Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 60



Chương 60.

“Phải tìm phụ huynh của cậu ta đến đây, nếu không gặp mặt xin lỗi, chắc chăn chuyện này không xong đâu!” Vương Thanh Sơn dữ tợn nói xong rồi nhìn Sở trưởng Tiết, lại thấy ông ấy nhìn mình với ánh mắt thương xót, đáy lòng thoáng hoảng hốt.

Đây là ánh mắt gì vậy? Chẳng lẽ phụ huynh của Đường Ân ở thành phố Giang rất lợi hại sao? Vương Thanh Sơn cẩn thận nhớ lại, hình như thành phố Giang không có nhà họ Đường nào có thể sánh bằng địa vị của ông ta cả, trong lòng lập tức thầm thở phào.

Chuyện này nhất định phải làm ầm ï đến nhà họ Đường gà chó không yên.

Trong sân trường đại học Thành phố Giang vang lên tiếng còi cảnh sát, lại có mười mấy chiếc xe cảnh sát nữa lái vào trong.

Sở trưởng Tiết nghiêm túc quay đầu, nhìn thấy Cục trưởng Lâm xuống xe thì lập tức chạy đến, nhỏ giọng nói mấy câu.

Vương Thanh Sơn thấy Cục trưởng Lâm đến thì lập tức giật mình.

Sao Cục trưởng Lâm lại đến đây? Mấy năm gần đây, ông ta đã cống hiến cho thành phố Giang rất nhiều, coi như là người nổi tiếng trên bảng từ thiện, nhưng ông ta cũng hiểu chuyện này không thể nào động đến Cục trưởng Lâm được.

Cục trưởng Lâm liếc nhìn Vương Thanh Sơn, sau đó xoay người đi về phía Đường Ân.

“Sao rồi? Có thể chịu được không?” Ông ấy thở dài, nhỏ giọng hỏi.

“Vẫn ổn!” Đường Ân nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp lời.

“Đi thôi, đến cục cảnh sát rồi nói saul” Cục trưởng Lâm phất tay, cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.

Sở trưởng Tiết vội tiến lên, mang theo mấy nhân viên cảnh sát đi về phía Vương Thanh Sơn.

“Anh Vương, mời đi bên này…” “Đến cục cảnh sát sao? Yên tâm, mọi người lái xe ở đằng trước, tôi đi theo phía sau là được, sẽ không bị lạc đâu Ông ta phất tay, không đồng ý.

“E rằng phải để ông chịu uất ức ngồi xe của chúng tôi đi về rồi!” Sở trưởng Tiết nói một câu rồi kéo cửa xe ra.

Vương Thanh Sơn cảm thấy không ổn, vội quay đầu nhìn về phía xa, thấy mấy cảnh sát lại lấy còng tay còng con gái mình, sau đó kéo lên xe cảnh sát.

“Sở trưởng Tiết, ông có biết mình đang làm gì không?” Ông ta lập tức nổi giận: “Ông còng sinh viên lại có biết sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào không?” Sở trưởng Tiết có chút mất kiên nhẫn, nhét thẳng ông ta vào trong xe.

“Các người làm gì đó… Vương Thanh Sơn vẫn đang gầm lên giận dữ.

Sở trưởng Tiết đã chỉ huy mọi người nhanh chóng nhét Dương Cầm và Vương Nhuy vào trong xe, ngay cả Vương Tử Thư và Tôn Kỳ cũng bị dẫn lên xe cảnh sát.

“Các người làm gì đó, tôi là sinh viên đấy…” Vương Nhuy vẫn đang kêu to.

Sắc mặt Dương Cầm cũng thay đổi: “Các người muốn làm gì? Tôi là giáo sư của đại học Thành phố Giang, các người dám đối xử với tôi như thế à?” Không ai quan tâm bà ta nói gì, chỉ có nhân viên cảnh sát hành động nhanh chóng dẫn tất cả lên xe, sau đó chạy về phía cục cảnh sát.





Chuyện này gây ra ảnh hưởng quá lớn, không thể xử lý trong trường, cho nên phải dẫn về cục cảnh sát.

Trong cục cảnh sát không có phòng tra hỏi lớn như vậy, cho nên mọi người đều bị nhét vào trong phòng họp.

Vương Thanh Sơn sắc mặt xanh mét, liên tục đập lên bàn phòng họp: “Các người có biết mình đang làm gì không? Cách làm của các người đang trái với lẽ thường, các người nhất định phải nói rõ ràng ra cho tôi!” Sở trưởng Tiết đi vào nhìn mọi người ở đây, ngoài Đường Ân và dì Vân, những người còn lại đều ở trong phòng họp.

“Anh Vương cứ yên tâm đừng bực bội, không phải ông muốn gặp phụ huynh của đối phương sao? Phụ huynh của đối phương nhận được tin tức, cũng muốn gặp mặt ông một lần!” Sở trưởng Tiết cười cười, sau đó lạnh mặt nói với mọi người ở đây: “Chuyện này cục cảnh sát vân đang điều tra, có thể phải khiến mọi người vất vả một chút, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ nói rõ với mọi người!” “Hừ! Nói rõ?” Vương Thanh Sơn cười lạnh, bắt chéo chân: “Nếu phụ huynh cậu ta tới, tốt nhất ông nên bảo họ quỳ vào đây, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu!” Sở trưởng Tiết chỉ cười, xoay người rời khỏi phòng họp.

Dương Cầm thấy dáng vẻ của Vương Thanh Sơn thì vội lấy lòng: “Anh Vương cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ làm chứng cho anh, đều là sinh viên Đường Ân không biết tốt xấu kia làm ra hành động muốn tổn thương người khác, nếu không anh cũng sẽ không dạy dỗ cậu tai” “Đúng vậy… Ba, con đã nói với mấy bạn học của con rồi, một lát nữa bọn họ sẽ tới đây cùng nhau làm chứng giúp con!” Vương Nhuy bên cạnh cũng nói.

Tôn Kỳ và Vương Tử Thư nhìn nhau rồi vội vàng gật đầu theo.

Vương Thanh Sơn cười lạnh một tiếng: “Một thằng súc sinh cũng dám đấu với con gái tôi à?” Vương Nhuy gật đầu, vẻ mặt giận dữ.

Bên này, nhân viên của cục cảnh sát lập tức bắt đầu điều tra lấy chứng cứ.

Sở trưởng Tiết gõ cửa phòng Cục trưởng, cung kính đi vào: “Cục trưởng, lúc xảy ra chuyện có sinh viên quay được cả quá trình, bây giờ đã lấy chứng cứ rồi, anh có muốn xem thử không?” “Mở lên xem thử!” Cục trưởng Lâm nhìn Bùi Nhược ở đối diện, lạnh lùng nói.

Sở trưởng Tiết gật đầu, vội vàng mở video lên.

Trong phòng làm việc của Cục trưởng, video được mở lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh Đường Ân rời khỏi hồ, sau đó mấy người Tôn Kỳ xuất hiện, nắm tóc Kỷ Du Du ấn xuống hồ.

Vẻ mặt Cục trưởng Lâm cực kỳ nặng nề, Bùi Nhược cũng không nói chuyện, chỉ mang khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh này.

Mọi người đều nhìn thấy lớp da trên mặt Kỷ Du Du bị tróc xuống, Vương Nhuy ác ý đẩy cô xuống hồ nước, sau đó Mạnh Quán xuất hiện, dì Vân ném mấy nữ sinh vào trong hồ nước, rồi đến Đường Ân có mặt…

Cả quá trình chỉ có thể nghe thấy tiếng mĩ, nhưng cũng không cản trở cảm nhận của bọn họ với tình cảnh lúc đó.

Video được phát xong, Bùi Nhược đứng lên::“Cục trưởng Lâm, chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi, tôi hy vọng ông có thể xử lý một cách công bằng! Hơn nữa, ông Miêu đang trên đường đến, sẽ nói chuyện với người của Sở thành phố Giang về chuyện này…” Sắc mặt của Cục trưởng Lâm hơi khó xử, nhưng vẫn đứng dậy: “Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ xử lý công bằng!” “Được! Mượn phòng họp của ông một chút, tôi ở bên kia đợi ông Miêu!” Bùi Nhược gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Cục trưởng Lâm thở phào, sau đó đập bàn: “Đúng là ăn cắp còn la làng, không có vương pháp!” Sở trưởng Tiết không dám nói gì, chỉ cúi đầu.

Đến bây giờ chuyện này cũng đã rõ ràng rồi, tất cả tranh chấp đều vì một nữ sinh, mà bây giờ nữ sinh này còn không ở đây.

Mọi người đều có thể thấy rõ tình huống lúc đó từ trong video, e răng đây đã không còn là chuyện bạo lực học đường nữa rồi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến một vài thứ khác. Nếu xử lý không tốt, chắc danh tiếng của cả cục cảnh sát cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bên này, Bùi Nhược đã đẩy cửa phòng họp ra, nhìn một vòng những người ở đây, lạnh lùng đi tới một bên khác của phòng họp, nghiêm túc đứng thẳng người.

Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, có nhớ mang máng Bùi Nhược, không nhịn được dò hỏi: “Vị này… có phải là luật sư Bùi Nhược của văn phòng luật Tây Hà không?” Bùi Nhược mỉm cười: “Đúng vậy, là tôi!” “Ôi… Ngưỡng mộ đã lâu!” Ông ta đứng lên, vươn tay phải của mình ra: “Có thể gặp được cô ở nơi thế này thật đúng là duyên phận! Tôi là Vương Thanh Sơn của chuỗi siêu thị nhà họ Vương, rất vui khi gặp cô!” Bùi Nhược hờ hững nhìn tay phải của ông ta: “Cái này cũng không gọi là duyên phận được, chẳng phải ông gọi chúng tôi đến ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status