Ta có một bầy họa thủy

Chương 6: Hành vi lẳng lơ như thế mà cũng nghĩ ra được, không hổ là tỷ!



Editor: Nguyên Hoa

Suốt hai ngày Hoàng thượng không cho gọi sủng hạnh phi tần nào, các nương nương không ngừng nghe ngóng, muốn biết rốt cục là người đang bận cái gì? Cũng có người trực tiếp mang đồ ăn đến ngự tiền.

Mới vừa rồi con nuôi tiến vào điện, rụt cổ lại nói: "Bẩm Hoàng thượng, Hòa tần nương nương mang điểm tâm đến."

Một nửa tấu chương bị xô lệch, Hoàng thượng rất không vui, hơn nữa chuyện như thế này đến nay đã là ngày thứ ba rồi, lúc nghe thấy âm thanh thông báo, y nhíu mi, cũng may không nổi giận: "Bảo nàng ta để đồ lại, người thì về đi."

Con nuôi nhẹ nhàng lui ra ngoài, không lâu sau mang vào một cái khay, phía trên là một chung canh màu trắng thuần, phối với đĩa điểm tâm. Đồ được đặt ở một bên, Hoàng thượng đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Sau đó không ai dám nói, mãi cho đến khi y xử lí xong một phần, buông tấu chương xuống, nâng chén trà lên, Tổng quản thái giám mới nhân lúc đó mở lời: "Canh này do nương nương đích thân nấu, Hoàng thượng có nếm thử không?"

Nhắc đến uống canh, Hoàng thượng nhớ lại hai ngày nay y đã uống bốn lần canh bồ câu.

Canh bồ câu là y sắp xếp bên dưới nấu bồi bổ thân thể, tuy thế nhưng đã uống đến phát ngấy bây giờ nhìn thấy chung canh kia thì chẳng còn chút khẩu vị nào.

Y xua tay nói: "Hai ngày nay các cung thay phiên nhau tới, mang cho trẫm cái này cái nọ, ngược lại chẳng nghe thấy tin tức gì của Phùng Mỹ nhân, nàng ấy đang bận cái gì vậy?"

Điều này đúng là hỏi khó Tổng quản thái giám, hắn không dám nói không biết, chỉ đành đáp lời: "Nô tài đi nghe ngóng xem."

Hoàng thượng lại xua tay: "... Hay là thôi đi."

"Đêm nay người xem tấu chương hay là lật thẻ?"

Nói ra thì Hoàng thượng đăng cơ mới được mười năm, đây là lần tuyển tú thứ tư, ba lần trước thu nạp tất cả mười mấy người, tính thêm cả từ lúc tiềm để, có khoảng hai mươi nữ nhân đang hầu hạ y. So với tiên hoàng, cũng không xem là nhiều, bình thường Hoàng thượng chỉ nhớ đến vài người, có vài cung ngóng trăng ngóng sao mới có thể thấy y quay lại.

Hơn nữa gần đây lại nhảy ra một Phùng Mỹ nhân, càng làm đảo lộn thế cục hậu cung, mấy ngày trước Hoàng thượng đêm đêm đều gọi thị tẩm, suýt chút thì tổn hao thân thể, bồi bổ hai ngày mới thoải mái hơn, lại muốn Phùng Mỹ nhân của Trường Hi cung đến.

Y lại lật những tấm thẻ bài này, nhìn chỗ ngồi trên kiệu, Phùng Niệm của Trường Hi cung được bọn thái giám nâng đến trước cửa cung, nàng nhìn không có gì khác biệt với những ngày được thịnh sủng trước đây, sắc mặt vẫn tốt như vậy.

Lúc ấy trong lòng Hoàng thượng thật khó chịu.

Lòng y hơi chua, còn phải giả vờ như người không có chuyện gì, còn dắt Phùng Niệm đi về phía trước, ôm nàng ngồi xuống.

"Đã mấy ngày không bước chân vào hậu cung, Mỹ nhân có nhớ trẫm không?"

Phùng Niệm dựa vào ngực y, cười ngọt nào nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi ngày đều nhớ."

Hoàng thượng bị sắc đẹp trong khoảng cách gần kích thích làm đầu óc mơ màng, các tỷ tỷ trong group vô tình phá đám.

Đát Kỷ: "Đồ lừa đào"

Bao Tự: "Đồ lừa đảo +1."

Tây Thi: "Đồ lừa đảo +2."

Từ khi vào group đến nay, Lữ Trĩ luôn bị nhắm đến, nàng không muốn thông đồng làm bậy cùng với ba yêu phi bên trên dù chỉ là một chút, dù thế, nàng vẫn thành thật nói một câu: "Đồ lừa đảo +3."

Đương nhiên Phùng Niệm cũng đáp lời, nàng hừ một tiếng trong group, gọn gàng tắt trực tiếp, chuyên tâm đối phó với cẩu hoàng đế.

Cho dù đã nhìn biết bao lần, chỉ cần Phùng Niệm cười rộ lên, Hoàng đế hoàn toàn không có sức chống cự. Y quên mất ban đầu muốn tức giận, ngược lại lại quan tâm đến Phùng Niệm, hỏi nàng ở trong cung đã quen chưa, có bị làm khó dễ không?"

"Có Hoàng thượng nhớ mong, mỗi ngày thiếp đều như ngâm mình trong hũ mật. Ngược lại Hoàng thượng, ban ngày lo chuyện chính sự, đêm đến còn phải phê duyệt tấu chương, thiếp lo cho người lắm."

Tay Hoàng thượng đang càn quấy bên hông nàng, ngược lại trên mặt thì đứng đắn, còn hỏi: "Lo lắng cho trẫm cũng không nấu canh mang đến."

Phùng Niệm vô cùng tự tin nói: "Thiếp không biết."

Hoàng thượng bóp chóp mũi nàng, tức gận nói: "Để người hầu làm cũng không được hay sao?"

Phùng Niệm đưa tay che chóp mũi, buồn bực nói: "Thật là không có thành ý. Thiếp nghĩ kĩ rồi, trong cung có nhiều nương nương đưa đồ ăn cho người như vậy, những thứ đó người cũng chẳng ăn hết, không sai chứ? Trong lòng thiếp cứ thầm lặng mà nhớ người là tốt rồi, nếu tới khiến người bỏ lỡ chính sự hay khiến người chán ghét nữa đấy."

"Tốt xấu đều là nàng nói, thôi được rồi, trẫm không so đo với nàng, đã lúc này rồi, Mỹ nhân chúng ta lên giường thôi."

Lúc gọi Quý phi, Lệ phi và Tạ Chiêu nghi thị tẩm, Hoàng thượng luôn có chút không vui, còn cho rằng mấy ngày trước cùng với Phùng Niệm ồn ào quá mức khiến cho cơ thể mệt nhọc rồi.

Hôm nay tái chiến, hùng phong vẫn còn đó.

Là ba người kia không có lực hấp dẫn như Phùng Mỹ nhân, lúc chăm chỉ cày cấy cẩu Hoàng đế còn nghĩ quả nhiên không phải là trẫm có vấn đề, trẫm còn tốt lắm! Là các nàng ấy nên tự xem xét lại mình.

Đêm nay qua đi, xương cốt Phùng Niệm suýt chút rời ra, trở về Trường Hi cung nàng còn oán trách trong group, mặc dù muốn làm sủng phi, một tháng ba mươi ngày lật thẻ năm sáu ngày là được rồi, cường độ lớn quá không chịu được, nam nhân ba mươi tuổi như hổ như sói vậy.

Đát Kỷ: "Muội đang khoe khoang đấy! Chúng ta muốn ngủ còn không có người đây."

Tây Thi: "Không, ta không muốn."

Đát Kỷ: "Muội không muốn ta thì muốn đấy! Nhìn thân sắc của Niệm Niệm, ta thèm chết đi được."

Đát Kỷ: "Chủ group đâu rồi? Chủ group?"

Lữ Trĩ ấn ấn vào huyệt thái dương: "Sao trên đời này sao lại có nữ nhân như tỷ? Tỷ im miệng lại đi."

Đát Kỷ: "Ta không im, không im."

Đát Kỷ: "Chủ group, muội nghe ý kiến của các thành viên trong group đi, nhét một nam nhân vào hồng bao rồi phát qua đây cho tỷ được không?"

Phùng Niệm: "..."

Phùng Niệm: "Hành vi lẳng lơ như thế mà cũng nghĩ ra được, không hổ là tỷ."

Nhét nam nhân vào hồng bao rồi phát đến!

Có thể gửi hay không không nói, gửi được đến nơi rồi có còn là người sống không?

Hơn nữa trong cũng cũng chẳng có nam nhân nào khác, trừ cẩu Hoàng đế ra thì chỉ còn lại thái giám.

Đề nghị này ấy à, đừng nói là làm, chỉ nghĩ đến đã thấy nghẹt thở. Là một chủ group được sinh ra trong thế giới hiện đại trưởng thành dưới lá cờ đỏ, dù có xuyên không cũng không thể lái tàu hỏa kéo còi cả ngày*, Phùng Niệm dứt khoát cảnh cáo Đát Kỷ không được được nói nữa, thấy nàng ấy ngừng lại mới hài lòng tiếp tục trong group.

* 开火车 - Lái xe lửa: là một từ thuộc ngôn ngữ mạng Trung Quốc để chỉ hai hoặc nhiều người nói chuyện về một chủ đề không lành mạnh, có nguồn gốc từ huyện Mâu, Hà Bắc, Trung Quốc, theo Baidu.

Khoảng thời gian này, Hoàng thượng rất hay lật thẻ bài của Phùng Niệm, Tần phi trong hậu cung cũng có chút ý kiến, nhưng cũng không đến mức làm ầm lên, cũng chỉ lén lút ghen tuông, hoặc là có ý định xúi giục người khác xuất đầu lộ diện.

Nhóm phi tần oán trách Hoàng thượng cứ mãi sủng ái Phùng Niệm, cũng ngờ rằng Hoàng thượng đối với ý kiến của bọn họ cũng để ý.

Đối với chuyện này, cẩu hoàng đế không hề cho rằng mình không đúng, hắn cho rằng đó là làm càn trong hậu cung.

Giống như khi cùng dùng bữa, món vịt nướng này hương vị rất ngon, khiến trẫm ăn liên tục một tháng, ăn đến vui vẻ, không phải cũng ngán rồi sao? Kết quả là ai nấy cũng nhắc nhở trẫm cùng nhau hưởng ân huệ, không nghe theo thì gây chuyện, vì không để các nàng không gây chuyện, dăm ba ngày trẫm mới ăn, cách ăn này chỉ ngại không đủ chứ nào có ngán?

Thế mới nói, trẫm cứ mãi nhớ nhung Phùng Mỹ nhân không phải là do định lực của trẫm không đủ mà đều tại các nàng đấy.

Lúc Hoàng thượng và phi tần trách cứ lẫn nhau, nhóm tú nữ đã học được kha khá quy củ, chỉ đợi tham gia lần tuyển chọn tiếp theo .

Lần tuyển chọn tiếp theo này được tổ chức vào một ngày nhiều nắng của tuần cuối tháng tư, Hoàng thượng, Quý phi và mấy vị phi tần có phân vị cao đều tới dự, chỉ giữ lại tất cả năm người để hầu hạ, cộng với Phùng Niệm lúc trước, đợt này tiến cung sáu người.

Phùng Niệm được phong Mỹ nhân thì không nhắc đến nữa, còn lại hai người là Tài nhân và ba người là Quý nhân,  họ được chia ra phân vào các cung, Phùng Niệm còn suy nghĩ xem Trường Hi cung có ai đến không.

Có người vào có thể sẽ vui hơn một chút, đương nhiên tốt nhất là không ai đến, làm gì đó đều phải thật cẩn thận, làm không xong lại có người ở ngoài nghe trộm, nhìn trộm.

Loại chuyện này, cẩu Hoàng đế vẫn nhớ đến nàng, dù cũng từng do dự, nhưng cuối cùng không có ai vào Trường Hi cung.

Tài nhân, Quý nhân đều đang sốt ruột chờ đợi, mong chờ Hoàng thượng chọn mình trước, có vẻ như đều muốn được sủng ái như Phùng Niệm, kết quả là Hoàng thượng vẫn chưa nghĩ kĩ xem muốn chọn ai, Tô Quý phi đã sắp xếp cho y xong xuôi.

Quý phi nói lúc tuyển tú chỉ nhìn bằng mắt thì sao có thể hiểu rõ được các nàng? Để Hoàng thượng có thể nhận biết rõ các muội muội mới tiến cung, nàng ta tự quyết, sắp xếp cho những người mới hiến nghệ ở ngự hoa viên, mời Hoàng thượng nhất định phải đến xem, không khí trong cung đang trầm lặng, đúng lúc có náo nhiệt.

Điểm nhấn của Tô Quý phi là nhắc đến Phùng Niệm, mấy ngày trước xem ra là thời điểm đắc sủng nhất của nàng, bảo nàng đứng ra, làm một tấm gương sáng.

Lúc trước học được điệu múa vang danh của Tây Thi, chưa nhảy chính thức lần nào, Tô Quý phi nhắc đến, Phùng Niệm sảng khoái nhận lời, đương nhiên những người khác cũng không từ chối, chỉ nói cần thời gian chuẩn bị.

Cho dù nói như vậy, Quý phi nương nương cũng không thể cho họ thời gian mười ngày, nửa tháng, hiến nghệ ở ngự hoa viên được quyết định vào ba ngày sau. Tô Quý phi là một nữ nhân coi trọng các nghi thức, trong ba ngày này nàng ta còn sai thái giám dựng một sân khấu cao bằng nửa thân người.

Đến ngày hôm đó, nhóm tiểu chủ mới tiến cung vừa vui mừng vừa lo lắng.

Tất cả mọi người đều dày công chuẩn bị, muốn nhờ lần này mà giành được sự chú ý của Hoàng thượng, tận đến khi phải bước lên sân khấu, mới nhận ra mọi chuyện nào có đơn giản như thế.

Hoàng thượng cùng với các nương nương ngồi ở phía dưới, ngoài họ ra còn có không ít cung nữ, thái giám, khi ánh mắt của mọi người đều hướng lên sân khấu, lúc này ngươi muốn đứng trên sân khấu thì cần dũng khí lớn.

Tất cả đều là tiểu thư danh gia, đã có mấy người trải qua chuyện lên đài hiến vũ thế này đâu? Đừng nói đến họ, chỉ sợ những người từ nhỏ đã luyện công, xoay người lên sân khấu cũng run rẩy.

Tô Quý phi muốn làm chuyện này nào phải để ca ngợi ai đó, mà là muốn xem bọn họ mất mặt, vừa mới biểu diễn đã quét sạch hưng phấn, niềm vui của Hoàng thượng chắc chắn sẽ giảm đi thê thảm.

Những gì diễn ra sau đó không khác lắm những gì Tô Quý phi nghĩ, chỉ cần dùng sự soi mói của người ngồi phía dưới, dùng ánh mắt quan sát hoặc thời ơ lạnh nhạt mà nhìn, người đứng trên đài chắc chắn sẽ căng thẳng, đầu óc sẽ trống rỗng, trong lòng sẽ rối loạn.

Người đánh đàn thì sai âm, người nhảy múa thì sai điệu. Lên năm người có ba người bị loại thẳng, hai người kia cũng không được như ý, không được gọi cũng không được duyệt.

Biể diễn đặc sắc bị làm hư, sắc mặt Hoàng thượng đã rất khó coi, cố nhịn không đi là muốn đợi đến màn thể hiện của Phùng Niệm, thế mà nàng ấy lại chưa xuất hiện.

Người thì không đi, nhưng y không khách sáo phê bình đợt tú nữ này: "Đây là từ những người xuất sắc chọn ra hay sao? Lần này thật không giống tượng tượng."

Tô Quý phi đầy hổ thẹn: "Là lỗi của thần thiếp, biết sớm thì đã không làm những thứ này..."

Nàng ta nói xong còn thở dài: " Quý nữ ở nhà học cầm kì thi hoạ càng nhiều, đoán rằng các nàng ấy đều có thể xuất ra bản lĩnh của mình."

Hoàng thượng không chấp nhận, thầm nghĩ cái người đánh đàn kia cũng chả ra sao cả.

Thấy Quý phi vẫn đang giúp mình giải thích bọn họ càng căng thẳng, Hoàng thượng bảo nàng ta ngừng: "Ái phi đã cho một họ cơ hội, không diễn được là tài năng của họ chưa tinh thông, đánh đàn hay nhảy múa là do tự mỗi người lựa chọn, biến thành thế này thì trách được ai?"

Tô Quý phi nghe thấy lời này, rất yên lòng, nghĩ đến việc năm người đầu tiên đều hỏng rồi, đã đạt được mục đích, cho dù Phùng Niệm có diễn tốt cũng không sao cả, dù sao thì vốn dĩ nàng ta cũng được sủng ái, nhỡ đâu nàng ta bị ảnh hưởng bởi những người phía trước mà diễn hỏng, thì đó là niềm vui không ngờ tới.

Tô Quý phi nghĩ đến đó mà khấp khởi mừng thầm, đúng lúc này, nàng ta bất chợt phát hiện ra vẻ mặt của Hoàng thượng thay đổi.

Vừa mới còn ngồi đó thờ ơ, bây giờ đã thẳng thắt lưng, dán mắt về phía sân khấu, trong mắt đong đầy sự bất ngờ.

Tô Quý phi cũng nhìn theo, mắt nàng ta không nhận ra người phía trước là Phùng Niệm.

Phùng Niệm thanh tú hiếm có, nàng chải kiểu tóc Xuân Thu Chiến Quốc, đồ nữ trang trên sân khấu xinh đẹp, trên người mặc váy múa màu đỏ tươi, chuông bạc trên làn váy rủ xuống, chân đi lên đôi guốc mộc.

Vốn là mỹ nhân, lại trang điểm như vậy khiến ánh sáng tỏa ra tứ phía, nàng lại mở ra vầng sáng của Tây Thi và Bao Tự, còn đang hành lễ uốn gối đã đẹp như mộng.

Hoàng thượng cho rằng bản thân đã từng nhìn thấy trăm ngàn mỹ nhân, hôm nay vẫn bị làm cho giật mình.

Trước đó Phùng Niệm đã chọn bài với nhạc sư, khúc nhạc vang lên, nàng đã nhập hồn vào điệu múa. Kiếp trước đã tham dự không ít buổi diễn văn nghệ, kinh nghiệm phong phú, lại có kĩ năng chuyên nghiệp của Tây Thi, Phùng Niệm nhảy điệu nhảy này vô cùng điệu nghệ.

Âm thanh của guốc gỗ tạo ra hợp với tiếng chuông bạc vô cùng dễ nghe, dáng người của nàng thướt tha, vòng em mềm mại đến lạ lùng, xoay người giống như dương liễu trong gió, mềm mại tuyệt vời.

Còn có thần thái kia, nàng nương theo khúc nhạc khuôn mặt cười quyến rũ hay nhíu mày đều vô cùng động lòng người.

Hoàng thượng đã hoàn toàn đắm chìm trong điệu nhảy, nhìn như si như mê.

Lúc này trong group cũng đang thả "rắm cầu vồng" *

*彩虹屁 - rắm cầu vồng, là một ngôn ngữ mạng phổ biến ở Trung Quốc từ năm 2017, chỉ hành động của những fan cuồng với thần tượng, dù có xì hơi thì cũng đầy màu sắc như cầu vồng rực rỡ, theo Baidu

Bao Tự: "Chủ group múa đẹp lắm, vô cùng thích hợp, rất câu hồn người."

Tây Thi: "Cảm thấy dù không phải ta tự lên nhưng lại đẹp vô cùng."

Lữ Trĩ: "Lúc này nên hướng mắt về phía cẩu Hoàng đế, xem hắn có biểu cảm gì."

Đát Kỷ: "Còn có thể thế nào, biểu cảm như heo ủi cải trắng, chi bằng đêm nay ta lại lật thẻ bài của Phùng Mỹ nhân, Mỹ nhân, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp đi!"

...

Vào được một thời gian, Đát Kỷ tỷ tỷ càng ngày càng tục, nhưng lời này lại vô cùng sắc nhọn.

Đến đêm nay là đêm nao Hoàng thượng cũng đã quên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nhạc, ánh mắt chỉ nhìn thấy mỹ nhân đang xoay người, phất tay áo trên sân khấu.

Phùng Niệm nhảy múa xong, Hoàng thượng còn chưa hoàn hồn, y ngồi đó hai mắt si dại không động đậy.

Lúc nhảy múa vừa rồi, đám nương nương cũng nhìn đầy mê mẩn, bọn họ tỉnh lại rất nhanh, âm nhạc vừa mới kết thúc thì cảm giác nguy cơ đã ập đến, nhất là Tô Quý phi, cho dù trong thâm tâm biết là nên nói những lời khen ngợi, nàng ta lại không nói tiếng nào, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

Tất cả mọi người đều nhìn trộm Hoàng thượng, Hoàng thượng ngồi đó rất lâu, mới giật mình khen hay.

"So về kỹ thuật múa, Phùng Mỹ nhân đứng đầu."

"Tốt, tốt lắm"

Hoàng thượng hỏi nàng sao trước đây không nói là mình biết nhảy múa?

Phùng Niệm ngượng ngùng cười nói: "Thực ra không đẹp như Hoàng thượng nói đâu, chẳng qua là thiếp học đại nhảy đại thôi."

"Ồ? Học từ ai? Từ trước đến giờ trẫm chưa từng nhìn thấy điệu múa như thế này."

Cũng không thể nói là học của Tây Thi tỷ tỷ, nói như vậy thì nàng còn phải biến ra một Tây Thi để giao cho Hoàng thượng. Phùng Niệm đáp: "Có một lần nằm mơ, mơ thấy vũ nhạc trên tiên cung, thiếp thấy điệu múa này khiến chúng tiên kinh ngạc, lúc tỉnh dậy vẫn nhớ được nhiều, nên những động tác học được là do nhớ lại."

Hoàng thượng cũng chẳng nghi ngờ gì, lại nói: "Mỹ nhân luôn có thể mang đến ngạc nhiên cho trẫm, không biết nàng còn biết những gì?"

"Cái đó không thể nói được! Thứ thiếp biết nhiều như thế, nói hết ra thì sau này còn gì mới mẻ nữa? Đến lúc đó Hoàng thượng lại chán ghét."

Hoàng thượng nghe thấy thì cười sang sảng, y không hỏi thêm, chỉ khen Phùng Mỹ nhân giỏi, không chỉ nghen ngợi mà còn ban thưởng đáng kể, sau khi giải tán cũng cùng trở về Trường Hi cung.

Sau khi Hoàng thượng đi, mặt Tô Quý phi trầm xuống.

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, Lệ phi buông tiếng cười nhẹ. Quý phi nương nương tính toán kỹ lưỡng, nhưng vẫn bị té nhào. Nàng ta đâu có ngờ đến người ta còn có bản lĩnh này, Hoàng thượng vốn đã say đắm Phùng thị, điệu múa này, hồn bị câu chằng còn.

Vả lại Phùng Niệm, bình thường nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, đến lúc nhảy múa lại giống hệt yêu tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status