Ta có dược a!

Quyển 3 - Chương 155: Khắp nơi phản ứng



Edit: Cám

Bên trong có một chiếc giường nệm, trên giường là thiếu nữ tuyết y nghiêng nghiêng dựa vào, một đầu tóc đen rũ xuống, đẹp tựa tranh vẽ. Mặt mày như họa, khí chất mát lạnh, một đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua, liền mang theo một tia uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đám người Hồng Cô im lặng, đồng thời hành lễ.

Người ngoài có thể không biết, nhưng tâm phúc Minh Nguyệt Các đều hiểu rõ. Các chủ Minh Nguyệt Các trên danh nghĩa nằm trong Địa Bảng là Hoa Nguyệt Dung, kỳ thật cũng không phải chỉ có một mình nàng, còn có bào muội Hoa Nguyệt Dung, thực lực không kém Hoa Nguyệt Dung, trời sinh hỉ tĩnh Hoa Tuyết Âm.

Nếu nói Hoa Nguyệt Dung tính tình cương liệt giỏi cùng người đánh nhau, thì Hoa Tuyết Âm phá lệ học được võ kỹ kì dị, có thể dùng tiếng cười ảnh hưởng người khác, người này mới là chủ sự chân chính của Minh Nguyệt Các. Hơn nữa Hoa Nguyệt Dung ngày thường luôn ở bên ngoài bôn ba, Hoa Tuyết Âm chỉ cần ở đây gác mái, yên lặng đọc sách, lẳng lặng đánh đàn, thực lực cùng cảnh giới của nàng vẫn không ngừng gia tăng.

Bởi vậy, người trong Minh Nguyệt Các ở trước mặt Hoa Nguyệt Dung xem nàng như các chủ, cũng xem như tỷ muội, nhưng trước mặt Hoa Tuyết Âm vẫn luôn là cung cung kính kính, không dám có phần nào vô lễ.

Lúc này, nghe Hoa Tuyết Âm hỏi vài câu, Hồng Cô cũng không còn thái độ mừng như điên vừa rồi, châm chước câu từ, chậm rãi nói: "Bẩm Tuyết các chủ, vừa rồi trong thị trấn nội môn, có người bán trăm con hoang lang, ai ra giá cao thì được, Minh Nguyệt Các ta thập phần may mắn, dùng 3000 vạn kim 1000 điểm cống hiến liền thành công mua được. Cho nên vui mừng."

Hoa Tuyết Âm ngón tay nhỏ dài lật sách, nghiêng mặt qua, gương mặt như hoa làn da như tuyết, cả khuôn mặt như phát hào quang, lời nói lại nhàn nhạt nghi hoặc: "Nga? Dễ dàng như vậy?"

Hồng Cô vội vội vàng vàng, đem một chuỗi sự tình kia đều nói qua, một chút cũng không dám giấu diếm, lại nói: "Tuy không biết cố nhân trong lời kia là thật hay giả, nhưng người nọ cùng Đoạn Thủy Đường trước đó có xích mích là thật, nếu không cũng sẽ không vì Minh Nguyệt Các đang ở thế hạ phong chúng ta, mà trước mặt mọi người cùng Đoạn Thủy Đường xé rách mặt."

Hoa Tuyết Âm nghe, ngón tay ở trên trang sách gõ gõ, như suy tư: "Người nhập môn gần đây..... Ta tựa hồ có nghe nói qua một sự kiện như vậy." Nàng nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, nói: "...... Khang Văn Hồng. Chuyện này hẳn là có quan hệ với hắn." Ngay sau đó mở mắt ra: "Tử Diên, ngươi đi tra một chút."

Lúc này, thiếu nữ váy tím vẫn luôn đứng yên một góc nhanh nhẹn đi ra, giống như một con tử điệp, tốc tốc bay đi.

Đám người Hồng Cô vẫn đứng yên một chỗ, chỉ thấy Hoa Tuyết Âm đem một quyển sách mở ra, cũng không dám hó hé nửa lời.

Ước chừng qua một nén nhang, Tử Diên nhanh nhẹn trở về, ghé vào bên tai Hoa Tuyết Âm, môi đỏ khẽ nhếch, đem chuyện tình Khang Văn Hồng toàn bộ nói ra.

Hoa Tuyết Âm nhẹ điểm trán: "Thì ra là thế." Nàng nói với Hồng Cô: "Một khi đã vậy, cứ đem hoang lang chia cho mọi người đi, Khang Văn Hồng tư lịch tuy có chút thấp, cũng cho hắn một con..... Hoang lang ngũ cấp đi. Việc lần này, vẫn là nhờ quan hệ của hắn."

Hồng Cô tuân lệnh, xoay người rời đi.

Tâm tình nàng hiện tại rất kích động, chỉ chờ sau khi đem hoang lang phân phát xuống xong, liền sẽ cùng Đoạn Thủy Đường nháo một hồi, phát tiết oán khí trước đó!

Chờ Hồng Cô đi rồi, Hoa Tuyết Âm chống thân thể, chậm rãi đứng lên. Một đầu tóc dài rủ thẳng xuống mắt cá chân, làm nổi bật cả thân người nàng, tựa như tiên tử.

Trong nhà tĩnh lặng, chỉ còn Tử Diên lưu lại.

Tử Diên nhẹ giọng hỏi: "Tuyết các chủ, ý của ngài là..."

Hoa Tuyết Âm than nhẹ: "Minh Nguyệt Các tuy thành lập nhiều năm, nhưng căn cơ không sâu,  chính ta bây giờ lâm vào khốn cảnh, một phần là vì không đủ cao thủ, không có người tiếp viện, may mà Đoạn Thủy Đường kia sau lưng cũng không người, nếu không chỉ sợ ta đã sớm bại lộ, Minh Nguyệt Các cũng tan thành mây khói.... Nội môn, nội môn, có nhiều thế lực kiến thành, nhưng trong khoảnh khắc đều sụp xuống, chúng ta hiện tại tự bảo vệ mình còn khó, làm sao có thể cướp giật lợi ích trong tay thế lực Thiên Bảng?" Nói tới đây, mày đẹp liều nhíu lại: "Tuy nói lúc đầu chúng ta thành lập lầu các này chỉ là muốn bảo một ít nữ tử vô tội, nhưng hiện nay người nhiều, lực lượng càng lớn, chuyện phòng cũng nhiều hơn. Nếu không nghĩ cách đồ vật nắm chặt, vô lực phòng ngự mà trở thành đá kê chân cho người khác, một khi Minh Nguyệt Các sụp đổ, nhóm sư muội bên trong sẽ ra sao, tự mình tồn tại thể nào? Khó, khó, khó!"

Tử Diên nghe xong, như hiểu ra cái gì đó: "Ý của Tuyết các chủ, là muốn lợi dụng Khang Văn Hồng, mượn sức cái người tên Công Nghi Thiên Hành kia?" Nói tới đây, nàng không khỏi nhăn mày: "Hắn hiện giờ bất quá chỉ là tân đệ tử nội môn, vì sao không dứt khoát đem người kéo vào Minh Nguyệt Các?"

Hoa Tuyết Âm khẽ lắc đầu: "Ta xem cách làm này, không phải là hạng người cam lòng dưới chân người khác, nếu là mượn sức không thành, ngược lại còn dễ gây ác cảm."

Tử Diên có chút không phục: "Chẳng lẽ Minh Nguyệt Các to lớn như vậy, còn phải xem sắc mặt của một Võ giả Tiên Thiên nhất trọng hay sao?"

Hoa Tuyết Âm vươn tay điểm điểm ấn đường nàng ta: "Tử Diên a Tử Diên, ngươi không hiểu..... Lúc ấy nữ tử Khang Văn Hồng ái mộ có thể nhanh chóng được cứu ra, trong đó có bút tích của đệ tử chấp pháp, đa phần đều là nhờ vào đó. Khang Văn Hồng tự nhiên là không có khả năng này, Minh Nguyệt Các chúng ta cũng không hề ra tay, như vậy thủ đoạn trong đó, cũng chỉ có hắn."

Tử Diên buồn bực nói: "Nhưng cũng không thể thuyết minh hắn không thể trêu chọc...."

Hoa Tuyết Âm bắn cái trán nàng ta, ngữ khí sâu kín: "Bất luận hắn dùng biện pháp gì, mặc kệ hắn trả giá gì, nhưng hắn có thể để cho Triệu Ngọc Hằng vì hắn ra tay, chỉ nhiêu đó thôi, đã đủ làm cho người khác kiêng kị. Hiện giờ hắn đối với Minh Nguyệt Các ta coi như có chút giao tình,  chúng ta cứ giữ lấy phần giao tình này, không nên vì chút việc cỏn con mà sinh hờn dỗi, đem chuyện tốt này đẩy đi."

Tử Diên rốt cuộc không tình nguyện cúi đầu: "Tử Diên đã hiểu, tất nhiên sẽ cần thận hành sự."

Hoa Tuyết Âm môi đỏ hơi cong: "Ngày sau cũng để mắt tới Khang Văn Hồng nhiều chút, nữ tử hắn ái mộ kia sau khi trở thành đệ tử Luyện Dược Đường nội môn, thì cũng vào Minh Nguyệt Các đi!"

Tử Diên cung kính nói: "Tuân mệnh, Tuyết các chủ."

Bên kia, Hồng Cô cũng đã đi tới Diễn Võ Trường Minh Nguyệt Các.

Nơi này tập trung rất nhiều đệ tử đang tu luyện, cùng nhau bàn luận, ngày thường mọi người muốn tụ tập, đều chọn chỗ này.

Vừa rồi có người hạ lệnh, gọi những người đang bế quan, hoặc là những đệ tử có việc bên ngoài đều nhất nhất tập hợp lại, lúc này trên sân, là một mảnh người chật ních.

Tám phần là nữ, hai phần là nam, bộ dáng đều là bừng bừng khí thế.

Rất nhiều người khó hiểu, không biết lí do, đều nghị luận ầm ĩ. Nhưng rất nhanh lực chủ ý bọn họ không đặt ở đó, mà là ở phía sau.

Nguyên lai là từng lồng sắt được người chuyển tới, âm thanh sói tru kéo dài không dứt, cư nhiên là trăm con hoang lang.

Trong phút chốc, chúng Võ giả nam nữ đều khiếp sợ, trong lòng sinh ra muôn vàn ý nghĩ, cuối cùng như hiểu ra thứ gì đó.

"Hay là.... Đó là cho chúng ta."

"Hẳn là như thế."

"Hơn một trăm con, chia ra cũng không đủ..."

"Các chủ đương nhiên sẽ có biện pháp!"

Hồng Cô vốn dĩ mặt mang vui mừng, lúc này biểu tình lại nghiêm túc: "An tĩnh!"

Đám đông đồng thời câm miệng.

Hồng Cô nói: "Chư vị chắc đã hiểu được, hoang lang này chính là hao phí một lượng lớn tài nguyên đổi lấy, vì việc đối chiến với Đoạn Thủy Đường, chúng ta tuyển chọn ra 128 Võ giả xuất sắc nhất, cùng với hoang lang này, hình thành chiến đội! Minh Nguyệt Các ta có tất cả 400 đệ tử, lần này là tuyển người thích hợp nhất, nếu có lạc tuyển, các ngươi cũng không thể tâm sinh oán hận."

Các đệ tử đương nhiên không có dị nghị, đồng thanh đáp: "Thận lệnh! Chúng ta không dám tâm sinh oán hận!"

Hồng Cô vừa lòng gật đầu, tiếp nhận danh sách, bắt đầu đọc: "Phương Vĩnh Tú, một con hoang lang tam cấp; Thủy Phiêu Phiêu, một con hoang lang ta cấp; Lưu Anh, một con hoang lang tam cấp....."

Theo một đống tên được niệm ra, người có tên đều vui vẻ ra mặt, cực kì hưng phấn.

Hán tử cường tráng mở ra lồng sắt, dùng xích sắt khóa trụ cổ hoang lang tam cấp, chia ra đưa cho những người đó, những người đó cũng nhanh chóng nhận lấy, nắm chặt xích sắt trong tay, qua một bên tỉ mỉ thuần phục.

Trong lúc nhất thời, tiếng Võ giả thuần thú, tiếng hoang thú rít gào, thậm chí sau khi thành công tiếng hoang lang đan chéo như chương nhạc, hấp dẫn chú ý của những Võ giả khác, khiến bọn họ cực kì hâm mộ.

Những người được đọc tên, đều là những người có lai lịch hoặc trung thành tận tâm, đồng thời thực lực cũng không yếu, tự nhiên sẽ không làm cho người đố kị.

Dần dần, hoang lang tam cấp được phân chia xong, lại bắt đầu chia hoang lang tứ cấp, cuối cùng đến hoang lang ngũ cấp — dĩ nhiên con hoang lang lục cấp kia thuộc sở hữu của các chủ.

Không thể nghi ngờ, người nhận được hoang thú ngũ cấp đều là thực lực siêu quần, trong các tương đối mạnh mẽ, trên mặt rất nhiều đệ tử đều hiện ra thần sắc thất vọng, bởi vì thực lực bọn họ không đủ, hoang lang ngũ cấp tất nhiên sẽ không có phần. Đương nhiên, nhóm Võ giả tâm tính kiên định, chút thất vọng đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại hâm mộ, tâm bình khí hòa trở lại.

Nhưng phân đến con hoang lang ngũ cấp cuối cùng, tình huống lại rẽ ngang.

Hồng Cô nói: "Khang Văn Hồng, một con hoang lang ngũ cấp!"

Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Khang Văn Hồng?"

"Tiểu tử vừa mới tới kia?"

"Hắn không phải chỉ là Tiên Thiên nhất trọng sao?"

"Sao có thể chia cho hắn...."

Đừng nói các lão đệ tử khác khó hiểu, chính Khang Văn Hồng cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn tuy rằng ở ngoại môn vì Minh Nguyệt Các làm không ít chuyện, tư lịch cũng coi như đủ, nhưng hắn chỉ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ được một con hoang lang tam cấp mà thôi — dù không được cũng không có gì kì quái. Nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, bản thân cư nhiệm nhận được không phải hoang lang tam cấp, mà là ngũ cấp!

Mặc kệ là từ phương diện nào cũng đều không thích hợp....

Khang Văn Hồng chần chờ tiến lên, lại không dám tiếp nhận xích sắt.

Hồng Cô liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi là Khang Văn Hồng?"

Khang Văn Hồng lấy lại bình tĩnh: "Tại họ đích xác họ Khang, tên Văn Hồng. Hoang lang ngũ cấp này....."

Hồng Cô cười cười, sảng khoái vỗ vai hắn: "Ta biết ngươi trong lòng khó hiểu." Ánh mắt vừa động, lại quét nhìn mọi người: "Các ngươi tất cả cũng đều khó hiểu đi."

Khang Văn Hồng ấp úng.

Mọi người cũng đầy kinh ngạc, chờ giải đáp.

Bất quá nghe trong lời Hồng Cô, bọn họ hơi hiểu ra trong chuyện này nhất định có ẩn tình.

Hồng Cô nói thẳng: "Có thể thuận lợi mua đám hoang lang này, đều nhờ có quan hệ với Khang Văn Hồng. Minh Nguyệt Các ta thưởng phạt phân minh, nếu là nhờ hào quang của Khang sư đệ, tự nhiên cũng phải tỏ vẻ một chút. Khang sư đệ, ngươi không cần lại nghi ngờ, chỉ cần đem hoang lang ngũ cấp này nhận lấy, hảo hảo thuần phục!" Sau đó, nàng lại chuyển giọng: "Nhưng là ngươi nếu không có bản lĩnh thu phục, thì chính là bỏ qua cơ duyên, hoang thú ngũ cấp này, ta sẽ thu hồi lại."

Khang Văn Hồng làm sao có thể bỏ qua? Tuy rằng còn không biết rõ sự tình bên trong, nhưng hắn không ngại chắp tay, nói: "Khang mỗ nhất định không phụ hảo ý của sư tỷ cùng các chủ!"

Những đệ tử còn lại nghe vậy cũng không có ý kiến gì.

Sau đó, mọi người cùng nhau thuần phục hoang lang, Khang Văn Hồng mất chút thời gian, cũng đưa hoang lang ngũ cấp về nơi mình ở. Nơi hắn ở là một viện riêng biệt, sau khi vào cửa, để cho một đệ tử kí danh dắt hoang lang sang một bên, ánh mắt Khang Văn Hồng dừng lại trên một người mặc hồng y, nữ tử diễm lệ như liệt hỏa.

"Dao Mẫn sư muội, ta đã trở về."

Thiếu nữ kia đứng lên, quay đầu cười sáng lạng: "Khang sư huynh."

Khang Văn Hồng vốn là nam tử hào hiệp, lúc này lại mang biểu tình ôn nhu: "Sư muội, hôm nay tốt không?"

Dao Mẫn công chúa cười cười: "Hôm nay có chút tiến bộ, chờ thêm chút thời gian nữa, hẳn là có thể đến Dược Các tiến hành kiểm tra đánh giá, xin gia nhập Luyện Dược Đường."

Khang Văn Hồng đương nhiên cũng cười theo: "Như thế rất tốt...."

Qua vài lời trò chuyện của hai người, có thể thấy thái độ Dao Mẫn công chúa đối với Khang Văn Hồng có chút thân cận, biểu tình cũng có chút động dung, thời gian này đều là Khang Văn Hồng một mực chiếu cố, Khang Văn Hồng tư chất tướng mạo cũng đều không phải nam nhân bình thường, lâu ngày tự nhiên sinh tình cũng không gì lạ. Lúc này nàng thấy biểu tình Khang Văn Hồng có chút không ổn, liền quan tâm nói: "Khang sư huynh, huynh có tâm sự gì ư?"

Khang Văn Hồng lấy lại tinh thần, cũng không dấu giếm, đem chuyện nhận được hoang lang ngũ cấp trước đó đều nói lại với Dao Mẫn công chúa: "Ta thật sự không nhớ rõ, cố nhân kia là ai, sao lại có bản lĩnh như vậy."

Dao Mẫn công chúa nghe xong, mắt đẹp chớp động: "Khang sư huynh, tựa hồ....."

Khang Văn Hồng vội vàng cầm tay nàng: "Chẳng lẽ Dao Mẫn sư muội nghĩ tới chuyện gì sao?"

Trên gò má trắng nõn của Dao Mẫn công chúa hiện lên rặng mây đỏ, nàng nhẹ nhàng rút tay lại: "Không biết ta đoán có đúng hay không, thời điểm ta gặp nạn, có người đem ta cứu ra... Việc này có chút kì quái, nếu thật là có vị cố nhân kia, lại không rõ bản lĩnh, ước chừng chỉ có người kia thôi, ngay cả hoàng huynh ta cũng nhìn không thấu......là Công Nghi Thiên Hành đi. Nghe nói, y cũng đã vào nội môn, y từ trước tới nay đều có đủ loại bản lĩnh, nếu làm được như thế, tựa hồ cũng không có gì kì quái cả...."

Khang Văn Hồng vốn đang chìm đắm trong sắc đẹp kinh diễm của Dao Mẫn công chúa, nhưng khi nghe nàng nói thần sắc liền ngưng trọng. Thật lâu sau, hắn mới cười khổ nói: "Không chừng chính là vậy đi." Sau đó hắn lại thở dài: "Để ta ra ngoài tìm hiểu một phen, nếu thật sự là Công Nghi sư đệ, ta cần phải hảo hảo cảm tạ mới phải."

Dao Mẫn công chúa nhấp môi cười: "Hết thảy nghe theo Khang sư huynh."

Minh Nguyệt Các vì chuyện này tạo ra không ít rung chuyển nhỏ, cũng làm cho người nắm quyền sinh ra rất nhiều tâm tư, còn lay động không ít lão bằng hữu, đám người Thương Ngự ở ngoại môn, phàm là người quen thuộc, đều nghe được tin tức.

Đoạn Thủy Đường ki sau khi bị vả mặt, trở về liền thêm mắm thêm muối báo cáo lại, không thiếu người cầm liền đem chuyện này điều tra rõ một phen, sau đó phát hiện thật đúng là có chút "hiểu lầm nho nhỏ" — — Đoạn Thủy Đường không chỉ đem bằng hữu của người ta bắt đi, còn âm mưu ngáng chân đối phương tiến vào nội môn — — cái trước thì cũng thôi đi, cái sau quả thật có thể nói là sinh tử đại thù! Nếu không phải đối phương quen biết một ít đệ tử nội môn, ra tay hóa giải nguy cơ, con đường võ đạo của đối phương cứ như thế bị chặt đứt, đó chính là chuyện lớn a!

Đoạn Thủy Đường lại tự tra qua, phát hiện ngọn nguồn chuyện này có quan hệ với Minh Nguyệt Các, nhưng lúc gây khó dễ Công Nghi Thiên Hành, cũng chỉ là thuận tay, bọn họ căn bản không đem chuyện này để trong lòng, đến khi đắc tội đẹ tử chấp pháp, cũng không nghĩ tới cùng tên đệ tử bình thường này có liên quan.

Nhưng lúc này thì sao? Khi bọn họ hoàn toàn chú ý đến Công Nghi Thiên Hành, mới phát hiện chút dấu vết đó. Ví dụ như y quên biết hai đệ tử nội môn, vừa lúc lại có giao tình với chấp pháp đệ tử, vậy rắc rối lần trước thiếu chút nữa thọc phải, đó còn không phải là người có quan hệ với Công Nghi Thiên Hành hay sao?

Hơn nữa Công Nghi Thiên Hành trắng trợn vả mặt, chứng minh y nhất định có giá trị tiềm tàng, Đoạn Thủy Đường giận nhưng không chỗ trút, lại phát hiện ngon nguồn mọi chuyện đều do tân đệ tử tên Hưu Huýnh gây ra, nhất thời rất nhiều người tức giận, mỗi ngày Vưu Huýnh trôi qua đều không dễ dàng.

Đoạn Thủy Đường không ngừng vội vàng định ra ít kế hoạch đối phó Minh Nguyệt Các, trăm con hoang lang trong tay bọn họ, một khi hoàn toàn thuần phục, thật đúng là một cổ lực lượng không nhỏ....

Còn có đám người Triệu Ngọc Hằng, cùng một vài thế lực khác, dần dàn cũng biết tới sự kiện đàn hoang lang kia. Có đàn đầu tiên tức là sẽ có đàn thứ hai, một ít đều âm thầm tìm hiểu.

Cũng vì thế, cái tên Công Nghi Thiên Hành không ngừng xuất hiện trong miệng Võ giả. Rất nhiều tính toán linh tinh vụn vặt, như có như không chú ý, dần dần trồi lên trên mặt nước.

Không nói đến một phen hành động này của Công Nghi Thiên Hành làm cho bao nhiêu người trong lòng bất an, Cố Tá thật vất vả mới đón được đại ca trở về nhà, liền lại bị triệu hoán, còn phải thành thành thật thật mà tới Tử Nhất Lâu.

Lần này, Lục Cửu Tư nhiều ngày không thấy, cũng xuất hiện ở lầu ba — — nghe nói, hắn hai ngày nay đổi được không ít dược liệu, đúng là đến đây đưa cho Hứa Linh Tụ.

Cố Tá nhìn thế nào cũng là cảm thấy, ánh mắt gia hỏa này nhìn mình cứ như là chó thấy xương, khiến cho con tim bé bỏng của hắn không khỏi khiếp sợ hoảng hốt. Hắn muốn đến trắc gian trước đó mình luyện dược chờ, không bao lâu sau, Hứa Linh Tụ vừa vặn luyện chế xong một lò Cố Tâm Đan, Tịch Dương Vân thậm chí còn đỡ muội muội y đi ra, đều dùng ánh mắt phi thường tò mò — hoặc nói đúng hơn là ánh mắt phi thường bát quái nhìn chằm chằm Cố Tá.

Cố Tá có chút không quen, liền rụt cổ: "Các ngươi đây là...."

Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng.

Vẫn là Tịch Dương Vân cười nói: "Cố sư đệ, vị công tử ngươi đi theo kia, gần đây thanh danh vang dội a."

Cố Tá nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy, vậy ư?"

Tịch Dương Vân buồn cười: "Cố sư đệ sợ gì chứ? Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, mau mau ngồi xuống."

Cố Tá cười gượng hai tiếng, cũng xếp bằng ngồi xuống.

Lục Cửu Tư tựa hồ cũng rất tò mò: "Từ trong miệng người khác nghe được cảm thấy không đáng tin lắm, chờ ngươi tới đây, là muốn hỏi một chút thực hư ra sao."

Cố Tá nội tâm chửi thầm: nếu là nói Tịch Dương Vân tò mò, ta còn tin. Còn cái tên gia hỏa này, sao có thể.....

Bất quá, cục diện trước mặt này, trước đó Công Nghi Thiên Hành đã cùng hắn phân tích qua, tuy kinh ngạc vì tâm bát quái của Tịch Dương Vân, nhưng lại không hề khẩn trương.

Vì thế, Cố Tá đành khô cằn đem chuyện ngày đó dăm ba câu kể lại, ngữ khí một chút cũng không sinh động, nội dung một chút cũng không phong phú, ăn ngay nói thẳng, hoàn toàn không có phô trương.

Lục Cửu Tư: "....."

Tịch Dương Vân có chút buồn cười, sau đó thuận miệng nói: "Hiện tại có không ít người đều dò hỏi, Cố sư đệ trở về có thể nhắc nhở Công Nghi sư đệ một tiếng. Nếu thật sự có thể bắt sống đàn hoang thú, không ngại cứ ngầm thả ra chút tiếng gió, đến lúc đó sẽ có không ít người tới cửa cậy nhờ." Nói đến đây, có lẽ gần nhất luyện chế Cố Tâm Đan thuận lợi, muội muội có hy vọng khôi phục, y tự nhiên phá lệ nháy mắt cười tươi: "..... Các ngươi có thể dùng công phu sư tử ngoạm, báo cái giá cao, hảo hảo kiếm được món hời to!"

Cố Tá tức khắc dở khóc dở cười.

Tuy rằng mục đích của họ đúng là vậy, nhưng cũng đừng tùy tiện nói thẳng ra vậy chớ....

Lục Cửu Tư nhìn Cố Tá: "Không dối gạt Cố sư đệ, ta đối với đàn hoang thú cũng rất có hứng thú, nếu thật sự có thể bắt được, mong rằng Cố sư đệ đánh chút tiếng với Công Nghi sư đệ, có thể cho ta đi cửa sau hay không?"

Cố Tá 囧.

Hắn có thể nói "Không" sao hả.... Bán ai cũng không bán cho cái tên gia hỏa rắp tâm hại người ngươi đâu! Còn muốn đi cửa sau, cùng một cái đệ tử kí danh như hắn nói chuyện này, đây là coi trọng hắn sao?

Nhưng lúc này, Hứa Linh Tụ vẫn luôn yên tĩnh một bên không kiên nhẫn mở miệng: " Cố Tá, ngày đó ta đụng mặt ngươi, ngươi nói muốn thực nghiệm một loại độc mới, có phải là cái này hay không?"

Nghe được lời này, đám người Tịch Dương Vân đồng loạt quay đầu, đều nhìn về phía Hứa Linh Tụ, sau đó lại tò mò mà nhìn Cố Tá.

Cố Tá nghẹn nghẹn.

Tiểu Thái Tử, cũng quá trắng trợn đi!

Nhưng sự thật đúng là vậy, cũng không có gì dấu diếm, sau đó hắn liền gật đầu: "Ân, đúng là nó đó......"

__________________________

Cám: ".........."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status