Ta chỉ muốn an tĩnh làm thần hào

Chương 51: Cơm Chùa?


Sở dĩ Tề Giai đáp ứng Lâm Nhàn cùng đi ăn khuya chủ yếu là muốn làm quen với bọn họ.

Công việc chủ yếu của giáo viên chủ nhiệm chính là phụ trách giải quyết các vấn đề về phương diện sinh hoạt và học tập của sinh viên, như vậy quen thuộc lẫn nhau thì sẽ dễ làm việc hơn.

Lúc đi ngang qua phòng quản lý, Tề Giai lên tiếng chào hỏi dì quản lý, sau đó mang theo bọn họ nghênh ngang ra trường học.

"A, tiệm cơm này hình như mới mở, có muốn vào nếm thử hay không?" Tề Giai chỉ vào một tiệm cơm trông có vẻ như mới mở, dò hỏi.

Lâm Nhàn cười nói: "Tề giảng viên quyết định là được, chúng tôi không kén ăn."

Tề Giai quyết định: "Vậy vào đây đi!"

Cả nhóm vào tiệm cơm, tùy ý ngồi xuống một cái bàn, Tề Giai hô: "Muốn ăn cái gì thì tự chọn, đừng khách khí!"

Đây là lần đầu tiên đám Trương Khải cùng ăn cơm với giáo viên, bởi vậy bọn họ có vẻ rất gò bó.

Thấy thế, Lâm Nhàn nhận thực đơn, liên tiếp gọi tám món ăn.

"Ha, cậu thật sự không định tiết kiệm tiền cho tôi sao?" Tề Giai trêu ghẹo một câu rồi nghiêm túc hỏi: "Các cậu có muốn uống rượu hay không?"

Lâm Nhàn đáp: "Ngày mai còn phải dậy sớm huấn luyện quân sự, uống vài chai bia vui vẻ là được rồi."

Đám Trương Khải chẳng có ý kiến gì, chỉ cần là Lâm Nhàn quyết định, bọn họ rất ít phản bác.

Tề Giai cẩn thận quan sát Lâm Nhàn, nghĩ thầm tân sinh viên này rất lợi hại nha. Từ lúc khai giảng báo danh đến bây giờ mới vẻn vẹn hai ngày, thế mà hắn mà đã có được uy vọng cao như vậy. Trong sáu người, mỗi khi hắn quyết định thì năm người khác hoàn toàn chẳng nghi vấn chút nào.

Cô nhìn ra được gia cảnh Vương Trạch Cảnh rất tốt.

Thế nhưng phú nhị đại như thế mà lại cam tâm làm tiểu đệ của Lâm Nhàn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Hơn nữa, thông qua mới một loạt lời nói cử chỉ vừa rồi, có thể nhận thấy, Lâm Nhàn rất biết cách đối nhân xử thế.

Giáo viên chủ nhiệm đại học thực ra rất vất vả, tuyệt đối đừng cho rằng một giáo viên chủ nhiệm chỉ quản lý một lớp.

Trên thực tế, một giáo viên chủ nhiệm thường phải dẫn dắt đến mười lớp, thậm chí là nguyên cái chuyên ngành.

Tề Giai chính là người như vậy, tất cả các lớp ngành tài chính đều nằm dưới tay cô.

Nói cách khác, cô phải chịu trách nhiệm cho hai, ba trăm sinh viên, vừa phải quan tâm phương diện học tập vừa phải chú ý phương diện sinh hoạt, đồng thời thỉnh thoảng còn phải xử lý mâu thuẫn giữa các sinh viên.

Như vậy có thể thấy được, lượng công việc của giáo viên chủ nhiệm lớn cỡ nào.

Bởi vậy, giáo viên chủ nhiệm rất cần lớp trưởng giúp đỡ mình, tốt nhất là lớp trưởng có thể tự xử lý công việc, một lớp trưởng ưu tú thông thường sẽ giúp cho giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhõm hơn rất nhiều lần.

Tề Giai cảm thấy, Lâm Nhàn có lẽ sẽ làm lớp trưởng vô cùng tốt.

"Tề giảng viên, chắc cô không phải định để tôi làm lớp trưởng chứ?" Lâm Nhàn nhíu mày hỏi.

Tề Giai sững sờ, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra được sao?"

"Tề giảng viên, ý đồ của cô quá rõ ràng, tôi khó mà nhìn không ra đấy." Lâm Nhàn trêu ghẹo một câu rồi nghiêm túc hỏi: "Tề giảng viên hẳn là mới vừa tốt nghiệp không lâu?"

"Không sai, năm nay tôi mới vừa tốt nghiệp, được giữ lại trường công tác, các cậu là lứa sinh viên đầu tiên dưới tay tôi."

Tề Giai lập tức hứng thú: "Cậu làm cách nào nhìn ra được?"

Lâm Nhàn giải thích: "Đầu tiên, Tề giảng viên nhìn rất trẻ trung, tối đa cũng chỉ khoảng 23, 24 tuổi. Mặt khác, thông qua lời nói cử chỉ Tề giảng viên, tôi nhận thấy cô không phải người có nhiều kinh nghiệm xã hội."

"Được Lâm Nhàn, khó trách mới hai ngày mà đã được nhiều nữ sinh hoan nghênh như vậy." Tề Giai giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên bàn.

Đám Trương Khải vốn hơi gò bó, tuy nhiên sau vài ly bia vào bụng thì ‘rượu vào lời ra’, không khí trên bàn ăn dần dần náo nhiệt hơn.

Tề Giai mới vừa tốt nghiệp, tư tưởng của cô không khác tân sinh viên là mấy, bởi vậy bầu không khí rất vui vẻ.

Thấy bọn họ ăn uống thỏa thích rồi, Lâm Nhàn đứng lên, chuẩn bị đi trả tiền.

Đột nhiên Tề Giai kéo hắn lại, bảo: "Lâm Nhàn, tôi nói rồi, bữa này tôi mời khách, đừng tranh với tôi."

Lâm Nhàn thấy cô rất nghiêm túc, đành phải lần nữa ngồi xuống, nói: "Được, cô mời khách."

Dù sao bữa cơm này cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhiều nhất hai ba trăm khối mà thôi.

Mặc dù tiền lương của giáo viên chủ nhiệm không cao, nhưng mời một bữa cơm hẳn không thành vấn đề.

Bảy người đi tới trước quầy thu ngân, Tề Giai vừa móc ví tiền vừa nói: "Ông chủ, tính tiền!"

"Tốt!"

Ông chủ là một người trung niên ăn mặc hơi giống giang hồ, có thể nhìn thấy hình xăm lờ mờ dưới áo phông của ông ta.

Sau mấy lần gõ máy tính, ông chủ tổng kết: "Tổng cộng 1.138, số lẻ coi như xong, lấy chẵn 1.100!"

"Mắc như vậy?"

Nghe được giá cả này, Tề Giai không khỏi sững sờ.

Mặc dù Lâm Nhàn gọi tám món ăn, nhưng phần lớn chỉ là rau xanh, món chính chỉ có hai dĩa thịt heo mà thôi, tối đa 300 khối tiền là hết mức.

Lâm Nhàn nhíu mày hỏi: "Có thể cho tôi xem hóa đơn được chứ?"

"Ầy, cậu tự xem đi!" Ông chủ đưa tờ hóa đơn tới.

Giá cả mấy món ăn phía trước coi như bình thường, thế nhưng ba món cuối cùng lại rất bất thường, tôm tươi 188, mực xào lăn 229, xò hấp 386!

Chẳng những giá cả không hợp thói thường, mấu chốt là Lâm Nhàn vốn không gọi ba món này.

Hơn nữa, Lâm Nhàn dám khẳng định, từ đầu tới đuôi, nhân viên phục vụ chưa từng dọn lên ba món ăn đó!

Tề Giai cũng nhìn thấy vấn đề, lập tức giải thích: "Ông chủ, chúng tôi không có gọi ba món ăn này."

"Hứ!"

Ông chủ cười nhạo: "Làm sao? Ăn xong muốn chạy làng? Đêm hôm khuya khoắt mà muốn ăn cơm chùa trong tiệm của ông đây sao?"

Tề Giai sững sờ, ngay sau đó liền tức giận quát: "Cái gì cơm chùa, chúng tôi căn bản không gọi những món ăn này, hơn nữa các người cũng đâu có dọn mấy thứ đó lên! Không tin thì ông hỏi đầu bếp xem có làm mấy món đó hay không?"

Giờ phút này, Lâm Nhàn đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Ông chủ biết bọn họ là sinh viên nên mới định chặt chém đây mà.

Tề Giai còn chưa hiểu, vẫn đang muốn gọi đầu bếp ra hỏi cho bằng được.

"Hỏi đầu bếp đúng không? Không thành vấn đề!"

Ông chủ cười lạnh một tiếng, gọi xuống bếp: "Cường Tử, đi ra ngoài một chút!"

Rất nhanh, một đầu bếp hình thể to con cầm một thanh dao phay từ sau bếp đi ra.

Cường Tử nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Thế nào?"

Ông chủ đưa hóa đơn cho Cường Tử, trầm giọng hỏi: "Bọn họ nói không gọi ba món ăn, vừa rồi cậu có làm mấy món này hay không?"

Cường Tử liếc nhìn tờ giấy rồi gật đầu: "Tôi đã làm tất cả những món này!"

"Trong tiệm cơm từ nãy tới giờ chỉ có mỗi bàn các người, cho nên tuyệt đối không thể nào tính nhầm bàn. Thành thật trả tiền đi!" Ông chủ dứt lời liền bộc lộ ra bộ mặt hung ác.

"Ông gạt người! Chúng tôi vốn không gọi những món đó!" Tề Giai tức giận đến mức đỏ cả cổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status