Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 143



Chương 143.

“Nói gì với Kỷ Du Du? Bà có biết bây giờ cô ta tin tưởng Đường Ân đến mức nào không? Bây giờ nói cái gì cũng không có tác dụng cả!” Viên Chi Am lạnh lùng chất vấn.

Dương Cầm hơi chần chừ, bà ta vốn muốn bịa đặt ra một vài chuyện xấu để chia rẽ quan hệ của Đường Ân và Kỷ Du Du, nhưng nghe thấy Viên Chi Am chất vấn thì dường như nó đã không còn khả năng nữa rồi! “Vậy chỉ có một cách!” Dương Cầm lạnh lùng nói.

“Cách gì?” Viên Chỉ Am dồ hỏi. … /NƒW q “Bỏ thuốc…” Bà ta nói.

“Bỏ thuốc? Bỏ thuốc cho Đường Ân?” Viên Chỉ Am hơi sửng sốt, cảm thấy chắc cũng được.

“Đúng vậy, bỏ thuốc Đường Ân, để cậu ta xảy ra chuyện với cô, sau đó quay video lại đưa cho Kỷ Du Du..” Dương Cầm nói.

Viên Chi Am chần chừ rất lâu, sau đó im lặng cúp máy.

Đây thật sự có thể xem là một cách! Nếu cách này có thể thực hiện được, vậy chắc chắn không có vấn đề gì, nếu chuyện này không được, cho dù Kỷ Du Du có đi hay không, ít nhất giữa cô ta và Đường Ân đã có tiếp xúc thân thể rồi.

Lúc này, một kế hoạch tỉ mỉ mà ác độc quanh quẩn trong đầu Viên Chi Am, giống như đang không ngừng hoàn thiện vậy.

Bên này, Đường Ân đã xuống xe, trở về trong bệnh viện.

Thấy dáng vẻ thân mật của Mạnh Quán và Kỷ Du Du trong phòng bệnh của mình, anh lập tức bĩu môi.

Kỷ Du Du làm phản rồi! Mình vào phòng bệnh, cô cũng không thèm ngẩng đầu.

nhìn lên nữa đấy! “Khụ..” Đường Ân cố ý đi lên, ho khan một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Kỷ Du Du mở sách ra, nói nhỏ gì đó với Mạnh Quán, nhìn như không thèm để ý anh. Nhưng thật ra lúc anh mới đi vào cô đã phát hiện ra rồi, hơn nữa lúc này tim còn đang đập nhanh, mặt hơi ửng đỏ.

Không phải cô không muốn quan tâm Đường Ân, cô chỉ không biết nên nói gì thôi, cũng có thể là do cô không quen trò chuyện qua lại với anh khi có người ngoài.

“Khụ..” Đường Ân lại ho khan một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kỷ Du Du.

Cô sợ tới run lên, vội vàng nhích lại gần Mạnh Quán, hơi đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên.

Mạnh Quán cũng hơi đỏ mặt, lặng lẽ nhìn anh một cái rồi nhích người, không biết có nên rời đi không.

“Bệnh nhân truyền nước biển..” Lúc này y tá đi tới, không vui nhìn Đường Ân một cái, Chư không hề dừng lại động tác.

Anh đành phải ngồi dậy, bĩu môi rời khỏi phòng bệnh của hai người.

Quay về phòng bệnh của mình, phát hiện Hồ Tùng đang.

nghỉ ngơi, Đường Ân chần chừ một lát rồi tiến lên dò hỏi: “Ông Hồ, cách hôm qua ông châm cứu cho tôi cũng là trung y đúng không?” “Đúng vậy!” Ông cụ gật đầu.

Anh cưc người?” “Vậy chắc chắn y thuật của ông cực kỳ hơn “Sao lại hỏi như vậy?” Hồ Tùng xoay người, cười một tiếng.

Đường Ân chỉ nói: “Hôm qua có một sinh viên của Hiệp hội điều trị Hoa Kỳ khám đầu gối giúp tôi, nói cần nhanh nhất là một tuần. Hôm nay cô ta lại khám cho tôi, phát hiện vết thương đã khỏi hẳn rồi, cảm thấy hơi khó tin” Ông cụ bật cười: “Đám người nước ngoài mà, sao có thể hiểu được y thuật uyên bác thật sự chứ? Một tuần? Nếu một tuần mới khỏi thì thật sự đã sỉ nhục tôi rồi!” Đường Ân không ngờ Hồ Tùng sẽ nói thế. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, người như ông cụ chắc chắn là người yêu nước thật sự, võ công cao cường, y thuật cũng tuyệt diệu, đến bây giờ đã đủ để rất nhiêu người phải ngước nhìn rồi.

“Trung y ấy..” Ông cụ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: Chư “Thứ tổ tiên để lại là châu báu thật sự, đáng tiếc bây giờ đã bị con cháu làm mất sạch, đây là nỗi buồn của văn hoá dân tộc chúng ta!” Anh cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Ông Hồ, vậy trung y của ông có thể chữa bệnh bệnh bại liệt không?” “Bệnh bại liệt?” Hồ Tùng cau mày, hơi sửng sốt.

“Đúng thế, chính là bệnh bại liệt ở trẻ em!” Đường Ân dò.

hỏi.





Ông cụ chần chừ một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp: “Loại bệnh này muốn trị tận gốc cần bản lĩnh vô cùng cao!” “Ông có thể chữa ư?” Anh vui vẻ ra mặt: “Nhà bạn tôi có một cô bé mắc căn bệnh kỳ lạ này, nếu ông chữa được.

thì có thể giúp đỡ không?” “Không được!” Hồ Tùng lắc đầu, dứt khoát từ chối: “Tôi không thể ra tay!” “Tại sao?” “Vì một giao hẹn!” Ông Hồ chần chừ một lúc rồi đáp.

“Mạng người quan trọng, giao hẹn thì sao chứ?” Đường Ân hỏi ngược lại.

Ông cụ do dự, cuối cùng khẽ thở dài, vẫn lắc đầu.

Anh thấy Hồ Tùng như thế vội vàng nói sơ qua tình trạng bệnh của Thẩm Hân, thậm chí chuyện buổi tối du cũng nói hết ra.

“Mộng du? Tê liệt?” Ông cụ lẩm bẩm, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

“Đúng thế!” Đường Ân đáp.

Hồ Tùng im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ngày mai cậu có thể thử lấy tay ấn xuống đan điền của con bé, sau đó đè vào huyệt thiên trung, có lẽ sẽ có chút phản ứng!” “Vâng!” Anh gật đầu, xem như đã nhớ hết.

Đường Ân cũng không xa lạ với hai vị trí đan điền và thiên trung, ngày mai cũng có thể thử một chút.

Buổi chiều sau khi truyền nước biển, anh ngủ trong phòng bệnh một giấc, mãi đến đêm khuya mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện Hồ Tùng đang ngồi trên một cái giường khác trong phòng bệnh, nhìn giống như đang ngồi thiền.

Anh quan sát tỉ mỉ một lát, không nỡ làm phiền vị đại sư này nên dứt khoát ngủ tiếp luôn.

Sáng hôm sau, nhận được điện thoại của Steve.

Tối hôm qua Thẩm Hân lại bị mộng du. Mà ý của ông ta là hôm nay muốn sử dụng dụng cụ kiểm tra cẩn thận lần nữa.

Đường Ân là người trung gian giữa ngài Steve và nhà họ Thẩm, lần này đương nhiên phải đi qua, buổi sáng sau khi truyền nước biển, giữa trưa lập tức bắt xe rời khỏi bệnh viện, đi đến Vườn Hoa Ven Hồ.

Xe đỗ bên ngoài Vườn Hoa, ngài Steve vẫn đang đứng ngoài cửa nghênh đón.

Sau khi bước vào nhà họ Thẩm, nhìn thấy Frank đang loay hoay với các loại dụng cụ, vẻ mặt bất mãn: “Dụng.

cụ của chúng ta chắc chắn không có vấn đề, công việc của tôi cũng không xuất hiện sai sót gì, tôi nghi ngờ đây hoàn toàn không phải vấn đề của dụng cụ, mà là vấn đề của nhân chủng! Nói thật, tôi vừa nghĩ đến dụng cụ tinh vi của chúng †a phải sử dụng trên người khỉ da vàng thì tôi đã cảm thấy lãng phí rồi!” “Frank, câm miệng!” .Jenny hơi không hài lòng, đang nối dây trên người Thẩm Hân: “Đừng mang thái độ phân biệt chủng tộc cư xử với bất kỳ ai, sự thật chứng minh đất nước này cũng có y thuật rất giỏi, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra thôi!” “Bọn họ cũng có y thuật ư?” Frank tỏ vẻ lố lăng: “Cô đừng nói đùa như vậy chứ, ok?” “Frank, nếu trò không thể mang thái độ tốt đẹp, vậy mời trò trở về Mỹ đi!” Sắc mặt Steve hơi lạnh lẽo.

Đường Ân lạnh lùng nhìn thoáng qua Frank, khuôn mặt phủ kín sương mù.

Cái tên miệng đầy phân này đúng là gợi đòn mà! “Đường Ân, thật ngại quá, đều là vấn đề của tôi!” Steve.

xin lỗi.

Đường Ân mỉm cười, nhưng vẫn nhìn Frank với ánh mắt lạnh lùng, cũng không để tâm lời của Steve.

“Đã xong chưa?” .Jenny hỏi.

“Được rồi!” Frank vẻ mặt không tình nguyện.

Ngài Steve hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Thẩm.

Hân: “Vậy bắt đầu thôi…” Đường Ân nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status