Sỹ đồ phong lưu

Chương 510: Cơn bão đến gần


Nghe chuyện xưa mà Chúc Vũ Hàm nói, Dương Phàm cười cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Thời đại mà Trương Cư Chính sống, người trong thủ phủ nội các đều vô cùng tài giỏi. Em đang suy nghĩ, nếu Từ .., Cao Củng, Trương Cư Chính, ba người này tùy tiện là ai đó sinh muộn mấy chục năm thì thật đúng là không có chuyện Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Chúc Vũ Hàm nghe xong có chút sửng sốt, lập tức không nhịn được bật cười nói:
- Nghe một câu chuyện mà em có thể nói đến đề tài nằm ngoài ngàn dặm, chị còn gì để nói nữa chứ, lo lắng thừa rồi.
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Nói không có chút tâm trạng nào là vô nghĩa. Chẳng qua theo cá nhân em mà nói, ngoại trừ cảm thấy có chút thiệt thòi, những thứ khác em cảm thấy không thẹn với lương tâm.
Sau khi ăn tối xong, Dương Phàm tắm rửa rồi vào phòng làm việc xem báo cáo. Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Trương Tư Tề, nàng nói:
- Chúc tỷ hỏi anh có muốn cùng ra ngoài một chút không?
Dương Phàm nhìn thấy ngoài trời đã tối đen, bỏ báo cáo xuống rồi cười nói:
- Cũng được, ra ngoài đi một chút sẽ thoải mái hơn. Mỗi ngày làm việc quá mệt, hoạt động cũng ít nên sức khỏe kém đi.
Nhân lúc bóng đêm che chở, ba người lặng lẽ ra ngoài, Lâm Chí Quốc và Tiểu Hà tự nhiên theo phía xa xa. Thành phố Hải Tân về đêm luôn luôn náo nhiệt, hàng quán hai bên đường rất đông khách.
Đi được một đoạn, bên đường phía trước thấy là các nơi giải tỏa, gạch ngói xếp thành đống như ban ngày, Dương Phàm theo bản năng dừng chân cách đó không xa mà nhìn tới. Đoạn đường này được giải tỏa thoạt nhìn khá thuận lợi. Về công trình cụ thể cũng không phải do tập đoàn Thiên Mỹ làm. Dựa theo hiệp định, tập đoàn Thiên Mỹ còn phải chờ trụ sở chính quyền thành phố xây dựng xong, mới có thể bắt tay vào khai thác mảnh đất là trụ sở chính quyền thành phố cũ đó.
Hai bên đường này là khu phố náo nhiệt, Dương Phàm nhớ Liễu Diệp đã báo cáo chuyện này. Mảnh đất này lúc đầu còn đưa ra nghi thức đấu giá, chỉ là Dương Phàm không hỏi nội dung cụ thể mà thôi.
"̀m" một tiếng, một bức tường bị máy ủi đẩy đổ xuống, khói bụi mù mịt bốc lên.
- Tối vẫn còn thi công ư, không sợ làm ồn người dân sao?
Chúc Vũ Hàm đi cùng nhíu mày nói một câu. Trương Tư Tề cầm tay Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Chuyện ảnh hưởng đến người dân cũng không quan trọng. Em thật ra lo lắng trong quá trình giải tảo có tồn tại vấn đề dùng bạo lực hay không?
Dương Phàm cũng nhíu mày một chút, chẳng qua Dương Phàm nghĩ đến không chỉ là vấn đề ảnh hưởng đến người dân, mà là vấn đề giá cả nhà đất thành phố Hải Tân quá cao, không giảm.
Ba người đi tránh con đường này, đi vòng một đường khác tiếp tục đi tới. Dương Phàm cúi đầu suy nghĩ đã làm hai người phụ nữ chú ý. Trương Tư Tề dùng khuỷu tay đẩy đẩy nhẹ Dương Phàm rồi nói:
- Anh nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?
- Anh đang suy nghĩ, giá nhà thành phố Hải Tân bây giờ bình quân cũng vài chục ngàn, hiện tượng này không bình thường.
Chúc Vũ Hàm nghe xong lập tức nói:
- Vấn đề giá nhà cao, trách nhiệm chủ yếu là chính quyền thành phố.
Dương Phàm nghe xong do dự một chút, gật đầu không tiếp tục nói đề tài này nữa, mà chỉ tay về phía trước:
- Phía trước có một hàng nước, đi đến đó ngồi xuống.
Cứ đến tối hai bên đường lại có rất nhiều hàng nước. Ba người rất dễ dàng tìm được vị trí ngồi xuống, Lâm Chí Quốc và Tiểu Hà cũng đi lên, năm người gọi một ấm trà, vừa uống trà vừa nói chuyện. Gió biển thổi tới, uống trà nói chuyện phiếm đúng là khá thích thú. Đưa mắt nhìn những ngọn đèn sáng rực của cây cầu bắc ngang qua sông, chiếu sáng mặt nước.
Điện thoại di động của Dương Phàm đột nhiên vang lên, lấy ra thì thấy là do Lý Thắng Lợi gọi tới. ́n phím nghe, Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Là tôi.
Lý Thắng Lợi ở bên trong vội vàng nói:
- Bí thư Dương, vừa nãy thị trưởng Tào gọi điện tới thông báo, cơn bão Laura sáng sớm ngày mai sẽ đổ bộ vào đất liền thành phố Hải Tân chúng ta.
Dương Phàm nghe xong đứng bật dậy rồi nói:
- Cậu thông báo Tào Dĩnh Nguyên, tôi lập tức đến thị ủy.
Dương Phàm bỏ điện thoại xuống quay đầu lại cười cười xin lỗi với hai người phụ nữ:
- Xin lỗi, tôi lại có việc rồi.
Tỉnh Thiên Nhai thường xuyên gặp phải thiên tai là các cơn bão nhiệt đới, hàng năm gây ra tổn thất kinh tế không hề nhỏ. Là lãnh đạo thị ủy đối mặt với thiên tai nguy hại rất lớn này tự nhiên không thể khinh thường.
Khi Dương Phàm đến thị ủy, tại tỉnh thành thư ký của thị trưởng Hà Kính Học cũng vừa bỏ điện thoại xuống, có chút bất mãn mà nói:
- làm cái gì thế không biết, báo cáo mà cũng tức giận.
Nghĩ đến tiếng nam nữ mập mờ trong điện thoại truyền tới. Thư ký không khỏi cười hắc hắc một tiếng, sức khỏe của lãnh đạo thật tốt, đúng là đang bận rộn không tiện quấy rầy, chờ lát nữa thì báo cáo.
Càng trùng hợp chính là điện thoại di động của thư ký lại vừa vặn vang lên, lúc này có người hẹn hắn ra ngoài chơi. Kết quả báo cáo cơn bão nhiệt đới sắp tới được vứt ra sau đầu.
Một chuyện tương tự cũng diễn ra ở thành phố Thập Thông. Thư ký của Bí thư thị ủy Hoàng Đạo Hoàng vội vàng đi đến gần một phòng ở khu nghỉ dưỡng, Hoàng Đạo Hoàng đang tiếp đoàn của sở Giao thông tỉnh xuống thị sát công việc. Hoàng Đạo Hoàng đang ngồi đánh mạt chược với Cát Tuyền vừa nhận chức phó giám đốc thường trực. Khi Tiểu Tạ đi đến gần nhỏ giọng báo cáo, phó giám đốc Cát khẽ cau mày:
- Bí thư Hoàng, đánh mạt chược cần chăm chú đó.
Vấn đề phân phối sửa đường ở thành phố Thập Thông, Hoàng Đạo Hoàng còn đang cần Cát Tuyền hỗ trợ để kiếm được nhiều hơn. Vì thế Hoàng Đạo Hoàng vô cùng quan tâm đến thái độ của Cát Tuyền. Vì thế thư ký Tiểu Tạ vừa mới nói có cơn bão nhiệt đới sắp tới, Hoàng Đạo Hoàng đã không thèm để ý mà nói:
- Bão năm nào chẳng có, bên phía chính quyền thành phố cứ chuẩn bị theo bình thường là được.
Hoàng Đạo Hoàng bây giờ là bí thư thị ủy, còn làm quyền thị trưởng, đúng là khí thế mười phần. Thư ký Tiểu Tạ gật đầu vâng dạ đi ra ngoài, sau đó gọi điện thông báo cho phó thị trưởng chủ quản, chuyện này cũng không được ai coi trọng.
Sau khi thành phố Tây Hải nhận được thông báo, lãnh đạo thị ủy và chính quyền thành phố thật ra cao độ coi trọng, suốt đêm triệu tập hội nghị khẩn cấp. Chẳng qua thành phố Tây Hải cũng có điểm đau đầu, kinh tế thành phố Tây Hải khá kém, thành phố lại dựa lưng vào núi, cứ bão đến là gây mưa lớn, như vậy cũng khiến cho nội thành gặp phải những cơn lũ lụt lớn. Càng đau đầu chính là nửa năm qua thành phố Tây Hải vẫn đang cải tạo cựu thành trên quy mô lớn, khắp nơi đều được giải tỏa nên rất lộn xộn, rất nhiều hệ thống thoát nước cần phải khơi thông mới thoát nước được. Quan trọng là quan trọng, chỉ là người của tỉnh Thiên Nhai đã bắt đầu thấy rất bình thường với bão nhiệt đới.
Trong phòng họp của thị ủy thành phố Hải Tân, khi Dương Phàm chạy đến thì các thường vụ thị ủy khác đã đến đông đủ. LOại hội nghị này hàng năm khi cơn bão nhiệt đới tới đều phải diễn ra, mọi người đều đã quen rồi, vì thế cũng không quá coi trọng việc này. Thấy Dương Phàm đi vào, Tùng Lệ Lệ, Phương Viên, Liễu Diệp cùng nhau đứng lên. Lam Hòa do dự một chút cũng đứng lên, những người khác thì hơi cúi người một chút.
- Bí thư Dương đến.
Mọi người không cùng lúc lên tiếng chào hỏi, đã không còn chỉnh tề như trước đây nữa. Nguyên nhân xảy ra biến hoá này là gì, Dương Phàm hiểu rất rõ. Chẳng qua trên mặt Dương Phàm không chút thay đổi, như trước vững vàng đi tới vị trí của mình.
- Mọi người đến đông đủ rồi hả? Như vậy thì họp thôi, đầu tiên báo cáo một chút về thông tin mà cục Khí tượng thông báo đi.
Dương Phàm vừa lên đã nhắc đến công việc, điều này thật ra làm một ít người hơi hụt hẫng một chút, có vài người hy vọng trước cuộc họp Dương Phàm sẽ biểu hiện mình bất mãn một chút.
- Căn cứ cục Khí tượng thông báo, cơn bão nhiệt đới Laura là một cơn bão mạnh ...
Tào Dĩnh Nguyên rút quyển sổ ra, từ từ chuyển đạt thông báo.
Sau khi Tào Dĩnh Nguyên thông báo xong, Dương Phàm lập tức nói tiếp:
- Căn cứ thông báo của cục Khí tượng, khả năng nguy hiểm của cơn bão nhiệt đới không hề nhỏ. Chúng ta cần phải làm tốt công tác chuẩn bị, bên phía chính quyền thành phố đã có bố trí cụ thể gì hay không?
Tào Dĩnh Nguyên không nói gì mà là đảo mắt nhìn Lam Hòa một chút. Lam Hòa đứng lên mà nói:
- Thành phố Hải Tân có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng chống các cơn bão nhiệt đới, căn cứ kết quả dự báo, tôi đề nghị khởi động phương án đề phòng khẩn cấp. Đầu tiên mau chóng thông báo các thuyền đánh cá trên biển lập tức đến các cảng tránh gió. Sau đó tất cả các cơ quan trong thành phố đều phải khẩn cấp hành động, các trường học phải cho học sinh nghỉ trước khi cơn bão đến. Cục bảo vệ môi trường phải nhanh chóng kiểm tra tình hình thoát nước.
Lam Hòa nói rất đầy đủ, có thể thấy được ở phương diện này thành phố Hải Tân có kinh nghiệm đối phó phong phú, dù là đối phó với cơn bão nhiệt đới đến đột ngột cũng rất thành thục.
Dương Phàm nghe Dương Phàm nói như vậy, hắn thực ra có chút bất mãn. Nguyên nhân là trong dự báo đã nhắc tới cơn bão nhiệt đới lần này cường độ đạt đến cấp 12, đây là một tình huống hiếm gặp.
- Tôi cảm thấy còn cần bổ sung mấy điểm nữa.
Dương Phàm sau khi mở miệng nói thêm liền dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người đều hơi ưỡn lưng lên một chút. Mặc dù biết Dương Phàm không có khả năng lập tức vào thường vụ tỉnh ủy, nhưng uy tín quá lớn, hầu hết các thường vụ thị ủy đều đi theo bước chân của Dương Phàm.
- Thứ nhất, thành lập một tổ công tác khẩn cấp do tôi, Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim làm tổ trưởng và tổ phó, thống nhất chỉ huy công tác cứu nạn thiên tai lần này. Các lãnh đạo có liên quan trong thị ủy cũng được phân công thích hợp, đều đến tuyến đầu phối hợp chỉ huy phòng chống và tiến hành các công tác khác. Thứ hai bên phía chính quyền thành phố phải phân chia các phó thị trưởng, ngày mai phải nhanh chóng đi một vòng quanh các địa điểm, kiểm tra có nơi nào chưa chuẩn bị đủ hay không. Thứ ba, hai ngành công an, đội quản lý thị trường khẩn cấp điều động nhân lực lập thành các đội cấp cứu, nơi nào có nguy hiểm lập tức đến đó cho tôi. Cuối cùng tôi nhấn mạnh một điểm, trong quá trình chống lại thiên tai, chúng ta phải đặt an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân và an toàn tài sản lên hàng đầu. Không cần tôi nhắc nhở mọi người, các ngành, các cục do ai phụ trách mà để cho quần chúng mất mạng, tôi sẽ cách chức người đó, lãnh đạo tương ứng cũng khó thoát được trách nhiệm.
Dương Phàm nói đến sau này liền lớn tiếng hơn một chút, vô cùng nghiêm khắc.
Tào Dĩnh Nguyên nghe đến đây thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng cũng hơi gợn sóng một chút, không ngờ sinh ra cảm giác mọi người khuất phục trước uy vọng của Dương Phàm. Nghĩ đến buổi chiều từ chỗ Chương Vũ Ninh nhận được tin tức, bí thư thị ủy Triệu nói rằng kỳ vọng rất cao vào mình, Tào Dĩnh Nguyên không khỏi có chút nóng lên, cảm thấy mình cần phải lộ vẻ mình tồn tại trong lúc này.
- Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, tôi sẽ lập tức triệu tập hội nghị thị trưởng, khẩn cấp bố trí công tác phòng chống thiên tai.
Khi Tào Dĩnh Nguyên nói lời này liền theo bản năng lén nhìn Dương Phàm một chút. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đúng là có chút lo lắng Dương Phàm sẽ có phản ứng vì hành động đoạt lấy tiếng tăm này của mình.
Nhưng Tào Dĩnh Nguyên không ngờ được rằng Dương Phàm chỉ khẽ gật đầu một chút, thậm chí còn mang theo điểm tán thành. Tào Dĩnh Nguyên không khỏi cảm thấy mất mát, sau đó nói tiếp:
- Thời gian khá gấp gáp, sáng mai các vị phó thị trưởng phân công triệu tập hội nghị lãnh đạo các ngành mình chủ quán, mau chóng bố trí công việc.
Hội nghị kéo dài đến 11 giờ đêm mới kết thúc, tất cả thường vụ thị ủy đều mang theo phân công của mình mà về. Dương Phàm về đến nhà thì đã là 12 giờ đêm. Dương Phàm có chút mệt mỏi xuống xe thì thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, trong lòng không khỏi có chút ấm áp.
Trong phòng khách Trương Tư Tề đang xem phim truyền hình, Chúc Vũ Hàm đang đọc sách. Hai người về cũng không có ý nói chuyện, mà là lặng lẽ làm việc của mình. Khi mơ hồ nghe thấy tiếng ô tô, Trương Tư Tề đang nhìn chằm chằm Tv lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ. Khi bên ngoài lóe lên ánh đèn, Trương Tư Tề đã đứng lên.
Chúc Vũ Hàm cũng như vậy, có vẻ rất chăm chú đọc sách nhưng vừa nghe thấy tiếng xe ô tô liền bỏ sách xuống. Khi Trương Tư Tề lộ vẻ tươi cười ra mở cửa, Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Chị đi lấy nước nóng, làm việc vất vả cũng nên ngâm nước nóng cho thoải mái.
Đèn ngoài cửa lập tức được bật lên khi Dương Phàm đi vào, két một tiếng cửa được mở ra, Trương Tư Tề vẫn nở nụ cười như trước, đưa tay ra cầm lấy cặp trong tay Dương Phàm.
Dương Phàm đột nhiên phát hiện mình thực ra không giỏi thể hiện tình cảm, ngay lúc này chỉ có thể nhẹ nhàng cầm tay Trương Tư Tề, đặt lên trên mặt một chút. Nếu như nói trước kia Chúc Vũ Hàm có địa vị quan trọng nhất trong lòng Dương Phàm. Như vậy bây giờ Chúc Vũ Hàm và Trương Tư Tề có địa vị ngang nhau.
Trương Tư Tề khẽ tránh một chút nhưng không có kết quả, sau đó liền tùy Dương Phàm. Khi hai người đứng ở cửa, Lâm Chí Quốc đã đỗ xe xong và đi tới. Lúc này Dương Phàm mới cười cười bỏ tay Trương Tư Tề ra. Cửa vừa đóng lại, Chúc Vũ Hàm đang khoanh tay ánh mắt có chút phức tạp nhìn hai vợ chồng. Dương Phàm mỉm cười với Chúc Vũ Hàm rồi nói:
- Chị sao không nghỉ ngơi sớm đi.
Chúc Vũ Hàm không trả lời câu hỏi của Dương Phàm, mà cười nói:
- Chị đã lấy nước vào bồn, em đi tắm một chút rồi hãy ngủ cho thoải mái.
Dương Phàm nhìn Trương Tư Tề một chút, phát hiện không có phản ứng xấu nào, liền cười cười cầm lấy đồ ngủ trong tay Chúc Vũ Hàm mà đi vào trong phòng vệ sinh. Chúc Vũ Hàm chờ Trương Tư Tề bỏ cặp xuống, ngồi xuống ghế sô pha phòng khách chờ đợi, lúc này Chúc Vũ Hàm ngồi xuống cạnh Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:
- Chăm sóc Dương Phàm, sau này chủ yếu dựa vào em. Cậu ấy gần đây không quá thuận lợi, chị nghĩ không cần chị nhắc nhở em nên làm như thế nào.
Trương Tư Tề cười cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đối phương, dịu dàng nhẹ nhàng nói:
- Lấy anh ấy là lựa chọn của chính em. Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý lấy cuộc sống của anh ấy làm trung tâm. Khi anh ấy vui, em cũng vui, anh ấy không vui em sẽ nghĩ cách làm cho anh ấy vui vẻ. Về sinh hoạt sẽ không để anh ấy quan tâm, về công việc em tuyệt đối không làm cho anh ấy thêm phiền phức.
Trương Tư Tề dịu dàng nói như vậy, tất cả có vẻ vô cùng tự nhiên. Chúc Vũ Hàm nghe xong trên mặt không khỏi lộ ra một tia khổ sở, thở dài một tiếng rồi nói:
- Chị không bằng em.
Trương Tư Tề khẽ cười nói:
- Chị, chị thực ra đã làm rất nhiều, trong lòng không cần phải lo lắng gì hết.
Chúc Vũ Hàm nói:
- Thấy trạng thái tinh thần của Dương Phàm và phản ứng của em, lúc chị rời đi đã có thể hoàn toàn yên tâm.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, tâm trạng Tào Dĩnh Nguyên có chút phức tạp. Trong hội nghị thường ủy, Dương Phàm không hề có biểu hiện thích hợp với việc Tào Dĩnh Nguyên lên tiếng nói rõ sự tồn tại của mình. Điều này chẳng những không làm Tào Dĩnh Nguyên có cảm giác thắng lợi, ngược lại còn có mùi mình kém hơn một bậc. Việc này càng làm cho tâm trạng của Dương Phàm không vui vẻ gì mấy, không khỏi thở dài một tiếng. Tào Dĩnh Nguyên nghĩ đến các chuyện sau khi mình đến thành phố Hải Tân, cảm thấy mình quả thật kém hơn Dương Phàm rất nhiều.
Từ đầu đến giờ Dương Phàm cũng không hề có ý can thiệp vào bên chính quyền thành phố, ngược lại còn ở những công việc cụ thể đã ủng hộ rất lớn.
Từ công trình dành cho người thu nhập thấp đến câu lạc bộ, đến gần đây là chuyện xí nghiệp Hồng Tinh, chỉ cần đưa ra vấn đề khó, Dương Phàm đều chủ động nhận lấy, mấu chốt là sau khi nhận chức, Dương Phàm cũng không hề đứng ở trên mà nhận vinh quang, chỉ là chờ khi mọi người làm tốt đều lặng lẽ lui về phía sau. Đối với những việc này trong lòng Tào Dĩnh Nguyên hiểu rất rõ, nhưng lại cảm thấy có chút không cam lòng.
Ánh mắt của quần chúng nhân dân sắc như đao, mặc dù là chuyện này luôn rơi xuống đầu Tào Dĩnh Nguyên trước. Nhưng nói về danh tiếng trước mặt quần chúng nhân dân thành phố Hải Tân, Tào Dĩnh Nguyên kém hơn Dương Phàm rất nhiều. Có lẽ đúng là vì điểm này, nên trong lòng Tào Dĩnh Nguyên mới không có biện pháp thăng bằng. Dương Phàm mặc dù không tranh gì hết, nhưng nếu muốn tranh thì rất nhẹ nhàng, đây không phải là không tranh, ngược lại còn làm cho Tào Dĩnh Nguyên như nghẹn ở yết hầu.
Lòng người luôn cảm thấy không đủ, Tào Dĩnh Nguyên vừa than thở như vậy, vừa không khỏi nghĩ đến vì sao Dương Phàm lại thả lỏng cho mình như vậy chứ? Tại sao? Quả nhiên là bởi vì Dương Phàm chỉ vì công việc thôi sao? Lý do này quá miễn cưỡng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên nghĩ đến con gái Tào Ny Ny. Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy đây có lẽ mới là nguyên nhân mà Dương Phàm thả lỏng cho mình nhiều như vậy.
Dòng suy nghĩ của Tào Dĩnh Nguyên bị Chương Vũ Ninh gọi điện tới cắt ngang. Thấy sắp đến trụ sở chính quyền thành phố, Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ một chút vẫn ấn phím nghe. Chương Vũ Ninh trong điện thoại nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Tào, mảnh đất ở phố Hồng Kỳ đã bỏ tiền ra, có thể là hai tháng nữa mới có thể thanh toán.
Tin tức này làm cho trong lòng Tào Dĩnh Nguyên không khỏi chán ghét. So sánh với Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên càng thêm xúc động hơn với tên Chương Vũ Ninh này. Sau khi Chương Vũ Ninh đến thành phố Hải Tân thì quản lý bên tài chính. Chương Vũ Ninh sau khi nhận chức nhiều lần tỏ vẻ quan tâm với công tác xây dựng. Tào Dĩnh Nguyên tự nhiên biết hắn ta nhớ thương điều gì. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên mặc dù không hài lòng, nhưng lão ta vốn đang dựa vào Chương Vũ Ninh mà đến gần Triệu Việt, vì thế đã chuyển bên Cục xây dựng thuộc Liễu Diệp giao cho Chương Vũ Ninh.
Việc cải tạo cựu thành ở phố Hồng Kỳ tiến hành từ đấu giá đất đến giải tỏa, tất cả đều do một tay Chương Vũ Ninh làm. Tào Dĩnh Nguyên tỏ vẻ đủ tín nhiệm Chương Vũ Ninh. Chương Vũ Ninh quả thật đã làm cầu nối để Tào Dĩnh Nguyên ba lần gặp mặt Triệu Việt rồi cùng nhau ăn cơm. Vấn đề là thương nhân làm việc này có quan hệ rất tốt với Chương Vũ Ninh, tiền mảnh đất kia mới bỏ ra 10 triệu, ngay cả tiền hỗ trợ các hộ dân trong diện giải tỏa cũng không đủ, bây giờ món tiền này không ngờ còn để sau.
Thấy Tào Dĩnh Nguyên không lên tiếng, Chương Vũ Ninh lại nói tiếp:
- Thị trưởng Tào, giám đốc Hạ tập đoàn Huy Hoàng vẫn muốn tìm cơ hội mời ngài ăn cơm, ngài xem hôm nào thì tiện?
Ý lời nói này của Chương Vũ Ninh làm cho Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không khỏi lạnh cả người. Tào Dĩnh Nguyên vội vàng suy nghĩ trong lòng rồi cười nói:
- Vấn đề tài chính cho mảnh đất đó, cậu xem rồi làm. Còn chuyện ăn cơm thì có cơ hội rồi nói. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là đề phòng thiên tai.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng dập máy, mặt vô cùng âm trầm. Vừa nãy Chương Vũ Ninh rõ ràng muốn kém Tào Dĩnh Nguyên xuống nước. Tào Dĩnh Nguyên mặc dù tham quyền lực, vì lợi ích nhưng có một chỗ tốt, đó chính là không tham tiền công quỹ. Tiền mà Tào Ny Ny ra nước ngoài cũng là tiền cả nhà Tào Dĩnh Nguyên tích cóp bao năm mới có.
Trong phòng ngủ đã được tắt đèn, Dương Phàm ngồi ở đầu giường nhìn Trương Tư Tề đang ngồi trước bàn trang điểm. Trương Tư Tề xoay người lại thấy Dương Phàm đang ngẩn ra, không khỏi cười cười ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm rồi nói:
- Hôm nay tối nay anh ra phòng khách ngủ.
Dương Phàm đang suy nghĩ mai nên an bài như thế nào, bị Trương Tư Tề đẩy như vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Nghe rõ Trương Tư Tề nói gì liền cười khổ một tiếng:
- Em đó, miệng và tim không giống nhau.
Trương Tư Tề mỉm cười nói:
- bây giờ tốt hơn nhiều so với trước đây. Chu Dĩnh không có ở đây, em chiếm riêng anh đã không ít ngày. Hơn nữa em hôm nay cũng không tiện.
Dương Phàm tuyệt đối không cho rằng đây là Trương Tư Tề rộng lượng, chỉ có thể thể nói là Trương Tư Tề đang thử dò xét mình. Dương Phàm lắc đầu cười khổ một tiếng, ngã xuống giường rồi nói:
- Thôi, sáng ngày mai rất bận, anh ngủ đây.
Trương Tư Tề do dự một chút, đứng lên nhỏ giọng nói:
- Em sang ngủ với Chúc tỷ.
Trong lòng Dương Phàm khẽ run lên, xoay người sang chỗ khác không nói gì.
Dự báo thời tiết ngày hôm sau lại xảy ra biến hóa, so sánh với thông báo trước thì bão đến sớm hơn 4 tiếng. Cứ như vậy, thời gian càng gấp rút hơn nữa, phải hoàn thành mọi công tác chuẩn bị trước khi trời tối.
Một ngày trước khi cơn bão nhiệt đới đến, trên bầu trời mặc dù không thấy ánh mặt trời nhưng lại rất oi bức và nóng. Sáng hôm đó Dương Phàm ở trong phòng làm việc chờ tin tức từ các nơi truyền tới, không ngừng có người gọi điện tới báo cáo công việc.
Cơm trưa Dương Phàm cũng ở trong phòng làm việc mà gọi cơm hộp lên ăn. Trước khi trời tối bắt đầu có gió, gió mặc dù không lớn nhưng mưa lại rất to.
Căn cứ dự báo, còn có tám tiếng nữa là cơn bão Laura sẽ đổ bộ vào đất liền thành phố Hải Tân, đó là lúc nửa đêm. Điều này càng làm cho Dương Phàm lo lắng hơn.
Sau khi cưỡi ngựa xem hoa xung quanh, Chương Vũ Ninh liền về phòng làm việc, trước khi trời tối liền đến khách sạn Hải Thiên gặp giám đốc Hạ Nghi của tập đoàn Huy Hoàng. Hạ Nghi cũng là người tỉnh Giang Nam, là bạn học hồi cấp 3 của Chương Vũ Ninh, là chồng em họ của Chương Vũ Ninh. Vì quan hệ như vậy, Chương Vũ Ninh sau khi lên nhận chức phó thị trưởng thành phố Hải Tân, Hạ Nghi liền đến tìm Chương Vũ Ninh, hy vọng có thể tìm chút để mà sống. Hai người là bạn học, lại có họ hàng, quan hệ như vậy thì Chương Vũ Ninh tự nhiên phải đưa tay ra "giúp đỡ" một chút.
Chương Vũ Ninh vừa mới ra khỏi phòng làm việc, điện thoại trong phòng liền vang lên. Thư ký Lưu Bình đang khóa cửa còn nhắc nhở Chương Vũ Ninh một câu:
- Phó thị trưởng Chương, có điện thoại.
Chương Vũ Ninh hơi nhíu mày lên rồi nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi chứ.
Tuy nói là như vậy nhưng Chương Vũ Ninh vẫn về nghe điện. Người gọi điện tới là Trần Đông – chủ tịch xã Dương Mã.
- Phó thị trưởng Chương, điểm di dân ở Long Nhãn Câu sợ răng không an toàn. Nơi đó dựa vào núi, nếu chẳng may xảy ra lũ quét sẽ vô cùng phiền phức.
Trần Đông nói khá gấp gáp, trong lòng Chương Vũ Ninh đang vội đi gặp Hạ Nghi, nghe không được rõ ràng, theo bản năng mắng một câu:
- Chuyện nhỏ như vậy anh không giải quyết được sao, nếu vậy cần đảng ủy và chính quyền xã anh làm gì? Tôi còn phải đến nơi khác thị sát, anh mau nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đi.
Vừa nói Chương Vũ Ninh liền dập máy một tiếng thật mạnh. Trần Đông tức giận đến độ dậm chân. Điểm di dân ở Long Nhãn Câu chính là một bộ phận quần chúng nhân dân đã giải tỏa từ phố Hồng Kỳ đến, chuyện này là do Chương Vũ Ninh sắp xếp. Trần Đông tự nhiên phải báo cáo với Chương Vũ Ninh. Nhưng không ngờ rằng giọng của lãnh đạo lại lớn như vậy, một câu làm Trần Đông nghẹn đến suýt chết.
- Con bà nó chứ, mày không quản thì tao tìm người có thể quản.
Trần Đông bỏ điện thoại xuống hung dữ hét lớn một tiếng. Trần Đông cầm điện thoại vội vàng gọi đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ. Trần Đông là dựa vào quan hệ với Tùng Lệ Lệ mà lên, lúc quan trọng này tự nhiên phải tìm lãnh đạo của mình rồi. Là một người theo đuổi chính trị, Chương Vũ Ninh cũng không dám có ý lợi dụng chức vụ vơ vét của cải. Tính nguy hại của việc làm đó thì Chương Vũ Ninh rất rõ. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status