Sỹ đồ phong lưu

Chương 463: Hái đào


- Phó chủ tịch tỉnh Khương không nói gì, chỉ là oán giận mấy câu đồ ăn làm không ngon, vẻ mặt cũng trở nên có chút khó chịu. Tôi thấy tình hình không đúng vội vàng đứng dậy chào đi về. phó chủ tịch tỉnh Khương không buồn nói một câu chào. Nhưng thật ra Dư Phi Vũ lại rất khách khí đưa tôi ra ngoài.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng trả lời.
Dương Phàm nghe đến đây, trong đầu liền suy nghĩ vài vấn đề. Đầu tiên Tào Dĩnh Nguyên hẳn là không nói láo, sau đó Dư Phi Vũ đúng là một người phụ nữ không đơn giản, cuối cùng là Khương Thanh Bình rõ ràng quá kiêu ngạo.
Lo lắng của Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm tự nhiên là nghe ra. Bây giờ Khương Thanh Bình mặc dù không ngay mặt xung đột với thành phố Hải Tân nhưng dấu hiệu đã rất rõ ràng.
- Lão cảm thấy tỉnh ủy có ý gì?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi một câu, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì. Tào Dĩnh Nguyên bên này biểu hiện cũng rất bình tĩnh, không lập tức trả lời mà đầu tiên nhìn Dương Phàm một lát, sau đó mời từ từ nói:
- Tỉnh ủy rất coi trọng việc thành phố Hải Tân lọt vào danh sách kế hoạch Hoa Đan Liệt. Tôi nghĩ không cần biết lãnh đạo nào xuống cũng sẽ không làm chuyện quá đáng.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng. Ý trong lời nói của Tào Dĩnh Nguyên sao Dương Phàm không hiểu chứ. Hai lãnh đạo cao nhất của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đều có một ý, một là tạo chút áp lực từ bên ngoài cho Dương Phàm, hai là tính cách của Giang Thượng Vân rất xấu, Khương Thanh Bình lại quen kiêu ngạo. Hai người này lại cùng đến, nhất định không dễ làm.
Càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, Dương Phàm quyết định không nghĩ nữa.
Trên đường lên tỉnh thành, vấn đề này vẫn xuất hiện trong đầu mà Dương Phàm không xua đi được. Theo cấp bậc thì lãnh đạo tỉnh ủy phái Giang Thượng Vân và Khương Thanh Bình cùng đi, thoại nhìn là danh chính ngôn thuận và tỏ vẻ coi trọng rõ ràng. Nhưng Dương Phàm lại cảm thấy trong đó không hề đơn giản như vậy.
Xe vừa mới ra khỏi đường cao tốc, Dương Phàm liền nhận được điện thoại của Đinh Duệ, ý chính là tối nay Đinh Duệ muốn gặp. Sau khi dập máy Dương Phàm do dự một chút không biết có nên gọi Tào Dĩnh Nguyên cùng đi hay không. Nhưng Tào Dĩnh Nguyên đã gọi điện tới nói là tối có bố trí khác. Cuộc điện thoại này cắt ngang suy nghĩ trong đầu Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên dù nói như thế nào cũng không thể đi lại quá gần Dương Phàm.
Lão Tào có bố trí khác, có lẽ là bị Giang Thượng Vân gọi. Tào Dĩnh Nguyên có thể chủ động gọi một cuộc điện thoại, Dương Phàm đã cảm thấy đủ rồi.
Tào Dĩnh Nguyên vừa mới gọi xong, Hầu Phương Minh đã gọi tới.
- Bí thư Dương, tối nay có lịch gì không?
Khi Hầu Phương Minh gọi cuộc điện thoại này thì tâm trạng đang không tốt mấy. Ngày đó Lâm Sơ Ảnh tỏ vẻ cùng hắn đến thành phố Hải Tân, khi hai vợ chồng quan hệ thì Lâm Sơ Ảnh thể hiện thoáng hơn trước kia nhiều. thay đổi này của Lâm Sơ Ảnh làm cho Hầu Phương Minh cảm thấy có chút không đúng, kết quả buông tha việc chủ động tìm Dương Phàm. Hôm nay biết Dương Phàm đến tỉnh thành, Hầu Phương Minh liền gọi điện chủ động mời một chút. Dù sao đây cũng là ý của ông già. Đương nhiên thành phố Hải Tân bây giờ đang là vùng đất tươi tốt, chỗ tốt trong đó nếu không cho Hầu Phương Minh một chút, thì tối có lẽ không thể ngủ ngon.
Hầu Phương Minh nhiệt tình làm Dương Phàm có chút không thoải mái, thằng ranh Hầu Phương Minh từ trước đến nay không có lợi không bao giờ tìm đến. Chẳng qua không thoải mái là không thoải mái, nhưng Dương Phàm vẫn rất khách khí mà nói:
- Tôi tôi có người hẹn rồi.
- Ha ha, Bí thư Dương bây giờ đi đến đâu cũng là bánh ngọt. Như vậy đi, muộn tìm một chỗ ngồi uống nước nói chuyện.
Trong lời của Hầu Phương Minh có ý khác, nhưng lại làm cho Dương Phàm nghĩ đến chuyện Khương Thanh Bình muốn đi cùng đoàn Khảo sát. Dương Phàm thầm nghĩ không có quan hệ gì với Hầu Phương Minh đó chứ?
Mặc dù cảm thấy mình hơi đa nghi, nhưng Dương Phàm có tính cách cẩn thận nên vẫn nói với Hầu Phương Minh:
- Cứ quyết định vậy đi.
Đi gặp để dò xét qua lời nói của Hầu Phương Minh, Dương Phàm cảm thấy suy nghĩ này cũng được.
Theo địa điểm mà Đinh Duệ nói, Dương Phàm đến một khách sạn. Đinh Duệ đã đổi một thư ký khác, một người đàn ông thoạt nhìn khá nho nhã chừng ba mươi tuổi đang đứng chờ ở cửa. Biển số xe bí thư thị ủy thành phố Hải Tân rất dễ nhận ra. Xe vừa mới dừng lại, thư ký Đinh Duệ đã đi tới mở cửa.
- Chào Bí thư Dương, tôi là thư ký Tiểu Ngô của trưởng ban Đinh.
Không báo tên đầy đủ, tự nhận mình là Tiểu Ngô, điều này làm cho Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Vất vả rồi.
Dương Phàm khoát tay, Tiểu Ngô rất nhanh đưa tay ra, có thể nói là ánh mắt rất tốt, đi sau mà tới trước. Tay Dương Phàm vừa có động tác nhỏ thì tay của Tiểu Ngô đã đưa đến trước mặt.
- Tiểu Ngô không sai đó.
Lời này là như thế nào? Tính tự giác của Dương Phàm rất cao, nhưng lại không thể không nói như vậy. Tiểu Ngô thật ra rất kích động. Chuyện của Dương Phàm, người lăn lộn trong văn phòng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy như Tiểu Ngô đúng là biết hết. Tiểu Ngô vốn tưởng rằng Dương Phàm nhiều nhất chỉ gật đầu khách khí, không ngờ còn có thể bắt tay.
Trong phòng chỉ có một mình Đinh Duệ. Thấy Dương Phàm đi vào, Đinh Duệ phất tay ra hiệu cho thư ký Tiểu Ngô rời đi. Lý Thắng Lợi biết ý không đi vào. Sau khi hai người ngồi xuống, Đinh Duệ rót một chén trà cho Dương Phàm, mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Có người muốn xuống núi Nga Mi hái đào.
Chuyện cổ này Dương Phàm biết, có những lời này của Đinh Duệ cùng với tật xấu háo danh của Giang Thượng Vân, trong lòng Dương Phàm lại tự nhiên hơn rất nhiều. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Cứ mặc người ta, chỉ cần không quấy rầy tôi là được.
Đinh Duệ có chút kinh ngạc nhìn Dương Phàm một lát, lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi đúng là xem thường lão đệ, đúng là quá rộng lượng. Nực cười chính là trong hội nghị thường ủy, Khương Thanh Bình đã khóc đã gào lên đòi xuống theo, đúng là không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.
Dương Phàm càng thêm tự nhiên. Dung Xương Ninh gọi điện tới không nói rõ, Đinh Duệ là người trong cuộc nên thái độ đã nói rất rõ vấn đề.
Khương Thanh Bình đây là muốn học Giang Thượng Vân, nhân cơ hội bôi son trát phấn lên mặt mình. Triệu Việt và Hầu Tiếu Thiên không nhất định phải làm chuyện này. Thành phố Hải Tân đạt thành tích thì bọn họ cũng có công lãnh đạo. Nhưng thật ra mấy người phó lại muốn nhân cơ hội lãnh đạo chủ yếu không xuống nên muốn thử trong hội nghị thường ủy. Kết quả hai người Giang Thượng Vân và Khương Thanh Bình đã tranh được vào trong tay.
- Mua danh tiếng thì có thể, nhưng đừng mong phá rối.
Dương Phàm thản nhiên nói mấy chữ. Đinh Duệ nghe xong không khỏi có chút nghi hoặc, lập tức có chút lo lắng nói:
- Có được không vậy? Tên Khương Thanh Bình này luôn luôn nghe lời Dư Phi Vũ, người phụ nữ là kẻ thích thao túng người khác, chẳng qua cũng là thủ trưởng nổi danh. Khương lão năm đó đã có ân đề bạt Hầu Tiếu Thiên, bên phía ủy ban nhân dân tỉnh đừng hy vọng Hầu Tiếu Thiên sẽ trượng nghĩa mở miệng nói, nhiều nhất chỉ là giả vờ câm điếc mà thôi.
Dương Phàm cười cười hỏi một câu:
- Khương Thanh Bình muốn trong quá trình đi theo đoàn Khảo sát quấy rối tôi, tôi thấy hắn ta còn không ngu đến mức này. Người khác không dám nói, Giang Thượng Vân sẽ không chấp nhận cho bất cứ sai lầm nào diễn ra trong đợt khảo sát này.
- Ồ? Xin chỉ giáo?
Đinh Duệ cười cười hỏi một câu. Dương Phàm nhắc đến chuyện xưa của Giang Thượng Vân, cuối cùng cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đương nhiên, chúng ta còn phải đốt một chút lửa dưới mông Giang Thượng Vân.
Tào Dĩnh Nguyên đang đứng trước một cửa khách sạn. Vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Dương Phàm. Dương Phàm trong điện thoại cười hì hì nói:
- Đồng chí Dĩnh Nguyên, có thể thì lão tìm phó bí thư Giang báo cáo khó khăn và áp lực trong việc xây dựng chính quyền thành phố và sửa đường của thành phố Hải Tân chúng ta. Nếu không có sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy, công việc của chúng ta rất khó triển khai. Lão cứ nói thị ủy thành phố Hải Tân hy vọng nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy.
Cuộc điện thoại này làm cho sống lưng Tào Dĩnh Nguyên đầy mồ hôi lạnh. Tào Dĩnh Nguyên thầm nói Dương Phàm đoán được mình đến gặp phó bí thư Giang không khó, nhưng bên trong cuộc điện thoại này rốt cuộc có nghĩa gì?
- Ừ, tôi nhất định cẩn thận báo cáo.
Tào Dĩnh Nguyên cũng không hề có ý giấu diếm. Người ta đã gọi điện tới, giấu diếm cũng không thể gạt được. Tào Dĩnh Nguyên dập máy xong thầm nghĩ cũng không rõ ý nghĩa thực sự của cuộc điện thoại này. Lão Tào không biết Giang Thượng Vân có tật xấu hám danh mà. Tào Dĩnh Nguyên có chút lo lắng trong lòng vừa đi vừa nghĩ đến lời nói phát ra từ trong miệng Dương Phàm: "Thị ủy thành phố Hải Tân hy vọng nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy" Sao nghe lại thấy có chút gì đó không đúng.
Mặc kệ nói như thế nào thì Tào Dĩnh Nguyên cũng không còn đường lui. Đi vào trong đại sảnh, thư ký của Giang Thượng Vân đã sớm chờ ở đó.
Tào Dĩnh Nguyên có chút nghi vấn trong lòng đi vào một căn phòng xa hoa gặp được Giang Thượng Vân. Đầu tiên là chào hỏi, sau đó lập tức nói đến công việc. Giang Thượng Vân thực ra rất kiên nhẫn lắng nghe. Cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên dựa theo ý của Dương Phàm nói xong, mặt Giang Thượng Vân không chút thay đổi, im lặng không nói gì.
- Ăn cơm trước đã.
Thấy thư ký đi vào, Giang Thượng Vân cũng không lập tức tỏ thái độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status