Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 280

Chương 280 Hội viên kim cương

Kỷ Du Du nghe thấy giọng nói này, bả vai hơi run lên, nước mắt theo đó chảy xuống. Một cảm giác ấm ức bắt đầu lan tràn trong lòng cô. "Chúng tôi không đi xuống, chúng tôi đã mua vé rồi, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đi xuống?" Sầm Hạ đánh bạo nói. "Chúng tôi sẽ đên bù vé máy bay của cô, đưa ra lời giải thích hợp lý với cô, hy vọng cô có thể phối hợp một chút..." Nữ tiếp viên hàng không nhỏ nhẹ nói. "Sao công ty các cô có thể làm như vậy được chứ? Chúng tôi là người tiêu dùng, chẳng lẽ không cần được bảo vệ sao? Chúng tôi đã tiêu tiên, nếu không đưa chúng tôi đến Ma Đô, tôi sẽ lập tức kiện các cô!" Đổng Phi Phi tức giận. "Thật ngại quá, đây là quyền lợi đặc biệt của hội viên vàng! Nếu các cô có vấn đề gì, có thể tìm bộ phận pháp chế của công ty!"

Nữ tiếp viên hàng không nhỏ nhẹ đáp lại. "Hừ, đấu với tôi à, tôi bảo cô đi xuống thì cô phải đi xuống!" Trương Hồng Tụ chế nhạo.

"Nếu chúng ta không xuống thì sao?" Ông cụ Hồ Tùng bên cạnh nhẹ giọng mở miệng. "Không xuống sao?" Nữ tiếp viên hàng không sững sờ, sắc mặt hơi khó coi: "Thưa cụ, hy vọng cụ có thể phối hợp với công việc của chúng tôi!"

"Không xuống sao? Không xuống cũng phải xuống, cái thứ gì chứ! Ở đây cậy già lên mặt sao, ông thì tính là cái gì? Nếu thật sự có khả năng thì ông bảo máy bay này chỉ chở một mình ông luôn đi?" Trương Hồng Tụ chế giễu.

"Thưa cụ, nếu cụ và cô gái này đi cùng nhau, xin cụ đừng làm chúng tôi khó xử! Chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho toàn bộ khách trên máy bay thôi, nếu cụ thật sự

không phối hợp, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát xử lý thôi!" Nữ tiếp viên hàng không đáp lời.

"Bảo ông ta cút xuống, đừng nói nhảm với ông ta ở đây nữa, ông ta là cái thá gì chứ!” Trương Hồng Tụ đứng lên, giống như người phụ nữ chanh chua.

Kỷ Du Du cúi đầu, cơ thể run rẩy.

Đổng Phi Phi tức giận đến mức thân thể run rẩy, sắc mặt tái xanh.

Lúc này, tất cả người trong khoang đều bị âm thanh thu hút, cả đám người đều nhìn về phía Trương Hồng Tụ và Kỷ Du Du. Trong số đó, ngoại trừ người của Giáo dục Hoằng Hồng ra, gần như không có ai lên tiếng.

Người của Đầu tư Kim Dung cũng tò mò, có điều bị Trương Hồng Phong nhỏ giọng nói mấy câu, cả đám người nhìn vê phía Kỷ Du Du đều dùng vẻ mặt ghét bỏ.

"Báo cảnh sát đi!" Hồ Tùng ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một tiếng, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Trương Hồng Tụ, sau đó lấy một tấm thẻ màu trắng tỏa sáng ra.

"Được thôi..." Nữ tiếp viên hàng không gật đầu, trong lòng hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ kim cương kia, đột nhiên ngẩn người, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên: "truyện này... Chuyện này..."

"Báo cảnh sát đi, tôi không muốn xuống!" Hồ Tùng nhíu mày.

"Lão già kia, ông không muốn xuống thì sẽ không phải xuống à?" Trương Hồng Tụ chửi ầm lên: "Ông tính làm gì hả? Đũng quần của con chó kia không kẹp chặt, để thứ như ông lọt ra ngoài à?”

Gương mặt Hồ Tùng lạnh lùng, vẫn đang nhìn chăm chằm nữ tiếp viên hàng không. "Chuyện này...

ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com

ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com ta day troi sinh tinh ngong cuong truyenhay.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status