Tà đạo tu tiên lục

Chương 69: Mỹ nữ thương tâm


Trời đã hừng sáng, bên hồ có một đàn chim sẻ nhỏ, chúng nhảy nhót trên cành cao, cất tiếng hót véo von.

Cũng vào lúc này, có tiếng khóc thương tâm của một nữ tử hòa cùng tiếng hót.

Nữ tử đang khóc này không ai khác mà chính là Lâm Hân Ngọc, từ chiều tối qua sau khi xuống núi đã đi thẳng xuống bên hồ, khóc từ lúc đó cho đến rạng sáng, tiếng khóc của nàng ta từ lúc đó đến giờ chưa nghỉ một phút nào.

Tiếng khóc ai oán của nàng truyền khắp không gian tịch mịch, vang vọng cả mặt hồ, đồng thời cũng vừa truyền tới tai Mộng Tuyết. Mộng Tuyết trong lòng nghi hoặc nghĩ: "Đó là ai vậy? Tiếng khóc mới thương tâm làm sao, trước đây bên hồ đâu có người con gái nào qua lại đâu, ta phải đi xem xem mới được" Nàng nghĩ đến đây, liền rời khỏi nhà, nhanh chóng hướng tới tiếng khóc phát ra mà bơi đến.

Mộng Tuyết tìm một nơi bí mật, nhẹ nhàng bơi lên, trộm nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, nàng liền ngẩn người ra một lúc, trong lòng suy nghĩ: "Nàng ta chẳng phải là Lâm Hân Ngọc sao? Nàng ta sao lại có mặt ở nơi đây? Lẽ nào Trần Nhược Tư đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Không đúng, vào lúc ta rời khỏi nơi đó, Trần Nhược Tư đã rời đi trước rồi mà, như vậy thì bọn họ không thể nào ở cùng một chỗ được, vậy tại sao nàng ta lại tới nơi này mà than khóc chứ?" Nàng nghĩ tới đậy, nhẹ nhàng hướng về phía Lâm Hân Ngọc mà đi tới.

Có lẽ vào lúc này Lâm Hân Ngọc đang quá đau thương, nàng ta căn bản không cảm giác được có người đang đi tới gần nàng.

Mộng Tuyết đi tới bên cạnh Lâm Hân Ngọc, nhìn nàng cười nhẹ, rồi nói: "Lâm cô nương, cô làm sao mà lại khóc thương tâm đến vậy?"

Lâm Hân Ngọc nghe thấy có người gọi đích danh mình ra, nàng lặng người ra một lúc, lau khô nước mắt rồi từ từ quay đầu lại. Nàng nhìn thấy người trước mặt mình, đích thị là Mộng Tuyết, nàng liền cảm thấy nghi hoặc thất kinh, phải một lúc lâu sau, nàng mới cất tiếng nói: "Mộng Tuyết tỷ, tỷ sao lại ở đây vậy? Lẽ nào tỷ muốn quay lại đạo quan tìm Trần Nhược Tư sao?"

Mộng Tuyết thở dài một tiếng, cắn nhẹ môi rồi nói: "Không phải, ta nghe thấy có tiếng khóc của nữ nhân, cho nên mới tò mò đến xem, không nghĩ rằng lại gặp muội ở đây".

"Tỷ nghe thấy tiếng muội khóc? Lẽ nào tỷ ở gần quanh đây?" Lâm Hân Ngọc liền hỏi.

"Đúng là ta ở một nơi gần đây" Mộng Tuyết trả lời.

" Tỷ biết Trần Nhược Tư đã quay về, vậy vì sao tỷ không đi tìm hắn?" Lâm Hân Ngọc liền nói.

Mộng Tuyết thở dài rồi nói: "Hắn đã không còn muốn gặp ta, ta còn muốn đi tìm hắn làm gì nữa?" Nàng nói xong, nhãn châu đã bắt đầu lưu chuyển, ánh mắt đã bắt đầu nhạt nhòa.

Lâm Hân Ngọc nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: "Không biết ta có nên nói cho nàng ta biết hết đầu đuôi sự việc không nhỉ? Nói không chừng nàng ta lên núi lại có thể cứu tên hỗn đản kia, cứ như vậy đi, ta đã không thể cùng hắn được cùng ở một nơi, nhưng ta cũng không nhẫn tâm thấy hắn phải chịu khổ" Nàng nghĩ tới đây, thở dài một tiếng nói: "Mộng Tuyết tỷ, không phải là hắn không muốn gặp tỷ, nghe muội nói này, tất cả đều là do sư phụ muội dối gạt tỷ thôi, Trần Nhược Tư cũng chỉ là vì nghe lời sư phụ, sợ phá hỏng tiền trình tu tiên của tỷ, do vậy mới rời bỏ tỷ, kỳ thật, trong lòng hắn, luôn luôn quan tâm đến tỷ".

Mộng Tuyết nghe những gì mà Lâm Hân Ngọc nói xong, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chấp nhận, nhất thời cảm giác chua xót trong lòng biến mất không còn dấu vết gì nữa, nàng có chút hưng phấn nói: "Muội nói có thật không? Vậy, vậy hiện tại hắn đang ở nơi đâu? Còn muội vì sao lại khóc?".

"Hắn hiện giờ đang bị đạo quan xử phạt, có khả năng sẽ bị buộc phải bế quan một năm" Lâm Hân Ngọc liền trả lời.

Mộng Tuyết nghe thấy Trần Nhược Tư bị buộc bế quan một năm, trong lòng nàng tâm lý khẩn trương tự nhiên nổi lên, nàng thấy hơi băn khoan, nói: "Hắn vốn ở trên núi, vậy tại sao lại bị phạt bế quan một năm vậy? Lẽ nào vì chuyện ta và hắn ở cùng một chỗ bị sư phụ của hắn phát hiện ra? Tất cả đều là do ta hại hắn, không được, ta phải tìm ra biện pháp nào đó cứu hắn ra".

"Không phải đâu, chuyện của tỷ và hắn, sư phụ của hắn vẫn không biết được, sự tình đến nước này là do việc khác gây ra" Lâm Hân Ngọc nói đến đây, tạm dừng trong giây lát rồi kể lại vắn tắt diễn biến sự việc Trần Nhược Tư cứu Linh Cơ, đối đầu với sư phó của hắn mà thả nàng ta đi.

Mộng Tuyết sau khi nghe xong, trầm tư một lúc rồi nói: "Hắn làm như vậy cẳn bản là không suy nghĩ gì, không được, ta phải tìm sư phụ hắn mà nói lý mới được, có điều ta không có khả năng trực tiếp lên núi, phải nhờ cậy vào muội thì mới có thể lên núi được, muội cho ta đi theo, nếu có sự tình gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể dùng sức mà cứu hắn ra, ngươi nghĩ thế nào?"

Lâm Hân Ngọc khởi thân đứng dậy, khẽ gật đầu rồi nói: "Được, cứ quyết định vậy đi, chỉ cần có thể giúp hắn giảm tội, cho dù có khó khăn muội cũng chấp nhận, cho dù phải làm ra vẻ hảo hữu với người của đạo quán, muội cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn"

Mộng Tuyết nhìn Lâm Hân Ngọc, cười nhẹ nói: "Cảm ơn muội!".

"Ta là vì cái gì mà tự nhiên lại giúp đỡ cho tình địch vậy" Lâm Hân Ngọc khẽ thở dài, cười nhẹ nói: "Cảm ơn cái gì, đi thôi, không phải đều là vì muốn tốt cho hắn sao?" Lâm Hân Ngọc nói xong, nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi cất bước tiến tới.

Mộng Tuyết chuyển thân xoay một vòng hóa thành một đạo lưu quang, trên không trung lượn một vài vòng rồi tiến nhập vào y phục của Lâm Hân Ngọc.

Lâm Hân Ngọc thấy vậy, trong lòng suy nghĩ: "Mộng Tuyết đã tu hành đạt đến độ nhập tiên yếu cầu, nhưng nàng vì cái gì mà lại luyến ái một tên tiểu ni tử, không thể hiểu được, tình ái là cái gì mà thật sự khó nắm bắt, cũng như ta, chỉ mới gặp hắn vài lần, cũng tiếp xúc qua lại với hắn một lúc, cũng không xác định được rõ là có thích hắn hay không, nhiều khi muốn quên mà không quên được, lẽ nào đó gọi là tình ái?" Nàng ngẫm nghĩ tới đây, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhanh chóng đi lên con đường đá dẫn lên đỉnh núi.

Vầng mặt trời đang lặng lẽ lên cao, tỏa ánh sáng vàng ra khắp nơi.

Đám chim sẽ trên cây vẫn tung tăng chuyền cành hót líu lo, cảnh tượng như đang cười nhạo hai nha đầu ngốc nghếch.

Lâm Hân Ngọc vào giờ phút này cảm thấy con đường dẫn lên núi khó đi vô cùng, nàng từng bước từng bước từ từ đi lên, mặc dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương rất muốn đi nhanh, nhưng không hiểu sao vào lúc này nàng lại đi rất từ từ.

Đáng ra chỉ mất khoảng mười phút là có thể hoàn thành lộ trình, nhưng nàng đã đi lên núi mất đến hơn hai mươi phút.

Trước cửa Thiền viện là một mái hiên nhỏ, Xích Vũ Đông đang cùng mấy vị sư huynh đệ đồng môn đang luyện tập võ công.

Xích Vũ Đông nhìn thấy Lâm Hân Ngọc quay trở lại, hắn liền bước tới nghênh tiếp, nhìn Lâm Hân Ngọc cười hì hì nói: "Chào Lâm cô nương, ta có thể giúp gì cho nàng không?"

Lâm Hân Ngọc hướng về Xích Vũ Đông thi lễ, cuời nhẹ nói: "Cảm tạ huynh, ta bây giờ đang định đi thăm Trần Nhược Tư, không biết huynh có thể dẫn đường cho ta được không?"

Xích Vũ Đông vừa nghe Lâm Hân Ngọc nói xong, tức thời cảm thấy như tê liệt nửa người, hắn khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong lòng: "Tên hỗn tiểu tử kia có cái gì tốt cơ chứ mà được người đẹp để ý, ta lẽ nào lại không có đến một điểm mị lực hay sao. Dù sao bây giờ ta cũng không quan tâm đến nữ nhân là mấy, tu hành là khẩn yếu, đợi khi nào thành tiên đã, lúc đó có thể gặp hoa tiên tử, không phải là tốt hơn sao" Hắn suy nghĩ đến đây, cười nói: "Việc này ta không thể nào tự quyết được, hay là nàng đợi một lát để ta đi hỏi sư phụ xem xem ý của người như thế nào".

"Một chút đảm lượng cũng không có, chuyện gì cũng đều phải đi tìm sư phụ" Lâm Hân Ngọc thầm nghĩ trong lòng, tuy vậy nàng vẫn trả lời: "Không cần đâu, tất nhiên là huynh không thể dẫn ta đi được, ta tự đi tìm hắn cũng được rồi" Nàng vừa nói xong, liền động thân rồi cường hành đi tới luôn.

Xích Vũ Đông thấy Lâm Hân Ngọc cứ thế đi tới, hắn vội vàng kêu lớn: "Nơi này là Tĩnh Tâm đ*o quán, làm sao có thể ngươi làm càn được, nàng kiên nhẫn chờ đợi một chút được không" Hắn nói xong, hướng về phía chúng sư huynh đệ đồng môn vẫy vẫy tay, chúng sư huynh đệ của hắn lập tức tiến lại, ngăn chặn bước tiến của Lâm Hân Ngọc.

Lâm Hân Ngọc thấy vậy, thối lùi về phía sau mấy bước, đồng thời nhanh chóng rút kiếm ra, mặt nàng không đổi sắc, cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói: "Sao đây? Muốn đánh nhau à, đừng tưởng ta sợ các ngươi, mau tránh đường, nếu không, ta sẽ không khách khí đâu".

"Nếu như ngươi vẫn cố chấp muốn đánh nhau, thì trước tiên phải vượt qua ải của ta đã" Xích Vũ Đông cười một tiếng nói, hắn vừa nói xong, tức thì huy động thanh kiếm nhằm ngực Lâm Hân Ngọc đánh tới.

Lâm Hân Ngọc không hoảng loạn mà ngay lập tức di chuyển một bước qua bên phải, nhanh chóng xoay người sang trái, đồng thời ngay lúc xoay người, hai tay nàng nắm lấy thanh kiếm, chém mạnh về phía trước theo phương thẳng đứng, một tiếng "Đinh" vang lên, thanh kiếm của nàng chạm vào kiếm của Xích Vũ Đông dội ra, tiện đà tay phải đang nắm kiếm quyết chuyển thành quyền nhắm thẳng vào mặt Xích Vũ Đông mà đánh tới.

Xích Vũ Đông giật mình hoảng hốt, trong lòng suy nghĩ: " Không ngờ tiểu ni tử lại có khả năng này, tốc độ quả thật nhanh" Hắn trong lúc hoảng hốt, nhanh chóng triệt thân thối lui về sau mấy bước nhằm né tránh lực công kích của Lâm Hân Ngọc. Tuy hắn có thể thoát được nhưng cũng suýt ngã xuống, trông dáng điệu của hắn lúc này, có thể thấy là hắn đã vô cùng chật vật.

Xích Vũ Đông trong môn phái được liệt vào đệ tử hạng trung, cũng có thể tạm coi là nổi bật, vậy mà không ngờ rằng hắn bị một nữ tử yếu mềm, một chiêu đả bại. Chúng sư huynh đệ của Xích Vũ Đông thấy vậy, tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, lập tức biến thành ngây ngốc tại đương trường, không biết phải làm thế nào cho tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status