Ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

Chương 17: Cổ Hoàng Thành


Khô Cốt binh là một loại sinh vật dị thứ nguyên yếu nhược, tốc độ không nhanh, lực lượng cũng không quá mạnh, thể phách cũng yếu, ở trường các thầy cũng từng dạy cách đối phó với loại sinh vật này, học sinh cấp ba bình thường, chỉ cần không quá kém cỏi, đối phó với một hai Khô Cốt binh cũng không phải vấn đề.

Mặc dù Chu Văn hắn còn chưa từng chiến đấu chính diện với Khô Cốt binh, nhưng cũng có thể nhìn ra được, Khô Cốt binh này, so với Đại Lực nghĩ còn yếu hơn không ít, lực lượng thể phách chưa nói, tốc độ nhiều lắm chỉ tới cấp ba.

Điều khiển nhân vật tí hon vọt qua, Khô Cốt binh huy gậy đập xuống, chỉ có điều, tốc độ quá chậm, gậy còn chưa nện tới nhân vật tí hon, đã bị nhân vật tí hon đập tới cố vụn bay đầy trời, biến thành một đống xương vụn!

Đinh!

Trong đám xương cốt đầy đầy, rơi ra một viên Thứ Nguyên kết tinh, Chu Văn nhìn kỹ lại, lại là một viên Khô Cốt binh kết tinh.

Chu Văn thầm kinh hỉ, tỷ lệ xuất hiện của Nguyên Khí kỹ kết tinh quá thấp, thế mà hắn với vào liền có thể thu được một viên, có thể xem như đại may mắn.

- Đáng tiếc, chỉ là Nguyên Khí kỹ của Khô Cốt binh, trong tư liệu cũng từng nhắc tới, Nguyên Khí kỹ của Khô Cốt binh là Khô Cốt chưởng, chỉ có thể tăng một chút lực lượng, hơn nữa hiệu quả cũng không mạnh, mà bình thường cũng chỉ là Nguyên Khí kỹ cấp thấp.

Chu Văn nhớ tới mô tả trong tư liệu, lòng lại thầm có chút thất vọng.

Điều khiển nhân vật tí hon nhặt Khô Cốt binh kết tinh, kết tinh lập tức biến thành một cỗ khí lưu màu xám chui vào người nhân vật tí hon.

Chu Văn cũng đồng thời cảm nhận thấy một cỗ khí lưu âm lãnh xuôi theo điện thoại chui vào trong lòng bàn tay, sau đó tuần hoàn một vòng trong thân thể, hình thành một con đường vận chuyển Nguyên khí kỳ dị.

Thu hoạch Nguyên Khí kỹ: Khô Cốt chưởng (nhất đoạn), sử dụng tiêu hao một Nguyên khí.

- Dùng Khô Cốt chưởng chỉ mất có một điểm Nguyên khí, tiêu hao ít hơn Đại Lực thần quyền nhiều, chẳng qua là uy lực cũng yếu hơn không ít, hẳn là một trong mấy loại Nguyên Khí kỹ yếu nhất a.

Chu Văn biết rõ, Nguyên Khí kỹ tiêu hao càng lớn, uy lực cũng càng mạnh, Nguyên Khí kỹ chỉ tiêu hao có một điểm Nguyên khí, uy lực yếu cũng là chuyện bình thường.

Ngoài này không tiện kiểm tra uy lực Khô Cốt chưởng, Chu Văn liền điều khiển nhân vật tí hơn tiếp tục vào sâu trong hoành thành.

Chu Văn không biết vì sao Quy Đức cổ thành vào trong này lại biến thành Cổ Hoàng thành, nhưng hắn biết, Quy Đức cổ thành là một tòa cổ thành có lịch sử lâu đời, thời cổ đại đã từng ứng thiên, lịch sử có thể truy thẳng tới thời Tam Hoàng Ngũ Đế.

Tương truyền, Chuyên Húc đại đế đã từng đống đô ở đây, có điều sau đó lại rời đô tới Đế Khâu, mà Toại Nhân Thị trong Tam Hoàng, chính là sinh ra ở đây, Đế Khốc trong Ngũ Đế cùng con Át Bá của hắn cũng sinh ở đây.

Cái tên Đế Khốc có lẽ sẽ lạ, thế nhưng Thiên đế Đế Tuấn trong Sơn Hải Kinh Trung, tên gốc chính là Đế Khốc.

Những thứ này vốn chỉ đều là truyền thuyết, không ai biết nó có thực tồn tại hay không, có điều sau Thứ Nguyên Phong Bạo, Quy Đức cổ thành liền biến thành dị thứ nguyên Lĩnh vực, cho đến hôm nay, chưa ai có thể thăm dò được rõ ràng.

Mấy năm trước, từng có nhân loại cấp Sử thi xông vào chỗ sâu, kết quả vừa vào liền biến mất, từ đó không ai dám can đảm xông vào sâu.

Nhân loại tiến hóa mấy chục năm nay, người mạnh nhất cũng mới chỉ đạt tới nửa bước Thần thoại mà thôi, còn chưa có cường giả Thần thoại chân chính, nói là nửa bước Thần thoại, thực ra cũng chỉ là đỉnh cấp Sử thi, mà cường giả như vậy còn một đi không trở lại, rõ ràng chứng minh sự khủng bố tồn tại sâu trong cổ thành.

Cũng may, dị thứ nguyên Lĩnh vực tựa như cũng có cấm chế mạnh mẽ, sinh vật trong Lĩnh vực khó có thể rời khỏi phạm vi hạn chế, bằng không xã hội loài người sợ là đã sớm bị quấy đến long trời lở đất, căn bản không thể an định như bây giờ.

Triệu hồi Phối sủng Đại Lực nghĩ biến dị, một người một kiến không ngừng vào sâu, thỉnh thoảng còn có Khô Cốt binh xông lên, nhưng đều bị một người một kiến tùy ý chém giết.

Thế nhưng trừ Khô Cốt binh ban đầu, đám Khô Cốt binh tiếp đó không cống hiến nổi nửa viên kết tinh, tỷ lệ rớt đồ của Khô Cốt binh còn thấp hơn cả Đại Lực nghĩ.

Trong trò chơi, Chu Văn thử chút uy lực của Khô Cốt chưởng, quả nhiên là yếu hơn Đại Lực thần quyền rất nhiều, đại khái chỉ có thể thăng một hai phần uy lực, so với "Lôi quyền" của Điền Hướng Đông còn yếu hơn không ít.

Có điều, Khô Cốt chưởng cũng có một chỗ tốt, đó chính là lực lượng quá âm nhu, biên độ phát lực cũng cực nhỏ, không cương mãnh thoải mái như Đại Lực thần quyền, chưởng pháp vô cùng linh hoạt.

- Khô Cốt chưởng này càng thích hợp dung hợp với Thốn quyền hơn, có điều, uy lực của Khô Cốt chưởng quá yếu, coi như dung hợp thành công, tổn thương có thể tạo thành cũng chỉ có hạn.

Chu Văn nghiêm túc suy tư, lại cảm giác thấy có người đang tiếp cận.

Học sinh chờ khảo thí ở đây không ít, có điều vị trí góc mà hắn chọn để ngồi này, vốn không có người lui tới, cho nên nếu có người tới đây, tám chín phần mười là tìm hắn.

May mà số lượng Khô Cốt binh không nhiều, chỉ riêng Phối sủng Đại Lực nghĩ biến dị của hắn cũng có thể ứng phó, Chu Văn hơi phân tâm chút cũng không sao, liền ngẩng đầu liếc mắt.

Vốn còn tưởng là Lý Huyền tới, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, Chu Văn lại hơi ngẩn ra, người tới chính là kẻ dùng một chiêu đánh bại hắn, An Tĩnh.

An Tĩnh không phải thiếu nữ kiểu hiện đại, nàng không có cằm thon, không có mắt hai mí, cũng không có sóng mũi cao, dáng dấp của nàng lại mang hơi hướng cổ điển, mũi nhỏ nhắc, gương mặt anh khí có chút trẻ con, hai mắt đáng yêu như mèo, ánh mắt kiên định mà hùng hồn.

Chiều cao của nàng hơn Phương Nhược Tích một chút, khoảng chừng ngang với Chu Văn, đối với nam sinh mà nói, nữ sinh có chiều cao như vậy thực khiến người đối diện cảm thấy áp bách, đặc biệt trên người An Tĩnh còn toát ra một khí chất “Người sống chớ tới gần”, nam sinh mà có ý chí hơi kém một chút, sợ là đối mặt còn không dám đối mặt.

An Tĩnh đi thẳng tới trước mặt Chu Văn, không đợi Chu Văn nói chuyện, trực tiếp ném một cái USB cho Chu Văn.

- Đây là cái gì?

Chu Văn tiếp lấy USB, hơi nghi hoặc nhìn An Tĩnh.

- Phong thúc nói ta mang thứ này cho ngươi.

An Tĩnh nói xong liền nhìn thoáng qua điện thoại trong tay Chu Văn, có chút cười cợt nói:

- Có điều ta thấy, Phong thúc uổng công khổ tâm rồi, một người tự cam đọa lạc, có cho đồ tốt cũng vô dụng, chẳng qua là lãng phí mà thôi.

Không đợi Chu Văn đáp lại, An Tĩnh đã xoay người rời đi, đi vài bước, lại ngừng lại, cũng không quay đầu đã nói:

- Sau này ra ngoài, đừng nói ngươi là người An gia chúng ta, An gia chúng ta không có người nhu nhược vô dụng như ngươi.

Nói xong, An Tĩnh lập tức đi thẳng, rời khỏi khu cảnh giới, liền leo lên một chiếc xe biển quân đội rời đi.

Chu Văn hơi giật mình nhìn chiếc xe quân đội đi xa, lúc này mới lắc đầu lẩm bẩm:

- Ta vốn không phải người An gia các ngươi, cũng không có ý định bám vào An gia các ngươi, các ngươi lo nghĩ hơi nhiều.

Tiện tay đưa USB vào trong túi, Chu Văn tiếp tục cày quái trong Cổ Hoàng thành, không ngừng săn giết Khô Cốt binh.

Coi như không bạo được đồ tốt, nhưng có thể sớm làm quen với không khí trong Cổ Hoàng thành cũng được.

Dù trường sớm đã có tư liệu cùng địa đồ của cổ hoành thành, nhưng vẫn chỉ giới hạn ở phạm vi phụ cận, một phần là do địa đồ còn không đầy đủ, hai cũng là không muốn để các học sinh đi quá sâu, tránh để xảy ra bất trắc.

- ---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status