Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 156



Chương 156.

“Anh nói cái gì?” Lô Tiên Lâm nhíu mày nhìn Đường Ân Đường Ân hé miệng cười một tiếng: “Tôi nói cái gì chẳng lẽ ông không nghe thấy sao? Tôi nói ông không phải là đàn ông!” “Tính cách của anh kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ phẩm chất của người trong nước đều thấp như vậy hay sao?” Lô Tiên Lâm không vui.

“Thôi quên đi!” Kim Địch kéo cổ tay Lô Tiên Lâm, cười lắc đầu: “Chỉ là một tên thấp:hèn, cần gì:tức. giận với anh ta chứ? Làm nhục thân phận của chúng tai” Đường Ân nhếch khóe miệng, lại không để ý chút nào.

Lô Tiên Lâm oán hận trừng mắt nhìn Đường Ân, đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

“Bùi Nhược, giới thiệu với cô một chút, đây chính là bạn.

trai tôi quen được khi đi du học ở Oshu, Lô Tiên Lâm, xuất thân cao quý, cũng là người của thành phố Giang chúng †a, gần đầy chuẩn bị về thành phố Giang đầu tư.

Kim Địch quay đầu nhìn về phía Bùi Nhược.

Kim Địch cười khẽ, tuy mặc đồ công sở nhưng khí thế không yếu kém chút nào: “Bác trai này chăm sóc rất tốt, sợ là cũng chưa đến sáu mươi tuổi đâu nhỉ? Nhìn qua giống như mới hơn năm mươi thôi…” Sắc mặt Kim Địch nhất thời khó coi: “Bùi Nhược, đừng vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt với tôi…” Bùi Nhược mím môi, bước đến bên cạnh Đường Ân, ngọt ngào nói: “Vậy cũng giới thiệu bạn trai của tôi với cô, cậu ấy tên Đường Ân, là một cậu chủ nhà giàu, hơn nữa tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, trên giường cực kỳ ngầu…” Đường Ân mỉm cười, cảm giác được thân thể Bùi Nhược dựa sát lại, trong lòng cũng hơi xao xuyến.

Kim Địch sửng sốt một lát, nhìn về phía Đường Ân một lần nữa, vừa nãy cô ta cho rằng chỉ là đồ thấp kém bình thường, lại không ngờ được người này là bạn trai của Bùi Nhược? “Đáng Kim Địch lắc đầu, vẻ mặt cảm thán: “Bùi Nhược, thật ra chúng ta không gặp lâu như vậy, cũng không cần thiết vừa thấy mặt tôi đã như vậy! Đứng trước.

mặt tôi giả vờ cậu ấm nhà giàu làm gì, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cải” “Phải đấy… Cậu chủ lớn đến mức nào chứ? Thành phố Giang có bao nhiêu cậu chủ nhà giàu chứ? Chẳng lẽ là con trai của Đồng Quân Hựu sao?” Lô Tiên Lâm cũng có vẻ mặt khinh thường.

Bùi Nhược cười lắc đầu, cảm thấy Đường Ân không muốn nói thêm gì nữa, xoay người cùng với Đường Ân đi sang bên cạnh.

Kim Địch sửng sốt một lát, cảm thấy hình như mình bị người ta coi thường: “Bùi Nhược, chúng ta vừa mới gặp nhau, cô lại không muốn trò chuyện mấy câu sao?” “Trò chuyện cái gì hả?” Bùi Nhược quay đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn Kim Địch.

Kim Địch cười nói: “Trò chuyện tình hình gần đây đi! Tôi cũng mới từ Oshu trở về, không hiểu rõ tình hình trong nước cho lắm, vẫn luôn ở thành phố Giang, thật sự có thể giới thiệu cho tôi một chút! Hơn nữa tôi và Tiên Lâm quay về đầu tư, nếu cô không hài lòng với công việc của mình bây giờ, có thể đổi công việc đến chỗ chúng tôi, nể tình bạn học cũ, tôi có thể trả cô tiền lương gấp đôi…” Đường Ân sửng sốt một lát, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Kim Địch, người phụ nữ này đang trắng trợn thọc gậy bánh xe sao? “Cô không trả nổi đâu, tin tôi đi!” Đường Ân cười một tiếng, xoay người bỏ đi.

“Tiền lương của cô bao nhiêu mà chúng tôi không trả nổi chứ? Tôi còn chưa từng nghe nói có tiền lương nào mà chúng tôi không trả nổi đâu!” Lô Tiên Lâm không vui: “Tiền lương của người bên Oshu cao như vậy mà chúng tôi vẫn còn trả được, chẳng lẽ tiền lương của cô còn cao hơn cả ngưi Oshu nữa sao? Tại sao người trong nước mãi không sửa được thói xấu kiêu ngạo vậy?” Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chäm Lô Tiên Lâm, trong mắt có chút sát ý, không để ý đến hai người này nữa, mà chỉ nhìn về phía căn biệt thự kia: “Rốt cuộc thì căn này bán thế nào?” Nhân viên sale sửng sốt một lát, lạnh nhạt nói: “Tám mươi nghìn đồng một mét vuông, tổng cộng ba trăm mét vuông…” Bùi Nhược nhíu mày không nói gì.

Đường Ân gật đầu, đang định nói gì đó, Kim Địch bên cạnh đã đi tới, cười hỏi: “Ngôi biệt thự này của cô, tôi khá hài lòng đấy!” “Thật sao?” Nhân viên sale vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô ta vốn dĩ muốn chào hàng với Kim Địch, không ngờ thật sự làm được rồi.

Sắc mặt Đường Ân lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kim Địch.

Kim Địch nở nụ cười: “Đường Ân phải không? Tôi cũng không cố tình muốn đối chọi gay gắt với anh, tôi chỉ muốn mua một căn nhà để ở, tôi đồng ý là anh đến xem chỗ này trước, nhưng nếu anh muốn mua, anh có thể trả tiền trước, nếu anh không trả được, tôi mua là được…” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, liếc mắt nhìn Kim Địch, ánh mắt nhìn về phía nhân viên sale .





Nhân viên sale cũng không thèm nhìn Đường Ân, vẫn luôn nhìn chăm chäm vào Kim Địch, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Đường Ân thở dài, hiểu rõ hôm nay sắc mặt mình không được tốt, ăn mặc cũng rất bình thường, lại không ngờ được lại khiến người ta ghét bỏ như vậy.

Bùi Nhược cũng không thèm để ý, vẫn luôn ôm cánh tay anh, nụ cười trên mặt còn tươi hơn hoa mấy phần.

“Sao hả? Anh không mua à? Tôi thấy cũng chưa chắc anh đã có thể mua được!” Kim Địch cười nhạt đi tới: “Bùi Nhược, tôi cảm thấy bạn trai mà cô tìm được, quả thật cũng chẳng ra làm sao cả…” “Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen tìm ba ba thôi…” Lô Tiên Lâm cười lắc đầu.

Bùi Nhược quay đầu, ánh mắt tối sầm: “Đúng vậy, rùa đen lại tìm được một con ba ba già…

Đường Ân phì một tiếng bật cười.

“Cô nói gì vậy hả?” Lô Tiên Lâm có chút thẹn quá hóa giận.

Đường Ân lắc đầu, nhìn sang bên cạnh, thấy có một cô gái yên tĩnh ngồi trong góc, hẳn là vừa mới đến làm việc chưa được mấy ngày.

“Cô gái này, tôi muốn mua nhà, cô có thể giới thiệu một chút không?” Đường Ân nghiêng đầu dò hỏi.

“Hả?” Thiện Tuyết ngẩn ngợ, vội vàng tỉnh táo I được…” “Thôi đi… Cô gái tiếp thị ban đầu bĩu môi, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Thật biết giả vờ nhỉ, thậm chí còn có người như vậy nữa sao? Anh có biết một căn nhà này bao nhiêu tiền không hả?” Kim Địch bĩu môi: “Cho dù chúng tôi muốn mua, cũng vẫn cần phải cân nhắc một lát, anh thật sự có thể mua được sao?” “Đúng đấy, không bằng xem nhiều tầng và cao tầng bên cạnh đi, những chỗ kia rẻ hơn một chút!” Lô Tiên Lâm cũng cười nói, vươn một ngón tay, chỉ vào căn phòng kia: “Tôi mua căn nhà này, tính toán cho tôi xem phải vay bao nhiêu tiền…” “Nhưng mà chúng tôi bàn bạc trước mà..” Ánh mắt Bùi Nhược lạnh lùng.

“Được, vậy cho hai người mua trước, có thể thế nào.

được chứ?” Kim Địch cười lạnh: “Đến lúc đó làm ra trò cười, không lấy được tiền ra, vậy tôi xem anh định kết thúc thế nào! Bùi Nhược, đây không phải là trường học, bây giờ cần phải có tài sản, cô hiểu không?” Bùi Nhược gật đầu: “Biết một chút!” “A..” Kim Địch cười lạnh.

“Chuyện này… Căn nhà này…” Thiện Tuyết này thật sự vừa mới đi làm ngày đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi hơi căng thẳng, lúc giới thiệu cho Đường Ân, có vẻ cũng có chút tốn sức.

“Ba căn nhà này, tôi muốn mua hết, cà thẻ nhé!” Đường Ân rút một tấm thẻ vàng ra, đặt lên trên bàn.

Thiện Tuyết sững sờ, bản thân mình còn chưa giới thiệu xong, đã cà thẻ luôn rồi sao, hơn nữa còn là cả ba căn sao? Nhân viên sale kia cũng sửng sốt, sắc mặt không được tự nhiên: “Ba căn nhà sao? Không phải anh đang nói đùa đấy chứ?” “Cà thẻ! Tiền đặt cọc! Một căn tôi ở, một căn cho bạn gái tôi, một căn nữa để nuôi chó!” Đường Ân nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status