Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 115



Chương 115.

“Hội trưởng Vương, cũng không biết tại sao lại có người này lẫn vào đây, tôi nghe bọn họ nói chỉ là một tên côn đồ… Hội trường này của chúng ta thật sự nên giữ gìn cẩn thận một chút!” Vương Thanh Hòa lơ đãng giới thiệu, sắc mặt cũng rất khó coi nhìn Đường Ân.

Hội trưởng Vương nghe thấy những lời này, sắc mặt kỳ quái: “Những nhân viên bảo vệ kia, thật sự cũng nên dọn dẹp một chút rš “Hội trưởng Vương, loại người như thế này cứ gọi bảo vệ đến, lại 1 đi là được rồi!” Tr Thanh NT. thấy hội trưởng Vương nói như vậy, vẻ mặt lấy lòng cười cười, nhưng ý lạnh trong lời nói lại khiến người ta không kiềm chế được run lên.

Hội trưởng Vương lập tức nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không hài lòng.

“Bảo vệ..” Phó Hải Đông đứng bên cạnh nhìn thấy, vội vàng gọi một tiếng.

Hội trưởng Vương liếc mắt nhìn Vương Thanh Hòa: “Đây.

là họ hàng nhà anh đấy à?” Vương Thanh Hòa sững sờ, nhìn trên mặt hội trưởng ‘Vương mơ hồ có nét tức giận, đột nhiên có cảm giác xấu.

“Vương Thanh Hòa, anh thật sự là vết sẹo khỏi hắn đã quên đau, anh trai anh và cháu gái anh ngồi tù như thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết chút nào hay sao?” Hội trưởng Vương giọng nói lạnh lùng quát anh ta: “Sau này đừng có ai cũng dẫn vào bên trong, nếu không muốn ngồi đây nữa, thì cút ra cho sớm một chút! Lại còn họ hàng cái gì đó? Loại họ hàng ngay cả mắt cũng không.

có này, anh cũng dám dẫn vào sao?” Sắc mặt Vương Thanh Hòa thay đổi, miệng há ra lại khép vào, nhất thời trong đầu kêu ong ong.

‘Vương Thanh Sơn và Vương Nhụy ngồi tù như thế nào, làm sao anh ta lại không biết được chứ? Nghe nói trước.

đây đắc tội cậu chủ của một dòng họ lớn, bị người ta nắm được nhược điểm, ngay cả ba mình cũng không thể.

bảo vệ được. Cậu chủ lúc trước đó hình như tên là Đường Ân…

“Đường Ân, sao cậu lại chạy đến đây vậy?” Hội trưởng ‘Vương không vui nhìn Đường Ân, trên mặt lộ ra vẻ oán giận: “Thiệt thòi cho tôi vừa nãy còn đứng ở cửa đợi cậu, cậu vào đây rồi cũng không nói với tôi một tiếng?” Đường Ân vẻ mặt xấu hổ, anh thật sự là không biết hội trưởng Vương đang đợi anh, lập tức vươn tay ra: n này… Thật ngại quá, tôi chỉ đến nhìn một cái “Cậu đến đây rồi mà còn nói là nhìn thôi sao?” Hội trưởng Vương phất tay: “Đi thôi, đi với tôi lên đăng trước, giới thiệu mấy người làm quen với cậu!” Đường Ân cười gượng, chỉ có thể đứng dậy.

‘Vương Thanh Hòa bên cạnh, gương mặt trắng bệch, sững sờ đứng tại chỗ, cảm thấy trong đầu vẫn còn đang kêu ong ong.

Đường Ân! Đây chính là Đường Ân kia sao? Trước đây nếu không phải vì Đường Ân này, anh trai mình cũng sẽ không phải ngồi tù, cháu gái mình cũng sẽ không phải ngồi tù, nhà họ Vương này cũng sẽ không.

đến mức độ như bây giờ.

Vương Thanh Hòa không dám tưởng tượng, Đường Ân này rốt cuộc có thực lực đến mức nào, chỉ có thể đứng cứng ngắc ngay tại chỗ. Nhưng mà Đường Ân lại dừng.

bước, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Vương Nhụy trong đó khỏe mạnh chứ hả?” “Khỏe… Khỏe mạnh… Vẫn còn ở trong đó!” Miệng Vương Thanh Hòa giật giật, không biết phải nói gì bây giờ, chỉ có thể cố gắng cúi đầu xuống thật thấp.

Vợ chồng Phó Hải Đông đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu hổ.

Cảnh tượng này quả thật khiến hai người sợ đến choáng váng, vừa nãy còn nói cái gì địa vị xã hội của Vương.

Thanh Hòa, không biết cao hơn người ta bao nhiêu bậc, nói người ta cố gảng mười nghìn năm cũng chỉ là đồ bỏ đi! Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng! Lưu Tử Văn đến đây chào hỏi còn chưa tính, hội trưởng ‘Vương còn tiếp đón long trọng như vậy, những người như thế này, Vương Thanh Hòa có thể so sánh được.

sao? Người này e rằng không phải là côn đồ gì cả, mà là người có thân phận thật sự đấy! Phó Doanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, sắc mặt cũng khó coi, cô ta chỉ biết người này hình như là anh em của Đinh Huyên, về phần rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào, Phó Doanh cũng không biết rõ lắm.



Đường Ân gật đầu, đột nhiên dò hỏi: “Anh muốn cưới Phó Doanh sao?” Con ngươi Vương Thanh Hòa co lại, cảm thấy cố họng khô khốc: “Không… Không có!” Đường Ân cười lạnh: “Ồ… Vừa nãy hai người này nói, tôi nhìn thấy anh sẽ hoảng sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, xem ra tôi còn chưa đến mức chật vật như vậy!” “Sao lại thế được chứ?” Vương Thanh Hòa lộ ra nụ cười còn khó nhìn hơn là khóc.

Đường Ân xoay người đi, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.

Vợ chồng Phó Hải Đông đứng sững, cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Rất lâu sau Vương Thanh Hòa mới tỉnh táo lại, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn Phó Hải Đông: “Đây chính là côn đồ mà các người nói đó sao? Một côn đồ mà lại được hội trưởng Vương đích thân đón tiếp sao?” Thân thể Phó Hải Đông run rẩy: “Thanh Hòa, tôi…” ““Cút mẹ nhà ông đi, Thanh Hòa mà ông cũng được gọi sao?” Vương Thanh Hòa đẩy Phó Hải Đông ra, hung dữ trừng mắt lườm ông ta: “Các người muốn chết, mẹ nó cũng đừng kéo cả tôi vào, mau mau dẫn theo con gái ông cút ngay, ở đây mất Phó Hải Đông ngẩn ra, Triệu Thanh Mai lại càng sợ đến mức choáng váng, không nói nổi một câu, đứng tại chỗ choáng váng.

‘Vương Thanh Hòa chỉnh sửa lại cà vạt của mình một chút, xoay người đi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn Phó Doanh một cái. Trong mắt anh ta Phó Doanh cũng hơi xinh đẹp một chút, nhưng nếu anh ta muốn động vào cũng phải lo lắng cân nhắc, tuyệt đối sẽ không vì một số kẻ ngu xuẩn mà cả chôn luôn cả mình theo.

Đường Ân không biết trong lòng Vương Thanh Hòa bây giờ lại suy nghĩ nhiều như vậy, e rằng mặc dù có biết, cũng sẽ không để ý đến.

Hội trưởng Vương vừa đi vừa cười nói: “Tôi nghe người †a nói, cậu định mở một cửa hàng đồ ngọc phải không? Có địa điểm phù hợp chưa?” “Có rồi!” Đường Ân cười gật đầu.

Hội trưởng Vương gật đầu kéo Đường Ân đi tới một bàn gần sân khấu: “Đến đây nào… Tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này là ông Mã của tập đoàn Lâm Cương!” “Xin chào ông Mã!” Đường Ân cười vươn tay.

“Chào cậu chào cậu!” Mã Đông Lâm cũng nở nụ cười, ông ta biết rõ người do hội trưởng Vương dẫn đến, tuyệt đối không phải là người đơn giản, cho nên giờ phút này.

lập tức bỏ đi vẻ kiêu ngạo.

Hai người bắt tay nhau, mặt tươi cười.

“Vị này là Doãn Ngang của tập đoàn Duẫn Thị, còn có Diệp Khiêu Tuyết..” Hội trưởng Vương vươn tay ra giới thiệu.

Đường Ân nghiêng đầu đánh giá hai người này, lông mày.

hơi nhíu lại.

Doãn Ngang và Diệp Khiêu Tuyết cũng sững sờ, không.

ngờ được lại gặp phải người từng gặp trên phố ngày hôm qua.

“Thành phố Giang thật nhỏ bé!” Doãn Ngang cười một tiếng, vươn tay phải ra: “Ngày hôm qua mới gặp trên phố, không ngờ được thế mà hôm nay lại gặp nhau?” “Ồ? Hai người quen biết sao?” Hội trưởng Vương cười nói.

Tuy trong lòng Đường Ân rất chán ghét hai người này, nhưng vẫn rất lịch sự vươn tay ra.

“Cũng không tính là quen biết, ngày hôm qua nhìn thấy người anh em này đi dạo một mình trên phố, hình như.

cảm thấy có chút nghi ngờ về năng lực tài chính của nhà họ Doãn chúng tôi!” Doãn Ngang cười cười, trên mặt dường như lộ ra một tia tự giêu: “Anh Đường, nếu anh đã có thể tham gia bữa tiệc cao cấp như thế này, chẳng lẽ anh không biết chút gì về nhà họ Doãn chúng tôi sao?” “Hử?” Đường Ân hơi kinh ngạc.

Bùi Nhược bên cạnh nhíu mày, hơi ghét thái độ nói chuyện của Doãn Ngang này.

“Cũng đúng, thành phố Giang cũng khá nhỏ, có lẽ anh cũng thật sự không biết tập đoàn Doãn Thị chúng tôi!” Doãn Ngang cười nhạt, quay đầu liếc mắt nhìn hội trưởng Vương: “Ngày hôm qua tôi nhìn thấy mấy cửa hàng ở bến Giang Lộ, rất có lợi với việc đầu tư của chúng tôi, tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng liên lạc với chủ cửa hàng, hôm nay tôi định mua lại chỗ đó… Cứ thoải mái ra giá đi!” Đường Ân thu tay phải lại, trên mi thấy hôm nay gặp phải một người it có chút kỳ lạ, cảm Thoải mái ra giá? Đây là lần đầu tiên có người nói với mình như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status