Ta chỉ muốn an tĩnh làm thần hào

Chương 35: Đây là niên đại 90 sao?


Hệ Thống Thương Thành kỳ thật đã sớm đổi mới từ lúc Lâm Nhàn mới trở về Giang Trấn, chỉ có điều Lâm Nhàn mua không nổi cái thương phẩm này.

180 vạn đổi kỹ năng cờ tướng đẳng cấp cờ sĩ cấp một, đây quả thật là kiếm lời lớn.

Ở trong nước, cờ tướng chuyên nghiệp tổng cộng được chia làm năm đẳng cấp.

Từ cao đến thấp theo thứ tự là đặc cấp đại sư, đại sư, cờ sĩ cấp một, cờ sĩ cấp hai.

Đẳng cấp này cũng tính trên cả cờ vua và cờ tướng.

Đừng xem thường cờ sĩ cấp một, phải biết, muốn trở thành cờ sĩ cấp một là chuyện cực kỳ khó khăn.

Xếp hạng từ 17 - 32 trong giải toàn quốc. Đạt tối thiểu hạng sáu trong giải cấp tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương. Top ba trong khuôn khổ giải cờ thành phố loại một. Top ba giải thiếu niên cá nhân toàn quốc.

Chỉ khi thỏa mãn một trong bốn điều kiện ở trên mới thì có thể trở thành cờ sĩ cấp một, vẻn vẹn bấy nhiêu cũng đủ để thấy mức độ khó khăn của cờ sĩ cấp một.

Mà bây giờ, hắn chỉ cần bỏ ra 180 vạn thì đã có thể nhẹ nhõm thu hoạch thành tích mà người khác hao tốn chục năm, thậm chí mấy chục năm mới có thể lấy được.

Đồ đần mới không mua!

Vấn đề là hắn không có tiền, bởi vậy chỉ hắn cứ mãi chảy nước miếng thèm thuồng.

Phải mau chóng tăng đẳng cấp lên tới LV4, như vậy mới có thể cấp tốc tích lũy tài chính.

Dựa theo tăng phúc khi trước, nếu tăng lên tới LV4, mỗi lần chớp mắt sẽ thu được 0.8 nguyên, một tháng thu vào xấp xỉ 450 ngàn.

Mặt khác, thăng lên LV4 rồi, hệ thống sẽ lại ban thưởng một gói quà. Mà hắn còn chưa mở gói quà LV3, định đợi đến lúc thăng cấp rồi cùng mở luôn.

Lần này đi Kim Lăng, Lâm Nhàn dự định tối giản hành lý.

Chỉ mang theo túi tiền và thư thông báo trúng tuyển, những thứ khác ném hết ở nhà. Chờ đến Kim Lăng rồi mua mua mua là được rồi, vừa thuận tiện cho bản thân vừa tiện đường gia tăng EXP.

Bởi vậy Lâm Nhàn còn chẳng buồn thu xếp quần áo, chỉ cần đeo balo lệch vai lên là có thể xuất phát.

So sánh với Ma đô, thành phố Giang Trấn càng gần Kim Lăng hơn, chỉ cần một giờ lái xe, còn nếu ngồi xe lửa thì càng nhanh hơn, chưa tới nửa giờ đã đến nơi.

Thậm chí chẳng cần đặt vé trước, bởi vì mỗi ngày đều có mười chuyến xe lửa đi đi về về.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Quốc Đống yên tâm để hắn một mình đi báo danh.

Mua vé, qua kiểm an, xét vé, lên xe, toàn bộ quá trình vẻn vẹn chưa tới nửa giờ.

"Cậu đi ngoại thành dạo chơi hay đi báo danh vậy?"

Lâm Nhàn mới vừa ngồi xuống, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.

Hắn đứng lên, quay đầu nhìn lại, không khỏi hơi sững sờ.

Trương Mộng Dao!

"Hôm nay cậu cũng đi báo danh?" Lâm Nhàn ngạc nhiên hỏi.

Trương Mộng Nghiên khẽ cười: "Nhan công chúa chẳng lẽ không có nói cho cậu biết, tôi học đại học ở Kim Lăng sao?"

Nhan công chúa?

Nghe được cái ngoại hiệu này, Lâm Nhàn không khỏi liên tưởng đến lần ở tiệm lẩu lần trước, Trương Mộng Dao mắng Nhan Tiểu Mạn là Thái Bình công chúa.

Thái Bình gì đó tạm thời không nói, chí ít cái ngoại hiệu Nhan công chúa này quả thật rất chuẩn xác.

"Tại sao cô ấy phải nói cho tôi biết... Chờ đã, cậu học ở đâu?"

Lâm Nhàn dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi lại.

"Kim Lăng!"

“Ối trời, hóa ra cậu chính là nhân viên tình báo!"

Lâm Nhàn tưởng rằng Nhan Tiểu Mạn nói nhân viên tình báo chỉ là đùa giỡn, không nghĩ tới cmn thật sự tồn tại.

Quả thật biết chơi đó!

Đại học Kim Lăng và đại học Kinh tế Tài Chính Kim Lăng đương nhiên là ở cùng thành phố, thậm chí còn cùng ở Tiên Lâm đại học thành, hơn nữa khoảng cách gần vô cùng, chỉ cần đạp xe hơn mười phút là có thể đi từ trường này đến trường kia. (dịch giả: đại học thành là khu vực tập trung các trường đại học, cao đẳng, tương tự như làng đại học ở VN)

"Thế nhưng hai cậu không phải thấy ngứa mắt lẫn nhau sao?"

Lâm Nhàn cảm thấy rất kỳ quái, trước đó giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng, rất ngứa mắt đối phương. Không ngờ Trương Mộng Dao vậy mà đáp ứng làm gián điệp cho Nhan Tiểu Mạn.

"Chuyện của phụ nữ, cậu không hiểu!"

Trương Mộng Dao nghiêng chân, dưới váy ngắn lập tức hiển lộ bắp chân trắng nõn, sau khi đổi một tư thế thoải mái, cô cười nói: "Có muốn cân nhắc hối lộ tôi hay không? Nghe nói tài đại mỹ nữ như mây, chỉ cần hối lộ tôi thì cậu có thể tùy tiện tung bay ở tài đại như rồng về biển cạn rồi!"

"Bớt giỡn đi!"

Lâm Nhàn dứt lời, lần nữa ngồi xuống.

Không lâu sau, hắn cảm giác cổ có chút ngứa, ngẩng đầu xem xét, phát hiện Trương Mộng Dao đang ghé đầu qua chỗ mình, mái tóc dài tự nhiên rủ xuống, sợi tóc vừa vặn rơi xuống cổ mình.

"Thực sự không cân nhắc hối lộ tôi? Đàn ông có tiền sẽ trở nên hỏng, nhất là giàu có như cậu, chắc chắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt trong đại học." Trương Mộng Dao ở trên cao nói xuống.

Không thể không thừa nhận, nhan trị cao quả thật có thể tùy hứng, theo lý thuyết, góc độ này thường sẽ khiến một người rất xấu xí.

Nhưng Trương Mộng Dao không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn lộ ra vài phần gợi cảm.

Lâm Nhàn gẩy gẩy sợi tóc trên cổ, nhíu mày hỏi: "Cậu xác định là muốn tôi hối lộ cậu chứ không phải cua cậu?"

Cái tư thế này quá mức mập mờ, chẳng hiểu sao hắn luôn cảm giác cô gái này đang câu dẫn hắn.

Trương Mộng Dao không hề ngượng ngùng, ngược lại còn thoải mái cười nói: "Hì hì, cậu muốn cua tôi thì càng tốt, đến lúc đó tức chết Nhan công chúa!"

Lúc này, xe lửa đã khởi động, Lâm Nhàn thấy chỗ ngồi bên cạnh không có người, thế là bảo: "Nói kiểu này quá phiền phức, muốn tán gẫu thì lại đây ngồi đi!"

Trương Mộng Dao chẳng hề phàn nàn, thoải mái đi tới ngồi bên cạnh Lâm Nhàn.

Sau khi đánh giá Lâm Nhàn vài lần, cô bỗng nhiên cười nói: "Lúc trước cậu hỏi số QQ của tôi, khi trở về trường cầm thư thông báo trúng tuyển lại nhìn chằm chằm vào tôi, bởi vậy tôi cho rằng cậu sẽ theo đuổi tôi, không nghĩ tới cuối cùng cậu lại lựa chọn Nhan công chúa."

"Làm sao cậu biết ngày đó tôi nhìn chằm chằm vào cậu?" Lâm Nhàn sững sờ, hiếu kỳ.

"Những nam sinh khác có tặc tâm không có tặc đảm, cứ lén lén lút lút, nhưng cậu lại không kiêng kị chút nào, tôi khó mà không chú ý." Trương Mộng Dao hào hứng đề nghị: "Thế nào? Có muốn bỏ Nhan công chúa, theo đuổi tôi hay không? Tôi nhất định là bự hơn Nhan công chúa đấy!"

Chỉ câu nói đùa tục này thôi đã đủ thấy Trương Mộng Dao và Nhan Tiểu Mạn sở hữu hai loại phong cách trái ngược nhau.

Lâm Nhàn trêu ghẹo: "Cậu tới muộn, chỉ có thể làm vợ bé của tôi."

"Vợ bé thì thôi, nếu Nhan công chúa biết có thể cưỡi trên đầu tôi thì không phải là mừng như điên sao?" Trương Mộng Dao làm bộ dáng không hứng lắm.

Thấy thế, Lâm Nhàn bỗng nhiên hỏi: "Cậu nghe qua một truyền thuyết này chưa?"

"Truyền thuyết gi?"

"Một nữ sinh trăm phương ngàn kế câu dẫn bạn trai của khuê mật mình, thành công khiến bọn họ chia tay, cuối cùng…"

"Cuối cùng nữ sinh và bạn trai của khuê mật ở bên nhau? Đây là truyền thuyết niên đại 90 à?" Trương Mộng Dao nhíu mày hỏi.

"Không! Cuối cùng nữ sinh kia sống hạnh phúc với khuê mật mãi mãi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status