Sỹ đồ phong lưu

Chương 513


Trên mặt Dương Phàm vẫn giữ nụ cười thản nhiên, khẽ nói:
- Tôi không có việc gì. Khi nào ở đây dọn sạch thì sẽ trở về thị ủy.
Nói xong Dương Phàm quàng tay qua eo cô bé bế lên nói:
- Bé ngoan, chú đưa cháu lên xe.
Cô bé giãy dụa một chút rồi lắc đầu nói:
- Cháu muốn nhìn mẹ lên xe trước.
Đứa bé hiểu chuyện khiến Dương Phàm đau lòng. Hai mắt Dương Phàm nóng lên liền vội vàng quay đầu đi. Cởi áo mưa ôm lấy đứa bé đứng ở cạnh cửa nói:
- Được. Chú cháu mình cùng nhau nhé.
Những ngươi khác ba chân bốn cẳng nâng người phụ nữ lên xe. Người phụ nữ đó nhìn đồ đạc trong nhà hơi lo lắng. Mã Tú Anh nhanh chóng liếc nhìn Dương Phàm đứng cạnh, phát hiện lãnh đạo lại đang nhìn mình. Vội vàng quay lại cam đoan:
- Đồng chí cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định phái người đem đồ đạc của đồng chí bảo quản thật tốt.
Trần Đông lúc này nhạy bén hơn, bật ô đi bên cạnh che mưa, cố gắng để người phụ nữ đó trước khi lên xe không bị dính nước mưa. Khó khăn lắm mới đưa được tới cửa thì đột nhiên cuồng phong nổi mạnh lên. Gạch ngói ở trên nóc nhà bị gió thổi kêu lạch cà lạch cạch.
- Chú, cháu sợ.
Cô bé kia hướng đôi mắt sáng ngời lên nhìn Dương Phàm. Nhu thuận núp vào trong lòng Dương Phàm, chỉ thò đầu ra nhìn mẹ mình được người nâng ra cửa. Dương Phàm ôm chặt cô bé nói:
- Bé ngoan đừng sợ. Có chú ở cùng cháu mà.
Người phụ nữ kia được nâng ra ngoài, Dương Phàm ôm đứa bé đang chuẩn bị ra cửa thì đột nhiên một trận gió điên cuồng lại thổi tối. Trong phòng vang lên một tiếng rắc, giống như có cái gì đó bị gãy. Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng. Một cái gì đó đen kịt đang rơi xuống nhanh chóng.
Dương Phàm không có thời gian để mà nghĩ nhiều, ôm chặt lấy đứa bé vào trong lòng theo bản năng. Khom người che cho đứa bé ở phía dưới. Bộp một tiếng. Dương Phàm không kịp cảm giác được cơn đau. Hai mắt tối sầm, cả người đổ xuống mặt đất.
- Bí thư Dương. Thủ trưởng.
Trần Đông và Lâm Chí Quốc gần như đồng thời kêu lên thất thanh. Bên ngoài cơn cuồng phong lại tiếp tục khiến cho bức tường lung lay. ̀m ầm đổ xuống, gạch ngói trên nóc nhà cũng rơi xuống theo. Lâm Chí Quốc và Trần Đông đang chuẩn bị đi vào bên trong cũng phải lui lại theo bản năng.
- Chú! Chú!
Phía dưới đống gạch ngói vang lên tiếng kêu của đứa bé. Những người khác đang há hốc mồm lập tức ùa lên. Ba chân bốn cẳng chuyển đống gạch ngói vụn đi để cứu Dương Phàm ra. Trong lòng Trần Đông và Mã Tú Anh thầm cảm thấy may mắn vì căn phòng ở tạm này chỉ dùng đá và ngói xây, kết cấu không quá nặng nên chắc là tính mạng của Dương Phàm sẽ không có nguy hiểm gì lớn.
Lâm Chí Quốc như nổi điên lên, bới tung đống gạch vụn ra. Đám người trên xe cũng khẩn trương nhìn vào bên trong. Mười mấy người hợp sức cuối cùng cũng lôi được đống đổ nát ra một ít. Bên trong lộ ra Dương Phàm đang khom người xuống dưới đất.
- Bí thư Dương. Bí thư Dương.
Lâm Chí Quốc khẩn trương ngồi xổm xuống. Cẩn thận hất mấy viên gạch ngói ra, thấy Dương Phàm vẫn không hề có chút động tĩnh nào mà vẫn duy trì tư thế quỳ gối. Lâm Chí Quốc có phần luống cuống.
Mọi người xung quanh liền thấy phía dưới Dương Phàm lộ ra đầu của cô bé với ánh mắt hoảng sợ. Dương Phàm vẫn không nhúc nhích gì cả. Sau khi Lâm Chí Quốc ôm lấy cô bé đưa cho Trần Đông thì Dương Phàm đột nhiên mềm người ngã xuống. Lại một trận gió mạnh thổi tới. Lâm Chí Quốc hai mắt trợn tròn kêu lên một tiếng từ đáy lòng:
- Thủ trưởng….
- Bí thư Dương.
Mọi người cũng đều hô lên. Sau khi ngã xuống Dương Phàm vẫn không nhúc nhích. Lâm Chí Quốc vội vãn ôm lấy Dương Phàm đưa lên xe.
Trong cơn mưa gió điên cuồng, Chí Quốc đưa Dương Phàm lên một chiếc xe rồi kéo tài xế xuống một cách thô bạo đòi tự mình lái xe. Lái xe cũng không hề để ý hành động thô bạo của Lâm Chí Quốc mà ngược lại còn khẽ hỏi:
- Bí thư Dương? Thật sự là bí thư Dương sao?
Hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện trong phòng khách. Cả hai người rõ ràng đều không yên lòng. Sau khi chuông điện thoại vang lên, Trương Tư Tề bước tới cầm lấy điện thoại. Động tác nhanh nhẹn khỏi phải nói.
- Anh nói cái gì?
Trương Tư Tề kêu lên thất thanh. Điện thoại trên tay rơi đánh bộp xuống bàn.
….Cô bé gái đứng ở cửa phòng chụp CT, tay bám chặt vào ghế dựa cạnh cửa, mặc kệ ai khuyên cũng không chịu đi. Cô bé rất ngoan, đứng ở đó không rên lấy một tiếng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào phòng chụp CT. Trên mặt cô bé cũng có trầy xước, trong quá trình hộ sĩ lấy cồn sát trùng rồi bôi thuốc mặc dù đau, xót đến nỗi nước mắt đều trào ra nhưng cô bé vẫn chỉ nhìn vào cánh cửa mà không kêu lên tiếng nào. Giống như bên trong có thứ gì đó mà cô bé không thể vứt bỏ được.
Bố đứa bé là một người đàn ông có vóc người thâm thấp, da ngăm ngăm đen, đi đến bên cạnh ôm lấy cô bé khẽ nói:
- Con gái, đi ngủ đi. Chú không có việc gì đâu.
- Con biết chú ấy không có việc gì. Con ở đây chờ chú ấy ra.
Cô bé nói xong quay đầu lại, nhìn bố như xin giúp đỡ. Ở trong lòng đứa bé, bố của nó không gì không làm được. Nếu bố đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì cả.
Người bố lặng lẽ ôm lấy con gái nói nhỏ:
- Vậy bố sẽ chờ chú ấy cùng con.
Tùng Lệ Lệ chờ ở bên cạnh trông thấy cảnh tượng này mà không kìm nổi phải quay người đi, hai tay ôm mặt.
Một chiếc xe Hồng Phát phóng gấp gáp vào lối đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân. Gần như là trong nháy mắt dừng lại, hai cánh cửa xe phía sau đều mở ra, Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm bất chấp mưa gió chạy vọt vào bệnh viện. Trên tóc còn tí tách nước mưa nhưng Trương Tư Tề vẫn tóm lấy một hộ sĩ lớn tiếng hỏi:
- Dương Phàm đâu? Dương Phàm ở phòng nào?
Trần Đông đứng chờ ở trong này trông như cà dính sương, vẻ mặt uể oải nói:
- Đều do tôi làm việc không tốt, nếu tôi chủ động một chút, phái người tới chuyển nhà kịp thời thì bí thư Dương sẽ không xảy ra chuyện rồi.
- Tôi hỏi anh là Dương Phàm ở đâu mà anh cứ nói mấy lời vô dụng đó làm gì?
Trương Tư Tề vừa khóc vừa la hét, Chúc Vũ Hàm từ đằng sau đuổi kịp tới vội ôm lấy cổ Trương Tư Tề khẽ nói:
- Tư Tề, em hãy nghe chị nói. Hiện giờ em nhất định phải bình tĩnh. Dương Phàm bị thương em càng phải bình tĩnh, nghĩ biện pháp cứu Dương Phàm, kích động càng vô ích.
Trương Tư Tề nghe xong lời này, quay lại gục lên vai Chúc Vũ Hàm khóc lóc nức nở. Sau hơn mười giây Trương Tư Tề ngẩng đầu lên lau nước mắt, đứng thẳng người nói:
- Tôi không sao. Dẫn tôi đi gặp Dương Phàm.
Trần Đông dẫn hai người tới phòng chụp CT. Vừa vặn thấy Dương Phàm được đẩy ra. Mọi người chờ ở cửa vội ùa lên vây quanh. Cô bé cũng từ trên người bố trượt xuống, đuổi xe cái giường đẩy khẽ gọi:
- Chú …chú!!!
Lệ Lệ liếc mắt một cái liền thấy Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm tiến vào, vội vàng lên đón nói:
- Vừa mới chụp CT. Hỏi bác sĩ tình hình một chút đi.
Lúc này một bác sĩ từ trong phòng chụp CT đi đến trước mặt ba người. Nói với Trương Tư Tề:
- Cô là vợ của bí thư Dương à.
Trương Tư Tề cố gắng giữ bình tĩnh gật gật đầu. Bác sĩ kia khẽ nói:
- Tình hình không ổn. Gáy bị vật cứng đập vào. Bên trong não bị xuất huyết đè lên dây thần kinh khiến cho hôn mê. May mắn là xuất huyết không nhiều lắm. Không cần phải phẫu thuật điều trị.
Trương Tư Tề xua tay chặn lại nói:
- Tôi không hiểu về y lý, bác sĩ nói thẳng cho tôi biết tính mạng của anh ấy có nguy hiểm hay không?
Bác sĩ nâng gọng kính lên hơi sửng sốt:
- Điều này khó mà nói. Nếu chống đỡ được qua 48 tiếng thì bệnh tình có thể ổn định được.
Trương Tư Tề nghĩ một lát rồi hỏi:
- Ở trong nước về phương diện này thì chuyên gia ở bệnh viện nào là tốt nhất?
Lời nói này làm sắc mặt vị bác sĩ hơi khó coi. Chúc Vũ Hàm ở bên cạnh vội vàng nói:
- Xin bác sĩ đừng hiểu lầm. Do cô ấy nóng vội quá.
Bác sĩ cười khổ lắc đầu nói:
- Lúc này đang gió bão, dù cho chuyên gia cũng không thể tới. Đề nghị lên tỉnh đề xuất trợ giúp, mau chóng mời chuyên gia tới hội chẩn.
Chúc Vũ Hàm ở bên cạnh vội vàng nói:
- Chuyện mời chuyên gia bác sĩ không cần quan tâm, xin bác sĩ hay gửi ca bệnh và tư liệu lưu vào máy tính, lát nữa tôi sẽ cho ngài hòm thư để gửi qua.
Bắc Kinh 1 giờ đêm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Dương Lệ Ảnh đang ngủ, mơ mơ màng màng đứng dậy, lầu bầu cầm lấy điện thoại:
- Ai thế?
Trần Chính Hòa cũng bị đánh thức, mơ màng kêu một tiếng rồi mở to mắt nhìn bà xã. Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dương Lệ Ảnh thì trong lòng Trần Chính Hòa bỗng thấy hồi hộp rồi tỉnh hoàn toàn.
Nghe được tin tức từ trong điện thoại do Trương Tư Tề truyền tới. Dương Lệ Ảnh đứng tại chỗ thấy nhịp thở như nghẹn lại, vất vả mất một lúc mới khóc thét lên thảm thiết. Sau khi Trần Chính Hòa liên tục truy hỏi, Dương Lệ Ảnh vừa khóc vừa thở không ra hơi nói:
- Dương Phàm… con… đã xảy ra chuyện.
Dương Thành.
Gần đây Chúc Đông Phong gặp phải lực cản trong công việc nên thường mất ngủ. Tối nay uống thuốc ngủ nên vừa mới ngủ được tí, ai dè lại bị điện thoại ầm ĩ đánh thức dậy. Cầm lấy điện thoại, giọng nói Chúc Đông Phong mang theo uy nghiêm lẫn bất mãn vô cùng:
- Trễ như vậy ai còn gọi điện thế?
Rất nhanh chóng Chúc Đông Phong hạ điện thoại xuống, vẻ mặt lo âu nói thầm một tiếng:
- Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy!
Nói xong Chúc Đông Phong nhanh chóng bấm một dãy số rồi vội vàng nói:
- Là tôi, Dương Phàm bị thương. Sáng mai anh liên hệ với chuyên gia não khoa tốt nhất trong tỉnh rồi đích thân đưa chuyên gia đến Hải Tân hội chẩn.
Đặt điện thoại xuống, nhìn mưa gió ngoài cửa sổ, liên tưởng đến chuyện gần đây đã xảy, trong lòng Chúc Đông Phong bực bội khẽ nói:
- Thời tiết chết tiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status