Tà đạo tu tiên lục

Chương 129: Oan hồn nộ khí


Không lâu sau hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ đi đến khoảng sân nhỏ phía trước Bạch Vân đạo quán, Trần Nhược Tư nhìn thấy máu tươi đầy mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác muốn ói.

Linh Cơ mỉm cười, giống như u linh di động đến bên cạnh Trần Nhược Tư, vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn nói: "Ngươi sao rồi, không phải là bởi vì nhìn thấy trên mặt đất nhiều vết máu như vậy mà cảm thấy sợ hãi đấy chứ."

Trần Nhược Tư mạnh mẽ nuốt xuống vật chất nơi yết hầu, lắc lắc đầu, đóng giả một bộ dạng không có việc gì, nói: "Không có, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi. Nơi này vì sao chỉ có vết máu mà không có người nhỉ?"

"Ngươi đúng là một tên to đầu ngu ngốc, thi thể của người đương nhiên đã bị xử lý sạch sẽ rồi." Linh Cơ nói.

"Ân, có đạo lý." Trần Nhược Tư đáp : "Phía trước có cái đạo quán, chúng ta tới xem sao, nói không chừng sẽ phát hiện ra được điều gì đó." Hắn nói đến đây, không đợi Linh Cơ đáp lại lập tức đi thẳng đến cổng Bạch Vân đạo quán.

Hắc sắc vụ khí đang bay vòng vòng trên không trung, chầm chậm hướng mặt đất bay xuống.

Linh Cơ là công chúa Minh tộc, khí tức của quỷ hồn làm sao có thể thoát khỏi lỗ mũi của nàng được. Nàng thấy Trần Nhược Tư không hề phát hiện ra hắc sắc vụ khí lơ lửng trong không trung, nàng cũng không nhắc nhở hắn, mục đích của nàng chính là muốn cho Trần Nhược Tư hoảng sợ một phen mà thôi.

Trần Nhược Tư bước chân đi qua cánh cửa đạo quán, Linh Cơ không cùng tiến vào mà ngầm tụ pháp lực muốn đem đám oan hồn đang lơ lửng giữa không trung kia đánh tan.

Linh Cơ mặc niệm chú ngữ, song thủ theo đó vung lên phát lực, vài đạo bạch quang như thiểm điện từ lòng bàn tay của nàng bắn ra, bay thẳng vào một đoàn hắc sắc vụ khí trong không trung.

Đoàn hắc sắc vụ khí này nhanh chóng tán đi, hóa thành đoàn hắc sắc vụ khí nhỏ hơn, nhờ đó mà trách thoát khỏi công kích Linh Cơ phát ra.

Linh Cơ thấy vậy nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng buồn bực: "Oan linh có thể động phân giải, ta từ trước đến nay còn chưa từng nhìn thấy qua." Nghĩ đến đây, nàng chuẩn bị xuất thủ công kích một lần nữa, lúc này, nàng nhìn thấy trên không trung vài đám tiểu hắc sắc vụ khí nọ nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, hình thành một phiến cực lớn hắc sắc vụ khí, che kín cả khoảng không phía trên đầu nàng, khiến cho nàng cảm thấy bầu trời dường như đột nhiên tối sầm lại.

Trong lòng nàng kinh ngạc, sắc mặt biến đổi, nhất thời hoa dung thất sắc, vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ thầm nghĩ: "Oan hồn nộ khí, chẳng lẽ đây chính là oan hồn nộ khí mà Minh tộc đồn đại." Nghĩ đến đây, nàng vội vàng chạy nhanh vào đạo quán.

Trần Nhược Tư vừa mới tiến vào đạo quán, bầu trời đột nhiên vô duyên vô cớ trở nên tối sầm, trong lòng đang nghi hoặc, đột nhiên, hắn nhìn thấy một cái nhân ảnh đang chạy nhanh về phía hắn. Còn không đợi hắn có phản ứng, bóng người đó đã đến bên cạnh hắn rồi, ôm lấy eo hắn xông ra khỏi đạo quán, cấp tốc hướng phía xa chạy đi.

Qua một lúc lâu, Trần Nhược Tư mới lấy lại tinh thần, cũng nhận ra người ôm hắn bỏ chạy là Linh Cơ. Trần Nhược Tư trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ: "Vừa rồi trời đột nhiên tối sầm, chẳng lẽ Minh tộc nhân truy đuổi tới rồi? Ân, khẳng định là như vậy, nếu không bằng vào nàng công chúa Minh tộc, còn phải sợ ai chứ? Xem ra nàng ta thật sự còn có chút điểm lương tâm, nhìn thấy nguy hiểm không hề đem ta bỏ rơi." Nghĩ đến đây, hảo cảm đối với Linh Cơ lại tăng thêm một chút.

Linh Cơ mang theo Trần Nhược Tư, chạy không biết bao lâu mới ngừng lại. Nàng thả Trần Nhược Tư xuống, bản thân bước qua một bên dựa vào một gốc cây lớn thở hổn hển. Trần Nhược Tư vội bước đến quan tâm hỏi: "Linh Cơ công chúa, cám ơn cô. Chỉ có điều, ta không hiểu, lúc cô mang ta bỏ chạy ta căn bản không có phát hiện ra người truy đuổi chúng ta, xin hỏi chuyện này là như thế nào vậy?"

Linh Cơ hít thở dồn dập vài hơi, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Nếu để cho ngươi nhìn thấy nó, ngươi đã không thể cứu được rồi."

Trần Nhược Tư hỏi: "Cô nói lời này là có ý gì đây, nghe khẩu khí của cô dường như là biết rất rõ về kẻ đến kia, cô nói cho ta biết bọn họ rốt cuộc là yêu nhân phương nào? Là Minh tộc nhân sao?"

"Ngươi để ta thở cái đã có được không, ngươi không thấy ta hít thở không thông sao?" Linh Cơ nhăn mặt đáp.

Trần Nhược Tư nói: "À, xin lỗi, ta nhất thời nóng vội, cô cứ nghỉ đi đã." Nói xong, hắn xoay người ngồi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn đám chim chóc đang kinh hoảng kêu hót trong không trung, cả khoảng sân nhỏ đầy vết máu phía trước Bạch Vân đạo quán xuất hiện trong đầu hắn, suy nghĩ của hắn cũng tại đó trong nháy mắt nhập vào thế giới hư ảo.

Hắn cảm giác được hơn mười người thậm chí là mấy trăm người đang nằm trong vũng máu, đồng thời đưa tay về phía hắn cầu cứu. Hắn nhìn thấy cánh tay cầu cứu đẫm máu từng giọt từng giọt chảy xuống, trong lòng hoảng hốt, nhất thời không biết làm sao, khiếp sợ lùi lại. Đột nhiên, tay của đám người đó ngừng lại, tự nhiên rơi xuống không động đậy. Một thanh âm khủng bố truyền vào trong tai hắn: "Ngươi thật không phải là người, lại thấy chết mà không cứu, ta muốn giết chết ngươi."

Trong tư tưởng của Trần Nhược Tư trải qua đoạn này thì hắn cảm thấy một đôi bàn tay chân chân thật thật đặt lên vai hắn, dọa hắn nhảy dựng lên, trong lòng hoảng sợ, xoay mạnh thân hình, đem bàn tay đang đặt trên vai hắn hất ra ngoài, sau đó nhanh chóng đứng dậy, kinh hoảng lùi lại vài bước.

Linh Cơ thấy hắn quái dị như vậy, trong lòng thầm nhủ: "Hắn làm sao vậy, chẳng lẽ là trúng tà rồi hoặc là bị cảnh máu me vừa rồi làm cho hoảng sợ hồn vía lên mây cả rồi." Nghĩ đến đây, nàng nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư vô cùng kỳ quái nói: "Trần tiểu tử, ngươi sao vậy?"

Trần Nhược Tư mới từ trong huyễn cảnh tỉnh táo trở lại, nghe Linh Cơ hỏi mới ý thức được bản thân mới vừa rồi có chút thất thố, cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, thầm nghĩ: "Ta làm sao vậy nhỉ, trước kia không sợ trời không sợ đất, bây giờ lá gan sao lại nhỏ như thế này chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ta bây giờ đã trải qua nhiều truyện, đã biết được sự hiểm ác của thế gian, bởi vậy mà cảm thấy sợ hãi sao? Không, không thể nào, ta tuyệt đối không phải là một kẻ nhát gan sợ chết."

Nghĩ đến đây, hắn im lặng một lát, thay đổi ý niệm đáp: "Chẳng lẽ là năng lực của ta không đủ cường đại mới sinh ra nhát gan, nếu ta có thể đánh thắng tất cả mọi người trên thế gian, như vậy ta không phải sợ cái gì nữa, người ta thường nói, nghệ cao nhân đảm đại, chẳng lẽ là cái đạo lý này. Ài, suy đi nghĩ lại, vẫn là năng lực của mình quá kém đi." Hắn nghĩ đến đây, thở dài một hơi, nói: "Không có gì, chỉ là mới vừa nghĩ đến một việc nghĩ quá mức nhập thần mà thôi."

Linh Cơ cười, có chút không tin tưởng nói: "Thật là như vậy sao? Ta thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi làm sao lại giống như là một vẻ mặt rất sợ hãi nhỉ."

Trần Nhược Tư sờ sờ khuôn mặt mình, khẽ cười nói: "Có sao, khuôn mặt ta có vẻ sợ hãi sao?"

Linh Cơ chỉ cười không đáp lại, ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ nhìn về phía xa rơi vào im lặng.

Mấy ngày nay, Trần Nhược Tư từ trước đến giờ đều chưa từng nhìn thấy nàng ta như vậy, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của nàng ta như là có rất nhiều tâm sự, bất giác cảm thấy kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ: "Hôm nay nàng ta làm sao vậy nhỉ, vừa rồi vô duyên vô cớ mang ta bỏ chạy, bây giờ lại trầm mặc không nói một lời, nàng ta nhất định có tâm sự." Nghĩ đến đây, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Linh Cơ, hỏi: "Làm sao vậy, có tâm sự?"

Linh Cơ lắc lắc đầu, đáp: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến một số việc."

Nàng ta lúc này đang nghĩ đến những việc liên quan đến oan hồn nộ khí được lưu truyền trong nội bộ Minh tộc. Minh tộc nhân đồn đại rằng, oan hồn nộ khí là người hoặc là vật linh sau khi vô cớ bị giết hại, một cỗ oán khí không có cách nào nhập vào đất mà theo linh hồn một đường tiến nhập vào thế giới hư vô.

Theo thời gian, oán linh trong thế giới hư vô càng lúc càng nhiều, đám oán linh ở trong hư vô thế giới phiêu dật bất định, sau quãng thời gian dài, oán khí cũng không biến mất. Mà đám oán linh hận ý ăn sâu, sau khi trải qua thời gian dài đem những oán linh này tụ tập lại đến một số lượng nhất định, dưới cơ duyên xảo hợp dần dần hình thành một cái chỉnh thể như quả cầu tuyết. Oán linh sau khi hình thành một cái chỉnh thế, ở trong hư vô thế giới, oán khí sẽ không bị tiêu diệt, tiếp tục theo thời gian trôi đi, năng lực của oán linh càng lúc càng cường đại, cho đến khi chạy ra khỏi hư vô thế giới, tiếp nhập nhân thế.

Oán linh ở trong nhân thế tồn tại ở dạng giọt nước hoặc là mây mù(vân vụ). Mặc dù hình thái của nó là như vậy nhưng bên trong nó lại hàm chứa một cỗ lực phẫn nộ mà tà ác cường đại. Oán linh này, khi chưa tìm được người hoặc vật thích hợp để nhập vào, cỗ lực phẫn nộ mà tà ác đó giống như mây khói chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm vào.

Một khi oán linh ở nhân thế tìm được y phụ thể thích hợp, cỗ tà ác lực đó sẽ trọng hiện hậu thế. Nói cách khác, oán linh một khi tìm được y phụ thể, cũng sẽ là ngày tai nạn phủ xuống thế gian.

Mà cái oán linh này cũng chính là oan hồn nộ khí trong truyền ngôn của Minh tộc nhân. Vừa rồi Linh Cơ nhìn thấy vụ khí, có phải là oan hồn nộ khí hay không, nàng cũng không có cách nào xác nhận, đó chỉ là cảm giác của nàng mà thôi. Lúc này, nàng vô cùng hi vọng cảm giác của mình là sai lầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status