngẩng đầu lên. Lê Quý cười cười chỉ đồng hồ. Dương Phàm nhìn Tùng Lệ Lệ.

- Mới xem được một nửa. Thực ra nếu Tùng Lệ Lệ chăm chú độc thì ít nhất cũng đọc được hai phần ba. Nhưng vừa nãy ít nhiều cũng có hơn 10 lần lén nhìn trộm Dương Phàm, kết quả Dương Phàm ngoại trừ hút thuốc còn đâu đầu toàn cúi xuống. Người đẹp ở bên đó, vậy mà hắn ta keo kiệt ánh mắt của mình.

- Hết giờ rồi à? Nghỉ thôi. Trưởng ban thư ký Tùng, chị bố trí một chút, trưa tôi mời thị trưởng Tào dùng cơm.

Dương Phàm đột nhiên đưa ra nhiệm vụ, Tùng Lệ Lệ liền cười cười đi ra làm việc. Vụ làm ăn này nhất định sẽ tiện nghi cho Hồ Gia Anh, nếu làm tốt không biết chừng còn kéo được mối làm ăn bên chính quyền thành phố nữa.

Tào Dĩnh Nguyên đến sớm hơn Dương Phàm vài phút, trên đường nhiều lần giục lái xe đi nhanh, thiếu chút nữa còn vượt đèn đỏ. Quan hệ giữa bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố đối với Tào Dĩnh Nguyên mà nói cần phải thể hiện mình kém một chút. Dương Phàm cũng không phải người chém tận giết tuyệt.

Khi Dương Phàm vào phòng, thấy Tào Dĩnh Nguyên chủ động đứng dậy đón mình, tảng đá trong lòng coi như buông xuống. Tào Dĩnh Nguyên không hề ra vẻ chút nào, coi như công việc trước đây mình làm không vô ích.

Đưa mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, đồng chí trưởng ban thư ký lập tức hiểu rõ, cười hì hì đứng dậy rồi nói:

- Tôi đi wc rửa tay.

- Thị trưởng Tào, công việc bên cục Tài chính, lão định điều chỉnh như thế nào?

Chào hỏi một phen, Dương Phàm đi thẳng vào chuyện chính.

Cách hỏi trực tiếp như vậy làm cho Tào Dĩnh Nguyên có chút khẩn trương. Dù sao vấn đề nhân sự nằm trong tay Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên muốn làm cũng không phải là điều chỉnh công tác mà không để ý đến ai khác. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên rất nhanh đã yên tâm, cười cười nhỏ giọng nói:

- Lưu Á là đồng hương với trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy, là cán bộ giàu kinh nghiệm. Mấy lần phân phối tài chính hơi chậm chạp, điều này là một nhân tố khá bất lợi cho công việc của chính quyền thành phố. Cho nên tôi định điều chỉnh một chút, để Tạ Khiêm làm phó cục trưởng thường trực. Ngoài ra hai chức phó cục trưởng khác cũng điều chỉnh một chút.

Tào Dĩnh Nguyên cũng không muốn che giấu gì. Dương Phàm hỏi một câu như vậy, trước đó nhất định đã biết rõ tình hình.

- Như vậy đi, chuyện Lưu Á đi học tập thì thôi, các công việc khác do tôi đứng ra làm. Ngoài ra bố trí thêm một chức phó cục trưởng nắm giữ công việc thanh tra tài chính. Còn các điều chỉnh khác tôi thấy không cần thiết, lão thấy thế nào?

Đây là thủ đoạn mà Dương Phàm đưa ra, làm cho ba người bên dưới đánh nhau, nhưng người vỗ bàn cuối cùng chính là Dương Phàm. Về phần lựa chọn phó cục trưởng, Dương Phàm sẽ cho Ngô Địa Kim làm. Kết quả cuối cùng là thăng bằng. Lợi ích của bốn người Tào, Ngô, Đàm, Lữ đều có. Các người cứ thò tay vào bên trong, chỉ cần tôi thấy không quá đáng thì thương lượng được hết. Đây là nguyên tắc của Dương Phàm.

Nhìn Dương Phàm đang mỉm cười với mình, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên thật ra đang lạnh giá, thầm nói chiêu này quá âm hiểm, làm cho bốn người chúng ta đánh nhau đầu rơi máu chảy. Hai phó cục trưởng quan hệ tốt với Lữ Ngọc Phương còn không cho điều chỉnh, điều này không phải là tăng áp lực trong nội bộ chính quyền thành phố cho mình sao? Trong lòng mặc dù có bất mãn, nhưng bởi vì không theo kịch bản mà Tào Dĩnh Nguyên đặt ra từ trước. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên cũng không dám một lúc đắc tội quá nhiều người. Cho nên quyết định này của Dương Phàm mặc dù có chút bá đạo, nhưng vẫn là tổng hợp ý kiến từ nhiều mặt.

Trong suốt bữa ăn mặc dù Tào Dĩnh Nguyên luôn cười cười vui vẻ nhưng thật ra trong lòng rất nặng nề, chẳng qua đồng thời còn có chút kính sợ. Dương Phàm dù nói như thế nào cũng hóa giải được cuộc đấu tranh mày chết tao sống ở cục Tài chính giữa Tào Dĩnh Nguyên và các người khác. Đồng thời cũng ủng hộ đồng chí Tào Dĩnh Nguyên tạo dựng uy tín? Không phải sao?

Trước khi ra khỏi nhà hàng, Tào Dĩnh Nguyên không tự chủ mà quay đầu lại nhìn, cười khổ một tiếng lắc đầu.

Chiều khi đi làm Tùng Lệ Lệ chăm chú vào đọc tài liệu hơn nhiều. Sau khi xem cẩn thận liền đưa cho Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ nói:

- Những chỗ cảm thấy không ổn tôi đã gạch chân bằng bút đỏ.

Những chỗ cảm thấy không đúng chính là những lời tổng kết. Trong đó có mấy chỗ hơi lệch vào Lâm Mãnh, ví dụ như gì mà thái độ nhận tội tốt, tích cực trả lại ngân sách. Dương Phàm xem xong không khỏi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt rất bình tĩnh, tùy ý nói một câu:

- Sao không thấy việc khác nữa nhỉ?

Tùng Lệ Lệ nghe xong mà sợ run lên, không khỏi thở dài một tiếng cho Tống Đại Thành. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ chỉ là khóc lóc giả vờ mà thôi. Tên Tống Đại Thành kia, Tùng Lệ Lệ vốn thấy không vừa mắt.

- Bí thư Dương, tôi nghe người ta nói, chủ nhiệm Tống lúc trước khi còn ở huyện Thạch Ô, lúc đó bí thư huyện ủy rất coi trọng đồng chí này, còn gả cháu gái cho đồng chí Tống Đại Thành. Sau này lại nghe nói bí thư huyện ủy huyện Thạch Ô xảy ra chút vấn đề, sau đó Tống Đại Thành cũng ly hôn.

Tùng Lệ Lệ nói rất tùy ý, lại còn là nghe nói.

- Ừ?

Dương Phàm nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi liếc mắt nhìn Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ không hề hoang mang ưỡn ngực nói:

- Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe một trưởng bối nhắc tới, nói cái gì mà bạn tốt năm đó lại nuôi phải một con sói trong nhà.

Dương Phàm cười cười gật đầu nhỏ giọng nói:

- Sao không nói sớm?

Tùng Lệ Lệ vẫn bình tĩnh như trước:

- Đây chỉ là chuyện không căn cứ, tôi sao có thể nói với ngài.

Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Có căn cứ hay không tôi tự biết, chị chỉ cần nói là được



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status