Ta chỉ muốn an tĩnh làm thần hào

Chương 44: Cảm thụ tuyệt vọng!


"Không sai, lớp chúng ta chỉ có sáu nam sinh các cậu!"

Người nói chuyện là một phụ nữ ước chừng 23, 24 tuổi, cô gái này mang theo một chiếc kính gọng vàng, nhan trị tuy bình thường thôi, nhưng lại có cỗ mị lực tài trí, làm cho người ta sinh lòng hảo cảm.

Lâm Nhàn sững sờ, ngay sau đó liền hiểu, người phụ nữ này hẳn là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.

Ba người Vương Mông Đang đang trải giường trong phòng nghe được có phụ nữ nói chuyện, vội vàng nhao nhao đi tới phòng khách.

"Mọi người đến đông đủ rồi! Xin tự giới thiệu, tôi gọi Tề Giai, là giáo viên chủ nhiệm của các bạn. Trong bốn năm tiếp theo, chúng ta sẽ vượt qua cùng nhau, nếu có vấn đề hoặc khó khăn gì, các bạn tùy thời có thể tới tìm tôi." Tề Giai tự giới thiệu bản thân.

Đây chính là sự khác nhau giữa chủ nhiệm lớp cấp ba giáo viên chủ nhiệm đại học.

Chủ nhiệm lớp cả năm cũng khó nhìn thấy một lần, hơn nữa hầu như chỉ xuất hiện vào trước và sau thi cuối kỳ. Còn giáo viên chủ nhiệm lại khác, tuần suất lộ diện vô cùng dày đặc.

"Chào Tề giảng viên!" Lâm Nhàn chào.

Đám Vương Trạch Cảnh cũng nhao nhao lên tiếng chào.

Tề Giai gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bảo: "Đây là nhóm WeChat của lớp chúng ta, các cậu gia nhập đi đi. Sau này trường học có hoạt động hay buổi sinh hoạt trong lớp thì tôi đều sẽ sớm thông báo trong WeChat."

Đợi sáu người đều gia nhập nhóm WeChat quần, Tề Giai mới gật đầu: "Vậy được rồi, tôi đi đây."

"Tề giảng viên không ngồi chơi một lát sao?" Lâm Nhàn khách sáo.

"Không, tôi còn chưa đi qua phía nữ sinh." Tề Giai khoát tay từ chối rồi dặn dò: "Đúng rồi, chín giờ sáng ngày mai, trường học sẽ tổ chức lễ chào đón tân sinh ở sân vận động, lãnh đạo quy định các cậu phải mặc quân phục, mặt khác, xế chiều ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự."

Sau khi Tề Giai đi rồi, Lâm Nhàn liền vỗ tay.

Thấy mọi người đã chú ý đến, hắn mới nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm đi!"

Tình hữu nghị giữa đàn ông tạo dựng nhanh, thông thường chỉ cần một chầu nhậu là đã trở thành bạn bè.

Cho nên muốn mau chóng thân thiết, liên hoan không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

"Lâm ca, sau bữa ăn còn có hoạt động khác hay không?" Vương Trạch Cảnh vừa nói vừa làm vẻ mặt dâm đãng.

Lâm Nhàn liếc nhìn gã, hỏi: "Cậu muốn có hoạt động gì? Massage?"

"Phải đi thật sao?"

Trương Khải đỏ mặt, ánh mắt không ngừng giãy dụa.

Nha, nhìn không ra con hàng cùng tính cách với Vương Tử Hiên, nhát gái!

Sau khi quyết định, sáu người vừa nói vừa cười rời khỏi ký túc xá.

Trên đường đi, Trương Khải bỗng nhiên nói: "Lâm ca, quán cơm hình như không phải đi hướng này."

"Trưa nay ra ngoài ăn, tôi mời khách!" Lâm Nhàn cười đáp.

Nghe vậy, Vương Trạch Cảnh phóng khoáng tuyên bố: "Tôi là người địa phương Kim Lăng, đương nhiên phải làm chủ nhà, Lâm ca chớ giành, bữa này tôi mời!"

"Được!"

Lâm Nhàn gật đầu, trêu chọc: "Giữa trưa Vương đại thiếu mời khách, các anh em đồng lòng làm thịt hắn đi!"

Trước cửa trường học, các điểm đón tân sinh viên đông đúc hơn lúc sáng rất nhiều, không ngừng có tân sinh đi cùng phụ huynh mang theo bao lớn bao nhỏ vào trường học.

"Học đệ!"

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Lâm Nhàn quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là Lý Nghiên, liền trả lời: "Chào học tỷ!"

Lý Nghiên nhìn thấy cả nhóm nam sinh liền đoán được: "Các học đệ muốn đi liên hoan sao?"

"Đúng vậy. Học tỷ muốn đi cùng không?"

Lý Nghiên tự nhiên nghe ra ý qua loa trong giọng nói Lâm Nhàn, thế là cô lắc đầu: “Tôi còn phải tiếp đãi tân sinh, cho nên không đi được!"

Cả nhóm vừa tạm biệt Lý Nghiên, Vương Trạch Cảnh liền sùng bái hò hét: "Lâm ca thật trâu! Mới ngày đầu tiên báo danh mà đã cua được học tỷ chất lượng cao như vậy!"

Trương Khải cùng ba người Tôn Gia Thành cũng nhao nhao lộ ra thần sắc hâm mộ.

Nam sinh tuổi này chính là như vậy, hoóc-môn dư thừa, đầu óc cứ luôn nghĩ tới chuyện nam nữ.

Lôi Hồng Quang nhìn nữ sinh mênh mông trước cửa trường học, hưng phấn nói: "Trường học chúng ta có nhiều nữ sinh nhiều như vậy, chẳng phải là có thể chia cho mỗi người một em sao?"

Lâm Nhàn nhìn liếc hắn, chỉ cười không nói.

Anh em, cậu tưởng bở rồi!

Lúc này, Vương Mông bỗng nhiên phản bác: "Hừ, trong đầu mấy người sao toàn là nữ sinh thế? Có thể nói mấy chuyện khác hay không?"

Cmn!

Lời này vừa nói ra, năm người Lâm Nhàn không khỏi liếc nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ và phát tởm đối phương.

Vương Trạch Cảnh nuốt nước miếng, năn nỉ: "Lâm ca, phòng ngủ của các cậu không phải còn hai giường trống à, tôi dời qua ở cùng các cậu chắc không thành vấn đề chứ!"

"Hình như không được phép, tôi nghe dì quản lý nói, số giường đều đã nhập vào hệ thống hết rồi, dù cậu đổi chuyên ngành thì cũng vẫn phải ở chỗ cũ." Tôn Gia Thành giải thích.

Nghĩ tới bốn năm tiếp theo phải ngủ cùng phòng với Vương Mông, Vương Trạch Cảnh cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Ra khỏi cửa trường, nhóm Lâm Nhàn tùy tiện tìm một nhà hàng.

Mấy người gọi một két bia, mấy món nhắm, món chính là năm cân tôm xào tỏi.

Thừa dịp mùa hè nên ăn nhiều tôm một chút, nếu đợi một thời gian ngắn nữa thì tôm không còn ngon như hiện tại.

Bia vào trong bụng, sáu người rất nhanh liền không gò bó nữa, chém gió đủ thứ trên trời dưới đất.

Một bữa cơm ăn xong, nhóm Trương Khải hơi ngà ngà say, kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ... Không đúng, là xưng huynh gọi muội!

Ngoài tiệm cơm, Vương Trạch Cảnh say khướt nói quàng: "Lâm ca, về ngủ đi!"

"Các cậu về trước đi, tôi đi mua vài được!" Lâm Nhàn khoát tay bảo.

"Vậy được, chúng tôi đi về trước."

Sau khi nhóm Vương Trạch Cảnh đi vào trường học, Lâm Nhàn gọi một chiếc xe taxi chạy tới trung tâm thương mại Kim Ưng.

Đồ vật cần mua đương nhiên là kem chống nắng.

Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, dù đã bước vào tháng chín nhưng nhiệt độ không khí vẫn không hề giảm xuống, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.

Hắn không muốn huấn luyện quân sự vẻn vẹn nửa tháng mà bị phơi nắng thành dân châu Phi.

Lâm Nhàn không hiểu nhiều về mấy thứ đồ trang điểm, thế là hắn thẳng tiến vào cửa hàng Chanel, hẳn là trong này sẽ không có hàng chất lượng kém

Theo đề cử của nhân viên bán hàng, hắn mua hai chai kem chống nắng cùng một tuýp sữa rửa mặt, tổng cộng chỉ tốn 1.500 khối.

...

Trên đường trở về, Lâm Nhàn tiện tay mua một ít hoa quả.

Đến lúc đi ngang qua phòng quản lý, hắn đặt một cân táo trên bàn làm việc, cười nói: "Dì Vương, táo này vừa giòn vừa ngọt, dì nếm thử đi!"

"Ai u, con làm cái gì vậy, dì sao có thể nhận quà của con, nhanh lấy về." Dì Vương thấy thế, vội vàng từ chối.

"Dì Vương quá khách khí, bốn năm sau này con đều phải phiền dì, tặng dì chút táo có đáng gì đâu!"

Dì Vương không lay chuyển được Lâm Nhàn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, lần này thì thôi, lần sau không cho phép làm thế nữa."

Tuy ngoài miệng nói, nhưng cách làm của Lâm Nhàn làm trong lòng dì rất thoải mái.

"Lâm Nhàn. Phòng của con đóng tiền điều hòa không khí chưa?" dì Vương hỏi.

"Vẫn chưa, con định chiều nay mới đi đóng tiền."

Nghe vậy, dì Vương lấy một cái remote điều hoà không khí từ trong ngăn tủ, đưa cho hắn, cười nói: "Buổi chiều quá nóng, con cứ lấy về dùng trước, lúc nào đóng tiền rồi thì trả lại cho dì sau."

"Cám ơn, dì Vương!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status