Ta chỉ muốn an tĩnh làm thần hào

Chương 57: E sợ thiên hạ không loạn


Nói một cách nghiêm túc, xin phép nghỉ trong đại học kỳ thật vô cùng phiền toái.

Phải có đủ chữ ký của giáo viên chủ nhiệm và trưởng khoa, mấu chốt là còn phải tìm được lí do hợp tình hợp lý.

Đương nhiên, tình huống ở trên là nếu bạn và giáo viên chủ nhiệm không quen biết.

Nếu quan hệ giữa bạn và giáo viên chủ nhiệm rất tốt, vậy chỉ cần xin phép nghỉ không dài thì phi thường dễ dàng.

Trưởng khoa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường thường một học kỳ chỉ nhìn thấy mặt mấy lần, bởi vậy tất cả việc vặt của sinh viên đều do giáo viên chủ nhiệm xử lý.

Xin phép xong, Lâm Nhàn trở lại ký túc xá, thu thập sơ sơ một chút, mang balo lệch vai lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vương Trạch Cảnh mới vừa rời giường, đang ở trong phòng tắm đánh răng, thấy Lâm Nhàn muốn ra cửa, hiếu kỳ hỏi: "Lâm ca đi đâu đó?"

"Đi Ma đô!"

"Gặp chị dâu đúng không?"

Lâm Nhàn gật đầu: "Ân, thuận tiện mua chiếc Ferrari!"

"Rầm rầm!"

Vương Trạch Cảnh đang súc miệng, đột nhiên nghe được câu này, nhất thời nhịn không được, nuốt sạch hết kem đánh răng xuống bụng.

Thế mà gã hoàn toàn không quan tâm, chớp mắt đã từ trong phòng tắm lao ra, kích động hú lên: "Cmn! Ferrari!"

"Cậu kích động như vậy làm gì?"

Lâm Nhàn ghét bỏ đẩy gã ra.

Xém chút nữa là kem đánh răng trên miệng gã dính vào quần áo Lâm Nhàn rồi.

Vương Trạch Cảnh đưa tay quệt kem đánh răng trên miệng, hưng phấn nói: "Lâm ca có thể mang tôi đi chung hay không?"

Mặc dù hắn mua không nổi Ferrari, nhưng không trở ngại hắn nhìn người khác mua Ferrari!

“Tôi đi tìm bạn gái, cậu mẹ nó cùng đi qua làm chi? Thành thật tại đợi trong ký túc xá, sau đó tôi cho cậu mượn lái hai vòng!" Lâm Nhàn tức giận nói.

"Lái hai vòng cũng được!"

Vương Trạch Cảnh cười hì hì gật đầu đáp ứng.

Hiện tại có rất nhiều cửa hàng cho thuê xe sang trọng, tiền thuê một ngày vẻn vẹn mấy ngàn khối mà thôi.

Vương Trạch Cảnh tự nhiên cũng từng thuê, tuy nhiên xe trong tiệm đều là hàng cũ, hơn nữa đều đời cũ cổ lổ sĩ, nào có phấn khích như lái xe mới!

Lâm Nhàn đi ra ký túc xá, vừa hướng tới cửa trường vừa bấm số điện thoại của Trương Mộng Dao.

Trong kế hoạch của hắn, Trương Mộng Dao là nhân tố rất trọng yếu.

Bởi vậy yêu cầu nhan trị cần dựa vào cô đến chèo chống, nếu không thì thu hoạch cuối cùng sẽ ít đi rất nhiều.

Về phần Nhan Tiểu Mạn, Lâm Nhàn tạm thời không có ý định nói, chuẩn bị cho cô một bất ngờ.

"Uy, giờ này mà cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Đầu kia điện thoại, Trương Mộng Dao nói rất khẽ.

Lâm Nhàn hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Lớp tôi đang mở cuộc họp! Có việc mau nói!" Trương Mộng Dao khẽ đáp.

Lâm Nhàn cười nói: "Hôm nay và ngày mai cậu có thời gian hay không?"

"Họp xong thì rảnh, hơn nữa mai mốt là cuối tuần, cậu nói xem?" Trương Mộng Dao không biết Lâm Nhàn muốn làm gì.

"Không có việc gì thì tốt, tôi mời cậu ăn một bữa cơm, nhà hàng Michelin ba sao, tặng kèm phòng khách sạn năm sao."

"Nhàm chán!"

Trương Mộng Dao tức giận cúp điện thoại.

Nghe thanh âm tức giận trong điện thoại di động truyền tới, Lâm Nhàn nhíu mày, lại tiếp tục gọi tới.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Trương Mộng Dao tức giận hỏi: "Lâm Nhàn, cậu đến cùng muốn làm gì?"

"Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy? Rốt cuộc có đi hay không?"

"Cậu nghiêm túc?"

Trương Mộng Dao sững sờ, cảm thấy hắn không giống như đang nói đùa.

Lâm Nhàn nghiêm mặt khẳng định: “Tôi đương nhiên đang nghiêm túc!"

Trương Mộng Dao hạ giọng, trêu đùa: "Cậu rốt cục quyết định bỏ Nhan công chúa, chuyển sang theo đuổi tôi?"

"Vậy rốt cuộc có đi hay không?"

"Đi, nhất định phải đi!"

"Được, tôi chờ cậu trước cửa trường!"

Cúp điện thoại, Lâm Nhàn gọi một chiếc xe taxi, chạy tới cửa trường Nam đại.

Trước ở cửa trường học, chưa được lâu, hắn đã nhìn thấy Trương Mộng Dao nhún nhảy đi ra từ trong trường học, trông có vẻ như cô đang rất vui.

Trương Mộng Dao dường như phi thường thích váy ngắn, trừ mấy ngày mùa đông quá lạnh thì cô đều mặc váy ngắn, hôm nay đương nhiên không ngoại lệ.

Quả thật là Fan trung thành của váy ngắn, váy đen phối với hai cái đùi trắng trẻo, vô cùng đẹp mắt.

Thấy thế, Lâm Nhàn cười nói: "Hôm nay rất vui sao?"

"Cậu bỏ Nhan công chúa, tôi đương nhiên vui vẻ. Đi đâu ăn cơm?" Trương Mộng Dao cười hì hì đáp, không biết là thật hay giả.

"Ma đô!"

Trương Mộng Dao sững sờ, rất nhanh liền hiểu ý đồ của Lâm Nhàn, quay đầu trở vào trường học: "Bái bai!"

"Chớ đi!"

Lâm Nhàn vội vàng giữ chặt cô, tận tình khuyên nhủ: "Cậu coi như đi du lịch Ma đô miễn phí một chuyến, ở khách sạn năm sao, ăn tiệc Michelin ba sao. Có phải cảm thấy rất có lời hay không?"

Trương Mộng Dao lườm hắn một cái, tức giận hỏi: "Cậu đi Ma đô tìm Nhan công chúa thì kéo tôi theo làm gì?"

"Hai người không phải khuê mật tốt sao!"

"Ai là khuê mật tốt với cô ta."

Trương Mộng Dao hừ một tiếng, ngay sau đó hỏi: "Trừ tôi, cậu còn mời ai nữa?"

"Bạn cùng phòng, chị họ của Tiểu Nhan và khuê mật của chị họ." Lâm Nhàn đáp rất chi tiết.

"Chờ đã, cậu mời chị họ thì tôi có thể lý giải, nhưng mời khuê mật của chị họ là sao?" Trương Mộng Dao vừa nói vừa dùng nhìn hắn, ánh mắt đó nhìn kiểu gì cũng giống đang nhìn thằng thiểu năng.

Lâm Nhàn thầm tự nhủ đương nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn lại giải thích: "Lần trước đi Ma đô từng cụng ly, coi là bạn bè, cho nên tôi mới mời cô ấy cùng đi."

Trương Mộng Dao hoài nghi đánh giá hắn vài lần, đột nhiên hỏi: "Cô ta có đẹp không?"

"Dễ thương hơn cậu!" Lâm Nhàn bĩu môi.

Nghe vậy, Trương Mộng Dao lập tức hưng phấn nói: "Vậy tôi nhất định phải đi, xuất phát thôi!"

Thấy thế, Lâm Nhàn hơi buồn bực, con hàng này làm sao đột nhiên hưng phấn như vậy.

Rất nhanh hắn liền hiểu, Trương Mộng Dao e sợ thiên hạ không loạn, nên vội vàng muốn đi xem náo nhiệt.

Lâm Nhàn nhắc nhở: "Cậu cứ như vậy mà đi sao? Không mang về thay quần áo sao?"

"Chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay!" Trương Mộng Dao vừa nói vừa quay người đi vào trường học.

Nhưng mà hắn phải chờ ròng rã nửa giờ...

Cái này cmn chính là chờ một chút?

Lúc nhìn Trương Mộng Dao kéo vali hành lý đi ra, Lâm Nhàn lập tức cả nhói lòng, nhịn không được nhổ nước bọt: “Tôi nói này Trương Mộng Dao, chúng ta chỉ đi Ma đô hai ba ngày mà thôi, không cần thiết dọn hết đồ đạc như vậy chứ?"

"Cậu biết cái gì!"

Trương Mộng Dao lườm hắn một cái, khinh bỉ thẳng mặt

...

Đại học Phục Đán.

Nhan Tiểu Mạn ôm sách vở, cùng khuê mật từ trong phòng học đi tới, một nam sinh anh tuấn lập tức chặn đường.

Nam sinh bước nhanh đi tới trước mặt Nhan Tiểu Mạn, mỉm cười nói: "Tiểu Mạn, buổi chiều có thời gian rảnh không? Tôi nhờ bạn kiếm được hai vé nghe hòa nhạc, cô có muốn cùng đi với tôi không?"

Nhan Tiểu Mạn lạnh lẽo cô quạnh liếc nhìn hắn, từ chối: "Thật ngại quá, tôi đã có bạn trai."

Nghe vậy, nam sinh vẫn không hề từ bỏ, tiếp tục mời mọc: "Không sao, chỉ là bạn bè đi chơi mà thôi!"

Phục Đán không thể so với Nam tài, tăng thêm nhan trị và khí chất của Nhan Tiểu Mạn vốn rất xuất chúng, bởi vậy vừa tới trường học, cô liền bị rất nhiều học trưởng theo đuổi.

"Cám ơn, buổi chiều tôi còn có chút việc!"

Nhan Tiểu Mạn dứt lời, lập tức bước ra khỏi lầu dạy học.

Khuê mật vội vàng đuổi theo, trêu ghẹo: "Kỳ thật Trịnh học trưởng rất tốt. dáng dấp đẹp trai, đồng thời là Phó hội trưởng hội học sinh, thực sự không suy tính một chút sao?"

Nhan Tiểu Mạn than thở: "Tiểu Huệ, tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status