Tà đạo tu tiên lục

Chương 182: Khí tẩu mĩ nữ


Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, phòng nghỉ của Trần Nhược Tư và Linh Cơ bị người gõ liên tiếp "cộp, cộp, cộp". Trần Nhược Tư lồm cồm bò dậy, giọng ngái ngủ nói: "ai thế, sáng sớm đã làm phiền người ta rồi".

Bên ngoài không thấy ai phản ứng, đột nhiên, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đã bị đạp ra.

Một bộ mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Trần Nhược Tư, hắn kinh ngạc hô: "cô làm sao không có gia giáo thế hả, ai lại thô lỗ đạp cửa ra, có biết xông bừa vào phòng nam nhân là không ra làm sao không hả?"

Linh Cơ nghe tiếng Trần Nhược Tư, vội vàng kéo chăn che lên người mình.

Thì ra, người đạp cửa xông vào phòng này không phải ai xa lạ, chính là Lâm Hân Ngọc. Nàng và Mộng Tuyết tối qua vừa tới Ngọc Cảnh châu thành liền nghe người dân trong thành xôn xao bàn tán nói Trần Nhược Tư và Linh Cơ đùa giỡn trên không trung. Lâm Hân Ngọc tò mò hỏi thành dân dung mạo của đôi nam nữ lãng mạn này, nghe xong, tâm lí chợt trở nên khó chịu, không hiểu vì sao, nàng khẳng định gã nam tử này chính là Trần Nhược Tư.

Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết cả đêm không ngủ đi khắp toàn thành tìm tung tích Trần Nhược Tư, thẳng cho tới sáng nay bọn họ mới tới khách sạn này. Chờ lão bản khách sạn giới thiệu diện mạo Trần Nhược Tư xong, Lâm Hân Ngọc không kịp hỏi xong số phòng, cũng không đợi Mộng Tuyết, đã hấp tấp chạy tới.

Lâm Hân Ngọc nghe Trần Nhược Tư nói xong, trái tim chợt chùng xuống, nàng buồn bã nhìn Trần Nhược Tư, tựa như đang rất chịu ủy khuất, nước mắt thoáng cái đã trào ra.

Trần Nhược Tư thấy Lâm Hân Ngọc như vậy, nhất thời cũng không biết làm sao. Hắn ngây người một lúc mới mở miệng nói: "được rồi, cô đừng có vừa thấy ta là khóc, kẻo người ta lại bảo là ta khi dễ cô. Ra ngoài trước đi, ta còn chưa mặc y phục, chờ mặc xong chúng ta sẽ nói chuyện tử tế sau".

Lâm Hân Ngọc lau đi nước mắt, hừ một tiếng kêu lớn: "ta không đi đấy, ta muốn nhìn ngươi mặc y phục. Đừng tưởng ta không biết, trên người ngươi giờ còn một ả hồ li tinh hư hỏng, đã có gan làm chuyện này còn sợ người ta nhìn thấy hả?"

Trần Nhược Tư thấy nàng vô lí chửi người như vậy, tức thì giận lắm, hét lớn: "cô nói cái gì, cút ra cho ta".

Lâm Hân Ngọc thấy Trần Nhược Tư giận dữ với mình, lòng càng thêm uất ức, đột ngột xông tới bên giường kéo mạnh cái chăn đang che trên mình hai người Trần Nhược Tư, tức thì thân hinh không một mảnh vải của Trần Nhược Tư và Linh Cơ hiện ra trước mặt. Trần Nhược Tư chẳng thèm để ý nữa, chồm dậy nắm tay Lâm Hân Ngọc, đẩy mạnh nàng ngã xuống đất, giận dữ quát: "cô cũng quá đáng lắm, cút ra cho ta".

Linh Cơ lập tức huyễn hóa ra một bộ y phục hư huyễn che thân thể mình, từ trên giường bước xuống nhìn Trần Nhược Tư nói: "được rồi, xem ra nàng ta với chàng cũng một mối tình thâm, nếu không nàng ấy tuyệt không dám trước mặt chàng làm vậy đâu, quan hệ giữa chúng ta nàng ấy không biết, muội cũng không trách đâu".

Lâm Hân Ngọc từ trên mặt đất đứng dậy, lau đi nước mắt, nhìn Linh Cơ một cái, quay lại trông Trần Nhược Tư nói: "không ngờ ngươi lại vô tình với ta như vậy, ta nhất định bắt ngươi phải hối hận", Lâm Hân Ngọc nói xong, quay mình chạy ra khỏi cửa.

Trần Nhược Tư vừa mặc quần áo xong, Mộng Tuyết giận dữ xông vào phòng nhìn Trần Nhược Tư trách móc: "chàng làm gì nàng ấy vậy, chàng có biết mấy ngày nay không được thấy chàng, nàng ấy lúc nào cũng nằm mơ gọi tên Nhược Tư, Nhược Tư. Có thể nói lúc nào nàng ấy cũng lo lắng an nguy của chàng, tối qua nghe người ta nói có đôi nam nữ đùa giỡn trên không trung, liền lập tức kéo tôi đi khắp toàn thành tìm chàng…", nói tới đây, thanh âm Mộng Tuyết đã có chút nghẹn ngào, vài giọt lệ không nhịn nổi rơi xuống.

Linh Cơ cười nhẹ một tiếng, đi đến bên người Mộng Tuyết, nhìn Mộng Tuyết nói: "nếu muội đoán không sai, tỷ tỷ hẳn là Mộng Tuyết mà Nhược Tư suốt ngày nhung nhớ. Muội xem tỉ cũng hiểu nhầm chàng rồi, muội cùng chàng là chân tâm tương ái, cũng như tỷ và chàng vậy. Có điều, muội sẽ không tranh chàng với hai người, chỉ có thể im lặng chúc phúc cho ba người có thể khoái nhạc, cũng hi vọng hai người có thể thay muội chăm sóc chàng, chiếu cố chàng". Nàng nói xong, quay đầu nhìn Trần Nhược Tư nói: "muội đi đây, hôm nay cũng là ngày muội phải đi, đều tại chàng…", Linh Cơ thở dài một tiếng, không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi cửa.

Mộng Tuyết nhìn bóng lưng Linh Cơ rời đi, nửa ngày cũng không nói được một câu nào, thầm nghĩ: "từ ánh mắt cô ta có thể thấy, tình cảm dành cho Nhược Tư cũng không kém bọn mình là bao nhiêu. Mình tự nghĩ, bản thân đối với tình ái rất ích kỉ, mong chàng chỉ yêu một mình mình, nhưng mình biết đây không có khả năng. Mình hi vọng có thể độc chiếm chàng, mà cô ta lại chấp nhận rời đi, im lặng chúc phúc cho chàng, cầu mong chàng hạnh phúc, dạng tâm ý như vậy mình thực không cách nào so nổi". Mộng Tuyết thở nhẹ một tiếng hỏi: "chuyện này rốt cuộc là sao? Nói cho thiếp nghe đi".

Trần Nhược Tư trầm ngâm giây lát rồi đáp: "chuyện này một lời khó nói hết, chờ có cơ hội sẽ kể cho nàng nghe sau, giờ đi tìm Lâm Hân Ngọc đã".

Mộng Tuyết gật đầu nói: "Ừm, chúng ta chia nhau ra tìm, lát nữa gặp lại nhau ở đây".

Trần Nhược Tư ứng tiếng, rảo chân chạy ra khỏi cửa, tới bên quỹ thai, hỏi chưởng quỹ chút tình hình rồi theo phương hướng lão ta chỉ vội chạy đi.

Trần Nhược Tư chạy suốt mấy dãy phố, cũng hỏi qua vài người song không ai thấy thân ảnh Lâm Hân Ngọc đâu cả. Tâm lí hắn có chút khẩn trương, thực rất lo nàng xảy ra chuyện gì, lòng hối hận tự mắng: "tên hỗn đản nhà ngươi, sao lại có thể làm tổn thương tới một cô gái tình thâm với ngươi như vậy? mi đúng không phải là người mà là đồ hỗn đản khốn nạn".

Một ngày nhanh chóng qua đi, Trần Nhược Tư có chút mệt mỏi trở về khách sạn, hắn thấy Mộng Tuyết đứng đó sốt ruột chờ hắn, thở dài một tiếng bước lên hỏi: "nàng ấy đâu, có tìm thấy không?"

Mộng Tuyết chán nản lắc đầu, giọng mệt mỏi nói: "thiếp tìm khắp nửa thành đều không thấy tung ảnh nàng ấy đâu, cũng không thấy dân chúng gặp qua, làm sao bây giờ?"

Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng cho nhuận giọng nói: "nàng nghỉ ngươi trước đi, ta tối nay tiếp tục tìm, dù phải lật tung cả thành lên cũng phải tìm được nàng ấy về", Trần Nhược Tư nói xong, quay đầu định rời đi.

Mộng Tuyết ngăn hắn lại nói: "chàng cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi chốc lát đi, nếu nàng ấy muốn chúng ta tìm được, nhất định sẽ không trốn tránh. Thiếp biết tính nàng ấy, lần này coi như cố ý bỏ đi, không cho chúng ta gặp lại rồi, dù chàng có tìm cả thành này cũng không chắc tìm được đâu. Thôi để qua vài hôm nữa rồi tính, có khi để nàng ấy nghĩ thông lại trở lại đây đấy".

"Nàng xác định nàng ấy không có chuyện gì chứ? Trần Nhược Tư có chút lo lắng hỏi".

Mộng Tuyết thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "đã quan tâm đến người ta như vậy sao còn làm cho nàng ta tức giận bỏ đi". Nghĩ tới đây, nàng khẽ lắc đầu nói: "thiếp không dám chắc, song như thiếp nghĩ nàng ấy ắt không có chuyện gì, chỉ bằng bản lĩnh của nàng ấy, người Trung thổ có khả năng uy hiếp nàng không có bao nhiêu, cứ yên tâm đi".

"Ta lo nàng ấy nhất thời nghĩ không thông, tự làm ra chuyện gì ngốc nghếch", Trần Nhược Tư tiếp lời.

Mộng Tuyết nói: "đây cũng là chuyện thiếp lo lắng, nàng ấy tính tình bộp chộp, hành sự tuy có chút lỗ mãng song cũng có lúc tính toán vấn đề cũng rất ổn thỏa, hẳn không phải người tư tưởng quá kích động đâu".

Trần Nhược Tư than dài, đặt người xuống ghế nhẹ giọng nói: "cũng chỉ mong nàng ấy không làm gì ngốc nghếch, nếu không ta thực áy náy trong lòng".

Mộng Tuyết đi đến bên người Trần Nhược Tư, nhẹ đặt tay lên vai hắn, êm giọng nói: "xem chàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại tìm tiếp".

Trần Nhược Tư đưa tay ra nắm lấy tay nàng, qua một lúc mới nói: "nàng có đói không, ăn chút gì đã rồi nghỉ?"

Mộng Tuyết lắc đầu đáp: "không muốn ăn".

Trần Nhược Tư quay đầu sang, kéo tay Mộng Tuyết, hôn lên bàn tay nàng một cái nói : "được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta còn ngồi một lát".

Mộng Tuyết ứng tiếng, đi đến bên cửa, khép cửa cài then lại, lên giường nghỉ ngơi trước.

Còn lại một mình Trần Nhược Tư ngồi ngây ngốc trên ghế, khuôn mặt đơ đơ không biết nghĩ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status