Sỹ đồ phong lưu

Chương 546: Cáo trạng - Dương


Đổng Triệu Thư trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào mới đúng. Dương Phàm hiểu chỗ khó xử của đối phương, liền cười nói:
- Gọi tôi Dương Phàm là được, nếu cảm thấy không đủ tôn kính thì gọi tôi là Bí thư Dương đi. Mọi người ở Uyển Lăng đều gọi như vậy.
- Bí thư Dương, tôi là bố của Đổng Phương Quốc, Đổng Triệu Thư của tập đoàn Hồng Vận. Chuyện ngày hôm qua là do thằng con nhà tôi không đúng, tôi tự mình tới cửa nhận lỗi với ngài, hy vọng ngài đại nhân rộng lượng, thả cho nó một con đường.
Đổng Triệu Thư cẩn thận giải thích ý đồ đến đây, cẩn thận dùng mắt quan sát biến hoá trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm có chút kinh ngạc mà nói:
- Sao lại nói như vậy? Tôi không bảo cảnh sát làm gì cậu ta mà. Bình thường điều tra một chút, nhiều lắm 48 tiếng là được thả ra. Anh cũng biết thân phận của tôi, cậu ta lái xe uy hiếp đến sự an toàn của tôi. Cũng may lúc đó tôi không mang theo nhân viên bảo vệ, nếu không ít nhất cũng gãy tay hoặc gãy chân.
Dương Phàm nói tuy khó nghe, nhưng đây đúng là lời thật.
Trong lòng Đổng Triệu Thư càng thêm lo lắng, nhưng người nói càng đường hoàng, tuyệt đối là con dao đang vung lên. Vì vậy Đổng Triệu Thư quỳ xuống với Dương Phàm, cũng may Dương Phàm phản ứng kịp thời, vội vàng đưa tay ra đỡ hắn mà nói:
- Đừng, tuyệt đối đừng như vậy, có chuyện gì vào nhà nói, ngoài cửa không tiện.
Đổng Triệu Thư vẫn muốn quỳ, Dương Phàm sa sầm mặt mà nói:
- Nếu anh còn làm như vậy đừng trách tôi trở mặt. Anh lớn tuổi như vậy, anh quỳ thế muốn làm tôi tổn thọ sao.
Vừa nói Dương Phàm liền đi vào nhà, ngồi xuống ở phòng khách tầng một.
Vợ chồng Đổng gia đi vào, Dương Phàm chỉ vào ghế đối diện rồi nói:
- Ngồi đi, anh có thấy điểm gì không bình thường không?
Đổng Triệu Thư thấy Dương Phàm có thái độ này, thầm nói không biết chừng không phải là ý của Dương Phàm, mà là người bên dưới đang nịnh bợ. Vì thế Đổng Triệu Thư nói một chút chuyện con trai bị đưa về nhà giam lớn, nói xong lời này liền cười cười buồn bã móc một phong bì ra đặt trên bàn, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chút tâm ý, xin ngài nhẹ tay cho.
Dương Phàm thấy phong bì, không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Thu lại đi, nếu không tôi đuổi các người ra ngoài. Chuyện này tôi thật sự không biết. Buổi trưa nhận được điện thoại của một trưởng bối bảo tôi đừng làm quá. Tôi đã bảo bên dưới theo quy củ mà làm, điều tra một chút không có việc gì liền thả ra. Như vậy đi, tôi gọi điện hỏi một câu.
Dương Phàm trước mặt hai vợ chồng Đổng gia gọi điện cho Mẫn Kiến, vừa mở miệng đã nói:
- Mẫn Kiến, phó cục trưởng Tôn cục Công an thành phố làm như thế nào vậy? Anh hỏi một chút xem.
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng bên trong lại mang theo một ý bất mãn rõ ràng. Ý của lãnh đạo lúc nào đến phiên các người đi giải thích? Mẫn Kiến nghe xong câu này của Dương Phàm, trong đầu có chút kỳ quái, vội vàng nói:
- Tôi sẽ hỏi bên dưới một chút, ngài chờ.
Mẫn Kiến gọi điện thoại cho phó cục trưởng Tôn, vừa mở miệng đã nói đầy khó chịu:
- Lão Tôn làm cái gì thế hả? Đổng thiếu gia không có việc gì thì thả ra, sao lại đưa người về phòng giam lớn vậy. Thiếu chút nữa dọa cho lão Đổng vào viện. Anh làm như vậy nói ra ngoài, ai đó nói lão lãnh đạo ỷ thế hiếp người thì không tốt đâu.
Thực ra trước khi gọi cuộc điện này, trong lòng Mẫn Kiến đã hiểu rõ vì sao phó cục trưởng Tôn làm như vậy. Đây là một loại tư thế, phó cục trưởng Tôn muốn làm cho Mẫn Kiến thấy. Có tư thế này, tâm trạng Mẫn Kiến liền vui vẻ, cho nên sau khi nói xong, giọng nói không hài lòng đã biến mất, ngược lại còn mang theo vẻ trêu đùa.
phó cục trưởng Tôn nghe ra được lời này, liền lớn tiếng nói:
- Tôi không thể làm cho lãnh đạo không có uy tín ở cục Công an thành phố. Ngài không có uy tín, chúng tôi đi theo ngài tự nhiên cũng không có uy tín.
Mẫn Kiến nghe xong cười cười một tiếng mà mắng:
- Đừng nói mấy lời này với tôi. Ý của lão lãnh đạo, bây giờ tôi rõ ràng chuyển đạt cho anh, không vấn đề gì thì thả người. Lão Đổng coi như thần thông quảng đại, không ngờ nhờ được một trưởng bối của lãnh đạo ra mặt hòa giải, coi như hắn may mắn.
Sau khi dặn dò phó cục trưởng Tôn xong, Mẫn Kiến báo cáo cho Dương Phàm, giọng nói hoàn toàn khác, để lộ rõ sự kính trọng chân thành:
- lão lãnh đạo, là người bên dưới hiểu sai, chủ yếu là do tôi giải thích không rõ ràng, không trách bọn họ được.
Mẫn Kiến vừa nói như vậy, Dương Phàm đại khái có thể đoán ra được là có chuyện gì. Trong đó có chút dính dáng. Dương Phàm bây giờ không phải ở thành phố Uyển Lăng, tự nhiên không thể nào xen vào, chỉ là bình tĩnh mà lạnh nhạt nói:
- Tôi biết rồi, bảo bọn họ sau này chú ý một chút.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút rồi nói với Đổng Triệu Thư:
- Anh trực tiếp đến cục Công an thành phố, nói là tôi bảo thả người.
Đổng Triệu Thư tuyệt đối không ngờ Dương Phàm lại dễ nói chuyện như vậy, tất cả dự đoán lúc trước không đúng chút nào. Dương Phàm dường như không quá giống đám quan chức bình thường. Còn trẻ có tài, là người khiêm nhường, giở tay nhấc chân đều lộ ra một tia nho nhã. Trong lòng Đổng Triệu Thư vừa cảm thấy xấu hổ, vừa âm thầm thở dài một tiếng, kéo bà xã không ngừng cảm ơn. Dương Phàm tự mình đưa hai người ra cửa, về đến nhà mới nhớ sao không thấy Trương Tư Tề?
- Tư Tề đâu?
Dương Phàm hỏi Chu Dĩnh đang xem Tv, cô bé này ra vẻ lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha như con mèo con. Chu Dĩnh nghe thấy Dương Phàm nói cũng không quay đầu lại:
- Đi siêu thị rồi, trong nhà cũng cần đồ dùng mà.
Từ Á Lan kéo thân thể mệt mỏi về nhà, ông chồng Lâu Cương ngồi trên xe lăn đeo kính đang khâu một chuỗi hạt. Thấy chồng như vậy, Từ Á Lan dù mệt hpn nữa cũng phải nở nụ cười. Nguyên nhân thay đổi gia đình này là do một năm trước kia, Lâu Cương trọng nghĩa đổi thành kết cục liệt nửa người. Mới đầu bên phía chính quyền thành phố còn rất chiếu cố, tuyên truyền một chút, sau đó không ai quản đến. Lâu Cương bị liệt nửa người, chỉ có thể ngồi xe lăn, cây cột chống trong nhà đã ngã xuống. Vấn đề mấu chốt là phẫu thuật lần trước đến bây giờ đã hơn năm, Lâu Cương cần phải phẫu thuật lần nữa để lấy ra thanh thép trong người, nhưng trong nhà không có tiền.
- Á Lan về rồi sao.
Trương đại tỷ nhà bên mỉm cười chào. Từ Á Lan gật đầu nói:
- Đã về.
Lâu Cương trong cửa sổ nghe thấy tiếng nói liền bỏ tay không làm nữa, cười nói:
- Cơm anh đã nấu xong, em chờ chút, anh đi dọn cơm.
Nói xong Lâu Cương liền lăn xe rời đi.
- Chuyện Lâu Cương, bên phía chính quyền thành phố còn không có câu trả lời sao? Lúc đầu phát giấy khen rồi cho chút tiền thuốc là xong sao? cuộc sống sau này như thế nào bây giờ? Trong nhà phải dựa vào một người phụ nữ, cô làm ở siêu thị một tháng được bao tiền chứ?
Trương đại tỷ là người thẳng thắn, giọng nói cũng lớn.
- Cô nói nhỏ một chút, đừng để Lâu Cương nghe thấy. Cháu đã sang chính quyền thành phố và cục Dân chính rồi, bên này đẩy bên kia, bên kia đẩy bên này. Cháu mấy lần đi tìm thị trưởng Triệu, ông ta bận nên không có thời gian gặp cháu.
Từ Á Lan thở dài một tiếng, trong tay không ngừng nhặt các hạt trên mặt đất.
Con trai Trương đại tỷ là Trương Đại Lộ làm nghề lái taxi lúc này vừa vặn về nhà, nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức bất mãn nói:
- Á Lan, cô còn hy vọng vào chính quyền thành phố sao? Bọn họ lấy cô làm quả bóng đá sao? Chỉ riêng trình độ này đã hơn xa đội Brazil.
Từ Á Lan mệt mỏi cười cười, tiếp tục công việc. Trương Đại Lộ đột nhiên vỗ gáy mà nói:
- Tôi nhớ ra rồi, Á Lan, cô đi tìm Bí thư Dương đi, tôi nghe người ta nói Bí thư Dương đã về. Còn nhớ năm đó chúng ta có thể mua được nhà ở kinh tế này đều là do Bí thư Dương đã làm. Quan trường hôm nay chỉ có hai loại quan: Tham quan làm việc và tham quan không làm việc. Bí thư Dương có phải tham quan hay không khó mà nói, chẳng qua tôi nghe nói chỉ cần đi gặp Bí thư Dương thì không vấn đề gì là không giải quyết được.
- Đại Lộ, cậu nói có thật không? Bí thư Dương thật sự đã trở về sao?
Lâu Cương trong phòng đột nhiên xuất hiện, lớn tiếng hỏi có vẻ gấp gáp.
Trương Đại Lộ vội vàng cười nói:
- Đương nhiên là thật. Có người ở trên đường nhìn thấy Bí thư Dương, cũng không biết làm như thế nào mới tìm được Bí thư Dương.
Lâu Cương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi có người bạn làm ở chính quyền thành phố, tôi có thể đi hỏi cậu ta một chút, hỏi xem Bí thư Dương đang nghỉ ngơi ở đâu. Tôi muốn tìm Bí thư Dương, xin Bí thư Dương làm chủ cho tôi.
Từ Á Lan có chút lo lắng mà nói:
- Tìm được Bí thư Dương thì sao chứ? Bây giờ Bí thư Dương không phải lãnh đạo thành phố Uyển Lăng mà, còn có thể quản được việc này sao? Em thật ra lo lắng sau khi tìm được Bí thư Dương, Bí thư Dương lại đá chúng ta đi.
Trương Đại Lộ nói:
- Á Lan, dù nói cũng không được nói như vậy. Nhà cô bây giờ như thế này còn ngại mấy cái đó sao? Tôi cảm thấy Lâu Cương nói đúng, đi tìm Bí thư Dương, Bí thư Dương nhất định chủ trì cho hai người. Cầm lấy giấy khen đi, để Bí thư Dương xme một chút. chính quyền thành phố đã công nhận anh hùng, bây giờ mới được bao nhiêu ngày chứ?
Hai vợ chồng Lâu Cương, Từ Á Lan nhìn nhau một chút, cùng gật đầu.
Trương Đại Lộ lập tức nói:
- Lâu Cương mau gọi điện thoại liên lạc, ăn cơm xong tôi đang rảnh rỗi, tôi đưa hai người đi.
Hai vợ chồng quá khó khăn nhìn nhau cổ vũ, mắt hai người cùng sáng lên giống như thấy ngọn đèn trong đêm tối vậy. Nhưng hy vọng luôn xa vời, Từ Á Lan bị đá như quả bóng không khỏi lặng lẽ mà suy nghĩ:
- Bí thư Dương thật sự có thể giúp được sao?
Trời mưa luôn làm người ta chán ghét, nhất là mưa mùa đông ở Giang Nam, bên trong mang theo những cơn gió lạnh lùng thấu xương. Không ai đến quấy rầy, Dương Phàm quyết định xem những thứ mà Chu Minh Đạo lưu lại. Trong hai chiếc rương với đủ các quyển sách, Dương Phàm phân loại một chút cũng mất cả nửa ngày.
Hai người phụ nữ ngồi trong phòng khách tầng một không biết nói chuyện gì với nhau. Giọng nói không lớn, chẳng qua thoạt nhìn hai nàng rất thích sự nhẹ nhàng này.
Tiếng chuông cửa cắt ngang câu nói chuyện. Trương Tư Tề ra ngoài nhìn Ma Công, một đôi vợ chồng khoảng 30 tuổi, người phụ nữ đang đẩy xe lăn, người chồng ngồi trên đó, đứng trước cửa run lên trong cơn mưa lạnh. Trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười nhè nhẹ, Từ Á Lan do cuộc sống khó khăn nên dù mới 30 nhưng thoạt nhìn đã sắp 40. Lâu Cương ngồi trên xe lăn, gầy gò đến độ một cơn gió là có thể thổi bay.
- Xin hỏi, đây có phải là nhà của Bí thư Dương?
Từ Á Lan cố lấy can đẩm, lộ ra nụ cười lấy lòng, nhỏ giọng nói mà trong lòng rất lo lắng. Lâu Cương ngồi trên xe lăn mặt cũng có chút khẩn trương.
- Tìm Dương Phàm sao? Anh ấy bây giờ không phải bí thư, đang công tác tại Viện khoa học xã hội Bắc Kinh.
Trương Tư Tề cười giải thích một chút. Hai vợ chồng Từ Á Lan và Lâu Cương nhìn nhau một chút. Lâu Cương khó khăn nuốt nước miếng, dùng giọng rất khổ sở mà có chút xấu hổ:
- Xin chị chuyển lời với Bí thư Dương, chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa, bây giờ mạo muội đến nhà là hy vọng Bí thư Dương có thể cứu nhà chúng tôi.
- Chị, thật sự là không có biện pháp nào nữa, chúng tôi không sống được nữa. Có người nói với chúng tôi là Bí thư Dương đã trở về, nói Bí thư Dương có thể giúp nên chúng tôi đến đây.
Từ Á Lan nói thêm một câu.
Trương Tư Tề nghe xong có chút do dự. Trương Tư Tề vốn không muốn quản chuyện này, nhưng trái tim đồng tình và chính nghĩa trong lòng lại chiếm thượng phong. Dương Phàm có chút nhân nhượng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh chị vào đi, tôi đã biết là anh ấy không an nhàn được mà.
Sau khi mời hai vợ chồng vào rồi ngồi xuống, Chu Dĩnh liền đi pha trà. Trương Tư Tề lên lầu gọi Dương Phàm. Hai vợ chồng thấy hai người Trương Tư Tề và Chu Dĩnh nhiệt tình và thân thiện như vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy một tia hy vọng.
Dương Phàm nghe nói có người đến tìm mình, không khỏi nhíu mày nói:
- Anh không phải đã nói không gặp khách sao? Em cho vào thì anh còn làm việc thế nào được chứ. Đi nghỉ cũng không được yên thân.
Trương Tư Tề cười giải thích:
- Không phải khách, mà là hai quần chúng nhân dân bình thường của thành phố Uyển Lăng, nói cái gì không sống nổi nên đến tìm anh nhờ cứu mạng. Em thật sự không biết anh trở thành Thượng Đế từ lúc nào.
Dương Phàm nghe xong cười ha hả một tiếng, đứng lên mở cửa xuống lầu.
- Hai người tìm tôi sao? Hai người có chuyện gì?
Càng là quần chúng nhân dân bình thường, Dương Phàm càng thể hiện ra sự thân thiện. Thái độ này của Dương Phàm làm cho hai vợ chồng Từ Á Lan bớt khẩn trương, lo lắng đi nhiều.
Bịch. Từ Á Lan mạnh mẽ quỳ xuống với Dương Phàm, lớn tiếng mà khóc:
- Bí thư Dương, cứu nhà chúng tôi với, chúng tôi không sống được nữa.
Từ Á Lan khóc quá đau lòng, Từ Á Lan bị cuộc sống hành hạ đến kiệt sức, giống như dùng tiếng khóc để thổ lộ những áp lực tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
- Chị mau đứng lên đi, tôi không dám nhận đâu. Có chuyện gì chị cứ nói, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
Dương Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ, Từ Á Lan cứ quỳ không chịu đứng lên, lớn tiếng khóc:
- Bí thư Dương, ngài để tôi như vậy nói có được không?
Mặt Dương Phàm sa sầm lại mà nói:
- Đứng dậy, tôi là đảng viên cộng sản, là người làm thuê cho nhân dân. Chị làm như vậy, lương tâm tôi để ở đâu cơ chứ. Có chuyện gì thì chị nói, chứ chị làm như vậy không giải quyết được vấn đề đâu.
Từ Á Lan bị Dương Phàm nói như vậy làm cho ngừng khóc, lau nước mắt mà đứng lên, bắt đầu kể chuyện của Lâu Cương. Lâu Cương trước đây là bảo vệ của một siêu thị. Một năm trước ngay khi Lâu Cương hết giờ làm thì siêu thị bị cướp. Lâu Cương vốn có thể coi như không nhìn thấy, dù sao Lâu Cương đã hết giờ làm. Nhưng Lâu Cương không làm như vậy, xoay người lại đánh nhau với kẻ cướp.
Trong lúc đánh nhau với kẻ cướp, Lâu Cương bị đồng bọn của kẻ cướp dùng dao đâm trúng lưng, hơn nữa ngã từ trên cầu thang xuống, người bị gãy xương nhiều chỗ, vết đâm ở lưng làm cho Lâu Cương không thể đứng lên được nữa. Lúc ấy chính quyền thành phố đã đánh giá rất cao với hành vi của Lâu Cương, hơn nữa còn thưởng 50 ngàn tệ. Bên phía siêu thị lúc đó cũng thanh toán tiền viện phí, chính quyền thành phố còn phát một tờ giấy khen, báo chí, Tv cũng tuyên truyền một hồi.
Nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâu Cương thất nghiệp, sinh hoạt gia đình không có nguồn thu nhập chính. Quan trọng là vết thương trên người Lâu Cương chưa khỏi hết, còn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra, chữa trị, đây là một khoản tiền tương đối lớn. Tiền thưởng chính quyền thành phố phát cho trong nửa năm đã tiêu hết, trong nhà thật sự là không có tiền, các thứ cần bán cũng đã bán, cố gắng duy trì đến bây giờ. Lâu Cương gần đây vốn muốn đến bệnh viện kiểm tra, phẫu thuật lấy ra thép cố định xương lần trước, nhưng bởi vì không có tiền nên không thể đi được.
Siêu thị là bên kinh doanh, tự nhiên không quản chuyện sau này. Từ Á Lan đặt hy vọng vào chính quyền thành phố, ba lần bảy lượt đến chính quyền thành phố, kết quả các ngành đẩy nhau. Từ Á Lan chạy đến cục Dân chính, bên tiếp dân mấy lần, nhưng không ai giải quyết.
Lúc trước chính quyền thành phố muốn tuyên truyền hình tượng, thị trưởng rất coi trọng, nói là chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Bây giờ thì đi đến đâu cũng không ai chịu nhìn lấy một lần.
Dương Phàm thấy hai vợ chồng bị nước mưa làm ướt tóc liền quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề một chút. Trương Tư Tề hiểu ý chồng đi lấy hai khăn lông đưa cho vợ chồng mà nói:
- Anh chị lau tóc trước đi.
Vợ chồng nhìn hai chiếc khăn còn rất mới, có chút không dám cầm. Trương Tư Tề cười cười mà khuyên:
- Không có gì, tôi mới mua.
Dương Phàm châm điếu thuốc, trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện này Dương Phàm đúng là có chút khó xử. Vì dù sao bây giờ hắn không còn là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng nữa, quản chuyện này ít nhiều sẽ bị nghi kỵ. Dương Phàm do dự một chút, cuối cùng lương tâm của hắn đã chiến thắng. Nếu mặc kệ chuyện này, đó chính là đi ngược lại lương tâm.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của đôi vợ chồng này, Dương Phàm nhẹ nhàng dập điếu thuốc, cười cười một tiếng rồi nói:
- chuyện này tôi trực tiếp quản thì không tốt, dù sao tôi bây giờ không công tác ở thành phố Uyển Lăng mà.
Khi Dương Phàm nói đến đây liền dừng lại một chút. Hai vợ chồng mặt liền buồn bã, xem ra đã nghe không ít loại lời như thế này.
Chẳng qua Dương Phàm nói đến đây liền đổi giọng:
- Chẳng qua anh chị đã tìm đến tôi, tôi cũng phải quan tâm một chút. Xin chờ một chút, tôi gọi mấy cuộc điện thoại.
Hy vọng lại hiện lên trong mắt vợ chồng Từ Á Lan. Khi Từ Á Lan nghe thấy lời này liền dùng tay ôm mặt mà nấc nghẹn. Lần này là nước mắt kích động. Từ Á Lan vẫn luôn chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, từ trong lời nói và vẻ mặt của Dương Phàm đã thấy được một quan chức tốt.
- Mẫn Kiến à? Đến nhà tôi một chút, có chút việc cần anh đến đây xử lý.
Dương Phàm gọi điện thoại cho Mẫn Kiến rồi nói một câu như vậy. Mẫn Kiến lập tức nói:
- Tôi lập tức sẽ tới.
Dương Phàm bỏ điện thoại tới rồi cười nói với hai vợ chồng Từ Á Lan:
- Tôi mời đồng chí Mẫn Kiến – phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng đến đây, đầu tiên hiểu rõ tình hình một chút. Tôi tin tưởng đồng chí Mẫn Kiến có năng lực giải quyết vấn đề này.
Dương Phàm vừa nói như vậy liền quay đầu lại nói với Trương Tư Tề:
- Cũng đến giờ ăn cơm rồi, em dẫn hai anh chị đây đi ăn một chút. Anh ở đây chờ Mẫn Kiến tới.
Hai vợ chồng vội vàng xua tay mà nói:
- Không được, không được, chúng tôi đã làm phiền Bí thư Dương quá rồi.
Dương Phàm nói:
- Không gì là không được cả, chỉ là ăn một bữa thôi. Sáng nay tôi dậy muộn, không ăn cùng anh chị.
Không đầy năm phút Mẫn Kiến đã đến. đỗ xe xong, Mẫn Kiến đội mưa chạy vù vào phòng khách. Thực ra thư ký đã mang theo ô, nhưng Mẫn Kiến không phải là để Dương Phàm thấy sao, muốn để lãnh đạo thấy được thái độ của mình.
Dương Phàm bắt chuyện mời Mẫn Kiến ngồi xuống, cười cười đưa một điếu bao thuốc đặc biệt tới cho Mẫn Kiến rồi nói:
- Lấy hút đi, khói này không dễ có đâu. Lão gia tử đặc biệt đưa cho tôi.
Mặt Mẫn Kiến không khỏi sáng rực lên. Thuốc này là thủ trưởng trung ương mới hút được, về có thể khoe khoang một chút. Trong hội nghị thường ủy bỏ một bao đặt lên bàn, ừ ừ, rất có mặt mũi.
Mẫn Kiến đâu biết được bởi vì bao thuốc này xuất hiện trong hội nghị thường ủy làm cho Chu Hàng là người biết hàng giật mình. Chu Hàng còn tưởng rằng Mẫn Kiến có chỗ dựa trên trung ương. Đây là đề tài bên ngoài, tạm thời không nhắc đến.
Dương Phàm nhắc đến chuyện Từ Á Lan và Lâu Cương, Mẫn Kiến nghe rất cẩn thận. Nghe xong Mẫn Kiến hơi nhíu mày mà nói:
- Chuyện này nói thật lòng làm cho người ta không thoải mái. Chuyện này lúc trước tôi cũng có ấn tượng, khi đó Triệu Kha còn tự mình đi phát giấy khen, trên Tv tuyên truyền một trận, sau đó chuyện này cứ thế chìm đi, không ngờ lại có kết quả này.
Dương Phàm nghe ra lời của Mẫn Kiến có chút tức tối, không khỏi cười nói:
- Không nên oán giận, tôi biết tâm tư của anh, muốn quản nhưng lại sợ trong lòng Triệu Kha có suy nghĩ phải không? Đứng ở vị trí của anh, trong lòng có nhiều e ngại là không thể tránh khỏi. Tôi suy nghĩ khá đơn giản, tưởng rằng anh ra mặt nói chuyện với bên cục Dân chính là xong chuyện.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Mẫn Kiến vội vàng xua tay mà nói:
- lão lãnh đạo đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nói như vậy thôi. Tôi bây giờ sẽ gọi cho cục Dân chính, chuyện đặc biệt sẽ dùng cách đặc biệt. Sẽ làm một sổ tiết kiệm mỗi tháng cấp cho đồng chí Lâu Cương một ngàn tệ để trang trải.
Mẫn Kiến vừa nói liền định gọi điện thoại. Dương Phàm đưa tay ra chặn lại rồi nói:
- Anh chờ một chút, tôi suy nghĩ một chút, chuyện này không cần anh ra mặt.
Nói xong Dương Phàm rút điện thoại di động ra, tìm số máy một chút, gọi bên kia. Đầu kia nghe điện, Dương Phàm liền cười nói:
- bí thư Hác, chào ngài, tôi là Dương Phàm.
Dương Phàm trực tiếp gọi điện cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam – Hác Nam. Mẫn Kiến thấy thế không khỏi mừng thầm trong lòng, chuyện này dù là tính toán thì nhất định rơi lên đầu chính quyền thành phố. Năm đó Triệu Kha mượn chuyện này để bôi son lên mặt. Bây giờ xảy ra vấn đề, Dương Phàm trực tiếp đâm lên bí thư tỉnh ủy Hác Nam, việc này tự nhiên là vui rồi.
Hác Nam còn có một khóa nữa là về. Hác Nam một mực giãy dụa ở vị trí ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, năm ngoài coi như được làm chính thức.
Điều này là do tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Giang Nam tọa thành. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Hác Nam rất có cảm tình với Dương Phàm. Đương nhiên, Dương Phàm tạo ra một cơn sóng gió lớn ở tỉnh Giang Nam, điều này vẫn canh cánh trong lòng Hác Nam. Chỉ là bây giờ Dương Phàm không ở tỉnh Giang Nam, khúc mắc trong lòng Dương Phàm cũng tiêu tán đi rất nhiều khi Dương Phàm gây dựng thành phố Uyển Lăng phát triển kinh tế rất mạnh, sau đó đi đến thành phố Hải Tân.
Dương Phàm gọi điện tới, Hác Nam thật ra rất cao hứng. chẳng qua tiếp theo lại mất hứng. Bởi vì nội dung cuộc điện thoại của Dương Phàm làm cho Hác Nam cảm thấy hơi mất mặt một chút. Sao? cán bộ tôi đề bạt, cậu tới tố cáo, đây là có ý gì?
Vấn đề của Hác Nam là không thể nói ra khỏi miệng. không thể làm gì khác hơn là lạnh nhạt nói:
- Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ quan tâm, lúc rảnh rỗi cậu đến nhà tôi ngồi. Không thể nào rời khỏi tỉnh Giang Nam mà quên người nhà mình đó.
Dương Phàm giờ phút này không thấy vẻ mặt của Hác Nam, mặt toàn mây đẹn, chẳng qua thông qua hơi thở có chút dồn dập của Hác Nam, Dương Phàm bắt được tâm trạng của Hác Nam giờ phút này.
Tâm trạng của Hác Nam, Dương Phàm trước khi gọi điện thoại này đã suy nghĩ đến. Trực tiếp ra mặt tìm chính quyền thành phố quan tâm đến việc này, đây là sẽ bị hiềm nghi can thiệp linh tinh. Nhưng nếu không gọi một cuộc điện thoại, lương tâm Dương Phàm lo lắng, cho nên cũng không để ý được nhiều như vậy.
- Tốt, không quấy rầy ngài làm việc, gặp lại.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia khổ sở, chờ Hác Nam dập máy trước, lúc này Dương Phàm mới dập máy. Mẫn Kiến ngồi đối diện mặt đầy khẩn trương. Vừa nãy trong điện thoại Dương Phàm không đề cập đến chuyện gì khác, Mẫn Kiến yên tâm hơn nhiều.
Hác Nam bỏ điện thoại xuống, hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi cho Chu Hàng trước. Chu Hàng đang ở trong phòng làm việc bận rộn, thấy là số từ phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Hác Nam gọi tới, liền lấy lại tinh thần. bình thường Chu Hàng thấy cấp dưới không đứng lên. Giờ phút này mặc dù là đối mặt với điện thoại, Chu Hàng cũng đứng lên, dùng giọng nói cung kính, nhỏ giọng nói:
- bí thư Hác, ngài có chỉ thị gì sao?
Hác Nam hỏi chuyện Lâu Cương, Chu Hàng đâu còn nhớ rõ chuyện này, theo bản năng vội vàng giải thích:
- Chuyện này tôi một điểm cũng không biết, cũng không ai phản ánh với tôi.
Tâm trạng của Hác Nam giờ phút này rất không tốt, trong giọng mang theo một tia giận dữ:
- Thật sao? Thật sự một chút cũng không biết sao?
Chu Hàng cẩn thận suy nghĩ một chút, vội vàng nói:
- Dường như có chút ấn tượng. Hình như hơn một năm trước có một người như vậy. Triệu Kha đã đưa ra trong hội nghị thường ủy, nói phải biểu dương tinh thần vì nghĩa của người này, tạo tấm gương đạo đức hay gì gì đó. Cụ thể tôi không rõ ràng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status